Chương III: Hành quân tới cái chết
Độ dài 1,979 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-21 08:15:45
Aguina Elephabred khinh bỉ anh hùng.
Ông từng thích đọc sách khi còn bé, và đó là cách mà ông đã học được khái niệm đó.
Trong những câu chuyện mà ông đọc, người ta luôn luôn xuất hiện vào đúng lúc. Phần lớn những ai đọc qua những quyển sách đó sẽ ngưỡng mộ họ. Nhưng Aguina trẻ tuổi biết. Anh hùng không tồn tại. Không ai sẽ đột ngột xuất hiện vào giây phút cuối cùng để cứu họ cả.
Càng nghiên cứu thì ông càng nhận ra tương lai của người dân mình ảm đạm ra sao.
Á nhân đã dành cả một lịch sử dài để chia cắt á nhân và lập nên hệ thống tầng lớp vững chắc. Thoạt đầu thì chẳng có mục đích lớn lao nào cho việc đó cả. Đó chỉ đơn giản là kết quả của sự ám ảnh với độ thuần huyết của giới quý tộc mà thôi. Nhưng giờ đây, nếu đi chệch khỏi cái hệ thống đó thì họ sẽ rơi vào thảm kịch, và giảm nhẹ nó thôi là cũng đủ để ngay lập tức gây ra hậu quả khôn lường. Tầng lớp thuần huyết sẽ sụp đổ, và lằn ranh định nghĩa á nhân sẽ ngày càng mờ nhòa đi. Ôi chao, lãnh đạo của chính quốc gia họ có khi sẽ bị thay thế bởi những kẻ bị ô uế bởi dòng máu của các chủng loài khác. Xét cho cùng thì tỉ lệ sinh sản của họ cũng đang sụt giảm. Có lẽ họ đã giảm tải được những mất mát mà quỷ dữ gây ra, nhưng việc nhân loại sinh nở nhiều như thỏ đặt rất nhiều gánh nặng nên họ.
Họ có thể giữ gìn danh dự của mình hoặc tàn diệt.
Đó là những lựa chọn duy nhất mà á nhân có.
Phát kiến này là điều đã đưa đẩy Aguina Elephabred tới sự cuồng say với độ thuần huyết.
Đó là vì sao mà ông ghét cái khái niệm anh hùng.
Mỗi khi nghe thấy truyện cổ tích, lòng ông lại ngập tràn sự thù ghét. Từ tận thâm tâm, ông thấy chúng vô cùng lố bịch.
Người như thế không thể nào tồn tại.
Nếu người có thế hàn gắn những điều phi chính nghĩa trên thế giới này thật sự tồn tại thì họ đã có thể thấy được khó khăn mà người dân ông gặp phải và giúp đỡ họ rút ngắn cái khoảng cách về mặt dân số đó rồi.
Mỉa mai thay, việc Aguina Elephabred tồn tại là một người ủng hộ sự thuần huyết đã chống lại khả năng mà anh hùng tồn tại. Theo một góc độ thì vai trò của ông là một kẻ phản diện, vì chính cuộc đời ông chính là minh chúng cho việc anh hùng không tồn tại như thế nào và vô nghĩa ra sao. Chẳng có kẻ Chẳng có quân thập tự chinh hay nhà vô địch huyền thoại nào cả.
Hay ít nhất là họ lẽ ra không nên tồn tại.
Nhưng khi ngày tàn kéo đến, Aguina Elephabred đã tận mắt nhìn thấy một anh hùng.
Chắc chắn rồi, chàng trai đau khổ vì kẻ tội đồ mang tên Nhục hình Công chúa đã đem đến phép màu đó.
Và Aguina cũng đã chứng kiến một cái chết đầy cao cả. Đúng là cách ra đi đầy ngớ ngẩn, nhưng khao khát thuần khiết muốn có được vì tinh tú cho riêng mình và cách mà đức tin người đàn ông dành cho Chúa vững chãi đến tận thời khắc cuối cùng quả là đẹp đẽ vô cùng.
Aguina Elephabred khinh bỉ anh hùng.
Nhưng còn những kẻ đần? Ông yêu thích những kẻ đần.
“Và đó chính là lý do mà tôi ước rằng mình có thể trở thành một kẻ giống như thế.”
“Tôi phải thú nhận là tất cả chỉ có vậy.”
◆◆◆◆◆
Tâm trí Sa Nữ Vương đã bị ghi đè để bà có thể hành xử theo một cách nhất định.
Giờ đây bên trong bà là một gã đàn ông đầy thảm hại.
Aguina đã cố để bảo vệ những người thuần huyết bên trong khu dân cư bí mật. Nhưng giờ đây, linh hồn ông đã bị bóp méo và đặt vào trong Sa Nữ Vương. Đầu tiên, bản ngã của ông hẳn đã bị đập nát, nhưng nếu nó không bị như thế thì những thứ không phù hợp với vỏ bọc của mình cũng có xu hướng bị hỏng hóc. Và nếu vỏ bọc đó là cơ thể của cá thể vượt xa tầm hiểu biết của người phàm trần thì điều đó còn dễ xảy ra hơn.
Giờ đây Aguina Elephabred đã hỏng hóc ở mức chẳng thể nào sửa chữa đưọc nữa.
Có lẽ việc những á nhân còn sống và Nhục hình Công chúa bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ còn là vấn đề về thời gian mà thôi.
Khi nhận ra điều đó, Elisabeth chạy băng qua khu dân cư. Cô chạy vụt qua đá gạch vụn đang cháy như một làn gió và nhào ra khu cổng sọ rồng.
Rồi cô bắt đầu chuẩn bị để tung ra đòn tấn công trực diện mạnh mẽ lên Sa Nữ Vương. Tất cả những gì cô cần làm là thu hút sự chú ý của ông. Nhưng cô còn không có cơ hội để kích hoạt một thiết bị tra tấn nào cả.
Vì Sa Nữ Vương đã làm điều mà không một ai ngờ tới.
“Gừ………….Gừ r ừ……….Ghi………..Rừ r ừ Rừrừrừ…….Rừ……ghi……..”
Sau khi nghe thấy tiếng gào đầy kinh ngạc, bà cúi đầu xuống.
Rồi bà lướt chiếc lưỡi dài qua bể máu đã đổ. Năng lượng bóng tối trào dâng từ bên trong, và bề mặt bể máu bùng cháy.
Sa Nữ Vương bắt đầu chậm rãi đắm mình trong ngọn lửa đen.
Thôi thúc tàn phá trong tâm trí bà—tâm trí của Aguina—rõ ràng là không hướng đến khu làng bí mật của á nhân.
“À, ta hiểu rồi…Dù có hỏng hóc như vậy, người vẫn đưa ra lựa chọn đó,” Elisabeth khẽ lẩm bẩm. Cô phân tích thứ phép đã được dùng lên bể máu đen.
Dù phương pháp mà Sa Nữ Vương thực hiện khác với phương pháp thông thường, bà vẫn đang cố để dịch chuyển đi chỗ khác. Và với Aguina bên trong là kẻ đi theo chủ nghĩa thuần huyết, không khó để đoán được địa điểm mà tâm trí ông vô thức chọn lựa là gì.
Ông sẽ hướng đến lãnh thổ của mối đe dọa lớn nhất dành cho những người thuần huyết—lãnh thổ của loài người.
Elisabeth ngay lập tức đưa ra nhận định. Sa Nữ Vương đã bắt đầu tiến hành dịch chuyển, và cản ả ta lại là việc làm ngoài sức chúng ta. Cô vội chạy tới biển máu.
Khi chạy đi, cô triệu hồi một cơn lốc bóng tối và cánh hoa đỏ, không chậm lại, cô lôi thanh Hành hình kiếm Frankenthal ra từ bên trong. Cô mạnh tay vung nó xuống.
Phát chém cắt lìa tay trái của cô.
Máu cô đổ ra và tung tóe trên nền cát khô cằn.
Elisabeth không đóng vết thương lại. Ít nhất là không ngay lập tức. Cô tạt dòng chảy đỏ đang ào ạt đổ ra vào bể máu đen.
Cảnh tượng hệt như ai đó đang nhảy múa. Hay ai đó đang pha lẫn độc vào nước.
“—La (hiện hữu).”
Phép thuật được dùng là thứ mà Nhục hình Công chúa hiếm sử dụng tới. Cô đang can thiệp vào phép thuật dịch chuyển của Sa Nữ Vương.
Sa Nữ Vương sở hữu lượng máu ít hơn phía thú nhân khi họ cho Tam Lâm Vương ra quân, và hơn nữa, bà không có những người niệm chú đứng sau hỗ trợ mình. Nhờ những điểm yếu đó mà Elisabeth đã thành công trong việc can thiệp vào phép chú của bà.
Thông qua việc đó, Nhục hình Công chúa đã điệu nghệ thay đổi được đích đến.
Sa Nữ Vương nhảy bổ vào bóng tối mà chẳng biết điều gì đang diễn ra, và thân hình khổng lồ của bà hoàn toàn biến mất.
Ngay khoảnh khắc đó, mặt đất quanh bể máu bắt đầu di chuyển đầy dữ dội. Cát đổ vào trong chiếc hố vừa được tạo ra như hố kiến sư tử. Khi cát lún cuộn xoay từ mọi phía, nó đổ xuống đáy vực đen và bắt đầu lấp lấy bể máu.
Mất đi một cánh tay, Elisabeth nhanh chóng mất thăng bằng. May thay, Lute kịp thời bắt lấy cô.
“Hây hô!”
Với tiếng hét lạ kỳ, anh lôi cô về nơi an toàn. Nhưng quán tính thừa đã khiến anh ngã ngửa ra. Anh bị hút vào dòng chảy của cát như những con kiến. Thấy thế, Elisabeth điềm tĩnh triệu hồi ra một sợi dây từng. Cô bắt đầu buộc tay trái mình lại để cầm máu, rồi ném đầu còn lại về phía Lute và bắt lấy đuôi anh. Cô kéo anh vào bờ như mẻ cá lớn của ngày.
“Ta biết ơn pha cứu mạng đó!” cô la lên. “Giờ thì lên đây lại đi Lute!”
“Ôi, đúng là cách bị bắt đầy hổ thẹn mà! Cảm ơn cô đã giúp nha, Nhưng tôi phải nói… Ốiiiiiii.”
Chiếc đuôi yêu dấu bị siết chặt như thế khi Lute ứa nước mắt. Nhưng bằng cách nào đó mà anh vẫn lôi mình lên lại được.
Đó là khi một á nhân màu đỏ son với đầu thằn lằn xuất hiện. “Tôi định hỏi cả hai có sao không…nhưng tôi tự thấy được câu trả lời rồi!”
Đó là Randgrof. Elisabeth ngạc nhiên. Có vẻ như anh đã không trốn nấp cùng những người thuần huyết khác. Bản tính tốt lành rất dễ để thấy được, cũng như tinh thần trách nhiệm của anh. Anh đỡ Lute đứng dậy. Rồi lôi tay của Elisabeth ra khỏi cát trước khi nó bị nuốt chửng và đưa nó lại cho cô. Trông có hơi e dè, nhưng anh vẫn cất lời. “Tôi nghĩ pháp sư như cô có thể gắn nó lại nhỉ? Thôi nào, chúng ta cần rời khỏi đây!”
“Nhanh thôi. Cảm ơn ngươi. Vậy thì đi thôi!”
Elisabeth nới lỏng sợi dây, rồi ấn mạnh cánh tay vào nơi bị cắt cụt và bóp lấy chỗ nối khi rút lui cùng Randgrof và Lute. Một khi họ đã ở khoảng cách an toàn, cô quay lại nhìn phía sau.
Mắt cô trố lên.
Cả bể máu đen và ngọn lửa đã biến mất chẳng để lại chút dấu vết.
Thay cho chúng là một tòa tháp cát hình lục giác mọc thẳng lên trời cao. Nó có hình dạng hệt như điện thờ của á nhân, và rìa nó rạn nứt hệt như kẹo đường bị đập vỡ. Rồi tòa tháp vụn vỡ. Làn gió vàn khô khốc thổi qua.
Khi nó tạnh, chẳng thứ gì còn sót lại.
Randgrof thình lình quỳ xuống. Anh hẳn đã nghe thấy tiếng hét ban nãy của Lute, vì anh đang phát ra tiếng lẩm bẩm đầy xa xăm. “Cha… Bệ Hạ Sa Nữ Vương… Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi không…”
Elisabeth và Lute không đáp lại. Họ chỉ nhìn vào không gian trước mặt.
Sa Nữ Vương đã biến tới lãnh thổ nhân loại.
Đem theo cái chết vào sự tàn phá cùng theo bà.
◆◆◆◆◆