• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 04: Nhà riêng của trưởng phòng Monou (Phần 1)

Độ dài 1,138 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-06-16 19:15:11

Cuối cùng đã đến thứ bảy, cũng chính là ngày mà chúng tôi đã có hẹn với nhau từ trước.

Ngồi trên tàu điện ở nhà ga mà mình chưa từng đi bao giờ, tôi đến địa điểm được chỉ định. Tuy Monou-san có bảo đi taxi cũng được, nhưng tôi vẫn có chút đắn đo, nên quyết định đi tàu điện đến.

Tôi vừa cầm điện thoại trên tay, vừa cất bước ở bên trong khu dân cư với những ngồi nhà nằm san sát nhau.

“Chắc là đây rồi…”

Tuy chưa thể so bì với những căn hộ ở tòa nhà chọc trời hoặc có giá tiền rất đắt đỏ, nhưng căn hộ này cũng khá cao cấp và ở vị trí khá cao trong chung cư.

Đây chính là chỗ ở của Monou-san.

Thật sự khó mà tin nổi.

Mới cách đây không lâu, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đến nhà riêng của cô ấy.

Sau đó tôi lại tự hỏi bản thân sẽ làm gì trong căn phòng mà cô ấy đang ở…Chỉ nghĩ những chuyện đó thôi là đầu óc tôi đã quay cuồng rồi.

Tôi quyết định bước đến trước cửa nhà. Sau khi khóa tự động mở thì tôi bước vào bên trong nhà của cô ấy.

“Cảm ơn cậu đã đến đây.”

Cánh cửa trước vừa mở thì Monou-san đã bước ra ngoài để đón tiếp tôi.

Trên người cô ấy là bộ quần áo mặc thường ngày.

Phía trên là áo len cộc tay, còn phía dưới là quần âu cỡ nhỏ.

Bộ trang phục của cô ấy tạo cho tôi ấn tượng về cách ăn mặc thuần khiết của người phụ nữ trưởng thành.

Chắc đây là lần đầu tôi thấy cô ấy mặc quần áo thường ngày.

Có lẽ do bộ trang phục này trái ngược hoàn toàn với bộ vest hay mặc, nên trông cô ấy rất quyến rũ, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy mình đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.

“Đã…đã làm phiền chị rồi…”

Tôi cảm thấy rất căng thẳng, sau đó cởi giày rồi bước vào trong phòng.

Ấn tượng đầu tiên của tôi là căn phòng này khá sạch sẽ.

Đây là nhà 1LDK, để mà sống một mình thì có hơi rộng.

Xung quanh là những bức tường màu trắng, có mỗi chiếc ghế sofa màu đen thì khác.

Tấm thảm được trải ở giữa phòng, đặt ở đó là một cái bàn.

Phòng được sắp xếp rất ngăn nắp và gọn gàng, vì ở bên trong cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc. Chỉ có một số đồ điện gia dụng thuộc dạng mới nhất như máy lọc không khí và máy hút bụi, chứ không có mấy món đồ để thể hiện phong cách và sở thích của bản thân.

 Phải miêu tả sao nhỉ?

Tôi cảm thấy giống như một căn phòng mẫu ở trong tạp chí nội thất ấy.

“Chị gọn gàng thật đấy. Từng chỗ ở trong phòng đều được dọn dẹp thật cẩn thận.”

“Dù sao cũng ở một mình mà, nên tôi chỉ không muốn mọi thứ bừa bộn lên thôi. Vừa vào phòng là tôi lăn ra ngủ luôn chứ chẳng làm được việc gì khác. Mà cũng phải, cá nhân tôi không thể nào chịu đựng được việc bản thân phải ở trong một căn phòng bẩn thỉu.”

Liệu có nên bảo rằng những lời cô ấy vừa nói rất giống với ấn tượng của tôi về cô ấy không nhỉ.

Có vẻ Monou-san cũng là người khá nghiêm chỉnh trong đời sống cá nhân đấy.

“Ừ…Đừng ngại, cậu ngồi xuống đi.”

Monou-san không biết phải mở lời như thế nào, sau đó cô ấy nói vậy.

Dù sao thì ý của cô ấy là ngồi xuống chiếc ghế sofa trước.

“Eh…Chắc là…em có thể ngồi xuống chứ ạ?”

“Mời cậu ngồi.”

“Em…cảm ơn.”

Monou-san ngồi xuống ở bên cạnh tôi nhưng giữ một khoảng cách khá xa.

Hai người chúng tôi đều rất ngại ngùng.

Eh, phải làm sao bây giờ?

Mục đích hôm nay tôi đến đây cũng rất rõ ràng…Nhưng tự nhiên vào thẳng vấn đề luôn mà chưa có mở đầu thì tôi thấy không được ổn cho lắm. Mà kể cả vậy, giờ đi xem phim hay làm những chuyện khác thì tôi thấy xấu hổ lắm, hơn nữa cũng làm lãng phí thời gian của cô ấy nữa.  

Có vẻ như ghế sofa này là hàng xịn, nên tôi thấy khá thoải mái khi ngồi. Nhưng trong tình huống như này, tôi chẳng thể nào mà thư giãn được. Tôi thấy lo lắng nên bắt đầu nhìn xung quanh —— ngay đúng lúc này, tôi nhìn thấy có tờ giấy ở trong kẽ hở của ghế sofa.

Hình như là một tờ hóa đơn.

“『Watanabe đến để dọn nhà』…? Eh, ngày viết ở trên hóa đơn chính là hôm nay ——.”

“——!”

Xoẹt.

Monou-san giật lấy tờ hóa đơn với tốc độ cực nhanh.

“Cậu đừng xem mấy thứ linh tinh nữa!”

“Em…thật sự xin lỗi.”

“Không phải đâu…Tôi chỉ muốn cẩn thận hơn thôi, phải nói sao nhỉ…Dù có ở một mình thì căn phòng vẫn có thể bị bừa bộn mà, cậu thấy đúng không!”

Monou-san vội giải thích.

…Tôi có nên nói rằng ấn tượng của bản thân về cô ấy đã thay đổi không nhỉ.

Không ngờ Monou-san lại là người bỏ bê và thờ ơ với đời sống cá nhân.

Tôi cảm thấy áy náy khi đã nhận ra điều mình không nên để ý. Eh, hóa ra là có người đến dọn nên căn phòng mới sạch sẽ đến lạ thường sao.

“Không…không phải vì Sanezawa-kun đến đây nên tôi mới làm thế đâu…Đó chỉ là việc cần phải làm khi mời người khác đến thôi. Sau này cậu sẽ còn thường xuyên đến nhà của tôi đó.”

“Eh…”

“Nếu cứ đến khách sạn như trước đây thì có thể sẽ bị ai đó phát hiện mất, cậu thấy đúng không? Nên để kiểm soát sự nguy hiểm, tôi đã suy nghĩ và cảm thấy nhà của tôi mới là lựa chọn tốt nhất.”

“…Cũng phải, chị nói đúng thật.”

“Dù sao ở khách sạn cũng tốn tiền lắm. So sánh giá cả thì chọn nhà của mình vẫn là tốt hơn hẳn, chắc chắn là vậy rồi.”

Tôi thấy rất ngưỡng mộ nhưng cũng rất xấu hổ trước kế hoạch tỉ mỉ của cô ấy.

Đúng rồi.

Đâu phải cơ hội chỉ có duy nhất ở trong ngày hôm nay.

Chỉ cần chưa mang thai thì mối quan hệ này vẫn sẽ tiếp tục.

Monou-san chắc chắn cũng đã cân nhắc đến điều này.

Cô ấy đã suy nghĩ nghiêm túc và rất lâu.

“…”

“…”

Sự lúng túng và căng thẳng đã bao trùm lên toàn bộ căn phòng.

Dựa theo chiều hướng của cuộc trò chuyện, hai người chúng tôi cũng đều nhận ra rằng:

Những chuyện tiếp theo cần phải làm ——

 “…Trước tiên chúng ta cứ uống rượu đã.”

Có vẻ Monou-san không chịu được sự yên lặng này, nên cô ấy chủ động mở lời rồi đi vào phòng bếp.

Bình luận (0)Facebook