Chương 1: Time leap bất ngờ
Độ dài 859 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-12-29 17:35:05
Nole: mikayy ;3.
-----------------------------------------------------------------------------------------
"Hơ?"
Buổi sáng thức dậy, tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Đây không phải chiếc chăn quen thuộc của tôi. Nhưng mùi hương này… sao mà thân thuộc đến lạ.
"Chờ đã… Là khách sạn ư? Quái lạ. Rõ ràng hôm qua mình không hề đi công tác mà…"
Tôi cố gắng xua tan cơn mơ màng, lắc lắc đầu. Nhìn mọi thứ xung quanh tôi chợt nhận ra mình đang ở một nơi rất quen thuộc.
"Đây chẳng phải… phòng của mình… sao?"
Tôi đang nằm trên chiếc giường trong phòng riêng ở nhà bố mẹ. Tại sao tôi lại ở đây? Nhà bố mẹ tôi chỉ về vào dịp lễ Obon và Tết thôi mà.
"Lẹ lên coi chừng bữa sáng nguội hết bây giờ!"
Tiếng bước chân rầm rập trên cầu thang vọng lên cùng với giọng nói của mẹ. Không thể nhầm lẫn được, đây chính là nhà bố mẹ tôi.
"Mẹ ơi, sao con lại ở nhà mình thế này?"
"Ở nhà mình? Tỉnh ngủ chưa đấy, mau đi rửa mặt đi con."
Từ bên kia cánh cửa tôi nghe tiếng mẹ bước xuống cầu thang sau khi chắc chắn tôi đã tỉnh dậy.
"Hở? Sao người mình nhẹ nhõm thế này?"
Cảm giác uể oải sau những ngày làm việc biến mất một cách kỳ lạ, cả việc tôi không hề bị đau nhức vai như mọi khi sau khi ngủ dậy. Hơn nữa bụng tôi còn đói meo. Thường thì tôi hay bị khó tiêu nên chỉ dám ăn chút gì đó lót dạ vào buổi sáng, nhưng bây giờ thì dù có một phần buffet thịnh soạn trước mặt tôi cũng tự tin mình có thể ăn sạch.
Những chuyện lạ lùng liên tiếp xảy ra. Tôi cảm thấy khó hiểu trước những điều bất thường này, rồi bước xuống nhà vệ sinh ở tầng dưới.
Khi tôi rửa mặt xong, dùng khăn lau khô và nhìn vào gương để chỉnh lại mái tóc rối bời…
"Hả?"
Hình ảnh một đứa trẻ phản chiếu trong gương.
Chiều cao gần mét tám của tôi giờ chỉ còn khoảng mét sáu, khuôn mặt thì non nớt như trẻ con. Cằm trơn nhẵn không một sợi râu. Những múi cơ mà tôi đã dày công rèn luyện trong phòng gym để tránh bị thừa cân cũng biến mất không dấu vết.
Đây là… tôi hồi cấp ba… không, thậm chí là... cấp hai… sao?
"Không… không thể nào… không không không…"
Chuyện quái quỷ gì thế này?! Mơ ư?! Không đúng, mọi thứ quá thật... Cảm giác lạnh của nước khi chạm vào da mặt, cảm giác mềm mại của chiếc khăn trên tay… tất cả đều quá rõ ràng, không thể là mơ được.
"Ma-kun, con làm gì trong đó thế? Nhanh lên kẻo muộn học bây giờ!"
Khi tôi còn đang tự cấu véo má mình để kiểm tra, mẹ tôi cầm cái muỗng canh đi tới.
"H-h-há…”
Mẹ tôi cũng trẻ ra!?
Vốn dĩ mẹ tôi trông đã trẻ hơn tuổi thật của mình cả chục tuổi rồi, nhưng giờ thì những nếp nhăn và sợi tóc bạc đều không còn nữa.
"M, mẹ ơi… Sao mẹ lại trẻ như vậy?"
"Ồ, con nhận ra rồi à? Mẹ mới đổi loại kem dưỡng da đó. Con lại tinh mắt hơn cả bố con nữa."
"B, bố…!?"
Không thể nào… Linh cảm chợt ập đến, tôi vội vàng chạy ra phòng khách nơi đặt bàn ăn. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi nghẹn thở.
"A… Mình không muốn đi làm chút nào…"
Người bố mà tôi tưởng đã qua đời đang ngồi ăn sáng ngay đó. Vừa thở dài não nề, ông vừa lặng lẽ nhai nhồm nhoàm bữa sáng như một chú sóc.
Bố tôi đã mất vì bạo bệnh cách đây năm năm rồi. Vậy mà bây giờ ông lại đang ở đây, khỏe mạnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Hay là mình xin nghỉ một bữa nhỉ… Hình như mình bị sốt rồi, hay là cứ nghỉ cho khỏe…"
"Trốn việc là không được đâu đấy. Anh là giám đốc phải làm gương cho nhân viên chứ."
Cuộc trò chuyện quen thuộc mà tôi đã chứng kiến vô số lần trong ký ức tuổi thơ. Một người bố luôn mang nặng nỗi lo và một người mẹ luôn tràn đầy năng lượng tích cực.
"Rồi rồi, Ma-kun xuống ăn sáng lẹ đi! Tới mùa thi cử rồi đó, ráng giữ sức nha con."
"Hả, mùa thi cử… Là mình hả?"
"Bộ con còn ngái ngủ hả trời? Phải rồi, con nhận phiếu đăng ký nguyện vọng rồi đúng không? Nhớ nộp đúng hạn đó."
"…………"
Đầu óc tôi quay cuồng như muốn nổ tung. Tôi chân bước loạng choạng quay trở lại phòng, cầm lấy chiếc điện thoại đặt cạnh giường. Chiếc điện thoại của tôi cũng đã biến thành chiếc điện thoại nắp gập màu đen cũ kỹ, không còn là chiếc smartphone hiện đại nữa.
Màn hình chờ của chiếc điện thoại nắp gập hiển thị --
Ngày 25 tháng 11 năm 2008.
Nói cách khác, tôi bây giờ đã biến thành một cậu học sinh năm Ba Sơ Trung.
Tôi cố gắng nuốt ngược cảm giác khó chịu trong cổ họng, miệng run rẩy lắp bắp
"Mình… đã về... quá khứ rồi…"