Chapter 14: "Cô Nhóc" Huyền Bí Cùng Vũ Khí Quỷ Quyệt
Độ dài 2,167 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-08 12:30:44
Khi xe ngựa dừng trước dinh thự, một người phụ nữ tầm ba mươi xuất hiện và được hầu gái dìu cả hai bên.
Khuôn mặt bà nom ốm yếu lại xanh xao, nhưng vẻ đẹp của người phụ nữ vẫn không mai một, và nhìn tựa như Roxy vậy.
Lẽ nào, người đứng trước mặt mình là…
[Mẹ, con đã nói là không cần đến thăm như thế này mà!]
Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ, đây chính là mẫu thân của Roxy.
Những khi thưởng trà với Roxy, tôi từng nghe cô nhắc về người mẹ đang mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng nên bản thân không hề ngờ tới việc gặp mặt trực tiếp như thế này.
Bà ấy trông như có thể nôn ra máu bất cứ lúc nào, và sẽ không bất ngờ gì nếu bà ngã gục ngay lúc này.
Đến cả một người làm như tôi còn nhận ra điều đó nên chẳng có gì ngạc nhiên khi Roxy trở nên lo lắng như vậy, bởi lẽ Aisha-sama là cả gia đình của cô. Hơn nữa, căn bệnh này nghiêm trọng đến mức dù gia tộc Heart có tiềm lực kinh tế hay quyền lực lớn mạnh đi chăng nữa cũng vô phương cứu chữa.
[Mẹ làm ơn đừng gắng sức quá.]
[Ta vẫn ổn mà Roxy. Hôm nay ta thấy khỏe hơn mọi ngày... Úi chà!?]
Roxy lo lắng nhìn Aisha-sama nhưng bà trấn an cô ấy rồi nhìn sang tôi.
Đôi mắt bà ấy lại lấp lánh lạ thường, như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới. Sao khuôn mặt bà lại hào hứng thế kia?
[Ôi trời ôi trời…cậu này là?]
[Đây là… Fate Graphite - người phục vụ mới cho gia tộc mình. Con muốn giới thiệu cho mẹ nên đã mang anh ấy đến đây.]
Khi Roxy giới thiệu như vậy, tôi chỉ biết lặng lẽ cúi đầu.
[Ta là Aisha Heart. Hoan nghênh cậu đã đến lãnh địa của gia tộc Heart. Ta thực sự rất cảm kích.]
[Cảm ơn ngài rất nhiều. Tôi hy vọng sức khỏe của ngài mau chóng bình phục.]
[Mong những điều tốt đẹp nhất cũng sẽ đến với cậu. Giờ thì chúng ta cùng vào trong nào!]
Aisha-sama vừa dứt lời, những người hầu gái của bà đã lôi tôi đi vào dinh thự không chút do dự. Oi oi, đây có phải là chào mừng không thế…?
Rốt cuộc, chỉ còn mỗi Roxy vẫn đứng như trời trồng bên ngoài.
[Mẹ! Chờ đã! Anh ấy là người phục vụ của con mà!]
Tôi bị kéo đến một căn phòng tiếp khách xa xỉ và ngồi vào cái bàn nhỏ xinh ngay gần cửa sổ theo chỉ thị. Cuối cùng những hầu gái đó cũng buông tay vị khách của mình.
Aisha-sama ngồi ở ghế trước. Có lẽ bà ấy là người khá độc đoán…
Một lúc sau đó, Roxy chạy đến. Cô ấy phồng má trông như đang dỗi với mẹ cô ấy - người vừa hành động khá ích kỷ.
[Mẹ!]
[Chà, Roxy đến rồi à? Nào, ngồi đây này.]
[Thiệt là...]
Dù nói như vậy, cô ấy vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Có lẽ, đây là thông lệ của nhà Heart: Tổ chức tiệc trà mỗi khi trở về nhà.
Sở thích uống trà của Roxy hẳn di truyền từ mẹ cô.
Trong khi tôi vừa nâng tách trà lên miệng vừa nghĩ ngợi như vậy, Aisha-sama chợt mỉm cười.
[Fate, cậu thích Roxy không?]
Ể!? Suýt chút nữa tôi phun ra ngụm trà đang uống dở.
Câu hỏi của bà ngay lập tức khiến tôi bối rối. Nghe thấy thế, Roxy nhanh chóng mất bình tĩnh, nhìn mẹ của mình với gương mặt đỏ lừ như quả cà chua.
[Cái -? Sao khi không mẹ lại hỏi như thế?]
[Ara, ta vừa nói sai à? Ta chỉ hỏi xem cậu có thích con gái ta như một người chủ hay không thôi. Ta không thể lấy đó mà vui mừng được nếu như cậu ghét công việc này lẫn chủ nhân của mình.]
À, thì ra là vậy… Tôi cứ ngỡ câu hỏi ấy mang hàm ý khác. Thực sự bất ngờ đấy. Quả nhiên, người thường và Thánh Kỵ Sĩ như ở hai thế giới khác nhau vậy. Dù có cố gắng thế nào đi nữa thì ranh giới đó cũng chẳng thể nào biến mất được.
Aisha-sama mỉm cười và hỏi lại lần nữa.
Ngay lúc đó, tôi đã có câu trả lời.
[Tôi thực sự rất thích Roxy-sama. Và nếu ngài cho phép, tôi sẵn sàng phục vụ cô ấy đến sức cùng lực kiệt.]
Cảm nhận sự trung thành qua lời nói đó, Aisha-sama đan tay lại, tỏ vẻ hài lòng.
Đó là cảm xúc từ tận đáy lòng. Nghe có vẻ hơi tự phụ nhưng tôi tin chắc rằng mình là một người làm mẫu mực.
Nghe xong câu trả lời của tôi, hơi thở của Roxy trở nên gấp gáp. Một lúc sau, mặt cô dần đỏ ran lên.
[Con xin phép về phòng nghỉ một lát. Gặp mẹ sau.]
Cô ấy nhanh chóng rời đi.
Chắc tôi không làm gì sai đâu nhỉ? Aisha-sama trông có vẻ mừng cho tôi - người đang lo lắng nhìn chủ nhân mình dần khuất dạng.
[Chắc là ngồi cả một quãng đường dài nên con bé hơi mệt, lại thêm áp lực từ công việc ở Vương Đô nữa. Để nó nghỉ ngơi chốc lát thì sẽ ổn thôi, cậu cứ yên tâm.]
Roxy rời đi, bỏ lại tôi một mình với mẹ cô. Tuy nhiên, nói chuyện với Aisha-sama cũng rất thú vị, bà ấy kể cho tôi nghe về sự tiến bộ trong việc nhân giống loại nho mới và cả chuyện Roxy lúc nhỏ nữa.
[Thật vậy ạ?]
[Đúng thế, Roxy khi còn nhỏ là một cô nhóc tỳ mít ướt, một con bọ bé xìu xiu cũng đủ làm nó la toáng lên. Nhưng cô bé hay khóc nhè năm nào giờ đã trở thành một Thánh Kỵ Sĩ, thật khó tin đúng không?]
Gương mặt của Aisha thoáng hiện vẻ buồn rầu. Bà lo lắng cho đứa con gái bé bỏng của mình khi trách nhiệm của một trưởng gia tộc đè nặng lên đôi vai nhỏ nhắn ấy; từ lúc phụ thân của con bé - đồng thời cũng là người chồng yêu dấu của bà, qua đời.
Tôi đặt tay lên ngực trái của mình, chân thành nói.
[Roxy-sama là một Thánh Kỵ Sĩ đáng kính và rất được mọi người tín nhiệm, kể cả ở Vương Đô. Tôi tin rằng ngài ấy đang làm rất tốt công việc của mình.]
[Cảm ơn cậu… Ta cảm thấy yên tâm hơn rồi.]
Một vài giọt lệ xuất hiện trên khóe mắt của Aisha-sama. Dường như sự ra đi của người đứng đầu tiền nhiệm - phu quân bà đã để lại một vết sẹo rất lớn cho gia tộc Heart mà đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào lành lại.
Buổi tiệc trà tĩnh lặng cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết. Người hầu gái đứng ở góc phòng nhắc nhở Aisha-sama rằng đã đến lúc nghỉ ngơi do thể trạng yếu của bà.
Sau khi cảm ơn Aisha-sama vì bữa tiệc trà nho nhỏ kia, tôi hầu như không có việc gì làm nên quyết định thăm thú xung quanh lãnh địa gia tộc Heart. Nhưng để đề phòng, tôi đã xin phép và được khuyên rằng nên đi cùng một hầu gái để không bị lạc.
Tôi để lại Hắc kiếm Greed cho dàn hầu gái và rời dinh thự cùng lời nhắn [Tôi chỉ đi loanh quanh đây thôi.]
Uwaa… Vườn nho này rộng thật! Nên diễn tả thứ mùi hương ngọt ngào đang phảng phất quanh tôi thế nào nhỉ?
Không chỉ có thế, bãi cỏ xanh rì kéo dài đến tận chân trời tạo nên một bức tranh tương phản tuyệt đẹp.
Trong khi tôi đang thư thả tản bộ, những người dân nơi đây đang bận rộn thu hoạch nho.
Nhìn thấy cảnh đó, bản thân chợt nhớ ra kế hoạch sáng ngày mai: Đi quy hoạch nho cùng Roxy và những người khác trong lãnh địa. Nhưng vấn đề là tôi chưa từng trải nghiệm việc này bao giờ cũng như mù tịt về quy trình hái nho. Nếu không cẩn thận, có thể tên đầy tớ này sẽ làm mất mặt chủ nhân của mình.
Nên tập làm quen trước đã. Sau khi chuẩn bị xong, tôi hướng mắt nhìn những người đang thu hoạch nho kia.
[Xin chào, tôi là Fate Graphite - người phục vụ mới cho gia tộc Heart. Mọi người có thể dạy tôi cách để thu hoạch nho không?]
Bầu không khí thoáng tĩnh lặng một lúc.
Đừng nói là… không được nhé?... Tôi đúng là vô dụng mà.
Ngay khi suy nghĩ đó vừa lướt qua tâm trí tôi.
[Ồồồ, cậu muốn giúp ư? Mừng quá, đúng là phục vụ của nhà Heart.]
Bác gái bác trai đều dừng tay lại và nhiệt tình chỉ tôi cách hái và thu hoạch nho.
Cư dân trong lãnh địa Heart đúng là những người tốt bụng.
… Đó là suy nghĩ ban đầu nhưng trước khi kịp nhận ra, tôi đã làm quần quật cho đến tối.
Mọi người đều rất chăm chỉ nên tôi không thể rời đi nửa chừng được.
Một bác mồ hôi nhễ nhại đi đến chỗ tôi đang ngồi nghỉ, môi nở một nụ cười, đưa tay cầm ly nước ép nho tươi ngon ra.
[Cảm ơn cậu đã giúp. Của cậu đây, uống vào sẽ đỡ mệt hơn đấy.]
[Cảm ơn bác.]
Sau một ngày trở thành nông dân ở đây, tôi quay về dinh thự Heart.
Khi tôi cứ tiến về phía khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, một cô bé lạ mặt xuất hiện trước mắt tôi.
Mái tóc trắng muốt đối lập với làn da sẫm màu. Đứa bé kia hẳn không phải người đến từ đất nước này. Hơn nữa, trên lưng còn mang một cây đại phủ hoàn toàn không thích hợp với thân hình nhỏ con của bé ấy
Và điều khiến tôi tò mò là những hình xăm trắng khắp người cô nhóc. Một loại tín ngưỡng nào đó chăng?
Nhận thấy ánh nhìn của tôi, dáng người nhỏ nhắn đó dừng lại.
[Này, ngươi.]
Giọng nói trẻ con pha chút đáng yêu vang lên. Nhưng đôi mắt đỏ của cô ấy lại nhìn tôi không chút sợ hãi.
Đôi mắt đó, mình đã từng thấy nó. Đây… đừng nói là… để chắc chắn, tôi dùng《Thẩm Định》.
Cái -? Lạ thật, tôi không thấy bất kỳ chỉ số nào cả.
[Này, ngươi có nghe không đấy?]
Suy nghĩ của tôi bị đứt đoạn. Trái với vẻ ngoài tựa ngoan ngoãn của mình, cô ấy lại có vẻ là người khá vô lễ.
[Nhóc cần gì à?]
[... Không, không có gì. Vẫn còn quá sớm.]
[Sớm gì cơ?]
Dù có hỏi gì chăng nữa, tôi hoàn toàn bị ngó lơ, như đang độc thoại vậy.
[Ta, ban đầu đến để săn Kobold, nhưng có lẽ sẽ để bọn chúng lại cho ngươi coi như cho vay trước vậy.]
[Ý nhóc là gì thế?]
[Không sớm thì muộn, chào.]
Cuộc hội thoại của chúng tôi kết thúc cùng sự rời đi của con người bí ẩn bé nhỏ kia.
Cô bé ấy… là thứ gì thế? Đôi xích nhãn đó… khi trở nên đói khát bởi《Bạo Thực》và rơi vào trạng thái cuồng thực, mắt tôi cũng hóa đỏ như vậy.
Tim đập nhanh hơn. Lẽ nào… đứa trẻ khi nãy đó cũng giống tôi?
Sau khi chứng kiến em ấy biến mất trong ánh hoàng hôn, trên đường quay lại dinh thự, tôi gặp Roxy.
[Tôi đang tìm anh đấy. Có chuyện gì thế? Mặt anh trông hơi đáng sợ đấy.]
[Hể, vậy sao? Hahahaha]
Tôi cười trừ, cố thay đổi cảm xúc hỗn loạn bên trong lồng ngực. Phải hỏi Greed ngay khi trở về mới được.
Việc này không liên quan đến Roxy… nên tôi không muốn cô ấy biết.
Roxy nghiêng đầu và tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô nhóc tôi vừa gặp trước đó
[Tại sao người Gaul lại ở đây?]
[Người Gaul? Cô bé đó…?]
Lục địa Gallia là nơi ma thú vẫn đang hoành hành cho đến tận bây giờ.
Trong quá khứ nơi đó là một quốc gia rộng lớn với quân đội hùng mạnh. Tuy nhiên, người Gaul vốn tự hào về nó lại gần như bị diệt vong bởi một số lượng rất lớn ma thú sinh ra.
Từ khi những người còn lại sống sót hòa nhập với những nhóm đa sắc tộc khác, dòng máu thuần huyết của họ cũng biến mất từ đó.
[Đây là lần đầu tiên tôi thấy người Gaul mang nét đặc trưng như thế này. Người quen của Fay à?]
[Không, tôi chỉ bị em ấy gọi lại thôi]
[Ra vậy…]
Chúng tôi dõi theo đứa bé người Gaul một lúc. Sau khi bóng hình bé nhỏ biến mất, Roxy mỉm cười nói [Thật bí ẩn, đúng không?].
[À mà Fay, anh làm gì cả ngày hôm nay thế?]
[Tôi học cách hái nho. Rồi còn giúp việc thu hoạch… cho đến tận bây giờ nữa.]
[Fufufu, ra vậy. Chúng ta sẽ làm việc rất vất vả cho ngày mai đấy, nên đừng quá sức nhé. Nào, cùng về thôi!]