Chương 59
Độ dài 2,898 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 10:47:22
Zheng Tan vì quá tập trung vào điện thoại mà không để ý đến ba chú chó con và chú mèo đều chạy về hướng đó.
Người đó gọi xong, ngồi xổm xuống gãi cằm con mèo đang cọ vào người, rồi ngạc nhiên nhìn ba chú chó con.
Nhìn thấy người lạ, những chú chó con không lập tức lại gần. Chúng nhích tới, rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, con lớn nhất còn sủa hai lần “gâu gâu” trang nghiêm. Tuy nhiên, do quá nhỏ, chân của chúng không vững khi chạy, khiến chúng lăn trên mặt đất.
"Này, những con chó con này là của ai, chạy đến đây?" Người này nhổ một sợi cỏ và định đùa giỡn với lũ chó con nhưng bị con mèo bên cạnh chặn lại.
Vỗ nhẹ vào ống quần, người này nhét điện thoại vào túi, đứng dậy đi về phía ba chú chó con.
Ý thức được có người lạ đến gần, 3 chú chó con kêu “gâu gâu”, quay đầu chạy nhanh về phía sau. Chúng không vào thẳng trong lồng mà chạy đến cạnh cây bò đề và sủa về phía Zheng Tan đang trốn trên cây.
Zheng Tan muốn đập đầu vào thân cây.
'Các người sủa tôi có ích lợi gì! Mọi kế hoạch của tôi đều bị hủy hoại! '
Ban đầu Zheng Tan có hai kế hoạch trong đầu, một là theo dõi anh chàng này và tìm cơ hội thực hiện. Kế hoạch còn lại ở vị trí chính xác này, đợi khi hắn mất tập trung thì tìm một cây gậy, hạ gục hắn và cướp điện thoại, vì Zheng Tan đã thực hiện hành vi cướp giữa ban ngày, hắn không ngại làm thêm vài lần nữa.
Tuy nhiên, hai kế hoạch này bây giờ đều bị phá hủy bởi ba con chó con!
Zheng Tan cảm thấy sau khi lộ diện, cơ hội thành công sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên hiện tại cảm thấy vô cùng không hài lòng. Nhìn ba con chó con đang sủa dưới gốc cây chùa, Zheng Tan muốn cho mỗi đứa một cái tát.
Sui vkl!
Fang Shao Kang chỉ đi ra ngoài để gọi điện thoại, anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy ba con chó con. Nhưng dù sao, nó cũng khá xa làng, ai lại để lũ chó con của họ chạy xa thế này? Bảo vệ vườn cây ăn quả? Những chú chó con nhỏ như vậy có thể canh vườn cây ăn quả?
Hơn nữa, từ những gì Fang Shao Kang nghe được mấy ngày qua, hai con chó canh giữ vườn cây ăn quả là đực, chó con sẽ đến từ đâu? Ai đó đã bắt được những con này gần đây?
Fang Shao Kang tò mò đi theo, vườn cây ăn quả này thuộc về gia đình cho anh ở nhờ, anh chưa bao giờ nghe chủ nhà nhắc đến việc họ bắt chó con mới.
Nhìn thấy ba chú chó con đang gọi lên cây, Fang Shao Kang càng bối rối hơn, anh ta nghiêng đầu nhìn lên cây bồ đề.
Mặc dù nhìn từ xa thì không thấy rõ, nhưng bây giờ khi đến gần và nhìn kỹ hơn, anh có thể nhìn thấy những chiếc lông đen giữa những chiếc lá.
Một con mèo?
Một con chó chắc chắn không thể trèo cao như vậy, và nó không thể là một con báo đen nếu không thì làm sao ba chú chó con có thể còn sống? Vì vậy, nó chỉ có thể là một con mèo.
Tuy nhiên, vấn đề là tại sao ba con chó con lại kêu con mèo trên cây? Hấp dẫn!
Zheng Tan biết mình đã bị phát hiện và không có ý định nhảy xuống như vậy. Người ta phải cảnh giác để không bị hại, trốn lên cây an toàn hơn nhiều.
Ba chú chó con kêu lên một hồi lâu nhưng thấy Zheng Tan không có động tĩnh gì, chúng lại bắt đầu rên rỉ.
Fang Shao Kang nhìn xung quanh và tìm thấy cái chuồng chó đã được ngụy trang, trong lòng anh càng trở nên khó hiểu.
Dù rất bối rối nhưng Fang Shao Kang vẫn bỏ đi, con mèo đi theo anh vào phía xa.
Zheng Tan đợi người đi rồi mới nhảy khỏi cây, mấy con chó con ngừng rên rỉ lập tức tiến lại gần. Kết cục là mỗi người trong số họ đều nhận một cái tát từ Zheng Tan. Zheng Tan không dùng quá nhiều sức, nhỏ như một con chó con, nếu tát mạnh hơn Zheng Tan sợ sẽ khiến bọn nó ngu đi.
Mặt khác, ba chú chó con lại nghĩ rằng Zheng Tan đang chơi với chúng, chúng cười toe toét và lại gần lại gần.
Zheng Tan cảm thấy ba chú chó quá phiền phức, liền lại trèo lên cây. Trong đầu anh nảy ra ý nghĩ, nếu thấy một người dân trong làng cầm điện thoại một mình, anh sẽ dùng vũ lực thẳng thừng để giải quyết vấn đề.
Không đến nửa giờ sau, Zheng Tan lại nhìn thấy người đi qua. Lần này anh cầm trên tay một bát cháo, không có lòng đỏ trứng bên trong cháo mà là thịt.
Fang Shao Kang mang chiếc bát đến và đặt nó trước ba chú chó con.
Những con chó con đã ngửi thấy mùi hương từ cách đó một dặm, chúng nhanh chóng chạy đến và bắt đầu ăn một cách cẩu thả.
Zheng Tan nhếch miệng, mặc dù có chút không hài lòng bọn chó con dễ dàng tin tưởng người này, thậm chí bắt đầu ăn, nó cũng cứu hắn chạy ra ngoài ban đêm trộm đồ ăn cho bọn họ.
Ba con chó con ăn vội, chẳng mấy chốc đáy bát đã lộ ra, chúng còn liếm sạch bát.
"Oa, thực sự có chó ở đây!" Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi cầm xẻng bước tới. Nhìn thấy lũ chó con đã lùi lại, anh suy nghĩ rồi đặt cái xẻng sang một bên với một nụ cười và trở về tay không.
"Trồng cây xong chưa?" Fang Shao Kang hỏi.
"Xong, không biết cái gọi là giống quýt mới sẽ biến thành như thế nào." Người thanh niên lau mồ hôi, dựa vào thùng xe rồi nói.
"Những con chó này trông không giống chó bản địa." Fang Shao Kang chỉ vào ba chú chó con đang chơi với nhau.
"Ừ, chúng là giống lai, chó lai. Con chó Dogo thuộc sở hữu của con trai trưởng làng có lẽ đã sinh ra những con này. Hôm qua tôi nghe nói họ đã ném lũ chó con đi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy chúng ở đây." Chàng trai trẻ nhẹ nhõm khi nói về điều này, bao mệt mỏi sau khi trồng cây đã được cuốn đi.
"Dogo? Tôi nhớ có người nói rằng con trai của vị tù trưởng sở hữu hai con Dogo, một con cái và một con đực."
"Ừ, haha, mọi người trong làng chúng tôi đều biết Dogo cái trong nhà anh ấy không để mắt đến Dogo đực. May mắn thay cho một con chó, người biết đó là con đột biến của ai, tốt thực sự. Khi những con chó con được sinh ra, có thể lấy cớ những chú chó con còn quá nhỏ, không nhìn rõ đặc điểm để đánh lừa mọi người xung quanh. Nhưng khi chúng càng lớn càng giống một con dị biến hơn, thậm chí chúng sẽ chạy lung tung, không thể giấu được nữa. và chẳng ai là đồ ngốc cả. Dù bề ngoài ai cũng không nói ra nhưng bên dưới họ đều coi đó như một trò đùa. Gia đình đó rất có thể cảm thấy xấu hổ nên đã vứt bỏ chúng. Vốn dĩ họ rất tự hào vì có Dogos, họ thậm chí còn mua lại chúng với giá cao. Dù thế nào thì bây giờ chúng cũng bị giảm thành trò cười”. Chàng thanh niên cười sảng khoái.
"Chúng ta nên làm gì với chúng?" Fang Shao Kang hỏi. Người thanh niên bước tới và nhấc con chó con to nhất.
"Yo, feisty!" Nếu không cảnh giác, anh ấy đã có thể bị chó con cắn mất.
Con chó con đang được nâng lên thấy nó không cắn được, tiếng gừ trầm thấp bắt đầu phát ra từ cổ họng của nó.
"Con chó con này không quá xấu, nhưng có lẽ không tốt nếu nuôi chúng trong làng. Người trưởng đoàn chắc chắn sẽ có điều gì đó để nói về điều này. Tôi sẽ gọi cho một người bạn của mình sau và hỏi họ. Họ sở hữu một trang trại và nói cách đây vài ngày họ muốn mua chó. Tôi nghĩ ba con này vừa phải. "
"Bạn của bạn thích loại chó này?"
Không phải loài này. Anh ấy thích loài mutts nhất, anh ấy thường vào trong núi để tìm những con mutts thuần chủng để huấn luyện. Những con mutts thuần chủng ấy khá to, chúng hiều con người và đủ thông minh, nếu giữ chúng đủ lâu nó cũng có thể trở nên trung thành. Hơn nữa, chúng rất can đảm, săn bắn là không thành vấn đề, và chúng có thể dùng để làm việc trong hoàn cảnh bình thường. Con chó anh từng giữ cũng giống như thế này, mặc dù trong không giống nhưng nó có kĩ năng. Thường xuyên bắt thỏ để thêm vào bữa ăn, nó không thua gì những giống chó ngoại loai trên thế giới. Con chó đấy khổ sở về nhà với bị bắn thuốc an thần vào sau lưng, nó chết ngay khi về nhà, nó không qua khỏi. Anh ấy đã khó chịu trong một thời gian dài về điều đó, rất nhiều tháng. Anh ấy không kiếm được một con chó khác trong thời gian dài như vậy, tôi chỉ nghe nói cách đây vài ngày rằng anh ấy muốn mua một con chó. "
Người đàn ông trẻ tuổi vừa nói vừa bóp thử cấu trúc xương của con chó con trong tay, kiểm tra bàn chân của nó.
Zheng Tan cảm thấy người có lẽ khá hài lòng với những chú cún này? Đánh giá về cuộc trò chuyện của họ, Zheng Tan cảm thấy rằng đó là một cơ hội hiếm hoi mà anh ta sống sót dưới liều thuốc an thần.
Chàng trai trẻ tiếp tục nói: "Những con chó săn thực thụ không được nhận biết bằng mắt, nó được phản ánh qua quá trình huấn luyện liên tục. “Tất nhiên, chúng cũng phải phù hợp với những tiêu chí bẩm sinh. Những con này không đến nỗi tệ, nếu anh ấy muốn chúng tôi sẽ chuyển nó đến ngay lập tức khi thời gian đến, vì nếu để bọn nó lại ở đây, nó sẽ làm ngứa mắt trưởng làng.”
Con chó con được đặt xuống lắc bộ lông sau đó lao đến dưới gốc cây bồ đề, ngẩng đầu lên và bắt đầu gọi Zheng Tan, có lẽ biểu hiện rằng nó đang bực bội.
"Con chó con đó bị làm sao vậy? Tại sao nó lại gọi lên cây?" Người thanh niên nói.
"Có một con mèo đen ở trên đó." Fang Shao Kang đưa ngón tay ra và chỉ lên.
Người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu, "Trong làng không có ai nuôi mèo đen. Một số người nói rằng mèo đen mang lại xui xẻo và không giữ chúng, thậm chí nếu họ có mèo đen họ sẽ gửi nó đi hoặc vứt bỏ nó."
"Ba con chó con có lẽ đã bị con mèo đen trên cây đó mang về." Fang Shao Kang giải thích.
"… Mèo đen quá bất thường, chúng còn lấy cả chó con." Người thanh niên không quá để ý lời bình luận về mèo đen có phải là thật hay không, càng về sau anh càng cảm thấy hài lòng với ba con chó con, "Anh Fang, em sẽ gọi một cuộc điện thoại."
"Cậu có thể sử dụng điện thoại của tôi." Fang Shao Kang vừa nói vừa chuẩn bị móc điện thoại ra.
"Không cần, tôi phải đi. Anh Phương, anh có thể giúp chăm sóc lũ chó con, đừng để ai bắt chúng!" Nói xong, người thanh niên quay lại, nhấc xẻng bước vội về nhà.
Sau khi người thanh niên rời đi, Fang Shao Kang đặt ba lô xuống và lấy ra một chiếc máy ảnh từ bên trong. Anh cảm thấy trời quá nóng nên đã cởi áo khoác và đặt nó vào bụi cây gần đó. Chiếc điện thoại lúc đầu để trong túi áo khoác cũng được lấy ra đặt lên trên, anh đứng dậy và bắt đầu chụp ảnh phong cảnh xung quanh bằng máy ảnh của mình.
Zheng Tan liếc nhìn chiếc máy ảnh trong tay người đó đang đứng dưới tàng cây. Đó là DSLR, hồi đó DSLR có lẽ thuộc vào loại hàng cao cấp. Anh ấy chơi với nhiếp ảnh?
Zheng Tan nghe nói những người làm nghề chụp ảnh thích chạy lung tung, khiến mình giống như một kẻ tị nạn sa sút.
Ai quan tâm người đó có chụp ảnh không, Zheng Tan tập trung chủ yếu vào chiếc điện thoại đó.
Cơ hội tuyệt vời.
Làm thế nào về việc lấy điện thoại và chạy?
Zheng Tan nhìn người đang chụp ảnh, và bắt đầu từ trên cây trượt xuống. Thật không may, người đó nhanh chóng quay lại và quay trở lại, anh ta bước đến trong ba lô và lấy một chai bên cạnh để uống, thậm chí anh ta còn đổ một ít vào bát của những chú chó con.
Zheng Tan ước lượng khoảng cách giữa anh và chiếc điện thoại, anh định kéo chiếc điện thoại ra xa thì người đó trở nên mất tập trung, nhưng người đó vẫn không ngừng chú ý đến anh. Thật khó cho anh ta để thực hiện bất kỳ động thái nào.
Fang Shao Kang uống xong, vặn chặt chai và đặt nó vào lưng. Anh lấy điện thoại và xem giờ.
Trong quá trình Fang Shao Kang lấy điện thoại ra nhìn thời điểm, Zheng Tan tầm mắt cũng chuyển động theo điện thoại.
"Muốn nghịch điện thoại à. Đây, cầm lấy đi." Fang Shao Kang nói rồi đặt điện thoại xuống đất trước mặt anh.
Rõ ràng cử động nhỏ của Zheng Tan khi đó không thoát khỏi tầm quan sát của anh. Zheng Tan nhìn người trước mặt, sau đó tại điện thoại trên mặt đất.
Nó có thể là một số loại trò đùa?
Anh ấy sẽ đưa điện thoại của mình cho một con mèo chơi? Tuy nhiên, nếu anh ta có thể chơi với một chiếc máy ảnh DSLR, tiền có lẽ không có ý nghĩa gì đối với anh ta.
Ai quan tâm, ưu tiên liên hệ trước!
Zheng Tan vung tay hất điện thoại lên, cùng lúc đó anh đang chú ý đến hoạt động của người trước mặt. Thấy anh chỉ ngồi một chỗ không có vẻ gì là chuẩn bị động đậy, Zheng Tan lại đặt điện thoại xuống đất.
Màn hình điện thoại di động không lên màu, nếu tính trong thời gian vài năm nữa, chiếc điện thoại này sẽ thuộc hàng "trộm không thèm để ý đến". Tuy nhiên, về mặt logic, nếu một người có đủ khả năng mua một chiếc máy ảnh DSLR, anh ta có thể đủ khả năng mua chiếc điện thoại màn hình màu mới vừa ra mắt. Tại sao anh ấy vẫn sử dụng chiếc điện thoại đã bị mòn viền máy này?
Zheng Tan không mất quá nhiều thời gian để băn khoăn về điều này. Chính chiếc điện thoại xập xệ này đã khiến Zheng Tan vô cùng thích thú. Anh đã trải qua những rắc rối như vậy trong suốt thời gian qua, anh trèo lên cửa sổ, tìm kiếm điện thoại và thậm chí còn chuẩn bị để cướp một cái bằng bạo lực, giờ thì chiếc điện thoại cuối cùng cũng đã ở trước mắt anh!
Làm sao anh ta có thể không hào hứng?
Nhưng, điện thoại này có thể thực hiện các cuộc gọi giữa các tiểu bang, phải không? Chắc nó cũng không hết tín dụng?
Zheng Tan tò mò nhìn người đang ngồi đó, anh nhấc bàn chân lên và bắt đầu quay số.
Fang Shao Kang đưa điện thoại qua với tâm lý tìm kiếm niềm vui sau khi thấy con mèo đen đó đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Ai biết được rằng con mèo sẽ thực sự bắt đầu quay số, cộng với số mà nó gọi là số điện thoại liên bang. Chắc nó không bấm ngẫu nhiên đâu, con mèo thực sự cố ý!
Zheng Tan hưng phấn bấm xong số điện thoại, tim đập nhanh, hắn vểnh tai chờ đợi. Đuôi của anh ta đập xuống sàn theo một nhịp để giảm bớt căng thẳng cho anh ta.
Cuối cùng, cuộc gọi kết nối sau vài âm, đầu dây bên kia bắt máy. "Xin chào?"
Đó là âm thanh của Papa Jiao.
Sau khi bị bắt lâu như vậy, cuối cùng anh cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc!?
Anh chợt có cảm giác xúc động khi nghe thấy gia đình thực sự của mình.
Zheng Tan gộp tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng thành một tiếng kêu: "Meo meo--"
Fang Shao Kang: "…"