Chương 3: Những người bảo vệ Đấng Cứu thế II
Độ dài 5,373 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-18 18:00:12
Miladriede giữa hè…
Những ánh nắng rạng rỡ đang chiếu lên khắp các tòa nhà cũng như những món đồ trang trí trong thành phố, đi kèm với đó là hoa hướng dương đang bung nở ở khắp nơi tạo nên một khung cảnh thành phố tuyệt đẹp.
Hôm nay tôi được Đấng Cứu thế Airi mời đến dự tiệc trà. Thế nên sau khi đi phà du ngoạn qua những con kênh len lỏi giữa những tòa nhà, tản bộ trong bóng râm thì tôi cũng đến được cung điện hoàng gia.
Để vào được thì sẽ cần một loại giấy phép đặc biệt, nhưng với thân phận là một Thủ hộ thì tôi đã được cấp cho một cái như vậy.
Đây là lần đầu tiên tôi lên tầng của nhất của Cung điện phía Bắc nơi cô Airi đang sống nên lính canh đã kiểm tra đi kiểm tra lại giấy phép rất nhiều lần…
Ngay khi đến nơi thì một hầu gái với dáng người cao lớn mà tôi từng gặp đã xuất hiện trước mặt.
“Oh, um, tôi được cô Airi mời đến đây.”
“Cô Airi sao…? Sao tôi lại chưa hề nghe nói đến việc đó.”
Đó là một hầu gái trong bộ trang phục màu đen cùng tạp dề trắng, mái tóc được buộc lại gọn gàng trong một cái băng đầu của hầu gái. Có thể nói đây chính là hình mẫu điển hình của một người hầu gái.
Tuy nhiên cô ấy lại sở hữu một ánh mắt sắc bén, một chất giọng hơi khan cùng một vết sẹo thẳng trên mũi. Thật không thể tin được khi cô ấy lại trông đúng đắn một tí nào…
“Ah, cô Makia! Xin lỗi nhé, tôi ngủ quên mất!”
Tôi thoáng thấy cô Airi trong bộ đồ xuề xòa ở đang quậy tung lên phía sau cô hầu gái.
Sau một thoáng thay đồ nhanh chóng, cô ấy lao ra ngoài.
“Để tôi giới thiệu nhé. Đây là Clarissa, trưởng hầu gái của tôi đấy. Cô ấy tuyệt vời lắm khi cái gì cũng làm được. Có khi nào cô ấy là siêu nhân không nhỉ? Dù cho cô ấy có cằn nhằn hơi nhiều.”
Trưởng hầu gái Clarissa vẫn tiếp tục nhìn tôi với cùng một thái độ đầy hăm dọa.
“Ra vậy. Vậy ra cô là Thủ hộ cuối cùng nhỉ, cô Makia O'Drielle. Tôi hi vọng mình có thể dạy cho cô một vài mẹo để có thể phục vụ cô Airi.”
“Chờ đã, Clarissa, cô Makia không phải là hầu gái đâu!?”
“Thủ hộ là tôi tớ trung thành của Đấng Cứu thế. Nếu không thì người đó chỉ là đồ bỏ đi trừ khi họ thân thiết với cô Airi và tỏ ra có ích trong bất cứ hoàn cảnh nào. Dù cho cô có là con gái của nhà quý tộc đi chăng nữa thì cô cũng không đượcc phép tỏ ra ích kỉ hay thiếu tôn trọng cô Airi được.”
Hẳn người này đã được thông báo về việc tôi là một Thủ hộ.
Và rồi, một ánh mắt sắc bén như để thay cho lời muốn nói rằng cô ấy đang thử tôi. Có khi nào là do cô ấy chẳng có mấy ấn tượng tốt với con gái quý tộc hay chỉ đơn giản là cô ấy không nhìn vừa mắt tôi nhỉ?
Về phần tôi thì dù gì cũng là thời giản rảnh giữa kì nghỉ hè nên việc được trải nghiệm cảm giác làm hầu gái cũng không tệ một chút nào.
“Nhưng hôm nay bọn tôi sẽ uống trà đấy! Thế nên hãy chuẩn bị nhanh lên nhé!”
Cô Airi kéo tay tôi đến một ban công rộng rãi dành riêng cho cô ấy.
Ở đó có cái bàn trắng lớn nơi cô Airi thường dùng trà cùng các Thủ hộ theo như lời của cô ấy.
“Whew, Clarissa quả thực là đồ cứng đầu mà. Xin lỗi nhé, cô Makia.”
“Không, không sao đâu…”
“Cô cũng thấy đấy, Clarissa thực sự rất đỉnh đấy! Cô ấy là một trong những binh lính hàng đầu của cung điện, lúc trước có một hầu gái định ám sát tôi thì cô ấy chính là người đã liều cả mạng sống để bảo vệ. Vết thương trên mũi của cô ấy cũng từ đó mà ra.”
Trong khi đợi trà và đồ ăn vặt được mang ra thì cô Airi chỉ chống tay lên cằm và kể người trưởng hầu gái mà cô ấy tin tưởng.
Giờ nghĩ lại thì hình như tôi cũng đã được nghe chuyện này trước đây…
Tôi cũng được nghe chuyện về những vụ việc đã được giải quyết cũng như việc cô ấy và các Thủ hộ đã gặp nhau như thế nào.
Mãi đến tận buổi vũ hội mùa hè thì sự tồn tại của cô ấy mới được công bố nên gần như chẳng ai biết gì về cô ấy cho đến tận lúc đó cả. Tuy nhiên, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Nào là tìm lại những viên đá quý đã bị bọn trộm lấy đi từ bảo tàng ở vương đô, thâm nhập vào một cửa hàng chuyên lừa đảo khách hàng và vạch trần tội ác, rồi cả là tiêu diệt băng cướp tấn công vào một ngôi làng gần đây…
“Thor cũng đã giúp tôi rất nhiều đấy, kể cả đó là lúc tôi có hành động hấp tấp đi chăng nữa. Lúc trước, khi bị bắt cóc bởi lũ cướp thì chính cậu ấy đã đến và cứu tôi. Cậu ấy đã đặt cược cả tính mạng của mình, thậm chí là nhận thêm một sẹo ở trên lưng. Cậu ấy ngầu quá đi mất…”
“Ra… là vậy.”
Có rất nhiều vụ việc là lí do liên quan đến những vết thương trên lưng của Thor.
Hẳn là nó phải đau đớn lắm… Thậm chí những vết thương vẫn còn ở đấy có nghĩa là cậu ấy phải bận rộn đến mức không có thời gian để chăm sóc cho chúng. Mặc dù đây chính là thời đại mà ma pháp cũng như độc dược có thể giải quyết mọi thứ.
Ngay khi tôi siết chặt nắm đấm đang ở trên đùi của mình lại cũng như cố gắng giấu đi những cảm xúc xen lẫn của bản thân thì những người hầu gái đã đến cùng với bộ trà.
Một bộ trà được làm bằng sứ được tặng bởi một nhà cung cấp được lâu đài bảo hộ. Lá trà cũng là loại thượng hạng nhất. Và rồi những người hầu gái bắt đầu pha trà đen trước mặt chúng tôi cũng như dựng ra một cái giá ba tầng với rất nhiều loại đồ ngọt lên ở giữa bàn.
Đây là những loại đồ ngọt cầu kì của thành phố, khác xa hoàn toàn với những thứ của miền quê mà tôi thường hay ăn.
Gồm có bánh nhân dưa mọng nước, bánh nướng chanh (đặc sản của vương đô), socola vỏ vỏ cảm và những chiếc madeleine dễ thương trong hình dáng của vỏ sò.
Và ở trong số chúng là một chiếc bánh màu xanh nổi bật hơn hẳn so với phần còn lại.
“Wah, màu xanh đẹp quá đi.”
“Đúng chứ! Tôi đã yêu cầu chiếc bánh mousse hồ trăn này đấy! Đây là thứ thực phẩm truyền thống mà hoàng gia Ruschia dùng để chiêu đãi khách ngoại quốc đấy.”
“Hẳn rồi nhỉ, khi quả hồ trăn cũng là đặc sản của Miladriede bên cạnh chanh và ô liu.”
Chiếc bánh hồ trăn thường được sẽ có nước sốt mâm xôi ăn kèm.
Lúc tôi rưới thứ nước sốt màu đỏ tươi thì sự tương phản tạo nên giữa màu đỏ và màu xanh lá sống động chẳng khác nào một bữa yến tiệc cho thị giác cả. Và rồi khi cắn một miếng thì hương vị béo ngậy của quả hồ trăn ngay lập tức tan chảy trong miệng cùng một mùi hương đậm đà. Quả là một khoảnh khắc đáng giá mà.
Hương vị chua ngọt của sốt mâm xôi hòa quyện cùng với mùi hương tao nhã thoang thoảng của bánh mousse càng khiến hương vị trở nên tuyệt hảo hơn khiến tôi như bừng tỉnh.
“Ngon thật đấy…”
Đúng thế. Đó là tất cả những gì mà tôi có thể thốt lên.
“Fufufu. Lần đầu tôi được thưởng thức nó cũng sốc như vậy đấy. Tôi chưa từng được ăn loại bánh nào ngon như vậy ở thế giới cũ của mình. Mặc dù rất muốn được ăn lại đồ ăn ở đó…”
Cô Airi thở dài buồn bã.
Tôi biết chính xác cảm giác mà cô ấy đang trải qua nhưng chỉ đành vờ như không.
“Không biết người muốn ăn loại đồ ăn nào từ thế giới cũ của mình vậy?”
“Hmmm. Chắc là phải có cơm nhỉ. Ở Vương quốc Ruschia cũng có rất nhiều món cơm nhưng có hơi khác so với ở Nhật Bản. Tôi muốn ăn sushi hay cơm cà ri cơ.”
“...Sushi, và cơm cà ri.”
“À, chắc là cô không hiểu tôi đang nói gì đâu nhỉ. Bởi vì tôi cũng không giỏi giải thích rõ ràng nên các đầu bếp ở cung điện cũng khá hoang mang.”
“...”
Không, tôi biết rất rõ những điều mà cô ấy đang nói. Thức ăn từ thế giới cũ của chúng tôi… thật hoài niệm làm sao.
Mãi đến gần đây thì tôi mới có thể có được một ít gạo để làm được một món umeboshi giả với mận rồi mới thực sự làm được cơm nắm umeboshi.
Tôi cũng muốn được ăn sushi và cơm cà ri.
Tuy nhiên, đó là những thứ rất khó để có thể xuất hiện ở Vương quốc Ruschia này.
“Cô Airi, cô có từng mong mình sẽ trở lại thế giới cũ không?”
Tôi luôn tự hỏi bản thân mình chuyện đó.
Vào ngày đó, vào lúc đó, ở nơi đó, tôi chắc chắn rằng cô ấy đã bị đâm và gục xuống.
Tuy nhiên, khác với tôi thì có vẻ như cô Airi không hề được chuyển sinh đến thế giới này.
Trả lời cho câu hỏi của tôi, cô Airi đáp.
“Không, không hề. Đúng là tôi có chút nhớ đồ ăn quê nhà nhưng ở Maydare này vui hơn nhiều so với thế giới cũ. Đây chính là thế giới lí tưởng của tôi. Thế giới mà tôi đã hằng mơ mộng đến – nơi mọi người ai ai cũng cần tôi…”
Cô ấy nói trong khi nhìn xuống tách trà ở trước mặt.
“Nhưng những người đang chờ cô trở về thì sao…?”
“Cô Makia.”
Cô Airi gọi tên tôi như thể muốn cắt ngang câu chuyện.
Tôi có chút ngạc nhiên nhưng cô ấy vẫn mang một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt “Có lẽ chúng ta nên dừng cái kiểu nói chuyện câu nệ này đi nhỉ? Tôi muốn được làm một người bạn ngang hàng với cô cơ.”
“Câu nệ ư?”
Tôi lẩm bẩm khi tưởng tượng sẽ như thế nào khi mình dừng nói chuyện một cách lịch sự…
“Thế thì sẽ rắc rối lắm khi Điện hạ Gilbert trách mắng tôi.”
Tôi tát mặt đi trong khi cô Airi vẫn tuyệt vọng thuyết phục.
“Tôi sẽ nói với Gil về việc này nên cô có thể gọi tôi là Airi được không? Tôi cũng sẽ gọi cô là Makia luôn.”
“...Nhưng…”
“Makia là một cái tên kì lạ nhưng lại mang một ý nghĩa rất tuyệt vời. Nghe cứ như tên của một vị phù thủy vậy.”
Nghĩ lại thì…
Tôi nhớ rằng Tanaka-san – người bạn thân nhất ở kiếp trước của mình thường bảo rằng chúng tôi nên gọi nhau bằng tên riêng của mỗi người.
Tuy nhiên lúc đó tôi đã lắc đầu từ chối.
Tôi không để người bạn thân nhất hay bạn thuở nhỏ của mình gọi tên. Bời vì một vài nguyên do mà tôi chẳng thể thích cái tên đó chút nào. Thế nhưng… tôi lại yêu cái tên Makia.
“Được rồi. Vậy thì khi chúng ta ở riêng… thì xin hãy để tôi gọi người là Airi.”
“Được sao!?”
“Vâng. Và xin người hãy gọi tôi là Makia.”
Cùng một nụ cươi tươi, cô Airi hét lên “Makia!”
Cô ấy dễ thương thật, chẳng khác nào một chú chó con đầy thân thiện cả.
“Từ giờ chúng ta đã là bạn rồi nhỉ! Xin hãy đối xử tốt với tớ nhé, Makia!”
“...”
Dĩ nhiên cô ấy vẫn quyến rũ và có thể dễ dàng thân thiết với người khác như “Tanaka-san”.
Sự ngây thơ đó có vẻ như cứu vớt tôi của trong quá khứ “Oda Kazuha” một chút, điều đó khiến tôi mơ hồ nhớ lại tình bạn của chính mình ở tiền kiếp.
Chính vì sự hồn nhiên như trẻ con cùng với bản chất thật thà của Airi là thứ mà tôi ở kiếp trước – một người chỉ biết sống một cuộc sống nghiêm túc và đầy cứng nhắc, không thể nào có được.
Và với tư cách là Đấng Cứu thế của thế giới thì nó có thể được xem như phước lành…
“Tuy nhiên, xin hãy để tôi dùng kính ngữ. Như thế thì chắc chắn rằng Điện hạ Gilbert – người luôn quan đến người sẽ dễ chịu hơn.”
“…Xin lỗi nhé, Makia. Cậu hẳn phải không ưa Gil lắm nhỉ? Anh ấy lúc nào cũng bắt nạt cậu.”
“C-cái đó thì…”
Tôi chẳng thể nào phủ nhận được bởi vì mỗi lần lúc nào chạm mặt ngài ấy cũng luôn miệng nói những lời khó nghe.
“Gil có lẽ hơi nóng tính nhưng anh ấy là một người rất nghiêm túc, chăm chỉ, quyết tâm và nhạy cảm nữa. Sự bất tín nhiệm đó là do anh ấy biết rằng sẽ có những mà bản thân sẽ không thể nào bảo vệ được nếu không tỏ ra nghi ngờ mọi chuyện.”
Cô ấy nói với tôi trong khi nhíu mày lại trong mỉm cười rồi vén lọn tóc của mình ra sau tai.
“Tớ đã được Gil giúp rất nhiều đấy.”
Airi cũng rất tin tưởng và thấu hiểu Gil.
Đó chính là lí do tại sao mà hoảng tử Gilbert lại quan tâm đến Airi như vậy.
Không phải bởi vì cô ấy là Đấng Cứu thế mà đó đơn giản là sự quan tâm đến một cô gái.
Sau bữa trà, tôi lại một lần nữa bị Airi dắt đi dọc hành lang của cung điện.
“Này, là Trưởng nhóm đây mà. ‘Sup’”.
Từ phía cuối hành lang, một thanh niên mà tôi biết rất rõ đang đi tới cùng một dáng vẻ không rõ chủ đích.
“Frey, tại sao anh lại ở đây!?”
“Tại sao ư, dù gì anh cũng là ngũ hoàng tử cơ mà ~”
“À đúng rồi nhỉ.”
Ở Nhóm Garnet 9 của chúng tôi thì anh chàng này chính là một tay chơi chỉ yêu thích những người lớn tuổi hơn mình thế nên tôi đã hoàn toàn quên mất rằng người bạn cùng lớp Frey Levi đang đứng trước mặt mình này còn là đệ ngũ hoàng tử của Vương quốc Ruschia.
Anh ấy đã giấu đi thân phận của mình khi ở trường nhưng sau buổi vũ hội diễn ra thì điều đó đã hoàn toàn biến mất, và giờ đây thì có vẻ như anh ấy đang quay về hoàng cung trong kì nghỉ hè vì nhiều nguyên do.
“Mà nhân tiện thì tại sao em lại ở đây vậy, Trưởng nhóm? Em được gọi đến dự vũ hội hay gì à?”
“Ch-chuyện này…”
Sự thật rằng dấu ấn Thủ hộ xuất hiện trên người tôi vẫn là điều đang được giữ bí mật.
Tuy nhiên, anh ấy là ngũ hoàng tử cơ mà. Thật kì lạ khi tôi lại không thể nói chuyện này ra…
“Makia, Makia,” Airi liên tục vỗ vào lưng tôi từ phía sau.
Tôi nhanh chóng giới thiệu Frey cho cô ấy.
“Tôi xin lỗi, Airi. Đây là Frey. À, đúng hơn thì phải gọi là Điện hạ Frey chứ nhỉ?”
“Tại sao nó lại là một câu hỏi vậy?”
Frey nhẹ nhàng búng đầu tôi khiến Airi bật cười.
Rồi cô ấy khoanh tay về phía sau để ngước nhìn Frey – người cao hơn cô ấy.
“Anh là một trong những người đã cứu em trên hòn đảo hoang nhỉ? Anh đã ở đó cùng với Makia.”
“Đúng vậy. Anh là ngũ hoàng tử của Vương quốc Ruschia, Frey Levi Lu Ruschia. Rất hân hạnh được gặp lại em, Đấng Cứu thế Airi.”
Ồ. Anh ấy thường trông khá nhếch nhác nhưng một khi ăn diện như một hoàng tử và cư xử đúng với thân phận thì trông cũng rất ra dáng đấy chứ.
“Fufu, em không ngờ rằng anh lại là một hoàng tử của Vương quốc Ruschia đấy.”
“Mà dù gì thì anh cũng hiếm khi có mặt ở lâu đài mà.”
Phong thái và cách nói năng của Frey vẫn vậy nhưng nó lại mang đến một sự nhẹ nhõm đến kì lạ giữa bầu không khí đầy căng thẳng trong lâu đài.
Có vẻ như Airi cũng thấy rằng anh ấy là một người rất dễ để trò chuyện.
“Haa. Anh thực sự muốn trở lại trường càng sớm càng tốt.”
Đột nhiên Frey thở dài và dựa lưng vào bức tường bên cạnh rồi bắt đầu phàn nàn.
“Nn? Có chuyện gì sao Frey?”
“Thì mẫu thân của anh bị trục xuất khỏi cung điện và anh cũng chẳng được ai ủng hộ nên nghiêm túc mà nói thì ai ai cũng đều tỏ ra lạnh lùng với anh cả. Anh thà về trường còn hơn ở đây. Sẽ tốt hơn cả trăm lần khi có sự hiện diện của Nero – người dù sự tồn tại rất mỏng manh nhưng cũng rất dễ chịu, hay cô em Lapis – người sở hữu ánh mắt như thể em ấy đang nhìn vào một đống rác vậy, đó là còn chưa kể đến Trưởng nhóm nhóm kiêu ngạo nhưng đôi khi cũng khá hữu dụng.”
“Hmm? Anh vừa nói gì về em cơ?”
“Anh vừa khen em có ích đấy. Aaaah, ước gì kì nghỉ hè kết thúc sớm.”
Uh, tôi không nghĩ đó là những lời dùng để tán dương đâu.
Nhưng đúng là tôi cũng rất tò mò khi không biết Nero và Lapis đang làm gì. Có lẽ họ đang giành thời gian bên gia đình nhỉ. Muốn được gặp lại họ quá đi.
“Ah, Gil!”
Cả tôi và Frey đều giật nảy mình khi nghe tiếng kêu vui vẻ của Airi.
Bởi vì chúng tôi đều cảm nhận được sự thù ghét đang tiến đến từ sau lưng khi hoàng tử Gilbert xuất hiện.
Đúng vậy. Hoàng tử Gilbert rất ghét tôi mà cả người em cùng cha khác mẹ của mình, Frey.
“Này, Gil! Gần đây anh cứ bận suốt nhưng hôm nay đi cùng bọn em được không?”
“Anh xin lỗi, Airi. Anh cần phải trở lại ngay. Anh đã được tin tưởng giao phó nhiệm vụ chuẩn bị cho hội nghị liên minh các nước sẽ được tổ chức ở vương quốc của chúng ta.”
Ngài ấy đặt tay lên vai của Airi cùng một biểu cảm ngọt ngào và giọng nói ngọt ngào, tuy nhiên…
Ngài ấy liếc chúng tôi với sự thù ghét thể hiện thấy rõ.
“Frey, em đang làm cái quái gì ở đây thế hả?”
“Chẳng có gì lắm. Chỉ là một cuộc trò chuyện nho nhỏ với Quý cô Đấng cứu thế đây cùng với trưởng nhóm của em nếu anh chưa biết?”
Nhưng Frey vẫn là Frey với giọng điệu đầy châm chọc.
“Cái thái độ đó của mày. Ta không thể chấp nhận thái độ như vậy được, Frey! Một tên phù phiếm và xấc xược như mày không được phép tiếp cận Airi!”
“Tiếp cận ư? Đừng có nói như thể ai cũng là ruồi vậy chứ. Hoàng huynh vẫn khó ưa như mọi khi nhỉ?”
Frey liếc nhìn anh trai của mình trong khi vuốt tóc mái lên.
“Không chỉ mỗi em mà anh còn lên mặt với cô Makia ở đằng kia và cả cậu hiệp sĩ từng là nô lệ nữa nhỉ. Anh thực sự rất dễ đoán đấy, Hoàng huynh ạ.”
“G…Gì cơ!?
“Tất cả những người mà anh ghét bỏ đều có chút vấn đề gốc gác nhưng tất cả họ đều sở hữu khả năng vượt trội. Thế nên niềm kiêu hãnh của hoàng gia và mặc cảm tự ti của anh bị trộn lẫn vào nhau khiến đố kị chuyển thành phẫn nộ. Mà dù sao thì anh lại trở thành một Thủ hộ cơ chứ? Khi đến cả ma thuật còn không dùng được…”
“Câm miệng!”
Hoàng tử Gilbert túm lấy Frey nhưng anh ấy chỉ nhìn mà chẳng tỏ vẻ gì.
Có vẻ như một trận chiến tổng lực sắp sửa khai màn. Tôi cũng rất lo lắng, tuy nhiên…
“Cả hai người, dừng lại đi.”
Airi đã cản họ lại bằng một giọng nói chẳng khác gì so với mọi khi.
“Làm hòa với nhau đi. Cứ xem như là vì em đi, được chứ?”
“Airi…”
Trước khi tôi kịp nhận ra thì nơi đây đã tụ tập rất nhiều người làm việc trong cung điện đến để hóng hớt rồi.
Hoàng tử Gilbert và Frey trông như thể họ vẫn có chuyện còn muốn nói với nhau nhưng rốt cuộc đều từ bỏ trước nụ cười hồn nhiên của Airi. Tuyệt vời thật đấy…
Mặc dù cuộc tranh cãi giữa hai hoàng tử đã dừng lại nhưng đám đông vẫn đứng đó và bàn tán. Ngay lúc đó…
“Tiểu thư, tiểu thư. Cảm nhận được thủy ma pháp, poyo.”
“...Sao cơ?”
Popotarou đã nhảy lên vai tôi từ lúc nào không hay trong khi nhìn thẳng về một hướng.
Tôi cũng quay sang đó để rồi ở trong đám đông, một thứ gì đó sáng lên.
Ngay lập tức, một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ ập đến khiến tôi hét lên.
“Airi, nằm xuống!”
Tôi đẩy ngã Airi. Ngay sau đó, một vật mỏng như dao bay vụt qua bên phải của tôi.
Nó ngay lập tức bốc hơi chỉ để lại một làn khói mỏng, và rồi cũng phân tán và biến mất trong không khí.
Ma pháp vừa rồi là một ma pháp sẽ không để lại chút dấu vết nào “Sương Dao.”
Đó là một ma pháp hệ [Thủy] cấp cao thường được dùng bởi những pháp sư trong việc ám sát, thậm chí thuốc độc cũng có thể được hòa vào thứ chất lỏng dùng để tạo nên màn sương.
Trong một thoáng, sự “sát ý” của dòng nước vừa tấn công khiến cơ thể run rẩy đến mức nổi cả da gà.
Nhưng tôi vẫn kịp ra lệnh cho Popotarou “theo dấu vết của thủy ma pháp.” và rồi em nó đáp lại rằng “Đã rõ,” rồi chui tọt vào trong đám đông. Đừng có để bị người ta giẫm đấy nhé?
“Tất cả đứng yên! Hung thủ đang ở trong đám đông!”
Giọng nói của Hoàng tử Gilbert vang lên. Ngài ấy ra lệnh bắt giữ toàn bộ những người có mặt.
Hành lang cung điện ngay lập tức rơi vào hỗn loạn.
“Trưởng nhóm! Oi, em không sao chứ?”
Ngạc nhiên thay, Frey lại chạy đến chỗ tôi đầy lo lắng.
“Em không sao, nó chỉ sượt qua tay áo thôi.”
“Nhưng em đang run đấy.”
“Có lẽ đây là phản ứng của cơ thể em đối với thủy ma pháp. Vì dù gì em cũng được [Hỏa] ban phước mà. Nhưng mặc kệ chuyện đó, cô Airi…”
Airi đang nhìn tôi cùng một khuôn mặt tái nhợt nhưng rồi cô ấy nhăn mặt và nắm chặt lấy áo đồng phục học sinh của mình.
“Cậu không cần phải cứu tớ…”
“...Huh?”
“Tớ sẽ không chết đâu! Tớ không hề muốn được nhận thứ đó từ cậu, Makia!”
“...”
Có chút giận dữ ẩn sâu trong lời nói đó.
Trong khi đang bối rối vì những lời nói của cô ấy, tôi thấy một dòng mảy đang chảy xuống từ tay của mình.
Mặc dù mới vài giây trước vẫn còn rất ổn nhưng tôi đột ngột mất đi sức mạnh của cơ thể và ngã thụp xuống.
“Này, Trưởng nhóm! Trưởng nhóm!.”
Vì một lí do nào đó mà tôi lại nghe được giọng nói của Frey.
Từ vị trí mà bản thân đang nằm ở trên sàn, tôi có thể thấy được một mái tóc vàng dài cùng váy màu ngọc lục bảo ở góc hành lang đằng xa. Tuy nhiên người đó cũng bỏ đi như thể trốn chạy khỏi nơi này vậy.
Là… Beatrice Asta.
***
“Aaah. Đó là chiếc váy yêu thích của mình. Chắc phải sửa lại nó khi về đến phòng thôi.”
Tay áo của tôi đã hoàn toàn bị cắt đứt một cách gọn gẽ. Trong khi bước đi dọc những cung đường chính của vương đô, tôi thử chạm vào phần bị cắt đó để nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Điều tiếp theo tôi nhận ra là mình đang trong bệnh xá.
Lưỡi sương dao sượt qua tay tôi không chứa chút độc dược nào nên chắc là tôi chỉ ngất đi cú sốc mà thôi.
Cung điện vẫn còn rất hỗn loạn khi lính canh đang truy lùng hung thủ một cách gắt gao. Tuy nhiên, hung thủ vẫn biệt tăm biệt tích.
Airi vẫn còn khá sốc nhưng Clarissa – trưởng hầu gái đã đưa cô ấy đến một nơi an toàn được canh gác cẩn mật bởi những Thủ hộ.
Tôi khá chắc là họ cũng rất sốc. Tuy nhiên, điều quan trọng hơn là…
“Tại sao… Airi lại giận dữ như vậy?”
Ding...dong...ding…dong
Tiếng lẩm bẩm của tôi bị nhấn chìm bởi tiếng chuông nặng nề vang lên trong bầu trời dần về đêm của Miladriede. Có lẽ đó là điều khiến đàn bồ câu giật mình khi chúng đang chao lượn trên bầu trời đỏ thẫm.
Là tiếng chuông từ Thánh đường Diemo.
Đó là nơi mà bọn tôi đã tìm thấy Frey đang ở trên nóc sau quá trình theo dõi.
“Nhà thờ…”
Thường thì tôi sẽ chỉ đi ngang qua nơi này, thế nhưng vì một lí do nào đó mà lúc này tôi lại quyết định đi vào trong đó.
Những cảm xúc đang dồn nén trong tim khiến tôi mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng. Thế nên tôi muốn thanh tẩy tâm trí của mình cũng như muốn có được một câu trả lời hay hướng dẫn nào đó.
Cánh cửa mở ra và tôi bước vào bên trong thánh đường.
Bên trong cực kì rộng rãi với trần nhà cao cùng một bầu không khí đậm tính linh thiêng khi những bó hương đang cháy.
Có vài người ngồi rải rác khắp nơi, tất cả họ đều đang nhắm mắt lại và chắp tay cầu nguyện.
Một nơi u ám và tĩnh lặng. Chẳng ai quan tâm đến sự hiện diện của tôi cả. Nó thực sự rất dễ chịu.
“...”
Những chiếc cửa sổ màu hình hoa hồng với tông màu chủ đạo là màu xanh của Miladriede đang phản chiếu lại ánh nắng cuối ngày tạo nên các mảng màu sắc khác nhau có hình cửa sổ lên nền sàn tăm tối. Chúng cũng đang chờ đợi tôi cùng với sự tĩnh lặng này.
Tôi đứng trên sàn nơi có ánh sáng rực rỡ chiếu vào rồi ngước nhìn khung cửa sổ hình hoa hồng.
Một đóa hoa đang bung nở trong màn đêm. Thứ này cũng được cho là biểu thị hình dáng của thế giới được gọi tên là Maydare này.
Hoặc có lẽ đó là chính con mắt của một thứ gì đó cực kì cao quý. Và mặc dù bản thân không phải là một tín đồ của đạo Vabel nhưng hẳn tôi vẫn cảm nhận được một chút gì thánh thần từ đó.
“Nhà thờ Diemo này là ngôi đền dành riêng cho việc thờ phụng vị thần của luật lệ và trật tự ‘Para Tritania’.”
Một giọng nói vang lên đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng khiến tôi giật mình quay lại.
Ở trong bóng của cây cột là một vị linh mục.
Ngài ấy đang mang trên mình một chiếc áo linh mục diễm lệ, một chiếc khăn quàng xám dài quanh cổ cùng một chiếc mũ tế với lớp che mặt mỏng trên đầu.
Đó là còn chưa kể đến việc ngài ấy đang cầm một chiếc quyền trượng đầu xoắn khá hiếm thấy càng chứng tỏ đây là một vị linh mục cấp cao.
Tuy nhiên, tôi không thể thể thấy rõ mặt khi ngài ấy vẫn còn đứng ở trong bóng tối.
“Một học sinh của Lune Ruschia sao? Tâm trí đang là một mớ hỗn độn nhỉ. Buồn phiền việc gì sao? Ha, chắc lại là mấy vấn đề tình yêu rác rưởi rồi chứ gì. Nếu không thì ta sẽ chẳng buồn nghe đâu.”
“...Vâng?”
Thứ ngôn ngữ không giống của một linh mục kia khiến tôi phải nghiêng đầu bối rối không biết liệu bản thân có nghe nhầm hay không. Người này thực sự là một linh mục sao?
“Hmm? Tay của cô đang bị thương nhỉ? Vết thương có vẻ như được gây ra bởi một lưỡi dao sắc bén được ném về phía cô. Dù chỉ là một con nhóc nhưng có vẻ như cuộc sống của cô đang bị đe dọa không khác gì người trưởng thành nhỉ?”
“Eh, ah…”
Vị linh mục chỉ vào tay áo bị xé toạc của tôi. Người này sở hữu một ánh mắt rất sắc sảo đấy.
“Người bị đe dọa đến tính mạng… là chủ nhân của tôi nếu nói một cách chính xác.”
Tôi nói một cách mơ hồ nhưng người đó lại cười khúc khích.
“Ra là thế. Vậy là cô đã bảo vệ họ nhỉ.”
“...Bảo vệ…?”
Ở giữa cuộc trò chuyện, tôi đột nhiên nhận ra rằng bản thân đang suy tư.
Vào lúc đó, cơ thể tôi đã chuyển động theo phản xạ.
Là do Airi là người bạn thân nhất của tôi ở tiền kiếp…?
Hay là do cô ấy là Đấng Cứu thế? Bởi vì tôi chính là Thủ hộ.
Tớ không chuyện đó xảy ra với cậu, Makia. Cô ấy đã nói như vậy.
Vậy chính xác thì Airi mong muốn gì từ tôi?
“Hmm. Chú cừu non gặp rắc rối thì cứ để rắc rối lớn lên. Cứ lo lắng đi vì khi nước sôi và thịt cừu được nướng xong trên chảo thì ta sẽ phục vụ chúng cùng với nước sốt balsamic thơm ngon.”
“…Các giáo sĩ Vabel được phép ăn thịt ạ?”
“Hah? Tất nhiên là vậy rồi. Nếu không ăn thịt cá thì sao mà rèn luyện cơ thể được chứ. Mọi người sẽ chẳng thể nào mạnh lên được. Cô đang nói cái quái gì vậy. Mà dù ta đã kẻ mạnh nhất trong số những kẻ mạnh mẽ.”
“...”
Một linh mục nhà thờ cần phải rèn luyện thân thể để trở thành người mạnh nhất ư?
“Ồ, là thế đấy! Tất cả mọi chuyện đều có thể được giải quyết bằng cách tập luyện. Nó chính là một liều thuốc để giảm căng thẳng. Ăn thịt cá và rèn luyện cơ bắp. Đó chính là cách dạy của ta. Kuhahahaha!”
“Ah, vâng ạ. Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ngài rất nhiều.
Vị linh mục não cơ bắp này bị sao vậy? Đừng có cười lớn như vậy ở một thánh đường chứ.
Tôi nhìn về phía cửa với hi vọng rằng sẽ tìm được một cơ hội để rời đi hay tương tự.
“Này, cô bé. Cứ quay lại nếu có chuyện gì khác xảy ra. Thánh đường sẽ luôn tiếp nhận những con người cần giúp đỡ. Tuy nhiên, với những tên ngốc đã sa vào con đường sai trái hay những tên khốn đã không còn có thể cứu vớt nữa thì ta sẽ tự tay tiêu diệt chúng. Đó chính là ‘Mea Dea’. Sự cứu rỗi thực sự. Kukuku…kuhahaha!”
Rồi vị linh mục mới là người bỏ đi trước cùng một tiếng cười độc ác đặc trưng đậm chất phản diện. Đến cả cây quyền trượng của anh ta cũng bị gõ xuống sàn một cách thô bạo.
Tôi cứ ngỡ là những vị linh mục đều phải tỏ ra thánh thiện ở bên ngoài dù cho bên trong họ có đang nghĩ gì đi chăng nữa. Thế nên đây là lần đầu tiên tôi gặp một vị linh mục tỏ ra rắc rối ngay từ vẻ bề ngoài.
Tuy nhiên không hiểu sao mà một bài giảng như vậy lại khiến trái tim của tôi tươi sáng hơn một chút.
Có lẽ tôi nên thử rèn cơ bắp khi có thời gian rảnh.
“Uwah…”
Khi tôi rời khỏi nhà thờ cũng là lúc vệt sáng màu cam trên bầu trời đã chuyển sang màu tím xanh đậm. Nó cũng rất đẹp và khiến tôi cảm thấy hoài niệm cũng như có chút buồn man mác…
Mùa hè sắp kết thúc rồi…