Chương 53: Chăn lớn cùng ngủ chung
Độ dài 2,288 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 18:46:37
Chương 53: Chăn lớn cùng ngủ chung
Vương Lẫm bị ném vào trong khách sạn, chắc hẳn cô ấy đã lấy lại tinh thần sau đó và đương nhiên là sẽ rời đi. Còn về việc cô ấy có tìm được Lý Dục hay không, vậy thì phải xem vận khí của hai người bọn họ.
Còn về việc xử lý Vương Lý Thành, cái này khiến cho Lăng Mặc hơi do dự.
Đối với kẻ có tính cách hơi mưu kế lẫn ra sức biết ẩn nhẫn như Vương Thành, Lăng Mặc chẳng có bao nhiêu hảo cảm trong lòng.
[ẩn nhẫn: ngấm ngầm chịu đựng ]
Vốn cho rằng hắn đến doanh trại của người sống sót thì ít nhất sẽ tạm thời an phận thủ thường, nhưng không ngờ tới nhanh chóng leo lên cây 'đại thụ' Vương Lẫm như vậy. Có hắn ở trong doanh trại, phỏng đoán alf Lưu Vũ Hào không có cơ hội nào ra mặt và nói không chừng còn bởi vì hai người là bạn học mà bị hắn lợi dụng đến chết.
Hơn nữa, hắn biết được quá nhiều chuyện liên quan tới Lăng Mặc. Mặc dù từ biểu hiện của Vương Lẫm có thể thấy được là Vương Thành không đem chuyện Hạ Na biến thành Zombie nói ra, nhưng khó đảm bảo sau này hắn sẽ không mang đến phiền toái nào khác cho Lăng Mặc.
"Xem như làm chuyện tốt đi." Lăng Mặc âm thầm nghĩ như vậy ở trong lòng và đôi mắt hơi nhắm lại. Chờ đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, liên kết tinh thần giữa hắn với con rối xác chết kia đã hoàn toàn cắt đứt.
Một con Zombie thoát ra khỏi sựu khống chế, một người sống sờ sờ còn chưa tỉnh lại, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vốn không cần phải suy nghĩ...
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi khí tức cuồng bạo đó, Lăng Mặc không cảm thấy lo sợ lắm vào lần đầu tiên giết người. Nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ từ từ biến thành một tên sát nhân điên cuồng. Cho nên vào lúc cắt đứt liên kết, Lăng Mặc vẫn thoáng dơ dự một chút.
Nhưng một chút do dự đó cũng đi theo khoảng khắc nhắm mắt đó, liền bị hắn cưỡng ép quên mất.
Trong Tận Thế, nếu như lòng dạ không đủ ác độc, cũng sẽ bị người khác làm cho nhu nhược và yếu đuối...
Nhóm người cẩn thận từng li từng tí đi nửa ngày, trên đường đánh chết không ít Zombie và cuối cùng mới rẽ vào trong một tòa chung cư. Đây chính là một điểm dừng chân mà Lăng Mặc lựa chọn.
Mục tiêu ban đầu của hắn là đại học thành phố X, nhưng lại bị đám người Vương Lẫm trì hoãn thời gian, cho nên muốn chạy đến đại học thành phố X ngày hôm nay là chuyện không thể nào. Cũng may mà nơi này cách đại học thành phố X khá gần.
Bên cạnh tòa chung cư là một công trường bỏ hoang, sân bị phát triển thành bãi đỗ xe và môi trường xung quanh tỏ ra rất âm u tối tăm. Nhưng may mà Zombie ở xung quanh cũng không nhiều và Lăng Mặc cũng không có ý định dọn dẹp sạch sẽ chúng, mà hắn lại mượn xe hơi yểm hộ việc che giấu hành tung nhóm mình và lặng lẽ chui vào tòa chung cư.
Zombie bên trong tòa nhà không nhiều và phần lớn cửa phòng đều mở ra. Ngoại trừ bên trong có một ít đồ dùng trong nhà hỏng ra thì vốn đều là chăn đệm nằm dưới đất. Nhìn tình trạng của công trường lúc xây dựng, nó được coi như là ký túc xá của những công nhân kia. Còn về cư dân ban đầu trong tòa chung cư kia, có lẽ đã sớm dời đi.
Dựa vào cảm ứng nhạy bén của Diệp Luyến và Hạ Na với Zombie, cùng với sát thương nhanh chóng nhưng mãnh liệt thì họ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ Zombie bên trong tòa nhà. Hơn nữa, họ gom xác Zombie vào trong một căn phòng và sau đó đóng chặt cửa sổ lẫn cửa lại. Làm như vậy, mùi máu tanh sẽ không dễ dàng kéo Zombie đến. Thậm chí Lăng Mặc còn định đi tìm một vài thứ như vôi và phủ kín triệt để các kẽ hở cửa.
Nơi này trong quan điểm của hắn, rất thích hợp làm nơi ẩn nấp. Hơn 100 mét chính là một con phố lớn, xung quanh đều là khu vực với lượng Zombie đông đúc. Riêng nơi này lại đang tiến hành thi công, nó giống như một 'thiên đường' vậy.
Lúc Diệp Luyến với Hạ Na dọn dẹp Zombie, Lăng Mặc nghiêm túc tìm kiếm phòng thích hợp và dùng nó làm điểm dừng chân cho ba người họ.
May mắn thay, ở bên trong một căn phòng tại tầng 3 của tòa chung cư này, Lăng Mặc lại phát hiện mấy thùng nước lọc, thậm chí còn có bình gas với nồi bát chén, hiếm thấy là không có máu tươi bắn lên và chỉ hơi bụi bặm mà thôi.
Không chỉ như vậy, hắn còn tìm được nửa thùng mì ăn liền và mấy tách loại trà sữa trong phòng.
Quả nhiên là trong công trường có đồ tốt... Lăng Mặc hưng phấn đem mấy tấm giường lò xo kia dọn dẹp một chút và sau đó tiện tay bắt đầu chuẩn bị ít nước nóng để tí ăn mì ăn liền. Nơi này hẻo lánh không giống như chỗ với nhân khẩu đông đúc dễ dàng thu hút sự chú ý của Zombie và chỉ cần hơi chú ý một chút thì sẽ không có vấn đề gì cả. Hơn nữa, sắc trời bây giờ vẫn còn sớm và ánh lửa cũng không thu hút Zombie đến.
Ăn lương khô mãi, Lăng Mặc đã sớm muốn ói, hiếm khi có được một bữa ăn nóng và có thể nói là hắn khá vui mừng trong lòng. Đáng tiếc, Diệp Luyến với Hạ Na đều là Zombie, không hề hứng thú chút nào đối với thức ăn thông thường, nếu không bọn họ cũng có thể ăn thỏe thuê rồi...
"Thơm quá..."
Trước Tận Thế, Lăng Mặc không thiếu ăn mì ăn liền, nhưng sau Tận Thế thì hắn gần như ăn sống.
Mùi thức ăn thơm ngon nồng đậm như vậy, đã rất lâu hắn chưa từng ngửi thấy...
Thứ này thuộc loại lương thực thiết yếu điển hình trước Tận Thế, nhưng bây giờ khiến cho Lăng Mặc thèm ăn và nước miếng cũng sắp chảy xuống. Đến ngay cả Hạ Na với Diệp Luyến cũng bị cái mùi này hấp dẫn và nhìn sang mấy lần.
Bánh mì vừa mới rời ra, Lăng Mặc liền không thể chờ đợi được mà dùng đũa gắp mì ăn liền trong nồi lên và sau đó vô cùng hưởng thụ thổi 'phù phù' rồi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Ôi... Thoải mái quá!"
Ăn một bát mì ăn liền nóng hổi như vậy trong Tận Thế, phỏng đoán đều là một chuyện vô cùng xa xỉ đối với tất cả người sống sót.
Suy nghĩ một chút thì thật đúng là có ý châm chọc, trước Tận Thế phải suy xét quá nhiều và mặc dù cuộc sống ở trong môi trường an toàn, nhưng lại rất ít đạt được cảm giác thỏa mãn và hài lòng. Ngược lại, nguy cơ đến từ khắp nơi, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào ở Tận Thế, nhưng chỉ vì ăn một bát mì ăn liền mà hưng phấn không thôi.
Vẫn sống sót, đây là chuyện duy nhất mà tất cả người sống sót phải cân nhắc. Đối với Lăng Mặc, quan trọng hơn so với sống sót, đó chính là khiến cho Diệp Luyến khôi phục lại lý trí và khiến cho Hạ Na cũng dần dần khôi phục lại bình thường.
Ăn xong, đơn giản là thu dọn nồi bát chén một chút và Lăng Mặc ngồi xuống bên cạnh Diệp Luyến.
Mặc dù bôn ba cả một ngày, nhưng bất kể là Diệp Luyến hay Hạ Na đều không lộ ra vẻ mặt mệt mỏi chút nào. Cái này cũng không khó hiểu, thể lực bọn họ tiêu hao rất ít vào thời điểm không chiến đấu. Mặc dù Diệp Luyến với Hạ Na dọc đường không ít lần động thủ, nhưng phần lớn đều do Lăng Mặc sử dụng năng lực điều khiển rối khống chế đối phương trước và sau đó để cho bọn họ đánh chết, cho nên lượng tiêu hao cũng không lớn.
Cho đến lúc này, biểu hiện của Hạ na càng khiến cho Lăng Mặc kinh ngạc. Ban đầu hắn chỉ duy trì liên kết tinh thần với Hạ Na, nhưng hắn không thể điều khiển hành động của cô ấy và có một lần khiến cho Lăng Mặc cảm thấy hơi phiền toái. Nhưng không ngờ tới, có lẽ là vì khôi phục lại phần lý trí, cho nên Hạ Na lại rất biết phối hợp trong chiến đấu.
Cộng thêm đao pháp của cô ấy vốn rất tốt, tốt đến nỗi hoàn toàn hóa thành bản năng. Sau khi có phần lý trí, sức chiến đấu của cô ấy lập tức tăng lên rất lớn và ưu thế trên đao pháp cũng từ từ thể hiện ra.
Hơn nữa, bởi vì liên kết tinh thần giữa hai người, cho nên phối hợp lại vô cùng ăn ý và thậm chí so với sự phối hợp giữa hắn cùng Diệp Luyến cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng nhìn dáng vẻ Hạ Na sử dụng trường đao, Lăng Mặc cũng không đành lòng để cho Diệp Luyến tiếp tục dùng tay mình. Mặc dù tốc độ tấn công của Diệp Luyến rất nhanh và mười ngón tay lại vô cùng mạnh mẽ, nhưng Lăng Mặc luôn cảm thấy đôi tay trông nhỏ nhắn mềm mại kia dùng để làm chuyện đẫm máu bạo lực như vậy thì không khỏi hơi quá không duyên dáng trong lòng hắn...
Ban đầu Lăng Mặc định đem thanh chủy thù trên người mình đưa cho Diệp Luyến sử dụng, nhưng thanh chủy thủ này thật sự hơi ngắn, lực sát thương có hạn, cũng chỉ dễ xài lúc thường và có vẻ hơi 'gân gà' trong lúc chiến đấu. Nhưng vũ khí thông thường lại không xứng với Diệp Luyến, không chỉ mang không đến chút trợ giúp cho co ấy mà còn kéo thấp lực công kích của cô ấy.
[gân gà: việc làm vô bổ (ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì) ]
Sự xuất hiện của Vương Lẫm đã giải quyết rất tốt vấn đề này. Cô này này thật đúng là 'giúp người khi gặp nạn'...
[giúp người khi gặp nạn: ví với việc giúp đỡ vật chất cho người khác, khi họ đang cần ]
Nghĩ đến đây, Lăng Mặc không nhịn được mà mỉm cười và đưa tay rút con dao Machete kia từ sau hông ra. Thanh Machete nhìn một cái cũng rất thích hợp cho con gái sử dụng, cán dao khong dài, lại hơi nhỏ hẹp, thân dao có hình dáng cong, sức nặng toàn thể rất nhẹ và nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được độ sắc bén của nó. Mặc dù nó kém một bậc so với đoản đao trong tay hắn, nhưng dùng để chém Zombie vẫn hoàn toàn đủ dùng.
Mặc dù Vương Lẫm ngang ngược kiêu ngạo, nhưng nhìn vào đao do cô ấy chế tạo thì quả thực là cô ấy có tư cách để kiêu ngạo. Tuổi còn trẻ mà đã có thể nắm giữu kỹ thuật chế tạo tốt như vậy, phỏng đoán là cô ấy vô cùng được coi trọng ở nhà. Hơn nữa, cô ấy còn có đao pháp mạnh mẽ như vậy, có chỗ nào để coi người bình thường như hắn ra gì chứ.
Nhưng trải qua lần chăm sóc dạy dỗ này, chức hẳn cô ấy không những coi trọng Lăng Mặc và càng ghi nhớ kỹ càng ở trong lòng.
Thanh Machete này giao vào trong tay Diệp Luyến, sau đó lại để cho Lăng Mặc điều khiển vung mấy cái và quả nhiên là cảm giác vô cùng thuận tay. Lần này, rốt cuojc không cần Diệp Luyến tự mình động thủ và dẫu sao mười ngón tay có mạnh mẽ thế nào đi chẳng nữa thì khẳng định là kém hơn có vũ khí.
Khoảng thời gian này trước khi trời tối, Lăng Mặc cũng không rảnh rỗi, hắn đến công trường cẩn thận từng li từng ti tìm kiếm một lúc, tìm được một ít vôi bột và sau đó rắc hết chúng ở ngoài cửa phòng bỏ đống xác kia. Thế này vẫn chưa xong, hắn lại chạy đi tìm một cây ống thép và chặn ở cánh cửa vốn đã cũ nát của tòa chung cư kia. Dùng cái này vẫn tác dụng hơn nhiều so với dùng khóa.
Lăng Mặc xử lý xong những chuyện này thì sắc trời đã tối và trong thành phố biến thành thiên hạ của Zombie một lần nữa. Phỏng đoán là tất cả người sống sót đều đã trở lại chỗ ẩn náu.
Bên trong căn phòng, Diệp Luyến đã ghép hai tấm giường lò xo lại với nhau thành một cái giường lớn xong dưới sự điều khiển của Lăng Mặc, lại lật phần ruột bông lên rồi rải ở phía trên.
"Tối nay chúng ta cũng chỉ có thể đắp chung chăn!"