Chương VII: Quyết định của vị vua trẻ
Độ dài 1,700 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-12-04 08:27:20
Đây là lúc để kể về câu chuyện của một chàng trai.
Chàng trai là một người nhỏ bé buồn bã. Cậu ủ dột, hèn nhát và lại còn ảm đạm nữa.
Thông thường, người như thế này khó mà có được một cuộc đời thú vị. Nhưng chàng trai này đã trở thành người kế vị ngai vàng của nhân loại từ khi được sinh ra. Dù bản thân cậu chưa từng mong muốn thứ gì giống như thế, cậu vẫn bị buộc đăng quang và trở thành vua bởi những kẻ sống xung quanh mình. Hơn nữa, không một ai tin tưởng chàng trai. Cậu sống một đời đơn độc, cuối cùng cậu đã quyết định thả mình vào số phận.
Trên thế giới này, có một vị vua ngu ngốc.
Vô cùng cam chịu, chàng chai quyết định sẽ sống một đời bị mỉa mai như thế.
Nhưng thế giới phản bội lại cái dự kiến đó,
và định mệnh của chàng trai hoàn toàn đổi thay.
Đây là lúc để kể về câu chuyện của một vị anh hùng.
Thế giới từng gặp phải một cái kết bi thảm. Nhưng cái số phận tưởng chừng như chẳng thể nào có thể thay đổi được ấy đã bị biến đổi bởi duy nhất một người. Và người thực hiện được chiến công diệu kỳ ấy là một chàng trai được đầu thai từ thế giới khác.
Cậu có được một cơ hội sống, rồi có được nhiều trải nghiệm, vài kinh hoàng và vài không thể nào thay thế được.
Rồi sau một chuỗi trận chiến dài đằng đẵng, cậu có được mức năng lượng khổng lồ và dùng nó để cứu lấy người mà mình trân quý.
Và khi thực hiện điều đó, cậu đã cứu được thế giới.
Bằng cách hy sinh bản thân mình.
Sau khi gánh Thiên Chúa và Quỷ Thần lên vai, chàng trai chìm vào giấc ngủ sâu tại Tận cùng Thế giới. Nhờ vào những việc mà cậu đã làm, người dân tại thế giới này đã đã tránh được tận thế. Điều tốt nhất cho lượng người lớn nhất chắc chắn chính là kết quả tốt đẹp nhất.
Người ta có thể nói rằng họ đã sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Bên cạnh đó, cũng có một sự thật nhỏ bé. Ít ai biết về nó, và nó thật sự cũng chẳng hề quan trọng.
Thì ra, chàng trai—vị vua của nhân loại—vô cùng ngưỡng mộ vị anh hùng.
Do đó câu chuyện về lòng ngưỡng mộ, sự ngu ngốc và tình yêu đã chấm dứt.
Và cùng với nó, câu chuyện về Vua Hèn Nhát Maclaeus Filiana bắt đầu.
“Đây là lần đầu tiên trong đời ta muốn trở thành thứ gì đó. Đây là lần đầu tiên mà ta ngưỡng mộ người khác như thế.”
“Đây là lần đầu tiên mà ta nhận ra rằng không ai tin mình cũng không sao.”
“Ta chỉ cần trở thành người mà mình có thể tin tưởng là được.”
◆◆◆◆◆
“Bọn ta không có vấn đề gì nếu ngươi tự mình câu giờ. Ta nghĩ chuyện này thật đáng ngưỡng mộ.”
“Nhưng bọn ta sẽ không ngồi đây mà để ngươi chọn khối pha lê làm vạch đích cho trò chơi của mình đâu!”
“Cái lời vớ vẩn từ Cuồng Vương cũng vậy! Ai mà chịu đặt niềm tin vào thứ mờ mịt như thế cơ chứ?!”
“Và làm thế quái nào mà ngươi lại để nó đặt Vương Đô làm vạch xuất phát vậy?!”
Một bản đồng ca hò hét vang lên đầy giận dữ khắp lâu đài tạm thời của hoàng gia.
Sau trận chiến chống lại Sa Nữ Vương và cuộc chạm trán với Alice, Elisabeth đã quay về lãnh thổ nhân loại.
Một khi đến được đây, cô đã báo cáo về lời hứa mà mình đã thiết lập. Phản ứng mà cô nhận được là điều mà cô đã lường trước. Khi tất cả ném những lời lẽ cay độc về phía Nhục hình Công chúa, Elisabeth lắc đầu. Chúng làm cô rất ngứa tai.
Cô biết là những lời phàn nàn đó đều hợp lý, nhưng đồng thời, cô cũng chẳng nghe thấy họ đưa ra phương cách nào khác cả.
Xét cho cùng, chẳng một ai trên thế giới có thể đối mặt được với Alice cả.
Nhưng nếu họ muốn một cách thức khác, Elisabeth đã nghĩ ra từ lâu rồi.
Chúng ta có thể để Alice thực hiện màn thảm sát.
Rồi khi cô bé bận giết chóc, Elisabeth có thể đem khối pha lê của Kaito Sena đi mà giấu thật kỹ. Từ đó, những gì họ cần làm chỉ là nín thở mà chờ cho cái “một chút nữa thôi” đó xảy đến. So với trò chơi của Elisabeth, cách thức này sẽ mang lại sự an toàn cao hơn cho khối pha lê và khiến việc né tránh sự tận diệt dễ dàng hơn nhiều. Nhưng nó cũng đi cùng khả năng cao là khi mà thời khắc cuối cùng xảy đến thì nhân loại đã hứng chịu quá thiệt hại nặng nề. Dù cho sự cứu thế nào đó có xảy ra thì nó vẫn sẽ trở nên vô nghĩa khi những kẻ được cứu đã chết hết cả.
Và hơn nữa, chẳng ai biết được tình trạng của Thiên Chúa trong người Kaito đang ra sao. Chúng ta cần phải suy xét đến khả năng nếu mà sự tàn phá vuợt qua một ngưỡng nào đó thì nó sẽ mang tới sự tái thiết… Và nếu nó không tỉnh giấc thì công cuộc tái dựng thế giới sau này sẽ cần đến nguồn nhân lực đáng kể. Thậm chí nếu mẹ có sống thì thế giới chẳng có con cái cũng chẳng có được một tương lai.
Dù là cách nào đi chăng nữa thì họ cũng không còn cách nào ngoài tin vào lời của Kaito Sena.
Và nếu họ muốn chọn con đường ngăn chặn màn tàn sát, đem khối pha lê ra làm phần thưởng sẽ là một phần trọng yếu của lựa chọn đó.
Dù gì thì đó cũng là mồi nhử mà họ cần để khiến Alice nghe lời mình. Từ đó, họ chỉ cần câu được càng nhiều thời gian càng tốt trước khi Alice đến được nó. Cơ mà Elisabeth sẽ khó mà tự mình thực hiện được việc đó.
Nhưng cô không thể cứ xuất hiện và yêu cầu người khác giúp mình được. Tham gia vào trận chiến sắp tới đồng nghĩa với việc đi tới cửa tử. Không một ai có thể đối đầu với Alice, và đó là chưa tính tới trận chiến với Sa Nữ Vương vừa qua.
Khi những tiếng nói bất đồng lấp lấy không gian, Elisabeth khẽ nói. “Ta không nghe thấy giải pháp nào khác cả, vậy đây là sẽ cách mà mọi việc diễn ra. Giờ thì ta không thể hứa rằng mạng sống sẽ được đảm bảo, nhưng…nếu bất kỳ ai trong các ngươi không màng tới việc đó, ta khẩn cầu kẻ đó góp sức cùng với ta. Còn những kẻ còn lại, ta đề xuất các ngươi nên tìm nơi nào đó để ẩn náu trong câm lặng đi.”
Ít nhiều gì Elisabeth cũng quyết định một mình chiến đấu. Hiện tại, phần lớn năng lượng dự trữ của cô đã được hồi phục. Cuộc chạm trán với Đại Vương đã khiến cô dự trữ máu mình, và việc truyền máu đã diễn ra hoàn toàn suôn sẻ.
Giờ lại có thể tự lực gánh sinh, cô không định chỉ trích những ai muốn bỏ chạy.
Cô nợ Kaito Sena mạng mình. Tình yêu của cậu đã cứu lấy cô.
Như thế có nghĩa là toàn bộ chuyện này, mọi thứ đang diễn ra và sắp sửa diễn ra, chính là câu chuyện của cô.
Lảnh mắt đi và đổ trách nhiệm cho kẻ khác không phải là một lựa chọn.
Sự thinh lặng bao trùm lấy căn phòng. Nhưng có một người cử động. Đó là vị vua của nhân loại—Maclaeus.
Cậu nghiêm trang đứng dậy, rồi đặt tay lên ngực và nói. “Ai muốn chạy thì cứ chạy. Dị thế Nhục hình Công chúa ắt hẳn sẽ đến lâu đài trước, thế nên ta sẽ ở lại đây. Bằng cách này, ta sẽ có thể phát lệnh sơ tán khi Alice và Cô Elisabeth chiến đấu. Ta có thể tự mình xử lý việc liên lạc, thế nên muốn đi thì các người cứ đi.”
“Maclaeus?”
Elisabeth kinh ngạc nhìn cậu. Đúng là vương quốc loài người có thể dễ dàng thay thế người lãnh đạo.
Có rất nhiều người có thể đứng ra làm vua. Nhưng hồi Ragnarok, Vua Hèn Nhát đã trốn chạy. Đáng lẽ Maclaeus phải sợ hãi những gì đang diễn ra hơn bất kỳ ai. Elisabeth ném cho cậu ánh nhìn thắc mắc. Ngươi chắc về chuyện này chứ?
Song, cậu không trả lời.
Bản thân việc đó đã là câu trả lời của cậu.
Không cần phải nói ra. Maclaeus đã quyết định. Cậu nắm chặt tay theo cách gần như thật trẻ con, rồi cao giọng. “Lần trước ta đã trốn chạy. Ta không muốn chạy đi nữa. Ta sẽ không đi đâu hết, dù cho như thế có nghĩa là ở lại đây một mình.”
Lời tuyên bố của vị vua vang khắp căn phòng. Những vị thầy cả và những nhà quý tộc có tầm ảnh hưởng lớn xung quanh đưa mắt nhìn nhau. Izabella không nói gì. Ai đó có cố xua đi sự tĩnh lặng, nhưng họ nhanh chóng bị ngắt lời.
Cửa phòng hội nghị bị mở tung ra.
Những tiếng chân nặng nề vang lên cùng giọng của một binh sĩ.
“Đó là điều mà thần đã chờ để nghe.”
◆◆◆◆◆
(Đang tiến hành, chưa hoàn thành)