Chương 08: Sợi chỉ số mệnh
Độ dài 2,345 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-09-03 15:15:25
Đi ra khỏi địa điểm thi, tôi cảm thấy choáng váng khi nghĩ về Edward.
"Các điều kiện đã không được đáp ứng."
Điều kiện để Edward, người có thể được xem như một nhân vật ẩn, trở thành một người hướng dẫn.
Đó là xác định vị trí của Edward và gặp anh ta trước bài kiểm tra.
Nếu tôi có trình độ năng lực cần thiết, điều đó sẽ kích thích trí tò mò của Edward và anh ấy sẽ đến địa điểm thi.
Lúc này, nếu tôi giành được giải nhất trong kỳ thi, Edward gần như chắc chắn sẽ trở thành giáo viên lớp A.
Biết vậy nên tôi cố tình tránh mặt anh ta. Tôi chưa từng gặp hay trò chuyện với ảnh.
Anh ấy và tôi vừa mới gặp nhau lần đầu tiên.
"Haa..."
Lý do tại sao tôi miễn cưỡng về Edward không gì khác chính vì sự ngẫu nhiên của anh ta.
Là một nhân vật kỳ lạ và đáng ngờ, anh ta thay đổi nội dung của lớp học theo ý muốn của mình.
Theo một cách nào đó, các lớp trong trò chơi có thể kiếm được một số lượng kinh nghiệm ổn định, vì vậy có thể tăng cấp một cách phù hợp chỉ bằng cách tham gia các lớp.
Đối với tôi, người có tăng 500% kinh nghiệm nhận được, điều đó có nghĩa là việc tham gia lớp học đối với tôi thậm chí còn quan trọng hơn nữa.
Tuy nhiên, lớp học của anh ta, nơi mà tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lại không hề "ổn định" chút nào.
Một số lớp thì không nhận được điểm kinh nghiệm, và một số lớp thì bị thương nghiêm trọng ngay cả khi chúng tôi nhận được điểm kinh nghiệm.
Không phải là anh ấy không có giá trị như một nhân vật ẩn.
Nếu may mắn, bạn có thể nhận được một lượng lớn điểm kinh nghiệm hoặc vật phẩm làm phần thưởng qua lớp của anh ta.
Dẫu vậy, tôi vẫn muốn tránh nó.
Bây giờ trò chơi đã trở thành hiện thực, rủi ro quá lớn để phó mặc cơ thể tôi cho sự may rủi.
Nhưng tại sao...
'Zetto. Hẹn gặp lại.'
Tại sao anh ta lại nói những lời đáng ngờ như vậy.
Bởi vì sự giải trừ của tôi?
Điều đó có nghĩa là anh ta đã ở địa điểm kiểm tra, nhưng như tôi đã nói trước đó, tôi chưa bao giờ gặp anh ta.
Thật vô lý khi anh ta lại hứng thú về tôi.
Vậy thì...
'...Có ai khác ngoài tôi thu hút được sự chú ý của anh ta?'
Đúng lúc đó, một ứng viên tiềm năng đã đến trước mặt tôi.
Cho dù đó là số phận hay sự trùng hợp.
Khi nghĩ về cô ấy, tôi cảm thấy như thể cô ấy đang đợi tôi.
Đôi mắt vàng của cô ấy sáng ngời, không hề bị che khuất bởi ánh nắng chói chang, và ánh mắt cô ấy vẫn hướng về phía tôi như trước.
Có phải cô ấy đang ngồi và ngắm những bông hoa đang nở trong vườn không?
Tôi đang nghĩ xem có nên đi ngang qua cô ấy hay không, nhưng... Quả nhiên tôi nghĩ tốt hơn là nên bắt chuyện.
"Cảm ơn cậu vì lời động viên trước đó. Nhờ cậu mà mình đã đạt được điểm cao."
"Tôi đoán cậu có thể nhận ra sự khác biệt chỉ bằng cách kiểm tra mà."
"Tôi có thể phân biệt điều này bằng những đợt sóng riêng biệt mà mỗi người cảm nhận được."
"Sóng... Ví dụ như..."
Aizel hất tóc và hỏi tôi bằng giọng nhỏ nhẹ.
"Nhịp tim... Hoặc tiếng thở..."
Aizel, người đang ngồi, đứng dậy với đầu gối duỗi ra.
Và đến gần tôi hơn một chút.
"Điều đó có nghĩa là cậu vẫn nhớ nhịp tim của tôi."
Aizel hướng mặt về phía tôi.
Khuôn mặt dễ thương của Aizel tiến lại gần tôi đến nỗi tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy.
"Đ-Đúng vậy phải không?"
"Tôi hy vọng cậu đừng quên."
"Chuyện gì?"
"Nhịp tim của tôi."
Cô ấy bị sao vậy?
Tôi cảm thấy xấu hổ vì sự liều lĩnh đột ngột của cô ấy mặc dù cổ có vẻ vẫn giữ khoảng cách.
"Chúng ta có thể sẽ phải chiến đấu với nhau. Tôi không muốn bị thanh kiếm của cậu chém chúng đâu."
"Hahaha... Vậy thì tớ chắc chắn sẽ ghi nhớ điều đó."
Tôi mỉm cười dịu dàng với Aizel.
Aizel ngừng thò đầu ra khi nghe câu trả lời của tôi và quay đi nhìn tôi.
"Tên mình là Zetto."
Tôi đưa tay ra và chào cô ấy một cách vui vẻ.
Đây là thời điểm hoàn hảo để tự giới thiệu.
"Aizel... Aizel Ludwig."
Ngược lại, Aizel không nhìn vào bàn tay tôi đưa ra mà chỉ đọc tên cô ấy.
Cô ấy không thích chạm vào người khác sao?
'Nhưng ít nhất cô ấy cũng nên chấp nhận một cái bắt tay chứ.'
Tôi gạt bỏ những cảm xúc cay đắng của mình lại phía sau và ngượng ngùng nắm chặt tay lại.
Cô ấy có thể ngại tiếp xúc với mọi người vì cô ấy là hồi quy giả.
Nhìn lại ký ức của tôi, cô ấy chỉ nói chuyện với người chơi, nhưng ngay cả người chơi cũng không thể có mối liên hệ mật thiết với cô ấy.
"Nhưng, có lẽ... Cậu đã từng gặp một người đàn ông tên là Edward chưa?"
Điều đó không xảy ra trong trò chơi, nhưng tôi nghĩ Aizel có thể làm được, vì cô ấy hành động khác so với trong trò chơi.
Khi tôi tận mắt kiểm tra khả năng hiểu biết của Aizel, tôi thấy cô ấy có thể thu hút sự chú ý của Edward ngay lập tức nếu cô ấy gặp anh ta.
"Edward..."
Ngón tay Aizel chạm vào môi, cô có lẽ đang nhớ lại những ký ức trước kia.
Không đời nào cô ấy không biết, với tư cách là một hồi quy giả.
Có lẽ cô ấy đang diễn xuất.
Bởi vì hồi quy giả không thể nói rằng 'Tôi đã quay trở lại quá khứ'.
"Anh ta là người lúc nào cũng có vẻ đáng ngờ. Cậu chưa gặp anh ta sao?"
"Hmm... Đáng ngờ... Ồ."
Khi tôi đưa ra một từ khóa đơn giản và rõ ràng về Edward, Aizel kêu lên một tiếng ngắn như thể cô ấy nhớ ra điều gì đó.
Aizel đúng là một diễn viên xuất sắc.
Diễn xuất của cô ấy có vẻ rất hợp lý.
"Nếu anh ta là một người đàn ông đáng ngờ, tôi đã từng gặp anh ta một lần. Với mái tóc đuôi trắng... Một người đàn ông với đôi mắt mở to. Anh ta hành động kỳ lạ, yêu cầu mình sử dụng phép thuật, vì vậy tôi phớt lờ anh ta đi và bỏ đi."
Với câu trả lời của Aizel, cuối cùng tôi cũng hiểu được tình hình.
'Thì ra là em.'
Chính Aizel là người mời gọi Edward đến địa điểm thi.
Chà, Edward, người đã gặp Aizel, sẽ thử thách cô bằng một cú kinh ngạc kỳ lạ, như thường lệ.
Khi đó, anh ta sẽ quan tâm đến sự tồn tại của Aizel và đến địa điểm thi.
Edward có thể bị làm phiền bởi đủ thứ chuyện, nhưng khi anh ấy hứng thú, hành vi của anh ta sẽ thay đổi.
"Nhưng tại sao?"
"Tớ đã gặp anh ấy ở địa điểm thi trước đó và anh ấy đã nhắc đến Aizel. Không có gì đâu. Anh ấy chỉ là... Anh ấy chỉ là một kẻ lập dị thôi."
Trên thực tế, Edward chưa bao giờ nhắc đến Aizel khi anh ấy gặp tôi, nhưng lời giải thích của tôi được coi là thông tin một chiều nên sẽ không có vấn đề gì cả.
"Quả thực là kỳ lạ."
Aizel gật đầu trước lời nói của tôi và đồng tình.
Tôi nên quay về ngay bây giờ.
Không có lý do chính đáng nào để tiếp tục cuộc trò chuyện với Aizel nữa, và nếu tôi đưa ra một lý do không tồn tại để tiếp tục nói chuyện với cô ấy, Aizel sẽ cảm thấy khó chịu..
Tôi vẫn muốn cứu Aizel nên tôi không muốn mối quan hệ với cô ấy xấu đi.
"Vậy thì, tôi sẽ quay về bây giờ vậy."
"..."
Sau khi cúi chào nhẹ với Aizel, tôi quay trở lại ký túc xá.
Vào lúc này, Yuri sẽ tự mình quay về, đúng không?
...Mình sẽ kiểm tra băng ghế trên đường đi để phòng hờ.
***
Tôi có thể thấy lưng anh ấy đang lùi xa dần.
Bàn tay anh ấy đưa ra trước mắt tôi.
Em xin lỗi.
Em xin lỗi vì tôi không thể giữ được nó.
Em thậm chí không thể nhìn.
Tôi sợ rằng mình sẽ bắt gặp anh ấy đang tức giận nếu tôi đưa tay anh ấy vào mắt mình trong giây lát.
Nếu tôi nắm lấy tay anh ấy bây giờ.
Sẽ rất khó để buông tay anh ấy, nên tôi đã không làm vậy.
...Không, tôi không thể giữ được nó.
Bởi vì lần này tôi không bao giờ muốn buông tay anh ấy nữa, bởi vì tôi sẽ nắm nó thật chặt.
Tôi muốn nghe giọng nói ngọt ngào của Zetto nhiều hơn, nhưng không sao cả.
Tôi sẽ gặp lại anh ấy vào ngày mai và chúng tôi có thể nói chuyện lâu hơn ngày hôm nay.
'Hahaha... Vậy thì tớ chắc chắn sẽ ghi nhớ điều đó.'
Anh chẳng nhớ gì cả.
Đồ ngốc.
Zetto ngốc nghếch.
...Và đáng yêu.
Zetto của em.
***
Một văn phòng tràn ngập cảm giác mãnh liệt.
Các tài liệu và vật dụng được sắp xếp gọn gàng trên bàn đều lộn xộn với nhau.
Điều này thể hiện tính cách của chủ sở hữu nơi này.
"Những gì con vừa nói. Con nghiêm túc chứ?"
"Có rất nhiều người không tin con vào ngày hôm nay đấy."
Juliut Klaus, dù không biểu hiện trên khuôn mặt nhưng ông ấy rất xúc động.
Edward, con trai ông, người chưa bao giờ nghe lời khi ông bảo anh đi làm, bây giờ cuối cùng thì.
"Cuối cùng... Con nói rằng con muốn trở thành một người hướng dẫn.."
"Con chỉ đang chờ đợi."
"Cái gì?"
Edward run lên khi anh ngả ghế ra sau trước câu hỏi của Juliut.
"Con nghĩ có rất nhiều đứa trẻ thú vị đã tham gia lần này."
"Thật thú vị sao? Đó là học viên nào?"
Làm hiệu trưởng của học viện là một công việc rất bận rộn. Juliut không có thời gian để kiểm tra các học viên cho mỗi lần tuyển sinh.
Dù sao thì các học viên đặc biệt cũng phải tự đứng vững.
"Có một đứa trẻ có trình độ tuyệt vời. Lúc đó, con tự hỏi tại sao cô nhóc ấy lại theo học ở học viện. Dù sao thì cũng chỉ có một đứa trẻ như vậy."
"Và?"
"Có một đứa trẻ không thể ngờ tới, con thấy nó thực hiện 'Giải trừ' bằng một thanh kiếm mỏng."
"Bằng một thanh kiếm... Nhóc ấy đã giải trừ...?"
"Vâng. Tất nhiên, nhóc ấy không phá vỡ được 'ma thuật ảo ảnh' của cha... Nhưng chẳng phải nó đủ thú vị rồi sao?"
Juliut nghĩ rằng điều đó không hợp lý vì ông biết Edward không phải là người hay nói dối, nhưng ông đã bị thuyết phục.
"...Vậy, Eddie, con muốn gì?"
Juliet muốn thực hiện mong muốn của ông nhiều như ông quan tâm đến con trai mình, nhưng tính cách ích kỷ của đứa con lại là vấn đề.
"Lớp A của năm nay. Con sẽ lấy nó."
"Cái gì cơ? Kaliman sẽ đảm nhiệm vị trí đó mà?"
"Con đã nói trước với người hướng dẫn Kaliman."
"..."
Juliut ngừng làm công việc giấy tờ, tháo kính xuống, đặt chúng xuống bàn và chạm vào trán.
"...Cậu ấy có đồng ý không?"
"Kaliman có vẻ miễn cưỡng với lớp A này. Thật nhẹ nhõm."
"Đúng vậy, vì tất cả các thành viên trong gia đình của tứ đại gia tộc nguyên tố đều nhập học cùng nhau... Sẽ rất phiền phức nếu tính cả những học viên mà con đã đề cập."
"Con đã hứa với Kaliman một phần thưởng xứng đáng. Vì vậy, sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Phùu..."
Julius thở dài và chìm vào suy nghĩ một lúc.
Đó là con trai của ông ấy.
Anh ấy có tài năng trở thành một giáo viên.
Ngược lại, Juliut đã đánh giá thấp Edward vì anh là con trai của ông ấy.
Khách quan mà nói, anh ấy có tài năng tuyệt vời.
So sánh với chính Juliut, người sở hữu danh hiệu đại pháp sư trong lĩnh vực ảo ảnh, anh ta đang trên bờ vực bắt kịp chính ông ấy ngay từ khi còn nhỏ với tốc độ phát triển nhanh chóng.
Nhưng ánh mắt của người nhìn mới là vấn đề.
Người không làm giáo viên hướng dẫn sẽ là giáo viên hướng dẫn, và đó cũng là giáo viên hướng dẫn của Lớp A.
Và việc anh là con trai ông, hiệu trưởng, khiến ông lo lắng.
Ngay sau đó, Edward đưa ra một gợi ý cho Juliut.
"Con biết cha đang nghĩ gì. Vậy thế này thì sao?"
"Nói đi."
"Cuối cùng, Học viện Innocent là nơi chứng minh năng lực. Con cũng nên chứng minh với tư cách là một người hướng dẫn chứ?"
"Chứng minh?"
"Bài kiểm tra chính sẽ diễn ra trong học kỳ này. Không có ai đỗ hoặc bị loại khỏi lớp A. Cha nghĩ sao?
"Hmm..."
Juliut thở dài một hơi.
Bài kiểm tra chính của Học viện có thể thay đổi điểm số, thậm chí là một nửa.
Bài kiểm tra của lớp A là khó nhất vì tập hợp những học viên giỏi nhất.
"Đây sẽ là điều chưa từng có tiền lệ."
"Điều đó là đã đủ để chứng minh rồi."
"Ha... Được rồi. Vậy thì làm vậy đi. Nhưng nhớ lấy điều này, Edward. Nếu có một người bỏ học, con sẽ không bao giờ có thể làm giáo viên hướng dẫn nữa."
"Con hiểu rồi. Vậy thì, chúng ta đã nói chuyện xong rồi. Con sẽ đi gặp vợ con."
"Làm sao thằng nhóc đó có thể kết hôn được chứ...?"
Juliut luôn cảm thấy lạ khi thấy Edward luôn dành cho vợ mình tình cảm vô bờ bến.
Edward cười toe toét trước khi rời khỏi phòng và để lại lời nhắn cho Juliut.
"Không phải cha cũng có thể kết hôn vì tính cách của cha sao? Con đi đây. Juliut 'hiệu trưởng'."