Ngày thứ 85: "Senpai, bây giờ anh đang ở đâu vậy?"
Độ dài 1,367 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-10 11:30:16
~~Happy reading
===========================
Đồng hồ điểm quá 12 giờ, ngày Chủ nhật cuối cùng trước kỳ thi cũng đã đến.
Tôi đang rất băn khoăn.
"(Hmm...)"
Vừa nhìn vào thời khóa biểu thi cuối kỳ được công bố hôm trước, tôi vừa suy nghĩ.
Hôm nay liệu có đủ thời gian để ra ngoài không nhỉ?
Hm... Thứ Ba, Tư, Năm, Sáu thi liên tục rồi, chắc là không còn thời gian đâu nhỉ.
Ngày mai tuy là học buổi chiều nhưng chắc cũng không học được gì nhiều. Sau đó là đến lúc thi thật rồi.
Haizz...
"... Nhưng mà..."
... Quà vẫn chưa mua được.
Dù đã đi lòng vòng khắp nơi để chọn, nhưng cuối cùng hôm qua tôi vẫn không thể quyết định được.
Món nào cũng không thấy "ưng".
Bây giờ đặt hàng trên Amazon thì cũng được, nhưng mà đã tốn công sức đến mức này rồi mà lại rút lui thì thật sự rất tiếc. À, ra là đây là hiệu ứng Concorde ((Hiệu ứng Concorde: Xu hướng con người tiếp tục đầu tư vào một quyết định, lựa chọn dù nó có thể không còn hợp lý hay mang lại hiệu quả như mong muốn.)) sao.
"Được rồi!"
"Nhanh chóng quyết định rồi về thôi. Mục tiêu là trước buổi trưa."
Dù gì thì cũng tranh thủ đi chơi một chút, đổi gió một chút chắc là sẽ tập trung hơn. Phải, chắc chắn là vậy. Mình tin tưởng vào khả năng tập trung của bản thân.
"Đã quyết định như vậy rồi thì phải đi ngủ sớm thôi. Thật là, cuối tuần rồi mà phải dậy sớm hai ngày liên tiếp, nếu là tôi của ngày xưa thì không thể tin được."
* * *
Tiếng chuông báo thức vang lên, tôi mở mắt.
Kéo rèm ra, "Ưm..." - vươn vai một cái. Buổi sáng rồi.
Hôm nay mình nên làm gì đây? Vì sắp thi nên mình cũng không có kế hoạch gì, nhưng mà lại chẳng có hứng thú học hành cho lắm.
**Maharun♪:** Chào buổi sáng, Senpai.
Thôi thì, hôm nay... à không, hôm nay cũng thử nhắn tin cho Senpai sớm một chút vậy.
Không biết là sắp thi rồi Senpai có cuống cuồng dậy sớm học bài không nhỉ? Hay là vẫn nướng như mọi khi?
**Iguchi Keita:** Ừ, chào buổi sáng.
Lúc tôi vừa ăn sáng xong (hôm nay là bánh mì), thì tin nhắn trả lời của Senpai cũng đến. Ể? Mới có 10 giờ thôi mà.
**Maharun♪:** Hôm nay anh cũng dậy sớm quá ha?
**Iguchi Keita:** Chuyện thường mà.
**Maharun♪:** Anh đang làm gì vậy?
Chắc chắn là... đang học bài nhỉ?
Mãi mà không thấy Senpai trả lời... Như mình vừa đoán trúng tim đen rồi thì phải.
**Maharun♪:** Không lẽ nào...
**Maharun♪:** Anh lại ra ngoài rồi?
Tin nhắn chuyển sang đã đọc.
**Iguchi Keita:** [Đã gửi một nhãn dán]
Một nhãn dán khó hiểu được gửi đến.
Một nhân vật kỳ lạ đang tạo dáng kỳ lạ. Ngoài miêu tả như vậy ra thì mình cũng chẳng biết phải nói sao nữa. Thật không hiểu nổi Senpai tìm đâu ra mấy cái nhãn dán này nữa?
**Maharun♪:** ...Vâng, em hiểu rồi.
Hừm, phải làm sao đây?
Hôm qua, rốt cuộc Senpai cũng không chịu nói là ra ngoài làm gì. Chắc chắn là không phải chỉ vì muốn ăn Udon mà lặn lội ra ngoài đâu nhỉ?
Mà thôi, đại khái thì mình cũng đoán được rồi. Nhưng mà có tự hỏi khi không nhìn thấy phản ứng của Senpai thì cũng chán, nên thôi vậy.
Dù sao thì...
Dù là vì mình đi chăng nữa, nhưng mà hy sinh cả thời gian học bài thì mình cũng thấy hơi áy náy.
Đã lôi Senpai đi theo suốt như vậy rồi, giờ lại còn... Hơn nữa bây giờ lại là lúc sắp thi nữa chứ. Ít ra thì mình cũng phải để tâm một chút.
**Maharun♪:** Nếu anh đã ra ngoài rồi thì em ra đó với anh luôn được không?
Chắc chắn là hôm qua Senpai vẫn chưa tìm được món quà ưng ý rồi.
**Iguchi Keita:** Hả?
**Maharun♪:** Vì hôm qua chúng ta chưa gặp nhau mà. Em sẽ đến đó♪.
**Iguchi Keita:** Ê, này...?
**Iguchi Keita:** Anh không nói cho em biết anh đang ở đâu đâu!
Chắc chắn là Senpai sẽ không mua quà cho mình khi mình đang ở cạnh rồi. Nếu mình nói vậy, chắc chắn Senpai sẽ tranh thủ mua trước khi mình đến.
Suy nghĩ nhiều quá cũng không giải quyết được gì, cứ suy nghĩ sơ sơ rồi sau đó dựa vào cảm giác mà quyết định thôi.
**Maharun♪:** Vậy à~
**Maharun♪:** "Câu hỏi ngày hôm nay" của Senpai đây.
**Iguchi Keita:** Á...
"Á..." - Nghe dễ thương ghê.
Mà thôi, dù dễ thương đến mấy thì tôi cũng không thay đổi ý định đâu.
**Maharun♪:** Senpai, bây giờ anh đang ở đâu vậy?
Đúng như tôi nghĩ, Senpai đã gửi tên một trung tâm thương mại.
**Maharun♪:** Chúng ta cùng ăn trưa nhé.
**Maharun♪:** Chắc cũng sắp đến giờ ăn giữa buổi rồi.
**Maharun♪:** Đi chứ?
**Iguchi Keita:** Anh nói không muốn thì sao?
**Maharun♪:** Em sẽ đến đó♪!
# # #
"(Con bé này... rốt cuộc nó biết được bao nhiêu rồi nhỉ?)"
Không hỏi han gì thêm, vậy nghĩa là... con bé biết rồi... Chắc chắn là vậy. Với khả năng thấu hiểu của con bé, chắc chắn là nó biết rồi.
Vậy mà con bé vẫn nói muốn gặp mặt. Thật là quá đáng mà! Không thể nào mua quà khi đang đi với con bé được. Hơn nữa đã hứa rồi thì không thể nào không gặp được. Về nhà rồi đặt hàng trên Amazon thì việc tôi cất công ra ngoài hôm nay là để làm gì chứ?
Thôi được rồi.
Nhanh chóng mua đại cái nào có vẻ ổn nhất trong số những cái đã nhắm trước đó thôi. Xong rồi thì ăn trưa rồi về luôn. Buổi chiều còn phải học bài nữa. Vẫn là nên ôn lại một lượt Toán thì hơn.
Ăn trưa ở đâu nhỉ?
Vì con bé biết hôm qua tôi ăn Udon rồi, nên chắc chắn nó sẽ mong chờ một lựa chọn khác ngoài Udon. Hay là "troll" con bé một chút xem sao nhỉ?
* * *
"Chào anh, Senpai."
Địa điểm hẹn là trước một quán ăn gia đình. Ừm, cũng được, miễn là được ở cạnh Senpai thì chỗ nào cũng được.
"Đến thật á?"
"Có sao đâu?"
"Anh có nói gì đâu..."
Liếc nhìn tôi một cái, Senpai vung túi lên vai rồi bắt đầu bước đi.
"Ể? Này, Senpai, anh đi đâu vậy?"
"Đi đâu là đi đâu... Quán ăn gia đình đông lắm."
Quả thực bây giờ là Chủ nhật. Là khoảng thời gian phải ghi tên rồi xếp hàng chờ đợi.
"Vậy thì vừa hay, 'Câu hỏi ngày hôm nay' của anh đây."
"Gì vậy ạ?"
"Kouhai muốn đi đâu?"
Bây giờ tôi không muốn ăn gì quá no cho lắm.
"Quán pancake chẳng hạn."
"Có nơi đó à?"
"Không, ý em là chắc chắn là có rồi."
"Mà thôi, không đi đâu."
Tôi suýt nữa thì ngã ngửa.
"Sao lại hỏi em muốn đi đâu rồi lại không đi chứ?"
"Vì anh phải về nhà học bài. Bây giờ mà đến mấy quán nổi tiếng thì đến tối mịt mới xong."
Điều đó... thì đúng là như vậy.
"Anh xấu tính thật đấy."
Senpai bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi và nói:
"Vào thôi."
Là quán Udon. Marugame Udon ((Chuỗi cửa hàng Udon bình dân nổi tiếng ở Nhật)).
Này... Không phải chứ... Em đã nghĩ là sẽ không phải Udon nữa mà... Tại sao lại là Udon cơ chứ?
"Sao lại là quán Udon vậy anh?"
"Không thích à?"
"Cũng không đến mức đó..."
"Vậy à."
Nói rồi, Senpai bước thẳng vào quán.
Tôi vội vàng đuổi theo.
"Cho em xin một bát Udon cỡ vừa ạ."
"À, cho em xin một bát cỡ nhỏ ạ."
Tôi gọi giống hệt Senpai, chỉ khác là gọi cỡ nhỏ hơn. Thật ra là do không có thời gian suy nghĩ thôi.
Senpai còn gọi thêm cả Tempura nữa. Đúng là con trai ăn khỏe thật.
"Itadakimasu."
"Itadakimasu."
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, chắp tay trước bữa ăn.
"Mà nè Senpai, hôm qua anh cũng ăn Udon rồi đấy."
"Thì sao?"
"Không ngán sao?"
Nghe tôi hỏi, Senpai im lặng gắp Tempura cho vào bát Udon. Sau đó, Senpai nhìn tôi với vẻ mặt tự hào và nói:
"Đây mới chính là 'Tempura Udon' chân chính."
Mình im lặng,xì xụp ăn Udon.
===========================
Những điều mình biết về senpai thứ 85.
Có vẻ như anh ấy đã mua được quà sinh nhật cho mình rồi!