• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 9: Làm sao để từ chối lời mời của một cô gái xinh đẹp đây?

Độ dài 677 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-19 21:15:21

Hai mươi phút nữa là tới giờ tan sở. Tôi vẫn đang dùng máy tính loay hoay với đống lỗi trong cuộc trò chuyện nội bộ của công ty, sửa một phần cũng là để bản thân không bị dính phải. Mamiya-san liếc máy tính của tôi, phân loại túi, rửa cốc và sửa soạn đồ chuẩn bị rời đi.

-Tôi nên đưa một cô gái xinh đẹp như này đi đâu đây?

Không đọc chat mà lại đòi rủ đi ăn, đúng là bạo luận mà ngay cả đàn em ở trường đại học cũng chả bao giờ nói ra, nhưng chắc là cô ấy nghĩ mình xinh đẹp, nên tôi tha cho vậy.

Ừ thì, tôi vẫn muốn đi ăn cùng Mamiya-san lắm chứ ~!

“Chị có muốn đi ăn đâu không?”

“Em có chắc không đó?”

“À, ừ. Em không đưa chị đến chỗ nào sang quá được đâu, nhưng mà…”

Mamiya-san lấy điện thoại ra, nở nụ cười gượng gạo mà mở tài khoản Cameragram của tôi lên.

A, đúng là thứ tôi cần! Cô ấy chỉ đúng chóc luôn. Cảm ơn chị rất nhiều ạ. Nhưng mấy thứ đồ ăn trong tài khoản của em không đến từ một nhà hàng năm sao hay gì đâu, chỉ là em cố làm cho nó sang chảnh thôi.

__________

Đúng giờ tan sở, tôi và Mamiya-san đi bộ dọc theo một con phố yên tĩnh cách đó khoảng hai nhà ga. Bức ảnh hồi nãy cô ấy chỉ là món omurice ở một nhà hàng kiểu Tây mà tôi biết rất rõ.

Đúng là tôi đến nhà hàng đó như cơm bữa vậy. Nói thật thì tôi chẳng hề muốn đưa cô ấy đến đó chút nào, sợ cổ lại trêu tôi, nhưng tôi hết lựa chọn rồi.

“Woa.”

“Ara, chẳng phải đó là cô bạn gái mà em nói sao?”

“Không đâu ạ, chỉ là tiền bối trong công ty thôi chị. Chị ấy phụ trách chụp ảnh bên mảng quảng cáo.”

Chủ quán Mariko-san chính là vợ của anh trai tôi. Hay nói đây là nhà hàng của anh tôi cũng không sai. Chị ấy bắt đầu mở một nhà hàng phương Tây nhỏ cách đây vài năm, và sau khi được giới thiệu qua tài khoản CameraGram của tôi, nhà hàng này dần nổi tiếng tới mức phải đặt chỗ trước nếu muốn có bàn nữa kia.

Anh tôi là kiểu người tự lập, cũng vì niềm đam mê nấu nướng từ rất nhỏ nên tôi là khách quen của anh ấy.

“Chào buổi tối! Tên em là Mamiya. Fujishiro có giúp em rất nhiều nên bữa này em đãi ạ!”

Mariko lên tiếng.

“Cô ấy dễ thương quá. Tốt lắm nhóc, em tìm được một cô gái tốt lắm đấy.”

Tôi mỉm cười…trời sập mới có chuyện đấy nhé chị.

Ông anh tôi lén nhìn từ bếp nhìn ra cũng mỉm cười theo. Toang rồi, lát nữa về lại bị mẹ nhắn tin tra khảo à.

“Mamiya-san là omurice, còn em thì sao, Yusuke-kun?”

“Cho em…khoai tây chiên thêm salad khoai tây, và…”

“Hôm nay chị giới thiệu em món gà rán nhé.”

“Thế thì cho em một phần luôn ạ.”

Mamiya-san nói “Cho em một phần luôn ạ’, thành ra Mariko-san đề xuất luôn món salad Cobb bơ.

“Chị có uống gì không?”

“Có.”

“Ừm, chị muốn gọi gì nào?”

Mariko nháy mắt mà nói, “Để chồng chị bao em nước nhé.” Mariko vốn là nữ nhân viên văn phòng của một công ty thương mại lớn, nhưng đã quyết tâm lấy chứng chỉ pha chế rượu vào đúng cái lúc mà anh trai tôi quyết định mở cửa hàng này.

“Một nhà hàng dễ thương ha.”

“Chị ấy có khẩu vị tuyệt vời lắm đấy, chỉ có thỉnh thoảng hơi kì quặc.”

Chỉ có bảy cặp đôi yên vị tại nhà hàng hẻo lánh này. Tuy là chốn đây không phù hợp cho một buổi hẹn hò, nhưng không vì thế mà át đi hương vị tuyệt vời của đồ ăn, và trên hết, tôi thấy cực kì thoải mái.

Tôi chụp ảnh những giọt nước đang được đổ vào ly rượu, rồi trải tấm khăn ăn ra.

“Mamiya-san, cứ tự nhiên nhé.”

Bình luận (0)Facebook