Chương 205: Điềm báo tái ngộ (4)
Độ dài 3,909 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-10-27 19:45:33
“Ai đây ta?”
Một giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ sau lưng. Nhưng tôi nhận ra người này là ai và thở phào nhẹ nhõm. Hệ thống phòng vệ tự động của Aether chỉ phản ứng với sát ý và thái độ thù địch thôi. Điều đó có nghĩa một đồng minh đã xuất hiện.
Tự tin với cách lý giải của mình, tôi quay lại. Jain đang đứng ở đó ngụy trang thành một người đàn ông.
“Huhu, tui làm cậu ngạc nhiên rồi phải không?”
“Có, rất nhiều là đằng khác.”
Khả năng Ẩn Nấp và Ngụy Trang của Jain thật sự rất phù hợp với tính cách của cổ. Jain mỉm cười tinh nghịch mà nói.
“Ngụy Trang của tui như thế nào? Tui đã cố gắng để bắt chước cái gã mà cậu bảo đấy.”
“Hoàn hảo lắm.”
Mái tóc vàng hoe, vẻ ngoài hơi côn đồ, chiều cao tương đối thấp, và vẻ ngoài dễ thương không hợp với một con quỷ. Cổ nhìn y hệt tên thuộc hạ của Phiunel, kẻ mà tôi đã từng điều tra trước đó.
“Lần tới đừng làm tôi ngạc nhiên như thế này nữa. Hãy ở yên tại chỗ cho đến khi tôi thông báo kể cả khi cô đang nhàm chán đến mức nào.”
“Okay.”
Jain biến mất như một hồn ma đạo chích thực thụ. *(gốc là phantom thief, cũng là biệt danh của jain trong Tháp)
Tôi làm dịu nhịp tim trở lại bình thường trước khi tiến tới căn phòng bí mật. Có một con quỷ đóng giả làm cảnh vệ đang đứng trước cửa phòng.
“Oi, mày là—”
Aether liền phóng tới trước khi hắn ta kịp nói xong và xuyên qua cổ của hắn. Dòng máu màu đen phun ra cùng với tiếng rên rỉ khó nghe.
“Kek, kuk....”
Con quỷ vẫn chưa chết hẳn, nên tôi lấy ra một mũi tên quặng đen để kết liễu hắn. Tôi đã quen với việc giết chết những kẻ tầm thường như vậy từ lâu rồi.
Click––
Tôi xoay cây nến bạc được treo trên tường ở sau hắn ta. Bức tường tự di chuyển, dần dần lộ ra một lối đi hẹp và tăm tối.
Tôi cần chuẩn bị một chút trước khi xuống dưới. Có hai tên quỷ cực kỳ mạnh mẽ đang chờ ở dưới đó.
“Huuu.”
Tôi lấy ra một vài lọ thuốc chất lượng tốt nhất với nhiều màu loại khác nhau.
[Bạn đã tiêu thụ một ‘Lọ Thuốc Can Đảm’ của Người Lùn]
[Bạn đã tiêu thụ một ‘Lọ Thuốc Sức Sống’ của Người Lùn]
[Bạn đã tiêu thụ một ‘Lọ Thuốc Nhanh Nhẹn’ Của Người Lùn]
[Bạn đã tiêu thụ một ‘Lọ Thuốc Rắn Chắc’ của Người Lùn]
Tôi sử dụng bốn lọ thuốc cùng lúc, tác dụng của chúng đến ngay tức thì. Các sợi cơ bắp của tôi căng cuồn cuộn lên trong khi lượng adrenaline đang chạy giần giật trong cơ thể tôi. Nhờ đó mà mọi chỉ số của tôi đều đã tăng thêm 3 điểm.
Mặc dù nó chỉ kéo dài trong 15 phút, nhưng tôi không cần phải lo lắng gì thêm bởi lẽ tôi đã lấy ra khẩu Đại Bàng Sa Mạc. Sau khi truyền Aether vào trong Đại Bàng Sa Mạc, một số bảng thông báo hệ thống hiện lên.
[Aether đã hợp nhất với ‘Đại Bàng Sa Mạc’.]
[Kỹ năng đặc biệt, ‘Thuật toán’ đã được kích hoạt.]
[Chip công nghệ thần kinh của Aether đã được kích hoạt.]
[Đầu ra của Đại Bàng Sa Mạc sẽ tăng lên tỉ lệ thuận với chỉ số thể chất của bạn.]
Aether đã học thêm kỹ năng bổ sung này sau khi nó hợp nhất với tôi. Tôi đã phát hiện ra điều này khi hoàn thành nhiệm vụ dưới tên ‘Fenrir’ vào lần cuối còn ở Trái Đất. Từ những gì tôi thấy, sức công phá phản vật chất của súng bắn tỉa này không kém gì so với những mũi tên quặng đen của tôi.
[Đại Bàng Sa Mạc sử dụng 50% Aether.]
Nhưng vì Aether sẽ mất chức năng phòng thủ nếu nó hoàn toàn tập trung vào tấn công, tôi chỉ sử dụng 50% của nó vào khẩu Đại Bàng Sa Mạc.
Với nó, tôi đã sẵn sàng.
Tôi tiếp tục đi xuống với khẩu Đại Bàng Sa Mạc trên tay. Đúng như dự đoán, một cánh cửa đã xuất hiện sau khi đi chính xác 66 bước. Tôi lấy viên pha lê quỷ năng ra và nghiền nát nó.
Ssssk––
Cánh cửa phản ứng với quỷ năng và mở ra.
“Oh, mày đây rồi. Chân Ngôn của Kteron đang ở đây–– cái gì?”
Aether lại phóng tới như lần trước, nhưng kẻ địch đã phản ứng kịp thời. Hắn ta giải phóng quỷ năng và chặn đòn lại trong khi đồng tử của hắn chuyển sang màu đen.
“Mày là ai?”
Tôi giơ khẩu súng ngắn lên và ngắm vào con quỷ Lv.14. Tôi sẽ gặp bất lợi nếu cứ kéo dài cuộc chiến này, vậy nên tôi lập tức bóp cò ba lần. Từng viên đạn đều bắn trúng tại một điểm.
Viên thứ nhất mang thuộc tính phản ma thuật, phá vỡ rào chắn quỷ năng bao quanh hắn. Viên đạn thứ hai mang thuộc tính xuyên thấu, xé thủng một lỗ trên lớp da dày của hắn. Viên cuối cùng thì mang thuộc tính bộc phá, đâm sâu vào trong cơ thể hắn và gây ra những tổn thương không thể phục hồi.
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc trong nháy mắt. Tuy nhiên, vẫn còn sự hiện diện của một con quỷ khác.
“Mày!”
Quỷ năng tuôn ra từ người hắn và bao trùm cả tôi lẫn hắn. Luồng bão tố quỷ năng của hắn dường như có khả năng hút sinh lực. Tuy nhiên, tôi không cần phải phòng thủ cũng như né tránh nó.
Tôi chuyển khẩu Đại Bàng Sa Mạc sang dạng shotgun và ngắm về phía hắn. Aether đã tự động chặn quỷ năng của hắn ta và sử dụng [Trích Xuất và Vật Chất Hóa Vĩnh Viễn] để biến chúng thành pha lê. Mặc dù nó khiến sức mạnh tinh thần của tôi bị rút cạn nhanh chóng, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh mà bóp cò.
KWANG!
Những vỏ đạn từ shotgun bắn ra và tiêu diệt con quỷ.
“Whew...”
Căn phòng bí mật đã trở nên im ắng. Tôi lặng lẽ đi đến và kiểm tra các vật phẩm.
[Lv.13 Quạt Lông Hạc]
[Kiếm Kỹ của Hwai]
[Lv.14 Viên Đá Ước Nguyện Cintamani]
[Sách Tiếp Nhận Kỹ Năng Độc Nhất – Lv.??? Kim Đồng Hồ Định Mệnh]
[Lv.12 Vảy Rồng Mãng Xà]
...
Vật phẩm bắt mắt nhất ở đây chính là [Sách Tiếp Nhận Kỹ Năng Độc Nhất]. Nhìn nó có vẻ cũ kỹ và xuống cấp, nhưng tôi vẫn ý định cho nó vào vị trí ô ‘kĩ năng độc nhất’ duy nhất của mình.
[Bạn đã tiếp nhận kỹ năng độc nhất, Lv.??? Kim Đồng Hồ Định Mệnh!]
[Vòng Quay Định Mệnh lần đầu tiên được kích hoạt!]
[Level của kỹ năng độc nhất sẽ được chọn một cách ngẫu nhiên... (tối đa cấp độ 10)]
[Bạn đã tiếp nhận Lv.8 Kim Đồng Hồ Định Mệnh!]
Tôi cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết và chuẩn bị rời đi. Tôi cho những vật phẩm khác vào trong một cái túi, vì những báu vật này không thể lưu trữ ở trong kho đồ được.
[Quạt Lông Hạc], [Pha Lê Hoa Hồng], [Cây Sáo Quỷ Quyệt], [Chiếc Nón của Da Vinci], [Trí Tuệ của Prometheus], etc. Mỗi vật phẩm phải trị giá ít nhất 150.000 TP. Tôi rời khỏi căn phòng bí mật sau khi đóng gói xong và hét lên.
“Spartan!”
Cùng lúc đó, Spartan phá vỡ cửa sổ và bay đáp xuống đất. Tôi đưa cái túi cho Spartan.
“Mang cái này về cho căn cứ.”
Spartan bay đi cùng với cái túi. Nhờ có ma thuật giảm trọng lượng mà tôi đặt lên cái túi, Spartan không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi sức nặng của nó.
Tôi thả lỏng cơ thể sau khi hoàn thành chiến dịch. Ngay khoảnh khắc tôi thở phào nhẹ nhõm thì...
“Dừng lại.”
Ai đó xuất hiện ở dưới chân cầu thang. Lần này sự hiện diện của người đó rất rõ ràng nên tôi không ngạc nhiên lắm, chỉ có quay đầu lại mà không nghĩ ngợi gì nhiều.
“....!”
Nhưng sau đó, tôi lập tức rút lại suy nghĩ về không hề ngạc nhiên tí nào của mình.
“Tôi đã tìm thấy một người không rõ danh tính ở đây, hết.”
Cô ấy đang cầm một thanh trường kiếm. Lưỡi kiếm của nó dường như đủ sắc bén để cắt đứt tất cả mọi thứ. Tôi cảm thấy quá quen thuộc với cảnh vệ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Hành lang tầng một, hết. Hãy kiểm tra địa điểm, hết.”
Cô đang nói chuyện với ai đó. Hình như dinh thự này có một loại hệ thống nào đó nhằm báo động những kẻ xâm nhập, hoặc có lẽ là một tinh linh phát hiện ra tôi.
“Đã rõ, hết. Tầng một, hết.”
Tôi có thể thấy luồng ma lực độc nhất vô nhị của cô ấy nhấp nhô trên đầu lưỡi kiếm. Tuy nhiên, cô ấy có vẻ như không thể nhìn thấu diện mạo của tôi bởi áo choàng trùm đầu và mặt nạ. Thậm chí ‘trực giác’ của cô cũng không thể phát hiện ra điều gì bởi trang bị mà tôi đã dày công sức chế tạo nên.
“Tôi không cần phải nói ‘hết’ sao? Hiểu rồi, hết. Ah, uh, okay.”
Cổ có vẻ vẫn còn khá ngốc. Có phải là do cô ấy thiếu Nhẫn Homer theo mạch truyện gốc không nhỉ? Tôi mỉm cười cay đắng khi nhìn Chae Nayun.
“Tôi sẽ áp giải hắn ngay bây giờ. Tôi không cần tiếp viện đâu.”
Cô ấy cầm thanh trường kiếm của mình lên, nhưng cơ thể tôi lại từ chối cử động. Thế giới xung quanh tôi dần trở nên mờ nhạt như thể thời gian đã bị ngưng đọng.
“—!”
Cùng với một tiếng hét đầy khí thế, một luồng kiếm khí hình lưỡi liềm bắn thẳng về phía tôi. Đòn tấn công đáng lẽ sẽ cắt tôi ra làm hai, nhưng nó bị chặn lại bởi Aether, tạo nên một cơn gió dữ dội làm phấp phới áo choàng của tôi.
“Cái gì?”
Ánh mắt của Chae Nayun khẽ run lên. Chắc hẳn cô đang ngạc nhiên vì đòn tấn công của mình bị chặn lại, hoặc cũng có thể cổ đã nhìn thấy tôi dưới lớp áo choàng.
“Đợi đã.”
Cho dù lý do thực sự là gì, cô ấy vẫn lên tiếng. Đôi tay của cô run lên, dẫn đến thanh kiếm trên tay cũng run theo. Cô bắt đầu săm soi tôi từ trên xuống dưới.
“Ngươi....”
Cơn gió thổi từ cửa sổ mà Spartan đã làm vỡ. Một làn gió nhẹ thổi qua mái tóc của Chae Nayun, và tôi có thể thấy rõ khuôn mặt của cổ. Cô ấy trông không khác gì mấy so với trước đây.
“Ngươi là ai?”
Cơn gió ấy mang giọng nói run run của cô đến tai tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ im lặng, không phải là vì trái tim tôi đang đập mạnh hay cơn sốc từ cuộc tái ngộ đột ngột này. Chỉ là, nơi này không phù hợp cho một cuộc tái ngộ.
Sssss...
Ánh sáng tím từ bên ngoài lọt vào, và ngay lập tức một vụ nổ xuất hiện.
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được một sự thôi thúc, và Aether đã làm chính xác điều mà tôi mong muốn. Tssss–– Aether phóng tới và kéo Chae Nayun lại về phía tôi.
“Uwoah!”
Cô đã bỏ lỡ thời cơ để chống cự, và thanh trường kiếm cũng đã rơi ra khỏi tay cô. Chẳng mấy chốc, một thứ gì đó chạm vào ngực tôi. Trong khi lớp vải quần áo của chúng tôi tiếp xúc với nhau, Aether đã tạo ra một rào chắn xung quanh chúng tôi. Tôi còn truyền thêm ma lực Dấu Thánh để tăng cường sức mạnh cho nó.
Kwagwagwagwa!
Một cơn bão quỷ năng làm rung chuyển khắp thế giới. Vụ nổ chỉ diễn ra trong chốc lát, và thế giới sớm đã lấy lại màu sắc ban đầu, nhưng chúng tôi vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
Hành lang dinh thự lác đác những mảnh vụn từ vụ nổ. Giữa lúc những gì đang xảy ra, tôi vẫn giữ chặt Chae Nayun trong khi cô nhìn chằm chằm vào ngực tôi.
Rồi ngay lập tức, tôi cảm thấy cơ thể cô ấy cứng đờ lại. Chẳng mấy chốc, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên và nhìn tôi. Tôi không thể điều đó xảy ra được, nên tôi giơ tay trái lên che mắt cô lại.
“Cậu....”
Tôi cảm nhận được sự chắc chắn trong giọng điệu của cổ mà thấy lo sợ. Nhưng tôi cũng không biết làm gì hơn để ngăn cô ấy lại. Tôi đã hoảng loạn, điều này làm cản trở quá trình suy nghĩ của tôi. Và rồi tôi ngưng tụ Aether lại vào tay phải của mình.
“Cậu có phải...”
Tôi phải ngăn cô ấy lại bằng cách duy nhất mà mình đang có.
––Puk!
“Uuk!”
Một tiếng rên rỉ vang lên trong giây lát. Tôi đã đánh một cú vào đầu cổ bằng Aether và làm cô ấy ngất xỉu.
“...”
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, nhưng những tiếng la hét đã nhanh chóng kéo tôi quay về hiện thực. Tôi không còn nhiều thời gian để mà đứng đây nữa và nhanh chóng nhắn tin cho Jain.
[Ở đây xong rồi. Hãy bắt đầu chiến dịch đi.]
**
[Tầng 8-3, Đại Lục Crevon]
Những con quỷ Gargoyle xuất hiện từ trên bầu trời cùng với bọn người khổng lồ trên mặt đất. Chúng đã sử dụng liên tục [Dịch Chuyển Hàng Loạt] cho cuộc mai phục này.
Tuy nhiên, quân đội của Crevon đã nhanh chóng phản ứng kịp thời. Tuy Hoàng gia không đặt bất kỳ binh lính nào ở đại dinh thự, nhưng quân lính đã bảo vệ nghiêm ngặt xung quanh các đường phố.
Hơn nữa, ‘Ôn Hầu Lữ Bố’ và ‘Lancelot Hồ Thiêng’ nổi tiếng cũng ở đây bảo vệ cho Hoàng tử và Công chúa. Không một con quỷ nào có thể vượt qua hai người họ cả.
“Haha....”
Phinuel quan sát thích thú vì lũ quỷ không có ý định xâm chiếm Crevon. Nhiệm vụ của chúng chỉ là đột kích vào dinh thự để ông ta có thể thực hiện một tội ác hoàn hảo.
“Thưa ngài!”
Ngay khi đó, có ai đó mở tung cửa phòng của ông ra. Phiunel bày vẻ mặt lo lắng rồi chuyển thành sự bối rối khi ông ta nhìn kẻ đã bước vào.
“Yoten? Có chuyện gì vậy?”
Tóc vàng hoe, vẻ ngoài côn đồ, và tương đối thấp so với một người đàn ông trưởng thành. Đó chính là trợ lý của ông ta, và cũng chính là tiếp viện từ quỷ tộc.
“Có chuyện không hay rồi!”
“Cái gì?” Phiunel cau mày lại. “Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải mọi thứ đang diễn ra thuận lợi rồi sao?”
Sau vài lần thở hấp hối, Yoten hét lên lần nữa.
“T-Toàn bộ vật phẩm trong phòng bí mật đều đã bị biến mất rồi!”
“Cái gì?”
“N-Ngài mau xuống dưới và nhìn tận mắt đi!”
Phiunel dường như quên đi tuổi già của mình mà chạy nhanh như gió. Ông ta chạy từ văn phòng ở tầng 7 xuống căn phòng bí mật chỉ trong 3 phút và suýt bị nhồi máu cơ tim khi nhìn thấy cả căn phòng trống không.
“Đ-Đây là.”
Phiunel liền lục túi theo bản năng. Chỉ cần gặp qua tên trộm này một lần thì ông ta có thể tìm ra danh tính kẻ trộm trong Danh Thư. Tuy nhiên, ông ta không có thời gian để làm việc đó.
“Yoten! Mau liên lạc với cấp trên ngay lập... huh?”
Phiunel quay người lại trước khi kịp lấy Danh Thư ra. Ông nhìn thấy Yoten đang đứng trước mặt mình với một nụ cười đầy nham hiểm.
“Yoten? Như vậy là có ý gì?”
“Ah, ông thấy đấy...”
Phiunel đột nhiên cảm thấy lồng ngực đang nóng lên. Ông nhìn vào Yoten, người đã đâm vào người ông bằng một con dao găm.
Phiunel không bao giờ bỏ bê buổi luyện tập nào cả. Tuy nhiên, ma lực của đối thủ đang hoàn toàn áp đảo ma lực của chính bản thân ông.
“Yoten... tại sao....”
Phiunel đặt tay lên cổ Yoten, không cảm thấy gì ngoài sự tức giận và bị phản bội. Ông muốn bóp cổ Yoten, nhưng ông đã không còn chút sức lực nào để làm cả.
“Ông đã hết giá trị lợi dụng rồi, ông già.”
Phiunel nghiến chặt răng lại và lườm vào người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu. “Yoten, ngươi....”
“Đừng có tức giận chứ. Sẽ thật ngu ngốc nếu ta lại tin tưởng một kẻ đã sống chung với loài người hơn 60 năm trời cả.”
Yoten rút con dao găm ra.
“Kuhuk!”
Máu bắn tung tóe ra, và Phiunel loạng choạng bước về phía trước. Yoten cười sảng khoái và nắm lấy tóc kéo ông ta lại. Sau đó kề dao găm vào cổ của Phiunel.
“Vĩnh biệt nhé, ông già.”
KWANG!
Một vụ nổ đột nhiên xuất hiện làm nổ tung bức tường xung quanh. Áp lực gió từ ấy khiến Yoten bị văng đi, rồi một người phụ nữ xuất hiện và nhanh chóng trấn áp được Yoten.
“C-Cái quái? Mày là ai?!”
Yoten vùng vẫy dưới sự kìm kẹp của người phụ nữ, nhưng cô chỉ đáp lại một cách máy móc.
“Ta. Là. Người. Bảo. Vệ. Cho. Thân. Chủ. Của. Mình.”
Khi Phiunel nghe thấy cuộc trao đổi giữa người phụ nữ với Yoten, ông nghĩ rằng, Ta đã chọn ra một cảnh vệ tốt... trong khi ý thức của ông dần trở nên mờ nhạt.
Những tiếng thì thầm vang lên trong căn tầng hầm yên tĩnh.
“Um, Sếp, mọi chuyện xong hết rồi. Nên cô có thể buông ra?”
“Suỵt.”
“Ông già đó đã ngất rồi.”
“Ngươi vẫn chưa giết hắn, đúng không?”
“Yup, tui đã tránh đâm vào những nội tạng quan trọng rồi.”
Sếp thả tay Yoten mà Jain đang cải trang ra. Kim Hajin cho rằng việc giết chết Phinuel sẽ rất lãng phí, nên cậu đã bày ra kế hoạch này.
“Chúng ta sẽ cho ông ta chầu trời ngay bây giờ, phải không?”
Jain mở lời với một nụ cười rạng rỡ. Bây giờ, Phiunel và loài quỷ sẽ có sự hiểu nhầm lẫn nhau. Phiunel sẽ cắt đứt mọi liên lạc với chúng, nghĩ rằng mình đã bị phản bội, và lũ quỷ cũng sẽ cho rằng Phiunel đã phản bội bọn chúng.
Kết quả là, Phiunel sẽ vô tình nghiêng về phía loài người.
“Làm tốt lắm, Jain.”
“Sếp cũng đến đúng lúc lắm đấy. Mặc dù diễn xuất thì cần phải luyện tập thêm nữa. Hay cô có muốn tập hôn trước với tôi không nè?”
“Làm đi, nếu ngươi không sợ chết.”
“Oh phải rồi, Hajin có bảo tui lấy một vật phẩm tên là ‘Danh Thư’. Để xem nào....”
**
[Độ Khó Cao, Màn Hướng Dẫn Thứ Hai, Hòn Đảo Vô Danh của Vùng Biển Vô Danh.]
[Bảy ngày đã trôi qua kể từ khi màn hướng dẫn thứ hai bắt đầu.]
“Oh, vậy là chúng ta không thể ăn những con quái vật triệu hồi.”
Yoo Yeonha lẩm bẩm thất vọng khi thấy ý tưởng của mình bị chối bỏ. Growl–– Dạ dày của cô rống lên vì bốn ngày rồi cô chưa ăn gì.
“Tất nhiên là không rồi. Ta còn ngạc nhiên hơn khi cô nghĩ rằng điều đó là có thể đấy.”
Ah Hae-In liếc qua Yoo Yeonha, người vừa nghĩ ra ý tưởng lấy quái thú triệu hồi của cô ra mà ăn. Sao cô ấy lại có suy nghĩ tàn nhẫn như vậy?
“Whew....”
Không còn lựa chọn nào khác, Yoo Yeonha đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cô phải tiếp tục hành động nếu như không muốn phải chết đói. Yoo Yeonha đã nghe qua về ải tân thủ thứ hai này từ bên ngoài Tháp và đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cô lại bị đưa đến một hòn đảo mà không có bất kỳ một vật liệu nào để làm ra cái cần câu cả. Ngoài ra, bơi sang một hòn đảo khác thì có quá nhiều rủi ro.
Vậy nên Yoo Yeonha chỉ có thể nhìn vào đống cát trên bờ biển. Sau khi đứng ngây ra đó trong 10 phút, mắt cô bắt gặp một chuyển động mờ nhạt trên mặt cát.
“Cua!”
Cô tìm ra một con cua béo bở. Không như Yoo Yeonha đang đuổi theo con cua, Ah Hae-In lại không có vẻ gì là hứng thú cả.
Bình tĩnh. Mày đã được học cách để bắt hải sản bằng tay không rồi. Căn thời gian chuẩn là điều vô cùng quan trọng... chính là lúc này!
“Kyak!”
Tuy nhiên, Yoo Yeonha còn chẳng tiếp cận được gần nó. Cô vấp phải một tảng đá và ngã xuống vì thể lực yếu kém của mình.
“Ehew.”
Ah Hae-In suy đoán ra được kết quả từ tiếng hét của Yoo Yeonha và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cát. Với chỉ số đã bị hạn chế, cô cảm thấy khó khăn khi triệu hồi ngay cả một loài sinh vật đơn giản.
Dù vậy, Ah Hae-In vẫn nhìn chằm chằm vào cái lỗ mà cô đã đào. Đây là phương pháp luyện tập Điểm Kỳ Dị. Bằng cách tập trung vào đúng một điểm, cô sẽ ngăn chặn việc ma lực bị thất thoát.
“Nào, nào, đến đây với ta nào.”
Ah Hae-In cảm giác như cô chỉ mới tập trung trong 5 phút, nhưng thực chất đã 60 phút trôi qua rồi. Sau đó, một sinh vật nhỏ bé trông giống như một con hải cẩu con xuất hiện từ cái lỗ. Nó trông có vẻ có thể dễ dàng bắt được một con cá một khi nó lớn lên.
“Ta làm được rồi!”
Giọng của Yoo Yeonha đột nhiên vang lên. Ah Hae-In quay lại nhìn và thấy Yoo Yeonha đang ôm một con cá khổng lồ.
“Tôi, tôi bắt được một con rồi! Nữ Công tước Ah Hae-In! Tôi... uwoah!”
Trong khi chạy đến cùng với một nụ cười hạnh phúc, Yoo Yeonha lại vấp phải một tảng đá. Thời gian của cô như dừng lại trong chốc lát.
Đừng, đừng nói với mình là, con cá mà mình vừa bắt được lại rơi xuống dưới nước nữa đấy? Yoo Yeonha ngẩng đầu lên trong sự tuyệt vọng.
“Whew.”
Tạ ơn trời, con cá vẫn còn đang vùng vẫy trên bãi cát.
“Làm tốt lắm, Yeonha.”
Ah Hae-In tặng Yoo Yeonha một lời khen và nhặt con cá lên.
“Một con cá biển loáng bóng. Có vẻ như chúng ta sẽ có một bữa ăn thịnh soạn tối nay rồi. Cô cứ để việc nhóm lửa cho ta.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
Yoo Yeonha đáp lại bằng một nụ cười. Ah Hae-In cười nhếch mép và bắt đầu đốt lửa trại bằng ma thuật của mình.
“Ssp.”
“Ssssp.”
Họ đã chảy nước miếng ngồi trước đống lửa trại suốt 30 phút. Khi con cá đã chín, Ah Hae-In tách miếng thịt ra và chia đôi chúng. Yoo Yeonha nhìn vào miếng cá biển bóng loáng trên tay và cắn một miếng thật to.
Nyam.
“Wow.”
Đó là món ăn ngon nhất mà cô từng được thưởng thức. Như thể cả vũ trụ đang bùng nổ trong tâm trí cô vậy. Vị ngọt của miếng thịt cá trong miệng cô khiến cô cảm thấy biết ơn vì đã được sống trên đời này.
“Nó... nó thật tuyệt...”
“Thấy chưa? Mọi thứ sẽ ngon hơn khi chính bản thân mình tự tay làm ra mà.”
Yoo Yeonha rơi nước mắt trước từng câu chữ của Ah Hae-In. Ngay hôm nay, cô đã được khai sáng đến một thế giới mới.