Chương 3: Đánh dấu chủ quyền (part3)
Độ dài 3,428 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-07-29 16:36:55
Part 3
Ngày hôm sau, Noue dẫn quân Garbera rời thành Apta. Orba và Vileena ra tiễn quân. Ngay sau đó, cậu quay lại khu vực tường phòng vệ pháo đài và leo lên một tháp để lấy góc nhìn bao quát đoàn quân đang di chuyển xa dần.
Số lượng xe hàng nhiều đến khó tin. Những đồ dùng thiết yếu hẳn đã được đưa về Garbera từ trước rồi, nghĩa là những xe hàng kia chuyên chở quân lương là nhiều. Orba bất giác nở nụ cười. Số lượng đó đã chứng minh phán đoán của cậu là chính xác.
“Orba.”
Gowen gọi cậu với vẻ mặt nghiêm nghị. Orba đáp mà không ngoảnh lại.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Hiện giờ thì nó đúng ý như lời mày nói. Tao cũng không muốn thấy những dự tính của mày bị sai lệch đến mức này. Giả dụ như quá trình thực hiện không có gì sai sót thì Apta...”
“Canh bạc này vốn đã đầy rủi ro ngay từ đầu rồi.” Orba khẳng định, tay vỗ vỗ lên phần vỏ của thanh kiếm đang đeo bên hông. “Thôi nào Gowen, làm cái mặt tươi tươi lên chút coi. Giống như lúc ông đưa bọn nô lệ vào đấu trường để giết nhau ấy.”
Orba nói đoạn rồi quay mặt lại. Mặt cậu hơi đỏ, ánh mắt sáng rực đầy hung hiểm. Gowen tỏ ra khó chịu.
“Nếu kế hoạch tài tình của mày bao gồm việc đem toàn bộ đao quân cơ động ra làm nghi binh thì chúng ta sẽ không có quân chủ lực ở đây. Có mưu kế là tốt, nhưng muốn mưu kế thành công thì phải có quân chủ lực. Lừa bịp kẻ địch là rất hay, có điều kế hoạch của mày lại không có trọng tâm gì hết.”
Gowen nói như thể chiến tranh sẽ nổ ra vào ngày mai, thậm chí là ngay hôm nay. Orba cũng sẵn lòng nghe những lời như vậy.
“Ở Apta phải không có quân chủ lực thì bọn chúng mới mò đến được.”
*
Một ngày nữa trôi qua trông êm đẹp.
Orba không cho tổ chức yến tiệc như trước nữa, tuy nhiên thái độ dễ dãi của cậu đã truyền sang cho quân lính và đêm nào chúng cũng xuống phố chơi bời. Đêm nay cũng tương tự. Hơn nữa, bọn chúng đi chơi với cung cách cực kỳ trịnh thượng. Đối với người dân Apta, họ thấy binh sĩ Garbera giữ kỉ luật tốt hơn nhiều. Cảm giác bất an dần dần lan tràn trong nhân dân.
Và rồi, tối ngày tiếp theo...
Rynas và Vrad, hai binh sĩ trực thuộc quân Giáp Đen, đang ra ngoài cổng pháo đài. Hai người đều là lính súng trường. Họ không phải đứng gác đêm nay, tuy nhiên những đồng đội đáng lẽ đang làm nhiệm vụ thì lại đang đi chơi bời. Dù sao thì cũng không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ có kẻ địch tấn công nên hai người cũng không bận tâm gì nhiều và đang tính xuống phố uống rượu.
“Hai cậu đằng kia, lại đây giúp bọn này một chút được không?”
Một nhóm lính Cận vệ hoàng gia đang ngồi quanh một cái bàn đặt trong vườn cất tiếng gọi.
“Các anh cần gì à?”
Biết rõ phía bên kia chỉ là bọn cựu nô lệ, Rynas không thèm che giấu vẻ khinh khi trên nét mặt. Dẫu vậy, anh vẫn lịch sự trả lời.
“Bọn này đang thiếu mấy chân đánh bài menko. Đánh cùng không?” (Trans: menko là trò chơi bài của Nhật, cứ tạm hiểu nó giống như đánh poker là được.)
“À không, bọn tôi đang...”
“Bọn tao được hoàng tử điện hạ chu cấp kha khá tiền chiến phí. Đánh một ván thôi cũng được. Các chú thấy sao?”
Gã cận vệ lôi ra một cái túi da rồi thả cái bịch xuống bàn. Rynas và Vrad quay ra nhìn nhau. Đương nhiên rồi, phải có tiền thì mới ăn chơi được.
“Nghe hay đấy.”
Vrad gật đầu và Rynas cùng hùa theo.
“Phải thế chứ.”
Viên cận vệ, người có tên là Aeson, mỉm cười và kéo ghế ra mời ngồi.
*
Tại vùng mỏ Tsaga miền nam Apta, một chiếc phi thuyền đơn độc đang di chuyển vượt qua hệ thống các khe núi nhằng nhịt như mê cung này. Chiếc phi thuyền lớn ngang cỡ tuần hạm chỉ bay tà tà cách mặt đất hơn chục mét. Bầu trời và mặt đất đều nhuốm một màu sắc nặng nề sau buổi hoàng hôn. Không có động tĩnh gì đến từ sinh vật sống ngoại trừ những tiếng đập cánh hoảng hốt của bầy chim. Tuy nhiên, trên thực tế lại có một nhóm người đang ẩn nấp. Họ cẩn trọng nhô đầu ra ngoài vách núi, nhìn chiếc phi thuyền bay ngang qua ngay dưới mũi. Tất cả đều cầm sẵn súng trong tay, bên cạnh là phi cơ nhỏ sẵn sàng, chỉ cần có lệnh là có thể cất cánh ngay được. Nhìn bề ngoài thì nhóm này trông như một băng cướp đang rình tấn công tàu, nhưng rốt cuộc họ lại chọn án binh bất động, chỉ nín thở nhìn con tàu bay đi khuất trong im lặng.
Một khoảng rừng rộng lớn trải dài từ phía bắc mỏ Tsaga cho tới tận thành Apta. Thường thì khu vực này rất ít người lai vãng, vậy mà không hiểu vì sao lại có một số lượng lớn những bóng đen đang di chuyển với súng và gươm đeo bên hông. Họ ăn bữa tối đã chuẩn bị sẵn, chỉ là vài món đồ khô đơn giản, cũng không nhóm lửa để tránh tạo khói. Những người này tụ tập lại, hạ giọng trò chuyện, không đèn đuốc, trông rất đáng sợ. Nếu có ai đó tình cờ trông thấy, ắt hẳn người đó phải phát hoảng, tưởng rằng kia là lũ ma rừng đang mở tiệc.
Và rồi...
*
Cùng lúc ấy, tại pháo đài Apta, Vileena Owell đang ngồi ngoài ban công phòng của mình. Từ đây có thể thấy cánh rừng ở xa xa về phía nam dưới ánh sao. Gió thổi mơn man trên mái tóc cô. Vileena thở dài.
Hoàng tử và Hou Ran.
Cô không thể nào quên đi được cảnh tượng mình đã nhìn thấy khi đoàn quân bị giặc cướp tấn công trên đường đến Apta. Nụ cười mà Gil Mephius dành cho cô gái đó là thứ cô chưa từng thấy bao giờ. Qua dò hỏi, cô được biết Hou Ran gia nhập đội Cận Vệ hoàng gia từ sau vụ việc ở thung lũng Seirin, vậy mà hai người lại tỏ ra là chỗ quen biết lâu năm.
Nếu ta nói với Theresia, thể nào bả cũng tưởng đây là chuyện ghen tuông kiểu đàn ông đàn bà cho xem.
Lúc ấy, hoàng tử đã đặt trọn niềm tin vào Ran. Giữa vòng lửa đạn, lũ rồng có nguy cơ mất kiểm soát, anh ta vẫn tin là Ran, bằng cách nào đó, có thể xử lý được. Vì thế nên anh ta mới đích thân đem quân đi truy quét bọn cướp. Có lẽ nào đó chính là lí do khiến Gil nở nụ cười như vậy khi hai người gặp lại?
Vileena nhận thấy mối quan hệ này có hơi phi thực tế. Cô không hiểu vì lí do gì mà tên hoàng tử bí hiểm và khó đoán kia lại đi tin tưởng Ran. Cô tự hỏi liệu sau này mình có được như cô ta hay không. Mà nếu được, liệu cô có thể tùy ý sai khiến hoàng tử được không?
Hiện thời, hoàng tử Gil lại tiếp tục làm những việc quái gở. ‘Có khi nào thái độ tung tăng tung tẩy của hắn là thật chứ không phải giả bộ?”, cô nghĩ. Có điều, sau hàng tá lần bị Gil làm cho kinh ngạc, quan điểm của Vileena về hoàng tử đã thay đổi.
Mình không được phép coi thường anh ta.
Điều này cũng giống như trong lá thư cô gửi cho ông nội mới đây. Cũng không lạ gì khi thuộc hạ của Ax Bazgan để yên cho dòng người tự do ra vào thành Apta. Cô có thể mường tượng ra đây là chiêu bài dụ kẻ địch buông lỏng cảnh giác của Gil.
Nhưng anh ta sẽ được lợi gì khi bọn chúng lơ là cảnh giác chứ? Nếu quân ta đông gấp đôi quân địch thì còn hiểu được, đằng này... Đáng lí ra anh ta phải ra vẻ sao cho bố phòng của thành phố là vững như bàn thạch mới đúng chứ.
Vô số những nghi vấn. Vileena đã nhiều lần tự dặn mình nên tin tưởng hoàng tử lần này xem sao, ngặt nỗi cứ nghĩ đến điều đó là đầu óc cô lại rối tung lên.
Mình có phải là con rắn độc xứ Garbera nữa không hay đã là cô vợ của hoàng thái tử, đã quen với xứ Mephius này rồi?
Đôi chân Vileena run rẩy không vững, cảm giác đó truyền vào tận tân can cô. Mọi chuyện có phải dễ dàng hơn biết bao nhiêu nếu hoàng tử đúng thực là một kẻ yếu vía có thể dễ dàng thao túng. Điều gì đang khiến cô lưỡng lự?
Argg. Không thể chịu được. Vileena ta đay sao lại có thể chịu thua như thế này... Thái thượng hoàng sẽ trách mắng ta cho xem.
Từ nhỏ, Vileena vẫn luôn tin rằng nếu mình sinh ra là hiệp sĩ, cô sẽ có kiếm thuật cao siêu hơn bất cứ hiệp sĩ nào, có chiến lược tài giỏi hơn bất cứ vị chỉ huy nào, phò trợ thái thượng hoàng, lập công trạng vượt xa sự kì vọng của phụ vương, đưa Garbera lên vị thế cường quốc của lục địa.
Không những không thể chấn chỉnh một tên hoàng tử bị đồn đại là đồ ngu xuẩn để giúp ích cho tổ quốc, ta thậm chí còn bị hắn vờn quanh.
Cảm giác thấm thỏm và mất kiên nhẫn đang bành trướng trong lồng ngực nhỏ bé của cô.
Vileena cũng rất muốn trở về Garbera, đến nỗi cô chỉ muốn nhảy lên phi thuyền, bay suốt đêm về gặp ông nội. Ông ắt sẽ nổi giận quát: ‘Đã bỏ chạy rồi, sao con còn dám mặt dày quay về đây?’ Cô không bận tâm. Cô muốn về gặp gia đình, gặp cha mẹ, gặp ông, thậm chí là muốn được nghe họ trách mắng.
Sao mình lại thành ra thế này?
Một cô bé cô đơn yếu ớt được nuông chiều.
“Nhìn công chúa như thế này...” Giọng Theresia vang lên từ phía sau. “...thật không khác gì một thiếu nữ tuổi trăng rằm đang dằn vặt trong những nỗi niềm của tuổi mới lớn.”
“Ta chỉ là một cô gái bình thường, không có gì đặc sắc thôi mà. Không cần ngươi phải nói.”
“Ai da, nói vậy thật không giống công chúa chút nào. Mau vào thôi, trà đã pha xong rồi.”
“Này Theresia, thực sự thì ta nên làm gì bây giờ?”
Ánh mắt Vileena đang ngước lên nhìn ánh sao trên trời. Câu hỏi của cô nghe thật xa xăm.
“Chà, người duy nhất có thể hiểu được chỉ có chính Người mà thôi, công chúa à.”
“Ta cũng muốn hiểu cảm xúc của cá nhân mình lắm chứ. Có điều... hình như có cả tá những [ta] khác bên trong ta, làm ta đau cả đầu. Mỗi [ta] lại muốn một thứ khác nhau. Ta không biết đâu mới thực sự là bản thân mình nữa.”
“Vậy nghĩa là công chúa sắp trở thành người lớn đấy. Thần rất đau lòng khi phải nói điều này, rằng [cái tôi] trong sáng thời thơ ấu của Người đã biến mất rồi.”
“Cái tôi...”
Vileena lặp lại từ đó rồi đột nhiên ngừng bặt.
“Sao vậy ạ?”
“Không... ta chợt nhớ hồi xưa thái thượng hoàng từng nói một câu tương tự, rằng con người ta không thể giữ nguyên [cái tôi] bẩm sinh được, vì đến một lúc nào đó, những [cái tôi] khác sẽ xuất hiện. Một...hai...thậm chí là hàng chục [cái tôi] khác. Chúng được sinh ra để đáp lại những trách nhiệm mà người ta phải mang.”
Hồi ấy Vileena còn quá nhỏ để hiểu ý nghĩa của nó. Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng phải thái thượng hoàng đang giáo dục cô về bổn phận của thành viên hoàng tộc hay sao?
Trong khi đang cố nhớ lại, Vileena đột nhiên cảm thấy có chấn động dưới chân khiến cô bị mất thăng bằng. Ngay sau đó, một cột khói bụi bốc lên ở khu vực cổng thành chắn lối vào khu dân cư.
“Công chúa điện hạ?”
Nhận thấy có sự bất thường, Theresia khẩn trương chạy tới. Vileena vẫn đang đứng yên tại chỗ, mắt mở lớn.
“Kia là...”
Trong khoảng rừng tối mù mịt gần cổng nam xuất hiện một vài ánh lửa lập lòe.
Quân địch.
Nhất định vừa rồi là ánh đuốc của chúng. Ngọn lửa kia uốn cong thành hàng dài như con rắn đang trườn ra khỏi rừng. Bọn chúng đã bí mật ém quân ở đó. Tuy nhiên, khi Vileena còn đang nghĩ đến việc này thì cô chợt nghe thấy hai, ba tiếng pháo nổ vang rền.
“Có địch tấn công! Có địch tấn công!”
Màn đêm tĩnh mịch ngay lập tức bị xé toạc bởi những tiếng gào thét.
“Cổng thành bị đánh bom!”
“Mau đi lấy ngựa!”
Pháo đài Apta vang lên những tiếng quát thét. Khu dân cư cũng trở nên rúng động, người dân chứng kiến cảnh từng tốp lính chạy hộc tốc lên tường thành. Buổi tối bình yên đã bị phá vỡ, đến cả làn gió hiền hòa cũng biến thành cơn gió giật rát da rát thịt.
“Công chúa điện hạ! Người không sao chứ?”
Một viên Cận vệ hoàng gia – Shique – chạy tới.
“Quân đội Mephius đang làm gì?”
Vileena không màng đến an nguy của bản thân mà lại chất vấn Shique về đạo quân đang công thành.
“Sao các ngươi lại để bọn chúng áp sát dễ dàng như vậy? Quân canh cổng thành đâu rồi? Còn đội phi thuyền trực chiến thì sao?”
“Công chúa điện hạ, tạm thời xin hãy đi theo thần. Thần có nhiệm vụ phải đưa Người đến nơi an toàn.”
“Ta không sao hết. Quan trọng hơn là giờ ta phải đến bãi phóng phi thuyền. Phải đánh thức quân-”
Vileena nói to, dùng sức giằng khỏi tay Shique.”Hửm?” Đôi lông mày thanh tú của cô đột nhiên nhíu lại. Tiếp tục có thêm một tiếng pháo nổ.
“Này Shique, ngươi đến đây hơi bị quá nhanh đó.”
“...”
“Đừng nói là...”
Khi Vileena ngoảnh lại, ánh lửa mang hình hài tựa con rắn kia đã đến trước vòng tường bao quanh thành phố.
Một nhóm chiến binh từ trong rừng xông ra, đầu đội mũ chóp nhọn che kín mặt, trên người mặc loại áo giáp đặc trưng của người Zerdia. Trọng pháo được đặt trên một quả đồi trong rừng và đang nã đạn vào cổng nam và các lô cốt phòng ngự phía đông nam. Đường phố và pháo đài đều rơi vào tình trạng náo loạn vậy mà vẫn chưa thấy quân Mephius xông ra chặn đánh.
Natokk – chỉ huy trưởng của đạo quân tấn công – nở nụ cười bên dưới mũ trụ. Ông có nước da sáng màu, mặt nhòn nhọn – những đặc điểm thường thấy ở người Zerdia.
“Tin thám báo rất chuẩn xác. Bọn Mephius ngu si đần độn chỉ lo ăn nhậu suốt ngày thôi. Chắc giờ chúng nó vẫn còn đang ngái ngủ.”
Có dấu hiệu cho thấy quân Mephius đang tập hợp lực lượng hòng chống trả, nhưng một đòn phủ đầu nhanh gọn sẽ xử lí chúng.
Natokk ra tín hiệu gọi pháo binh bắn cấp tập. Một đoạn tường bao bị bắn thủng lỗ, tháp canh bảo vệ cổng thành đổ sập. Tiếng gào thét của người dân trong thành vang đến tận tai Natokk. Ông tháo dây đai buộc vỏ kiếm và rút ra một thanh gươm cong. (Trans: có thể tưởng tượng nó giống một thanh mã tấu, hay đạo một lưỡi kiểu Ả Rập cũng được.)
“Ta sẽ dẫn quân chủ lực đi đánh cổng nam. Shadam, dẫn một đội lính súng và bộ binh sang cánh phía đông dàn trận. Chặn đánh bất cứ tên địch nào xuất hiện.”
“Rõ!”
Phó tướng của Natok đang ở ngay bên cạnh ông, mặt mũi ông ta cũng đỏ phừng phừng như lửa.
“Vừa đánh vừa lựa tình hình, nếu bị dồn ép thì cứ rút lui vào rừng.”
Ông đã sớm biết về tình trạng thiếu binh lực của pháo đài Apta. Những gián điệp trà trộn trong thành phố đã làm tốt nhiệm vụ. Garbera đã rút quân, lực lượng còn lại trong thành Apta có khả năng còn không đạt đến 500 người. Quân công thành của Natokk chỉ có khoảng 300 nhưng viện binh sẽ sớm đến. Chiếc phi thuyền chở quân đến đây đã vòng về căn cứ và sắp trở lại với đầy đủ binh lính và quân nhu. Cánh quân này sẽ di chuyển về hướng bắc, men theo vùng rừng phía đông Natokk và từ đó sẽ tổ chức công thành. Nếu quân Mephius bị Natokk dụ xuống phía nam thì bọn chúng sẽ bị đánh tập hậu.
Ngài quân sư Ravan-dono quả là tài giỏi. Nội trong đêm nay thôi, chúng ta sẽ bình định được pháo đài Apta.
Theo như những gì Natokk thấy thì phía bên kia pháo đài Apta đang chìm trong hỗn loạn. Những nhóm quân bộ binh đang hộc tốc di chuyển đều chỉ được vũ trang nửa vời; kỵ binh đóng chốt ở cổng đông và cổng nam cũng không thể ứng chiến vì bị đám đông dân chúng đang tháo chạy làm vướng lối.
Cuối cùng các ụ pháo ở phía tây nam Apta cũng bắt đầu bắn trả, nhưng cuộc đấu pháo sẽ không kéo dài lâu. Quân tấn công đã phá được cổng chính, xông lên trên đồi, băng qua con hào và xâm nhập vào trong lâu đài.
Khi đã vào trong thành, cũng không lạ gì khi thấy lính Mephius đang ùa xuống cầu thang trong trạng thái hoảng hốt. Tuy có binh lực và hỏa lực vượt trội nhưng bọn chúng vẫn không phải là đối thủ của quân Natokk. Một...hai... đến phát súng thứ mười thì đám lính đã mất hết sĩ khí, quay ra bỏ chạy tháo thân.
“Thế này... xem ra chúng ta còn không cần đến đạo quân thứ hai nữa.”
Không cần phải mất công dùng vũ lực để phá cánh cổng thứ hai làm gì. Natokk dự định sẽ lần theo các thông đạo của pháo đài, tìm đến chỗ đặt trọng pháo và dẹp bỏ lực lượng pháo binh địch. Nếu quay pháo vào trong thành phố và bắn thì loạn sẽ càng thêm loạn.
Natokk cử một biệt đội tinh nhuệ đến đó trong khi bản thân cùng đội chủ lực sẽ giao chiến với địch ở khu vực cổng thành. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó đội tinh nhuệ cử người về báo rằng họ phải đấu súng với một phi thuyền địch vừa xuất hiện. Lính bộ binh chạy rầm rập trên tường thành cho thấy chúng cũng đang đến cứu nguy cho các ụ pháo.
Quân địch đã bắt đầu hành động. Vừa có tin báo lính bộ binh Mephius đang áp sát từ phía chính diện. Nhưng chừng này vẫn còn trong phạm vi cho phép. Phương án cho quân đánh trực diện đã được cân nhắc, tuy nhiên Natokk không phải là loại chỉ huy kém cỏi chỉ vì chút hứng khởi cá nhân mà bỏ quên nhiệm vụ. Phe đang đánh giá thấp đối phương không phải là ông mà là bọn Mephius.
“Được rồi, vừa bắn vừa rút lui. Gọi pháo binh bắn yểm trợ thêm một phát nữa.”
Natokk khẩn trương ra lệnh, đưa quân lui khỏi cổng nam. Một nhóm quân địch xông ra ngoài thành, có lẽ chúng nghĩ mình đã cầm chắc chiến thắng. Đây là lần đầu tiên gươm giáo hai bên trực tiếp va chạm. Tên lính tiên phong của chúng khá mạnh. Hắn bước lệch sang một bên, né đòn đâm từ hai người lính của Natokk và vung kiếm chém vào ngực và cổ họ.
Natokk vừa chỉ đạo quân sĩ đánh giáp lá cà vừa ra hiệu lệnh hợp binh với đội lính đang canh phòng ở phía đông vừa tính toán đường thoái lui.
Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch.
****
Trans note: đầu năm mình bận nhiều việc nên chương 4 sẽ bị delay nha