Chương 1: (Part1) Bắt đầu trò chơi.
Độ dài 6,813 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:05
***Lưu ý trước khi đọc: Vì bộ này hơi khó dịch nên có sạn trong bản dịch là không thể tránh. Ngoài ra thì tác giả dùng từ rất trừu tượng, chỗ nào các bạn thấy khó hiểu thì là do tác giả chứ không phải do mình.
À còn điều nữa thì HAPPY NEW YEAR =))
Hết
______________________________________________________
『 ________ 』
『 ________ Cứ 』
『 ________ Cứu tôi với. 』
#
Nhận thấy có tiếng người.
Tuy tôi không nghe rõ lắm nhưng có vẻ như nó đang hướng về phía tôi, cơ mà cũng có khi chỉ là do tôi gặp ảo giác.
「………Do mình tưởng tượng à ?」
Nhìn một vòng quanh phòng, tôi không thấy có bất cứ điều gì khác thưởng cả. Ngoài cái PC và quyển vở được để trên bàn học, một cái giường gọn gàng, ( nhửng quyển truyện tranh người lớn được bọc trong bìa của ) sách tham khảo, tiểu thuyết và manga,… đủ thể loại sách được xếp ngăn nắp lên giá.
Không khí trong phòng vẫn như mọi khi. Hình bóng của con Zashiki warashi* cũng không thấy đâu cả.
( *: Bóng ma trẻ em )
……… À không, điều đó là dĩ nhiên rồi.
「Quả nhiên là do mình bị ảo giác à. Chẳng nhẽ mình đã mệt mỏi đến thế sao ? Còn trẻ vậy mà, đúng là thảm hại.」
Haa, thiệt tình, sau khi nhún vai vẻ mệt mỏi, tôi với tay lấy chiếc điện thoại di động mình để trên bàn. Thực ra, nguyên nhân của cơn mệt mỏi này có lẽ là do tôi đã thức trắng cả đêm hôm qua. Không lẽ việc tôi thuê gần 50 quyển manga trong 3 ngày nghỉ là một sự thất bại sao.
「Chẳng có gì gọi là thú vị sất…………….」
Khời động ứng dụng quản lí giá sách, tôi cho điểm và tiêu đề ở cột truyện tranh mình đã đọc.
1 sao, 2 sao, sau khi hoàn thành bài đánh giá khắc nghiệt, tôi vươn vai định dọn dẹp đống manga thì____ Tôi nhận ra một điều.
「Phải rồi, cỡ này vẫn chưa phải là đạt kỉ lục nhỉ」
Tôi xếp chồng chúng lên thành một ngọn tháp cao ngất ngưởng, ngày hôm kia, sau khi trở về từ TSU-AYA, tôi ngay lập tức đắm mình vào quyển truyện love-come về thế giới khác mà mình đã đọc hết. Ừm, cơ mà bộ này khá ổn. Nếu tôi cho khoảng 4 sao thì…
Chạm vào chiếc điện thoại mà tôi vừa mới sạc lúc nãy. Nhẹ nhàng ấn vào nút nguồn, tôi mở khóa mẫu 3x3.
Mở khóa…….. ?
「Bỏ mẹ, nhầm rồi」
Do thao tác trượt. Tôi cảm thấy hơi bực mình một chút vì ngón trỏ của mình đã vẽ sai đường quỹ đạo đúng. Kết quả là nó đả trở thành hình chữ Z trong bảng chữ cái alphabet, cái hình này hoàn toàn khác với thiết lập của tôi.
Maa, việc này cũng hay xảy ra mà. Cỡ như mở khóa nhầm thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của tôi cả. Vì máy sẽ yêu cầu nhập lại nên lần này tôi đã nhìn vào màn hành rồi mới thao tác.
______Tuy nhiên, Một điều bất thường đã xảy ra.
「Ế ?」
Bức hình được vẽ từ một bộ anime đột nhiên biến dạng. Tòa nhà được phác họa ở giữa bị nuốt chửng vào trong vòng xoáy, bầu trời thiên nhiên trong xanh ở bên ngoài cũng bị xâm thực.
「Ô, ôô,…….. !? Cái gì đây. Nó không hoạt động được 」
Dù không phải là sự ràng buộc nhưng tôi bị làm cho tê liệt bằng nguồn sức mạnh nào đó, ngay cả một ngón tay cũng không thể di chuyển. À không, so với việc nói bị làm cho tê liệt thì…… hình như tôi đang bị nó hút ? Bị cuốn vào bên trong hay sao á ? Nếu đúng là vậy thì rốt cuộc nó định cuốn tôi đi đâu ? Tôi vừa nhìn trừng trừng vào màn hình đang tiếp tục thay đổi vừa suy nghĩ.
Tuy nhiên.
Tôi nên nói là vô tình, hay là______
Sau vài giây, ý thức của tôi đột nhiên biến mất.
『……..________ Chào mừng』
Ở trong trung tâm của vùng không gian tối om, bỗng nhiên có một dòng chữ màu trắng nổi lên, tôi đã hoàn toàn không nhận ra.
『Chào mừng người chơi mới』『Welcome to the underworld』
#
「 …………..」
Băng qua vùng không gian tăm tối trong chốc lát, sau đó tôi bồn chồn mở mắt ra, không hiểu vì sao ở đằng đó trông như bãi công viên gần nhà tôi chứ không phải là một căn phòng.
Một bầu không khí yên lặng đến rợn người. Dù đang là ngày nghỉ nhưng tôi không trông thấy cặp gia đình nào.
Nếu hỏi tôi đang đứng ở đâu thì bên cạnh tôi có cái xích đu, ngay cả bản thân tôi cũng thấy nó thật kì quặc, tôi biết điều đó nhưng cũng có thể chỉ là do tôi bị làm sao đấy.
「Nếu là chứng mộng du thì làm ơn tha cho tao đi」
Tôi nói bóng gió để làm cho bầu không khí bớt căng thẳng_____ngay khi mà bị cảm giác khó chịu xâm chiếm.
Gì chứ ? Thật kì lạ. Chắc chắn là có gì đó nhầm lẫn rồi. Cơ mà tôi cũng chẳng biết cái “gì đó” nó là cái gì cả. Trong nháy mắt, cái cảm giác khó chịu ấy đã thay đổi, tôi bất chợt quay đầu lại.
Mái tóc dài đột nhiên chạm vào tay tôi……….. M, mái tóc dài ?
Aa, chết tiệt. Toàn là mấy chuyện tôi chẳng hiểu gì hết. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy.
Ở trong thâm tâm tôi như có tiếng ai đó đang gọi, tôi thử bắt đầu thay đổi lối suy nghĩ. Trước hết thì cần phải thu thập thông tin. Để giải thích cho tình huống mơ hồ này, tóm lại tôi cần phải biết chính xác những gì đang diễn ra.
Nhìn một vòng quanh công viên. ……. Chỉ vậy thôi mà tôi đã phát hiện ra biết bao nhiêu là điều bất thường.
Trước hết thì, ở đây không có một ai cả. Dù tôi có nhìn thế nào thì cũng không có lấy một bóng người.
Thứ hai là tầm nhìn của tôi rất lạ.
Tuy hơi kì quặc nhưng tôi cảm thấy nó hơi thấp so với những gì tôi nhớ.
「Và thứ 3 là đây」
Tôi thử lên giọng.
Quả nhiên là vậy. Tuy vẫn chưa có chứng cứ xác thực nhưng không thể nào sai được. Giọng của tôi có vẻ như đã bị biến thành giọng nói của một bishoujo nào đó khá dễ thương.
Thế này là sao đây, vừa lẩm bẩm bằng chất giọng cao của đứa con gái, tôi vừa sờ vào vùng yết hầu.
「Nó cực, cực kì nõn nà……..」
Để kết luận_____ Tôi sờ vào gáy thì thấy nó không hề lồi lõm. Còn cánh tay thì nhỏ nhắn, quyến rũ như bát sứ trắng ngần không tì vết, mái tóc mà tôi thấy loáng thoáng dài đến gần eo và có màu bạch kim.
Dù có nghĩ thế nào thì đây cũng không phải là một nam sinh cao trung.
Dáng người có khi phải thấp hơn tôi đến 2 lần, thử nhìn xuống, tôi thấy ngực mình nhô ra rất lớn, ngoài ra, ở bên dưới là chiếc váy có diềm xếp đang bay phấp phới ôm chọn lấy đôi chân nhỏ nhắn.
「……………..Đùa bố à」
Không muốn tin những gì mình đoán là đúng, tôi nhấc đôi chân mà không phải của mình lên rồi rời khỏi công viên. Chắc chắn phải có cái gương cong nào đó quanh đây.
Hiện thực ơi mày ở đâu, hãy mau quay lại đi. Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì ai đó hãy đánh tôi đi.
Tôi cầu nguyện trong thâm tâm, tay vẽ hình chữ thập, dù không phải là tín đò của chúa Kito đi nữa. Cuối cùng tôi cũng đến được chỗ cái gương.
「!?」
____Không thốt nên lời. Tôi đã không thể nào thốt nên lời.
Chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh của bản thân mình…….. Vì đó là hình ảnh phán chiếu của tôi, thế nên chắc chắn là không thể nào sai được.
Ấy vậy mà, nó hoàn toàn khác với tôi ở hiện thực. Tôi trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn vào chiếc gương tròn, dù có nhìn thế nào thì đó cũng không phải là tôi, thiếu niên 17 tuổi, Tarumi Yuunagi.
Trông như một cô công chúa mới bước ra từ câu chuyện thần tiên, một mĩ nhân tóc bạch kim lạ hoắc.
「C_____Con nhỏ này là sao đây」
Không thể nào xử lí kịp mớ hỗn độn này, tôi vừa co giật cái khuôn mặt (cực kì dễ thương) vừa quỳ xuống đất bằng đôi chân (mảnh khảnh được bao phủ bởi chiếc váy dài) và rên rỉ, phun ra mấy lới nói thô kệch.
______Sau khi trôi qua khoảng 15 phút.
Vì cảm thấy mệt mỏi với cái cơ thể này, tôi miễn cưỡng thử tìm kiếm xung quanh.
Dù không biết cái cơ thể này rồi sẽ ra sao, nhưng tôi cần phải xác định vị trí địa lí hiện tại của mình. Từ nhà tôi đến đây khoảng 3 phút đi bộ. Có lẽ thử quay về nhà cũng là một ý tưởng tốt.
Chỉ là
「Dù có quay về thì chắc cũng chẳng có ai ở đó cả」
Tôi thở dài ngao ngán, có vẻ như tôi đã dần quen với cái giọng nói như anime này.
Bị đặt vào trong vùng không gian không có một bóng người chắc ai cũng sẽ trở nên bi quan nhi. Dù có nói là tìm kiếm nhưng vì không muốn chịu đựng cái thế giới kì bí này thêm nữa nên tôi chỉ còn cách di chuyển. Tôi cũng chẳng hi vọng gì nó sẽ đem lại kết quả. À, là hoàn toàn không ấy chứ.
Chắc là không thể nào có chuyện đột nhiên tôi phát hiện ra có một cô gái xuất hiện đâu nhỉ.
「______A, phát hiện ra một cô bé dễ thương chưa này. Nê, nê, cưng có muốn bắt cặp với chị không ?」
Một giọng nói vui vẻ ở ngay bên cạnh tôi.
Ngay khi tầm nhìn của tôi hướng về phía khuôn mặt đó thì, trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã bị che lấp bởi bóng tối.
「Ế ? Wa…………pu」
Ngực. cái độ áp đảo này, chính là vếu. 2 quả đồi đầy đặn được bao bọc trong bộ đồng phục ở đâu đó đang kẹp chặt khuôn mặt tôi. Đúng vậy, là kẹp chặt……. Không ổn, đầu óc tôi đã trở nên trống rỗng, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Dù có muốn đẩy ra nhưng với cái cơ thể yếu ớt này thì là việc đó bất khả thi. Aa, Cảm giác phê như bộ não tôi sắp tan chảy ấy.À không được, mình cần phải bỏ chạy ngay.
「Uwa ! DỄ THƯƠNG QUÁ !」
Mặc cho sự phản kháng và rên rỉ đến không ra hơi của tôi, cô gái có mái tóc 2 bím màu đỏ tươi rực rỡ bắt đầu rung lắc. Không hề ngần ngại, cô ta dùng một tay giữ lấy người tôi, còn một tay thì nghịch tóc.
「Kuaaaa ! Nhìn gần thế này lại càng dễ thương hơn nữa, sao cưng lại dễ thương quá vậy ! Cả mái tóc vừa mượt vừa êm này nữa, phiêu quá đi ! Cho chị vuốt nó nhé ! Chị xúc nó được không ! Thôi cho chị mần cưng luôn đi ?」
「Dừng, lại đi………. A ! Tôi không thở được đây này, cái đồ」
「A, cưng xấu miệng thật đấy. Thế là không tốt đâu đó ? Dù sao trông cưng cũng ngon thế này cơ mà, à không, vì nhìn em vừa xinh vừa dễ thương thế này mà. Nếu không tận dụng thì phí quá đấy ?」
「Hả ? Cái bà, này, có biết mình đang làm gì không đấy」
「Nihihi. ……….. T-U-Y-Ệ-T V-Ờ-I」
「Nàààààààày」
Vì bị thổi hơi vào tai, tôi đã nhớ lại cái cảm giác nguy hiểm khi mà phải cố gắng xoay sở trong cái vụ hỏa hoạn kinh hoàng ấy, tôi nhanh chóng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của cô ta.
……………… Cứ như là đang trêu ngươi vậy ? Cô ta vừa đặt tay lên nút ngực của tôi.
Bị biến thành một đứa con gái rồi lại bị một đứa con gái khác tấn công, cuộc đời tôi sẽ đi về đâu đây.
「Gì chứ, cưng khó tính thật đấy Haru-chin. Cưng ghét chị đến thế sao ?」
「Chí ít thì tôi cũng chẳng thích cô. Cơ mà…………. Haru-chin ? Là sao hả」
「Ửm ? Aa e-to, thì cưng là Kumoi Haruka mà, thế nên chị mới gọi là Haru-chin. Chị chỉ vừa mới quyết định lúc nãy. ______A, không lẽ cưng không thích bị người khác nhìn thông tin (Status) người chơi sao ? Tha thứ cho chị nhé. Nihi, chị với Haru-chin là bạn mà đúng không」
「Kumoi, Haruka………..?」
Tôi nhắc lại cái tên đó._______ Một cái tên mà tôi hoàn toàn không biết. Tên của tôi là Tarumi Yuunagi chứ đâu phải là cái Kumoi gì gì đó. Ấy vậy mà, cô gái ở ngay trước mắt tôi đã gọi tôi như vậy.
…………….Nhưng, thứ mà tôi quan tâm hơn cả chính là “Thông tin người chơi”.
Người chơi, vậy tức là có người đang chơi một thứ gì đó. Theo chuẩn tiếng Nhật thì phải như là diễn viên, người dẫn chương trình, nhạc công hay tuyển thủ nhỉ. Mọi người đều nhắm đến một thiết bị để phát lại như là đĩa CD.
Nhưng, từ lời nói của cô ta, tôi có thể phỏng đoán chính xác hơn nữa.
Một giả thuyết duy nhất có thể giải thích một cách toàn vẹn về cái tình huống điên rồ này.
Đúng vậy, dù đã nhận ra ngay từ đầu rồi nhưng tôi đã trốn tránh điều đó trong vô thức.
「 Game. …………. Không lẽ toàn bộ thế giới này là sân chơi sao ?」
Cô gái ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi lúc đang tỏ ra sững sờ.
#
「Gì chứ, đây là lần đầu tiên cưng đến đây sao Haru-chin. Thế thì phải nói chứ, đúng là khó gần thật đấy. Chị sẽ dẫn dắt cưng thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi nhé ? Chỉ như giảng dậy thôi ấy mà ? Hơn nữa, chỗ này cũng có vẻ vắng nhỉ ? Thôi nào, cưng đừng khách sáo !」
Tên cô gái này là Himeyuri Nanase, ngay khoảnh khắc tôi nhận ra cô ta cũng là người chơi mới thì, cô ta đã vừa liếm mép vừa tiến lại gần tôi…….. Nhân tiện thì, tôi không hề ví von hay gì cả. Đúng thực sự là cô ta đang nhỏ rãi. Bản năng mách bảo rằng tôi cần phải bỏ chạy ngay.
Tất nhiên tôi đã dốc toàn lực để chạy.
Cơ thể con gái này ít nhiều cũng khác biệt về chiều cao. Cả cảm giác khi bước trên nền đất nữa, khi quen rồi tôi sẽ có thể chạy thoát________Và kết quả là tôi đã rời khỏi chỗ đó một cách dễ dàng.
「Muốn chạy thoát khỏi chị thì, 100 năm nữa nhé ! Phát động 《 Đình trệ 》 ! 」
「!?」
Ngay khoảnh khắc tôi nghĩ Himeyuri vừa lầm bẩm cái gì đó từ đằng sau thì, cơ thể tôi đột nhiên mất hết sức lực. Tốc độ chạy cũng giảm theo. Dù không phải là không thể hoàn toàn cử động nhưng cơ thể tôi trở nên nặng nệ đến bất thường. Ngay việc nhấc chân lên thôi cũng rất khó khăn. Thế này là sao.
Kuuuu, trong lúc tôi phản kháng lại với trọng lực thì…
「____Nihi, bắt được Haru-chin rồi.」
Ung dung đuổi theo cứ như không, tôi đã bị Himeyuri tóm.
Cô ta chống tay lên hông rồi phồng má.
「Môô, Haru-chin thiệt là. Từ chối lòng tốt của người khác là không được đâu đó ?」
「……….Im đi, cơ mà vừa nãy cô đã làm cái gì vậy. Mục đích của cô là gì 」
「Lại xấu miệng này. Không phải chị bảo chị sẽ dẫn dắt cưng sao. Haru-chin, đây chỉ là game thôi đúng không ? Nihihi, chị sẽ chỉ dạy cho cưng nhiều thứ.」
「Ta cóc cần. Bỏ ta ra. ______ Chết tiệt, sao mình không cử động được thế này !」
「ĐÃ BẢO LÀ, do cưng không hiểu biết về luật của game đấy. Giờ thì, Haru-chin có vẻ cứng đầu nhỉ ? Hay là cưng bị chậm tiêu ? Cưng vẫn còn kém chị xa lắm đó ?」
「……………」
Nihihi, cái điệu cười của Himeyuri chẳng khác gì một con tiểu quỷ, dù trông cô ta cũng có vẻ dễ thương đấy, nhưng đồng thời nó cũng rất hợp với cổ. Nói thằng thì nó khá là phiền phức.
Tuy nhiên____Dù vậy, lời nói của cô ta có một sức thuyết phục nhất định là không sai.
Game.
Tuy cái thế giới này khá giống thật nhưng tôi vẫn chưa thể tin được đây là “sản phẩm nhân tạo” . Nếu nói nó là game thì, tình trạng không biết luật, không biết cả mục đích như tôi là quá nguy hiểm.
………. Hay thử……. Nhờ cậy cô ta ?
「_________ Không」
Lắc cái cổ nhỏ bé của mình, tôi phủ nhận cái ý tưởng nửa vời đó.
Theo lí trí thì, chỉ cần tôi ngoan ngoãn gật đầu, có lẽ đó sẽ là một phương án chính xác. Nhưng mà, tôi không thể không để tâm đến việc nhờ vả Himeyuri hướng dẫn game.
À phải rồi, một kẻ không lạc quan như tôi sao mà có thể đi nhờ cậy người lạ được chứ.
Để nhanh chóng thoát khỏi cô ta, tôi cố gắng phản kháng rồi nói.
「Thả ta ra」
「Yooshi, nói chuyện nào !」
…………
Sự nhiệt tình, thích can thiệp vào chuyện của người khác này có lẽ chỉ là kết quả của việc thấy tôi quá xinh, lại còn đáng yêu và ngây thơ.
「Cưng biết về truyền thuyết đô thị của Sphia chứ ? Dù sao nó cũng rất nổi tiếng.」
Cái tên mà Himeyuri vừa nhắc đến là một doanh nghiệp lớn trên thế giới.
Công ty cổ phần Sphia. Nó được thành lập từ 22 năm trước, ban đầu họ chỉ là một công ty sản xuất game nhỏ với vài người kỹ sư. Cho đến lúc này, họ đã trở nên rất nổi tiếng. Sau đó thì nó chỉ là một quá trình chọn lọc tự nhiên.
Cơ mà, tài năng của bọn họ là không thể phủ nhận.
Họ rất phi thường, à không, thậm chí phải hơn thế nữa_______ Họ là “thiên tài” được ví như ác quỷ.
Thu nhỏ hóa game trên di động, chức năng thị giác không gian ba chiều, hình chiếu full vision, không gian hiện thực ảo ( VR ), phương pháp mô phỏng tín hiệu não, hay một AI có thể hoàn toàn tự độc lập………. Sphia vẫn đang tiếp túc tiến hóa và mở rộng quy mô trong các lĩnh vực đó, dù có nói họ là số 1 thế giới cũng không ngoa. Họ được mệnh danh là thầy phù thủy “Magus”. Về một phần kỹ thuật mà Sphia sở hữu, các nhà vật lí học đã nhiều lần từ chối giải thích về nó.
Có một tin đồn khá đáng tin về Sphia được đăng trên mạng.
Đó là_______ Sphia đang tổ chức “Ura-game”, một trò chơi vô định, không chính thức.
Hơn nữa, nếu dành chiến thắng, người đó sẽ được một số tiền lớn đủ để sống cả đời, hay là sự trường sinh bất tử, một người yêu tốt nhất, tóm lại thì ta có thể chọn một nguyện vọng nào đó mà mình mong muốn.
Tất nhiên, chẳng có bất kì một căn cứ nào gọi là đáng tin cả. Sau cùng thì nó vẫn chỉ là một “Truyền thuyết đô thị”.
Tuy nhiên, Sphia nổi tiếng là luôn có những chiêu trò bất thường, họ luôn làm những thứ mà người khác không ngờ đến. Lời đồn đó đã kéo dài được một thời gian rồi mà nó vẫn chưa hề biến mất.
Cho đến lúc này, một số lượng lớn tin đồn nhảm vẫn đang phát tán qua SNS và trên bảng thông báo nặc danh, trên web đấu giá thì bàn luận về “quyền lợi khi tham gia Ura-game“ sẽ có một khoản tiền rất lớn. Dù cho có đưa được sự chân
「A__, được rồi. Đủ rồi. Thế, đây là cái Ura-game đó à ?」
Tôi xen ngang bằng giọng điệu khó chịu trước lời giải thích không ngừng (blah blah…) của Himeyuri.
Cô ta cứ ôm chặt lấy đầu tôi rồi vừa dí mũi và mồm vào mái tóc bạch kim vừa trả lời ,「Là vậy đấy !」 ………… Không, trước hết thì cơ thể tôi đang trở nên rất lạ. kiểu bị tấn công từ mọi mặt đến mức không thể phản kháng này, cảm giác như lí trí của tôi sắp bay mất vậy.
「Nihihi, cưng phản ứng yếu ớt quá đó Haru-chin. Giờ thì để chị yêu cưng nhé ?」
「Đ, điên à ! Chỉ tại cái skill kì lạ gì đó của cô mà tôi không_______, à rế.」
Cùng với giọng nói như muốn từ bỏ, tôi cố gắng thúc ép đôi chân của mình và chạy ra giữ khoảng cách.
…………. Tôi vẫn chưa thể tự do chuyển động, bằng chứng là chân tay tôi vẫn còn đang bủn rủn, dù không biết đó là thủ thuật gì nhưng tôi đã hóa giải được sử ràng buộc đó một cách dễ dàng.
Himeyuri trở nên nghi hoặc, cô ta vừa nói gì đó vừa bĩu môi.
「Tiếc ghê」
「Cái gì cơ. …………. À mà không phải.」
Dù tôi có thể cử động nhưng “sức nặng” như ăn mòn cơ thể đó vẫn chưa hề biến mất.
_________Nó có giới hạn thời gian, có lẽ đó là lời giải thích hợp lí nhất.
Vừa nãy Himeyuri đã sử dụng cái gì đấy giống như skill ở trong cái game này. Tiếp đến tôi đã bị hạn chế cử động và bị tóm. Về việc tôi có thể hóa giải sự trói buộc thì có lẽ là do thời gian tác dụng của nó đã hết.
Tôi thử suy nghĩ một chút.
Vì là một người chơi giống như Himeyuri nên chắc tôi cũng có sở hữu loại skill nào đó. Vậy cái game này sẽ là kiểu sử dụng skill để hoàn thành mục tiêu hoặc đánh bại người chơi khác……… Nó là thể loại đấy chăng ?
Giả sử cho là thế đi, song điều kiện để sử dụng skill là gì ? Làm sao để hoàn thành game ? Mẹ nó, sao chẳng có hướng dẫn cơ bản gì hết. Cả quy trình hay cách chơi, tôi hoàn toàn mù tịt.
「……….. Còn người chơi thì」
Đột nhiên Himeyuri phá tan bầu không khí yên lặng.
Tôi bật giác ngẩng đầu lên. Vì lí do nào đó, Himeyuri vừa nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ bất mãn vừa ấn vào cánh tai phải của mình. ……… À không, là cô ta đang chỉ vào cái máy được gắn trên cánh tay.
Và trên cánh tay tôi cũng có một thứ giống như vậy. vẻ ngoài giống như bọc sắt, loại form có dáng thuôn pha một chút độ bóng.
「Người chơi sẽ sở hữu 7 cái thẻ “ Card slot” ở trong thiết bị này」
「Card slot ……..?」
「Nói đơn giản thì nó giống như 1 lá bài ấy ? Để đáp ứng điều kiện chiến thắng, ta phải thu thập đủ các lá bài bằng bất cứ thủ đoạn nào rồi sử dụng chúng. Đó là nội dung sơ lược của Rule of casters」
「Đ, đợi chút đã. Cô đừng nói gì thêm nữa. Weight. House.」
Tôi vừa vẫy tay vừa hét lên.
Không phải là tôi không muốn biết thông tin về cái game này. Ngược lại là tôi đang cực, cực kì muốn biết. Tuy nhiên điều đó là không thể. Con tim tôi đang đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cái tính chất của tôi như muốn cảnh báo vể cái tình huống đang ở ngay trước mắt mình này
「Gì chứ」
Himeyuri bĩu môi cảm thấy như mọi thứ thật chán ngắt trước sự xen ngang của tôi.
「Haru-chin không cho chị giúp là chị sẽ nổi điên đó !」
「Đã bảo là………! Ngay từ đầu tôi cũng có định nhờ cô giúp đâu. Việc mặc nợ người khác tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ làm, còn nữa lỡ như cô bắt tôi làm gì đó thì sao 」
「À, không lẽ cưng đang nghi ngờ chị sao ? Cưng tàn nhẫn thật đó Haru-chin, trông chị giống một người nguy hiểm vậy sao. Chị không có mục đích gì xấu đâu. ……. À, khoan đã ? Nếu nói đó là cưỡng bức thì__ 」
「…………Nếu nói ?」
「Cơ thể cưng là mục tiêu của chị đó, đùa thui」
「Đ-đùa cái đầu cô ấy, bỏ cái bộ ngực của cô ra đi」
「Cảm ơn vì bữa ăn___ ! A, ngon quá___ ! Trời ơi, mềm mại quá !」
「Mềm_____, tôi không muốn nghe cái cảm xúc đó của cô !」
Trong khoảng khắc tôi đã nhìn xuống để tránh lời nói ngọt ấy, nhưng sau đó tôi đã lấy hết can đảm để ngẩng đầu lên.
Không phải thế, nhất định không phải thế !
「 ………….Không cần biết cô tiếp cận tôi với mục đích gì. Nhưng tôi không cho phép điều đó」
「Ore (Tôi) ? Ế, không lẽ Haru-chin là một Orekko ? Thiệt hả trời ?」
「Ế ? A, A__............ Tôi (watashi) ? Tôi (watashi), không giỏi trong khoản đó nên. Nó là để cảnh giác.」
「Ưm ? Ừm__............ giống như kiểu, e thẹn ấy nhỉ ?」
「Chỉ là tôi không tin vào người khác thôi」
Aa, Himeyuri chắp hai tay vào nhau rồi kêu lên vẻ sung sướng.
Không tin vào người khác. Một từ để diễn tả cho bản tính đó của tôi, đó là sự chắc chắn. Không thể tin vào thiện ý của con người. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng, bất cứ ai xung quanh tôi, bọn chúng đều là những kẻ luôn có rắp tâm, lừa dối, vùi dập và muốn giết tôi. Thế nên tôi không bao giờ muốn tạo mối quan hệ “gần gũi” với bất kì ai.
Kể từ lúc đó____________Kể từ sau cái “game” ấy, tôi đã luôn sống như vậy.
Thế nên, những người “dương tính” như Himeyuri tôi lại càng không ưa. Có thể cô ta thực sự có lòng tốt, muốn chỉ dạy cho tôi nhiều thứ nhưng, trong đầu tôi lại không nghĩ vậy. Ai biết được đằng sau bộ mặt xinh đẹp kia cô ta có che giấu một thứ kinh tởm nào không.
Thế nên tôi mới luôn muốn ở một mình, ấy vậy mà,…. Tôi nhìn chằm chằm vào Himeyuri với vẻ đầy cảnh giác.
「Ực !」
Trông như đang dao động, cô ta nhìn xuống rồi lắc vai uốn éo.
Tôi không thể nhìn thấy nét mặt của cô ta……………. Chắc cô ta cũng không định cười vào mặt tôi đâu nhỉ.
「………………」
Một bầu không khí tĩnh lặng. Himeyuri vẫn chưa ngẳng mặt lên. Vì không thể kiên nhẫn thêm được nữa, tôi đã nói mấy từ như 「xin lỗi」 rồi định nhanh chóng rời khỏi đó________ Thế nhưng.
「Dễ thương quáááááááááááááááááááá.」
「……………Hấy ?」
Chuyện gì vừa xảy ra vậy ?
Tôi kêu lên trong sự ngơ ngác, đôi mắt của Himeyuri trở nên sáng bừng rồi cô ta bắt đầu nói.
「Dễ thương quá ! Dễ thương kinh khủng ! Cứ như một cô công chúa đang trong thời kì nổi loạn ấy, siêu dễ thương luôn ! A, không ổn rồi. Chị sẽ sa ngã mất. Chết mất, giờ phải làm sao đây. Chị muốn liếm cưng quá. Muộn thịt cưng quá rồi.」
「Cô nói linh tinh cái gì đấy !? Từ chuyện lúc nãy sao giờ lại sang chuyện này !」
「Nihihi, chuyện này ấy nhé, một thứ mà ta không thể hiểu được ! Đó chính là tình yêu. Thế nên, dù Haru-chin có phản đối, dù cưng có nói gì đi chăng nữa chị cũng chỉ còn cách bám theo cưng thôi. OK ?」
「S A O L Ạ I T H Ế ! OK cái đầu cô ấy !」
「Aa, Haru-chin chẳng ngoan ngoãn gì cả, dễ thương vậy mà.」
「Đừừừừừừừừừừng có mà ôm tôôôôôôôôôôi !」
……………… Con nhỏ này hết thuốc chữa rồi, tôi phải mau chóng làm gì đó thôi.
Do lần đầu tiên bị ôm chặt như vậy, thế nên tôi đã dùng hết sức để đẩy con nhỏ biến thái tóc hai bím đang vịn lấy cổ mình ra.
#
「______ là điều kiện chiến thằng của ROC nhỉ. Nhân tiện thì, ROC là viết tắt của Rule of casters chứ không phải là COC (Cthulhu) đâu nhé ?」
Himeyuri nhảy xuống khỏi cái xích đu rồi cắt ngang vào lời thoại.
Cơ thể đó chỉ cao hơn tôi một chút nhưng lại có thể dễ dàng bay bổng. Trong lúc ngắm nhìn hình ảnh đó, tôi nạp vào trong bộ não của mình về “luật của Ura-game” mà mình bị cưỡng chế phải nghe từ cô ta.
ROC________Rule of casters là Ura-game được tổ chức ở trong không gian hiện thực giả tưởng rất giống với thế giới thực. Cái lĩnh vực đặc thù này, những người chơi khác gọi nó là thế giới đằng sau.
Nó có cả hệ thống di chuyển hẳn hoi.
Những người sở hữu quyền lợi của người chơi sẽ có được “Hành động đặc thù“ ở thế giới hiện thực. Điều đó được nhận biết qua máy chủ chính của ROC và được đăng nhập qua phím một cách bình thường. Nếu sự kiểm tra được thông qua, ta sẽ tự động bay đến nơi này.
Về trường hợp của tôi thì, hình như mẫu khóa ấy chính là phím đăng nhập. Có lẽ tôi đã thực hiện lệnh vừa đúng lúc ai đó bị văng ra và một thời điểm tệ nhật là “chỉ còn sót lại khung người chơi”. Dù sao ROC cũng đã chuyển đổi hệ thống thới gian bị tụt lại, một Ura-game luôn phải có 100 người tham gia.
Và một điều quan trọng nữa là nội dung game.
Có vè như nó chỉ đơn giản là “Sử dụng thẻ và hoàn thành điều kiện chiến thắng”.
Còn về điều kiện chiến thắng thì, thứ nhất là thu thập “5 chìa khóa” rồi dâng lên địa điểm gọi là bệ thờ.
Thu thập thẻ “bí kiện” 1 bộ 5 cái xuất hiện quanh người chơi, nếu có thể nộp chúng mà không bị mất thì sẽ hoàn thành. Điểm chủ chốt chính là tranh cướp thẻ.
Vì trong 100 người chơi chỉ có một người chiến thắng, thế nên sự cạnh tranh chắc chắn sẽ rất ác liệt.
Điều kiện thứ 2 là nhận được sự hợp lực của “4 người thân cận của vua”.
Những NPC rải rác trong khu vực_______ một trong những điểm đặc trưng của game, nhóm 4 người được thiết lập là thân tín của vua đang ẩn nấp ở đâu đó. Nếu tìm thấy, ta có thể khiến chúng phản bội.
Chỉ là ngay từ đầu việc phát hiện đã rất là khó rồi, ROC đã khởi động được nửa tháng nhưng vẫn còn 2 nhân vật nữa chưa có thông tin gì.
Và điều kiện thứ 3________ Không, cuối cùng thì những điều kiện kia cũng chỉ là một thứ để kết nối với nó thôi. Cái nào cũng được, chỉ cần đáp ứng được 1 trong 3 điều kiện, tóm lại thì đó là “Giết chết công chúa”.
Đó chính là điều kiện chiến thắng, mục đích của ROC trong Ura-game này.
Tuy nhiên__________,
「Vậy cô “công chúa” ấy…………… là thứ gì」
「Ưm, quả nhiên cưng cũng quan tâm nhỉ. Nhưng mà, chị chẳng biết gì đâu」
「Không biết ? Dù nó là điều kiện chiến thắng sao ?」
「Ừm. Đến giờ vẫn chưa có ai tìm ra cả. Khác với những điều kiện khác, thẻ, NPC hay thậm chí cả người chơi, tất cả mọi thứ đều không rõ ràng........... Cơ mà, cưng không nghĩ rằng nếu có ai tìm ra thì đó cũng chính là thời điểm để hoàn thành game còn gì ? Thế nên trong này chỉ có chém giết rồi hét lên “Êêê” thôi.」
「G, giết gì chứ, những từ như thế.......... cô đừng có nói như không vậy.」
「Haru-chin trong sáng thật đấy, dễ thương quá. À không, đây là game mà ? Dù có nói là giết thì, nó cũng chỉ như việc cạn HP thôi. Dù có bị game over trong ROC đi nữa, ngoài việc “không thể tham gia lại” thì nó không có hình phạt nào cả, thế nên ta có thể hoàn toàn yên tâm. Đúng không ?」
「À_______Đúng rồi. Đây là game, là game nhỉ. Phải rồi」
Nếu vậy thì chỉ cần nhắm vào “công chúa” trong mục tiêu là xong.
Sau khi sắp xếp lại mớ thông tin ở trong đầu, tôi định hỏi chi tiết hơn nữa về luật nhưng……… Tôi chợt nhận ra, mặt trời đã chuẩn bị lặn lúc nào không hay.
「……….Thôi chết.」
Himeyuri đã nói rằng “Avatar chỉ có thể tạo 1 cái tính từ lúc bắt đầu game. Trong lúc đăng nhập thì chỉ có phần bên trong ở thế giới thực là di chuyển đến đây” . Nếu vậy, có lẽ ở trong phòng tôi lúc này, cái thằng tôi đang chăm chú vào chiếc điện thoại ấy “đã thoát xác” theo đúng nghĩa đen. Tôi đã không động đậy trong vài giờ rồi.
Đột nhiên tôi cảm thấy hơi bất an một chút, nhỡ mẹ tôi mà lo lắng đến mức gọi cả xe cấp cứu thì chết.
Tôi muốn thử về để còn xác nhận tình hình. Cơ mà, cũng không hẳn là thử nữa, tôi muốn về luôn cơ.
「Này」
Tôi lên tiếng gọi Himeyuri, cô ta đang ở trên chiếc xích đu ( Chân không chạm đất).
「Để quay trở về hiện thực thì________ có cách nào đăng xuất được không ? Dù là tham gia hay là chơi đi chăng nữa, tôi cũng cần phải chuẩn bị cẩn thận, nếu không làm công tác ngụy trang thì sẽ rất khốn đốn đó.」
「Đăng xuất ? Tất nhiên là có rồi. Nó là loại spell thông dụng gọi là 《Thoái lui》」
「Vậy làm sao để tôi có nó ?」
「Nếu muốn có nó một cách chắc chắn thì đến “Cửa hàng vũ khí” nhưng………… Ừm__, Phải rồi. Cưng có muốn thử xác nhận lá bài không ? Người chơi nào cũng sở hữu 7 loại thẻ spell đầu tiên mà, biết đâu nó cũng có ở trong đấy」
Thử nhìn, thử nhìn ? Không chỉ vuốt ve, âu yếm, Himeyuri còn vừa lên lớp vừa chỉ cho tôi cách dùng thiết bị.
Cơ mà, đây chính là thiết bị hiện đại nhất do Sphia sản xuất.
Đặc biết, không cần phải nghe hướng dẫn chi tiết, tôi mới chạm nhẹ thôi là việc xác thực vân tay đã được thông qua, hình chiếu của màn hình chính hiện lên ngay trước mặt. Ở đó là “trạng thái chi tiết”, “card slot”, “Sổ ghi địa chỉ” v.v… Icon từng loại lần lượt được xếp thành hàng.
Tôi nhanh chóng chọn mục card slot rồi xác nhận bên trong_______ Tuy nhiên…
「……..Ủa……… ?」
Bất giác, tôi để lộ ra lời lầm bẩm của mình trong sự ngơ ngác.
Card slot đã được mở. Từ trái qua là <Cường hóa> <Cảm nhận> <Dịch chuyển> <Thoái lui> , có 4 cái thẻ đã được thiết lập. 3 cái khung ở bên phải hoàn toàn trống rỗng. Thẻ vẫn chưa được đặt gì hết.
「…………………..」
Chẳng nhẽ Himeyuri nói dối ? Nhưng cô ta lừa tôi để làm gì chứ ?
Bỏ mặc cái sự nghi hoặc đó sang một bên, tôi thử chạm vào mục khác.
Sổ ghi địa chỉ, đúng như tên gọi của nó, có vẻ như ta có thể liên lạc với người chơi khác. Vậy điều kiện là tiếp xúc hay là tiếp cận. Lúc này, trong sổ của tôi chỉ có mình“Himeyuri Nanase” là được đăng kí.
Tôi tiếp tục với hạng mục trạng thái chi tiết. Đây là mục được trực quan hóa chỉ số về các chủng loại năng lực, và rồi tôi đã lỡ cất tiếng_______ khi mà nhìn vào trang ở dòng cuối cùng.
「? Sao thế ?」
Đột nhiên thấy nét mặt tôi trở nên nghiêm trọng, Himeyuri đã hỏi……… Không, không được. Những lúc thế này thì tôi phải đóng kịch.
Tôi cần phải cười để cho cô ta không thấy được sự bất thường của mình, tôi bình tĩnh lắc đầu.
「À không………..<Thoái lui> hiện ngay đây nên tôi có ngạc nhiên chút. Như vậy là tôi có thể về rồi nhỉ ?」
「Ô, Haru-chin đúng là lucky girl nhỉ. Ừm, phải rồi. Chỉ cần lựa chọn nó rồi ấn OK, sau đó nói 『 Phát động 《OO》』 ở trạng thái sở hữu lá bài là có thể sử dụng. …………. Nihi, lần tới khi đăng nhập phải gọi chị đấy nhé ? Nhất định đấy nhé__?」
「A__. Maa, tôi sẽ cân nhắc.」
Chắc là tôi sẽ không gặp cô ta lần nữa đâu, khi tôi vừa nghĩ vậy vừa trả lời thì, Himeyuri chỉ đang vẫy tay tạm biệt trông rất vui. Mái tóc hai bím màu đỏ tươi bay phấp phới ở đằng sau cô ấy trông rất cuốn hút.
「________Phát động <Thoái lui>」
Tôi ho một tiếng nhỏ. ……. Himeyuri cũng không hẳn là người xấu nhưng lúc này tôi chưa có ý định quay lại đây đâu.
Nếu điều kiện đăng nhập chỉ là cái mẫu khóa ấy, nếu chỉ cần vẽ chữ Z lên chiếc điện thoại là được thì, tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn các mối liên quan tới ROC. Tôi chẳng quan tâm nữa.
Chỉ là, có vẻ như tôi sẽ tiếp tục vương vấn một thứ ở trong đầu.
Tại sao_____ Trạng thái chi tiết của người chơi mở ra chỉ trong khoảnh khắc. Thế nhưng, những dòng chữ được viết trong đó như sở hữu một nguồn ma lực giống với mái tóc dài của Kumoi Haruka vậy (hiện tại là tôi).
『 Tên người chơi: Kumoi Haruka
Phân bố trạng thái: HP 1 – Công lược 5 – Phòng ngự 5 – Mẫn tiệp 9
Vị trí đặc biệt: “Công chúa” 』