Chương 5: Chiến đấu ẩn danh(Part 1)
Độ dài 3,160 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:15
Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 5: Chiến đấu ẩn danh.
Part 1
Sáng sớm hôm sau, Orba rời trại kiếm nô để tạt về hoàng cung. Cả đi cả về mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Trận đấu của cậu sẽ diễn ra vào buổi chiều.
Chỉ có vài tiếng ngắn ngủi trước lúc khai màn. Nhóm kiếm nô vẫn đang luyện tập, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp nổ ra trên sân đấu trường. Tên đấu sĩ đeo mặt nạ cũng có mặt trên sân. Và cũng giống như hôm qua, những người khác cố gắng lờ tịt gã đi nhưng kì thực mọi sự chú ý đều hướng vào gã.
Tên đấu sĩ mặt nạ kia không cầm kiếm, cũng không cởi áo ra để khởi động. Gã cứ lững thững đi vòng quanh.
Kể từ khi bị Pashir chửi là 'đồ chó', đám kiếm nô xung quanh đã không còn coi gã là người đồng cảnh ngộ nữa, mà trái lại còn là kẻ thù bên phe Mephius. Quả thực, hầu hết ánh mắt đang ngó theo gã đều ẩn chứa sát ý.
Để một kẻ căm thù Mephius như Pashir chịu hợp tác, cái kế hoạch kia ắt phải có chung mục tiêu với hắn.
Orba nghi ngờ như vậy. Trong trường hợp đó, cần phải làm thân được với Pashir cũng như với nhóm thù hận Mephius. Nếu được thuận buồm xuôi gió, có khi cậu còn được dự phần trong kế hoạch đó cũng nên. Orba nhàng vuốt ve khuôn mặt trần trụi của mình trong lúc đi xuống cầu thang. Chính là như thế, suốt từ nãy tới giờ cậu vẫn luôn quan sát từ trên khán đài. Còn cái thằng đeo mặt nạ ở dưới sân kia...
"Orba!"
Orba cất tiếng gọi. Cậu nhảy xuống sân đấu trường, không thể nén nổi nụ cười trước cái sự tréo ngoe ta-gọi-tên-chính-mình này.
Gã đấu sĩ mặt nạ bước lại gần chỗ Orba, biết rõ tất cả đều đang để ý đến chỗ này.
"Ta phải công nhận là hôm qua ngươi đánh hay lắm. Ta rất tự hào. Nhưng đừng tưởng chỉ nhiêu đó là xong."
"..."
Đấu sĩ Orba, hay đúng ra là cái thằng đeo mặt nạ nào đó, không đối đáp lại gì hết.
"Đối thủ ngày hôm nay của ngươi hình như là Gash. Một tên lính từ hồi cuộc chiến mười năm với Garbera, nghe đồn thằng đó đã lấy đầu cả trăm người trên chiến trường. Gã từng là nô lệ, từng lập công và được trả tự do rồi lại bị bắt làm nô lệ vì tội giết sĩ quan chỉ huy.Người ta sợ hãi gọi đồ quái thai đó là 'con ác thú giết trăm mạng', cũng được thiên hạ chú ý ra phết. Đã hiểu chưa? Khán giả muốn xem cảnh gã anh hùng đó bại trận dưới tay người anh hùng mới nổi - là ngươi đó. Và dĩ nhiên, ta - người đã cất nhắc ngươi - sẽ có thêm danh tiếng. Nghe đây. Giết nó, nhanh gọn, dứt khoát. Ta không cho phép đấu giằng co. Giết nó chỉ trong một đòn thôi. Rõ chưa?"
Tên đấu sĩ mặt nạ kia có hó hé lời nào đâu, nhưng gã vẫn làm ra vẻ như đang nói gì đó. Hoàng tử Gil - hay đúng ra là Orba - bỗng nhiên tát cho gã một cú bay cả mặt nạ.
"Đừng có cự cãi với ta, quân cặn bã! Hóa ra mi nghĩ mình đã là anh hùng rồi à? Mi nghĩ xem ai mới là người cứu vớt mi khỏi kiếp nô lệ hả? Gash là đối thủ mạnh? Ờ, ta đảm bảo là thằng đó không có yếu. Nhưng nếu mi còn không giết được cái thằng Gash mà mày bảo là 'mạnh' đó thì ta cũng thấy mi hết giá trị rồi. Ta sẽ đưa mi về với đời nô lệ chỉ trong nháy mắt. Hiểu chưa?"
Orba gào lên với tất cả sự ngạo mạn mà mình có rồi bỏ đi, để mặc tên đấu sĩ mặt nạ lại cho gã hít bụi.(Trans: đoán xem thằng này là ai?)
Ánh mắt cậu liếc qua đám võ sĩ giác đấu bần tiện, những kẻ đang nhìn theo với ánh mắt thù hận.
"Sắp đặt xong." Orba lẩm bẩm. Cậu đưa chân về phía khu chuồng rồng đặt ngay gần sân đấu. Lũ rồng được dùng trong thi đấu đều bị nhốt trong cũi, trong đó có vài cái cũi cực to lại để trống. Hai ngày nữa, ngày cuối cùng, hai người được chọn làm Clovis và Felipe sẽ cùng hai trăm nô lệ đánh một bầy rồng lớn. Chắc mấy cái cũi này được chuẩn bị sẵn cho sự kiện đó.
"Orba."
Hoy Ran vừa í ới gọi thẳng tên cậu. Mặc dù xung quanh không thấy có ai lảng vảng nhưng Orba cũng được phen hết hồn. Cậu bưng một ngón tay lên che môi, ra dấu "Suỵt!" Ran lại thấy như thế là hài hước, bắt chước cử chỉ của cậu.
"Có hai cái tên phức tạp thiệt ha. Rồng không hiểu được khái niệm tên gọi, nhưng tôi có thể dạy đại ý cho chúng. Muốn tôi dạy cái tên nào của cậu đây?"
"Thế...cái nào cũng được, tùy cô."
Orba từng nuôi một mối bất bình vô lí với Ran. Nhưng giờ đây cậu đã quên tuốt vụ đó rồi.
"Để xem, con Baian nào tôi có thể điều khiển dễ nhất?"
Trong trận bán kết chiều nay, Orba sẽ đấu với Gash trên lưng rồng Baian cỡ vừa. Trò này bản thân cậu cũng không mấy khi phải trải qua.
"Có vài con đấy,nếu cậu đang tìm những con đã quen được cưỡi rồi. Đã qua huấn luyện quân sự, rất biết vâng lời. Chỉ là, tôi thấy đứa trẻ này hợp với cậu hơn."
Họ Ran xoa sống mũi của con rồng duy nhất đang cố thò đầu qua chấn song. Đôi mắt màu hạt dẻ của cô nheo lại.
"Còn nhớ không? Cậu đã từng cưỡi cậu bé này trước đây rồi."
"Có chứ."
Orba đáp, nhưng đó không có nghĩa là cậu nhớ mặt con rồng kia. Theo như lời Ran thì cậu đã cưỡi con Baian này hồi còn làm kiếm nô. Nghĩ lại thì đó cũng là lúc Fedom xuất hiện cùng với cái kế hoạch thế thân hoàng tử của lão.
"Đứa bé này là tốt nhất đó. Nó gắn bó với cậu. Thấy không? Nó đang tỏ ra vui mừng vì cậu đến đó."
Con rồng Baian kia, mắt lấp lóe, mũi khụt khịt to tiếng, lưỡi cứ liên tục thò ra thụt vào.
"Vẫn như thường lệ, tôi không thấy thế."
Orba hờ hững đáp. Được một con rồng ưa thích, thế có khác gì bị nó coi là đồ ăn đâu chứ?
"Ở chiều ngược lại, tôi khó điều khiển con nào nhất?"
"Biết rồi cậu định làm gì?" Ran tò mò hỏi. "Hay cậu định đẩy nó cho đối thủ?"
"Nếu đúng là như thế thì sao?"
"Đồ hèn."
"Cái đó gọi là mưu lược."
Orba cười nhăn răng. Cậu quay về hoàng cung rồi lại trở lại đấu trường khi đã xế chiều.
Dĩ nhiên, lần này cậu đến cùng với áo giáp da và mặt nạ sắt.
Ngày mai, hai người được chọn cho danh hiệu Clovis và Felipe sẽ xuất hiện và họ sẽ giao đấu một chọi một. Ngày hôm nay, khán đài dành cho quý tộc kín khoảng một phần ba số chỗ ngồi trong trận đấu loại để chọn ra bốn ứng viên này.
Vào lúc sớm trưa, hoàng đế Guhl Mephius xuất hiện cùng một số các cận thần. Bản thân hoàng đế vốn không có mấy hứng thú với trò giác đấu. Hồi lễ hội năm ngoái, hiếm khi thấy ông ta đến xem trận nào ngoài trận chung kết.
Ngoài ra còn có sự hiện diện của công chúa Vileena. Bản thân cô chưa từng xuất hiện trước công chúng, thế nên cô có phần được chú ý nhiều hơn cả hoàng đế nữa. Đám đông đang chen lấn trên khán đài tựa hồ như bỏ quên trận đấu khi nhìn cô công chúa ngoại quốc.
Ngày hôm nay, lễ trưởng thành cũng được tổ chức xen giữa các trận giác đấu.
Bốn đứa trẻ bước từ trong nhóm con em của các quý tộc và tướng lĩnh trong độ tuổi mười hai trở lên. Đứa nhỏ nhất là Romus, con trai tướng Rouge Saian,mới mười hai tuổi, nhưng đáng chú ý nhất lại là Lannie Lorgo, con gái thứ hai cuả tướng Odyne Lorgo. Rõ là như thế rồi, cô bé đó tỏ ra rất vững vàng, không hề ngần ngại khi con rồng được đưa đến chỗ mình.
Con rồng Baian bị tròng xích nơi cổ, đầu sợi xích được một nhóm binh sĩ to khỏe cầm bằng cả hai tay. Lannie nhẹ nhàng nhảy lên lưng rồng và dễ dàng điều khiển nó. Đám đông hoan hô, cô bé cúi đầu chào theo đúng chuẩn quý cô.
Lannie trèo xuống khỏi con rồng, miệng nở nụ cười với Romus, người đang chờ đến lượt, rồi cúi xuống rỉ tai nói gì đó với cậu bé. Từ bên ngoài nhìn vào, cô bé trông như đang động viên khích lệ, đưa ra vài lời khuyên.
"Ngươi đã dám đến chứ không chạy trốn, ta có lời khen. Nhưng việc này là bất khả thi với ngươi. Sao không nói mình bị đau bụng đi cho rồi, trước khi phát khóc hả?"(Trans: không biết bọn trẻ con này nên xưng hô với nhau ntn nữa, cao nhân nào giúp mình với)
Nhưng kì thực con bé lại nói mấy câu đại loại thế. Quan hệ giữa hai đứa trẻ này đã như vậy từ lâu lắm rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Romus. Lính canh lên tiếng thúc giục nhưng cậu bé không bước lên trước, đảo mắt nhìn xung quanh.
"Bố sẽ không đến cứu mày đâu." Lannie nói nhẹ tênh.
Ngay lúc đó, cậu bé trông thấy Hiu Ran ở chỗ cổng vào dành cho đấu sĩ. Ran gật đầu cười với cậu. Romus cũng đáp lại với một cái gật đầu rồi đàng hoàng bước đến bên con rồng rồi nhảy lên lưng nó.
Con rồng bắt đầu cựa quậy trái phải. Tuy còn non nhưng chỉ một chuyển động nhỏ của nó cũng đủ để kéo lê nhóm lính đang cầm sợi xích. Romus thấy mình sắp bị rơi khỏi lưng rồng, những tiếng kêu thét kinh hoàng vang lên trong đám đông. Nhưng cậu bé vẫn không mất tĩnh. Cậu bám chặt lấy lưng con rồng, đặt một tay lên gáy nó. Con rồng rên lên rồi dần dần bình tâm lại. Rồi nó bắt đầu di chuyển. Đám đông tặng cho cậu bé Romus tràng hoan hô nồng nhiệt nhất ngày hôm đó.
Cha mẹ cậu bé nhẹ nhõm thở hắt ra. Còn Lannie, cô bé đứng đờ ra đó với cú sốc kinh khủng, vẫn chưa chuyển sang nổi giận vì bị cướp mất tâm điểm chú ý.
Lễ trưởng thành kết thúc tốt đẹp, không có sự cố gì xảy ra. Và một chuỗi những trận giác đấu khác lại bắt đầu. Các đấu sĩ đều đã chiến thắng liên tục,suốt từ ngày đầu tiên. Tài năng khỏi phải bàn cãi. Khán đài rung chuyển trong lú mong chờ những trận quyết đấu đỉnh cao.
Có một người nọ vẫn thờ ơ với cơn cuồng nhiệt hoang dại xung quanh mình.
"Công chúa điện hạ, lượt đấu của Orba-sama vẫn chưa đến sao?" Mặt tái xanh tái mét, Theresia hỏi. "Thần nói thật lòng, thần không dám nhìn đâu. Người nhớ nhắc thần khi đến lượt ngài ấy nha. Thần sẽ nhắm mắt lại chờ đến lúc đó."
"Trời ạ, ngươi nghĩ ngươi vừa nói cái gì thế hả?"
Nét mặt Vileena trông cũng không được tốt cho lắm. Ngay lúc này đây, máu thịt, đầu, chân tay vẫn đang văng tứ tung, ruột gan vẫn đang xổ ra trên sàn đấu dưới kia. Nhưng Vileena vẫn xem, không rời mắt, không cử động trong khi đôi tay đặt trên đầu gối của cô cuộn lại thành nắm đấm.
Không lâu sau, một con rồng Baian được dắt ra từ cổng đông. Lần này trận chiến sẽ diễn ra trên lưng rồng, nghĩa là sắp đến lượt Orba. Gương mặt Vileena lấy lại được chút màu sắc khi mà...
"Thưa công chúa."
Viên hầu cận của hoàng đế đến quỳ gối trước mặt Vileena.
"Bệ Hạ có hảo ý muốn đề đạt tới Người. Nếu công chúa không phiền, Bệ Hạ mong được cùng thưởng thức trận đấu với Người. Dĩ nhiên, tùy tùng của Người cũng được chào đón tham dự"
Vileena và Theresia đưa mắt nhìn nhau.
"Ta chấp thuận."
Cô cũng không có cớ gì để từ chối. Hai người đứng dậy, đi về phía khu chỗ ngồi nơi hoàng đế đang có mặt. Trên đường đi, Theresia kéo tay Vileena, hạ giọng thì thào.
"Công chúa, thần cầu xin Người, xin đừng nhắc đến chuyện lãnh chúa Kaiser trước mặt hoàng đế. Trong đấu trường này, các quý ông có hơi khát máu hơn bình thường. Chỉ sợ một sai sót nhỏ có thể gây ra tình thế không thể vãn hồi."
"Đúng là ngươi có khác, Theresia à. Vẫn luôn cẩn thận quan sát xung quanh."
Vileena cao hứng bông đùa, nhưng khi giáp mặt với ánh mắt của hoàng đế, cô vẫn không thể giấu được vẻ âu lo trên mặt khi cúi đầu chào. Guhl Mephius đã để dành chỗ trống bên cạnh mình cho Vileena. Tình cờ thế nào mà tiếng hô tên của cặp đấu tiếp theo vang lên ngay sau đó. Hai đấu sĩ bắt đầu tiến ra đấu trường.
Orba, chiến binh đeo mặt nạ và Gash, kẻ từng có thời lập công danh trong chiến trận với thân phận nô lệ chiến trường.Cả đấu trường sục sôi trong cơn phấn khích khi hai người này bước ra. Khán giả đều đã quen mặt hai tên này rồi.
"Anh hùng mới nổi và cựu anh hùng." Guhl chợt lên tiếng. "Khi đi khai phá con đường tương lai cho đất nước, ta đã ngộ ra, cần phải dùng đến thủ đoạn để chiến thắng, để trở thành anh hùng. Nhưng ta sẽ không chấp nhận thứ gì như vậy trong phạm vi đấu trường này. Phàm những kẻ không thể tự mở lối đi riêng cho mình bằng sức mạnh của chính mình đều không xứng được gọi là anh hùng."
Vileena không có vẻ gì là muốn đáp lại. Guhl lại hỏi.
"Công chúa, cô có hâm mộ trò chơi giác đấu không?"
"Tiểu nữ không có." Vileena đáp ngay, lờ tịt đi vẻ mặt kinh hãi của Theresia. "Chúng có hơi...quá sức. Thật lòng mà nói, tiểu nữ có cảm giác như muốn xỉu với mùi máu me và bầu không khí hăng hái xung quanh."
Hoàng đế bật cười thoải mái.
"Cô nói y chang lời Lana." Ông nhắc đến tên của hoàng hậu quá cố. " Cái danh 'man rợ' mà các quốc gia khác gán ghép cho Mephius công nhận là đúng. Nhưng đối với người dân, trò giải trí này là cần thiết phải có, như món bánh mì ăn hằng ngày vậy. Không chỉ nuôi dưỡng những chiến binh hùng mạnh, nơi này còn bảo tồn những giá trị quân sự của Mephius. Con người tụ hội theo ngọn cờ của một tay kiếm mạnh mẽ. Họ có thể sống bình yên vì họ tin tưởng tay kiếm đó sẽ bảo vệ mình. Điều này chắc hẳn công chúa đã trải qua rồi."
"..."
"Chà, cuối cùng hòa bình với Garbera cũng được thiết lập. Ta mong năm sau có thể mời nhiều phi công Garbera tới đây, cùng tổ chức một cuộc đua phi thuyền xem sao. Dám chắc sẽ tạo ra bầu không khí sôi động. Đến lúc đó, hi vọng là ta có sự giúp sức của công chúa."
Hoàng đế nói với vẻ nửa đùa nửa thật. Ánh mắt Vileena hơi chùng xuống trong lúc cô đắn đo suy tính. Hoàng đế ra vẻ mình là một ông già tử tể tốt bụng, ấy vậy mà với bất cứ cận thần nào dám phản đối mình, ông ta sẵn sàng quăng họ ra làm mồi cho rồng. Vileena đã từng thấy nhiếu thể loại biểu cảm, thái độ và nét mặt của chính trị gia rồi. Cô hiểu điều đó. Nhưng hiểu là một đằng, chấp nhận lại là một chuyện khác.
Orba và Gash cùng bước ra giữa sân đấu. Hai gã này đều đặc biệt nổi tiếng trong vô số những đấu sĩ danh tiếng đang có mặt ở Solon. Những tiếng gào khản cổ lặp đi lặp lại hai cái tên này. Hoàng đế để mắt quan sát từ đầu tới cuối. Khi tiếng gào thét đã giảm, ông ta hỏi.
"Công chúa, cô cho rằng người nào có nhiều khả năng thắng hơn?"
"Thưa, tiểu nữ không được biết những điều diệu vợi đi cùng với thanh kiếm. Tiểu nữ chỉ đơn giản mong Orba sẽ chiến thắng."
"Ta hiểu. Orba chính là tay kiếm nô đã đột nhập pháo đài Zaim để giải cứu công chúa. Âu cũng dễ hiểu khi cô muốn ủng hộ kẻ đó."
"Tuy có hơi mạo muội nhưng tiểu nữ muốn được biết, Bệ Hạ cho rằng ai sẽ thắng?"
"Điều đó tùy thuộc hoàn toàn vào số mệnh." Guhl đáp ngắn gọn. "Đó là những gì ta muốn nói, nhưng như vậy thật vô duyên. Công chúa, chúng ta cùng đặt cược nhé? Công chúa đã muốn Orba chiến thắng, vậy nên ta sẽ đặt cho đấu sĩ Gash."
"Ngài định..."
"Không có gì phải ngại. Chỉ là cá cược vui vẻ thôi mà. Nếu công chúa thắng, ta sẽ chấp thuận bất cứ mong muốn nào của công chúa. Còn nếu ta thắng..."
"...Tiểu nữ không có gì đáng để đặt cược cả."
"...ta muốn mình có vinh dự được đặt tên cho cháu của ta."
Vileena giật mình ná thở. Lời nói đó vừa khơi lại những kỷ niệm xa xôi trong cô, về người ông ở ly cung tại Garbera, người mà cô đã xa cách suốt từ đó đến nay.
Con sẽ sinh thành va nuôi dưỡng con trẻ như thế nào đây?
Hoàng đế Mephius, Guhl Mephius, và thái thượng hoàng Garbera, Jerog Owell. Hai con người lớn tuổi, tính cách khác nhau một trời một vực này lại có chung ý nghĩ khi nói về con cháu.
Vileena vẫn đang ngẩn ra không biết nói gì. Trong khi đó...
"Hai chiến binh, những người sắp bước vào cửa tử, cùng cung kính chào đức Hoàng Đế Bệ Hạ."
Đúng như giọng tuyên bố kia, Orba và Gash cùng hướng về phía hoàng đế, đặt một tay trên ngực, tay kia cầm giáo chĩa thẳng lên trời.
(trans note: gửi chút quà tết muộn cho các ae, định post hôm 30 tết nhưng ko xoay ra được cách đăng bằng smartphone. Mong mọi người thông cảm.)
(P/S:*Peep* Nuclear launch detected...)