Chương 11: Hình phạt khủng khiếp
Độ dài 2,348 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-10-13 23:00:58
Vương thành - Phòng làm việc của Tổng quản Thị thần.
“Chết tiệt! Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Hoàn toàn không liên lạc được với Logos cũng như Salome!!”
Galahad mặt nhăn mày nhó, gân xanh nổi lên trên trán, đá bay sọt rác.
“Xin ngài Wellesley hãy bình tĩnh!"
“Ta đang bình tĩnh đây!”
“X-xin lỗi Ngài!”
Cameron, làm phụ tá cho Galahad thay Chamberlain đã mất tích bí ẩn cách đây một năm, cúi đầu.
“Nghe đồn các băng đảng ở thủ đô đang xảy ra xung đột... nên chắc không có thời gian để hồi âm chúng ta đấy ạ...”
“Ta biết! Ngươi nghĩ ta là tên ngốc à?!”
Galahad ném một quả táo về phía Cameron.
“Ối! Xin lỗi Ngài!!”
Cameron xoa chóp mũi vừa bị quả táo bay trúng, cúi đầu thấp hơn.
Galahad mời Hoàng tử Karl đến là để mở rộng thế lực của phe Ôn hòa do ông lãnh đạo.
Thế nhưng, Hoàng tử Karl lại say mê Rosalind, kẻ thù chính trị của ông thuộc phe Cứng rắn, khiến ông rất tức giận và lo lắng vì kế hoạch bị đảo lộn.
Nhà Bellclant là một trong thập đại quý tộc của Vương quốc Albion, rất được Quốc vương sủng ái, nếu để yên sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa, tài liệu tố cáo để lật đổ Rosalind mà ông chuẩn bị cả năm cũng đã bị ai đó đánh cắp mất.
Cho rằng cứ thế này sẽ rất tệ, Galahad quyết định nhờ hai băng đảng ám sát (hoặc tạo tai tiếng nếu không thể ám sát) Rosalind, nhưng đến giờ vẫn chưa được họ hồi âm. Mọi chuyện không suôn sẻ khiến ông phát cáu.
“Aa!! Chết tiệt!! Rượu đâu! Mang rượu tới đây!!”
"Vâng!!"
Hôm đó, Galahad uống rất nhiều rượu rồi ngủ say trên sàn.
----------------------------------------------
Vương thành - Phòng khách.
“Đêm nay Sư phụ vẫn ra ngoài ạ?”
Nisha hỏi Raptor, người đang xem giấy tờ gửi từ lãnh địa.
“Ừm. Đã thống nhất được các băng đảng rồi. Giờ chỉ còn bước cuối cùng là khuất phục Tổng quản Thị thần nữa thôi.”
“Vậy... em lại trông nhà ạ?”
Raptor ngẩng mặt lên nhìn Nisha khi nghe giọng buồn bã của cô.
“Nisha, lại đây.”
Raptor vỗ vỗ chỗ bên cạnh trên ghế sofa, Nisha lặng lẽ ngồi xuống đó.
“Em bất mãn à?”
“Không... em hiểu nhiệm vụ bảo vệ Rosalie rất quan trọng với Sư phụ, chỉ giao cho người đáng tin tưởng...”
“Xin lỗi nhé, Nisha.”
Trước khi Nisha nói hết, Raptor ôm vai cô, tựa má vào đầu cô, dịu dàng, không hề có tình dục, chỉ toát lên tình cha con.
“Nếu chúng ta đang ở lãnh địa Bellclant, tôi có thể giao phó cho các Chó săn khác. Nhưng Vương thành là trung tâm lãnh địa của địch, ngoài Nisha ra, không ai có thể khiến tôi đủ tin tưởng để giao nhiệm vụ bảo vệ cô Rosalind, kể cả các Chó săn khác. Chính vì có Nisha bảo vệ cô Rosalind nên tôi mới có thể yên tâm rời xa cô ấy để hành động. Hiểu chứ?”
“Em hiểu, nhưng... kể từ lúc đến thủ đô, em chưa làm được gì so với Vira, Nino và Zabi...”
“Điều đó không đúng. Như tôi vừa nói đấy. Hơn nữa... đây là sự ích kỷ của tôi, tôi không muốn Nisha phải bẩn tay quá mức cần thiết.”
“Sư phụ... Nhưng em...”
Raptor ngắt lời Nisha tự trách bản thân bằng cách siết chặt cánh tay trên vai cô.
“Dù trong quá khứ em đã từng bẩn tay, đâu có nghĩa em phải tiếp tục như vậy? Hơn nữa, hiện giờ vẫn còn thong thả, chứ nếu cần, tôi sẽ nhờ em ra tay. Hiểu chưa?”
“Vâng... thưa Sư phụ. Em cũng yêu quý Rosalie như Sư phụ vậy. Tất nhiên em hiểu rõ điều đó.”
“Tôi phó Rosalind cho em là vì chỉ có em mới có thể khiến tôi tin tưởng tuyệt đối.”
“Sư phụ...”
“Cả Vira, Nino và Zabi đều có thể thay thế được. Zabi tuy khá đặc biệt, nhưng ngay cả mất đi, với tôi cũng chẳng đáng kể, chỉ như một sợi lông trên lưng con trâu thôi."
“Họ sẽ khóc nếu nghe thấy điều này đó ạ.”
“Đành chịu thôi. Tôi là người như vậy mà.”
Hai người cười khúc khích, vẻ buồn trên khuôn mặt Nisha đã tan biến trên đường cô đến phòng của Rosalind.
---------------------------------
Nửa đêm – Khu ổ chuột – Trụ sở của Profligate.
“...Mm? Hả!?”
Khi Galahad tỉnh dậy trên sàn vừa cứng vừa lạnh, ông nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Đ-đây là đâu!?”
“Ồn ào quá đấy, ông già.”
“Ối!?”
Trong lúc Galahad ngồi dậy, Zabi đá nhẹ vào vùng chấn thùy của ông.
“A... ư...”
Vốn yếu ớt, cú đá nhẹ đó đủ khiến Galahad quằn quại đau đớn.
“Nào, đừng làm trò nữa, dậy đi ông già. Sư phụ tôi đang ở trước mặt ông đó!"
Zabi nắm tóc Galahad kéo ông ngồi dậy. Galahad sững sờ với cảnh tượng trước mắt.
Một người khoác áo choàng đen, khuôn mặt và tuổi tác không rõ, đang ngồi trên chiếc ghế giống như ngai vàng. Hai bên là Jade – cán bộ của Logos mà ông từng gặp, và Tepris – ông trùm của Salome.
“Sao... sao ta lại ở đây?”
“Với mức độ canh phòng thế kia mà đòi làm khó được Profligate à?”
Ông nhớ mình đang ngủ trong phòng khách có cảnh vệ nghiêm ngặt nhất Vương thành, nhưng không biết đã bị bắt cóc khi nào, thậm chí bị đưa ra khỏi Vương thành. Nhận thức được tình huống, Galahad tái mét mặt mày.
“C-các ngươi biết ta là ai không!? Làm thế này, các ngươi sẽ phải trả giá... ối!”
“Thôi nào, Zabi.”
“Vâng, thưa Sư phụ.”
Zabi rút mã tấu định chém Galahad, nhưng Raptor ngăn lại.
“Dù ông có là Quốc vương đi nữa thì cũng chẳng quan trọng. Ngáng đường thì sẽ bị giết, đó là nguyên tắc của Profligate bọn tôi.”
"..."
Tình huống bất ngờ và lời đe dọa khiến tinh thần Galahad rối loạn tột độ.
“Xung đột đã kết thúc. Cả Logos và Salome đều quy phục và trở thành bè lũ dưới trướng Profligate. Không còn tổ chức nào nghe theo yêu cầu chính trị của ông đâu."
“M-Macmillan đâu rồi?”
Khi Galahad nhắc tới Macmillan mà ông rất thân thiết, Zabi quăng cái đầu của Macmillan ra trước mặt Galahad.
“Ối?!”
Cái đầu của Macmillan dù thối rữa nhưng vẫn còn nguyên hình. Galahad quỳ sụp xuống, há hốc miệng không thốt nên lời.
“Bây giờ ông đã hiểu chưa? Tuyên thệ trung thành với tôi, hoặc chết. Hãy chọn đi.”
“...”
Galahad im lặng, Zabi kê mã tấu vào cổ ông.
“Úi?!”
“Sư phụ, coi bộ ông ta muốn trở thành như thế này đấy ạ.”
Zabi vừa nhìn Raptor vừa chọc chọc cái đầu của Macmillan bằng ngón chân.
“Vậy sao... Galahad? Ông muốn trở thành như thế à?”
“Kh-không, thưa Ngài!! Tôi... tôi thề trung thành với Ngài ạ!!”
Galahad quỳ nói.
"Tốt lắm, Galahad."
Raptor gật đầu hài lòng, rồi rút ra một bức thư.
“Tôi coi trọng sự cân bằng. Vì vậy, từ giờ đừng tự tiện hành động như thế này nữa."
Raptor ném tập tài liệu tố cáo Rosalind bị đánh cắp về phía Galahad.
“Cái gì?! Sao nó lại ở đây!?”
"Mỗi khi muốn làm việc lớn như thế này, phải xin phép tôi trước. Hiểu chưa?"
"Vâng, thưa Ngài!!"
“Vậy, cúi xuống, liếm giày tôi đi.”
"...! ...Vâng!"
Galahad nhăn mặt đau đớn, cúi sát xuống sàn và liếm giày Raptor như được yêu cầu.
“Tốt, điều này đã chứng minh lòng trung thành của ông. Giờ ông về được rồi.”
“Hự!?”
Để không bị lộ con đường từ đây đến Vương thành, trước khi trả Galahad về chỗ cũ, Zabi đánh mạnh một nhát vào vùng chấn thùy của ông ta, khiến ông ta ngất đi.
“Vậy là giải quyết được một mớ vấn đề. Giờ chuyển sang việc tiếp theo. Vứt hộ tôi đôi giày này nhé.”
Thế này thì tình huống chiến tranh do Galahad gây ra đã được ngăn chặn. Raptor nhẹ nhõm được phần nào.
“Thưa Sư phụ, thay vì vứt đi, cho phép em giữa đôi giày này được không ạ?”
Zabi hỏi trong lúc Raptor thay giày mới.
“Tuỳ em.”
“Hoan hô! Az, lau sạch chỗ ông già kia đã liếm nhé!”
"Rõ, thưa cô Zabi."
“Nhớ cho kỹ. Đây là giày của Sư phụ ta, phải cẩn thận đó. Làm xước dù chỉ một vết cũng sẽ bị giết đấy. À, nếu lau bừa bãi chỗ khác ngoài chỗ lão già kia liếm cũng sẽ bị giết luôn đấy."
"Tôi hiểu rồi ạ."
Thay giày xong, Raptor nhìn Zabi, Vira và Nino.
“Giờ tới việc chính của đêm nay. Zabi, Vira và Nino đi theo tôi. Những người khác ở lại.”
““"Vâng!!”””
Raptor bước vào phòng tra tấn trong trụ sở Profligate. Tại đó, tên cầm đầu nhóm hôm trước tấn công Rosalind bị trói vào ghế, miệng bị nhét khăn vải.
"Những kẻ tấn công còn lại thế nào?"
"Đã bắt hết rồi ạ. Cũng bịt miệng và trói sống như tên này."
"Ừm. Tháo khăn bịt miệng hắn ra."
“Phù! T-tại sao bắt tôi...!? Tôi không có ý định chống đối các người..."
Trước khi hắn nói hết, Raptor cởi áo choàng, lộ khuôn mặt thật.
Khuôn mặt hoàn hảo, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa cơn thịnh nộ và sát ý như như ngọn núi lửa phủ tuyết khiến hắn sợ hãi, quên hết ngôn từ. Ngay cả Zabi, Vira và Nino cũng run sợ trước vẻ ngoài đó của Raptor.
------------------------
“Giờ thì, ngươi biết ta là ai rồi chứ...?”
“Vâng, tất nhiên rồi...”
“Vậy mau nói đi. Tại sao nhắm vào cô Rosalind?”
Người đàn ông trước mặt tôi thành thật trả lời:
“Cô Rosalind? Là ai vậy? Chúng tôi chỉ được yêu cầu giết một người, là anh đấy.”
"Tên ngươi là gì?"
“J-Janin...”
Tôi nhìn sâu vào mắt Janin. Hắn không nói dối.
“Ai yêu cầu các ngươi?”
“T-tôi không biết! Người đó cũng khoác áo choàng kín mít như anh!”
“Có nét đặc trưng nào không?”
"Cao khoảng 1 mét 7... Tối quá nên không nhìn rõ, nhưng chắc còn trẻ. Tôi chỉ biết vậy thôi!"
"Tại sao ngươi nhận việc đó?"
"Thì thù lao hậu hĩnh mà!"
Sau khi xem xét kỹ lưỡng lời của Janin, tôi gật đầu:
"...Xem ra ngươi không nói dối."
“Tr-trong hoàn cảnh này thì tôi nói dối làm gì chứ.”
“Giờ thì, đến lúc trừng phạt rồi.”
"H-Hả? Chờ đã, tôi thừa nhận nhắm vào anh là sai... "
"Điều đó không quan trọng."
"Hơ?"
"Cho dù mục tiêu là ta, thì sự thật là các ngươi đã bắn tên về phía cô Rosalind vẫn không thay đổi. Chỉ riêng điều đó đã đáng bị xử tử. Còn 5 tiếng nữa là rạng đông... Thời gian không còn nhiều..."
Tôi vươn tay ra sau, nhận cây giũa từ Nino.
“Bắt đầu thôi. Zabi, Vira, banh miệng hắn ra."
“"Vâng!"”
"Đ-đừng mà...!"
Zabi và Vira bóp cằm Janin, ép hắn mở miệng ra. Tôi nhét cây giũa vào đó.
“Giờ ngươi sẽ được thấy địa ngục. Vì đau thần kinh vượt xa đau thịt xương đấy."
"Không... Không..."
“Giữ đầu hắn lại.”
“"Vâng!"”
Miệng và đầu Janin giữ chặt không cho cử động.
"Ta bắt đầu đây."
Tôi bắt đầu di chuyển cây giũa.
“Chưa đau lắm phải không? Nhưng cơn đau sẽ đến dần dần... Và lúc ngươi bắt đầu cảm thấy đau đớn... địa ngục sẽ chính thức bắt đầu—"
Nói xong, tôi tiếp tục giũa, từ từ mài mòn hai răng cửa trên dưới của Janin.
“Ớ?! Ớớ!! Ớớớ!!”
"Ồ, đã chạm tới thần kinh rồi à... Từ giờ mới là màn chính đấy..."
Tôi dùng sức giũa thật nhanh. Janin thét lên như điên dại.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!?!?”
“Nino, đừng để hắn giãy giụa.”
"Vâng!"
Zabi và Vira giữ đầu và miệng, Nino giữ chặt thân Janin.
“ÁÁÁÁÁÁ~~~~~!!!?!?!”
Tôi giũa đứt hai sợi thần kinh ở hai răng cửa trên dưới của Janin. Hắn quằn quại, rên rỉ điên cuồng vì cơn đau vượt sức tưởng tượng, co giật tay chân như điên.
"Sắp điên lên rồi à? Sắp chết vì sốc à? Không sao đâu, ta tự tin vào khả năng đo lường của mình lắm. Ngươi sẽ không chết sớm đâu, ít nhất là cho tới rạng đông—"
"!!!! AAAAAA!!!"
"Giữ miệng hắn chặt vào."
“"Vâng!"”
Mặt đẫm nước mắt, mồ hôi nhớp nháp, Janin khóc lóc vì đau đớn. Từ trong miệng vang lên tiếng răng bể, bốn răng cửa hàm trên dưới đã bị giũa nát.
“Th-tha ạng...” (tha mạng)
“Không tha là không tha. Ta đã nói rồi, đây là hình phạt."
Tôi bác bỏ lời cầu xin của Janin.
“Ngươi chỉ cần im lặng chịu đau, hối hận vì đã tấn cô Rosalind thôi là được.”
Janin tuyệt vọng.
“Tiếp tục thôi. Yên tâm, Janin, răng ngươi còn 28 cái lận mà...”
"Không... Không... ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!"
Rồi Janin bị tra tấn tiếp bằng cách mài răng cho đến lúc chết vì đau đớn và kiệt sức ngay trước rạng đông.
“Chúng ta về rồi. Zabi, giết sạch những tên còn lại bằng cách tôi mới áp dụng với gã này."
"Vâng, thưa Sư phụ!"
Tôi khoác áo choàng, rời khỏi đó cùng Vira và Nino.
Từ vụ rượu độc lần trước tới vụ tấn công lần này, có ai đó đang nhắm vào tôi. Nhưng không phải Tổng quản Thị thần hay thuộc hạ của hắn. Thế thì là ai? Tôi chưa biết, nhưng rõ ràng có kẻ thù hằn tôi.
Thông thường mà nghĩ thì chỉ có Tổng quản Thị thần hoặc bọn Wyatt mới thù tôi như thế, nhưng chúng đang bị đội Chó Săn canh chừng chặt chẽ, không thể hành động.
Logos và Salome, thậm chí cả các cán bộ băng Profligate (ngoại trừ Zabi) đều không biết thân phận thực sự của tôi, nên cũng không có lý do để nhắm vào Raptor.
Vậy ai đang nhắm vào tôi? Nếu chúng nhắm vào cô Rosalind thì còn hiểu, nhưng nhắm vào mỗi mình tôi thì...
“Mình mà lại không nắm được manh mối nào về thủ phạm ư..."
Lần này tôi hoàn toàn không nắm được mục đích và danh tính của kẻ thù.
Liệu chuyện này có liên quan đến cơn ác mộng không...? Vận mệnh muốn thế giới này quay trở lại nguyên tác ư?
Tôi lắc đầu xua đi ý nghĩ ám ảnh ấy.
“Nhưng, ngươi đã thất bại rồi... Ta không dễ bị giết như thế đâu. Hơn nữa, nếu ngươi không vô hình, mà là kẻ hữu hình, thì ta có thể đối phó!"
Dù vậy, với tư cách là một điệp viên, tôi vẫn cảm thấy bất an.