Chương 1: Cuộc chiến bất tận(Part1)
Độ dài 4,081 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:15
Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Tập 2
Chương 1: Cuộc chiến không hồi kết
Part1
Fedom Aulin nhảy dựng lên khi nghe được tin Kaiser bị tống giam.
Kaiser Islan là một nhà quý tộc, thành viên của hội đồng cố vấn hoàng gia. Vào buổi thiết triều sáng cách đây một tuần, hoàng đế Guhl Mephius đã thông báo về kế hoạch di dời vị trí điện thờ Long Thần, đi kèm với một dự án xây dựng quy mô lớn. Dự án này đòi hỏi khoản chi phí tài chính và nhân lực lớn chưa từng có. Trong tình hình hiện tại, khi mà quan hệ ba bên giữa Mephius, Garbera và Ende đang cần được quan tâm thì việc này rõ ràng không đem lại nhiều ích lợi. Chức năng của điện thờ Long Thần vốn cũng chỉ là nơi tổ chức lễ hội, một năm đôi lần. Người dân cũng không mấy đoái hoài đến sự kiện này, lễ hội cũng không có ai tham dự. Nói cách khác, ngôi đền đó giờ chỉ còn là một di tích xưa cũ mà thôi.
“Cúi xin Bệ Hạ tha thứ cho lời vô lễ của thần, nhưng hiện nay chúng ta còn nhiều vấn đề cấp bách cần phải giả quyết. Xin Người hãy suy xét lại.”
“Vậy à…” hoàng đế chỉ ậm ừ trả lời và dừng cuộc trò chuyện ở đó.
Kaiser tuổi đã ngoại ngũ tuần, đã nhiều năm phụng sự hoàng đế. Vì lẽ đó nên không ai để tâm đến sự việc này, mãi có đến năm ngày sau.
Kaiser mời vài người bạn thân thiết đến dự buổi tiệc tối tại tư dinh và có nói mấy lời liên quan đến chuyện chính trị.
“Gần đây, Bệ Hạ thường hay tuyên bố mà không hề suy xét trước sau.” Ông than vãn trong cơn say.
Bình thường thì chuyện này chẳng gây hại gì cả, thế nhưng không hiểu sao hoàng đế lại nổi cơn thịnh nộ, tuyên bố: “Đó là lối suy nghĩ của bọn phản loạn!” Và rồi binh lính bỗng nhiên kéo đến bao vây dinh thự của Kaiser và bắt giam ông. Không ngờ mấy lời bâng quơ trong lúc say rượu lại trở thành bằng chứng buộc tội.
“Ta hành động mà không suy xét thôi.” (Note: đây là lời bào chữa của hoàng đế về vụ này, giọng điệu bắt chước y hệt lời than thở đã tống Kaiser vào tù.)
Cảm giác bất an và ngờ vực nhanh chóng lan khắp thành Solon. Thiên hạ hỏi nhau không biết liệu đức hoàng đế có định xử tử Kaiser hay không. Ba ngày đã trôi qua và Kaiser vẫn bị giam trong nhà lao vốn không dành cho quý tộc và cũng không được cho phép gặp mặt thân nhân.
Còn về Fedom, lão đã từng phát biểu trước mặt hoàng đế về cơ hội thúc đẩy việc đàm phán với Garbera. Thế nên lão mới giật mình, nhưng ngoài ra còn cái gì đó khác, khác hoàn toàn. Nét mặt lão trông nửa sốc nửa kinh hãi trong khi cảm giác hân hoan đến độ kích động lại đang dâng lên trong lồng ngực.
Cuối cùng cơ hội của ta cũng tới.
Hoàng đế Guhl Mephius lại tiếp tục thực thi kế hoạch thâu tóm quyền lực về tay mình. Việc này càng lúc càng làm những người xung quanh ông ta bất mãn. Đó chính là thời cơ cho Fedom hành động và nó đang tới rồi. Trong nội bộ đế quốc này, nền tảng của một thế lực chính trị mới ủng hộ hoàng tử Gil sắp được thiết lập.
Một kế hoach đầy tham vọng. Có lẽ nào Kaiser cũng có suy nghĩ giống như Fedom lúc này. Không, lão đã chỉnh lại nét mặt với ánh mắt nghiêm nghị đến mức không ai có thể dò ra được chút biểu cảm nào.
“Lãnh chúa Fedom.”
Zaat Quark bắt gặp Fedom tại một hành lang trong hoàng cung và cất tiếng chào.
Đụng phải kẻ khó nhằn rồi – Fedom nghĩ thầm.
“Ngài đã hay tin về lãnh chúa Kaiser chưa?”
“Tôi vừa mới được biết.”
“Bệ hạ đang mưu tính cái gì thế không biết? Trò đùa bỡn này đã đi quá xa rồi! Ngài cũng phải thổ lộ chút ý kiến chứ, tôi chắc chắn sẽ giữ kín bí mật.”
Fedom lập lờ lảng tránh khi trả lời những câu hỏi dai dẳng của Zaat. Ông ta là thủ lĩnh của phe phái được gọi là phe chống-chuyên-quyền. Đương nhiên cái tên đó không phải là thứ có thể đem ra viết lên bảng đeo trước ngực để khoe mẽ cho thiên hạ biết được. Ông ta có chung ý tưởng với Fedom, từng giúp lão can ngăn hoàng đế từ bỏ ý định theo đuổi chiến tranh đến cùng. Là một thành viên của hội đồng cố vấn hoàng gia, đương nhiên ông ta không bằng lòng khi quyền lực của hội đồng bị hoàng đế tước bỏ đến mức chỉ còn lại cái tên.
Về mặt này thì Zaat coi Fedom là đồng minh, hay ít nhất là ông ta tỏ ra như thế.
“Tình hình đang rất tồi tệ nhưng sự phản đối cũng không hề nhỏ. Vì thế nên chúng ta cần phải lan truyền ngụ ý bên trong ‘trò đùa’ của Bệ Hạ và thế là ‘đùa’ sẽ thành ‘thật’. Phải làm kín đáo vào, ngài cũng thừa hiểu tính cách của Bệ Hạ rồi đấy.”
“Sao ngài lại có thể bình thản được như thế? Đây là tội mưu phản chống lại hoàng đế đấy! Mà ngài có biết không, mấy hôm trước Bệ Hạ có gặp mặt sứ giả của Ende và…”
“Xin ngài thứ lỗi, tôi đang bận việc.”
“Ngài Fedom,” Cặp lông mày đen của Zaat nhíu lại. “Thế này thật không giống ngài. Ngài thực lòng lo lắng cho tương lai đất nước đến mức sẵn sàng đối mặt với phán quyết của Bệ Hạ. Không thể có chuyện ngài lại nhụt chí chỉ vì việc mới đây của lãnh chúa Kaiser được.”
“Cẩn thận lời lẽ, thưa ngài.” Fedom trừng mắt với Zaat. Ông ta kém Fedom mười tuổi.
“Tôi đã lỡ lời. Nhưng quả thật là dạo này ngài hành động rất kỳ lạ.”
Kỳ lạ, có thể ông ta đang đề cập đến việc Fedom thường xuyên ở bên hoàng tử Gil Mephius. Fedom mặc kệ mấy lời đeo bám của Zaat rồi bỏ đi thẳng. Tuy cũng là thành viên của phe phái chống-chuyên-quyền nhưng lúc này lão không có cách nào khác ngoài việc làm như mình đã đổi phe.
Tên khốn Zaat, nguyền rủa nhà ngươi! Cái bộ mặt làm như mình biết tuốt đó. Hắn tính thử mình chắc?
Fedom vốn dĩ đã không có mấy thiện ý với Zaat. Quanh đây có không ít người tài giỏi, nhưng theo như những gì Fedom biết thì rất nhiều người có thế lực đã đến nhờ cậy Zaat. Như việc đàm phán hòa bình chẳng hạn: “Có một trường hợp như vậy ở quốc gia này…”,”Theo như truyền thống thì chúng ta nên làm như thế này…” Hắn ta mở ra mấy cuốn tài liệu lịch sử rồi lôi ra ba thứ thông tin khiến những người xung quanh phải lác mắt.
Đã thế ta còn bị coi là đồ hèn!
Fedom đã đi xa hơn Zaat nhiều, quá xa khỏi lằn ranh nguy hiểm khi lên tiếng bày tỏ quan điểm với hoàng đế. Kế hoạch của Fedom cũng nguy hiểm hơn, rủi ro hơn. Lão choáng ngợp khi suy nghĩ về nó, về cái kế hoạch sắp bước vào giai đoạn hành động của mình.
“Ngài có ổn không thế?” Orba hỏi khi nhìn thấy nét mặt kinh dị của Fedom. “Ngài đang nói thì chợt ngừng, mặt tái xanh rồi chuyển sang đỏ. Ngài trông tệ cực kỳ luôn.”
“Câm mồm!” Fedom chửi mắng để giấu thẹn. Hiện giờ hai người đang ở trong phòng riêng của hoàng tử trong hoàng cung. Fedom đến với lý do mang quà thăm người ốm nhưng sau đó lão vẫn hành xử cục cằn như thường.
“Gác chuyện đó sang một bên, còn ngươi thì sao? Ta ghé qua đây và thấy ngươi không hề có chút tiến triển nào hết! Thời gian có hạn! Dinn, ngươi có gì để giải thích cho cái sự thất vọng này không!?”
Để đảm bảo thành công, Fedom không được mất kiên nhẫn với quá trình giáo dục hoàng tử Gil, nhưng thời cơ lại không biết đợi chờ. Thành ra lão muốn quăng cục tức lên đầu cậu hầu cận chịu trách nhiệm việc này, Dinn.
“Ta không thể nào tin nổi.” Gil Mephius làu bàu.
Fedom bỏ đi ngay lập tức sau khi đã nói rõ ý muốn của mình. Gil ngáp dài một cái, cậu đã đọc hết đống sách lịch sử Mephius lúc này đang vứt ngổn ngang trên bàn mà không nghỉ ngơi, mãi cho đến lúc nãy.
“Cứ như thể ta lại trở thành tên kiếm nô sắp bước vào đấu trường lần đầu tiên ấy. À mà mấy tên kia không có cơ hội xuất hiện thêm lần nào nữa đâu.”
“Nói gì thì nói, Fedom-sama trách cứ ngài là đúng rồi.” Dinn vừa nói vừa vớt lá trà ra khỏi chén trà mới pha. “Giá mà ngài cố gắng thêm chút nữa. Ngài cần phải hóa thân thành hoàng tử trước mắt người ta mà không làm bẽ mặt ngài ấy, nhưng cứ như thế này thì hai, ba năm sau chắc cũng chưa được.”
“Thái độ trên bàn ăn, học thuật về văn hóa Mephius, học thuộc lòng các đời hoàng đế liên tiếp nhau và công trạng của họ, lại còn đứng tạo dáng một tiếng một ngày trước gương chỉ để chỉnh tư thế và điệu cười…mấy thứ đó có khi cả đời tôi không đụng tới luôn. Cứ tiếp tục như thế thì có ích gì?”
“Cẩn tắc vô áy náy.”
“Học thuộc tên tuổi mặt mũi của mấy lão già dở làm tôi ngán đến tận cổ. Mà này, đưa phần tài liệu quân sự lại đây. Cậu cứ đặt nó bên cạnh chồng báo cáo về trận chiến mới đây là được.”
Gil ngả người ra trên ghế bành, làm như không nghe tiếng Dinn phản đối. Lúc nãy trông lão Fedom có vẻ như đang bực mình chuyện gì đó, nhưng với Gil – hay Orba, tay võ sĩ giác đấu được biết đến với tên ‘Hổ Sắt’ – thì cục tức trong lòng cậu cũng to không kém gì lão.
Dưới bàn tay nhào nặn của Fedom, Orba đã trở thành một thế thân nhưng cậu vốn không có ý định ngoan ngoãn vâng lời. Cậu phải lợi dụng địa vị này để đạt được mục đích: báo thù những kẻ đã cướp đi mọi thứ khỏi tay cậu và tìm lại những gì mình đã mất. Điều đó gần như là bất khả thi với thân phận kiếm nô, nhưng giờ đây nó đa ở ngay trong tầm tay với. Vậy mà đến giờ mọi chuyện vẫn chưa có tiến triển nào.
“Hôm nay có thêm hai mươi lời đề nghị yết kiến bị từ chối. Rodloom-sama đã bị từ chối tới năm lần, Ineli-sama và Baton-sama, ngài nên nhớ ngài ấy là bạn thân của hoàng tử điện hạ, cũng đã hai lần ghé qua đây. Một tháng trời đã trôi qua kể từ chiến dịch đầu tiên của ngài rồi, việc này đang càng lúc càng trở nên bất bình thường.”
Orba đã bị Fedom nhốt trong cái phòng này suốt cả tháng nay với lý do căng thẳng tâm lý sau cuộc chiến và ốm bệnh do thay đổi môi trường sống. Cậu không được phép tham gia vào hoạt động chính trị và bị cấm không được phép gặp mặt một số người trong trường hợp họ đến cầu cạnh hoàng tử. Kế hoạch của Fedom là tận dụng khoảng thời gian này để uốn nắn Orba sao cho giống hoàng tử nhất có thể, được chút nào hay chút đó.
Suốt một tháng đó, Orba học hỏi thêm kiến thức, tập tành thêm lễ nghĩa, cứ thế lặp đi lặp lại liên tục. Lòng kiên nhẫn của cậu sắp đạt đến giới hạn khi phải mất thời gian vô ích trong căn phòng xa xỉ trong khi vẫn không rõ tung tích của mẹ, anh trai và Alice.
“Vì không rõ sự tình nên Fedom-sama mới cho rằng một câu ‘từ chối gặp mặt’ là đủ để giải quyết vấn đề. Ngài ấy cũng nên nghĩ cho phía bên kia nữa chứ. Sau chiến dịch vừa rồi thiên hạ mới bắt đầu nhìn nhận hoàng tử theo hướng khác rồi lại đến chuyện này.”
“Ngươi bị đần hả?” Orba cắt ngang mấy câu cằn nhằn than thở của Dinn. “Nếu đến giờ này rồi mà ta vẫn còn run như cầy sấy thì người ta chắc chắn sẽ băn khoăn không biết ‘chàng hoàng tử anh hùng’ đã làm gì trong suốt trận chiến, rồi sau đó họ sẽ suy luận rằng hoàng tử không có tí gan dạ nào hết, ra trận chỉ vì nhận được mệnh lệnh mà thôi.”
“Ng-Ngài có muốn ra ngoài tản bộ không?”
“Ta đang nghĩ đến việc đó đây. Có được không vậy? Nếu hoàng tử có thói quen tương tự thì chúng ta sẽ xóa bỏ được chút ít nghi ngờ.”Nhưng vấn đề ở đây là…
Mồm miệng Orba đang nói bông đùa trong khi đầu óc lại suy nghĩ chuyện khác. Lúc nãy khi Fedom còn ở đây, cậu đã muốn hỏi lão mà không được.…giữa mình và hắn, ai mới là ‘thằng khờ’ thật đây?
Bình thường thì một tên thế thân chỉ được dùng đến vào thời khắc then chốt mà thôi. Không có lý do gì để sắp đặt thế thân trong khi tình hình tại hoàng cung đang ổn định cả. Fedom có giải thích rằng vẫn có nguy cơ hoàng tử bị ám sát cho dù đang ở kinh thành Solon. Nghe cũng hợp lý nhưng không đủ để thuyết phục Orba.Còn nữa,
Lúc kết thúc trận chiến tại pháo đài Zaim, Fedom có vô tình nói hớ ra việc không có ai khác biết rằng hoàng tử có một thế thân. Từ đó có thể suy ra đây chỉ là kế hoạch của riêng lão. Đến cả người đã từng vật lộn trong lằn ranh sinh tử suốt hai năm trời với thân phận kiếm nô như Orba cũng phải cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến giả thiết này.
Không ai khác biết…có nghĩa là Fedom đang lừa gạt cả đất nước Mephius. Sinh mạng Orba cũng đang gắn liền với nó, cậu không được phép lơ là.
“Lễ quốc khánh Mephius sắp tới rồi. Sự kiện này sẽ thu hút sự chú ý của người dân cả nước. Tình hình sẽ chuyển biến xấu nếu ngài không tham dự. Không biết Fedom-sama định…”
Tiếng chuông cửa chợt vang lên khiến Dinn phải ngừng lời. Giọng nói vọng vào từ căn phòng thông ra ngoài hành lang ở bên kia cánh cửa nghe như giọng Ineli. Cô nàng này là em-gái-ghẻ của Gil kể từ khi hoàng đế Guhl tái hôn với mẹ của cô.
Sau một hồi lời qua tiếng lại khá gay gắt, Dinn quay trở vào. Trông cậu ta bơ phờ ra mặt.
“Người đó là khó đối phó nhất.”
“Có chuyện gì à?”
“Thì vẫn là mấy lời mời mọc ‘ra ngoài chơi đi’ của mấy người bạn thân của ngài cùng với vài câu khích bác ‘anh ấy cần ra ngoài giải trí thay vì cứ ôm cái thân xác ốm đau trốn biệt trong phòng như thế’.”
“Hiểu rồi,” Orba đáp, đầu óc bận xử lý việc khác. “Hồi nãy Gowen nói gì với cậu vậy?”
“Eh? Ồ, ngài ấy được tướng quân Saian mời đến thăm nhà nên đến hỏi xem liệu điện hạ có muốn cùng đi không?”
“Vậy chúng ta đến chỗ nhóm Ineli trước. Hai lời mời đó, ta sẽ xử lý trong một lần luôn cho xong. Truyền lại lời của ta cho cô ấy.”
“Nhưng Fedom-sama dặn là…”
“Phải gặp nhau tận mặt thì mới nhớ được. Cứ bịa ra lý do đi, đại loại như: vì sức khỏe không tốt nên hoàng tử có hơi cáu gắt. Nếu ta có hành vi gì đó hơi không bình thường thì cũng không ai để ý đâu. Sẽ được đấy, nếu chúng ta đi nhanh về nhanh.”
Đây cũng là một trận chiến.Nhập vai hoàng tử càng kín kẽ bao nhiêu thì mình càng có thêm cơ hội tìm kiếm Alice và người thân bấy nhiêu – Orba tự nhủ để động viên bản thân.
Thế nhưng, ở thành Solon này còn có một người khác cũng đang không tài nào kìm nén được sự phẫn uất đang bành trướng trong lòng.
“Bộ váy này thì sao ạ? So sánh với bộ màu trắng hồi nãy thì nó như thế nào. Ahhh, thần không rõ liệu cái món đồ Mephius này có khá hơn được không nữa. Nhưng chiếc vương miện chúng ta mang theo từ Garbera lại không hợp với cái nào cả. Thần chắc chắn phải nói cho ra lẽ với nhóm hầu gái ở đây mới được.”
“Ừ ừ…”
Vileena và Theresia đang ở trong một căn phòng nằm sâu trong hậu cung. Vileena thậm chí còn không động đậy gì mấy trong khi Theresia lại nói liên hồi. Nàng công chúa mười bốn tuổi, vị thượng khách người Garbera hiện đang thử quần áo. Đến cả kẻ thù của cô cũng phải mủi lòng khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Thiệt tình, nếu là ở hoàng cung Garbera thì chúng ta đâu cần chờ đợi cả tuần lễ đâu chứ. Chỉ cần đánh tiếng rằng công chúa muốn có thêm lễ phục mới và thế là các nhà thiết kế tài danh sẽ gửi đến hàng đống luôn. Đó là đặc quyền dành cho công chúa cơ mà.
“Ừ.”
“Thành Solon nằm cách xa các hải cảng giao thương nên lượng vải vóc chất lượng cao có rất ít. Mặc dù bộ trang phục này được may riêng nhưng nếu biết được là phải đặt hàng trước thì chúng ta đã có thể chuẩn bị sẵn từ trước lễ cưới rồi. Có khi phải làm trước ba tháng mới được.”
“Thế à.”
“Công chúa điện hạ phải thành thạo hơn trong việc trông cậy vào người khác, bằng không Người sẽ không thể vươn tới ngôi hoàng hậu được. Người vẫn còn để tâm chuyện váy áo vương miện. Đó là phẩm chất cần thiết để Người trở thành nàng dâu hòa hợp với gia đình mới. À mà nếu thần nhớ không lầm thì đương kim hoàng hậu là người vợ thứ hai của hoàng đế. Hoàng tử vốn không phải là con ruột của bà ta nên có lẽ bà ta sẽ không để mắt đến Người đâu.”
Theresia liếc nhìn Vileena, cô đang đứng đờ ra trước gương, rồi hít một hơi thật sâu…
“Vileena-sama!!!”
“Oái!”
Vileena giật nảy mình. “Ngươi hét vào tai ta như thế…”
“Nếu không nói to lên thì công chúa làm sao có thể nghe được lời của thần chứ?” Theresia ưỡn ngực. “Người chọn lễ phục để dự lễ quốc khánh với điệu bộ như thể đó không phải việc của mình. Phụ nữ bình thường phải bồn chồn đắn đo, phân vân liệu bộ váy có hợp với đôi hoa tai hay vòng tay chẳng hạn. Phải nửa mừng nửa lo khi nghĩ đến người bạn đời tương lai mới đúng chứ.”
“Cái đó thì tùy ngươi chọn thôi. Ta đặt trọn niềm tin nơi ngươi đó.”
“Ôi trời, thần rất vinh hạnh khi được Người khen ngợi…Và? Người đang bận tâm chuyện gì vậy? Người không thể chia sẻ cho thần được sao? Người đang nghĩ về chuyến bay trên phi hạm cách đây ít lâu, hay là muốn lái phi thuyền, muốn động tay động chân khi bảo dưỡng phi thuyền hay chỉ đơn giản là là nhớ mùi dầu máy? A đúng rồi! Chắc chắn là vì hoàng tử vẫn chưa đến thăm Người.
“Câu cuối đi lạc đề rồi!”
Vileena cau có nạt lại nhưng trên môi lại nở nụ cười. Theresia vẫn luôn là đối thủ nặng ký. Trong cuộc đấu trí trực diện, Theresia có thể qua mặt cô trong nháy mắt.
“Hắn ta cứ trốn biệt trong phòng từ lúc tham chiến trở về. Hừ, chàng hoàng tử này xem chừng cũng mong manh như một nàng công chúa ý.”
“Từ đó đến giờ đã được một tháng rồi, vậy mà ngài ấy vẫn chưa cho phép ai được gặp mặt. Với một cô gái đang yêu thì một tháng đó dài lê thê là dài…”
“Sao cũng được!” Vileena to tiếng cắt ngang. “Ta không giấu diếm cái gì hết, chỉ đang bực mình thôi. Quãng thời gian khó chịu này còn kéo dài đến bao giờ nữa? Kế hoạch tổ chức hôn lễ vẫn chưa thấy đâu cả, còn ta thì bị cấm đoán không đi đâu được. Ta nói thẳng luôn, việc này không vui chút nào hết!”
Theresia cũng đành bó tay với vấn đề đó, nhưng ít nhất thì công chúa cũng chịu nói ra suy nghĩ. Lễ thành hôn đang bị hoãn vô thời hạn, cũng không biết Garbera có liên quan gì đến việc này không nữa. Hết ngày này qua ngày khác, Vileena càng lúc càng cáu kỉnh vì bị hạn chế quyền tự do ra vào.
Vileena vốn là người hiếu động, không bao giờ ở yên một chỗ. Cô không chấp nhận được việc mọi thứ mình có thể làm chỉ gói gọn trong khuê phòng. Thỉnh thoảng quý tộc có mời cô có đến dự tiệc trà hay tiệc tối, nhưng làm ra vẻ tươi cười suốt cũng chỉ tổ đau hàm.
“Cả hoàng tử nữa, bỏ quên cả hôn thê như thế này. Nhưng vẫn còn có cách khác cơ mà? Ngài ấy có thể viết thư cho Người, đúng không nào?”
“Cái đó có hơi phổ biến trong truyện cổ đó. Bài thơ tình đi kèm với bức thư tình bí mật.”
“Tất nhiên là ta phải phát cáu lên khi tên đó không chịu tiết lộ chút dự định nào. Thêm nữa, nội bộ Mephius rõ ràng là đang có vấn đề. Ngài Islan hình như đã bị bắt giam còn hoàng đế lại từ chối không đưa ra lời giải thích nào. Ở Garbera, hành động như vậy chỉ tổ gây rắc rối, vậy mà các quan chức Mephius lại không phản đối hay chất vấn gì, chỉ chăm chăm dò xét nét mặt hoàng đế, cẩn thận sợ bị cuốn vào cơn thịnh nộ của ông ta.”
Theresia im lặng không đáp. Nói đúng lắm- bà nghĩ thầm. Qua nhiều năm phục vụ, bà biết công chúa thường không chỉ nghe mỗi tin đồn rồi nói bừa khi vẫn chưa hiểu rõ vấn đề.
“Nếu các cận thần vì sợ hãi mà không nói lời can gián thì hoàng tử phải đứng ra làm cầu nối. Hoàng đế có thể sẽ không chấp nhận nhượng bộ, nhưng nếu Gil – con trai và là người sẽ kế vị mình – đã lên tiếng thì ông ta hẳn sẽ phải để tâm.”
“Phải rồi.”
“Vậy mà đến giờ này hắn vẫn chưa vượt qua được cái thể trạng yếu nhớt của bản thân, bệnh tật từ hồi ở chiến trường đến nay vẫn chưa khỏi. Nếu đã có lòng vì dân vì nước thì dù có phải bò trên đất hắn cũng phải đi chứ. Nếu thái thượng hoàng của ta ở đây, hắn sẽ bị Người mắng cho một trận nên thân vì tội hèn.”
“Sẵn nhắc đến hoàng tử, công chúa điện hạ muốn đi gặp ngài ấy phải không?” Theresia vỗ tay. “Nếu thế thì chúng ta nên mang theo quà thăm hỏi.”
“ Quà thăm hỏi à?”
Thực ra Theresia đang chờ cơ hội để đề cập đến chuyện này. Vileena chắc chắn đã nghĩ đến nó rồi, nhưng thật khó cho công chúa khi phải nói ra lời ý định đến thăm gã hôn phu, kẻ đã bỏ bê mình bấy lâu nay.
“Thôi nào, Người muốn quyến rũ hoàng tử mà. Muốn hắn ta yêu mình đến điên dại thì Người cần phải chuẩn bị sẵn từ trước. Công chúa đã đặt trọn niềm tin ở thần, để Người đạt được mục đích, Theresia này sẽ trổ hết tài nghệ, biến Người thành cô gái lộng lẫy nhất Mephius!”