Chương 77: Sự kiện: Trận chiến cuối cùng (Phần 2)
Độ dài 4,562 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-01 11:19:08
Trans: Gurin
Edit: caubegiangho
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vào thời điểm sáng sớm ở Camargue, sự yên bình bị phá vỡ bởi tiếng chuông đinh tai nhức óc. Âm thanh này thông báo tình trạng khẩn cấp. Không chỉ với thị trấn, mà còn là toàn bộ lãnh thổ, nhờ tiếng chuông vang rất xa và rộng. Đánh chuông không phải là cách báo động duy nhất. Các tín hiệu khói khẩn cấp được đốt lên từ cả tháp canh trên tường thành và các đồn gác trong lãnh thổ. Trên thực tế, từ đài quan sát trong lâu đài, người ta có thể nhìn thấy khói bốc lên bầu trời ngay trong tầm mắt. Cuối cùng thì, Rion, với ánh nhìn hướng về phía những trạm gác ở đằng xa, đặt ra một câu hỏi.
「…Tình hình thế nào rồi?」(Rion)
「Thưa ngài. Lũ quái vật. Từ tất cả các hướng.」(Bravd)
Bravd cũng ở đó. Ông ta đột ngột xuất hiện phía sau Rion, vì ông thích làm vậy, và đưa ra câu trả lời theo cách thường lệ của ông ta - ngắn gọn và thẳng trọng tâm.
「…Vậy là chúng đã chia tách chúng ta khỏi các lãnh thổ lân cận. Số lượng thì sao?」(Rion)
「Rất đông. Mười đến hai mươi ngàn mỗi nhóm. Được xác nhận tận mắt.」(Bravd)
「…Nếu chúng đang cố làm một vòng vây, liệu chúng ta có thể rút lui lên núi không?」(Rion)
Bandeaux là một lãnh thổ được bao quanh bởi các dãy núi. Chúng hầu như không thể vượt qua, và do đó là một rào cản tốt để chống lại sự xâm lược, nhưng không hẳn là như vậy. Người dân địa phương đã chuẩn bị một số tuyến đường trong số các ngọn núi – những con đường được giữ bí mật và nằm trong tình trạng bán bỏ hoang để ngăn chặn sự phát hiện của người ngoài.
「Tôi có nên điều tra không?」(Bravd)
「…Chúng đang tiến công như thế nào?」(Rion)
「Tất cả đều tiến về đây. Một cách từ tốn.」(Bravd)
「Vậy là một vòng vây. Không cần điều tra đâu, chúng ta có thể chắc chắn giả sử rằng chúng cũng đang ở trên núi. Mò mẫm lung tung ở nơi chúng đang đợi sẵn là vô nghĩa…」(Rion)
「Vâng, thưa lãnh chúa.」(Bravd)
「…Mercury. Các đơn vị vừa trở về sẽ đi đến tháp Hugh.」(Rion)
「Vâng, thưa ngài!」(Mercury)
Trong khi Gia tộc Black nhận lệnh trinh sát kẻ thù, Gia tộc Blue lại nhận lệnh tập hợp và dẫn dắt những người tị nạn từ các ngôi làng xung quanh. Một đơn vị trong số đó vừa quay trở lại lúc sáng sớm trong lành.
「Bảy mươi, không phải, tám mươi nghìn… Gấp đôi, thậm chí gấp ba lần nếu chúng thực sự đang chặn đường trên các ngọn núi… Làm thế quái nào mà chúng…」(Rion)
Rion không nhớ bất kì thứ gì về việc phải chiến đấu với số lượng quái vật này. Cậu không thể hiểu tất cả bọn chúng đã được vận chuyển đến đây như thế nào. Điều này sẽ đòi hỏi hàng trăm, nếu không phải hàng nghìn, vòng tròn ma thuật.
「…Mình chưa hề nghe sự kiện này được đề cập đến. Ả phụ nữ chết tiệt đó!」(Rion)
Sau khi cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình trong suốt thời gian qua, Rion cuối cùng cũng bùng nổ. Chừng đó quái vật tập trung tại một chỗ như vậy hẳn phải là một phần của sự kiện lớn trong cốt truyện. Điều mà Maria rõ ràng là đã che giấu khỏi cậu.
「Rion, giờ mà phàn nàn là chuyện vô nghĩa, phải không?」(Ariel)
「…Ari.」(Rion)
「Hãy cứ làm những gì chúng ta có thể trong hiện tại, được chứ?」(Ariel)
「…Em nói đúng. Chúng ta sẽ làm những gì có thể. Bravd, ta muốn ông theo dõi hướng di chuyển của lũ quái vật và giám sát quá trình sơ tán. Nếu ông cho rằng những người di tản có thể đến được Camargue, hãy để họ tiếp tục. Nếu điều đó có vẻ bất khả thi, hãy bảo họ đi đến pháo đài gần nhất thay vào đó.」(Rion)
「Nếu pháo đài bị tấn công?」(Bravd)
「…Bảo họ cố gắng cầm cự cho đến khi tiếp viện đến.」(Rion)
「Vâng, thưa lãnh chúa.」(Bravd)
Trước khi từ cuối cùng tan vào hư vô, Bravd đã rời đi để chỉ thị cho thuộc hạ của mình.
「Sol!」(Rion)
「Vâng, thưa Ngài Frey?」(Sol)
「Ta cũng có việc cho ngươi.」(Rion)
「Đã rõ!」(Sol)
「Hãy đi yêu cầu sự hợp tác từ những cựu binh của Vương quốc. Yêu cầu họ tổ chức lực lượng dân quân tình nguyện thành các đội do họ chỉ huy. Họ sẽ bảo vệ thị trấn trong lúc này.」(Rion)
「Eh!?」(Sol)
Được Rion giao nhiệm vụ khiến Sol rất phấn khích, nhưng độ nghiêm trọng của nhiệm vụ này khiến anh hơi choáng váng.
「Ít nhất là cho đến khi ta trở về.」(Rion)
「…Trở về từ đâu?」(Sol)
「Ngươi không nghe ta nói sao? Ta cần đi giải cứu những người không đến được thị trấn.」(Rion)
「Vậy ra đó không phải là một lời hứa suông…」(Sol)
Sol đã hiểu nhầm lệnh của Rion với Bravd là một biện pháp để ngăn chặn sự hoảng loạn và mang đến cho người dân niềm hy vọng hão huyền. Điều này cho thấy rằng anh vẫn chưa hiểu rõ về tính cách của chàng trai trẻ. Nghĩ theo hướng khác, anh quá bị trói buộc bởi lẽ thường của mình để có thể đạt được điều đó. Trong quan điểm của anh, giải pháp phòng ngừa kiểu đó rất phổ biến trong các tình huống khẩn cấp. Sol, giống như bất kỳ người lính nào khác, hiểu được tính thiết yếu và không bị hoang mang.
「Ngươi thực sự nghĩ rằng một thứ tầm thường như vậy sẽ có thể đánh lừa người dân của ta sao? Bất cứ ai nghĩ vậy thực sự đang đánh giá thấp những người bình thường.」(Rion)
「…Việc đó sẽ rất nguy hiểm.」(Sol)
「Nếu có thể được thực hiện một cách an toàn từ phía sau các bức tường, thì ta sẽ làm vậy.」(Rion)
「…Như nhau cả thôi, ngài không cần phải tự mình đi đâu.」(Sol)
「Ngươi nghĩ ta là ai? Ta là lãnh chúa của Bandeaux. Nghĩa vụ đấy không phải của ta thì là của ai hả? Bên cạnh đó, ta không cố gắng làm điều bất khả thi. Mercury!」(Rion)
Không còn kiên nhẫn để nói chuyện phiếm, Rion buộc phải chấm dứt cuộc thảo luận với Sol và thay vào đó triệu tập Mercury. Tình hình đang rất khẩn cấp.
「Có mặt, thưa Ngài!」(Mercury)
「Chuẩn bị Đội cận vệ của ta! Chúng ta sẽ xuất kích trong nửa giờ nữa!」(Rion)
「Tuân lệnh, thưa Ngài!」 (Mercury)
「Chronos! Thông báo tình trạng khẩn cấp cao nhất! Ta cho phép mở kho vũ khí! Ngươi phải thiết lập các biện pháp phòng thủ của thị trấn!」(Rion)
「Vâng, thưa Lãnh chúa!」(Chronos)
「Ares! Talos! Cho đến khi ta trở lại, các ngươi sẽ chỉ huy đơn vị hộ tống! Khi tất cả những người tị nạn đã vào trong các bức tường, hãy nắm quyền chỉ huy bảo vệ thị trấn!」(Rion)
「Đã rõ!」(Ares) 「Đ-Đã rõ!」(Talos)
Sau khi được lệnh, thuộc hạ của Rion lần lượt rời khỏi căn phòng. Không lâu sau, đầu tiên là lâu đài, sau đó là toàn bộ thị trấn bắt đầu chuẩn bị cho một cuộc bao vây.
Vài giờ sau, mọi thứ đã sẵn sàng. Sol đứng trên tường thành, nhìn bầy quái vật đang đứng tràn đầy vùng đất trống trước công sự. Anh ước tính khoảng năm mươi nghìn con quái vật đã đến được Camargue, khoảng một phần tư tổng số dự kiến. Và ngay cả một phần nhỏ này cũng đủ để phủ cả vùng đất đen trong một mối đe dọa không lời với tất cả những ai dám quan sát.
「Chúng tôi đã sẵn sàng.」(Chronos)
Chronos nói từ phía bên cạnh. Sol không biết rằng thanh niên này là con trai của Apollo, Trưởng tộc của Gia tộc Yellow.
「Đợi đã. Vẫn còn quá sớm.」(Sol)
「Nhưng…」(Chronos)
「Kiên nhẫn đi. Chúng ta đã chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ không dễ dàng thất thủ đâu. Việc anh có thể chuẩn bị kịp đã vượt quá mong đợi của tôi rồi.」(Sol)
Sol đã chuyển giao mệnh lệnh của Rion cho Chronos để cấp tốc chuẩn bị cho trận chiến, nhưng khi nhìn thấy quy mô thi hành sau đó, anh đã hoàn toàn kinh ngạc. Tất cả những tòa nhà bên trong và bên ngoài những bức tường được cho là trống rỗng mà anh nghĩ là để dùng làm nhà kho cho các thương gia ghé thăm đều chỉ là ngụy trang. Ngay sau khi Chronos ra lệnh, chúng đã lần lượt bị tháo dỡ, để lộ ra những chiếc công thành nỏ, nhiều vũ khí công thành tầm xa khác[note30091], hàng núi cung tên và mũi tên. Và đó chưa phải là tất cả. Lực lượng dân quân cũng đã được cấp phát nỏ, lên đến mười nghìn chiếc, làm dấy lên viễn cảnh không thể tưởng tượng được rằng dân thường cũng sẽ tham gia chiến đấu trên các bức tường. Viễn cảnh này đã trở nên ít kỳ lạ hơn khi rõ ràng rằng những người đó đang di chuyển như những người lính được huấn luyện, chứ không phải như những kẻ nghiệp dư. Rõ ràng là họ, ít nhất trong quá khứ, đã trải qua những khóa huấn luyện cơ bản. Và đúng là vậy bởi vì, mặc dù Rion không muốn kéo người khác vào chuyện cá nhân của mình, nhưng cậu vẫn muốn họ có thể tự bảo vệ chính họ khỏi những viên đạn lạc. Một lần nữa, Sol lại học được từ Rion điều gì đó. Người ta phải làm những việc cần làm. Đôi khi người ta chuẩn bị không phải vì họ lường trước được rắc rối, mà vì việc không chuẩn bị sẽ đẩy người khác vào nguy hiểm.
「Chuẩn bị máy bắn đá!」(Sol)
Những con quái vật cuối cùng cũng đi vào tầm bắn và Sol lên tiếng. Tiếng xác nhận cũng được hét lên dọc theo các bức tường.
「…Bắn!」(Sol)
Anh vung mạnh bàn tay đang giơ lên của mình. Ngay sau đó, những tảng đá đủ kích cỡ bắn lên trên không trung và dội xuống phe tấn công.
「Loạt tiếp theo! Bắn!」(Sol)
Và như vậy, Cuộc chiến Phòng thủ Camargue, một trận chiến khốc liệt đến nỗi nó sẽ vang vọng qua nhiều thế hệ, bắt đầu với mệnh lệnh của Sol Aristes.
◇◇◇
◇◇◇
Trong khi đó, tại lâu đài bỏ hoang ở rất xa Camargue được cho là sân khấu của trận chiến quyết định với lũ quỷ, một trận chiến khốc liệt đang diễn ra. Tuy nhiên, nó lại hoàn toàn khác với loại đang diễn ra ở Bandeaux. Phe tấn công, quân đội của Vương quốc Gran Flamm, lên tới 20 nghìn người. Phe phòng thủ, lực lượng của loài quỷ, số lượng lại chỉ có hai.
「Maria! Làm thế nào mà chúng ta đánh bại được những tên đó!?」(Arnold)
「Đó là điều mà bản thân tôi cũng muốn biết! Tại sao chúng ta vẫn chưa thể đánh bại được chúng!?」(Maria)
Tình hình hiện tại của cô khá khủng khiếp, và nó khiến cô ta tức giận đến mức không còn quan tâm đến những người xung quanh mình nghĩ gì nữa.
「Thế này không hiệu quả! Rút lui ngay lập tức! Lùi lại!」(Arnold)
Theo lệnh của Arnold, nhóm mà đã chiến đấu cho đến bây giờ rút lui ngay lập tức. Hai con quỷ nhìn họ bình thản rời đi, mà không hề đuổi theo. Chúng có vẻ hài lòng với vị trí chúng đang đứng và tiếp tục chặn con đường vào sâu khu vực bên trong.
Và cảnh này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần cho đến nay.
Quay lại lúc mệnh lệnh tấn công cuối cùng cũng được đưa ra, đội quân tiến vào lâu đài bỏ hoang một cách cẩn thận. Ban đầu không có sự kháng cự, nhưng đội quân vẫn thận trọng, đề phòng phục kích. Họ không tìm thấy con quái vật nào trên đường vào khu vực bên trong. Ở đó, dù không biết chuyện gì đang xảy ra, đội quân cuối cùng cũng tìm thấy kẻ thù. Họ được chào đón bởi cựu Cục trưởng Cục Tình báo, Goran, và một thành viên khác của Tứ Đại Ma Tướng, Valone Độc. Chỉ có hai tên đó cản đường, nhưng chúng mạnh mẽ phi thường. Đầu tiên, đao kiếm vô dụng với Goran, như cuộc chạm trán trước đây ở Lâu đài Hoàng gia đã chứng minh. Ngoài ra còn có ma thuật vô niệm thuộc tính kim loại của hắn. Đội quân và hiệp sĩ bình thường không thể gây ra một vết xước nào cho tên quỷ này và thương vong của bên Vương quốc liên tục gia tăng. Tên tướng quỷ khác, Valone, thậm chí còn tệ hơn. Đúng như tên gọi của mình, hắn ta là hóa thân của độc dược. Chỉ cần tiếp cận trong một khoảng cách nhất định với cơ thể của hắn sẽ khiến người ta bất tỉnh, hoặc thậm chí tử vong ngay lập tức. Những người lính đầu tiên không hề hay biết đến gần hắn ta đã biến thành một đống xác mà còn không kịp làm gì cả.
Với tình hình như vậy, ngôi sao chính của trận chiến, Maria, đã lên sân khấu với nhóm của mình. Rốt cuộc, thật sai lầm khi bắt một đội quân chiến đấu với hai đối thủ. Trong một cuộc chiến như vậy, số lượng thành trở ngại nhiều hơn là trợ giúp. Đặc biệt là khi con số khổng lồ đó cố gắng chen chúc trong một hành lang hẹp dẫn vào sâu trong lâu đài. Điều đó khiến những người ở phía sau rất dễ không biết chuyện gì đang xảy ra với những người phía trước. Ngay cả sai lầm này cũng thuộc về các chỉ huy vì đã để cho vấn đề trở nên phức tạp quá lâu. Nhưng bây giờ, với tổ đội anh hùng trên tiền tuyến, trận chiến cuối cùng sẽ phân thắng bại.
Hoặc không.
Cả tháng trời đã trôi qua một cách vô ích kể từ lần đầu tiên Maria thách thức những tên tướng quỷ. Quân đội, thay vì tham gia vào một trận chiến hoành tráng, lại ngồi rung đùi quan sát một cuộc vật lộn giữa sáu người hoặc đại loại vậy. Cảm nhận chung về một cuộc chiến tổng lực đã bị lãng quên trong thời gian đó. Sự bế tắc đã bị tạo ra bởi thực tế là con át chủ bài của Maria, phép thuật dung hợp, không hoạt động. Không phải là nó không hiệu quả, nhưng nó không thể gây ra một đòn nhất kích tất sát và không hề có ích gì khác.
Như đã được chứng minh trong quá khứ, điểm yếu của Goran là ngọn lửa nóng có thể làm mềm cơ thể thép của hắn ta. Nhưng nếu không thể ra đòn kết liễu, phép thuật thì không có tác dụng lâu dài và thân nhiệt của hắn ta cuối cùng sẽ trở lại bình thường. Và cùng với đó, độ cứng cáp của hắn cũng vậy. Valone cũng có một điểm yếu. Nếu đóng băng hắn, chất độc sẽ biến mất khỏi không khí xung quanh hắn. Vì vậy, hoàn toàn có thể biến hắn ta thành một bức tượng băng và đánh bại hắn. Chỉ nếu như Goran không có mặt mà thôi. Nếu họ đốt cháy Goran, thì Valone sẽ được rã đông vì ngọn lửa. Nếu họ đóng băng Valone, Goran sẽ được hạ nhiệt vì lạnh.
Đó là cách một tháng trước đó trôi qua tại lâu đài bỏ hoang. Tổ đội anh hùng cuối cùng cũng phải tạm nghỉ trong cuộc chiến kết thúc với tỷ số hòa bất phân thắng bại. Và sáng hôm sau, họ sẽ thử lại. Và một lần nữa. Tình cảnh như vậy sẽ lặp lại liên tục. Trong suốt một tháng đó, hai mươi nghìn binh sĩ - năm mươi nếu tính cả những người phòng thủ ở thủ đô - đã được điều động đến chiến trường, nhưng, trong một vòng xoáy kỳ cục của số phận, chỉ có tổ đội anh hùng mới thực sự chiến đấu. Điều này khiến cho sự căng thẳng của cuộc đối đầu được cho là cuối cùng với lũ quỷ mờ dần trong tâm trí của những người lính. Tất cả những gì còn lại là sự mệt mỏi. Quá đủ với sự thật, có những lời đề xuất từ bỏ toàn bộ chiến dịch và thử lại. Và lần này cần có sự chỉ huy của Tử tước Frey. Điều này đã khiến cho sự xấu hổ của Maria vượt qua sự thiếu kiên nhẫn ngày càng tăng của cô. Cô nhận thức rõ mình đang dần biến thành trò cười. Tất nhiên, tất cả những gì cô cần để xoay chuyển tình thế là đánh bại lũ quỷ, nhưng hai tên kẻ thù sẽ không hợp tác. Goran là kẻ cần phải xử lý đầu tiên, vì bản thân Valone chưa hẳn là một mối đe dọa lớn. Nhưng, cho đến nay, không gì có hiệu quả cả.
Hôm nay không có gì khác biệt. Và ngay khi mọi người chuẩn bị ổn định cho một ngày mà chẳng mong đợi có điều gì mới xảy ra, có điều gì đó đã thay đổi lần đầu tiên sau nhiều tuần.
Theo một cách hoàn toàn bất ngờ.
「Bravd!? Tại sao ông lại ở đây!?」(Mohit)
Chính Mohit đã nhận ra Bravd và hét lên ngạc nhiên. Tiếng kêu vẫn còn vang lên khi Trưởng tộc Black khuỵu xuống vì sức nặng của vết thương kinh hoàng. Ngay lập tức, cả hai người bị bao vây bởi các binh lính gia tộc khác.
「…Chuyện gì đã xảy ra? Những vết thương đó là sao?」(Cassius)
Chỉ qua vẻ ngoài của Bravd thôi cũng đủ để nói rằng dù bất cứ điều gì đã xảy ra, nó đều không hề tốt chút nào. Cassius không thể che giấu sự lo lắng đằng sau câu hỏi của mình.
「…Lũ quái vật…ở Bandeaux. Ba…trăm nghìn.」(Bravd)
「Ô-Ông nói thật hả…」(Cassius)
Tin tức hoàn toàn bất ngờ khiến tất cả mọi người không nói nên lời, bắt đầu từ Cassius và kết thúc với những người lính gia tộc tầm thường nhất. Và không chỉ họ. Arnold, vừa mới kết thúc trận chiến gần đây nhất, đã nhận ra sự náo động và tiếp cận nhóm.
「Thông tin này được bao lâu rồi?」(Arnold)
「…Hai…tuần.」(Bravd)
「Ta hiểu rồi…」(Arnold)
Điều này có nghĩa là ông ta đã đi liên tục hai tuần nhanh hơn so với một người đưa tin thông thường, nhưng Bravd không hề ngần ngại tiết lộ sự thật này và Arnold quyết định đây không phải là lúc để tìm hiểu chi tiết.[note30092]
「Tình hình hiện tại ở đó như thế nào? Cứ việc đoán nếu cần, ta không ngại việc đoán chừng đâu.」(Arnold)
「…Bất khả thi…để nói, thưa Điện hạ… Lãnh chúa yêu cầu… cứu viện… Hàng phòng thủ có lẽ đã… đạt đến giới hạn của họ.」(Bravd)
Đây là lần đầu tiên các binh lính gia tộc khác nghe thấy Bravd nói nhiều từ cùng lúc như vậy. Nó chỉ củng cố thêm sự tồi tệ của tình hình.
「Điện hạ, xin hãy cho phép chúng tôi khởi hành ngay lập tức.」(Cassius)
Cassius ngay lập tức yêu cầu được phép giúp đỡ, tuy nhiên, theo quan điểm của Arnold, các gia tộc đang đòi hỏi quá nhiều với vị trí của họ.
「Và như vậy thì làm được gì? Năm trăm người các ngươi chống lại ba trăm ngàn con quái vật?」(Arnold)
「Tuy nhiên…」(Cassius)
「Ta từ chối. Cử một sứ giả đến thủ đô ngay lập tức! Ngài Tướng quân, chúng ta có thể lấy ra bao nhiêu quân từ hàng phòng thủ ở đó?」(Arnold)
Một đội quân ba trăm ngàn con quái vật. Arnold thậm chí không thể tưởng tượng được cần bao nhiêu lực lượng quân đội để ngăn chặn thảm họa đó.
「Theo lý thuyết, tất cả là ba mươi nghìn người. Trong thực tế, không thể phái một người nào cả, thưa Điện hạ.」(Frederick)
Đội quân ba mươi nghìn người được triển khai trong thành phố hiện đang ở chế độ chờ, nhưng họ không thể thoái thác nhiệm vụ của mình. Nếu điều đó tạo ra sơ hở cho lũ quỷ, kết quả sẽ tồi tệ hơn gấp nhiều lần những gì đang xảy ra với Bandeaux lúc này.
「Ý ông là chúng ta không thể gửi quân tiếp viện?」(Arnold)
「Có một cách khác, thưa Điện hạ. Chúng ta cứ để quân bảo vệ thủ đô làm nhiệm vụ của họ và thay vào đó tự mình đi. Nỗ lực chiếm cứ điểm này đã thất bại. Dù quân đội có ở đây hay không cũng không có gì khác biệt cả.」(Frederick)
「Đó cũng đúng là một giải pháp.」(Arnold)
「Chúng ta có thể chỉ có hai mươi nghìn người, nhưng với Điện hạ, vị anh hùng và những nhân vật xuất sắc khác ở đây, thế là quá đủ cho một trận chiến. Phải không?」(Frederick)
Arnold và tổ đội anh hùng sở hữu một lượng sức mạnh phép thuật áp đảo, và sức mạnh chiến đấu của họ đã được chứng minh trong các trận chiến trước đây. Hơn nữa, Rion đang ở Bandeaux và năng lực phép thuật của cậu thậm chí còn mạnh hơn của họ.
「…Đợi một chút. Có bao nhiêu quân hiện đang đóng ở Bandeaux?」(Arnold)
Và tiếp theo Thái tử lại bị kẹt bởi một sự lo lắng bất ngờ và muộn màng. Rion đã kêu gọi tiếp viện. Điều này có nghĩa là tình huống có một điều gì đó mà thậm chí cậu ta cũng không thể giải quyết.
「Vào ban đầu… của cuộc xâm lược… Có ba nghìn… Binh lính và dân quân.」(Bravd)
「…Họ đang đối đầu với ba trăm nghìn quân chỉ với mỗi ba nghìn quân? Tại sao cậu ta lại-!?」(Arnold)
「Tất cả các lối thoát... đều bị chặn. Dân thường... kéo đến Camargue. Không có... lối thoát.」(Bravd)
Những con quái vật tấn công Bandeaux được tổ chức và phối hợp tốt. Rion đã cố gắng hết sức để giải cứu người của mình và hộ tống họ trở lại pháo đài, nhưng chính những người đó giờ đã trở thành con tin bên trong bức tường với sự hiện diện của họ.[note30093]
「…Ta hiểu rồi. Hãy quay lại trại và sẵn sàng. Chúng ta sẽ đến Bandeaux ngay khi Phụ thân đồng ý.」(Arnold)
「Chúng ta không được đi!」(Maria)
Nhưng, ngay cả trong tình huống này, có người đã phản đối quyết định của Arnold. Người đó là Maria.
「…Không được? Cô không chú ý à?」(Arnold)
「Ngay cả khi chúng ta đến Bandeaux, sẽ mất bao lâu cơ chứ?」(Maria)
「Cô đang bảo ta bỏ rơi tất cả những người đó vì… có thể đã quá muộn rồi ư!? Sao ngươi dám!」(Arnold)
Đột nhiên cơn giận của Arnold bùng nổ với Maria là tâm điểm.
「T-Tôi không nói vậy.」(Maria)
Mặt Maria tái đi. Arnold chưa bao giờ la mắng cô. Trên thực tế, Arnold chưa bao giờ la mắng bất kỳ ai ở nơi công cộng kể từ khi còn nhỏ, và chỉ có người hộ vệ hoàng gia cá nhân của cậu, Lambert, đã từng chứng kiến cậu ta mất bình tĩnh.
「Không phải vậy!? Thế thì là gì?! Và tại sao cô lại quên đề cập đến một cuộc tấn công lớn vào Bandeaux?!」(Arnold)
「Tôi không có! Tôi không hề che giấu bất cứ điều gì! Không có sự kiện nào mà Bandeaux bị tấn công cả!」(Maria)
Mặc dù cảnh tượng Arnold giận dữ khiến cô run như cầy sấy, Maria vẫn hết sức phủ nhận lỗi lầm. Đó là vì cô ta có thể sẽ mất mạng nếu cô thừa nhận bất kỳ điều gì trong số này. Ngay cả khi không được chính thức công nhận, Rion vẫn là một thành viên của hoàng tộc, và việc không tiết lộ những kiến thức đó cũng tương tự với việc cố gắng giết cậu.
「Vậy sao cô lại cản trở ta?!」(Arnold)
「Tôi không có! Làm ơn! Hãy lắng nghe tôi nói! Có một cách để cứu cậu ta ngay cả khi chúng ta không đến Bandeaux!」(Maria)
「…Cái gì?」(Arnold)
Rion có thể được cứu. Nếu điều này là sự thật, thì đáng để lắng nghe xem Maria định nói gì. Cơn thịnh nộ của Arnold dịu xuống ngay lập tức.
「Chúng ta đang ở ngay trên đầu trụ sở của kẻ địch. Một khi chúng ta đánh bại lũ quỷ, sự điều khiển của chúng với lũ quái vật sẽ bị phá vỡ khiến chúng mất ý chí chiến đấu hoặc chạy trốn. Ngài đã thấy điều này xảy ra rất nhiều lần, phải không?」(Maria)
Vì Arnold có dấu hiệu sẵn sàng lắng nghe, Maria nhanh chóng bộc phát những lời nói. Những điều mà cô ấy nói thì không có gì là mới cả, Arnold thực sự đã thấy điều đó xảy ra trong quá khứ. Nhưng nếu điều đó cũng đúng trong trường hợp này, nó sẽ hoàn toàn lật ngược tình thế.
「Cô đang nói rằng bầy quái vật ở Bandeaux sẽ tan rã một khi chúng ta chiếm được thành trì này sao…?」(Arnold)
「Chính xác! Đó là lý do tại sao chúng ta chưa nên rút lui!」(Maria)
Maria thở phào nhẹ nhõm khi thấy những lời của mình dường như thoả mãn Thái tử. Tuy nhiên, chúng lại không thoả mãn Charlotte.
「Vậy chính xác thì cô định đánh bại chúng như thế nào? Cô đã thất bại khi chiến đấu với chúng cả tháng nay đấy, cô biết không?」(Charlotte)
「Cái đó…」(Maria)
Câu hỏi này khiến cho tình hình vẫn chưa được giải quyết. Không thể phủ nhận, điều này sẽ không xảy ra nếu họ có thể đánh bại những con quỷ như họ đã từng. Thất bại đó khiến lực lượng tấn công bị mắc kẹt trong lâu đài bỏ hoang này, và sai lầm tương tự là nguyên nhân khiến Bandeaux đang gặp nguy hiểm hiện tại.
「Đánh bại lũ quỷ sẽ khiến mọi thứ tốt đẹp trở lại. Chắc chắn là như thế, phải không?」(Cassius)
「Eh?」(Maria)
Câu hỏi bất ngờ đến từ Cassius khiến Maria giật mình vì không chuẩn bị trước.
「Tôi nghe cô nói vậy. Rằng Bandeaux sẽ được cứu sau khi chúng ta đánh bại lũ quỷ đó. Có đúng vậy không?」(Cassius)
「Đ-Đúng vậy. Cuộc chinh phạt loài quỷ sẽ kết thúc với chiến thắng này và thế giới sẽ được cứu.」(Maria)
「Tôi không quan tâm đến thế giới. Tôi chỉ lắng nghe những gì cô nói vì nó có thể cứu được Bandeaux.」(Cassius)
「…Bandeaux cũng là một phần của thế giới này. Nó cũng sẽ được cứu.」(Maria)
「Vậy thì đó là những gì chúng ta phải làm.」(Cassius)
「Ông? Ông có thể làm được sao!?」(Maria)
「Vấn đề không phải là có thể hay không. “Làm những gì cần phải làm”. Đây là điều đầu tiên mà Lãnh chúa của chúng tôi đã dạy chúng tôi.」(Cassius)
「Đừng có nói như thể nó đơn giản như vậy.」(Maria)
Nhưng cậu ấy thì không. Rion cũng đã dạy cho những người đứng đầu các Gia tộc về sức nặng của những từ “Tôi có thể làm được điều đó”. Tuy nhiên, không ai trong số họ thấy cần phải truyền sự hiểu biết đó cho Maria. Hoặc thậm chí với Arnold về vấn đề đó. Chỉ những Người trong gia tộc mới hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của Cassius và họ cũng đã quyết tâm đánh bại những con quỷ đó.
Và như vậy, Trận chiến cuối cùng bỗng dưng lại hội tụ về phía những nhân vật thực sự bất ngờ.