Chương 103: Cuộc đụng độ giữa Tân thế giới và Cựu thế giới
Độ dài 6,587 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-25 23:52:16
Duck: Tiếp tục guồng quay cuộc sống :D Khai xuân phát tài phát lộc nhé :D
Enjoy!!
----------------------------------------------
Akira đã trở thành một Thợ săn và trốn thoát khỏi những con hẻm tệ nạn nơi ổ chuột. Với sự hỗ trợ của Alpha thì sự phát triển của cậu đã tăng lên một bậc.
Akira có trang bị mạnh mẽ, tìm thấy những tàn tích bí ẩn ngủ sâu dưới lòng đất. Cậu đã chiến đấu với những còn quái vật mạnh đến mức được liệt vào danh sách quái vật tiền thưởng. Cậu đã nhiều lần nếm trải qua cảm giác ngấp nghé giữa lằn ranh của sự sống và cái chết. Cứ mỗi lần như thế thì Akira lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Khả năng của cậu hiện giờ đã vượt trội hơn nhiều so với những Thợ săn bình thường khác. Tuy vậy, tất cả những điều trên đều nhờ có sự hỗ trợ của Alpha mà thành. Chính bản thân Akira cũng hề tin rằng cậu có thể tự thân làm bất cứ chuyện gì. Bất chợt xui xẻo tận mạng ập đến, Akira đã bị một con quái vật khổng lồ tấn công và nuốt trọn cả cậu lẫn xe, thậm chí Akira còn mất cả kết nối với Alpha cùng với sự hỗ trợ thường ngày của cô.
Trong bụng con quái vật đó, trước khoảnh khắc đối mặt với cửa tử, khi mọi thứ chỉ còn được tính bằng giây, Akira chẳng hề có một ai bên cạnh để nương tựa. Hoàn cảnh tuyệt vọng đến cùng cực đó khiến Akira phải tự chế giễu và cười nhạo sự bất hạnh của bản thân. Sau đó, cậu đã tự mình đứng lên, cố gắng đặt chân vào con đường sinh tồn chật hẹp để vượt qua tất cả.
Có trang bị mới. Có sự hỗ trợ của Alpha kèm theo một cơ thể đang phát triển cả về mặt thể chất lẫn tinh thần, Akira đã cho thấy sự tiến bộ đáng kể với tư cách là một Thợ săn triển vọng.
Ngay cả khi có được chừng ấy thứ thì vẫn còn xa lắm để cậu có thể hoàn thành yêu cầu của Alpha.
Công việc Thợ săn của Akira sẽ tiếp tục, Akira sẽ kéo dài sự nghiệp Thợ săn của mình hòng đạt được ngưỡng sức mạnh, để một ngày nào đó cậu có thể thực hiện được yêu cầu của Alpha.
_*_*_*_
Toàn bộ đám quái vật tiền thưởng đã bị tiêu diệt hết, giờ Akira đang bắt đầu công cuộc tìm kiếm những tàn tích bí ẩn. Hôm nay cậu lại tiếp tục băng qua vùng đất hoang bằng chiếc xe chuyên dụng dựa theo dữ liệu chỉ định vị trí của Tập đoàn thép Lyon, nơi sẽ cung cấp cho Akira thông tin quan trọng cho việc tìm kiếm sau này.
[Alpha, địa điểm tiếp theo còn cách bao xa vậy?]
[Sẽ mất khoảng một giờ xe chạy.]
[Lâu vậy sao….]
Akira khẽ thở dài, Alpha mỉm cười động viên.
[Tôi đã quét qua một lượt và chọn những chỗ gần thành phố rồi đấy nhé. Mấy cái này thực sự rất cần thiết vì ta cần thời gian để tìm hiểu khái quát hóa mọi thứ ở đó, thế nên tôi mới cần cậu tách biệt khỏi thành phố một chút. Kỳ vọng khá lớn đấy nên bắt đầu dần đi nào.]
Dữ liệu chỉ ra vị trí của tàn tích Nhà ga Yonozuka được lấy từ tàn tích Higaraka nên Akira không nghi ngờ gì độ tin cậy của chúng vì cậu thực sự đã tìm tàn tích kể trên nhờ vào chỗ dữ liệu này.
Tuy nhiên, dù xác suất tìm thấy tàn tích có chỉ dẫn cao hơn nhiều so với cách tìm mò, nhưng nhìn chung thì mọi thứ vẫn rất mơ hồ vì vùng đất hoang là nơi vô cùng rộng lớn. Đã nhiều ngày trôi qua mà chẳng có kết quả gì đáng chú ý mặc cho Akira đã dành rất nhiều thời gian để đi vòng vèo một quãng đường rất xa để điều tra. Tiếng thở dài của cậu cứ ngày một dài hơn, điều đó càng khiến bầu không khí xung quanh cậu căng thẳng theo nếu như có chạm mặt phải con quái vật nào. Nhưng sau hàng loạt vụ chiến đấu với quái vật tiền thưởng thì số lượng quái vật trong khu vực này đã giảm đi đáng kể. Akira có khá nhiều thời gian rảnh rỗi trong suốt chuyến đi.
Nó đã khiến Akira nổi hứng tìm thêm chủ đề để trò chuyện. Cậu thường không đi qua sâu vào từng thứ vì Akira chỉ biến chúng trở thành một màn mở đầu đơn thuần.
[Alpha, cô đang mặc cái gì vậy?]
Alpha tiếp tục diện lên những bộ quần áo hấp dẫn với độ quyến rũ và gợi cảm khác nhau. Hôm nay cô chọn mặc một bộ đồ liền thân với thiết kế rất hở hang. Mỗi phần của chúng đều được chia ra ở từng khớp khác nhau với nối tất cả lại bằng thắt lưng và dây vải. Làn da trắng nõn lấp ló đằng sau các lỗ trên các khớp tay chân và phần lưng, Akira thắc mắc vì chẳng hiểu chúng dùng để làm gì.
Một số phần đính kèm giống như đồ lót có thể nhìn thấy rõ từ bên ngoài. Một kiểu thiết kế cực kỳ bỏng mắt.
[Đây sao? Là bộ đồ liền thân cho cơ thể lắp chi giả đấy. Cậu thích nó không?]
Nói xong, Alpha cười nhẹ và tạo dáng nhằm khoe đường cong đẫy đà cùng bộ đồ bó sát đầy gợi dục.
Akira đã cẩn thận để không phản ứng lại với nó. Cậu cố gắng che đậy cảm xúc bên trong và hỏi lại.
[…Nếu là áo liền quần thì sao lại chia thành nhiều phần khác nhau vậy?]
[Là do bộ phận cơ thể đấy. Nó được thiết kế nhằm giúp người mặc có thể dễ dàng tháo hoặc lắp bằng những bộ phận có hình dạng lẫn kích thước khác nhau dễ dàng hơn.]
[Thế cái lỗ trên lưng thì sao?]
[Nó dùng để kết nối với các bộ phận mở rộng như cánh tay thứ ba, trang bị chiến đấu, thiết bị bay, vũ khí cá nhân hạng nặng có trọng lượng lớn hơn cả người mặc,….]
Nghe lời giải thích đó, trong tiềm thức Akira liền tưởng tượng.
[Tôi nghĩ một bộ đồ bó này có mấy cái lỗ kia trông như kiểu muốn khoe nách và háng ấy, cái lỗ khoét ở lưng cũng thế nữa, khe ngực cũng vậy,….]
Một bàn tay máy làm bằng thép chợt mọc ra từ sau lưng Alpha và cầm một khẩu súng lớn. Cả hai cánh tay còn lại kia thì được thay bằng các chi có lắp vũ khí kích thước lớn và chẳng hề ăn nhập với phần thân.
Để đỡ được khối lượng của nửa trên cơ thể thì đôi chân cũng phải thay thế bằng hai chi giả có sức mạnh lớn hơn với nhiều bó cơ nhân tạo. Một loại thiết bị bay được gắn vào phần thắt lưng, các ống trông như đang cung cấp một loại năng lượng nào đó kéo dài từ mấy lỗ nhõ trên bộ đồ liền thân và nối với từng thiết bị.
[…K-Không….]
Trí tưởng tượng của Akira bị gián đoạn bởi suy nghĩ rằng nếu định đi xa đến thế thì Alpha chỉ nên mặc những bộ đồ gia cường hạng nặng hay vũ khí hình người là được rồi, đâu cần phải làm thế cho mất công. Alpha mỉm cười hạnh phúc.
[Không phải thế đâu. Chắc cậu đã tưởng tượng thứ gì đó tương tự vậy nhỉ?]
[Tương tự vậy?]
[Ừ. Tương tự mà, phải không? Tôi cũng muốn nói thêm là những gì Akira tưởng tượng ra nghe chừng có vẻ phi thực tế ở hiện tại nhưng với công nghệ của cựu thế giới thì lại hoàn toàn có thể đấy.]
[…K-Không. Cô ăn mặc như thế chỉ vì thiết kế của nó từ đầu đã là như vậy rồi, phải không?]
[Vấn đề này khá khó nói. Nhưng cũng chẳng lạ gì nếu như mấy Thợ săn ngoài tiền tuyến dùng mấy bộ đồ kiều này đâu. Chúng được gọi là đồ chiến đấu kiểu “cựu thế giới” đấy, ngay cả những trang phục được sản xuất trong thời kỳ này cũng thế, tất cả đều được thiết kế theo phong cách kích thích và quyến rũ một cách bất thường. Lý do cho việc này là vì chúng có hiệu suất cao đến mức làm người nhìn có cảm giác sai lệch so với lẽ thường. Mặc cho thiết kế đòi hỏi người mặc phải cần rất nhiều can đảm, nhưng nếu có sức mạnh lớn như thế thì mọi thứ đều có thể cho qua được hết. Nhiều Thợ săn đã sử dụng những bộ đồ chiến đấu của cựu thế giới mà chẳng mảy may để tâm đến vẻ ngoài của chúng. Vì thế nên ấn tượng về hiệu suất hay chức năng của mấy bộ đồ này cứ thế bị nhầm lẫn ngày một nhiều do họ chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài. Thiết kế càng gợi tình thì hiệu suất càng cao. Thậm chí bây giờ còn có những người dám mặc kiểu này đi vì mục đích đánh lừa người khác đấy.]
Dựa trên ý nghĩa của kiểu thiết kế này thì người ta hoàn toàn có thể chọn một Thợ săn ăn mặc quá gợi cảm, từ đó gây thêm ấn tượng cả về sức mạnh luôn thông qua góc nhìn quyến rũ bằng cách biến các chi của mình thành cánh tay máy trông cực kỳ mạnh mẽ hay thứ gì đó tương tự.
[T-Tôi hiểu rồi… Vậy nó hoạt động như thế sao…. Thế giới rộng lớn thật….]
Akira lầm bẩm với cảm xúc dâng trào nhiều hơn mọi khi.
Thế giới của Akira, một cậu nhóc vốn đã rất mạo hiểm khi dũng cảm bước ra khỏi những con hẻm nhỏ thuộc khu ổ chuột tối tăm, lạnh lẽo và chật hẹp, đang ngày càng rộng mở. Nhưng mức độ thì lại khá sai lệch.
_*_*_*_
Akira đã tới nơi chỉ định – chính là địa điểm mà cậu cần kiểm tra hôm nay trong cuộc hành trình tìm kiếm những tàn tích bí ẩn. Tuy nhiên mọi thứ vẫn chưa có gì tiến triển. Akira thở dài nhẹ khi nhìn rộng ra đồng cỏ đang trải dài khắp nơi xung quanh đây.
[Lại giống như lần trước sao?...]
Trên tầm nhìn mở rộng của Akira, mũi tên vị trí chỉ thẳng vào một bãi cỏ. Đây là thông tin có được từ thiết bị đầu cuối thuộc Tập đoàn thép Lyon. Nhưng mọi thứ chẳng có gì khác ngoài một đống cỏ mọc lên um tùm từ lớp bùn đất, do chất thành đống nhiều quá nên mới tạo nên một tàn tích.
Nhìn thoáng qua thì Akira có thể suy luận từ những mảnh vụn vỡ nằm rải rác xung quanh đây rằng đã từng có một số tòa nhà và đường phố trải rộng khắp nơi từ thời cựu thế giới. Vì thế nên không có gì lạ nếu như thiết bị đầu cuối của Tập đoàn thép Lyon được lắp đặt tại đây. Một bằng chứng cho thấy sự chính xác của thông tin mà cậu nhận được.
Tuy nhiên, ngay cả khi có dựa vào luận điểm trên thì Akira cũng khó có thể tiếp tục hào hứng mà tìm kiếm tàn tích khi cậu đã trải qua một thời gian bới lông tìm vết từ khá lâu.
Những tiếng thở dài cứ thế nối đuôi nhau, tạo cho người nghe cảm giác não nề. Akira khó chịu vô cớ.
Khi thấy tình hình của Akira, Alpha đã góp ý.
[Này Akira, sao chúng ta không tạm nghỉ việc tìm kiếm những tàn tích bí ẩn và đi khám phá những tàn tích hiện có một thời gian thử xem?]
Thông tin về vị trí của thiết bị đầu cuối thuộc Tập đoàn thép Lyon cũng rất hữu ích trong việc xác định những nơi chưa ai đến trong tàn tích. Làm thế hiệu quả hơn nhiều trong việc mò mẫm từng chút một. Kể cả khi không có kết quả đi chăng nữa thì các di vật kiếm được trên đường đi cũng sẽ phần nào bù đắp chi phí và tạo ra lợi nhuận. Không đến nỗi nào. Alpha giải thích như vậy.
Akira thấy đây là một ý kiến hay nhưng có hơi mông lung.
[Nhưng làm thế có ổn không? Tôi nghĩ làm vậy sẽ không thể bằng được việc khám phá những tàn tích bí ẩn, đúng chứ?]
[Tôi không chắc. Nhưng khả năng Akira không tìm được gì nếu đi theo hướng đó cũng cao lắm, cho dù cậu có cố gắng đến đâu thì khả năng trắng tay vẫn còn. Ngoài ra…]
[Ngoài ra?]
[Đúng là tàn tích bí ẩn có tiềm năng hơn nhưng chắc cậu cũng thấy chán nản lắm rồi, phải không? Tìm kiếm mãi vẫn chẳng có gì mà.]
Alpha mỉm cười hài lòng và nhẹ nhàng nói.
Mục đích của việc tìm kiếm những tàn tích chưa ai khám phá là để có được chỗ di vật đáng giá đang trú ngụ bên trong. Làm vậy cũng giúp Akira có thể chi tiền mua sắm các trang thiết bị hiệu suất cao để hoàn thành yêu cầu của Alpha. Nói cách khác, hạ thấp kỳ vọng về thu nhập từ những tàn tích cũng có nghĩa là sẽ trì hoãn việc Akira hoàn thành yêu cầu. Akira biết điều đó, vì vậy cậu có chút lúng túng khi nghe lời đề nghị của Alpha. Nhưng hiện giờ Alpha đang đặt động lực của Akira lên hàng đầu. Cậu rất vui xen lẫn chút thất vọng khi biết được điều đó. Vì vậy Akira quyết định sẽ tận dụng sự quan tâm của Alpha. Cậu mỉm cười gật đầu.
[Tôi hiểu rồi. Vậy ta đi thôi.]
[Được.]
Alpha cười trêu chọc.
[Akira à, cậu đột nhiên tràn đầy năng lượng luôn đấy. Cậu cảm thấy mệt mỏi khi mãi đi vòng vèo quanh vùng đất hoang thôi nên vậy là phải rồi. Điều quan trọng ở đây là phải duy trì động lực làm việc.]
[Tôi hoàn toàn đồng ý với cô.]
Akira cố gắng cười đáp lại.
_*_*_*_
Akira đã thay đổi điểm đến và tiến về phía trước.
Vì cuộc tìm kiếm những tàn tích bí ẩn đã bị gián đoạn nên từ giờ trở đi Akira sẽ không phải lo chuyện lộ vị trí của chúng nữa. Akira nhận một yêu cầu tiêu diệt quái vật khá chung chung để kiếm thêm tiền từ đám quái vật mà cậu xử lý trên đường đi.
Thiết bị đầu cuối đã được lấy ra và kết nối với Văn phòng Thợ săn. Thủ tục đăng ký đã hoàn tất. Trước đây Akira phải liên hệ với phía bên kia bằng đường dây Internet đơn giản, nhưng giờ cậu đã có thể tự mình làm việc này rồi.
Một câu hỏi chợt nảy lên trong đầu Akira.
[Này Alpha, tôi không chắc mình có đang hiểu chuyện này không. Tại sao những yêu cầu tiêu diệt quái vật kiểu này vẫn được treo lên vậy?]
[Tại sao ư? Bởi vì Văn phòng Thợ săn muốn làm như thế mà.]
[Y-Ý tôi không phải vậy….]
Akira hỏi thêm một câu khác. Đó là một câu hỏi đơn giản về khả năng sinh lời của yêu cầu, bao gồm nguồn tiền thanh toán cho Thợ săn.
Akira có thể hiểu được yêu cầu này muốn nói là hãy đi tuần tra xung quanh thành phố đi.
[Tôi nghĩ là vì sự an toàn của thành phố, nguồn lực trả tiền là những người sống bên trong bức tường và những người sống ở những nơi thuộc quận thấp của thành phố,….]
Ngoài ra, nếu dùng tiền để đổi lấy một cái xác quái vật thì mọi chuyện khá dễ hiểu. Dù là máy móc hay sinh học thì hãy tưởng tượng rằng chúng sẽ được tháo dỡ, chuyển đổi thành vật liệu, từ đó đem quy đổi thành tiền và dùng một phần trong số đó để thanh toán cho Thợ săn. Nhưng Akira không biết ai là người đang trả tiền, sống ở đâu và vì lý do gì mà chẳng quan tâm đến chuyện cậu vừa giết được một con quái vật ở gần đây hay cách rất xa thành phố hoặc mang bất cứ một thứ gì đó về để đổi lấy tiền.
Nghe vậy, Alpha có chút ngạc nhiên, sau đó cô nở một nụ cười vui vẻ.
[Chà, Akira đã bắt đầu quan tâm đến những thứ như vậy rồi sao? Cậu đang phát triển tốt đấy. Liệu đây có phải là nhờ khả năng dạy học của tôi không nhỉ?]
[Cảm ơn cô.]
Akira gượng gạo đáp lại với vẻ xấu hổ. Theo một nghĩa nào đó thì Akira thành ra như vậy là vì Alpha đã chỉ ra thứ mà cậu đã không thể nhận ra.
[Tôi đang khen cậu đấy nhé.]
Để trả lời cho câu hỏi của Akira thì lời giải thích ngắn gọn nhất là vì chính phủ đang trả tiền cho lợi ích của toàn bộ khu vực phía Đông.
Cách giải thích này hơi mang hàm ý đoán mò nhưng khá chắc là đúng. Sau phần mở đầu đó, Alpha bắt đầu kể cho Akira nghe thêm một chút.
-------
Yêu cầu tiêu diệt quái vật chung chung là một yêu cầu tiêu diệt mà không đặt ra bất kỳ điều kiện cụ thể nào. Số lượng quái tiêu diệt, thời gian, địa điểm cũng như thời gian, mọi thứ đều không được thiết lập sẵn. Kể cả khi Thợ săn nhận yêu cầu quay trở lại mà không hề chạm trán với bất kỳ quái vật nào thì người đó vẫn sẽ nhận được một khoản tiền thưởng tối thiểu, miễn là họ cung cấp thông tin về lộ trình di chuyển. Khi nào, ở đâu, họ gặp con quái vật đó như thế nào? Hay không gặp? Thắng hay thua? Nếu không đánh bại được thì trốn thoát thế nào? Có chủ đích hay bắt buộc? Thất bại hay bị đánh bại?
Ngay cả với mức độ chính xác đó thì với khả năng thu thập và phân tích lượng dữ liệu khổng lồ của Văn phòng Thợ săn từ khắp khu vực phía Đông thì chúng vẫn sẽ đem lại một số thông tin rất hữu ích.
Kết quả thu được có thể được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau. Để hiểu được mức độ đe dọa của quái vật sinh sống trong khu vực, lựa chọn các tuyến đường vận chuyển giữa các thành phố, lập kế hoạch và sửa đổi dự án phát triển quận phía Đông của Liên bang Tongil sao cho phù hợp… thì những thông tin trên đều rất quan trọng.
Tuy nhiên, chi phí gửi yêu cầu khảo sát cả một vùng đất là rất cao. Vì thế nên dữ liệu sẽ được thu thập và đổi lấy tiền thưởng đều từ những yêu cầu tiêu diệt quái vật kiểu này. Chúng tồn tại vì được nhiều người chấp nhận, vì chẳng cần làm gì mà họ vẫn có thể nhận được tiền kể cả khi đó chỉ là vài đồng bạc lẻ.
Ngoài ra, nếu có bất kỳ con quái nào bị đánh bại ngoài kia vì chính yêu cầu này thì nó cũng sẽ giúp vùng đất hoang an toàn và dễ di chuyển hơn. Nếu lợi nhuận từ việc đó được tính đến thì sẽ có một số khoản tài trợ được đổ về nhằm phục vụ cho mục đích này. Nếu người yêu cầu có thể được tự do quyết định mức tiền thưởng theo những nhiệm vụ thông thường thì với yêu cầu tiêu diệt quái vật chung chung này lại ngược lại, chính Thợ săn nhận yêu cầu mới là những người có thể tự do quyết định khoản tiền mà mình được nhận.
Lệ phí cho những yêu cầu tiêu diệt trên đều được trả như là một khoản chi cần thiết vì lợi ích của toàn bộ thành phố thuộc khu vực phía Đông.
-------
Akira lắng nghe lời giải thích trên với vẻ thích thú cao độ.
[Đằng sau những yêu cầu này đúng là nhiều tính toán quá.]
[Chà, đây chỉ là mô tả sơ bộ mà thôi. Ám chỉ toàn bộ khu vực phía Đông là đã đơn giản hóa đi nhiều rồi đấy, vì tôi có thể đưa ra thêm nhiều những lý do khác từ rất nhiều khu vực nhỏ hơn.]
Nếu một bầy quái vật đột nhiên xuất hiện ở một nơi mà trước đây có rất ít quái vật thì có khả năng ở đó tồn tại những tàn tích giống như Nhà ga Yonozuka mà Akira đã tìm thấy trước đó. Những thông tin như vậy cũng có thể bán được.
Ngoài ra, tỷ lệ gặp phải quái vật cũng là kim chỉ nam cho những công ty bảo hiểm để họ có thể cân nhắc, phân phối mức phí bảo hiểm sao cho tối ưu lợi nhuận nhất có thể.
Chỉ riêng việc bán những thông tin đó cho các thành phố và doanh nghiệp thôi cũng đủ để kiếm được một khoản đáng kể rồi. Alpha nói thêm, Akira gật đầu đồng ý.
[Có một điều chắc chắn là nếu như những tàn tích bí ẩn được tìm thấy thì các thành phố lân cận sẽ kiếm được bộn tiền. Đống di vật sẽ được bán trong thành phố, Thợ săn sẽ được trả lương cao và kinh tế của chính nơi đó sẽ được hồi sinh mạnh mẽ.]
Akira đã phát triển từng chút một về kiến thức, bên cạnh khả năng chiến đấu đến mức có thể đưa ra được những suy luận như vậy.
[Đúng ý mà tôi đang nói đấy.]
Alpha mỉm cười khi thấy Akira đang ngày một trưởng thành hơn, cô gật đầu với một cảm xúc sâu sắc sau khi nghe lời giải thích của cậu. Alpha vẫn luôn suy nghĩ, nhưng kiến thức không hề có hại. Đây không phải là một trong những khả năng có tiềm tàng chống lại Alpha và khiến Akira thù địch với cô.
Vì lý do đó nên Alpha đã hơi thiên vị một chút về độ chính xác của thông tin mà cô cung cấp cho Akira.
_*_*_*_
Khi Akira đi được một lúc thì điểm đến bắt đầu xuất hiện trên tầm nhìn. Đó là khung cảnh của một thành phố cũ, nơi mà trước đây từ rất lâu đã tồn tại những cảnh quan đô thị rộng khắp.
[Kia có phải là tàn tích Mihazono không?]
Ngay sau đó, một chiếc xe buýt chuyên dụng cỡ lớn cũng đang hướng thẳng đến đó. Bên trong có rất nhiều Thợ săn.
[Xem ra chúng ta đều đến cùng một chỗ rồi.]
Akira không thể tin được rằng cũng có rất nhiều Thợ săn giống như cậu đang trên đường tới đó. Akira lại nhìn về phía xa kia nơi tàn tích tọa lạc. Trông Akira hơi lạ.
[Akira, có chuyện gì sao?]
[Này Alpha, có rất nhiều Thợ săn như tôi đã liên tục thu thập di vật ở tàn tích trong một khoảng thời gian dài rồi, phải không? Tầm hàng thập kỷ, hàng thế kỷ chẳng hạn….]
[Chúng ta không thể biết được chính xác là quá trình đã diễn ra trong bao lâu, còn tùy thuộc theo từng khu vực nữa nhưng ít nhất cũng được khoảng 200 năm rồi.]
[Tôi tự hỏi…. Nếu có nhiều Thợ săn đã mang di vật về từ tàn tích trong một khoảng thời gian dài như vậy thì sao ở đó vẫn còn di vật ở đó được cơ chứ? Số lượng bên trong kia còn lại bao nhiêu?]
Câu hỏi đơn giản của Akira đã được Alpha dễ dàng giải đáp.
[Hết rồi. Thực tế thì không còn di vật nào ở tàn tích Higaraka cả. Còn tàn tích Minakado, nơi từng là chỗ trú ẩn của Sên Ngàn Súng giờ cũng đã bị vét sạch sẽ rồi, đúng chứ?]
Không chỉ ở những tàn tích đó mà còn rất nhiều nơi khác nữa ở khu vực phía Đông đã bị khai thác hết di vật. Xu hướng chuyển dần về phía Tây như là một kết quả tất yếu. Còn một lý do khác để giải thích cho sự dịch chuyển này là vì những con quái vật ở những khu vực đó tương đối yếu ớt nên Thợ săn sẽ rất dễ dàng thu thập di vật.
Khi những tàn tích đã cạn kiệt đến mức đi săn ở đó không còn đem lại tính khả thi nữa thì Thợ săn sẽ di chuyển phạm vi hoạt động đến những nơi xa hơn về phía Đông để tìm kiếm những tàn tích mới. Tongkoren - nơi hỗ trợ tìm kiếm các tàn tích nhằm hỗ trợ sự phát triển của toàn khu vực phía Đông cũng dần mở rộng vùng hoạt động xa hơn để tìm kiếm những tàn tích giá trị hơn.
Càng đi về phía Đông ở vùng đất hoang thì quái vật sẽ càng trở nên mạnh mẽ, chi phí chiến đấu phải bỏ ra cũng ngày một tăng cao. Tuy nhiên, giá trị của chỗ di vật tìm được cũng cao hơn nên phần nào cân bằng được số vốn chuẩn bị. Vẫn còn nhiều tàn tích xung quanh thành phố Kugamayam, nơi Akira sinh sống, có thể khai thác sinh lời được mà không gặp vấn đề gì. Akira có cảm giác khó chịu mơ hồ sau khi nghe những câu chuyện này.
[Vậy có nghĩa là một ngày nào đó những tàn tích mới sẽ biến mất…. Tôi không biết liệu nó có ổn hay không.]
Alpha cười trước sự lo lắng rất tự nhiên của Akira.
[Không sao. Đúng là nếu cứ tìm kiếm mãi thì rốt cục tàn tích mới cũng sẽ hết, nhưng mọi việc không diễn ra nhanh đến thế đâu, Akira không cần phải lo gì hết.]
Ngay cả với những tàn tích chứa số lượng lớn di vật thì chúng cũng sẽ biến mất hoặc bị lãng quên nếu như khai thác quá khó khăn. Nói đúng hơn thì những con quái vật sống trong tàn tích đủ mạnh để bảo vệ hang ổ của mình lẫn đống di vật, mặc dù nhiều Thợ săn đã vào những nơi đó với mục đích tìm kiếm chúng. Tất cả sẽ không thể bị lấy đi dễ dàng. Ngoài ra, những địa điểm mà chức năng khôi phục tự động vẫn còn hoạt động sẽ không chỉ sửa chữa lại toàn bộ tòa nhà ở đó, thậm chí chúng còn tự bổ sung trang thiết bị,… và trong trường hợp có cửa hàng thì chức năng sẽ bổ sung lại hàng hóa, lớn hơn thì còn tái tạo lại chính tòa nhà hay cửa hàng đó. Chức năng thần thánh này đôi khi sẽ bị dừng vì một vài lý do nào đó, nhưng một khi đã bật lên thì mọi thứ sẽ trở về trạng thái ban đầu. Thậm chí đã có những trường hợp tàn tích xuất hiện chỉ sau một đêm khi mà trước đó chỉ là một vùng đất hoang vu trống trải.
Sau khi nói xong, Alpha nở nụ cười trấn an Akira.
[Đó là một trong những lý do vì sao tàn tích sẽ không dễ dàng cạn kiệt di vật như vậy đâu. Vậy nên công việc Thợ săn của Akira sẽ không ngừng lại chỉ vì nguyên nhân cỏn con như thế. Cậu có thể yên tâm rồi nhé.]
[Tôi không biết chuyện đó đấy…. Chà, cảm giác nhẹ nhõm hơn rồi…. Hửm? Những nếu có những tàn tích có thể tự động lấp đầy di vật thì chẳng phải sẽ có những Thợ săn thừa cơ chiếm hữu chúng sao?]
[Những nơi như vậy cũng có khả năng khôi phục tự động và sửa chữa thiết bị sản xuất lẫn hệ thống an ninh. Và nguồn cung cấp vô tận những máy móc như thế sẽ giúp chính nơi đó đẩy lui được bất kỳ kẻ xâm nhập nào.]
Một tàn tích ban đầu nhìn thì trông có độ khó không đáng kể có thể sẽ biến thành một nơi cực kỳ nguy hiểm nếu như những Thợ săn đổ xô đến để thu thập, nói đúng hơn thì họ coi nơi đó là một mỏ vàng, một nơi kiếm tiền miễn phí. Đây cũng chính là lúc mà hệ thống an ninh của tàn tích sẽ nâng mức cảnh báo tình hình và triển khai hàng loạt các máy móc cũng như thiết bị phòng thủ số lượng lớn.
[Chà, xử lý đám người có vũ trang xâm nhập trái phép và lấy tài sản khi không có sự đồng ý đâu có gì sai, đúng không?]
[Nếu nghĩ như vậy thì đúng thật…. Một Thợ săn đi cướp bóc… để rồi lại trở thành kẻ bị cướp….]
Akira lẩm bẩm cảm thán. Cậu thấy hơi khó chịu nhưng sự chú tâm vào thực tại vẫn đủ mạnh để khiến cậu gạt nó sang một bên.
[Nhưng tôi đâu thể bỏ làm Thợ săn được. Chắc lo lắng bây giờ cũng muộn rồi. Những kẻ như thế đều đã chết nên trừ khi có ma hay thứ gì đó tương tự thế thì tôi mới phải để tâm thôi, phải không?]
[…Ừ đúng vậy.]
Nét mặt Alpha hơi đanh lại, toát ra một thứ gì đó phức tạp, khác xa so với nụ cười thường ngày. Với biểu cảm đó trên khuôn mặt, cô nhìn Akira, người đang hoang mang thấy rõ. Và trước khi Akira kịp nhận ra, nét mặt của Alpha đã quay trở lại và nở một nụ cười như mọi khi.
-------
Những người mà ngày nay đang kiếm tìm những tàn tích của cựu thế giới, thu thập di vật thì được gọi chung là Thợ săn. Những kẻ bảo vệ tàn tích và tấn công Thợ săn được người đời gọi là quái vật. Cuộc đấu tranh giữa thế giới cũ và thế giới hiện tại vẫn luôn tiếp tục và kéo dài cho đến ngày nay. Trận chiến giữa những kẻ sống trên những lãnh thổ cũ thuộc về những quốc gia bị phá hủy từ thời xưa và đám người luôn cố gắng loại bỏ chúng vẫn luôn diễn ra trong một khoảng thời gian rất dài.
_*_*_*_
Tàn tích thành phố Mihazono là một tàn tích của một thành phố cũ thuộc cựu thế giới, giống như tàn tích Kuzusuhara. Nói chính xác hơn thì đây là một nhóm bao gồm nhiều tàn tích nhỏ nằm trong một bộ phận thành phố lớn, chúng được phân chia dựa theo xu hướng kiến trúc còn tồn tại cho đến ngày nay như khu thành phố, khu nhà máy,….
Tàn tích này khá lớn nhưng không rộng bằng tàn tích Kuzusuhara. Những con quái vật sống ở đây cũng không mạnh bằng những con quái trú ngụ bên trong tàn tích Kuzusuhara. Thợ săn có trình độ lẫn kỹ năng ở một mức nhất định luôn tìm được một chỗ đứng để kiếm tiền từ những tàn tích này. Akira không đủ tư cách để đặt chân vào trong đó, bộ đồ rẻ tiền, một khẩu AAH với kỹ năng non nớt. Nhưng hiện giờ Akira không gặp phải bất cứ vấn đề gì. Cậu không hề nản chí khi cố gắng mỗi ngày để tương lai có thể đến tàn tích đó, thậm chí Akira còn tưởng tượng ra mối đe dọa luôn thường trực từ tòa nhà cao ốc khổng lồ phía đằng xa kia. Vẻ bề ngoài chẳng hề có dấu hiệu của sự xuống cấp hay cổ kính, hệ thống an ninh luôn được duy trì với chức năng sửa chữa tự động.
Và khi đặt chân đến tàn tích Mihazono, cậu hơi ngạc nhiên khi thấy một chuyện khá bất ngờ.
[Kia là bãi đậu xe…. Có huy hiệu của Văn phòng Thợ săn…. Hả? Nó được quản lý bởi Văn phòng Thợ săn sao? Bãi đậu xe? Ở tàn tích?]
Khi Akira dừng xe và bối rối thấy rõ, một nhân viên an ninh ở đó đã tiếp cận cậu.
“Này, đừng có đỗ xe ở đây! Cậu đang cản đường mọi người đấy!”
“A-À, tôi xin lỗi.”
Akira xin lỗi và cố gắng di chuyển chiếc xe. Nhìn dáng vẻ của Akira, người đàn ông kia suy đoán.
“Cậu chưa tới đây bao giờ à?”
“Ư-Ừ.”
“Tôi hiểu rồi. Nếu cậu định đỗ xe quanh đây thì hãy dùng bãi đậu này đi. Rất nhiều xe qua lại ở đây nên đứng đó sẽ chặn đường họ đấy. Nếu không muốn trả tiền đỗ xe thì hãy đỗ xa hơn. Ít nhất là phải xa như thế kia kìa.”
Người đàn ông nói và chỉ tay về nơi cách đó không xa.
Akira tò mò hỏi.
“…Thế là đủ xa rồi sao? Nếu chỉ như vậy thôi thì người ta sẽ không chịu thuê bãi- À, nhưng tôi thấy có rất nhiều người đang dùng bãi đỗ nhỉ?”
Bên trong kia đã có rất nhiều xe rồi. Khoảng 40% diện tích đã được lấp đầy. Vẫn còn khá nhiều chỗ trống nhưng so về kích thước của nó thì bãi đỗ xe này đã được sử dụng khá nhiều.
Người đàn ông kia trả lời câu hỏi của Akira.
“Nơi này có mái che và giá cũng không đắt lắm. Ở đây còn có một chi nhánh của Văn phòng Thợ săn luôn nên không chỉ có Thợ săn mà cả nhân viên của văn phòng và những người có quan hệ kinh doanh với Thợ săn cũng lui về rất nhiều.”
Akira nhìn lại bãi đỗ xe. Thực sự có rất nhiều xe đỗ ở đây không phải là xe dành cho Thợ săn.
“Đây còn là vùng đất hoang nữa mà. Xin lỗi khi phải nói thế này nhưng giới Thợ săn có rất nhiều kẻ đần độn và bất lịch sự. Nhưng chẳng có ai ngu ngốc đến nỗi gây rối trong bãi đỗ xe do Văn phòng Thợ săn quản lý cả. Nhân viên bảo vệ và camera giám sát luôn theo dõi sát sao mọi thứ.”
Akira vô thức gật đầu nhẹ. Cậu biết giá trị của việc tìm được một nơi đỗ xe an toàn nơi chất đầy hiểm nguy này là lớn đến chừng nào.
“Chà, đôi khi có những kẻ ngốc luôn cố gắng tự thân làm mọi việc nhưng tất cả đều gặp những kết cục đáng tiếc. Chính vì thế nên có rất nhiều người sử dụng nơi này đấy cậu biết không? Nếu cũng muốn cho vào thì cậu hãy gặp nhân viên tiếp tân ở đằng kia.”
Khi người đàn ông tử tế kia nói xong với một Thợ săn mới đến, một người có lẽ là đã đủ khả năng để làm việc tại tàn tích Mihazono về tầm quan trọng của bãi đỗ xe, anh ta nhẹ nhàng chỉ tay đến bàn tiếp tân.
[…Thử một lần đi.]
[Đúng là vậy thật. Phải tận dụng nó để không biến xe trở thành mục tiêu của đám phá hoại do sự xui xẻo của ta, phải không?]
Akira cười gượng gạo đáp lại Alpha, người đang mỉm cười trêu chọc cậu.
“Cậu phải đến quầy tiếp tân của bãi đỗ và gửi xe sau khi hoàn thành thủ tục thanh toán. Để tránh tính phí quá mức thì hóa đơn đã được khấu trừ trực tiếp từ tài khoản Thợ săn rồi. Xin hãy lưu ý là nếu cậu quên làm thủ tục khi đi về thì hệ thống sẽ tiếp tục trừ phí vào tài khoản trong suốt chặng đường sau đó.”
“…Thế có nghĩa là nếu tôi bị lạc trong tàn tích thì họ sẽ vét sạch tiền cho đến khi tài khoản của tôi trống không sao?”
“Tôi đã được cung cấp bảo hiểm cứu hộ trong trường hợp gặp nạn rồi. Nếu không muốn như thế thì cậu có thể làm như tôi. Ở đây có hẳn một chi nhánh của Văn phòng Thợ săn mà, làm được rất nhiều khác đấy.”
Akira dỡ hành lý của mình ra khỏi xe, tháo khẩu CWH và DVTS ra khỏi bệ súng và khoác lên vai. Sau khi chuẩn bị xong, Akira rời khỏi bãi đậu xe và di chuyển đến chi nhánh của Văn phòng Thợ săn. Nơi đây cũng được xây thêm một trạm thu mua di vật và cậu có thể thấy những Thợ săn mang theo di vật mà họ vừa kiếm được từ tàn tích. Cũng có những người mang theo xác của quái vật máy móc.
[Anh ta đang đem xác quái vật về và bán chúng. Hừm…. Thu gom sắt thép phế liệu để đổi lấy tiền sao?]
[Ít nhất thì ta có thể đem bán đám quái vật tiêu diệt được với giá cao ở đây luôn thay vì mang hẳn về thành phố bán.]
Theo một nghĩa nào đó thì đám quái vật máy móc còn thì có nghĩa là tàn tích vẫn hoạt động được. Ngay cả khi có bị hỏng hóc đâu đó thì chúng thường dùng các vật liệu có xuất xứ từ cựu thế giới, thứ không thể tự tạo bằng công nghệ này nay và có thể đắt hơn hẳn chỗ di vật kém chất lượng.
Ít nhất thì tại tàn tích Mihazono có mức lợi nhuận đủ lớn để khiến các thương nhân có tinh thần kinh doanh lớn thuê chỗ và bán xe đẩy ở những khu vực nằm gần chi nhánh Văn phòng Thợ săn.
Đem xác quái vật về thành phố bán sẽ khá rắc rối nên Thợ săn sẽ chọn việc bán hết tại tàn tích luôn.
Với suy nghĩ đó thì nhiều Thợ săn đã chọn nơi này để tiêu diệt quái vật kiếm tiền, từ đó khiến độ khó của nơi đây giảm đi tương đối đáng kể.
Điều này khuyến khích việc thu thập di vật và các thành phố sẽ thu được lợi nhuận lớn từ chúng. Có lẽ đây chính là lý do vì sao nhiều nơi đang mua vào với giá cao hơn một chút. Alpha nhẹ nhàng nói thêm.
Akira gật đầu như thể hài lòng với câu trả lời.
[Giờ thì tôi đã hiểu vì sao lại cần có chi nhánh Văn phòng Thợ săn ở đây rồi. Nếu ở Kuzusuhara cũng có một cái thì tốt quá nhỉ.]
Akira đang nhớ lại cách cậu từng mang di vật từ sâu bên trong tàn tích trở về, từ cái thời mà cậu còn chưa có bộ đồ gia cường.
[Tàn tích Kuzusuhara khá gần thành phố nên họ có lẽ không nghĩ đến chuyện xây một chi nhánh ở đó. Ngoài ra thì tôi thấy nếu đã làm thì làm cho lớn, nếu không thì sẽ không làm gì cả.”
[Kiểu gì vậy?]
[Chắc cậu sẽ tính đến chuyện xây một thứ gì đó lớn hơn nhiều so với một căn cứ tạm thời chứ đừng nói đến là chi nhánh phụ, phải không?]
[…Ồ, cái đó nữa sao.]
Akira chợt nhận thấy một vài Thợ săn xung quanh mình đang nhìn về cùng một hướng với vẻ hiểu kỳ. Akira cũng nhìn về phía đó và cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không kém. Ở đó là ba gương mặt quen thuộc, hơn nữa thì trang phục của họ là đồ hầu gái, một thứ vô cùng lạc quẻ khi vào trong tàn tích.
Họ chính là Reina và gia nhân của cô.