Hiệp thứ tư
Độ dài 5,961 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 14:52:42
❀ Đầu hiệp thứ tư ❀
Thị trưởng Fukuoka, Shotarou Harada, đang ở trong một phòng tổng thống của một cách khách sạn cao cấp ở Tenjin vào đêm nay. Vì có kế hoạch cho một buổi thuyết trình tại hội trường lớn của khách sạn vào chiều mai nên có vẻ như ông ta đã quyết định ở lại đó trước một ngày.
Munakata đến phòng thị trưởng để báo cáo công việc. Có một số vệ sĩ được bố trí trong phòng và trong đó có Shinohara. Thị trưởng mặc áo choàng, vừa bước vào bồn tắm. Có lẽ do hoạt động cầu cử cả ngày mà ông ta có vẻ mệt mỏi. Không hổ danh là một cựu diễn viên, ông ta vẫn đẹp trai ngay cả khi đã ngoài tuổi năm mươi, nhưng ngay lập tức nhìn ông ta già đi trông rõ nét mấy ngày gần đây.
Toàn bộ vệ sĩ được cho ra bên ngoài, Munakata bắt đầu báo cáo. Về việc loại bỏ gã thám tử đang có ý định rình mò thị trưởng và về người phụ nữ mà con trai ông ta Yusuke đã giết. Thị trưởng sau khi nghe xong những báo cáo về hành vi của con trai mình càng tỏ ra mệt mỏi hơn. "Có vẻ như thằng con trai ngu ngốc tôi chỉ biết làm phiền bố nó thì phải."
"Tốt hơn hết thì, ngài nên trừ khử cậu ấy luôn đi." Shinohara bên cạnh họ vừa nói vừa cười khúc khích. "Vậy thì ngài có thể yên tâm hơn đấy."
Munakata nhanh chóng đánh một cái vào đầu cậu ta. "Đừng có lố bịch như vậy."
"Căn bệnh của nó không thể chữa khỏi chỉ bằng cách trừ khử thằng bé vậy đâu." Thị trưởng cười lớn. Nó dường như là một trò đùa, nhưng với Munakata, hắn lại không thấy như vậy. "Tuy vậy, chắc hẳn chúng ta phải tự mình thực hiện điều đó rồi. Tôi trông cậy vào mấy cậu."
Nói cách khác, có có nghĩa là, chỉ cần không để công chúng biết được hành vi sai trái của con trai tôi là được. Ngoài ra, cũng có nghĩa là, chỉ có chúng ta mới làm được điều đó. Họ đã quen bị thúc ép bởi những yêu cầu vô lý.
"Vâng."
Cúi đầu, hắn rời đi cùng Shinohara.
Tại sảnh của khách sạn, Reiko đã đợi sẵn. Đó là thời gian chuyển đổi công việc làm bảo vệ của thị trưởng. Munakata gọi cô ấy. "Làm việc tốt chứ. Mọi chuyện sao rồi?"
"Dù sao thì, cơ thể người phụ nữ đó đã được chăm sóc rồi." Reiko làm một khuôn mặt xụ dài. "Nhưng vẫn còn một vấn đề."
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu ta đã chơi đùa cùng nhóm bạn học đại học của cậu ta, và có vẻ như họ đã đánh một gã cho đến chết. Rồi bọn họ tự mình dọn dẹp thi thể của gã đó."
Đầu hắn bắt đầu đau nhói. "Từ chuyện này lại nhảy ra việc khác... Rồi chuyện gì xảy ra với bọn nhóc đó?"
"Tôi đã tra ID của những sinh viên đó." Reiko nói rồi đưa ra một tờ giấy. Tên và địa chỉ của ba người đàn ông được viết trên đó. Jun Murase, Masaki Yoshida và Tatsuya Yamashiro. Họ là sinh viên cùng học chung trường đại học. Tất cả bọn họ dường như đều sống gần trường.
Shinohara chen vào. "Bạn cuả Yusuke-san à? Vậy thì, tôi nghĩ hiện tại họ đang ở trường đấy."
"Ở trường? Hôm nay chẳng phải ngày nghỉ lễ sao?"
"Họ hẳn là nên ở phòng chung của nhóm họ. Yusuke-san đã tham gia một nhóm bóng mềm, phải không nhỉ? Chà, có lẽ họ là một nhóm uống rượu. Và có vẻ như bọn họ thường tổ chức tiệc rượu. Cùng với trốn tiết."
"Có địa vị xã hội tốt đẹp như vậy mà bọn chúng lại không biết."
"Thị trưởng đã càu nhàu về điều đó. Tốn rất nhiều tiền để có được tín chỉ của trường đó."
Munakata gật đầu. "Mọi việc còn lại cứ để tôi. Reiko, tôi sẽ để cô ở lại với ông chủ."
Tạm biệt Reiko, hắn đi đến bãi đậu xe ngầm của khách sạn. Chiếc xe đã được đậu ở đó. Ivanov ngồi sẵn ở băng ghế sau. Munakata ngồi vào ghế lái, còn Shinohara ngồi ở ghế phụ.
"Có vẻ như lần này thằng con biến thái đã đánh đập đến chết một người đàn ông cùng bạn bè của cậu ta. Vậy nên chúng ta sẽ đi bắt những người bạn đó ngay bây giờ."
Khi Munakata giải thích nhiệm vụ của họ, Ivanov thì thào nói. "Tôi không thể chấp nhận điều này."
"Cái gì cơ?"
"Chúng ta là sát thủ. Chứ không phải là quản lý trông trẻ."
Ivanov tỏ vẻ không hài lòng. Tất nhiên điều này ai cũng hiểu. Ngay cả Munakata cũng không muốn làm việc này. "Không thể làm khác được. Điều này là công việc rồi."
"Lau mông cho một đứa trẻ? Họ có thể thuê một bảo mẫu cho việc này mà."
"Đó có phải là trò đùa của người Nga không?" Shinohara trêu trọc, nhưng Munakata cũng nghĩ như vậy. Khi hắn nghĩ rằng bản thân mình sinh ra là để làm công việc bẩn thỉu này như thế nào, hắn cảm thấy thật trống rỗng.
"Shino," gã gọi cậu từ sau ghế phụ. "Cậu học cùng trường đại học với Yusuke, phải không? Hãy đề phòng. Như thế, không để cậu ta làm vấn đề sai trái gì nữa."
"Không thể nào. Cậu ta học ngành mỹ thuật mà, phải không? Tôi ở ngành khoa học mà, khuôn viên cũng khác nhau nữa."
"Vậy chuyển ngành đi."
"Xin đừng đòi hỏi tôi quá nhiều."
Munakata khởi động xe.
Rời khỏi khách sạn, họ đang đi trên Quốc lộ 3 của Nhật Bản.
"Tôi nghĩ hình như mình đã hỏi điều này rồi, " Shinohara đột nhiên hỏi. "Con mắt kia của anh là sao vậy, Munakata-san?"
Bằng cái câu con mắt kia, cậu ta đang ám chỉ con mắt phải của Munakata, được che bởi một miếng bịt mắt.
"Cậu nhiều chuyện quá đấy." Hắn liếc nhìn vào bằng ghế sau bằng gương chiếu hậu. Ivanov đang chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ. "Cậu nên học theo Ivanov nhiều một chút."
"Nó ổn mà, nhỉ? Làm ơn kể tôi biết đi."
Nó không giống như hắn đang giấu câu chuyện đằng sau con mắt này của mình. Hắn đã kể chuyện này cho Ivanov và Reiko về cái lần trước hắn đã phạm phải một sai lầm và đánh mất con mắt này. Tuy nhiên, hắn cảm thấy đặc biệt không thích kể cho Shinohara về việc này. Thật chẳng hay ho khi kể cho một kẻ mới còn táo tợn về sự thất bại của mình.
Vẫn nhìn về phía trước, hắn hỏi lại Shinohara. "Cậu có biết Samurai Niwaka không?"
"Samurai Niwaka?" Có vẻ cậu ta không biết về người này.
"Người này là huyền thoại đô thị khét tiếng trong ngành công nghiệp sát thủ ở Fukuoka."
Munakata nhớ lại lời nói của đồng nghiệp khi đó.
"Có thể coi như là một sát thủ săn sát thủ ở Fukouka." Tám năm trước, khi Munakata vẫn còn là một sát thủ phục vụ một băng đảng. Một sát thủ cũng được thuê khác như hắn đã nói với hắn với vẻ mặt nghiêm túc như thể họ đang có một câu chuyện ma rùng rợn.
Shinohara hỏi. "Một huyền thoại đô thị? Như một bóng ma?"
"Hắn là một sát thủ giết cả sát thủ."
"Một sát thủ giết cả sát thủ? Đó là cái gì? Lời nguyền à?"
"Đó là một sát thủ mạnh nhất trong những sát thủ."
Lúc đó đồng nghiệp của hắn đã nói điều này. "Đó là một tên sát thủ trên cả những sát thủ. Hắn được gọi là Samurai Niwaka. Hắn mạnh một cách vô lý. Nhìn kìa, đó là Hakata Niwaka, nhỉ? Từ những nghệ sĩ giải trí truyền thống. Hắn đeo chiếc mặt nạ đó và dùng kiếm katana, vì vậy hắn được gọi là Samurai Niwaka. Có vẻ như chưa từng ai nhìn thấy hắn. Bởi bất cứ ai nhìn thấy hắn giờ chỉ còn là cái xác. Một kẻ sát thủ đáng sợ."
Mặc dù chưa từng có ai nhìn thấy hắn, nhưng tại sao mọi người lại biết gã sát thủ đó đeo mặt nạ Niwaka và dùng kiếm Nhật? Thật mâu thuẫn. Trước một câu chuyện nực cười như vậy, lúc đó Munakata đã bật cười.
"Sát thủ giết những sát thủ, người chiến đấu cho công lý. Những sát thủ đã đi quá xa sẽ bị trừng phạt bởi Niwaka Samurai. Đó là những gì được nói về hắn. Và vì những tin đồn đó, công việc kinh doanh của sát thủ đã bị sụt giảm một khoảng thời gian. Mặc dù ngay sau đó đã được phục hồi."
"Huh."
Có những người đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của họ với ngành công nghiệp sát thủ vì sợ hãi Samurai Niwaka, những việc kìm kẹp tội phạm vẫn tăng. Vì Samurai Niwaka khá nổi tiếng trong giới sát thủ nên cảnh sát chỉ cho rằng đó là tin đồn thất thiệt được lan trong giới sát thủ.
"Cái quái gì vậy, đó chỉ là một tin đồn?"
"Về việc này." Munakata nghiêm mặt. "Tôi đã nhìn thấy hắn."
"Anh đã nhìn thấy gì?"
"Samurai Niwaka. Bằng con mắt này."
"Hả," giọng của Shinohara bị nghẹn lại. "Anh nghiêm túc chứ?"
"Con mắt này của tôi đã bị Samurai Niwaka đó lấy mất."
Khi tin đồn bắt dầu lan truyền rằng Niwaka Samurai chỉ là một tuyên bố sai sự thật, Munakata đã được cấp trên hạ lệnh ám sát một gã nào đó. Mục tiêu là một sát thủ của tổ chức khác. Giết một sát thủ, giống như thể là Samurai Niwaka vậy. Munakata nghĩ vậy.
Tên đó là một kẻ sát thủ thích giết chóc. Gã giết người để tận hưởng niềm vui chứ không phải vì tiền. Gã đã phạm tội giết người ở đây và ở đó khá nhiều, vậy nên gã nghiễm nhiên hứng chịu sự thịnh nộ từ khác tổ chức và bang nhóm khác nhau. Ngay cả trong tổ chức mà Munakata là thành viên cũng có vài nhân viên quan trọng bị tên đó sát hại.
Biết được nơi mà gã sẽ thực hiện vụ giết chóc tiếp theo của mình, Munakata đã đến đó chờ đợi hắn. Nơi này là một con hẻm gần như không có người qua lại ở Haruyoshi. Munakata chuẩn bị súng bắn tỉa như mọi khi và quan sát đường phố từ một nóc tòa nhà thấp.
Qua ông ngắm, hắn khóa lại mục tiêu của mình. Hắn đã nhìn thấy bộ dạng của kẻ giết người. Hắn đang dở dang việc giết chóc một kẻ nào đó. Dùng dao đâm nhiều lần vào nạn nhân một cách liều lĩnh, cười đến tung tóe máu. Mình hiểu rồi, đây là một gã kém hơn so với khả năng của mình. Mình sẽ ngay lập tức kết liễu hắn. Đó là lúc hắn cố gắng bóp cò.
Phía đằng sau tên sát nhân điên cuồng, là một người đàn ông khác đang đứng. Người đàn ông đó đột nhiên xuất hiện. Hắn không hề để ý tới. Ngay sau đó là một tiếng hét. Đầu của gã sát nhận nằm trên đắt. Màu bắn từ vết cắt phụt lên cao như một vòi phun nước. Người đàn ông kia nhanh chóng lùi lại để không bị dính máu.
Một thanh kiếm katana được cầm trên tay. Sau khi lau sạch nhiều lần, người đó mới cất vào bao kiếm.
Ngươì đàn ông đó quay lại. Munakata nuốt nước bọt. Một nửa khuôn mặt của người đó được che lại bằng một chiếc mặt nạ. Đó là một chiếc mặt nạ màu cam ngớ ngẩn với đôi lông mày và đôi mắt sụp xuống - mặt nạ Hakata Niwaka.
Những câu nói của đồng nghiệp hiện lại trong tâm trí của hắn. "Nhìn kìa, đó là Hakata Niwaka, nhỉ? Từ những nghệ sĩ giải trí truyền thống. Hắn đeo chiếc mặt nạ đó và dùng kiếm katana, vì vậy hắn được gọi là Niwaka Samurai."
Không thể nào, hắn nghĩ. Đó là Samurai Niwaka? Người đàn ông đó. Samurai Niwaka thật sự tồn tại sao?
Mình nên làm gì? Munakata tự hỏi bản thân. Giết hắn? Từ khoảng cách này, mình chắc chắn có thể giết hắn. Quá tệ. Người kia không hề nhận diện được sự có mặt của Munakata. Hắn muốn giết người đó. Hắn nghĩ rằng mình sẽ giết và rồi xác định được danh tính của Samurai Niwaka. Đó chỉ đơn giản là sự tò mò. Khoảnh khắc đó hắn đã đặt ngón tay lên cò súng.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn về phía hắn. Hắn như cảm nhận được tầm mắt của bọn họ chạm vào nhau. Giữa một khoảng cách. Người đó nhìn về hướng mình. Hắn đã nhìn mình. Hắn biết mình ở đây. Hắn có một linh cảm. Tim hắn đập mạnh. Trên mày mồ hôi nhễ nhại.
Người đàn ông đeo mặt nạ di chuyển. Ngay sau đó là thứ gì đó bay thẳng đến Munakata. Đó là một đoản kiếm. Lưỡi dao chém qua khẩu súng trường của hắn với một vận tốc cực lớn. Ống kính bị vỡ, các mảnh nhựa và mảnh thủy tinh đâm xuyên qua mắt của Munakata. Hắn cảm thấy đau nhói.
Mình sẽ bị giết, hắn nghĩ. Mình phải chạy. Nhanh lên. Munakata vội vàng chạy xuống cầu thang khi một bên mắt vẫn chảy máu.
"-Munakata-san, đèn chuyển xanh rồi."
Từ phía sau hắn vang lên tiếng còi xe, và Munakata nhanh chóng hồi thần. Từ lúc nào, đèn đã chuyển sang màu xanh. Hắn nhanh chóng lái xe. Trong mắt hắn cảm thấy ngứa ngáy. Mắt phải của hắn đã không thể sử dụng được từ ngày đó.
"Vậy thì, hắn thế nào? Tên Samurai Niwaka đó ấy." Shinohara tiếp tục chờ đợi câu chuyện của mình.
"Tôi đùa thôi." Munakata mỉm cười. "Tôi bị mất con mắt này trong một ca phẫu thuật nguy hiểm."
"Cái quái vì vậy." Shinohara thất vọng.
"Không đời nào có một kẻ như Samurai Niwaka." Munakata lúng túng nói, như thể hắn đang cố gắng thuyết phục bản thân mình.
❁ ❁ ❁ ❁
❀ Cuối hiệp thứ tư ❀
Mình đã bất tỉnh bao lâu rồi? Anh nổi da gà vì lạnh toát. Đây là một khu vực yên tĩnh. Đôi mắt anh bị che lại nên anh thậm chí chẳng thể nhìn vào đồng hồ của mình. Anh không biết hiện tại đã là mấy giờ hoặc bản thân anh đang ở đâu.
Anh có thể ngửi được mùi muối biển. Có lẽ gần đây có biển. Bài hát dành cho đội Hawks đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh. Trước làn gió của biển Genkai - anh cảm thấy đó là dòng đầu tiên của bài hát. Anh không biết biển Genkai ở đâu hay thậm chí nó rộng đến mức nào, nhưng có lẽ nơi anh đang ở hiện tại là biển Genkai. Nỗi lo lắng hiện giờ đang hành hung lấy anh, sợ bãi vì sẽ bị cột bê tông mà ném xuống biển.
Bị che mất tầm nhìn, Saitou bị đưa ra khỏi xe và bị buộc phải đi bộ. Anh nghe thấy tiếng bước chân của họ trên mặt đất. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng của cửa kéo được nâng lên. Đó là âm thanh lớn gấp ba lần của nhà để xe bình thường hoặc cửa hàng và nó rất chậm. Anh cảm thấy như chúng được mở bởi một cỗ máy. Họ hẳn đang ở tại một tòa nhà gần biển có cửa kéo lớn. Nơi này giống như thể một nhà kho trên bến tàu.
Anh bị đưa vào bên trong, lúc này bị ngồi trên một thứ gì đó trông giống cái ghế. Hai tay bị buộc lại với nhau, cổ chân bị buộc chặt vào chân ghế. Anh không thể di chuyển. Nếu anh cố gắng làm thế thì chiếc ghế sẽ đổ.
Và rồi bằng một cách nào đó những đoạn video về những kẻ khủng bố ở Trung Đông mà anh nhìn thấy trên internet lướt qua tâm trí của anh. Trong những đoạn video đó, các con tin nước ngoài bị trùm đầu và bị trói trên ghế còn những khẩu súng sẽ chĩa về phía họ. Những kẻ khủng bố sẽ quay video lại và tiếp tục trò chuyện trong một thời gian dài. Nói một cách dễ hiểu là "nếu bạn không chấp nhận yêu cầu của chúng tôi, chúng tôi sẽ giết từng con tin một”. Đó là một thước phim khiến cả thế giới rúng động. Bây giờ anh chẳng khác những con tin kia là bao. Sau đó tên khủng bố sẽ bóp cò và giết chết con tin. Khi súng nổ, con tin sẽ chúi người về phía trước rồi ngã xuống. Ngay cả khi họ bị che mặt, bạn cũng sẽ nhận ra họ đã chết. Mình cũng sẽ bị giết theo cách đó sao? Tưởng tượng ra hoàn cảnh của mình, Saitou càng lo lắng.
"Chỗ này chính là khu vực hành quyết." Anh nghe thấy giọng nói của một okama. Gã hẳn là người đàn ông mặc áo công nhân. "Gọi người tới cứu chỉ là điều vô ích thôi."
Và rồi chiếc khăn bịt mặt cuối cùng cũng được tháo bỏ. Tại thời điểm này anh vẫn không biết sau đó bản thân anh sẽ hối hận mức nào vì đã cởi chiếc khăn này.
"Anh đến muộn đấy, Jiro." Một người đàn ông khác lên tiếng. "Chúng ta đã hứa là một giờ. Bây giờ đã hơn ba giờ."
"Xin lỗi, Mar-chan. Chúng tôi không thể tìm thấy hai kẻ cuối cùng. Nhưng hiện tại tôi đã có một trong số chúng."
Tầm nhìn mờ ảo của anh trở nên rõ ràng. Vị trí của Saitou là một nhà kho rộng rãi, xung quanh trống không. Trước mặt anh là người đàn ông okama tên Jiro và một người đàn ông to lớn mặc áo khoác da màu đen. Anh không biết đó là màu da do ngăm đen hay là do bẩm sinh, nhưng hắn có một khuôn mặt với những đường nét khác hẳn người Nhật. Vài sợi râu mọc quanh miệng của hắn. Cắt trên đầu hắn là những vết cạo hẹp dài. Trên cả cánh tay như một khúc gỗ của hắn tràn ngập những hình săm cầu kỳ. Gã đó được Jiro gọi mà Mar-san. Bây giờ, cô bé ở bên cạnh Jiro lúc nãy đã không còn thấy đâu nữa. Cô bé đó dường như không có mặt ở xung quanh đây.
"Anh ta là José Martínez. Một người tra tấn lão luyện. Sao chúng ta không bắt đầu với cậu bé kia trước nhỉ."
Người mà Jiro nhắc tới không phải là Saitou. Có một người khác cạnh Saitou khoảng ba đến bốn mét. Cậu ta mặc bộ đồng phục học sinh. Nhìn cậu ta như một học sinh trung học. Và cũng giống như Saitou, cậu ta bị bịt miệng lại, và bị trói trên ghế.
"Đừng làm cho người khác những điều mà ngay cả cậu cũng không muốn. Các giáo viên không dạy điều đó cho cậu sao? Để trở thành một người thấu hiểu nỗi đau của người khác ấy."
Jiro đến gần và lặng lẽ nói chuyện với cậu học sinh kia.
"Sau khi đấm chúng nhiều lần và khiến chúng yếu đi, cậu cắt đuôi chúng rồi bóp nát cả hai mắt chúng. Rồi tiếp bạn cắt đầu chúng. Và đó là những gì mà cậu làm với những con mèo đó. Con mèo tội nghiệp. Nó đã phải chịu đựng rất nhiều." Jiro nói với giọng lạnh lùng khiến người khác phải rùng mình. Đó là lời tuyên bố của tử thần. "Chúng tôi sẽ khiến cậu phải nếm trải những nỗi đau đó kể từ bây giờ."
.
"-Này, cậu ổn chứ? Đừng bất tỉnh chứ." Người đàn ông vỗ nhẹ vào má cậu học sinh trung học đó. Cuộc tra tấn vẫn tiếp tục kéo dài. Ban đầu người đàn ông da đen Matínnez đấm vào mặt cậu ta. Và tiếp đến với những cú đấm vào vai, ngực và bụng. Đó là sự cân bằng hoàn hảo giữa nỗi đau và sự sợ hãi mà không giết chết cậu ta. Sau khi đánh cậu ta một chút, họ nghỉ ngơi tầm một tiếng. Một khoảng lặng yên bình càng khiến con người lâm vào sợ hãi lâu hơn. Tiếp đến chính là vòng lặp của việc đánh đập và nghỉ ngơi. Những điều này càng khuấy động nỗi kinh hoàng của Saitou. Như thể nó đang nói, 'tiếp theo chính là lượt của cậu. Chuẩn bị đi.'
Saitou cuối cùng cũng đã nắm bắt được tình hình. Okama được gọi là Jiro kia là một kẻ báo thù, điều mà hắn đang làm chính là trả thù cho con mèo mà cậu học sinh trung học kia đã giết chết. Và kẻ tra tấn Martínnez hỗ trợ thực hiện điều đó. Đó chính là lý do của việc này. Anh hiểu điều đó, nhưng Saitou vẫn không chắc về lý do tại sao mình bị bắt. Mình đã làm gì để bị trả thù? Có phải mình đang phải hứng chịu cơn thịnh nộ của ai đó không? Khi mình nhớ ai, mình chỉ nghĩ có thể là do cú ném mà mình đã làm hồi còn học trung học. Ngoài ra, không có thứ gì hiện lên trong tâm trí mình cả. Chắc chắn là mình đang bị nhầm là sinh viên tên Murase hay ai đó. Anh chỉ có thể nghĩ đến điều này.
"Cậu đã tỏ vẻ ngoan ngoãn trong khi bản thân lại làm một chuyện bẩn thỉu đến như vậy." Khi lần nghỉ ngơi thứ năm kết thúc, Martínnez cuối cùng cũng lấy dụng cụ của mình ra. Có vẻ như cuộc tra tấn tiếp theo sẽ xảy đến. Hắn nắm chặt con dao, mỉm cười. "Tôi nên làm gì đây, Jiro? Mặc dù cậu ta đã cắt đuôi mèo, nhưng con người không có đuôi."
"Đúng vậy." Jiro cười mỉa mai, nhưng đôi mắt hắn không hề cười lấy một chút. "Hay là cắt cái thứ đằng trước để thay thế?"
Chỉ tưởng tượng đến khung cảnh đấy thôi đã khiến anh phải đau nhói.
"Tôi đoán chúng ta sẽ làm thế và rồi tiếp theo là nghiền mắt?"
Cậu học sinh trung học co rúm lại và run rẩy. Cậu ta đã tự mình làm ướt chỗ của mình, một vũng nước đã hình thành dưới ghế. Cậu ta vừa lắc đầu vừa khóc. Một bàn tay to lớn nắm lấy đầu cậu ta. Mũi dao mà Martínnez đang cầm dí sát vào mặt cậu bé. Nghĩ đến việc hắn sẽ làm gì liền không thể nhìn tiếp. Saitou quay mặt đi và nhắm mắt lại.
Anh nghe thấy tiếng hét trong im lặng của cậu ta. Những âm thanh đau đớn bị bóp nghẹt vang vọng khắp nhà kho. Anh có thể tưởng tượng được điều đó. Về những điều đang xảy đến với cậu ta ngay lúc này. Hình ảnh cậu bé với hai con mắt bị dập nát cùng với dòng máu chảy lênh láng hiện lên trong tâm trí anh. Anh cảm thấy thật buồn nôn. Xin hãy dừng lại. Saitou cảm giác như bản thân cũng đang hứng chịu những nỗi đau đớn đó. Tra tấn vậy là quá đủ rồi. Anh muốn bịt tai lại cũng không được. Cả hai tay của anh đều bị trói lại.
"Cậu sẽ nhìn về phía máy ảnh và nói lời xin lỗi chứ?" Jiro đã chuẩn bị một chiếc máy ảnh. Cậu bé còn chẳng thể nhìn thấy chiếc máy ảnh ở hướng nào.
"T-Tôi xin l-lỗi."
Cậu bé kêu oan, khóc lóc. Nước mắt và máu chảy ra từ hốc mắt cậu ta.
"Tôi sẽ không làm chuyện đó nữa, tôi sẽ không làm chuyện đó nữa đâu. Xin hãy tha thứ cho tôi. Làm ơn cứu tôi." Cậu bé gằn từng chữ với toàn bộ sức lực của mình bằng chất giọng khàn khàn.
"Cậu có hiểu cảm giác của con mèo mà cậu đẽ giết lúc đó chưa?"
Saitou nhắm mắt lại. Anh không thể nhìn cậu ta nữa. Cậu bé có lẽ đã gật đầu trước những lời nói của Jiro nhiều lần. Cậu ta có lẽ đã hối hận về những điều mình đã làm. Cậu ta chắc chắn đã làm điều sai trái. Nhưng họ không thể tha thứ cho cậu ta sao? Khi anh đang suy nghĩ thì những âm thanh của vật gì đó rơi xuống kèm theo tiếng đập mạnh. Cậu bé ngừng thở. Anh kinh hãi mở mắt. Đầu cậu bé nằm dưới chân Saitou. Anh cảm thấy buồn nôn, nếu không phải vì bị bịt miệng thì có lẽ anh đã nôn thốc tháo.
Chính lúc đó. Điện thoại di động của Jiro đổ chuông. "Xin chào, hiện tại tôi đang bận... Haa? Cậu muốn trả lại một cú đấm cho kẻ đã đấm cậu á?"
Sau một lúc, hắn ngắt cuộc gọi bằng một cú tút tút.
"Đó là ai?"
"Yamato. Đã có một cuộc cãi lộn với một anh chàng khác."
"Một anh chàng khác?"
"Ai biết. Có vẻ như là một người lạ qua đường. Xin lỗi, Mar-chan. Anh có thể đi không? Phần còn lại cứ để tôi quản lý."
"Được rồi."
Martínez đồng ý và sau đó rời khỏi nhà kho. Sau khi bỏ điện thoại vào túi, Jiro nhìn Saitou. "Bây giờ, chính là lượt của cậu."
Anh rùng mình,
Những điều gì sẽ xảy đến với mình? Anh không thể tài nào tưởng tượng được.
✿ ✿ ✿ ✿
Bởi vì điện thoại đổ chuông liên tục mà Lin đã bị đánh thức dậy. Với một giọng ngái ngủ, cậu trả lời mà không nhìn người gọi.
"...Ai đấy?"
'Này,' đó là Zhang. 'Giờ cậu đang ở đâu?'
Ở nhà. 'Ai biết?'
Ông chẳng có quyền can thiệp tôi đang ở đâu đâu. Tôi không phải thú cưng của ông, cậu chửi thầm trong đầu. Có vẻ như hôm nay sẽ là một ngày tồi tệ khi mới thức dậy đã phải nghe thấy tiếng của ông ta.
'Cậu phải xử lý tên thám tử Banba đó ngay hôm nay. Hiểu chứ?'
"Tôi đã nói là tôi sẽ không làm điều đó." Lin đáp lại. "Cho đến khi nhận được số tiền thích đáng, tôi sẽ không làm việc."
'Cậu nghĩ tôi đang đùa với cậu sao?'
Tôi chẳng nói đùa chút nào đâu. "Tôi đang đình công đấy. Đó là quyền của người lao động."
'Ý cậu là gì? Cậu chỉ có thể im lặng và nghe lời tôi nói mà thôi.'
"Đừng hành động quá trớn, lão già chết tiệt."
'Tôi không hành động quá trớn chút nào, tôi rất vĩ đại đấy. Nếu tôi thực sự như lời cậu nói, tôi đã làm quá trớn hơn nhiều rồi đấy.'
"Câm miệng. Xuống địa ngục đi." Ông ta đã chọc tức cậu không ngừng. "Chết cái cách đau đớn nhất đấy. Và đừng có sống lại nữa."
'Như mọi khi, cậu là một chàng trai chẳng biết thận trọng lời nói của mình. Nếu cậu coi thường người lớn, sẽ phải gánh vác hậu quả không lường đâu đấy.'
"À, đúng rồi. Cảm ơn vì đã cảnh báo nhé."
'Vậy là đủ. Làm bất cứ điều cậu muốn đi.' Lin thậm chí còn buồn bực hơn khi Zhang đối xử cậu như thể đang đối xử với đứa trẻ đang ở độ tuổi dậy thì.
"Không cần ông phải nói với tôi như thế." Cậu vẫn sẽ làm những điều mà cậu muốn.
'Nếu cậu không làm thế thì tôi sẽ cử người khác. Cậu không phải là sát thủ duy nhất ngoài kia. Có rất nhiều loại ở Fukuoka. Những người với giá thuê rẻ hơn và còn giỏi hơn cả cậu.'
Lin bật cười trước lời nói móc của Zhang.
"Vậy thử xem. Tôi sẽ giết những tên sát thủ đó." Nếu chúng đến, cậu sẽ trừ khử toàn bộ những kẻ cản đường mình.”
'Giết chúng, haa.' Zhang cười nhạo. 'Cậu còn chẳng phải Samurai Niwaka.'
Và cuộc gọi bị ngắt ở đó. Cậu nghĩ hôm nay mình sẽ định ngủ hết ngày, nhưng nhờ có Zhang mà mọi thứ đều tanh bành. Bây giờ thì tầm bảy giờ sáng. Lúc này, cậu quyết định đi tắm.
Trong phòng tắm, cậy nhớ lại những gì Zhang đã nói. Cái quái gì vậy, "Cậu chỉ có thể im lặng và nghe lời tôi nói mà thôi." Cho dù có bao lâu, ông ta vẫn luôn coi tôi chỉ như một tên nô lệ. Lin khinh thường ánh mắt của ông ta khi nhìn cậu, như thể từ tận đáy lòng ông ta chỉ coi cậu là con một gia súc. Zhang đã nhầm. Hai chúng ta đều ngang bằng như nhau. Mình là một sát thủ chuyên nghiệp, còn ông ta là người đưa ra các yêu cầu rồi trả tiền: đó là mối quan hệ của chúng ta. Mình không còn là nô lệ nữa.
Cậu muốn nhắc điều đó cho Zhang. Cậu muốn chèn ép tên khốn đó. Lin nghĩ vậy. Cậu cảm thấy tên thám tử Banba đó sẽ bị giết bởi những tên sát thủ khác. Nếu đúng như vậy, cậu sẽ giết những tên sát thủ đó và cản đường ông ta. Tôi tặng cho ông ta chút kinh hoàng thì thế nào nhỉ.
Quyết định như vậy, cậu quyết định đi ra ngoài ngay lập tức. Cậu khoác lên mình những chiến lợi phẩm kiếm được trên cơ thể sạch sẽ. Bên trên là chiếc áo voan trắng với một dải ruy băng trước ngực. Bên dưới là một chiếc váy xòe cạp cao với những chấm bi đen trên nền vải nâu. Cả hai đều là chiến lợi phẩm mà cậu lấy được từ người phụ nữ mà cậu giết lần trước. Kích thước khá là vừa vặn với cậu. Sau khi phân vân không biết nên mặc quần tất hay chỉ đi tất, cậu quyết định chọn đôi tất đen dài đến đầu gối. Mang đôi ủng dài màu xám có đinh tròn ở gót, Lin rời khỏi nhà.
Từ ga JR Kashii, cậu lên tàu cao tốc của tuyến chính Kagoshima đến ga thứ ba. Cậu đã đến ga Hakata. Đi bộ trực tiếp từ lối ra của Chikushi trong khoảng năm phút, một tòa nhà cho thuê cũ với những bức tường trắng phủ đầy vết bẩn màu cà phê hiện ra trước mắt. Trên kính cửa sổ ở tầng ba là dòng chữ 'Văn phòng thám tử Banba'. Đó là một tòa nhà năm tầng, và tầng một là tiệm giặt tự động còn tầng hai là một văn phòng gia sư.
Cậu đi đến tầng ba trong thang máy. Trước cửa Văn phòng thám tử Banba, một lọ hoa được để ở đó một cách bất thường. Nhấc cái lọ lên là có thể thấy một chiếc chìa khóa ở bên dưới. Có lẽ đó là chìa khóa của văn phòng. Anh ta định giấu nó ở đó như vậy sao? Thật quá là bất cẩn. Cậu chẳng thể nào hiểu nổi tại sao người Nhật lại như thế này. Vì nó để ở bên ngoài thế này, chẳng lẽ nào đó là một cái bẫy chăng? Cậu thật nghi ngờ.
Ngay cả khi cậu gõ cửa thì cũng không có hồi âm. Không có ở nhà sao?
Sử dụng chiếc chìa khóa được giấu ( hoàn toàn không được giấu), Lin bước vào văn phòng. Nội thất không hẳn là rộng rãi. Kích thước của nó bằng căn phòng của Lin. Nó được chia đôi bằng một vách ngăn. Ở phía bên của lối vào có một chiếc bàn làm việc bằng thép, một chiếc sô pha dành cho khách cùng một chiếc bàn thấp, và chúng được giữ sạch sẽ. Tuy nhiên, một nửa không gian còn lại như thể một bãi rác. Những bộ quần áo vứt thành đống trên ghế sô pha, cùng những hộp cơm tiện lợi cùng những hộp đừng mì ramen để lại trên bàn, chúng bị vứt một cách bừa bãi. Cũng có một cái giường, nhưng chăn gối thì lộn xộn. Trên đầu là chiếc tivi nhỏ bám đầy bụi.
"...Thật là một căn phòng bẩn thỉu."
Cậu vô thức thì thầm. May mắn thay, trong phòng này chẳng còn ai khác ngoài cậu. Không một ai nghe thấy điều đó.
Dù vậy thì, Zenji Banba đã đi đâu? Khi nào thì hắn quay lại?
Cậu nghĩ mình sẽ đợi trong lúc xem TV, nhưng vì căn phòng tràn ngập toàn là rác nên thật vất vả lắm mới tìm được điều khiển TV.
✿ ✿ ✿ ✿
Lái chiếc Aisha Mini Cooper và đổ mồ hôi nhẹ tại trung tâm đánh bóng yêu thích của mình là một sở thích khiêm tốn của Banba. Và ngày hôm nay cũng như thế, Banba đã bước vào lồng đánh bóng với cỗ máy ném bóng nhanh 100 km như mọi khư và vung cái gậy đánh bóng chày yêu quý của mình. Anh đã đánh trung bốn mươi trong số chúng.
"Tâm trạng của cậu có vẻ tốt."
Khi anh đánh trả quả bóng cuối cùng, anh bị ai đó gọi lại. Banba quay lại. Ở phía bên kia của tấm lưới màu xanh, anh nhìn thấy Shigematsu.
"Hả, Shigematsu-san. Anh đang làm gì ở đây thế?"
"Cậu không trả lời điện thoại, nên tôi nghĩ cậu đang ở đây." Shigematsu đang mang một túi đựng gậy tới. "Chà, tôi nghĩ mình cũng nên vận động một chút."
Shigematsu bước vào lồng cạnh Banba. Hắn hỏi Banba khi bỏ đồng xu một trăm yên vào khe của máy. "Tình hình như thế nào? Cậu có phát hiện ra điều gì không?"
"Khá tốt." Banba thêm một lượt nữa. Anh đã định đó làn lần cuối trong ngày nay của mình.
"Vậy sao?"
Shigematsu bắt đầu tư thế đánh bóng của mình. Vì hắn là người thuận tay phải, nên có thể đối mặt với Banba ở bên kia lưới.
"Tôi biết người phụ nữ đi cùng thị trưởng là một sát thủ cũ-," Banba vừa nói vừa đánh bóng. "-Của Murder Inc.!"
"Thì ra là-," Shigematsu cũng vung gậy, "-vậy!"
"Và tôi cũng biết ai là người đã giết vị thám tử-", anh không đánh trúng quả bóng ném từ giữa. "-đó!"
Shigematsu vung trượt. "Đó là ai?"
"Hắn là một người mang nửa dòng máu Nga gọi là Ivanov. Hắn cũng đến từ Murder-", anh đánh vào trúng bóng bay vào trung tâm, "-Inc.!"
Shigematsu xoay một cú và trượt một lần nữa. "Vậy nên là?"
Sau khi toàn bộ trái bóng được ném hết, Shigematsu hỏi, "Cậu định làm gì tiếp đây?"
"Sau khi đi spa thư giãn, tôi sẽ về nhà." Banba luôn làm điều đó. Sau khi đổ mồ hôi ở trung tâm đánh bóng, anh sẽ đi nhà tắm để tắm rửa sạch sẽ. Đó là cách mà anh trải qua ở ngày nghỉ của mình.
"Ý tôi không phải vậy. Là thị trưởng cơ."
"Ahh, cái đó thì," Banba nở một nụ cười. "Tôi đã để lại một ít mồi ở đó. Đó là tất cả những gì tôi phải làm để khiến họ phải hành động."
"Mồi?"
"Tôi đã đến nơi của bức ảnh. Nó là câu lạc bộ cao cấp tên Miroir. Tôi kiên trì hỏi về thị trưởng và người đàn ông đi cùng thị trưởng với gã quản lý, vì vậy có lẽ hắn sẽ đi nói điều gì đó với cấp trên của hắn."
"Tôi không thể nào tin được." Shigematsu trợn tròn mắt. "Thật quá nguy hiểm. Quá mức nguy hiểm. Cậu có thể bị giết đấy."
Đã có một thám tử bị giết. Banba cũng thừa nhận sự nguy hiểm.
"Giống như thể văn phòng của tôi sẽ nổ tung ngay bây giờ vậy?" Banba cười một cách vô tư.
❁ ❁ ❁ ❁