Chương 11 Vết thương và Nhận thức
Độ dài 811 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 10:03:24
Hiện tại tôi đang ngồi trên gốc cây gần bìa rừng.
Đã ba ngày rồi ..... trong ba ngày đó, tôi ở tại nơi này. Khi đói thì tôi săn thỏ hoặc hái cây rừng ăn được. Nếu muốn đi nhà vệ sinh, thì tôi sẽ sử dụng cây bụi quanh đây. Rồi phần thời gian còn lại là tô ngồi tự kỉ trên gốc cây này
Tôi không muốn làm gì cả .... nó đau chết đi được ....
Rồi thỉnh thoảng lại ngủ sau khi mệt vì khóc..
Uuu ~ .....
Tôi đã có một tâm trạng buồn rầu khi thức dậy vào ngày hôm sau. Vì đêm qua tôi nằm mơ, thấy Sarona-san và Anh-hùng-sama thành.....
..... Tôi không muốn nhớ lại nó.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, một kí ức về quá khứ .... ugh .... Tôi nghĩ rằng mình đã quên mọi thứ về Aria ....nhưng Sarona-san ....
Ngày hôm đó, một lần nữa tôi khóc cho đến khi ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy, lúc đó đã nửa đêm. Tôi dụi mắt và lơ đãng nhìn lên trời
Bầu trời rất đẹp ..... Rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Vào ngày kế tiếp, một ngày trong mê mụ.
Vào ngày kế tiếp, một ngày trong mê mụ.. Tôi đi ngủ khi vẫn còn khóc.
Vào ngày kế tiếp, một ngày trong mê mụ. Các ngôi sao thật lung linh
Vào ngày kế tiếp, một ngày trong mê mụ.
Và ngày kế tiếp, tôi đã tự chủ một chút. Từ bỏ là tốt.
Vào ngày hôm sau, một con quái vật đã tấn công tôi. Tôi đã khuất phục nó.
Vào ngày hôm sau, sức khỏe của tôi đã trở lại.
Vào ngày hôm sau, tôi tắm rửa và giặt dũ quần áo trên sông. Thật sảng khoái.
Ngày hôm sau, tôi rời khỏi rừng và đi đến thị trấn.
Có một con đường ngay sau khi tôi ra khỏi rừng. Tôi chưa dự trù phải đi đâu nên tôi chỉ đi bộ một cách thong thả.
Những điều về Aria và Sarona-san, cứ nghĩ về họ là tôi như muốn khóc. Tôi buộc mình phải tin rằng họ chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa .... Yuyuna, Ruruna, mặc dù bọn tôi đã có một mối quan hệ khá tốt. Tôi cảm thấy rất buồn khi nghĩ về điều này, nhưng biết sao được vì họ cũng là bạn của Sarona-san.
Phải tiến về phía trước. Tôi tin rằng mình có thể tìm được những người bạn khác !!
Tôi chắc chắn ..... có thể ..... có lẽ vậy..... !!
Và tốt hơn là nên bỏ cuộc tìm người yêu .....
Tôi tin rằng hiện tại chẳng có ai yêu mình. Mà gạt nó sang một bên, hiện tại đang có một vấn đê tôi thắc mắc.
Là về tình trạng của tôi. Tại trận đánh ở làng Elf chẳng hợp lý gì cả .... đối thủ của tôi quá yếu ư. Cho dù tôi tự nhận mình chỉ là người bình thường, nhưng cũng không đủ thuyết phục tôi.
Đừng nói là .... không phải họ yếu .... mà là tôi quá mạnh .... không .... không thể nào .... nhưng ....
Đây là lần đầu tiên tôi không chắc mình là người bình thường.
Khi đó, bọn quái vật tấn công làng, tôi nghĩ chúng khoảng cấp F .... nhưng có thể ... chúng cao hơn .... còn nữa, tôi nghĩ mình là mạo hiểm giả khoảng cấp F .... nhưng, có những loại quái vật cấp F như vậy sao .... Vừa đi vừa suy nghĩ về nó một hồi lâu nhưng tôi vẫn không thể đưa ra kết luận.
- À thôi, mình có thể biết được khi mình làm thẻ hội viên. (Wazu)
Tôi dừng việc suy nghĩ lại. Như tôi đã nói, nó sẽ được giải quyết bằng thẻ hội viên. Đây là một công cụ kỳ diệu có thể xác định tình trạng của một cá nhân. Khi nhìn thấy tình trạng được chỉ định trên đó, những lo lắng của tôi sẽ được giải quyết. Tôi mạnh mẽ hoặc bình thường, lúc đó tôi sẽ biết. Bây giờ không cần phải lo về nó nữa.
Và rồi ..... Tôi tự hỏi không biết nơi này là nơi nào. Lúc đó tôi không hiểu sao mình đến được "Núi" ..... vậy đường này dẫn đến đâu ..... làm ơn, hy vọng không phải là tới thủ đô. Cầu trời là bất cứ đâu, đừng là chỗ đó.
Tôi đi dọc theo con đường và hy vọng vậy. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị tấn công bởi quái vật hoặc bọn cướp, nhưng không có gì xảy ra, rừng càng xa dần, tôi đi trên đường trong khi nhìn vào một chiếc xe ngựa ngang qua mình, và cuối cùng một thị trấn lớn đã xuất hiện trong tầm mắt. Nó được bao quanh bởi một bức tường cao, tôi thấy rất nhiều xe ngựa kéo xếp hàng trước cổng.
Oh! Một thị trấn tôi không biết !!
Được cứu rồi ..... đã tránh được tình huống xấu nhất. Tôi xếp hàng để vào thị trấn với một tâm trạng nhẹ nhõm.