• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 23

Độ dài 1,196 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 01:36:34

Khi tôi kinh hãi đánh rơi cánh tay đứt lìa dài khoảng 10cm ấy cùng túi đồ xuống đất, nó tạo ra một âm thanh trầm đục mạnh mẽ.

"... Nó... là đồ giả?"

"Vâng..."

Tôi gõ nhẹ vào bề mặt cánh tay. Hơi lạnh và độ cứng cho thấy nó được làm từ chất liệu sứ. Cảm giác chẳng khác nào câu 'làn da trắng như sứ' cả.

Bởi tò mò, tôi kéo rộng chiếc túi ra.

Bên trong có tổng cộng sáu cánh tay. Kích cỡ của nó làm tôi liên tưởng tới đôi tay mềm mại của một thiếu nữ.

"Khi biết sở thích của thiếu gia là chế tạo búp bê, tôi cũng phân vân lắm."

"Chế tạo... búp bê..."

"... Tôi cứ nghĩ sở thích đó sẽ dừng lại sau khi cậu ấy nhập học. Ấy thế mà giáo viên mỹ thuật lại thì thầm vào tai thiếu gia những điều vô nghĩa như 'Đây là một tác phẩm nghệ thuật. Hãy tiếp tục ngọn lửa đam mê của em. Tôi sẽ giúp em bằng mọi giá' làm cho tình hình càng tệ hơn!"

"Hóa ra... Ru Xiang đã làm những thứ này sao?"

"Phải!"

"Cậu ta thích chơi búp bê?!"

"Không sai! Bởi hoài niệm về bạn thanh mai trúc mã của mình mà thiếu gia luôn thích chế tạo búp bê phỏng theo dáng vẻ của cô ấy. Tệ hơn là cậu ấy còn bắt tôi phải đi vứt những tác phẩm bị coi là thất bại. Nếu thủ lĩnh nam sinh Wolfgang và quản lý Shade kiểm tra phòng kỹ hơn thì tôi chắc chắn sẽ bị ghi tên vào sổ đen mất. Chưa kể còn nguyên phòng búp bê cạnh phòng tôi nữa. Với tôi, mỗi lần kiểm tra thường lệ chẳng khác nào việc thử cận kề cái chết cả."

Khi Oria đang than vãn, đầu anh ta bỗng hướng về phía trước. Nó làm tôi tự hỏi có phải tôi vừa mất kiểm soát đến mức tung một nắm đấm vào bụng anh ta hay không. May mà thứ khiến đầu anh ta chuyển hướng là một chiếc giầy của đàn ông. Nó va đập mạnh vào đầu Oria trước khi hạ cánh xuống mặt cỏ.

"Ru-Ru Xiang..."

Dẫu chỉ đi một chiếc giày, dáng vẻ bước đi của người đàn ông tóc đen vẫn rất thanh thoát.

Ru Xiang nhặt chiếc giầy lên, phủi sạch và xỏ nó vào chân một cách tự nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Với trang phục màu trắng trên người và ngoại hình, trông cậu rất giống một người lãnh đạo nghiêm túc.

Tôi hơi cúi đầu, không biết nên đối mặt với cậu ta như thế nào.

Nếu Oria nói thật, phòng của anh ta là phòng dạng connecting với hai phòng riêng biệt có cửa thông nhau. Bình thường các sinh viên chỉ được phân phối một phòng duy nhất. Nhưng Ru Xiang luôn được nhà trường ưu ái. Chẳng có gì lạ khi cậu ta có thêm một phòng riêng khác và sử dụng nó làm nơi cất giữ búp bê của mình.

Lại nói, những con búp bê đó đều được mô phỏng theo hình dáng cô gái mà cậu ta thích hồi nhỏ.

Là một người sinh ra và lớn lên ở đất nước nổi tiếng về các sản phẩm thủ công như Nhật Bản, tôi không hề cảm thấy lạ khi thấy một người đàn ông như Ru Xiang thích chế tạo búp bê. Thậm chí đó có thể gọi là một nghệ thuật tuyệt vời. Tương tự như các con búp bê hina vậy. Chỉ có một vấn đề, cậu ta đang lén lút sử dụng một nhân dạng thật để làm búp bê mà không có sự cho phép chính thức.

Nó thực sự không ổn chút nào.

Trong ấn tượng mà tôi có, Ru Xiang luôn có chút ngây thơ, hoặc đôi lúc ngáo ngơ không chừng. Tuy nhiên trò chơi đã không đề cập tới sở thích của cậu ấy.

"Chị Lycoris..."

Khi nghe được tên mình, tôi ngẩng đầu, để rồi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Ru Xiang bỗng trở nên buồn bã. Đó là một gương mặt sẽ làm bất kỳ người phụ nữ có bản năng làm mẹ nào cố gắng trấn an cậu ta để vẻ mặt ấy biến mất.

"Chị biết rồi sao..."

"Ừ thì... Chị mới biết một chút thôi... "

Hàng mi Ru Xiang rũ xuống. Nước mắt trào lên trên đôi mắt đen trong veo .

Bàn tay mềm mại và hơi lạnh của cậu hơi run khi đặt lên tay tôi, cứ như thể cậu đang cầu xin tôi một điều gì đó. 

"Dù chị không hiểu em cũng không sao hết. Nhưng nếu được, xin đừng ghét em..."

... Tốt.

Rốt cuộc việc che giấu này cũng không gây hại cho bất kỳ ai. Hơn nữa tôi phải nói rằng cậu ta là một đàn em dễ thương hơn Art nhiều.

Với suy nghĩ ấy, tôi gật đầu. Nét mặt Ru Xiang lập tức trở nên rạng rỡ. Đôi má sứ cũng hơi ửng hồng.

"Cảm ơn trời đất. Điều đó đồng nghĩa với việc chị sẽ không tiết lộ điều này cho bất kỳ ai phải không ạ? Cảm ơn chị nhiều."

-Hả?

Cậu ta vừa đưa thêm điều kiện sao?

Mặc dù có cảm giác không tốt lắm, nhưng tôi cũng không phải một kẻ thích ba hoa. Vì vậy tôi gật đầu một lần nữa.

"Tốt quá rồi. Ngài Ru Xiang nhỉ."

Oria chứng kiến cuộc nói chuyện giữa tôi và Ru Xiang với vẻ hồi hộp. Cuối cùng anh ta mới mở lời bằng giọng xúc động.

Gương mặt đó làm tôi không thể tưởng tượng rằng đây là người vừa mới tiết lộ bí mật của chủ nhân mình cách đây vài phút.

Ru Xiang không đáp lại. Cậu tiến tới gần Oria và giật lấy quyển sổ trên tay anh.

"...Ah?"

Oria hét lên. Song Ru Xiang đã nhét cuốn sổ vào tay tôi.

"Xin chị hãy nhận lấy nó như một món quà cảm ơn của em. Nếu chị thấy tức giận khi đọc được những gì được ghi ở bên trong thì em rất sẵn lòng xử lý anh ta thay chị."

Có vẻ cơn giận của Ru Xiang vẫn chưa được dẹp yên.

Tôi xua đi ý nghĩ so sánh họ với một cặp 'SM' trong đầu và gật đầu cảm ơn Ru Xiang.

Mặc dù không biết tại sao cuốn sổ được coi như một 'món quà biết ơn' nhưng tôi không bình luận về nó.

Tôi mở cuốn sổ ra với thái độ tùy ý. Cho dù nó ghi chép thứ gì đi chăng nữa thì hẳn cũng không đáng sợ bằng lúc tôi nhìn thấy cánh tay người lộ ra trong chiếc túi.

Những con chữ được viết dưới dạng một cuốn tiểu thuyết.

Tâm tình thưởng thức nét chữ điêu luyện và bút pháp tuyệt đẹp của tôi nhanh chóng bị hút vào nội dung.

Bởi tên nhân vật chính trong truyện là Liliam Valley.

Liliam-Lily gia nhập học viện. Tại đây cô gặp được một chàng trai trẻ tuổi. Và họ nhanh chóng rơi vào tình yêu với nhau.

Tên chàng trai đó là... Wolfgang Eisenhut.

Nội dung cuốn tiểu thuyết chính là route giữa Wolf và Lily trong trò chơi.

Bình luận (0)Facebook