Chương 06
Độ dài 1,101 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-12 21:15:16
“Senpai… Chuyện gì đã xảy ra, nói cho em nghe.”
Em ấy giữ chặt lấy vai tôi, liên tục hỏi tôi rằng chuyện gì đã xảy ra, trong khi tôi vẫn còn đang mơ hồ về những gì vừa xảy ra.
Tại sao…em ấy lại xuất hiện đột ngột như vậy chứ, đúng lúc tôi đang mất phương hướng nhất…
“Không có gì cả đâu… Anh không thể để Karen… phải lo lắng cho anh được..”
Sao mà tôi nói cho đứa em thân thiết ấy biết cái sự thật đáng xấu hổ rằng, tôi vừa bị thằng bạn thân nhất cắm sừng được. Nên là, tôi cũng trả lời qua loa, cốt để Karen không quan tâm đến nó nữa. Nhưng em ấy vẫn không dừng lại, nắm chặt lấy tay tôi và rồi rít nói với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Sao mà lại không có gì được… Nếu vậy thì tại sao, anh lại phi ra giữa đường bất cần như vậy chứ…”
Vậy hoá ra, cái tiếng ồn chói tai đó, là tiếng còi xe trên đường lúc tôi chạy qua đó sao…
Có lẽ, vì chẳng còn quan tâm đến bản thân nữa, nên tôi cũng phó mặc luôn cả sự sống của chính mình rồi.
Sao cũng được, chết cũng là cách giải thoát mà…
Nhưng Karen.. em ấy đã trông thấy tôi, và cứu mạng tôi. Đáng ra tôi nên biết ơn em ấy vì điều đó, nhưng….
“Cảm ơn em, Karen, vì đã cứu anh. Nhưng, bây giờ anh ổn mà. Thật đấy, em không cần lo lắng cho anh đâu…”
“Những giọt nước mắt cùng khuôn mặt đau đớn đó, em không thấy chút hạnh phúc nào trong anh hết. Nói đi, tại sao, là ai khiến anh ra nông nỗi này?”
Đôi mắt của em ấy đang dán chặt vào tôi. Nghe em ấy nói, đến giờ tôi mới nhận thức được là mình vừa bật khóc.
Giờ nhìn tôi chắc trông thảm hại lắm. Tôi giờ không còn lại tôi nữa, linh hồn và thể xác dường như đã hoàn toàn tách biệt.
“Món quà đó… Này, nói cho em nghe, có phải là chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Hidaka-senpai không?”
“...”
Quả nhiên không thể xem thường giác quan thứ 6 nhạy bén đó của Karen. Em ấy đưa ra chính xác cái tên đã khiến tôi thành ra nông nỗi này.
Có lẽ, sẽ ổn hơn với tôi nếu tôi nói hết tất cả ra.
Nhưng cũng không thể nào để em ấy cứ bận lòng vì tôi mãi được. Chúng tôi còn gặp mặt nhau hằng ngày ở CLB, không thể khiến cho bầu không khí ở đó trở nên khó xử được.
Hoặc, đó là tôi nghĩ thế mà thồi.
“Anh không nói cũng được, nhưng ít nhất bây giờ hãy cứ dựa vào em. Em không thể để Senpai mãi đau khổ thế được.”
Em ấy ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm qua cái ôm đó, nó khiến tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu biết bao nhiêu. Và thế là, bao nhiêu cảm xúc trong tôi vỡ oà, tôi không còn có thể chôn chặt nó mãi trong lòng nữa. Tôi oà khóc như một đứa trẻ trong lòng em ấy.
Hầy, nói thật thì hành động khi đó của tôi thực sự chẳng ra dáng một người đàn anh chút nào, nhưng tôi cũng không thể kìm chế bản thân mãi được nếu em ấy cứ vỗ về tôi như vậy.
“Cứ khóc đi, khóc đến khi anh thấy ổn hơn. Em sẽ mãi ở bên cạnh anh mà.”
Em ấy nói ra những lời mà hiện giờ tôi muốn được nghe nhất, từng cử chỉ ngọt ngào ấy như sợi chỉ khâu lại vết thương hở to đùng trong trái tim tôi, và những giọt nước mắt cứ thế, cứ thế tuôn rơi.
Cũng nhờ em ấy quan tâm đến tôi, mà dần dần, tôi cũng có thể bình tĩnh trước sự thật rằng, người từng là bạn gái mình đã ngoại tình với thằng mình từng coi là bạn thân nhất.
“Cảm ơn em, Karen.” Tôi cảm ơn em ấy, sau tất cả những gì em ấy vừa làm cho tôi.
“Không sao đâu mà. Đây, nước đây…Giờ anh đã bình tĩnh để kể cho em chuyện gì vừa xảy ra chưa?”
“Mình ra công viên được không?”
Sau tất cả những gì em ấy vừa làm cho tôi, có lẽ sẽ thật ích kỉ nếu tôi vẫn không chịu giãi bày với em ấy. Nên là, tôi quyết định sẽ kể cho em ấy hết tất cả.
Chúng tôi đi đến công viên, hai đứa ngồi trên một chiếc ghế băng. Và rồi, tôi đã kể hết cho em ấy.
Rằng, Mai đã ngoại tình với Natsuki. Rằng, hai người họ đã làm tình với nhau trước mắt tôi. Và tôi đã quá sốc trước những gì mình chứng kiến, và rồi tôi chạy vụt ra ngoài đường, sau đó Karen đã bắt gặp và cứu sống tôi.
“Mọi chuyện quả là khắc nghiệt với anh quá ha, Senpai.”
Em ấy luôn xoa nhẹ lưng tôi, an ủi tôi trong suốt câu chuyện tôi vừa kể.
Khác với vẻ lạnh lùng, kiêu kì hằng ngày, giờ đây sự ân cần, chu đáo của em ấy khiến lòng tôi trở nên thật ấm áp.
“Chắc em cũng thấy phiền lắm nhỉ…”
“Anh đừng nói thế, Senpai. Em phải cảm ơn anh, vì cuối cùng anh đã mở lòng với em.”
“Em tốt bụng thật đấy, Karen.”
“Vì em sẽ không bao giờ làm tổn thương người mình yêu. Còn Senpai à, chẳng lẽ anh cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy à?”
“Eh?”
“Anh cứ để hai con người đó nhởn nhơ ngoài đó mà không phải chịu hình phạt nào ư?”
Tôi cứng họng trước những lời đó của em ấy. Với tôi, kể cả có trừng phạt họ đi chăng nữa, thì những ngày tháng hạnh phúc của trước kia cũng sẽ chẳng thể quay lại. Nên là, tôi cũng không nghĩ đến việc trả thù họ.
“Em nghĩ, mình phải hành động rồi.”
Karen đứng dậy, nói câu nói đó như thể em ấy nhìn thấu được tâm can tôi.
“Senpai, đợi em một chút nhé..”
Đột nhiên, tôi linh cảm chuyện gì đó không lành, nên vội nắm lấy tay em ấy, ngăn em ấy lại lúc em ấy đứng dậy khỏi chiếc ghế. Nhưng rôi, một cú chặt thẳng sau gáy tôi khiến tôi mất hoàn toàn ý thức, xây xẩm mặt mày.
“Anh cứ để mọi chuyện cho em, em sẽ xử lí họ.”
Đó là lời cuối cùng tôi nghe được từ Karen, trước khi hoàn toàn ngất lịm đi.