• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương VIII: Armageddon

Độ dài 1,903 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-12-05 13:15:44

8AE0PuB.jpg

    Đây là lúc để kể về một câu chuyện.

    Đây là câu chuyện về chàng trai trẻ bị kẻ khác giết chết theo cách đầy tàn bạo, và là câu chuyện về con quái vật đã tàn nhẫn sát hại người khác.

    Hay có lẽ là câu chuyện về đứa trẻ bị bỏ rơi bởi cha mẹ mình, và về người hùng bị bỏ rơi bởi thế giới.

    Đây là câu chuyện về việc đã xảy ra sau khi hai ngươi họ rời xa nhau.

    Vì đó là khi mà câu chuyện về lòng ngưỡng mộ, sự ngu ngốc và tình yêu chấm dứt,

    và là lúc mà câu chuyện về sự ăn năn, nỗi thù hằn và những giấc mộng mà tất cả xây đắp nên được bắt đầu.

    Hay có lẽ,

    đây là câu chuyện về một thiếu nữ bị bỏ lại một mình và là câu chuyện về một đứa trẻ bị bỏ rơi,

    câu chuyện về người phụ nữ từng là con quái vật và bé gái đã trở thành quái vật.

    Và nó cũng là câu chuyện về những quân đoàn khờ dại và kiên định, ấy nhưng cũng chính vì thế mà xứng đáng được bảo vệ.

    Nói ngắn gọn, đây là câu chuyện về người dân.

    Câu chuyện về số phận của những kẻ bị ghét bỏ, bị khinh bỉ, được yêu, bị ghét, ưu sầu, thống khổ, ấy nhưng bất chấp tất cả những điều đó vẫn đưa ra quyết định của mình.

    Đây là câu chuyện sẽ không bao giờ được nhớ tới như một câu chuyện từ thuở xa xưa.

    Vì nó là một giai thoại nhỏ bé, kinh khủng và bi kịch.

    Thứ quá biến chất để có thể mạo danh một câu chuyện cổ tích.

    Cuối cùng thì nó là một câu chuyện cần phải được kết thúc.

    Thế nên cô cầm kiếm lên. Thế nên họ rút kiếm ra.

    Đây là lúc để kể về một câu chuyện.

    Câu chuyện về sự ăn năn, nỗi thù hằn và những giấc mộng.

    Câu chuyện nơi mà cô và họ đã mơ đến việc cứu lấy thế giới.

    Câu chuyện mà họ cùng dốc sức ra để mà mơ,

    dẫu cho như thế có đồng nghĩa với việc tự ném mình vào miệng sói dữ.

                  

◆◆◆◆◆

                        

    Thảm họa sắp đến.

    Thảm họa sắp đến.

    Với tất cả cư dân trên khắp bờ cõi.

    Và hình hài của thảm họa đó là một bé gái.

    Họ thậm chí còn không cần phải chờ đến khi màn đêm buông xuống.

    Khi cô bé đáng yêu xuất hiện, bầu trời sau lưng cô vẫn còn mang sắc xanh lơ.

    Như đã hứa, Alice xuất hiện tại quảng trường ngay trước hầm mộ hoàng gia. Cô bé xoay một vòng chẳng vì lý do gì cụ thể, và diềm xếp trên váy xoay thành một vòng tròn quanh người cô. Máu Thánh Nữ từng khiến người cô ướt đẫm giờ đã biến mất.

    Giờ đây cô giống hệt như một sứ giả đến từ địa đàng.

    Mặc cho có là thảm họa bằng xương bằng thịt, Alice vẫn khoác lên mình một nụ cười thật lớn. Cô cất tiếng gọi, giọng thanh thoát và vui tươi. “Được rồi, chị Elisabeth! Em đến rồi nè, y như đã hứa!”

    Ánh sáng kêu lên tanh tách khắp không gian, cháy sáng, thiêu đốt đường chúng đi khi bay đến Alice.

    Đòn tấn công mang hình dạng của một con thánh thú, và nó đã bị triệu hồi đầy thô bạo mà chẳng dùng đến một lời niệm chú. Nhưng Alice còn không thèm triệu hồi Humpty Dumpty để tự vệ. Cô chỉ khẽ lẩm bẩm, như thể đã thấy trước được đòn tấn công.

    “Hang Thỏ Trắng.”

    Một hố đen mở ra giữa không trung, mang ánh sáng và hơi nóng đi tới vùng đất diệu kỳ một cách đầy tĩnh lặng.

    Trong một hơi thở, Alice âm thầm gọi hiệp sĩ của mình ra, và vị Hiệp Sĩ Trắng huy hoàng xuất hiện mà chẳng tạo ra một tiếng động.

    Alice quẳng mình lên lưng ngựa.

    Hiệp Sĩ vung chéo thanh thương và cắt qua hư không khi xuất hiện, vẫn không tạo ra một âm thanh nào. Cơn xung chấn từ đòn chém bay đến tận gò đồi nghĩa trang đằng xa và nổ tung. Sau một khoảng thinh lặng ngắn ngủi, toàn gò đồi bị thổi tung. Lửa bắt đầu bừng cháy ở phía xa.

    Không một ai từng có mặt tại đó có thể sống sót.

    Alice lấy tay giữ lại mũ khi nhìn sự tàn phá được diễn ra. Cô quát lớn. “Lẽ ra chị phải mở đầu với màn giới thiệu chứ! Nhưng chị thấy chưa, giờ lũ đần cố giúp chị đã chết hết rồi đó! Sao chị không ló mặt ra đi, chị Elisabeth!”

    “Vẫn ấn tượng như thường lệ. Đo lường ngươi theo tiêu chuẩn của thế giới này quả là hành động vô ích. Cách mà ngươi chống lại mọi giới hạn và ranh giới mà đáng lẽ ngươi phải bị trói buộc, ôi chao, cứ như đang đấu với Thiên Chúa và Quỷ Thần nếu chúng có được ý thức của riêng mình vậy.”

    Khi đám mây bụi lắng xuống, Elisabeth xuất hiện tại đó. Mái tóc đen của Nhục hình Công chúa phấp phới bay phía sau khi cô và Dị thế Nhục hình Công chúa đối đầu nhau. Alice mỉm cười thêm lần nữa, rồi đáp lại với giọng ngân nga. “Phải rồi. Chị mới chỉ nhận ra thôi ha, chị Elisabeth? Em là người mang tận thế đến, là sự khủng hoảng mới, là Khải Huyền Thú. Hay có lẽ em là một trong những kẻ đưa ra sự phán xét cuối cùng. Không quan trọng. Điều quan trọng là khi Cha chết, cuối cùng em cũng hiểu được một điều. Nếu em muốn, em có thể và sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ.”

    Alice nhẹ nhàng nhắm măt. Giọng cô ngập tràn nỗi hối hận.

    “Em ước gì mình nhận ra điều đó khi mà Cha vẫn còn sống. Nếu thế thì em đã có thể hủy diệt hết tất cả mọi thứ trừ hai cha con em rồi.”

    Nếu làm thế thì Alice đã không đơn độc. Nhưng thời gian chỉ chảy theo một hướng.

    Hệt như Thỏ Trắng đi muộn, đã quá muộn màng cho Alice. Đó là vì sao cô muốn thực hiện ước muốn cuối cùng của Lewis. Cô đan tay vào nhau như nguyện cầu.

    “Có người yêu thương em. Có người vuốt ve tóc em. Có người tha thứ cho em. Ông là người đầu tiên trên đời làm thế. Và đây là điều mà ông muốn.”

    Đây là điều mà em muốn.

    Vậy nên,

    “Tất cả mọi người, hãy cùng nhau chết thôi nào, làm ơn.”

    Giọng cô bé vang lên như tiếng van nài. Cô trông như thể sắp khóc, và cô đang yêu cầu từ tận đáy lòng mình.

    Elisabeth thở dài. Cô chỉ tay đến Alice.

    Rồi Nhục hình Công chúa đáp lại đầy bạo dạn với lời mà cô đã nói từ rất lâu về trước.

    “Dẹp!”

    “…Cái gì cơ ạ?”

    Alice đưa cho cô cái nhìn hoàn toàn bất mãn. Cơn thịnh nộ trẻ con lóe lên trong mắt đỏ của cô bé.

    Elisabeth lờ cô đi và búng tay.

    Một con chó săn lớn xuất hiện cạnh cô. Da thịt ở lưng nó cuộn lên. Với âm thanh khủng khiếp, xương sườn nó mở rộng lên trời, rồi màng da nối lấy chúng và tạo thành một cặp cánh như cánh dơi. Đế Vương cất lên tiếng cười gần hệt như con người.

    Elisabeth chẳng màng đến sự bất mãn của Alice. Cô nói, cao ngạo và bất khuất. “Đã đến lúc bắt đầu trò chơi của chúng ta rồi, Alice. Chắc chắn ta sẽ khó mà tự mình thắng được ngươi, nhưng…hứa là hứa. Giờ thì đến đây đi! Bình minh đã đến! Nếu ngươi đủ sức thì hãy đến đây và chấm dứt cơn ác mộng dài đằng đẵng của ta đi!”

    “Ôi, chị không cần nói thêm lần hai đâu! Em sẽ chấm dứt chuyện này, chị Elisabeth ạ! Ngay tại đây, ngay tại lúc này!” Alice hét lên đáp lại. Hiệp Sĩ Trắng thủ sẵn thương.

    Elisabeth nhảy lên lưng Đế Vương. Cô bay cao lên trời. Hiệp Sĩ vung thương sang ngang, Đế Vương phản hồi lại với một cú đập cánh thật mạnh. Hai làn xung chấn đập vào nhau. Nhưng đòn của Hiệp Sĩ Trắng đã thắng thế.

    Đó là lúc mà Elisabeth gọi tên của một thiết bị tra tấn xưa cũ và thân thuộc.

    “Trinh Nữ Sắt!”

    Nàng trinh nữ với mái tóc vàng óng cùng bộ đầm đỏ xuất hiện giữa không trung. Nàng dang rộng tay đầy trìu mến, ôm lấy cả làn xung chấn vô hình và giết đi quán tính của nó. Nhưng việc đó đã phá hủy nàng, rồi nàng rơi thẳng xuống đất.

    Nhưng đó không phải là đòn duy nhất được tung ra.

    “A,      a,        a,         A,          aa, AAAAAaaaaaaaAaAaAaAAAAAA!”

    Những giọng nói mang vẻ nghiêm nghị đến rợn người. Những tiếng hét của họ nghe hệt như bản thánh ca.

    Đàn chim. Bầy cá. Ánh sáng cầu vồng. Giọt máu.

    Đòn tấn công đập mạnh vào Alice—từ bên hông.

    “Hở?”

    Theo những gì Alice biết thì cô đã giết hết toàn bộ thánh nhân rồi.

    Đó là điều khiến cho nó trở thành đòn đánh úp đầy hoàn hảo.

    Vài sợi tóc trắng bừng cháy, và cô vội dập chúng đi. Trong khi đó, Hiệp Sĩ Trắng đưa khiên tới trước. Một phát trường cung đập vào nó, và thứ độc mạnh mẽ của mũi tên bắt đầu ăn mòn đi thứ kim loại tạo nên tấm khiên.

    Rồi một đợt trường cung nữa bay đến từ một hướng khác. Hiệp Sĩ Trắng gạt hết chúng đi.

    Dù Alice vẫn an toàn, đôi mắt đỏ của cô vẫn mở to như hai chiếc đĩa. Cô bé cất lên tiếng lẩm bẩm đầy bàng hoàng. “Chị đùa em chắc… Chị có bao nhiêu người vậy?”

    “Ta bảo ngươi rồi mà nhỉ? Một mình thì ta khó mà thắng được ngươi lắm. Nhưng với đồng minh thì là một chuyện khác. Bọn ta sẽ chiến đấu với ngươi tới khi cái chết đến để mang bọn ta đi—hỡi kẻ thẩm phán tàn ác, hỡi kẻ tự phong mình là sự trở lại của tận thế.”

    Đế Vương đập cánh, và Elisabeth dừng phắt giữa không trung. Nhưng tình hình vẫn chưa thay đổi. Mọi thứ vẫn nghiêm trọng như trước, và tình thế vẫn chưa được đảo lộn. Ấy nhưng Elisabeth lại can đảm bà tuyên bố.

    “Chào mừng, Dị thế Nhục hình Công chúa. Chào mừng ngươi đến với Xứ Sở Thần Tiên.”

    Nhục hình Công chúa khoác lên một nụ cười nham hiểm.

    Vẻ can trường của cô thật lộng lẫy,

    cứ như thể cô thật sự tin rằng

    thứ duy nhất đón chờ mình chính là sự chiến thắng.

                   

◆◆◆◆◆

(chưa hoàn thành, đang tiến hành)

Bình luận (0)Facebook