Chương 38: Lời hứa
Độ dài 1,827 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 18:45:56
Chương 38: Lời hứa
Lúc đến lượt Lưu Vũ Hào, hắn lại tỏ ra hơi do dự không chắc.
Từ vẻ mặt của hắn không khó nhìn ra được hắn không bỏ được Hạ Na. Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng bộ dạng bây giờ của Hạ Na không thể ở lại cùng với hắn.
Còn về Lăng Mặc... Mối quan hệ giữa Lăng Mặc với bọn họ không thể nói là rất thân thiết và hai bên chỉ đối đãi ngang hàng, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Giữ Hạ Na nguy hiểm như vậy ở bên người đã khiến cho Lưu Vũ Hào cảm kích vạn phần đối với Lăng Mặc. Nếu như đổi lại là người khác, cho dù không ra tay giết Hạ Na, chắc chắn sẽ lập tức vạch rõ ranh giới với bọn họ và nhanh chóng rời đi.
Dĩ nhiên, đây là bởi vì Lưu Vũ Hào không biết Lăng Mặc nắm giữ một năng lực đặc biệt là điều khiển rối . Hắn càng không biết trong quá trình Hạ Na biến đổi, Lăng Mặc còn từng lấy ra hai viên gel Virus ở trong đầu Zombie biến dị ra và cung cấp cho Hạ Na nuốt vào...
Nhưng bất kể như thế nào, trong mắt Lưu Vũ Hào thì nếu Hạ Na muốn tiếp tục sống như con người, biện pháp duy nhất là theo chân Lăng Mặc. Bản thân hắn tuyệt đối không có cách nào cho cô ấy những thứ này.
Nhưng đi theo Lăng Mặc rời đi? Lưu Vũ Hào không chỉ một lần nghĩ đến cái này, nhưng thái độ của Lăng Mặc rất rõ ràng và hắn không cần phiền toái ở bên người.
Bản thân hắn có coi như là một phiền toái hay không? Lưu Vũ Hào để tay lên ngực tự hỏi một lúc. Đương nhiên là hắn rõ ràng về thực lực của Lăng Mặc. Mặc dù Diệp Luyến xuất thủ cực ít, nhưng cũng có thể nhìn ra được thực lực không hề thấp. Hạ Na thì khỏi cần nói đến làm gì, sau khi biến thành Zombie thì thực lực của cô ấy không chỉ không yếu đi mà còn mạnh hơn ở một mức độ nào đó. So với bọn họ, Lưu Vũ Hào chỉ có cái lá gan khá lớn và chỉ là một thiếu niên bình thường có chút bản lãnh chém giết.
Nghĩ đến đây, Lưu Vũ Hào nhìn về phía Lăng Mặc với ánh mắt phức tạp và hắn muốn nhận được một ít nhắc nhở từ chỗ Lăng Mặc.
Lăng Mặc cũng nhận ra trước tiên. Đối với Lưu Vũ Hào, Lăng Mặc rất có hảo cảm và hắn đặc biệt đối lập với những bạn học kia. Nhưng bản thân mang theo hai Zombie, còn phải đi săn Zombie biến dị và mang theo Lưu Vũ Hào chắc chắn bất tiện. Hơn nữa, chuyện bản thân điều khiển Zombie, Lăng Mặc tạm thời không muốn bất kỳ ai biết cả. Cho nên ngay từ khoảnh khắc thành công khống chế Hạ Na, Lăng Mặc cũng đã nghĩ xong và chuẩn bị tìm một chỗ để cho Lưu Vũ Hào tách ra.
Doanh trại của người sống sót do Tống Thiên lập nên, Lăng Mặc nhận thấy vô cùng thích hợp!
Cho nên vào thời điểm Lưu Vũ Hào nhìn về phía hắn, Lăng Mặc nhìn Lưu Vũ Hào một cách sâu sắc và sau đó lại tựa như lơ đãng đưa mắt nhìn về phía Hạ Na rồi lúc này mới gật đầu.
Trong mắt Lưu Vũ Hào nhất thời lóe lên vẻ thất vọng, nhưng đồng thời hắn cũng mơ hồ có mùi vị quyết định.
"Ừm, tôi cũng gia nhập!"
Mặc dù bây giờ vẫn là phiền phức, nhưng sẽ có một ngày...
Mặc dù Lăng Mặc và hai cô gái không chịu gia nhập, nhưng Tống Thiên vẫn tỏ ra rất vui mừng khi hắn có thể thu hoạch được hai thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng. Giống như lúc hắn vừa mới lập nên doanh trại vậy, mỗi ngày đều bởi vì thu thập vật tư mà tổn thất người. Mang người sống sót thích hợp về doanh trại, cái này đã trở thành quy định hạng nhất. Nhưng ngoại trừ rất ít kiểu người như Lăng Mặc ra, phần lớn mọi người cũng sẽ vui mừng hớn hở gia nhập doanh trại, dẫu sao sức mạnh tìm cách sinh tồn của một người thực sự quá hữu hạn.
"Cho dù không gia nhập, nhưng vị Hạ tiểu thư này không phải là biểu tỷ của Vương Lẫm sao? Bây giờ cứ ở lại đây đi." Đề nghị của Tống Thiên cũng coi như là hợp tình hợp lý, nhưng Hạ Na cũng không đưa ra câu trả lời cho cái này.
Lăng Mặc luôn cảm thấy tình trạng của Hạ Na vẫn chưa ổn định, nán ở lại đây càng lâu càng nguy hiểm, ngộ nhỡ để cho người ta nhìn ra chút gì đó, há chẳng phải là rất tệ sao?
Cho nên hắn mỉm cười từ chối: "Tôi lại rất muốn để cho bọn họ ôn chuyện một chút, nhưng quả thật là chúng tôi có việc gấp. Thế này đi, sau khi làm xong chuyện, tôi mang Hạ Na trở về lần nữa."
Lời này đơn giản chỉ là lừa gạt, Lưu Vũ Hào với Vương Thành đều biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, bọn họ cũng đều biết chuyến đi này, phỏng đoán là Lăng Mặc không thể nào xuất hiện lại ở trước mắt bọn họ trong khoảng thời gian ngắn và thậm chí có thể vĩnh viễn không thấy được mặt nữa.
Đây là Tận Thế! Khắp nơi đều là Zombie, tùy tiện cũng ẩn chứa nguy cơ chết người! Có thể nói rằng, người sống sót sinh tồn trên cõi đời này, đều có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào. Dưới tình huống này đưa ra lời hứa, cũng tỏ ra chút bất lực yếu ớt.
Trong lòng Vương Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ Lăng Mặc, nhưng hắn còn sợ Hạ Na đã biến thành Zombie hơn!
Lưu Vũ Hào thì vành mắt hơi ửng đỏ, ánh mắt một mực dừng lại ở trên người Hạ Na, nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám đến gần dù chỉ một chút. Ngoại trừ Lăng Mặc, Hạ Na cũng không nhận ra bất kỳ ai...
"Vậy à... Vậy thì tôi cũng không ép buộc mấy người. Nhưng trước khi đi, hãy để cho Hạ tiểu thư ở lại gặp Vương Lẫm một lần đi. Đúng rồi, cô ấy vốn nói chuyện như vậy rồi, chú đừng để ý." Tống Thiên thấy thực sự không thể giữ lại và liền quay lại nói.
Đừng để ý? Loại thái độ đó, có thể không thèm để ý sao? Mặc dù trước kia Lăng Mặc có chút thương hại đối với Vương Lẫm, nhưng sau khi trải qua lần tiếp xúc này thì hắn không còn bao nhiêu hảo cảm đối với Vương Lẫm.
Nhưng Tống Thiên nói đúng, dù sao Hạ Na cũng là biểu tỷ của Vương Lẫm và trước khi đi nếu không để cho các nàng gặp nhau thì cũng không thể nào nói nổi.
Vào thời điểm Tống Thiên đứng dậy đi ra, Lưu Vũ Hào đột nhiên kéo Lăng Mặc và rất thành khẩn thấp giọng nói: "Lăng ca, em hy vọng anh có thể chăm sóc tốt cho Hạ Na. Mặc dù cô ấy là... Zombie nhưng anh cũng nhìn thấy đó, cô ấy sẽ không làm tổn thương anh. Nếu như anh có thể khiến cho cô ấy khôi phục lại lý trí, thế thì không có gì tốt hơn nữa, cho dù không thể thì cũng đừng vứt bỏ cô ấy... Cầu xin anh đó."
Nhìn ánh mắt của Lưu Vũ Hào, Lăng Mặc vẫn hơi xúc động và hắn âm thầm thở dài rồi vươn tay vỗ bả vai Lưu Vũ Hào một cái: "Chú cũng sống tốt nhá."
"Chờ một chút..." Lăng Mặc vừa định bước đi, Lưu Vũ Hào kéo hắn lại một lần nữa, nhưng trong giọng lần này kiên định hơn rất nhiều. "Em cũng sẽ trở nên mạnh hơn so với bây giờ. Cho nên em hy vọng, có một ngày em sẽ đi tìm được mọi người."
Những lời này nhất thời khiến Lăng Mặc hơi giật mình, nhưng ngay sau đó hắn lại nở nụ cười châm biếm: "Vậy chú hãy cố gắng cho tốt ha!"
Tỷ lệ Lưu Vũ Hào tìm được bọn họ, hẳn là rất thấp, rất thấp. Nhưng một người sống trên đời, có hy vọng, cũng là chuyện tốt...
Tống Thiên tìm một vòng ở trong tầng và qua một lúc lâu mới mang Vương Lẫm với vẻ mặt không hề tình nguyện đi đến. Lúc này, đám người Lăng Mặc đã đến cửa tòa nhà và chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Không thể đòi lại được đoản đao, mất thể diện trước mặt Lăng Mặc, biểu cảm Vương Lẫm lúc nhìn Lăng Mặc tỏ ra không thân thiên, nhưng ánh mắt cô ấy cũng không thân thiện hơn là bao khi nhìn về phía Hạ Na.
Có lẽ là nguyên nhân không phục, Vương Lẫm trực tiếp đi tới bên cạnh Lăng Mặc với Hạ Na và thậm chí còn giơ tay đập một quyền nặng nề lên người Lăng Mặc. Mặc dù Lăng Mặc hoàn toàn có thể né tránh một quyền này, nhưng loại quyền của tiểu nữ sinh thì có lực sát thương gì chứ và đánh vào người vốn không đau không nhột. Tên Lý Dục đó đối với Vương Lẫm lại sợ như vậy, lại còn nói rằng cô ấy 'rất mạnh' ? Ngoại trừ khí thế ra, Lăng Mặc hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc tiểu cô nương này mạnh ở chỗ nào.
"Đừng tưởng rằng hai người liên thủ là có thể bắt nạt được ta! Đoản đao đó, sớm muộn gì ta sẽ khiến ngươi nôn ra cho ta!"
Sau khi hung dữ bỏ lại một câu như vậy, Vương Lẫm liền xoay người đi lên lầu, nhưng vừa mới dẫm lên bậc thang đến tầng 2 thì cô ấy đột nhiên xoay đầu lại nói: "Chớ ức hiếp người nhà ta, nếu không ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi!"
Lăng Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Lẫm 'lộc cộc lộc cộc lộc cộc' lên lầu. Cô nàng này, lại rất biết ném lời độc ác, nhưng trước khi kêu la còn lợi hại như vậy, còn không phải là bị Tống Thiên bán đi sao?
Còn về phần ức hiếp sao... Lăng Mặc quay đầu nhìn Hạ Na bên người và khóe miệng đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.
Bộ dạng cô ấy bây giờ, có một số việc nhất định phải do hắn hỗ trợ, đó có tính là ức hiếp hay không?