Chương mở đầu
Độ dài 578 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-03-17 01:30:40
"Mình rất thích những lời nhắn", cô gái ấy đã nói như vậy. Giọng nói có chút khan tiếng.
Đó đã là chuyện của hai năm trước rồi. Asai Kei vẫn nhớ như in giây phút đó. Ngày tháng, thời gian, thời tiết, màu trang phục của cô gái, hình dạng đầu ngón tay, góc hơi nghiêng của đầu. Cậu nhớ cả số lần chớp mắt, nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cậu bước đi trên hành lang của khu phòng học phía Nam. Từng giọt mưa đập vào kính cửa sổ, ngoài những lúc thở nhẹ thì chỉ toàn là tiếng thở dài. Chắc hẳn cơn mưa này khiến cậu nghĩ về cô gái ấy. Những chuỗi âm thanh tẻ nhạt khiến cho ý thức của cậu hướng về nội tâm. Bầu không khí của mùa hè ẩm ướt không hiểu sao mang một mùi hương thật hoài niệm, lôi kéo cảm xúc của cậu về với quá khứ từ trong ký ức.
"Mình rất thích những lời nhắn".
Ngày hôm đó mưa cũng rơi. "Bên trong tiếng mưa cứ như đang nhẹ nhàng thì thầm vậy", cô gái ấy đã nói như thế. "Mình muốn truyền đạt rất nhiều những ngôn từ hạnh phúc và tinh tế từ con người đến con người".
Kei của hai năm trước đã không thể hiểu được điều mà cô gái ấy muốn nói. Nếu là bây giờ thì có lẽ cậu đã hiểu được một chút. Truyền đạt ngôn từ đến người khác chắc chắn là một điều hạnh phúc, nếu như những từ ngữ được truyền tải đó là những từ ngữ hạnh phúc và tinh tế.
Cậu bước đi chậm rãi trên hành lang. Từng tiếng bước chân vang lên theo từng nhịp. Trong ký ức của cậu, Kei hỏi cô gái. "Nếu những ngôn từ được truyền tải là những từ u sầu thì sao?". Cô gái trả lời rằng, "Thế thì nghĩ ra cách truyền đạt đi. Nếu đó là điều cần truyền tải, bằng cách thức đúng đắn, sử dụng đúng ngôn từ, thì sẽ có thể truyền tải một cách chân thật."
Nếu có thể như thế thì tốt rồi, Kei nghĩ vậy. Nhưng mà, giả sử nếu như ngay cả bản thân cũng không hiểu được ý nghĩa của những ngôn từ phải truyền tải thì sao? Cậu đã không hỏi cô gái về điều đó, và sẽ mãi không thể hỏi được. Vì cô gái ấy đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Kei dừng chân phía trước cánh cửa. Nơi cậu muốn đến là văn phòng. Cậu gõ rồi mở cửa. Chỗ ngồi đầu tiên từ cửa sổ và thứ hai từ giữa phòng, có một giáo viên đang ngồi đấy với đầu tóc bùi nhùi và ánh mắt ngái ngủ. Tên của người đàn ông đó là Tsushima Shintarou. Dù không phải giáo viên chủ nhiệm của Kei, nhưng người đàn ông này là giáo viên môn toán và là cố vấn của câu lạc bộ, và hình như cũng không chủ nhiệm lớp nào.
Ông ta quay mặt về hướng này và nở một nụ cười.
"Yo"
Kei đến trước mặt người đàn ông và nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
"Có lời nhắn ạ."
"Hể, từ ai vậy?"
"Từ thầy của ngày mai."
Tsushima đưa cốc cà phê trên tay lên miệng và nhăn mặt.
Kei tiếp tục.
"MacGuffin đã bị lấy trộm."
Lời nhắn chỉ có vậy.
Cậu nghĩ rằng sẽ chẳng ai có thể vui nổi với chuyện này rồi.