Chương4: Tử thủ Apta(part3)
Độ dài 3,906 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-07-29 16:37:19
Part 3
Vileena Owell đang ngồi trên đỉnh một dãy cầu thang nằm cách bãi đỗ phi thuyền không xa. Ánh mắt cô đang dõi theo hình bóng những con tàu đang bay lượn trên bầu trời. Vì mới được thành lập gần đây nên đội phi thuyền chiến đấu phải liên tục tổ chức diễn tập mỗi ngày.
“Ô?”
Công chúa nhoẻn miệng cười khi trông thấy người lính Cận Vệ nọ đang đi đến chỗ mình.
“Dạo này ta không thấy mặt ngài luôn. Lại bận đi làm nhiệm vụ bí mật cho hoàng tử à?”
“Dạ không...”
Orba không biết phải đáp như thế nào nên chỉ trả lời cụt ngủn. Đầu óc cậu đang lo ngay ngáy phải làm sao để tính cách của ‘hoàng tử Gil’ và ‘đấu sĩ Orba’ càng khác nhau càng tốt.
“Thôi đừng bận tâm. Đằng nào thì ngài cũng không được phép tiết lộ chứ gì.”
Vileena nói rồi lại lơ đãng ngẩng mặt lên nhìn trời. Đôi chân cô vung vẩy từ sau ra trước, từ trước ra sau...
Sao cô ta trông lạ vậy?
Sự không phòng bị của công chúa lại càng làm Orba thêm đề phòng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô ta trưng ra nét mặt như thế. Mỗi lần gặp hoàng tử là Vileena lại toát ra thứ áp lực hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta hay đại loại vậy. Vậy mà giờ đây cái khí thế ấy lại biến đâu mất. Orba nghĩ thầm, có khi người đang ngồi trước mặt mình chỉ là một cô gái bình thường tuổi mười bốn mười lăm chứ không phải là một nàng công chúa đâu.
Orba lẳng lặng đến ngồi bên Vileena và cũng ngước lên nhìn trời. Cậu cảm thấy bây giờ không phải là lúc để nhắc đến cái huy chương.
Một trận gió thổi ào qua.
“Ah.”
Vileena nhận thấy một chiếc lá vừa vương vào tóc mình. Cô đang định lấy tay gạt nó đi thì...
“Xin phép...”
Orba lại nói cụt lủn rồi nhẹ nhàng gỡ chiếc lá ra. Một cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại thoáng qua trên đầu ngón tay cậu. Đến cả bản thân Orba cũng thấy ngạc nhiên. Cậu tự trách mình:
Sao mày lại hành xử như một thằng trai tơ chưa nếm mùi gái bao giờ vậy?
“Cảm ơn.”
Vileena lại cười. Nụ cười hồn nhiên và rất đỗi vô tư. Nếu như cô ta tạo được vẻ ngoài như vậy trong lần gặp gỡ đầu tiên với ‘hoàng tử Gil’ thì Orba – khi ấy vẫn còn đang mơ hồ về những thị phi của hoàng gia quý tộc – sẽ bị cái cười đó lừa bịp, lầm tưởng rằng đây đích thực là một nàng công chúa ‘trẻ dại và ngây thơ với đời’.
“Có điều gì đang làm công chúa bận tâm chăng?”
“Ngài thấy thế à?”
“Ơ... Người trông rất lơ đãng. Nói thế này thật vô lễ nhưng...”
“Không sao. Ngài nói đúng. Thành Apta này có quá nhiều việc cần ta lưu tâm. Hiện giờ, khi không phải nặng lòng nghĩ đến chúng, ta cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ, dù cho đây có thể chỉ là cố tình lảng tránh vần đề mà thôi.”
“Không-không đâu.” Orba đáp.
Bản thân cậu cũng hiểu cảm giác đó. Trong một ngày quay cuồng cùng hàng núi công việc khiến cho đầu óc mụ mẫm, thỉnh thoảng cậu lại dành ra một tiếng đồng hồ để giải tỏa tâm trí, dẹp hết những phiền nhiễu trong lòng đi. Những giây phút ấy thật dễ chịu, như thể đang đi trên mây vậy.
“Công chúa đã suy đi tính lại nhiều lần mà không tìm được lời giải, cứ như thể liên tục lạc vào ngõ cụt trong mê cung vậy, tuy nhiên Người lại không đành lòng từ bỏ vì nghĩ rằng đó có thể là việc0 quan trọng. Thế rồi, sau một giấc ngủ thư giãn, Người bất ngờ phát hiện ra một lối tắt và cười xòa, ‘À, dễ ợt như vậy mà mình không biết,’ khi chinh phục được mê cung.”
“Ừm, cũng từa tựa thế.” Vileena gật đầu. “Có điều, Orba à, mê cung lần này khó khăn và phức tạp hơn tất thảy. Biết đâu ngài lại có thể gợi ý cho ta cũng nên.”
“Xin Công chúa cứ nói.”
“Ta hỏi nhé. Orba, ta là ai?”
“Hả?”
Chàng đấu sĩ mặt nạ bất giác thốt ra một tiếng kêu thô lỗ. Vileena hơi nheo mắt nhìn cậu.
“Lâu nay ta vẫn nghĩ đến việc này. Hoàng tử đã đoán trước được cuộc tấn công của Ax Bazgan, thế mà hắn vẫn giấu ta. Hắn chỉ làm đúng một việc là sắp đặt cận vệ Shique ở gần ta để đảm bảo an toàn. Lúc ấy ta đã giận điên người. Cuối cùng ta đã hiểu mình là ai trong mắt hoàng tử: một kẻ địch cần phải để mắt đến.”
“Tuy nhiên,” Vileena hít một hơi. “Bản thân ta cũng không tìm ra được câu trả lời. Cảm giác như trong thâm tâm ta có vô số những [ta] khác. Trong số đó, ai là thật, ai là giả, hay tất cả đều là giả? Một người đến cả bản ngã của mình còn không hiểu thì làm sao người khác có thể tin tưởng được?”
Anh Roan.
Đầu óc Orba chợt nhớ lại chuyện năm xưa. Sáu năm trước, hai anh em vừa ngắm trăng vừa tán chuyện.
Vileena gục mặt xuống.
“Những suy nghĩ đáng xấu hổ này cứ luẩn quẩn trong đầu ta. Ta tin mình là người quả cảm, quyết đoán, một chiến binh có tài, thậm chí có thể là tướng lĩnh, giống như thái thượng hoàng kính yêu của ta. Vậy mà đến cái tôi của bản thân mình ta còn không hiểu. Lúc nãy ngài nói việc tìm câu trả lời cũng giống như giải câu đố mê cung nhưng với ta, mê cung đó tồn tại ở lối ra, hay đúng hơn là có quá nhiều ngã rẽ trong khi ta lại không biết đâu là đích đến.”
“Mọi người ai cũng như thế thôi.”
“Vậy ư?”
Giọng Orba hơi lạc đi.
“[Ta thực ra là ai?], con người ai cũng phân vân khi trả lời câu hỏi đó. Hay có lẽ họ không biết câu trả lời có tồn tại hay không. Họ vẫn sống như bình thường. Bất kể hạng người nào – hoàng thân, quý tộc, triết gia, giáo sĩ, lái buôn hay nô lệ, những kẻ phải chém giết những người xa lạ chỉ để sống đến ngày mai – tất cả đều ôm mộng tưởng trong lòng, nghĩ rằng [bản ngã] của mình đang ở ngoài kia và đang kêu gọi mình tìm đến nó. Ta là ai? Ta sẽ trở nên như thế nào? Những câu hỏi như vậy có đầy rẫy, vô khối như sao trời. Niềm nghi vấn ấy sẽ bám riết lấy con người ta, sẽ còn mãi không nguôi.”
“...”
“Thần e rằng điều đó đúng với cả công chúa điện hạ lẫn một kẻ sặc mùi máu tanh như thần.”
“...Ta thấy xấu hổ quá.”
“Eh?”
Orba giật nảy mình như thể vừa tỉnh dậy sau cơn mê. Cậu quay sang nhìn Vileena. Cô đang ngồi chống cằm lên tay.
“Bấy lâu nay ta vẫn nghĩ mình là người duy nhất gặp phải vấn đề này, nhưng có lẽ ngài nói đúng. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đều có lúc lạc lối. Chính vì thế nên họ mới đi tìm con đường mới, thèm muốn những mối quan hệ tương trợ lẫn nhau. Rốt cuộc ngài vẫn là người mở mang đầu óc cho ta.”
“Không không, Công chúa quá lời rồi. Người không nên coi trọng lời thần nói như thế.”
“Hay ngài định bảo là mình chỉ buột miệng nói bừa?” Vileena nhướn mày, quắc mắt nhìn cậu. “Không thể nào. Ngài Orba, những lời vừa rồi xuất phát từ chính cảm giác ngờ vực và lạc lối trong thâm tâm ngài. Chà, giờ ta thấy sáng sủa hơn rồi. Thiên hạ ai cũng như thế. Thái thượng hoàng, Theresia, ngài, ta, kể cả Gil Mephius.”
Orba không đáp. Cậu chỉ đơn thuần nhắc lại lời của anh Roan khi xưa. Tuy nhiên, việc nói thành lời những kỉ niệm đó đã kéo theo bao nhiêu nỗi niềm chôn giấu trong lòng cậu: đau khổ, ai oán, mặc cảm tội lỗi.
Cùng lúc ấy, đội phi thuyền chuẩn bị hạ cánh. Hai chiếc đầu nhẹ nhàng tiếp đất nhưng chiếc thứ ba lại loạng quạng quệt cánh xuống đất. Chắc hẳn phi công đã không làm tốt thao tác cân bằng lượng xả Ether để điều chỉnh tốc độ.
“Kéo cần gạt trái! Đạp chân ga xuống!”
Orba quát to đến mức Vileena phải giật mình đứng dậy.
Phần có cấu trúc mô phỏng theo chân loài phi long của chiếc phi thuyền chà mạnh xuống đất. Cuối cùng con tàu cũng dừng hẳn lại, vừa kịp tránh khỏi một vụ tai nạn.
Công chúa Vileena nở nụ cười ngượng ngập...
“Nhớ giữ bí mật nhé, đừng cho hoàng tử biết.”
...rồi chạy luôn tới chỗ chiếc phi thuyền, không chờ lời hồi đáp của Orba.
*
“Noue-sama.”
Roger, chỉ huy của đội kỵ binh số hai trực thuộc đoàn Hiệp Sĩ Đồng, chạy đến bắt chuyện với Noue Salzantes trên con đường lát đá trong vườn hoa lâu đài.
“Ngài muốn chúng ta ở lại thêm bao lâu nữa? Chiến tranh với Ende có thể nổ ra vào bất cứ lúc nào. Nếu không khẩn trương củng cổ các phòng tuyến ở biên giới...”
“Ta biết.”
Noue chợt dừng bước, nhìn nhân công trong lâu đài tỉa cây. Roger cũng đứng lại.
“Cho dù chỉ có mỗi lực lượng hiệp sĩ trong tay, chúng ta cũng dư sức đánh đuổi cả quân Ende lẫn Arion, bất kể Mephius có chi viện hay không.”
“Ừ, được chứ.”
Dĩ nhiên là Noue không coi nhẹ thực lực của quân đội Garbera. Nếu đánh phòng thủ, họ vẫn có thể cầm chân quân Arion ở một chừng mực nào đó. Ngoài ra, vẫn còn một số thế lực sẽ không để yên cho Arion tự do bành trướng đến vùng trung tâm lục địa. Noue vẫn còn giải pháp vận động các quốc gia vùng vịnh phương bắc lập liên quân chống Arion.
Có điều...
Garbera vẫn chưa hồi phục sau cuộc chiến mười năm, cộng thêm vụ nổi loạn mới đây của Ryucown. Tốt hơn hết là phải giải quyết triệt để vấn đề trước khi Arion kịp kéo quân sang, hay đúng hơn là trước khi Ende kịp động binh. Muốn vậy, Garbera cần phải đảm bảo được sự hợp tác từ phía Mephius bằng mọi giá. Trong khi hoàng đế Guhl đã tỏ thái độ ủng hộ Ende thì hoàng tử Gil chắc chắn là đối tác đàm phán triển vọng hơn. Nhưng...
Ở một khía cạnh nào đó, tên này còn khó nhằn hơn cả Guhl Mephius.
Đúng như Orba đã lo ngại, hiện giờ Noue đang cân nhắc xem mình có thể tin tưởng ‘Gil Mephius’ đến mức nào.
Một bậc thầy trá ngụy thứ thiệt, tuy nhiên mỗi lần giáp mặt là hắn lại làm những việc ngô nghê đến độ quái đản, hay đúng hơn là không thể nào không để ý thấy sự non kém trong hắn. Hắn có vẻ giống với Ryucown nhưng lạ thay, cái lí tưởng cháy bỏng mà hắn theo đuổi lại hầu như không có chút gì gọi là ‘tinh thần ái quốc’ hết.
Vấn đề này có quan hệ trọng đại, liên quan đến sự tồn vong của Garbera. Không thể giao phó nó cho một người mà mình không yên tâm được. Để xem nào, ta nên khai thác hắn từ góc độ nào đây?
Đúng ra thì Orba chính là nguyên nhân khiến cho Noue phải cảnh giác cao độ như vậy. Sai lầm này xuất phát từ sự non tay trong việc lèo lái mối quan hệ với giới quý tộc của cậu.
“Hửm?”
Noue rời mắt khỏi người làm vườn, ngẩng lên nhìn trời. Ở khu vực bãi đỗ phi thuyền ở rìa phía đông pháo đài có một đội tàu đang tập dàn đội hình bay. Trông có vẻ như đây chỉ là một buổi tập luyện bình thường, tuy nhiên người dẫn đầu phi đội lại khiến cho Noue chú ý. Nhìn từ xa chỉ thấy một chấm nhỏ nhưng vóc dáng ấy thì không lẫn đi đâu được.
“Kia là...” Roger kêu lên.
“Mèo vẫn hoàn mèo.” Noue bật cười.
Hai người cùng đi về phía bãi đỗ tàu. Người phi công vừa xuống khỏi chiếc phi thuyền mới hạ cánh chính là Vileena chứ không phải ai khác. Bộ đồ phi công bó sát không phải là loại trang phục phù hợp cho một tiểu thư đài các vì nó làm cho những đường cong trên cơ thể cô trở lên lộ liễu hơn bao giờ hết. Những thanh niên trẻ như Roger đều đỏ mặt ngoảnh đi chỗ khác, trừ Noue ra. Anh ta vốn không bận tâm đến chuyện áo quần. Vileena vẫy tay chào hai người.
“Salzantes-dono, ngài định sẽ nán lại Apta thêm bao lâu?”
“Thưa, muộn nhất là hai ngày nữa ạ. Thần vẫn còn vài việc phải làm.”
“Ừm, vất vả cho ngài rồi.”
Công chúa Vileena lau mồ hôi đọng trên má, nói với giọng phấn khởi.
“Thần luôn thấy công chúa điện hạ thích thú với bầu trời, dù có ở đâu đi nữa.”
“À, ta nổi hứng muốn mượn phi thuyền, định bụng sẽ chỉ bay một vòng chơi chơi thôi, ai ngờ đám phi công lại nài nỉ ta biểu diễn một bài mẫu trong buổi tập của họ.”
Nhóm phi công Mephius người nào người nấy đều kiệt sức nằm vật ra đất. Họ đã phải dốc hết sức để theo kịp Vileena, người có kĩ thuật lái phi thuyền ngang ngửa với những phi công lão luyện bậc nhất Garbera.
“Bầu trời thật tuyệt vời. Thế giới có thể bị chia cắt thành nhiều quốc gia dưới mặt đất nhưng bầu trời thì chỉ có một mà thôi.”
Ối chà.
Noue cũng hướng mắt lên nhìn trời theo công chúa, trong lòng thầm tặc lưỡi.
Đa cảm quá rồi.
“Ngài Noue, sẵn tiện đây...” Vileena chợt hạ giọng. “Vấn đề Ende ra sao rồi?”
“Thần xin nói thật là tình hình rất không khả quan. Sứ giả chúng ta gửi đến Ende đều bị đuổi về.”
“Thế còn hoàng tử Gil? Anh ta nói gì?”
“Việc này có hơi...” Noue tìm cách đánh trống lảng.
“Ta xin lỗi.” Ánh mắt Vileena chùng xuống. “Hoàng tử là kiểu người luôn tỏ ra thờ ơ với thiên hạ nhưng thực ra y chắc chắn có lưu tâm. Ta mong ngài hãy đặt chút niềm tin vào y.”
“Dạ vâng. Nhưng mà...”
“Ngài không cần phải e ngại. Cứ khi nào ta cảm thấy sắp hết kiên nhẫn nổi và toan thúc cho hoàng tử mấy thúc vào mông thì y như rằng y lại bắt đầu ra tay. Kiểu như tâm ý liên thông ấy. Một khi đã hành động thì hoàng tử sẽ làm cực kỳ nhanh gọn.”
“Haha”
Noue cũng thấy ấm lòng sau những lời vừa rồi của Vileena. Đồng thời...
Công chúa đã hoàn toàn đặt mình vào vị thế của một người Mephius rồi.
Những lời như ‘xin lỗi’ hay ‘mong ngài tin tưởng’.
Noue cũng hiểu cho cảm giác bẫt nhẫn và bực tức mà công chúa dành cho hoàng tử Gil. Dẫu vậy, cô cũng không thể làm gì hơn là than phiền với một người ‘ngoại quốc’ là Noue. Vừa rồi anh ta cho rằng Vileena đã quá đa cảm nhưng công chúa đã có thể kìm chế cảm xúc cá nhân trong khi vẫn tỏ ra trang nghiêm. Đó chính là bằng chứng cho thấy cô đã trưởng thành hơn.
“Cùng lắm thì ta sẽ làm tới với hoàng tử. Đá cho hắn mấy phát rồi lôi cổ hắn đến gặp ngài. Ta không ngại đâu.”
“Không không, Công chúa điện hạ hà tất phải làm quá lên như thế.”
Qua vài câu trao đổi với công chúa Vileena, người vừa quyết định sẽ xắn tay áo lên hành động, Noue cảm thấy nỗi lòng mình được giải tỏa đi ít nhiều.
Tại sao không chứ. Nếu hắn đã dám nói thẳng thì mình cũng sẽ không giấu diếm làm gì nữa. Đúng thật là tím cách khai thác điểm yếu của hắn sẽ không đem lại tiến triển gì.
Cùng lúc đó, Orba đang theo dõi cuộc trò chuyện của Noue và Vileena từ đằng xa. Cậu hiểu, cho dù không xác định được sự thay đổi về biểu cảm trên nét mặt Noue.
Đêm nay hắn sẽ đến.
Cậu đảo mắt sang nhìn Vileena. Cô ta đang gọi nhóm phi công vừa xuống khỏi phi thuyền.
Mình quên không nhắc đến cái huy chương mất rồi.
*
Đúng như dự đoán của Orba, đêm hôm ấy Noue xin gặp cậu. Hai người lại một lần nữa mặt đối mặt tại căn phòng trên đỉnh tháp. Lần này thì Noue không giấu diếm gì nữa. Riêng việc nhờ cậy quân Mephius sang đất Garbera chi viện đã là một sự nhẫn nhục lớn đối với anh ta rồi.
“Vậy nên, thần xin phép được hoàn thành nốt công tác chuẩn bị còn đang dang dở bên phía Garbera.”
“Chúng ta sẽ còn hợp tác với nhau.” Orba xoa cằm đáp.
Cuộc đàm phán diễn ra nhanh đến khó tin. Hứa sẽ gửi quân đến chi viện cho Garbera chỉ là việc cỏn con, có điều đây chỉ là tuyên bố chủ quan của cá nhân ‘hoàng tử Gil’. Thỏa thuận này có thể làm hoàng đế nổi cơn thịnh nộ. Ngoài ra còn có cả Fedom nữa, nhưng lão không đáng lo.
Để chuẩn bị cho những diễn biến sắp tới, Orba đã gửi phi thuyền truyền tin về Solon, báo là quân đội Garbera, dưới sự lãnh đạo của Ngài Noue Salzantes, đã đến cứu nguy cho thành Apta. Cậu hi vọng nó sẽ tạo ra một cái cớ chính đáng để ‘hoàng tử Gil’ đem quân đi cứu nguy cho Garbera.
Nếu hoàng đế tỏ ý không bằng lòng thì chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn. Phe phái chống đối hoàng đế sẽ nổi lên. Cả Fedom nữa, lão nhất định sẽ tìm cơ hội nói đỡ cho mình. Làm gì có chuyện lão chịu bỏ mặc ‘hoàng tử Gil’ quý giá của lão chứ.
Orba không quan tâm liệu nước cờ này sẽ làm Mephius tê liệt hay đẩy quốc gia đến bờ vực nội loạn.
Nhưng trước khi lo đến chuyện Garbera...
“Trước hết, chúng ta cần phải giải quyết Ax Bazgan. Tất cả quân lính ta có thể huy động đều đang đóng tại thành Apta này, nghĩa là chừng nào ta còn bị kẹt ở đây thì chừng đó Garbera sẽ không nhận được chi viện.”
“Thưa, chính phải.”
“Liệu Ax có dám gây chiến nữa không nếu cả Mephius và Garbera cùng gửi quốc thư đến dằn mặt hắn?”
“Thần không dám chắc. Thông qua một số nguồn tin cá nhân, thần đã tìm hiểu được đôi điều về miền tây Tauran. Có dấu hiệu cho thấy xung đột ở miền tây sắp sửa bùng phát trở lại sau một năm yên ắng. Đáng chú ý là phương thức chiến tranh đã thay đổi, khác hoàn toàn so với trước đây.”
“Nghĩa là sao?”
“Tuy không rõ nội tình nhưng thần được biết là một thế lực mới đang bành trướng vùng ảnh hưởng ở miền tây và đã khuất phục rất nhiều thành bang và bộ lạc nhỏ lẻ. Thế lực này lập bản doanh tại phế tích của điện thờ Zer Tauran và thậm chí còn đang kêu gọi các thành bang khác phải quy hàng.”
Dẫu đã được Zaj Haman cho biết về những thông tin này nhưng Orba cũng không khỏi ấn tượng trước năng lực của Noue. Anh ta đã tự tạo cho mình một mạng lưới tình báo riêng.
Có trở thành bạn bè thì cũng không nên buông lỏng cảnh giác với gã này. Sơ sẩy một chút, có khi đến cả việc mình đi ngoài ra phân màu gì hắn cũng biết được mất. Đầu óc Orba chợt nảy ý nghĩ khôi hài.
“Đó có thể là lí do khiến cho Ax khẩn trương. Miền tây Tauran do một tay nhà Bazgan gây dựng nên. Dĩ nhiên, ông ta tin rằng chỉ gia tộc Bazgan mới xứng đáng để thực hiện trọng trách thống nhất miền tây thêm một lần nữa. Bỗng nhiên xuất hiện một kẻ tự xưng là vua tại nơi thánh địa linh thiêng của Zer Tauran. Nếu bản thân là Ax, thần nhất định sẽ tìm cách chứng tỏ sức mạnh của mình cho các thành bang khác thấy.”
“Ngặt nỗi, nếu Ax tiến quân về miền tây, gây chiến với người Zerdia như thường lệ thì có khả năng các thành bang khác sẽ liên thủ với thế lực mới nổi kia và quay lại tiêu diệt ông ta.”
“Rất đúng.”
“Và thế là ông ta nhắm đến Apta, nơi có vị hoàng tử nổi tiếng khờ khạo vừa mới về làm thành chủ.”
Orba khoanh tay lại.
“Nghĩ lại thì ta và ngài đều không thể trông chờ vào sự trợ giúp từ miền tây trong hoàn cảnh loạn lạc như vậy. Tình hình hiện tại có thể có lợi cho ta, nhưng ta e rằng Ax không phải là loại người chịu bỏ cuộc giữa chừng.”
“Vậy nên chúng ta cần phải dùng vũ lực để ép Ax đầu hàng. Ngoài ra, chúng ta nên lựa thời điểm thích hợp để cho ông ta biết Mephius và Garbera sẽ giúp ông ta đối phó với thế lực đang lên kia.”
“Dùng vũ lực à...”
Orba cau mày. Đã phải dùng đến vũ lực nghĩa là sẽ có một cuộc chiến tổng lực với Ax. Thành bang Taulia của ông ta sẽ không thất thủ trong một sớm một chiều, chưa kể đến việc quân Garbera của Noue sẽ phải rút lui sau hai ngày nữa.
“Chắc hẳn Điện hạ đã tính đến khả năng này.”
Noue nói với giọng điệu thách thức. Không, quả thực là anh ta đang thử tài hoàng tử Gil. Muốn ép thành Taulia đầu hàng trong thời gian ngắn, anh ta có thể vạch ra vài phương án, cái nào cũng có rủi ro nhất định. Liệu hoàng tử Gil có đáp ứng được mong đợi của Noue? Hay đúng hơn, liệu hoàng tử Gil có thể sánh ngang với Noue không?
Gil Mephius vẫn đứng khoanh tay tại chỗ, mắt dán xuống tấm bản đồ đang trải trên bàn.
Noue sẽ không làm Gil phân tâm.
Xem nào. Gil Mephius, con rồng con ngạo mạn. Ngài có thể dạy cho ta nghe ‘ếch ngồi đáy giếng’ nghĩa là gì không? Ngài có thể làm ta ngạc nhiên được không đây?
Noue run rẩy, phấn khích chờ đợi câu trả lời.
Đêm vẫn còn dài. Thành Apta tĩnh lặng như tờ. Lúc nãy vẫn còn nghe văng vẳng tiếng quân lính dưới cầu thang nhưng giờ cũng im hẳn.
“Không.”
Hoàng tử Gil – hay thực ra là Orba – lắc đầu.
“Ta sẽ không quyết định ngay đâu. Noue-dono, chúng ta sẽ cùng kí tên đóng dấu lên một thông cáo gửi cho Ax Bazgan. Nếu ngài có thể nán lại Apta cho đến khi ta nhận được hồi đáp thì tốt quá.”
“Thần không thể ở lại lâu. Muộn nhất là 3 ngày.”
“Được.” Gil đáp gọn.
Hắn ta đề phòng mình ư? Hay là...
Cảm giác thất vọng và ngờ vực dấy lên trong lòng Noue.