Chương 01: Tự nhiên phải giết người thì thật là quá đáng!
Độ dài 4,429 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:53:20
Khi tôi tỉnh dậy, hàng vạn ngôi sao đang tỏa ánh sáng lung linh ngay trước mắt tôi.
Kể từ khi tôi sinh ra, đó là lần đầu tiên tôi thấy trời đêm đẹp đến như vậy - ấn tượng đó ngay lập tức biến mất.
Một mùi hôi thối đâu đó lan ra xung quanh tôi. Mặc dù tôi có thể chịu đựng nó, thứ tiếp theo cản trở cất bước là cơn đau, chạy dọc khắp cơ thể. Tôi rên rỉ khi đang ngã xuống đất, mọi chuyển chỉ càng trở nên tồi tệ hơn!
Nghiến răng, tôi cố chịu đựng cơn đau.
Dù nó không thực sự giảm bớt, cơn đau dịu đi một chút. Lấy lại được bình tĩnh và kiểm ra tình trạng cơ thể bản thân, có vẻ như cơn đau không phải do các vết thương mà là từ các vết bầm tím trên cơ thể.
Sao mọi thứ lại trở nên thế này -?
Có thể tôi đã say rượu và đánh nhau, nhưng tôi chẳng nhớ là mình đã uống chút sake nào. Thứ duy nhất mà tôi nhớ là mình đang trên chiếc xe buýt đi về nhà sau khi rời bến xe. Sau đó -
「Oy, từ khi nào mà cậu lờ tôi đi vậy?」
Đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói đấy, dòng suy nghĩ của tôi bị dừng lại.
Cố đoán xem đó là giọng của ai trong khi nghiêng mặt nhìn về phía giọng nói, lúc đó tôi quên bẵng đi cơn đau.
Giọng nói đến từ một cậu bé da trắng với khuôn mặt hơi xúc động, tóc vàng và mắt xanh. Mặc dù giọng nói nghe có vẻ từ một bishounen [note2901], cậu bé này khá là phúng phính và có thể coi là mập mạp.Từ khi nó nhìn chằm chằm vào tôi với một vẻ mặt trơ tráo, tôi chưa bao giờ nghĩ đứa trẻ này “cute” cả.
Không chỉ vậy, nó còn mặc một áo sơ mi với nhiều đường diềm với một chiếc nơ đỏ. Trên đôi tất trắng, nó mặc một chiếc quần màu xanh hải quân, y như là một thằng quý tộc ngốc nghếch ở trong manga vậy!
「Cậu là?」
「”Cậu”? Ý ngươi là gì? Thật là xấc láo!」
Phản ứng của cậu ta như đã dự đoán. Đầu tôi như ở trong một mớ hỗn độn!
「Hm.. Được rồi, cuối cùng ta cũng gặp một tên biết nghe lời. Ta sẽ bỏ qua sự xấc láo vừa rồi.」
Thằng nhóc mà tôi thậm chí là chưa gặp bao giờ vừa nói những từ ngữ khó hiểu, nhưng đúng như nó nói, nó là người duy nhất để nói chuyện với tôi. Tôi không thể đuổi nó đi được.
「Đây là đâu?」
Với câu hỏi của nó, tôi muốn nói “Đó chính là điều tôi muốn biết đấy!” nhưng-
「Bên ngoài của khu ổ chuột.」
Những thứ thoát ra từ miệng tôi thì hoàn toàn khác.
「Khu ổ chuột.. Chết tiệt!*」
(*Shimatta!)
Khuôn mặt cậu ta đột nhiên tái nhợt, có thể nhìn thấy rõ dù nó hơi lờ mờ. Phản ứng này cứ như khi người nào đó bị lạc, cơ mà thứ tôi quan tâm nhất là khu ổ chuột này nằm ở đâu?
Câu trả lời là - vùng ngoại ô phía bắc của thủ đô vương quốc Grand Flamm.
Dù tôi không biết đất nước nào có tên như vậy, vì một lý do nào đó cái tên này chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Có điều gì đó hơi lạ. Khuôn mặt tôi dường như không còn một giọt máu (ý nói là cũng trắng bệch như thằng kia ấy!)
「Này, tên kia. Ta muốn ra đường chính. Ngươi sẽ dẫn đường chứ?」
「Tôi có thể nhưng… Tôi không thể.」
Bây giờ, thứ tôi đang nghĩ là thứ tôi vừa nói ra.
Tôi có hiểu biết về thứ mà tôi không thực sự biết (lol). Mặc dù những từ đó đột nhiên xuất hiện, tôi không thực sự hiểu ý nghĩa của chúng.
「Ý ngươi là gì khi người nói ngươi có thể nhưng ngươi không thể!? Nếu muốn một phần thưởng, ta sẽ thưởng cho ngươi!」
Theo như cách nói của thằng bé, có vẻ như nó rất vội, dòng suy nghĩ của tôi dừng lại. Để bắt đầu, tôi phải tìm một cách để đối mặt với tình hình hiện tại.
「..Tôi bị thương nên tôi không di chuyển được」
「Bị thương? Ta hiểu rồi, đợi một chút.」
Mặc dù tôi nghĩ rằng thằng nhóc sẽ gọi người giúp, suy nghĩ đó lập tức bị phản bội ngay khi nó rời khỏi vị trí của mình. Với một vẻ mặt nghiêm trọng, thằng bé bắt đầu niệm chú.
「Ta sẽ ban cho ngươi phép màu của sự cứu chữa...」
Tôi lắng nghe cẩn thận những lời đó.
「Ngọn gió thiêng liêng, hãy đến và chữa lành!」
Sau khi dừng lời, cả cơ thể tôi bỗng như được vuốt ve bởi gió.
Đó là một cơn gió nhẹ. Dù chỉ có một chút, nhưng đó chắc chắn là gió. Hiểu được hành động của thằng bé, tôi kinh ngạc!
「Thế nào?」
Nó hỏi đầy hào hứng. Hẳn là nó đang hỏi về những vết thương.
Tôi cố gắng di chuyển cơ thể một cách cẩn trọng.
「Kuh..」
Tôi vô tình kêu lên. Mặc dù đã bình tĩnh hơn nhưng cơn đau vẫn chưa tan biến.
「Ta vẫn còn là trẻ con. Khi nào lớn lên ta có thể làm tốt hơn.」
Hẳn là nó đã nhận ra từ phản ứng của tôi. Mặc dù nó đã xin lỗi tôi nhưng nó chẳng có lỗi gì cả, nó chỉ đang cố chữa cho tôi bằng ma thuật.
「Cơn đau đã giảm đi. Nếu chỉ là đi thì tôi có thể làm được.」
「V-vậy à. Thế thì dẫn đường cho ta đi.」
Thay vì là mục đích của thằng nhóc, tôi cũng muốn thật nhanh ra khỏi cái chỗ rõ ràng là nguy hiểm này, cuối cùng mới có thể di chuyển cơ thể của mình mặc dù vẫn còn đau nhức, tôi quyết định ra khỏi cái nơi quái quỷ này.
Gần như tôi có thể hiểu được ma thuật mà thằng nhóc vừa dùng.
「..Lối này.」
Một lần nữa, mặc dù không biết tại sao, đầu tôi chứa đầy thông tin về nơi này, lúc này tôi mừng là biết chúng.
Những thông tin này đều chính xác, điều này làm tôi không thể chịu được dù hơi nghi ngờ.
Dù sao thì, sau khi đến một nơi an toàn, tôi sẽ xác định tình hình hiện tại từ thằng bé hoặc một người nào đó có hiểu biết.
Đúng vậy, nơi này nguy hiểm cho cả tôi và cậu bé.
Với nỗi sợ ngày càng xâm chiếm, tôi bắt đầu di chuyển nhanh hơn.
Tuy nhiên, bước chân phải dừng lại vì một lý do.
「Mày. Mày vẫn còn sống?」
Một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi hỏi.
Tôi biết người này. Người này đã gây ra các vết thương cho tôi và không chỉ vậy, hắn từng làm những thứ tồi tệ hơn với tôi.
Hắn cũng làm những chuyện mà tôi không thể kể cho người khác được. Không cần biết tôi căm hận hắn như thế nào, đối với thực thể này thì chỉ căm hận là không đủ.
「Dù sao thì cũng chả quan trọng. Thứ tao cần là thằng nhóc hỗn xược ở sau mày kìa.」
Tất nhiên là, hắn đang muốn ám chỉ đến cậu bé đằng sau tôi.
Một thằng bé rõ ràng đến từ một gia đình giàu có, điều này có thể thấy được qua cách ăn mặc của nó. Đối với những người ở đây, nó là một con mồi phù hợp. Ngay cả tôi, trong một phạm vi nào đó, đã nghĩ rằng nên tận dụng giá trị của nó - Không, đó không phải tôi, nhưng đó là thứ gì đó đang chiếm lấy tâm trí tôi.
「Mày đưa thằng nhóc đó ra đây. Sẽ là một sự phí phạm nếu để con mồi này cho mày.」
Nếu đó là tôi, tôi sẽ lấy tất cả của của cải của nó. Tuy nhiên, đối với người đàn ông này, hắn sẽ đe dọa gia đình nó để lấy tiền chuộc. “Đúng vậy, nó thật là một sự phí phạm nếu để cho mình” - Mà sao suy nghĩ ấy còn xuất hiện trong đầu tôi chứ, tôi không hiểu.
「Đồ xấc xược! Ngươi có biết ta là ai không?」
「Tao không quan tâm! Ở nơi này, miễn là mày có nhiều tiền thì chẳng quan trọng mày là ai cả.」
「Ta là Vincent Woodville. Ta là quý tộc của nhà Windhill!」
「Cái gì!」
Miễn là bạn có nhiều tiền thì chẳng quan trọng bạn là ai. Dù đây là điều gã đàn ông nói nhưng chắc nó phải có giới hạn nào đó.
Họ Windhill đối với tôi, hay nói đúng hơn là đối với cái người đang tồn tại trong tôi là một gia đình nổi tiếng dòng dõi quý tộc mà ai cũng biết. Đó là một trong ba gia tộc quý tộc là trụ cột của đất nước này và bất kì ai dám đe họa họ thì sẽ chẳng còn chỗ dung thân trong đất nước này nữa!
Suy nghĩ này là điều bình thường nhưng đối với người đàn ông này thì khác. Với một nụ cười ma mãnh trên khuôn mặt, hắn tiến đến gần thằng bé quý tộc. Dù đã biết trước, người đàn ông này ngu ngốc một cách vô vọng.- đó là cái tôi bên trong tôi nghĩ, tôi hoàn toàn đồng ý.
「Đ-Đừng có làm chuyện ngu ngốc đấy.」
「Tao không có ngu.」
Không cần biết bạn nghĩ về nó thế nào, người đàn ông này ngu ngốc hết thuốc chữa rồi! Sự ngu ngốc của hắn không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng là sự an toàn của tôi. Mọi người xung quanh sẽ nghĩ gì về tình cảnh này?
Họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng tôi đã lừa thằng bé và đưa nó đến cho tên này.
Giả sử đó là sự thật, tôi có thể nhìn thấy kết thúc của cuộc đời mình. Dù đây là cuộc sống mà chuyện gì cũng có thể xảy ra, chết khi chưa làm được điều gì tốt đẹp cho đời - không, tôi không muốn thế. Tôi không muốn chết như thế này!
Cái suy nghĩ đó lan ra khắp cơ thể tôi. Còn về câu hỏi tôi là ai, bây giờ nó không còn quan trọng nữa.
「Nếu mày cư xử ngoan ngoãn thì mày sẽ không phải chịu đau đớn. Chỉ cần bọn chúng đưa tiền, mày có thể đoàn tụ với gia đình.」
「C-Có thật không?」
Có vẻ thằng nhóc cũng không khôn hơn tên kia là mấy. Một khi gặp bọn bắt cóc thì không đời nào chúng để nạn nhân về nhà an toàn.
Hơn nữa, nếu thằng bé không quay về nhà, gia tộc sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh để trả thù. Tôi không nghĩ là mình sẽ trốn thoát được, và cứ cho là trốn thoát được đi, tôi cũng chẳng có đủ kinh phí để trốn thoát hoàn toàn.
Không còn cách nào khác, tôi phải tự mình giải quyết vấn đề này.
「Đúng vậy, hãy ngoan ngoãn đến đây nào!」
「......đúng như ta nghĩ, ta từ chối! Đưa ta về nhà ngay lập tức, và nếu ngươi làm được, ta sẽ trao cho ngươi một phần thưởng xứng đáng.」
「Đó là lý do tao nói nếu tao lấy được tiền, tao sẽ đưa mày về nhà, đúng không?」
「C-Cuối cùng thì...」
Gã này định kết thúc với một khuôn mặt dễ chịu để nỗi lo của thằng bé bớt đi. Có vẻ hắn ta chẳng quan tâm đến sự tồn tại của tôi.
Mình có nên làm thế không? Không, mình phải làm thế!
Có một con người khác tồn tại trong tôi, và tâm trí anh ta bùng nổ, cơ thể tôi bắt đầu di chuyển.
Chậm rãi di chuyển khi hắn không để ý, tôi lén đi lên phía trước rồi tiếp cận người đàn ông từ phía sau. Tôi lấy ra con dao đã được giấu sẵn. Đây là vũ khí duy nhất mà tôi giữ được.
Những thứ khác đã bị hắn lấy vài giờ trước.
Lần này, tôi không được phép thất bại!
Hắn giữ lấy hai tay thằng nhóc. May mà hắn đang ngồi xuống, phía sau đầu hắn hoàn sơ hở. Tôi đưa tay lên chuẩn đâm vào gáy hắn với con dao trong tay tôi.
Nhưng thằng bé đang ngẩng đầu lên nhìn tôi quả thực là một đứa ngu ngốc.
Nhờ công của nó, gã đàn ông quay đầu lại và đã để ý thấy tôi.
「Thằng khốn! Mày định làm gì thế hả!?」
「uwaa~!」
Tôi la lên vì quá sợ hãi, tay tôi vung xuống chém thẳng vào mặt hắn.
「Gu...guah!」
Thứ còn lại trên tay tôi là một cảm giác khó chịu, nhưng tôi chẳng có thời gian để suy nghĩ về điều đó.
Lấy con dao ra từ trong mồm gã đàn ông đó, tôi chém xuống lần nữa! Đâm thẳng vào mắt hắn.
Chưa xong, tôi biết điều đó, vì hắn ta vẫn còn đang rên rỉ.
「Chết điiiiiiiiiii!!」
Tôi liên tục đâm con dao vào mặt hắn.
Không còn thấy từ nào thoát ra từ miệng hắn nữa, hắn từ từ ngã xuống.
「Haa….Haa….Ha...」
Tôi thở một cách đau đớn, tim tôi đập loạn xạ, gần như tôi cảm thấy được đau nhói trong lồng ngực.
「Ng-Ngươi..」
「..Mau chạy đi!」
「Ng-Ngươi nói chạy sao..」
「Theo tôi, và rời khỏi đây!」
「Ph-Phải rồi.」
Tôi nhanh chóng chạy theo lối dẫn đến đường chính. Dù tôi đã muốn vứt con dao dính máu trong tay tôi, nhưng tay tôi cứng đờ, tôi không thể vứt nó đi được. Dù cố gắng thế nào thì nó cũng không chịu buông ra.
「O-oy, đợi đã. Hãy chậm lại một chút.」
Thằng bé hét lên từ đằng sau tôi. Vì tôi không để nó một mình được, tôi từ từ giảm tốc độ.
Đối với tôi, thằng bé này chính là nguồn tiền quan trọng. Yêu cầu một phần thưởng có thể mang lại cho tôi một số tiền lớn.
Thủ đô, tôi phải dành tiền để ra khỏi thủ đô này.
「Hắn chết rồi à?」
「Tôi không biết.」
「Ngươi vừa giết một người đàn ông đấy, biết không?!」
「Nếu tôi không giết hắn, tôi sẽ là người bị giết.」
「Vậy à.」
Và một lần nữa, thằng bé im lặng. Tuy tôi không muốn giết người, nhưng thà giết còn hơn là để bị giết.
Tôi đã giết người. Nhờ những lời của nó, rốt cuộc cái suy nghĩ đó đã đè nặng lên tôi.
Bỗng dưng, tay tôi run run. Con dao mà tôi đã không thể bỏ đi rơi ra một cách dễ dàng. Cơn run rẩy lan ra khắp toàn thân rồi chân tôi dừng hẳn.
「Oy! Có chuyện gì vậy?」
Tôi còn không thể khiến bản thân trả lời câu hỏi của nó.
「Này, có ổn không? Chúng ta phải nhanh lên để còn trốn thoát.」
Tôi biết điều đó. Tôi đã giết hắn, nhưng hắn có đồng bọn. Nếu tôi không nhanh chân lên thì tiếp đó, tôi sẽ là người bị giết.
Tuy nhiên, không hiểu tại sao, tôi không thể cử động được. Không phải là cơ thể tôi không có khả năng di chuyển, mà là vì ý thức tôi bắt đầu trở nên lu mờ, đến mức tôi còn không thể nghe được lời của thằng nhóc.
「...! Hur….! Ở đâu…..!?」
Tôi không thể hiểu thằng nhóc nói gì và cũng không có đủ sức mạnh để suy nghĩ về điều đó nữa.
Và thế là, ý thức tôi dần chìm vào bóng tối.
◇◇◇
Khi tôi tỉnh dậy, trước mặt tôi là trần nhà gỗ sùi. Bằng một cách nào đó, tôi đang nằm ngủ trên giường.
Vừa rồi chắc hẳn là một giấc mơ - đó là thứ tôi nghĩ, nhưng tôi nhận ra trần nhà trên đầu tôi không quen thuộc chút nào.
Tôi bật dậy trong hoảng loạn và nhìn ra xung quanh. Với một nội thất sang trọng, căn phòng mang lại cảm giác hoài cổ, một căn phòng theo phong cách Tây Âu.
Nhìn sang phải, tôi thấy một người.
Khi nhận ra có người, tôi lập tức cảm thấy tệ hại.
Người đó tiến dần đến giường tôi đang nằm.
「Có vẻ như cậu đã tỉnh rồi nhỉ. Tôi sẽ đi thông báo nên sẽ tốn chút thời gian. Hãy chờ ở đây một chút.」
Tóc nâu và mắt xanh. Nhìn kiểu gì thì đó chắc chắn không phải người Nhật. Hơn nữa, cô ta mặc bộ đồng phục hầu gái, với giọng nói điềm đạm.
Cô ta rời khỏi phòng.
Có vẻ là tôi vẫn đang mơ. Nếu mà tôi đã tỉnh lại thì đây là-
Trấn tĩnh lại bản thân, tôi quyết định sẽ suy nghĩ lại mọi thứ.
Đây là thế giới nào? Tôi không thể tìm ra câu trả lời nào.
Đất nước này tên là gì nhỉ? Vương quốc Gran Flamm là thứ hiện ra trong đầu tôi.
Vậy tôi là ai? Moriya Ryou là thứ hiện ra. Điều này là hiển nhiên.
Tuy vậy, bên trong tôi, có một con người khác. Chắc chắn là không nhầm lẫn đi đâu được.
Bây giờ tôi nên làm gì? Cái người trong tôi có biết điều đó không?
Tôi sinh ra ở nơi nào? Câu trả lời là Tokyo.
Cứ thế nào thì không tốt chút nào. Chừng nào tôi vẫn là “tôi”, thì không thể tìm ra câu trả lời được. Cái tôi kia, trước khi tôi mất đi ý thức, có phải những thông tin tôi có là từ người đó?
Nghĩ về điều này khiến những suy đoán của tôi đều trở nên vô dụng. Giờ tôi phải tự lực cánh sinh.
Nhà tôi ở đâu trong thành phố này? - câu trả lời, địa chỉ ngôi nhà xuất hiện trong đầu tôi. Một chỗ ở đổ nát được làm từ các tấm ván có vẻ như là chỗ ngủ của tôi. Nhiều thứ vương vãi khắp sàn nhà.
Vậy là việc tìm hiểu về cái tôi khác đã thành công.
Tôi thử hỏi về cha mẹ, dĩ nhiên là ở thế giới này. Như tôi nghĩ, không có ai cả. Nếu bạn hỏi cái tôi còn lại thì, câu trả lời vẫn như cũ, tôi không có cha mẹ.
Người tôi đã giết là ai? Cái tên Dan xuất hiện trong đầu tôi. Đó là cái gã mà tôi chỉ biết mỗi tên. Dan cũng là cái người mà tôi cực kỳ căm phẫn. Đó là người mà tôi không biết, nhưng cái tôi kia cực căm thù hắn.
Tại sao ư? Sau khi hỏi thế tôi lập tức đã hối hận về quyết định đó. Rất nhiều ký ức bắt đầu xuất hiện. Hắn lăng mạ tôi hằng ngày, tôi cũng bị hắn đánh đập thường xuyên. Không chỉ có thế. Cái gã tên là Dan kia đã từng cưỡng hiếp tôi. Là tôi, người có cùng giới tính.(TL: @@)
Vào lúc đó, một cảm giác ô nhục ngập tràn trong đầu tôi, tôi lập tức căm hận hắn.
Đúng vậy, chính là cái tôi này đây.
Vào lúc này, tôi bắt đầu nhận ra, tôi khá là nhỏ con. Dù tóc dài hơn nhưng nó có cùng với màu tóc trước đây, da tôi có vẻ xanh xao.
Gần như là, tôi đã trở thành một đứa trẻ, nói đúng hơn là tôi đã nhập vào xác của cái tôi kia. Đây là sự nhập xác hay là chuyển sinh đấy? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tình hình hiện tại là như vậy.
Tôi ở một thế giới khác, không phải nơi tôi được sinh ra. Còn về tôi ở thế giới kia (TL: Trái Đất ý :v) chắc là tôi đã chết rồi.
Tôi đang cố nhớ lại ký ức khi tôi đang ở trên chuyến xe buýt. Điều duy nhất tôi nhớ là xe đang rời khỏi bến, đi vào vòng xuyến rồi bên trong xe chợt sáng lên một cách kỳ lạ. Đó không phải là ánh sáng bạn được trải nghiệm khi chuyển sinh. Tôi có thể nhận ra một cách rõ ràng, ánh sàng kỳ lạ đó là từ một phương tiện khác.
Khi tôi cố nhớ về những sự kiện tiếp theo, tôi không nghĩ ra được gì thêm cả.
Cố gắng lý giải một cách hợp lý, có lẽ tôi đã chết trong cuộc va chạm. Tôi không nên ngồi ở ghế đó. Vì tôi còn trẻ, đáng lẽ tôi phải đứng, và có lẽ bằng cách đó, tôi sẽ không chết.
Nhưng mà bây giờ có nghĩ về những việc đó thì cũng chả có tích sự gì.
Bây giờ, tôi nên nghĩ về thứ mà tôi cần tập trung vào.
Theo lời khuyên của cái tôi kia, tôi nên rời thủ đô ngay lập tức. Tôi có thể bị trả thù bởi đồng bọn của gã tên Dan kia.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Dù sao tôi cũng không muốn chết một chút nào cả.
Tuy nhiên vấn đề là, cái tôi hiện tại là một đứa trẻ mồ côi, tôi chẳng thể phụ thuộc vào ai được cả. Tôi chỉ có thể sống được nhờ vào ăn đồ thừa trong khu ổ chuột. Để có thể trốn thoát, tôi cần tiền, kỹ năng cần thiết và một số thứ khác.
Không, không phải những điều này. Trước tiên, tôi cần xác nhận một số thứ.
Đây là nơi nào?
Tôi đã trốn thoát chưa?
Chẳng lẽ nào, tôi đã bị bắt bởi những kẻ không nên nhất?
Tôi lập tức nhảy ra khỏi chiếc giường rồi nhìn về phía cửa sổ. Tôi có thể thấy bầu trời trong xanh ở bên ngoài. Bên dưới là một khu vườn xinh đẹp và tôi đang ở tầng 3. Không thể nào mà tôi có thể trốn thoát qua cái cửa sổ này.
Đến gần cửa ra vào, tôi chợt nghe thấy âm thanh vọng lại từ phía bên. Đó là giọng của một người phụ nữ.
「Ariel-sama! Người không được đi! Người không được vào căn phòng đó!」
Tôi có thể nghe giọng nói đó một cách rõ ràng. Hiểu được những lời nói đó, tôi lập tức quay trở lại giường.
Ngay khi tôi làm thế, cánh cửa mở ra một cách thô bạo. Từ từ quay đầu về phía cánh cửa,người tôi thấy, cũng có mái tóc vàng và đôi mắt của thằng nhóc ở khu ổ chuột lúc nãy. Nhưng lần này, đó là một cô gái.
Cô ta không mập một chút nào, cô cũng có đôi mắt hấp dẫn, hình quả hạnh. Nhìn chung, cô có một khuôn mặt khá đáng yêu.
Cô đến gần tôi, nhìn chằm chằm với một ánh mắt trơ tráo.
Những lời đầu tiên cô ta nói là.
「Funn~ Ta thấy rồi, vậy ra ngươi là con pet [note2900] mà onii-sama đã mang về.」
Đó là những lời nói khiếm nhã.
Tôi rút lại những lời lúc vừa. Cô ta chẳng đáng yêu tẹo nào, cô chỉ là một cô gái trẻ bất lịch sự. Đó là điều tôi nghĩ, nhưng trí tò mò của tôi đang hướng về những gì cô ta nói.
「Onii-sama đã mang tôi về?」
「Đúng vậy. Thằng nhóc dơ bẩn này là thứ mà onii-sama đó của ta mang về.」
Mặc dù dơ bẩn thì có vẻ hơi quá đáng, tôi không có quyền được cãi ở đây.
「Mang về, ý cô là sao?」
「Ngươi, người đã bất tỉnh trong cái khu ổ chuột đó, được onii-sama đó của ta mang về trên lưng.」
「Cậu ta… ở trên lưng cậu ta ư?」
Dù tôi hơi lo lắng tại sao cô ta phải nhấn mạnh từ “đó” mỗi lần nói, sự thật là tôi đã được cậu bé đó mang về.
「Đúng vậy.」
「Có nghĩa nơi đây là?」
「Trời đất, ngươi không biết ta là ai ư? Đây là dinh thự của Marquess Windhill.」
Vì một lý do nào đó, cô ta ưỡn ngực khi nói điều này. Tôi thấy cô ta dễ thương một cách kỳ lạ, tôi không thể kiềm mình mỉm cười.
Được mang đến nhà của cậu bé đó, giờ tôi có thể nghỉ ngơi thật rồi.
「Ngươi đang cười gì vậy?」
Cô ta hỏi tôi, người vần còn nụ cười trên mặt.
「Tôi nghĩ rằng tôi đã được cứu rồi.」
「.....」
Cô gái, người mà tôi vừa trả lời, bắt đầu nhìn tôi một cách không hài lòng.
「Có gì không đúng à?」
「Cái cách ngươi nói. Thật thiếu lễ độ so với một con pet.」
「Một con pet..」
「Ta là một quý tộc ngươi biết không? Cái cách ngươi nói thật không phù hợp với người đang đứng trước mặt.」
「Vậy thì… Tôi thật xin lỗi khi đã mạo phạm, thưa tiểu thư.」
Đây là lỗi của tôi. Cô gái này là một quý tộc còn tôi là thường dân. Tôi gần như là tầng lớp thấp nhất khi tôi là người sống trong khu ổ chuột.
Thế giới này có một hệ thống tầng lớp khác với thế giới cũ của tôi, đây sẽ là một thế giới đầy khó khăn.
「Ara.. Xem ra ngươi ăn nói được đấy.」
「Chỉ một chút thôi thưa tiểu thư.」
「Miễn là ngươi chăm chỉ luyện tập những phần đó thì sẽ ổn thôi」
Luyện tập ư.
Đối với cô gái này, có vẻ tôi chỉ là một con pet thôi.
「Nhưng trước tiên, xem bộ dạng ngươi kìa. Đầu tóc bù xù, hơn nữa, ngươi bốc mùi quá.」
「Tôi nặng mùi lắm sao, thưa tiểu thư?」
「Có đấy. Thật là một mùi khó chịu.」
「Tôi thành thật xin lỗi.」
Nói thật, những lời đó hơi động chạm, nhưng đối với cô gái này, cô ta còn chẳng quan tâm đến điều đó.
「Lisa」
「Vâng!」
Khi cô gọi, dáng người đằng sau cô ta là một người phụ nữ. Tôi khá chắc đó là hầu gái của cô ta.
「Hãy khiến thứ này trở nên sạch sẽ. Kì thân thể hắn, chải chuốt lại đầu tóc, làm cho vẻ ngoài của hắn làm sao phù hợp để trở thành con pet của onii-sama, một đứa con hợp pháp của nhà Windhill.」
「Vâng. Tôi sẽ làm ngay.」
Vậy đã quyết định tôi làm pet rồi à.
「Vậy thì, khi nào ngươi trở nên sạch sẽ, chúng ta sẽ lại gặp nhau.」
「...」
「Ta sẽ gặp ngươi sau.」
「...Tôi rất nóng lòng chờ đợi, thưa tiểu thư.」
「Được. Vậy thì ta đi.」
Có vẻ đó là câu trả lời đúng. Cô ta với vẻ mặt tự tin rời khỏi căn phòng.
Chỉ còn lại tôi với bà hầu gái.
「Lối này.」
Với một thái đội coi thường, bà ta giục tôi đi.
Có vẻ tôi không được chào đón ở đây. Tôi không thực sự quan tâm về điều đó. Tôi không định ở lại đây lâu.
Tôi phải tạm thời chịu đựng đến khi mối nguy này đi qua. Rào cản tiếp theo là lấy phần thưởng và kiếm một khoản đủ lớn để rời thủ đô.
Tôi tự hỏi tôi nên làm gì để hoàn thành mục tiêu. Có quá nhiều thứ để nghĩ và tôi nghĩ là đầu tôi săp nổ tung rồi.
Cho dù vậy, tôi phải suy nghĩ thấu đáo. Tôi bây giờ chẳng thể làm gì ngoài suy nghĩ cả.