Chương 02: Một chút dũng khí, một chút ngôn từ
Độ dài 9,025 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-25 20:30:33
“Ara ara, như vậy là không có được đâu nha~?”
Thứ chờ sẵn chúng tôi từ trung tâm mua sắm đến khi về nhà Nanami lại là lời nhắc nhở của cô Tomoko.
Ờ thì… Cũng phải thôi! Nhưng mà trong khi tôi chẳng bất ngờ mấy thì Nanami lại chu môi tỏ ý bất mãn.
Sau khi nghe lời đề xuất của Nanami, cả bố lẫn mẹ tôi đều phải từ chối.
Con trai con gái tuổi mới lớn… mà đâu phải chỉ có một lần, tối nào cũng qua lại với nhau thì đúng là chuyện không thể chấp nhận được.
Nhân đây, cũng vì câu chuyện ban nãy mà tôi lại bị mắng…nhưng chuyện đó hiện giờ để sau.
Tuy nhiên Nanami lại quyết tâm đeo bám cho đến cùng…câu chuyện còn tiếp diễn đến mức cô ấy nói rằng chỉ cần bố mẹ cô ấy cho phép là được.
Khả năng đàm phán thật uyên thâm. Tôi không tài nào học lỏm được
Sự thể là vậy.
“Sao lại thế…mẹ đã nói là sẽ ủng hộ con rồi mà…”
“Chuyện đó khác.”
Vừa nở nụ cười, cùng với kết luận chắc nịch như thể cưỡng chế.
Có vẻ là không thể nào làm trái ý của cô ấy được rồi.
“Đúng là mẹ đã nói là mẹ sẽ ủng hộ, nhưng cho phép một đôi nam nữ học sinh cấp ba ở cùng nhau mỗi tối là chuyện không thể rồi~”
Nanami chu môi bất mãn, nhưng mà đến cả tôi cũng nghĩ đó là chuyện bất khả thi.
Tuy không muốn bị hiểu nhầm nhưng tôi cũng muốn ở cùng cô ấy.
Bản thân tôi thực sự rất biết ơn những lời nói của cô ấy. Bởi vì buổi tối nào cũng được ở cùng Nanami, được ăn đồ Nanami nấu…
Nhưng mà vấn đề lại nằm ở chỗ mỗi tối.
Thật sự thì tôi không thể chịu nổi cái cảnh mà cả hai ở bên nhau mỗi ngày như vậy.
…Chủ yếu là về khả năng kiềm chế của tôi.
Chỉ có mỗi một lần ấy thôi mà tôi còn vô thức ôm lấy cô ấy. Đây lại còn là mỗi tối nữa. Mặc dù tôi nói hơi nhiều nhưng đây là mỗi tối đấy!
Tôi cảm thấy nhất định một lúc nào đó tai họa sẽ ập đến.
Dù có là do vô tình hay cố ý, tốt nhất hết vẫn là không để nó xảy ra… Không thể khiến cô ấy tổn thương.
Nanami cuối cùng cũng đã gần gũi với tôi hơn rồi.
Chính thầy giáo cũng đã nói rằng tôi đang dần trở nên khá hơn nhờ những thứ tốt đẹp cô ấy trao cho tôi, từng chút một,...
Cho nên tôi không thể nào đánh mất đi sự tin tưởng ấy.
Tiện thể nói luôn, cuộc trò chuyện giữa những bậc phụ huynh kéo dài một lúc rồi kết thúc, mang theo sự từ chối của cô Tomoko.
Cả bố và mẹ tôi ban đầu đều bất ngờ trước chú Genichirou, nhưng mà bây giờ cả ba ngườ bọn họi lại nói cười vui vẻ với nhau, có vẻ như khả năng thích ứng của bố mẹ tốt hơn tôi tưởng tượng.
…Nói vậy thì, đối tượng cần thuyết phục chỉ còn lại cô Tomoko. Về quyền lực ở vị trí đó thì chắc hẳn là nhà nào cũng như nhau.
“Thứ mà mẹ ủng hộ là ở phạm vi của học sinh cấp ba thôi. Nhưng mà thế …trước hết là cứ sắp xếp lại tình hình đã chứ nhỉ?”
Cô Tomoko vừa nghiêng đầu vừa liếc Nanami, rồi chuyển ánh mắt qua những người khác, trước tiên là bố mẹ tôi.
“Trước hết, chị Shinobu và anh Akira đi công tác dài kỳ nên vắng nhà đúng không ạ? Khoảng tầm một tháng à?”
“Đúng thế. Nơi đến của vợ chồng tôi khác nhau, cộng với việc công tác khoảng một tháng, về nhà thì chắc chỉ có vào ngày nghỉ thôi.”
“Lâu lắm rồi chúng tôi mới có chuyến công tác dài hạn… Hồi trước chúng tôi không có chuyện chuyến công tác trùng nhau như thế này, nhưng mà cứ mỗi lần đi là lại làm cho Youshin thấy cô đơn…”
Mẹ tôi nói với vẻ hối lỗi, đâu cần phải suy nghĩ đến mức nghiêm trọng như thế chứ.
Cô đơn thì cũng có. Nhưng cơ bản là tôi chỉ rúc trong nhà mà cày game thôi mà.
Với cả giờ lên cấp ba rồi nên tôi cũng không còn cảm thấy như vậy nữa.
Nên tôi hy vọng bà có thể buông bỏ nỗi day dứt trong lòng.
Vì tôi mà bố mẹ làm việc, nếu nói với họ đối với tôi chắc chỉ có cảm ơn. Nhưng vì ngượng nên tôi đành ngậm tăm.
Tiếp theo đó, cô Masako lại đánh mắt sang phía Nanami. Không biết tôi có nhầm không, nhưng khóe miệng cô như đang cong lên.
“Thế rồi…Nanami thì lại muốn nấu bữa tối cho Youshin-kun đúng không?”
“Vâng…Youshin không biết nấu ăn…không phải đâu nhỉ, con sẽ không lấp liếm nữa.”
Nanami lắc đầu rồi đặt hai tay lên trước ngực, hướng ánh mắt của mình về phía cô Tomoko.
“Chỉ là con muốn nấu ăn cho Youshin thôi. Con chỉ nghĩ rằng, mình muốn cậu ấy được nếm thử đồ mình nấu nhiều hơn nữa. Đây là cảm xúc thật sự của con.”
…Nanami, cậu nghĩ đến vậy ư.
Người lớn xung quanh đều trầm trồ trước lời nói của cô nàng. Ánh mắt của bố mẹ hướng đến tôi lại là thứ làm cho tôi muốn chuồn khỏi đây nhất.
Thôi, trước mắt cứ lơ đi ánh nhìn ấy đi đã.
Tôi rất cảm kích trước tấm lòng của Nanami. Tâm hồn tôi cứ thế mà bay lên chín tầng mây.
Cảm xúc áy náy và biết ơn cứ thế đấu đá nhau, tôi toan lên tiếng đỡ cho cô ấy…
Cuối cùng cô Tomoko đảo mắt nhìn tôi.
“Youshin-kun, chẳng mấy khi lại được như thế này, thế thì coi như là…cháu tận dụng cơ hội này để học cách nấu ăn, có được không?”
Câu hỏi đột ngột ập đến cũng chính là câu mà tôi đã tình cờ nói với bố. Tôi trả lời theo phản xạ.
“Vâng, cháu sẽ học…và…cháu nghĩ là cháu muốn cho Nanami ăn món ăn tự tay mình nấu. A…ờm.”
Và rồi, tôi nhận thấy mấy cặp mắt cứ thế đăm đăm nhìn mình.
Dù có ngộ ra sai lầm của bản thân thì cũng đã quá muộn rồi. Có bố mẹ của tôi ở đây, ấy vậy mà cứ nói toẹt ra không chút suy nghĩ.
Cả bố và mẹ đều cười toe toét còn hơn cả hồi nãy, họ…không nhìn tôi…. Ơ?
Họ nhìn tôi, mà lại còn rơm rớm nước mắt như đang xúc động tột độ. Tôi cảm giác ánh nhìn vừa nãy mới mang hàm ý trêu chọc.
“Có bạn gái rồi thì con cũng thay đổi đấy nhỉ…”
“Không ngờ Youshin lại trưởng thành đến thế này rồi…”
…Tôi muốn chui xuống hố.
Tôi đâu có ngờ chỉ vì một lời nói rằng muốn học nấu ăn lại làm mọi người cảm kích tới mức này,
Nếu vậy thì đành rằng bố mẹ cứ tủm tỉm cười tôi còn thấy thoải mái hơn.
Để ý thì thấy đến cả Nanami cũng nhìn tôi với ánh mắt y chang vậy.
Ừ, nếu chỉ có hai bọn mình thôi thì tớ sẽ rất vui, nhưng bây giờ…lại ngượng không kể đâu cho hết. Tự làm tự chịu thôi mà.
Cô Tomoko nhận được câu trả lời của tôi thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng, đoạn vỗ tay làm thay đổi không khí của nơi này.
Tiếng “bạch” dễ chịu vang lên trong phòng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô Tomoko.
“Rồi, thế thì mình làm như này đi.”
Cô Tomoko dựng ngón tay trỏ lên mà tủm tỉm cười xem chừng rất vui.
“Trong lúc phụ huynh không có nhà, Youshin-kun sẽ ở lại nhà chúng tôi ăn tối. Lúc đó thì tôi sẽ để cậu ấy cùng Nanami nấu ăn, như thế được chứ?”
Phương án của cô Tomoko đưa ra đều phù hợp với suy nghĩ của cả tôi và Nanami.
Nếu vậy thì kỳ vọng muốn được tôi ăn món ăn Nanami làm và mong muốn học nấu ăn của tôi đều sẽ thành hiện thực.
Trước phương án đó, Nanami sáng mắt mà đầu gật lia lịa, nhưng liệu có ổn không đây?
Trong khi tôi đang băn khoăn thì bố mẹ tôi cau có thấy rõ.
“Không…chúng tôi không thể để nhà anh chị giúp đỡ đến thế…”
“Đúng đấy, quả thật là…”
Phản ứng của bố mẹ tôi là điều cực kỳ hiển nhiên. Dù là bạn gái, nhưng mà được chăm sóc đến mức như thế thì bối rối cũng phải thôi.
Ngay lúc tôi đang đinh ninh như vậy, thì ngay sau đó cô Tomoko lại nói ra một điều không thể tưởng tượng nổi.
“Được mà—, vả lại…cứ cho chuyện đó là…luyện tập cho cuộc sống tân hôn sau này nhỉ?”
“Vâng? Cuộc sống tân hôn ư?”
Cả bố và mẹ tôi đều ngẩn người ra.
“Ơ? Hay là…anh chị chưa nghe Youshin-kun kể?”
Cô Tomoko nở nụ cười tưởng chừng không thể hạnh phúc hơn được nữa. Gương mặt tươi cười như thể một đứa trẻ có chuyện vui muốn sẻ chia với người khác.
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ đó, tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi còn không kịp ngăn lại thì cô Tomoko đã hớn hở nói cho bố mẹ tôi một câu nói giống y đúc lời cầu hôn mà tôi nói với Nanami.
Dùng cả cơ thể của mình…nói đúng hơn là cô ấy cùng với chú Genichirou biểu diễn lại.
Giờ đâu thể ngăn mấy người này lại được nữa chứ!
Chú Genichirou, giọng cháu không nam tính đến vậy đâu. Chú cũng đừng phóng đại một phần lời thoại thế chứ.
Mà sao chú ấy có thể diễn xuất tốt vậy nhỉ. Chú nhất định không phải là một nhân viên văn phòng bình thường đâu đúng không?
Chí ít thì, diễn ở chỗ mà đương sự không có ở đó đi chứ! Nanami cũng đỏ mặt rồi…
Tôi mười phần thì cả mười phần muốn bỏ chạy, nhưng chạy đi đâu cho được… Việc tái hiện vẫn tiếp tục diễn ra như một vở hài kịch.
Bố mẹ tôi sau khi nghe xong giải thích, mà nhất là bố tôi, ông ấy cười toe toét.
Mẹ tôi thì vẫn mang bộ mặt lạnh lùng, nhưng chỉ riêng đôi mắt của bà lại tỏ ra một nụ cười khiêu gợi.
Tôi muốn chạy đi lắm rồi đây.
“Nếu như thế thì xin nhờ nhà mình nhé. Tiền ăn của con trai thì tất nhiên là chúng tôi sẽ gửi lại cho hai người.”
Bố mẹ tôi dường như bị thuyết phục bởi cô Masako, họ cùng nhau cúi đầu trước bố mẹ của Nanami.
Để đáp lại, bố mẹ của Nanami cũng cúi đầu.
Tôi thì chỉ đờ người ra nhìn khung cảnh đó. Cảm giác như, linh hồn tôi đã thoát xác mất rồi…
“Dù sao thì tương lai chúng ta cũng thành một nhà, anh chị đừng bận tâm…. Nói vậy thôi, nhưng mà nếu như tôi ở vị trí của anh chị thì tôi cũng sẽ gửi tiền. Về phần đó thì chúng tôi biết ơn mà xin phép nhận.”
Chắc là kết thúc rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi linh hồn thoát xác, thế nhưng đòn truy kích vẫn chưa dừng lại. Và người tiếp theo là chú Genichirou.
“Lúc anh chị trở về sau công tác, rất hy vọng hai người sẽ đến nhà chúng tôi để thưởng thức món ăn của đôi vợ chồng trẻ này.”
Đôi vợ chồng trẻ là sao hả, chú Genichirou!?
Linh hồn tôi trở lại cơ thể. Tôi nghĩ mình phải nói cái gì đó, nhưng mà nói cái gì mới được chứ?
Nếu như lúc này tôi mà từ chối thì khả năng là lại rộn lên cái chuyện như là “Con không muốn kết hôn ư?”, thành ra tôi tự bắn vào chân mình.
Nếu như khẳng định thì mọi người lại làm ầm lên chuyện “sau đêm tân hôn” đâu.
Giờ chỉ còn cách im lặng chịu trận thôi.
Thế rồi, cuộc đàm đạo giữa các phụ huynh bắt đầu.
Từ chuyện phí ăn uống này nọ, cho đến chuyện công việc hai người đang làm, rồi thì đến hội thoại giữa hai bà nội trợ, rồi hội thoại giữa hai ông chồng…toàn là những chuyện thuộc lĩnh vực mà bọn tôi không thể chen miệng vào được.
Có phần hơi bối rối…Nanami đưa ra nói với tôi một câu nói làm tôi kinh ngạc.
“Youshin này, mình vào phòng tớ đi.”
“Hả?”
“Bố, mẹ, bọn con về phòng đây. Khi nào hết chuyện nói cho con nhé—”
Tôi á khẩu vì ngỡ ngàng, Nanami thì chẳng quan tâm, cô ấy nắm tay tôi rồi rời đi.
Cô Tomoko và chú Genichirou cũng chỉ nói được một câu “được rồi” và tiễn chúng tôi đi.
Không, hai người không vấn đề gì à?! Dù có là bạn trai thì cũng là một tên con trai sắp vào phòng cô con gái yêu quý của hai bác đấy?!
Chẳng phải từ đầu cho đến lúc vừa nãy hai người lại thảo luận là không cho phép hai đứa ở cùng nhau vào buổi tối à.
Điều này là biểu hiện của sự tin tưởng, rằng tôi sẽ không làm gì cả hay sao?
Không, nhưng mà…tôi cũng sẽ chẳng động tay động chân đâu. Tại vì người hai nhà đều tập trung ở đây. Dù cho họ không có ở đây thì tôi cũng chẳng thể làm gì được.
Ừm, chỉ cần mình bình tĩnh thì tình huống sẽ khác mà. Có vẻ như tôi có hơi hoảng loạn rồi.
Ở trước phòng Nanami có treo một tấm bảng tên ghi bằng chữ hiragana “Nanami”.
Hình trái tim được làm bằng gỗ in trên đó, tạo cảm giác như đồ tự làm.
“Cái đó, đó là cái mà tớ làm hồi tiểu học giờ công nghệ…tớ thì muốn gỡ đi, nhưng mà mẹ thì lại nói nó đáng yêu nên cứ treo…”
Vừa tỏ ra hơi chút ngượng ngùng, Nanami vừa mời tôi vào phòng.
Bây giờ, lần đầu tiên trong đời, tôi sẽ vào phòng của một cô gái.
Tôi nên vào kiểu như thế nào đây? Vừa hồi hộp…tôi bắt đầu bước một bước.
Trong đầu tôi cứ thế nảy một câu như đài phát thanh - đây là bước chân mang tính lịch sử.
Thế rồi căn phòng của cô gái đầu tiên tôi vào - căn phòng của Nanami, phảng phất vẻ dễ thương.
So với căn phòng bừa bộn của tôi thì khác xa.
Tôi cứ tưởng rằng nó là căn phòng tạm bợ kiểu gyaru, cơ mà vốn tôi cũng chẳng biết phòng của gyaru như thế nào.
Phòng của Nanami lấy màu trắng là màu chủ đạo, mang lại một bầu không khí thanh thản.
Cứ nhấp nhổm mãi thì cũng bất lịch sự, tôi chưa nhìn chi tiết cụ thể nhưng mà căn phòng này được chỉnh đốn ngăn nắp, nói sao nhỉ…nó có một mùi hương rất thơm.
Phòng của con gái đều có hương thơm như thế này à? Vì đây là lần đầu tiên nên tôi mù tịt.
“Youshin, ngồi đây đi—”
Trước địa vực mà mình chưa từng biết đến, tôi có hơi chút lúng túng, Nanami đưa cho tôi một chiếc đệm ngồi màu hồng nhạt.
Không, không phải là cái đệm ngồi mà là cái gối dựa lưng à. Nó màu hồng, có đường ren ri và cực kỳ mềm mại.
Khác hẳn với chiếc đệm ngồi ở phòng của tôi.
Tôi đặt lưng xuống chiếc gối đó nhưng mà…Nanami lại không lấy gối của mình ra. Chắc là cô ấy sẽ ngồi lên ghế ở chỗ bàn học.
…Nếu vậy thì từ độ cao khác nhau phần váy của cô ấy lại vừa đúng tầm mắt của tôi, tôi lại chẳng biết nhìn đi đâu…đang nghĩ như thế thì…
Nanami lùi ra một chút, sau đó cô yên lặng ngồi bên cạnh tôi, và rồi…
“Nè♪”
“Nanami?!”
Bình thường tôi hay ngồi khoanh chân, nhưng vì căng thẳng nên tôi ngồi chính tọa. Một bên chân của tôi…Nanami đặt đầu cô ấy lên phóc một cái.
Đường đột quá mức nên tôi chẳng kịp phản ứng thì Nanami đã ngả người vào tôi.
Cái này còn gọi là…gối đùi.
Ơ? Tôi làm gối đùi à?!
Tôi chưa từng tưởng tượng nổi cái ngày mà tôi làm gối đùi cho con gái lại xảy đến.
Tôi thì nghĩ rằng, bình thường chẳng phải là ngược lại hay sao, trong khi đó hơi ấm của Nanami lại từ từ lan tỏa lên đầu gối tôi.
“Quả nhiên là cậu săn chắc đó ha—? Hơi cứng á, đùi của Youshin. Cảm giác như loại gối đàn hồi nhẹ mà hơi cứng ấy nhỉ?”
Đột nhiên Nanami trườn bàn tay lên đùi của tôi, có vẻ như thích thú vì cảm giác ấy, cô mỉm cười ngước lên nhìn tôi
Sao đột ngột vậy hả, Nanami?!
Bị cô ấy sờ sột soạt lên đùi, tôi lạnh sống lưng như thể có cái gì đó trườn lên.
Không phải là khó chịu, mà là cảm giác dễ chịu.
Nhưng…
Ái!...Nanami? Cậu sờ nhiều quá là nguy đấy?
…Cố chịu đi…cố chịu đi…cố nghĩ về chuyện gì khác đi!
Không biết Nanami có nhận ra tôi đang cuống cuồng như vậy không, cô nở một nụ cười dịu dàng.
Thế rồi, cô bỏ bàn tay đang sờ soạng đùi tôi ra, rồi vươn lên má tôi. Hơi ấm từ bàn tay cô ấy tỏa lên cùng khắp.
Trong lúc tôi đang đờ người ra thì cô liền tuôn một tràng, tông giọng trong trẻo đến dịu dàng.
“Nè, Youshin… Từ ngày mai bố mẹ cậu không có ở nhà, cô đơn nhỉ. Nhưng mà…thời gian ở cùng với tớ lại nhiều lên rồi, nếu như cậu ăn tối ở nhà tớ thì…không cô đơn đâu ha?”
Aa, ra là thế. Nanami cất công làm như thế này để an ủi tôi à.
Đôi mắt cô ấy ngước lên nhìn tôi quá ư dịu dàng, tôi ngỡ ra rằng, khóe miệng của mình đang bất giác nhếch lên.
Chắc hẳn là cô ấy ngượng nếu tự mình cho tôi gối đùi cho nên đẩy sang cho tôi.
Thế thì tớ cũng ngượng lắm đấy nhé? À, tôi cảm thấy thế cũng không đúng lắm. Nhưng sự quan tâm đó làm tôi vui hơn tất thảy.
Tôi vui vì cô ấy nghĩ cho tôi.
“Ờ thì…hồi xưa có thể là tớ đã thấy cô đơn, nhưng mà bây giờ ổn rồi. Vốn dĩ tớ ưa chơi game một mình trong phòng mà.”
Trước câu nói của tôi, Nanami lại càng tươi cười. Không biết có phải cô ấy nghĩ rằng câu nói của tôi là cố tỏ ra mạnh mẽ, hay là cô ấy nghĩ về điều khác nữa đây.
Chỉ có điều là, hơi ấm từ bàn tay cô ấy quá đỗi dễ chịu.
“Hừm… Nếu là tớ thì chắc là tớ sẽ thấy cô đơn đấy. Mà này, bây giờ cậu đang chơi game gì đó?”
“Game mạng xã hội. Vừa chat trên điện thoại, vừa chơi trên máy tính. Mọi người cùng vào một team rồi cơ bản là chơi cùng nhau.”
“Game mạng xã hội cũng chơi được trên máy tính à? Nhưng mà, thế à, game à—... Tớ thì chưa từng chơi đâu. Lần tới này, tớ cũng muốn thử chơi game đó. Mình chơi cùng nhau nhé?”
…Chơi game cùng nhau à. Peach-san cũng ủng hộ mình rồi…chắc ổn thôi nhỉ?
Về nhà tôi sẽ hỏi Baron-san với mấy tên nữa xem sao. Nếu Baron-san nói là có thể chơi cùng nhau được thì chắc hẳn tôi không phải lo lắng, nhưng chí ít tôi vẫn muốn hỏi ý kiến của những người khác.
“Team đúng thật là vẫn còn chỗ trống…lần tới tớ sẽ hỏi thử mọi người xem.”
“Cảm ơn. Nhờ cậu nhé…”
Cuộc hội thoại của tôi với Nanami đang nằm lên đầu gối tôi diễn ra nhẹ nhàng, không hơn không kém.
Những lúc Nanami cử động chân để thay đổi tư thế, tôi lại lén lút nhìn về phía đôi chân cô.
Nghĩ kỹ lại thì hai người vẫn đang còn mặc đồng phục, váy của Nanami vẫn ngắn.
Cứ mỗi lần như vậy Nanami lại nhìn tôi nở một nụ cười giống như đứa trẻ đang trêu ghẹo “Cậu tò mò sao—?” làm tôi cứ hồi hộp mãi.
Chẳng mấy chốc, chủ đề trò chuyện cũng ngớt lại…khi sự trầm lặng lan tỏa giữa hai người, Nanami lẩm bẩm.
“Má…”
“Ơ?”
“Tớ bị…hôn vào má mất rồi… hình như còn bị bố mẹ Youshin nhìn thấy mất rồi…”
Nanami nói về sự việc xảy ra ở quán trà sữa trân châu hôm nay. Tôi cũng nhớ lại chuyện lúc đó mà đỏ mặt.
“Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi hả? Cái đó thì…cũng giống như tai nạn ấy nhỉ.”
Trước lời xin lỗi của tôi, Nanami khẽ lắc đầu.
Nơi bàn chân của tôi được chân cô ấy gác lên tôi cảm thấy hơi nhột một chút, nhưng vẫn dễ chịu.
“...Giật mình thì cũng có…nhưng tớ vui lắm…bởi vì Youshin là người chủ động trước…”
Nanami nhíu mắt nhìn tôi.
Cô chạm bàn tay vào phần mà môi tôi chạm vào lúc đó…thế rồi cô lại vươn tay đến má tôi.
“Thực sự thì…tớ muốn hôn trước cơ…”
Chỉ một câu nói duy nhất đó mà tôi kích động như thể võ sĩ vừa ăn cú đấm knock-out. …Cố chịu đi, lý tính của tôi ơi.
Dù được cô ấy nói câu nói dễ thương như thế này nhưng bây giờ bố mẹ hai nhà còn ở đây. Nếu làm điều gì kỳ cục thì sự tin tưởng của mọi người đối với tôi sẽ cạn sạch mất.
Không, nếu nói là không có bố mẹ ở đây là không sao thì nó sẽ thuộc một câu chuyện khác, dù là vậy…ờm…
Chỉ xoa tóc thôi thì không sao đâu nhỉ?
Tôi từ từ đưa tay đến đầu cô ấy, bằng ánh mắt, tôi hỏi cô ấy xoa đầu có được không.
Nanami không hề hé môi, cô nhẹ nhàng gật đầu, đúng lúc đó, bàn tay tôi đặt lên đầu cô ấy.
Mái tóc mang lại cảm giác vừa mềm mại, vừa thanh mảnh mượt mà lọt qua giữa khe ngón tay tôi.
Cái cảm giác như nhung lụa thế này, làm tôi nghiện mất.
Cô nàng híp mắt nhìn tôi. Cả tôi và Nanami đều im lặng nhìn nhau…và rồi…
“Nanami!! Nói chuyện xong rồi đấy—!! Họ sắp về rồi, hai đứa cũng ra khỏi phòng đi!!”
Nghe thấy tiếng gọi của cô Tomoko…ừ, thôi thì…hứa rồi mà. Lúc như thế này mà lại làm phiền, đúng thật là.
Thời điểm quá chuẩn, như thể bọn tôi bị giám sát vậy. Tôi chẳng hề cảm thấy đáng tiếc đâu.
Nanami chắc hẳn cũng biết điều đó, cô cười cay đắng rồi ngồi dậy rời khỏi đùi tôi.
Sức nặng dễ chịu khi nãy mất đi, một cảm thấy cô đơn khẽ trỗi dậy trong tôi.
Thứ còn lại chỉ là cảm giác mà tôi đã vuốt ve Nanami mà thôi.
Tiếp sau đó, chúng tôi bước ra đến lối vào, nơi các phụ huynh đang chờ, sau đó tôi được cả nhà Barato tiễn về.
“...Từ ngày mai lại nhờ cậu giúp đỡ nhé, Youshin. Tớ sẽ dạy nấu ăn cho cậu.”
“Ừ, cũng nhờ cậu nhé.”
Nanami không còn phong thái như hồi nãy nữa, tôi cũng mỉm cười để đáp lại nụ cười tươi rói ấy của cô nàng.
…Nếu lộ ra, tôi chẳng biết mình nên mở lời như thế nào nữa.
Nhưng mà, từ ngày mai tôi sẽ cùng Nanami về nhà cô ấy à.
Không hiểu sao việc đó…
“Như vợ chồng sống xa ấy nhỉ.”
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Từ nhà Barato trở về nhà tôi, điều mà tôi lúc nào cũng lao vào làm ngay lập tức là báo cáo tình hình với mọi người.
Đó là hành động tôi thường làm, để xin lời khuyên từ Baron cùng những người khác, đồng thời hỏi xin lời khuyên từ bây giờ nên làm gì…
[Ờ này…Canyon-kun nè…cậu nói bây giờ còn có điều muốn hỏi tôi là sao…? Tôi đâu còn cái gì để dạy cho cậu nữa? Cậu nắm sạch bí kíp rồi kia mà?]
Hình ảnh Baron-san đang ôm đầu bất giác nảy lên trong đầu tôi, chắc do tưởng tượng.
[Ngược lại thì bọn tôi lại muốn hỏi cậu đấy. Làm thế nào mà trong thời gian ngắn thế này mà cậu lại có thể làm thân với cả gia đình luôn hay vậy…]
Thậm chí cả cảnh tượng Peach-san nói mà chán chường thấy rõ cũng hiện lên sống động như thật.
Tôi chưa từng gặp ai ngoài đời cả, nhưng từ những con chữ, biểu cảm như bất ngờ, chán ngán đều có thể hiểu được.
Kể cả có nghe tôi cũng đâu có được gì.
“Không đâu, chính ra là điều tôi muốn hỏi thì lại quá nhiều luôn…”
Đây là cảm xúc thật không hề giả trân. Dù sao thì tôi cũng đã tiến triển đến mức kết thân với cả nhà họ rồi. Tức là…
“Chỉ cần nói chuyện về bố mẹ của đối phương là được nhỉ, hoặc là…em không biết đâu. Baron-san có vẻ như là người đã kết hôn rồi, anh dạy cho em được không? Học sinh cấp ba mà không có gợi ý gì thì khó nhằn lắm đấy/”
[Cơ mà vốn dĩ là làm gì có cậu học sinh cấp ba nào lại mang cái trăn trở như thế chứ, ngược lại là tôi chẳng biết mình nên nói gì đấy.]
Bị Baron-san nói vậy làm tôi bối rối ra mặt.
[Mà này…Canyon-san, bố mẹ cậu không giận gì à?]
“...Quá trời luôn ấy chứ ạ.”
Đúng thế, lúc tôi về nhà, sau bữa tối, tôi bị bố mẹ mắng mỏ thậm tệ. Có lẽ từ bé đến giờ tôi chưa từng trải qua trận mắng nhiều đến thế này.
Nói đương nhiên thì đúng là đương nhiên rồi.
Thực ra là hai người họ…phần nào đó đã đánh tiếng thấy được sự thay đổi nào đó xảy ra ở tôi.
Tuy nhiên họ lại nghĩ là nó chỉ ở mức độ là kiếm được bạn bè mới thôi, việc có được bạn gái thì lại hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Đến đó thì ổn rồi. Tôi bị nổi giận không phải là vì vấn đề che giấu việc tôi có bạn gái. Đây cũng chuyện đương nhiên thôi.
Đó là về vấn đề tiền ăn trưa hằng ngày hay là về gia đình của đối phương đã giúp đỡ mình, tôi đã chẳng truyền đạt lại một chút nào cả thành ra bị nổi giận.
Ừm, bị mắng như vậy…tôi không còn cách nào để phản bác cho được.
Tôi tách bạch được rõ ràng việc tôi bị mắng cũng là điều không thể tránh khỏi nên đành chịu sự thuyết giáo từ bố mẹ.
Cơ mà, tâm trạng của cả hai người họ lại nửa tức giận, nửa hoan hỉ.
Và rồi sau khi được giải phóng khỏi buổi thuyết giáo, tôi nói lại với Baron và mọi người thế này đây.
[Ừm~...nếu mà chỉ cho cậu thì chắc tôi sẽ chỉ phương pháp để bố của đối phương hứng thú với cậu chẳng hạn…? Mà không, độ thiện cảm của bên đó với cậu cũng ổn áp rồi, thành ra chẳng có ý nghĩa gì à… Rượu…đương nhiên là không được rồi…]
Baron vừa đăm chiêu vừa viết ra cho tôi hàng đống đề xuất. Có lẽ tôi sẽ khóc vì biết ơn không chừng.
Nhưng 36 kế tôi chẳng lấy đâu ra ý tưởng gì tốt cho được.
[Tóm cái váy lại, chắc là chỉ có cách xây dựng niềm tin từ từ chắc chắn thôi à? Ờ thì dù sao cậu cũng là học sinh cấp ba, tôi nghĩ là không cần suy nghĩ đến thế đâu.]
“Quả thật, chắc chắn là tốt nhất hả…em sẽ cố gắng]
Tôi bình tĩnh lại vì câu trả lời an toàn, nhưng đồng thời bản thân cũng thầm công nhận. Đúng là chỉ có cách là đi từ từ cẩn thận.
Bất giác tôi thấy tò mò về việc Baron đã làm gì để được gia đình đối phương chấp nhận.
Bây giờ có vô ích thì sau này có khi lại có tác dụng…
“Tiện thể thì, Baron kết hôn rồi đúng không ạ? Anh đã làm gì cho đến khi được bố của đối phương chấp nhận vậy?”
[Trường hợp của tôi thì…vì bố của đối phương là người thích rượu, nên tôi chỉ đơn giản là ngồi uống cùng ông ấy thôi. Tôi thì vốn tửu lượng kém, nhưng vì vợ nên phải cố uống cho bằng được. Chắc nó hơi mang kiểu của thời đại trước.]
Rượu à… Đúng thật là ngay bây giờ chẳng có câu chuyện nào cho tôi tham khảo được. Chú Genichirou có thích rượu không nhỉ?
Nhưng đoạn [Vì muốn kết hôn với đối phương nên tôi cố gắng.] có thể là tác phong mà tôi nên học theo.
Kết cục là, dù cố gắng hay không thì lại dựa vào việc mình yêu đối phương đến nhường nào…hẳn là vậy.
…À, không. Chuyện kết hôn hẵng còn quá sớm. Nhưng việc mình cố gắng thì lại quan trọng mà, ừm.
Tôi đang biện hộ với ai vậy trời.
Nhưng từ ngày mai mình sẽ lại tiếp tục cố gắng thôi. Ừ, cố gắng nhất định không phải là việc xấu.
[Mà này, Canyon-san. Hôm nay anh đã nói với bạn gái là anh thích cô ấy chưa?]
Peach-san bỗng dưng gửi tin nhắn.
Kể từ ngày mà cuộc hẹn của tôi và Nanami kết thúc…Peach-san dần không còn những phản ứng tiêu cực với cô ấy nữa.
Ngược lại còn có phần ủng hộ mối quan hệ của tôi và cô ấy. Quả là thay đổi 180 độ mà.
“Thích…à? Không…thế ngượng quá, nói thích thì khó. …quá khó là đằng khác đấy? Mà từ trước tới giờ có nói rõ ràng với cô ấy không vậy…?”
Cái hôm kết thúc cuộc hẹn, không hiểu sao tôi lại ở trong phòng mình lẩm bẩm độc thoại rằng bản thân mình rất thích cô ấy.
Nói ra thì tôi mới nhận ra, dường như tôi chưa nói rằng…tôi thích cô nàng.
Dù có ngẫm lại bao nhiêu thì cũng không có ký ức nào là tôi đã nói cả.
Không, có thể là tôi đã nói một lần rồi nhưng nói hằng ngày thì không. Chắc chắn là vậy.
Nào là đáng yêu này, nào là trang phục hợp với cậu này…đúng là ngượng thật nhưng tôi không cả ngại nói ra nữa.
Tuy nhiên, nói rõ ra những lời như là tôi thích cô ấy thì…chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ xấu hổ. Quả thật tôi không thể nói cho nổi.
Ngay cả hôm nay, mặc dù bầu không khí đã thoải mái, nhưng tôi vẫn không mở miệng được…vốn dĩ tôi còn chẳng có ý định nói ra.
[Như thế không được rồi! Người ta nói là đàn ông thì có im lặng vẫn hiểu, nhưng phụ nữ không nói thì không hiểu đâu! Cậu phải nói là cậu thích cô ấy đi!]
Đáp lại câu trả lời của tôi là những câu nhắc nhở dữ dội của Peach.
Không, trường hợp của tôi không phải là mấy câu chuyện kiểu tính đàn ông như là có im lặng thì vẫn hiểu, đó chỉ là vì tôi hèn nhát mà thôi. Áy náy quá.
[Ồ…Peach-chan…sao bé có vẻ hợp tác nhỉ…ông chú già như tôi đây phải giật mình, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy vui vui cơ đấy]
Baro-san trầm trồ thấy rõ. Tôi cũng đồng tình. Rằng sự chủ động này của Peach-san quá ư lạ lẫm.
Cậu ấy dần hợp tác với tôi…hay có chăng là với Nanami? Đến mức độ mà phải nói là chắc hẳn có chuyện gì đó xảy ra với cậu ta.
Nhìn vẻ biến đổi đó thì tôi cũng hiểu vì sao Baron-san lại bất ngờ. Ừ, tôi cũng giật nảy người lên đây.
Peach bắt đầu nói ra những ý kiến tích cực là điều tốt, nhưng không ngăn nổi sự tò mò của tôi.
“Ý kiến của phụ nữ cũng quan trọng. Mà nhân tiện, cái đó là câu chuyện từ kinh nghiệm của Peach-san à?”
[Không, tại vì trong shoujo-manga là như thế ạ. Vả lại, em cũng muốn người mà mình thích nói là cậu ấy thích em hằng ngày đấy.]
Nếu Baron-san là kiến thức trao đổi trên mạng thì Peach-san lại là của Shoujo-manga.
Không, bản thân cô ấy cũng nói rằng cô ấy muốn người mình thích nói câu đó, vậy tức là cô cũng cùng suy nghĩ như vậy.
…Người bạn đồng hành này đáng tin cậy quá nhỉ?
[Với cả là, trong manga đôi khi cũng có cái này. Có tình huống như là nữ chính bị người con trai mà cô ấy thích tỏ thái độ lạnh lạnh lùng, thế rồi lợi dụng sơ hở khi cô đang phiền não thì nam phản diện đẹp trai suýt chút nữa đã cướp cô ấy đi mất… Hoặc là cả hai người đều không thể thành thực nên tình yêu vụt qua mất chẳng hạn…có những cái như thế đấy.]
[A—, đúng là tôi cũng từng nghe thấy những chuyện như thế rồi. Nói sao nhỉ, là về việc cách con trai nâng niu con gái và ngược lại đúng không?]
Chuyện như thế…có à?
Tôi thì chẳng đọc mấy thứ như Shoujo-manga. Dù có đọc mấy truyện ngôn tình thì cũng chỉ là nhân vật chính nam thôi.
Trường hợp đó thì thường có nhiều tình huống là nam chính theo đuổi một nữ chính khác, cho nên là việc con gái làm điều như vậy đâm ra mới mẻ đối với tôi.
Lần sau chắc mình sẽ đọc thử Shoujo-manga thôi.
Tôi chẳng hề xen vào mà chỉ chăm chú vào tin nhắn của hai người họ.
Peach-san ngay sau đó cũng viết tiếp vào ô chat.
[Canyon, nếu anh không nói thành lời được thì trước tiên là dùng tin nhắn…nói với cô bạn gái một câu thôi…nói với cô ấy là, anh rất thích cô ấy nhé? Con gái mà không có mấy cái kiểu vậy là thể nào cũng bất an cho xem. Hai người mà không trở nên hạnh phúc…thì em sẽ cáu đấy?”
Lời nói của Peach không rõ có phải là lẽ thường hay không, tôi không thể hiểu nổi.
Nhưng qua những câu chat, tôi đủ hiểu được sự chân thành và quan tâm của cô ấy đều hướng tới Nanami.
Kể cả cho có cảm thấy như vậy, thì biết rằng nó xuất phát từ những con chữ làm tôi không khỏi cảm thấy kì lạ.
Tôi không hiểu vì sao lại xảy ra sự thay đổi như thế ở cô ấy…nhưng tôi muốn thành thực nhận lấy những lời nói này.
[...Xin lỗi, Canyon-kun. Tôi rời ghế một chút nhé. Có việc gấp tôi muốn nói với vợ, không phải là việc gì lớn đâu nên tôi sẽ quay lại ngay. Ừm, đừng để tâm nhé]
Cứ như vậy, lời văn của Baron bị gián đoạn.
…Hay là, anh ấy lại thấy một chút bất an vì lời nói của Peach?
Anh ấy nói là không phải việc gì lớn đâu, rồi thì đừng để tâm, hay là lại đi nói với vợ ảnh câu ban nãy nhỉ.
Ảnh hưởng lan đến cả người lớn luôn…Peach-san đúng là đáng sợ thật. Nhưng mà cả Baron-san… cũng chưa nói là mình yêu vợ à.
Yêu…yêu à…
Tôi cũng nói nhiều lần rồi, nhưng mà mối quan hệ của tôi và Nanami bắt đầu từ một trò chơi trừng phạt.
Nhưng mà tôi yêu cô ấy mất rồi, đến mức mà chẳng còn quan tâm đến việc đó nữa. Đó là sự thật. Bản thân tôi hoàn toàn có thể tự nhận thức được.
Thế còn cô ấy?
Hôm nay, tôi còn được cô nàng gối đùi lên…thực ra là tôi chưa nói với Baron và mấy người khác nhưng mà môi tôi đã chạm vào má cô ấy…trong khi đó Nanami còn chẳng tỏ ra một chút khó chịu nào…
Liệu cô ấy của hiện giờ còn nhận thức được đây chỉ là một trò chơi?
Liệu cô ấy có bằng lòng hẹn hò với tôi?
Ừm…quả thực là…tôi nghĩ là chuyện đã khác đi rồi. Tôi muốn bẻ hướng ý nghĩ của mình như thế.
Nhìn phản ứng của bố mẹ tôi hôm nay, cả bố mẹ Nanami nữa, chắc là tôi nhận thức thêm một chút nữa điều đấy là đúng cũng được đấy nhỉ.
Tôi không thể đần độn mãi được. Cái thời để biện hộ cho việc đó đã qua từ lâu rồi.
Tôi thích cô ấy, nếu cô ấy cũng nghĩ rằng cô ấy thích tôi…thế thì ít nhiều tôi cho là như vậy cũng được đấy chứ.
Mặc dù không đến mức ưỡn ngực tự hào.
Đây có thể là tôi tự cao, mối nghi hoặc đó chắc không bao giờ biến mất được.
Nhưng tôi mà không nghĩ như vậy và hành động…thì sau này ắt sẽ có lỗi lầm.
Tiếp thu lời nói của Peach, tôi trầm tư suy nghĩ.
Cho nên, tôi sẽ ghim chặt ý nghĩ rằng cô ấy cũng phần nào đó thích tôi, và dựa vào đó để bước lên phía trước.
Dù có vậy, nhưng việc tôi nỗ lực để được cô ấy thích lại sẽ không bao giờ thay đổi.
Bởi vì, một lẽ nếu tôi tự nhận thấy điều đó, nhưng lại không động chân động tay…chẳng phải sẽ làm cô ấy tổn thương hay sao. Đúng ra là tôi phải cho cô ấy thấy hành động của mình càng nhiều càng tốt..
Tuy nhiên cứ như thế này, nhờ nói chuyện với Baron-san và Peach-san mà tôi có thể bình tĩnh mà ngẫm lại tình hình hiện tại.
Cái gọi là ý kiến của người khác thì quan trọng. Được người khác nhìn bằng con mắt khách quan từ đó sẽ nảy ra những sáng kiến mới. Tôi không khỏi cảm thấy biết ơn cô nàng.
“Peach, cảm ơn nhé. Tôi…”
Tôi nắm chặt tay, thế rồi như để chỉ ra sự quyết tâm, như để tự khích lệ bản thân, tôi đưa nó lên trước ngực.
“Gọi điện thoại thì lại khá khó, trước tiên là tôi sẽ truyền đạt cho cô ấy là tôi thích cô ấy bằng tin nhắn vậy.”
[Trong trường hợp đấy mà không lựa chọn điện thoại thì đúng với tính cách của Canyon nhỉ…nhưng mà cố lên nhé.]
Đúng là, vừa mới dứt lời thì cái tính nhát cáy trong tôi lại phần nào quay về. Tuy nhiên, lời nói đó của tôi được Peach ủng hộ.
“Nhưng mà tại sao, Peach…tự nhiên em lại hứng lên ủng hộ cho bọn anh thế? Trước đó em đã tiêu cực đến thế mà…”
Tôi vô tình hỏi Peach một câu mà tôi đã thắc mắc từ lâu. Nghe vậy, Peach có hơi chút khựng lại khi phản hồi…nhưng mà chỉ một chút thôi.
[...Đó là bí mật của con gái. Nhưng mà ừ, nếu mạnh dạn nói ra thì…tại vì sau khi nghe chuyện của hai người, em đã nghĩ rằng, mình cũng phải tiến về phía trước]
Câu trả lời đậm chất người lớn.
Peach giỏi thật. Một cô gái ít tuổi hơn tôi mà lại tích cực cố gắng như vậy.
Nếu không nhầm thì là học sinh cấp hai nhỉ? Biết đâu là cô ấy lại có quá khứ từng bị con gái kiểu gyaru bắt nạt chẳng hạn.
Nghe chuyện của chúng tôi, nếu như cô ấy cứ tâm niệm rằng thế gian này đâu chỉ toàn gyaru như thế thì tốt biết mấy.
Không, về chuyện gyaru tôi không mảy may biết lấy một chút, không thể cứ thế phán bừa được.
Tôi nói một câu cảm ơn ngắn gọn với Peach rồi kết thúc đoạn chat.
Baron-san chưa quay lại, nhưng xem xong hẳn anh ấy sẽ biết thôi.
Từ giờ, tôi sẽ nhận lấy trách nhiệm cho những gì mình nói. Tôi lặng lẽ, trước khi quyết tâm của mình mờ nhạt đi, tôi khởi động ứng dụng để gửi tin nhắn cho Nanami.
Từ Nanami…không có lấy một tin nhắn.
Hôm nay chắc cô ấy đi ngủ rồi nhỉ? Hay là cô ấy lại đang nói chuyện với gia đình?
Nêu ngủ thì chắc là sẽ làm phiền đây…tôi nghĩ vậy, nhưng mà việc đó thì tạm thời dẹp sang một bên đi. Nếu mà cô ấy đang ngủ thì chắc chắn ngày mai sẽ đọc tin nhắn.
Trong bản thân tôi hình thành nên một cảm xúc, cảm xúc tìm kiếm lý do để không phải làm việc này, tôi hất văng nó khỏi đầu mình.
Nào…khởi động lên rồi viết tin nhắn nào. Nhưng mà…nội dung viết thế nào mới ổn nhỉ.
[Hôm nay tớ rất vui, ngày mai lại nhờ cậu giúp đỡ nhé. Tớ thích cậu nhiều lắm.]
Sao nó lại thành ra công việc thế này
Còn nữa, viết thử thôi thì ổn…nhưng mà không hiểu sao, cái phần tớ thích cậu lại không tạo ra cảm giác có chủ ý nhỉ?
Làm sao để nó thành đoạn văn hay đây… Về khoản này tôi mít đặc nên khó quá.
Nếu là tin nhắn trong game thì tôi có thể gửi không cần suy nghĩ, vậy mà đúng cái lúc gửi cho Nanami thì lại băn khoăn.
Tôi cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, lặp đi lặp lại…thế là tạo ra một lỗi thao tác chí mạng.
“Á…?!”
Lúc nhận ra thì đã quá muộn.
Gửi thể nào thì không gửi, tôi lại gửi tin nhắn mà trong tình trạng chẳng để lời mở đầu nào cả, phần thân chính cũng không có, chỉ có viết mỗi câu “Tớ thích cậu nhiều lắm” trong đó.
Từ cái lúc viết đoạn văn này, tôi đã viết rồi lại xóa nhiều lần đến vậy, xong lúc gửi lại gửi đúng một câu như vậy.
Chẳng có một chút văn mạch nào cả, chỉ gửi mỗi tớ rất thích cậu thôi, cái này chẳng phải là nước đi tệ hại nhất à?
Thế này làm cô ấy sẽ hoảng sợ hoặc khinh bỉ thì sao đây?
Không, không hẳn là vậy, kể cả lúc đang hốt hoảng như này, tôi cũng không nghĩ như thế.
Ngay lập tức tôi không còn do dự gì nữa.
Bình tĩnh lại đi, đến khi tin nhắn chuyển sang đã đọc thì chắc chắn vẫn còn một chút thời gian nữa, tranh thủ lúc này xóa tin nhắn là được…
Tuy nhiên, ước nguyện đó của tôi hóa dã tràng xe cát, tin nhắn mà tôi gửi hiện ngay dấu đã đọc.
Nhanh quá, nhanh quá đấy Nanami. Sao lại đúng vào cái ngày hôm nay…không, khi nào cô ấy cũng đọc nhanh vậy hả.
Nhưng mà có chút kỳ lạ.
Lúc nào cũng vậy, cứ có dấu đã đọc thì ngay lập tức tin nhắn sẽ phản hồi, vậy mà hôm nay, chỉ trong một chút khoảnh khắc thôi….không, rõ ràng là tốc độ trả lời chậm hơn bình thường.
Trong khi tôi đang suy nghĩ bất an thì điện thoại hiện lên một hành động khác với bình thường. Có cuộc gọi đến từ Nanami.
…không hay rồi?
Tôi bất an suy nghĩ, sau khi trả lời điện thoại đó thì thứ mà tôi nghe thấy từ ống nghe là giọng nói có phần như cuống quýt.
[Cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái gì mà lại tự nhiên gử, gửi, gửi gì vậy hả, Youshin?! Bộ có chuyện gì sao?!]
Khoảnh khắc tôi nhận điện thoại, âm thanh ồn ào, cùng với đó là giọng nói của Nanami tựa tiếng máy phát nhạc bị hỏng đang trong trạng thái lặp đi lặp lại một đoạn vang đến tai tôi.
…Đáng ra mình không phải suy nghĩ kỳ lạ làm gì. Dường như vì tin nhắn đó mà cô nàng đâm ra hoảng loạn.
Nhờ nghe thấy giọng nói luống cuồng hơn cả tôi của Nanami nên tôi mới bình tĩnh lại được. Nếu thế này thì chắc là tôi có thể nói chuyện bình thường được rồi.
“Nanami, vừa nãy cảm ơn cậu nhé.”
[Không, tớ cũng vậy…không phải thế!! Sao lại tự nhiên thế này!! Sao lại gửi đến tớ tin nhắn chỉ có mỗi câu tớ thích cậu nhiều lắm thế?! Tớ hoảng rớt xuống giường rồi đấy?!]
“Ơ? Cậu có sao không? Có bị thương không?”
[Không bị thương nhưng mà, nhưng mà sốc nặng thì có đấy! Cậu tự nhiên làm sao thế hả?!]
Đó chính là âm thanh ồn ào vừa nãy à… Cậu không bị thương thì tốt rồi, xin lỗi vì làm cậu giật mình.
Trong thâm tâm của tôi đang tạ lỗi thì trái, Nanami lại khăng khăng đòi giải thích. Mà đúng là thành ra như thế mà.
“Ờ…cậu khó chịu à?”
[Không khó chịu, nhưng mà tớ giật mình đấy!]
Giọng điệu của Nanami dường như tức giận. Nói đúng hơn là chất giọng của một người vừa mới hoàn hồn.
Về phần tôi, thì nghe được câu trả lời là không khó chịu thì tôi cũng có phần nhẹ nhõm. Đúng là cô ấy chỉ giật mình thôi.
“Nếu giải thích sự tình thì dài lắm… Mà cũng không.”
[Nó là gì, có dài hay không vậy?]
“Này, tớ chưa từng nào nói trực tiếp với Nanami là tớ thích cậu đúng không? Cho nên tớ nghĩ là ít nhất thì cũng nói qua tin nhắn…”
[Tớ vui lắm. Nhưng mà… Sao tự nhiên cậu lại nghĩ về việc đó?]
Đúng là cô ấy sẽ hỏi như thế mà. Nanami sắc bén quá. Hừm~...làm thế nào bây giờ nhỉ…
Phán đoán bây giờ tôi đưa ra chỉ thiếu đường chẳng có chút thuyết phục nào thôi.
Có thể đây là cơ hội tốt để nói là, mọi người trong team…chủ yếu là Baron-san và Peach-san thôi, nhưng dù gì họ cũng đã thảo luận với tôi.
Một phần trong tôi cũng thấy hơi chút tội lỗi, khi cứ giấu nhẹm chuyện tất cả những ý tưởng của tôi từ đầu tới giờ đều từ lời khuyên của họ mà ra.
Đánh trống lảng hay nói dối thì dễ, nhưng mà lúc này thì nói dối kỳ lạ lại không hay đâu nhỉ. Chú Genichirou cũng nói vậy rồi.
Ờ thì, mối quan hệ này cũng bắt đầu từ việc dối trá mà, bây giờ thì còn nói gì…Tôi nói ra toàn bộ đầu đuôi sự việc.
“Thực ra là…tớ thì chưa từng hẹn hò với con gái bao giờ, hôm nay tớ đã được họ mấy người trong team của game tư vấn nhiều thứ.”
[Tư vấn?]
Nội dung cụ thể của buổi tư vấn là…quả thực không nói ra được.
Tôi không thể cứ thể nói rằng mình đã hỏi họ nên làm thế nào khi nhận được lời tỏ tình từ trò chơi trừng phạt của Nanami được.
Đành lòng nói dối không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam, nhưng bây giờ tôi không thể nào nói ra sự thật đó được, nên đành lảng chuyện đó đi vậy. Tôi cảm thấy hơi chút mâu thuẫn.
Mang trong mình cảm giác tội lỗi, tôi giải thích đầu đuôi sự việc của tin nhắn mà mình đã gửi.
Rồi một lúc nào đó, cái ngày mà tôi vừa cười vừa kể lại điều đó sẽ tới chăng?
“Thế rồi hôm nay tớ nhận được lời khuyên rằng tớ đã nói thích cậu chưa. Tớ nhận ra là mình chưa nói.”
[Đó là con gái hả?]
“Lời khuyên nói tớ thích cậu là từ con gái, nhưng mà về cơ bản là tớ nghe từ một ông chú đã kết hôn rồi kia.”
[Hừm~...thế à…Vì vậy mà cậu lại thuần thục nhiều thứ như thế ha?]
Trong một khắc thôi, giọng của Nanami hờn dỗi thấy rõ, nhưng rồi cô bình tĩnh ngay lập tức, sắc giọng cô ấy chuyển đổi, như thể vừa lý giải được tình hình. Bộ tôi thuần thục đến thế cơ à?
Chắc cô ấy thất vọng vì không phải toàn bộ nỗ lực của tôi. Nhưng biết làm sao được nữa đây.
“Xin lỗi vì tớ đã giữ im lặng, chẳng hiểu sao tớ lại khó nói… cậu giận à?”
[Hừm—...ngược lại đó. Tớ cũng thảo luận nhiều thứ với Hatsumi và Ayumi rồi mà. Tớ an tâm lắm, vì cậu chưa từng có bạn gái trước đây, cậu cố gắng vì tớ…tớ vui lắm]
Tôi suýt chút nữa đã có cảm giác bất an, tuy nhiên nhờ có lời nói bao bọc một cách dịu dàng của Nanami, cảm xúc của tôi nhẹ nhàng trở lại.
…Thật tốt khi mình bộc bạch ra.
Dù là qua điện thoại thôi nhưng tôi thấy không khí đã bớt căng thẳng. Cả hai im lặng một hồi….thế rồi Nanami thì thầm.
[...Này, bây giờ…cậu nói cho tớ nghe được không?]
[Hả?]
Ơ? Bây giờ ư? Nói cái gì? …Cậu muốn tớ nói cái gì cơ? Ờ…liệu ngoảnh mặt làm ngơ được không đây?
Trước vẻ giả nai nhằm đánh trống lảng của tôi, Nanami nói tựa như truy tôi đến cùng, kiên quyết chặn mọi đường thoát.
[Bây–giờ—, qua điện thoại—. Xin cậu đó—...được chứ? Không được ư?]
Giọng nói ngọt ngào nài nỉ của cô y đúc một chú mèo, nhưng ranh mãnh.
Bị đánh một đòn cho xây xẩm mặt mày, bằng cách nào đó tôi vẫn giữ được chiếc điện thoại cho khỏi rơi. Ranh mãnh quá đấy nhé
Không không không, chì vì khó quá để mà nói thành lời được nên tôi mới dùng tin nhắn…
Ai ngờ cô ấy lại đi nũng nịu thế này chứ.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao.
Nếu tôi không nói…thì những việc ấy sẽ hóa công cốc.
…Nào.
[Ưm…tớ chờ bao lâu cũng được đó?]
Giữ nguyên cuộc gọi với Nanami, tôi phóng ra khỏi phòng mình.
Bỏ mặc bố mẹ tôi đang ngỡ ngàng chưa hiểu mô tê sự việc, tôi cứ thế hướng đến chỗ tủ lạnh, cầm lấy chai nước, uống một mạch cạn gần nửa chai.
Cổ họng khô không khốc vì căng thẳng giờ dần được làm mát lại.
Thế rồi, giữ nguyên khí thế như vậy, tôi quay trở lại phòng, rồi hít thở một hơi sâu.
Đặt mạnh chai đồ uống xuống, tôi lấy xoẹt cái điện thoại, áp vào mà như thể đập vào tai. Giữ nguyên khí thế nào.
“Nanami…tớ…phù…”
…Không được rồi.
Dù có hùng hổ bao nhiêu vẫn không được. Thế nhưng ở đầu bên kia của điện thoại, Nanami vẫn đang chờ tôi.
Thể hiện dũng khí của mày ra đi, cố lên đi.
“Tớ…tớ thích cậu nhiều lắm.”
Chẳng có một chút khí thế nào của lúc nãy, giọng tôi run rẩy, yếu ớt, chán chường đến thảm hại.
[Ừm, tớ cũng thích cậu…]
Nanami vui vẻ tiếp nhận câu nói đó của tôi thành ra tôi cũng vui lây.
Vui thì vui nhưng mà…
…Cảm giác ngứa ngáy ở sau lưng là sao đây?!
Làm sao mà mấy tên đẹp mã trên thế giới này lại có thể nói một cách trơn tru vậy được chứ?!
Đúng là giỏi thật… Việc này quả thực tôi không tài nào quen nổi.
[Thế thôi nhé, Youshin. Ngủ ngon!]
“À, ừ…chúc cậu ngủ ngon.”
Nanami nói mà như hoảng hốt, cô nàng cuống cuồng dập máy.
Vừa mới làm ngụm nước, mà cái cổ họng đã khô không khốc rồi.
Nhưng mà, cảm giác bình tĩnh lại thì chẳng thấy đâu, có khi còn ngược lại.
Nhịp đập của tim tôi nhanh lên, mắt tôi lấp lánh. Cảm xúc cực kỳ dâng trào không yên.
Lý do cho việc đó thì rõ ràng rồi. Là vì chuyện nằm ngoài dự đoán…
Tôi nào ngờ tôi lại được Nanami nói là cô ấy thích tôi cơ chứ…
Tôi… đêm nay có ngủ được không đây?
“À, đúng rồi. Báo cáo thôi nhỉ.”
Chắc là họ ngủ rồi, nhưng mà tôi vẫn khởi động game lên và kiểm tra chat box.
Có vẻ như mọi người vẫn còn đấy, họ còn đặt cược là tôi có thể nói qua tin nhắn hay không. Phần lớn là cược vào việc tôi im thin thít đây. Trời ạ.
“Peach-san, cảm ơn nhé. Không hiểu sao tôi vẫn nói được với bạn gái rằng tôi thích cô ấy …hơi ngoài dự tính nhưng mà tôi cũng nói qua điện thoại rồi”
Lúc tôi gõ lên thì hầu hết mọi người than thở vì thua cược. Hahaha, đáng đời nhé.
[Thế thì tốt rồi. Cơ mà anh vẫn vậy, khi nào công việc cũng nhanh nhạy nhỉ…đâu ngờ anh lại nói luôn rồi…]
“Không, tôi chỉ phó mặc cho diễn biến thôi…”
[Diễn biến như thế nào ạ…?]
Tôi cạn ngôn.
Baron có vẻ vẫn chưa quay lại. Nhưng mà tôi cũng đã nói lời cảm ơn với Peach-san rồi, sắp sửa đi ngủ thôi.
Đoạn nghĩ, thì Peach lại càng lấn sâu hơn nữa.
[Thế thì Canyon-san, lần tới anh thử nói là “Tớ yêu cậu” xem. Nhất định là cô bạn gái sẽ cực kỳ vui luôn đấy—]
…Peach-san, yêu cầu còn cao hơn cả Baron-san nữa hả?
“Đợi đã, thế thì lại khó quá! Tôi không làm được đâu!”
[Không không, anh bình tĩnh lại đi. Không cần phải ngay lập tức cũng được mà! Với cả là này, một lúc nào đó anh cũng muốn nói đúng không?]
Nghe Peach nói vậy, tôi tưởng tượng. Chỉ nói thích thôi mà tinh thần của tôi đã hao hụt rồi.
Đây lai là tớ yêu cậu, không biết chỉ số tinh thần sẽ tụt tới mức nào đây. Chỉ nghĩ tới thôi tôi đã đổ mồ hôi lạnh rồi.
Nhưng mà…
“Ờ nhỉ, không phải là tôi không muốn…”
[Tích cực là tốt đấy. Theo nhịp độ của hai người là được, không cần phải quá sức đâu, anh cố gắng lên. Em vẫn luôn ủng hộ anh đó ạ!]
Cứ như thế này, tôi cực kỳ là vui vì Peach-san ủng hộ tôi…nhưng một phần tôi lại dần cảm thấy sợ hãi vì không biết thách thức của cô ấy sẽ còn cao đến mức nào.
Từ nay về sau…chắc cô ấy sẽ không nói những thứ quá khích như thế nữa đâu nhỉ?
[Tôi quay lại rồi đây ~... Chà. Đúng là không nên làm những điều mình không quen làm. Tôi bị vợ chơi cho một vố rồi.]
Khi tôi đang kinh hãi trước Peach-san thì Baron-san quay trở lại than thở.
“Baron-san, anh sao thế?”
[Tôi nhắn cho vợ là “anh yêu em”, thế rồi ăn nguyên cục dame to tổ chảng “Ừ, việc đó em biết mà ~. Em cũng yêu anh đấy? Chồng-kun ơi, anh nói câu đáng yêu như vậy tức là anh cô đơn hả? Em về nhà rồi em sẽ dỗ dành anh nhé”]
Đúng lúc có ví dụ tớ yêu cậu luôn hả?
Cả tôi lần Peach cùng nhắn “Cảm ơn vì bữa ăn”.
Có vẻ như Baron và vợ anh ấy khá thân mật ấy chứ. Cả bố mẹ tôi, bố mẹ Nanami cũng như thế mà.
Nghĩ vậy, một ngày nào đó tôi và Nanami được như thế, thật tốt biết mấy.