Chương 3: Cô du học sinh xinh đẹp muốn được quan tâm
Độ dài 11,556 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-06 20:30:18
"Kết thúc rồi..."
Vào ngày cuối cùng của bài kiểm tra—khi tiết chủ nhiệm kết thúc, Akira, người đang ngồi ở ghế phía sau tôi, nằm gục xuống bàn của mình.
Mọi người trong lớp, đắm mình trong cảm giác nhẹ nhõm sau khi bài kiểm tra kết thúc, đang háo hức thảo luận về kế hoạch sắp tới của mình. Tất cả ngoại trừ Akira, người dường như đang tỏ ra tiêu cực cùng với bầu không khí u ám và sự tuyệt vọng khi không muốn ngẩng đầu lên.
"Này Akira. Ý mày là gì khi mày nói nó đã kết thúc? Ý mày là kỳ thi đã kết thúc, phải không?"
"Đừng hỏi tao..."
Tôi đã cố gắng hỏi để làm rõ, nhưng từ phản ứng của nó, có vẻ như câu “kết thúc rồi” của nó ám chỉ viễn cảnh nghiệt ngã về điểm kiểm tra của bài thi
Tôi đã đưa cho nó vở luyện thi, vì vậy tôi không nghĩ nó có thể trượt môn nào... nhưng nếu trượt hết thì cũng không phải chuyện đáng cười.
Chắc hẳn Akira sẽ rất mệt mỏi vì lo lắng cho đến khi nó nhận được kết quả bài kiểm tra…
Có lẽ đây là thời điểm thích hợp. Ngay cả khi lo lắng về kết quả kiểm tra bây giờ, nó cũng chẳng có ích lợi gì. Bởi vì không thể thay đổi được điều đó.
Nếu vậy thì, sẽ tốt hơn nếu đánh lạc hướng nó và khiến nó quên đi kết quả của bài kiểm tra cho đến khi nhà trường thông báo kết quả. Mọi người sẽ thể quên đi những điều tồi tệ nhất khi họ đang vui vẻ.
Bên cạnh đó, có một số việc mà Akira cần phải làm.
"Akira, thất vọng cũng được thôi, nhưng có chắc là mày không quên mày đang có việc cần phải làm chứ."
"Hmm? Hôm nay tụi mình có kế hoạch gì à ?"
"Oi oi... Chẳng phải mày đã hứa rồi sao? Chúng ta sẽ làm việc đó khi bài kiểm tra kết thúc"
"... Ồ, đúng rồi!"
Akira, người đang nằm trên bàn một lúc và suy nghĩ về những gì tôi vừa nói, đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Có vẻ như cậu ta đã nhớ ra."
"Mọi người! Các bạn đang lên kế hoạch gì mà không có tôi vậy! Đã quên hôm nay chúng ta có kế hoạch gì rồi sao!?"
Akira đứng lên ghế và gọi tất cả các bạn cùng lớp.
Người đi nhắc người khác lại là người quên đầu tiên Dù có suy nghĩ đó nhưng tôi vẫn im lặng chờ đợi những lời tiếp theo của Akira.
"Bài kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc! Hãy tổ chức một bữa tiệc chào mừng Charlotte thôi!"
"Tất nhiên là chúng tôi nhớ rồi!"
"Ông quên à, Saionji-kun?"
"Đồ ngốc! Làm gì có chuyện đó, haha!"
Bị các cô gái trêu chọc, Akira nở một nụ cười khô khan. Đúng, họ ở gần đây và chắc chắn đã nghe thấy mọi chuyện.
"Nhưng còn địa điểm thì sao? Khó mà kiếm được chỗ chứa đủ tất cả chúng ta trong một thời gian ngắn..."
"À, chuyện đó..."
Akira hiện rõ vẻ bối rối trên khuôn mặt khi một trong những người bạn cùng lớp hỏi một câu hỏi rất chí mạng, sau đó nó nhìn về phía tôi với ánh mắt cầu cứu.
"À, về chuyện đó, chúng ta có thể hỏi Miyu-sensei—"
"Có ai vừa nhắc đến tôi à?"
Ngay khi tôi thì thầm tên cô ấy để chỉ Akira có thể nghe thấy, Miyu-sensei đột nhiên xuất hiện phía sau chúng tôi.
"... Ừm, xin cô đừng đột nhiên xuất hiện nữa không? Hại tim em lắm."
Tôi bày tỏ suy nghĩ của mình bằng một nụ cười gượng gạo.
"Haha, đừng lo. Quan trọng hơn, chúng ta ra hành lang nói chuyện một chút nhé?"
"Có phải chuyện địa điểm không?"
"Phải, mang Saionji theo luôn."
"Nữa!? Không phải cách cô đối xử với em quá tàn nhẫn sao!?"
Mặc dù phàn nàn, nhưng Akira vẫn làm theo lời của sensei. Sau tất cả, cậu ta là một người khá nghiêm túc.
"―Nói tóm lại, tôi có thể đặt nhà hàng gia đình của một người bạn"
Khi tôi đi ra ngoài hành lang, cô giáo viên xinh đẹp nói như vậy với một nụ cười.
"Thật tốt quá, nhưng phải chăng lâu như vậy là do chủ nhà hàng do dự à sensei?"
Tôi đã thảo luận về nhà hàng với Charlotte-san được lúc, nhưng việc trả lời quá muộn khiến tôi hơi lo lắng.
"Không, tôi đã trì hoãn nó cho đến phút cuối cùng." Thật bất ngờ, câu trả lời của sensei khác với những gì tôi mong đợi.
"Tại sao cô lại làm vậy?"
"Tôi đã nghĩ rằng các học sinh khác có thể sẽ có một số đề xuất về địa điểm khác, phải không? Trong trường hợp đó, tôi nghĩ rằng cậu sẽ quan tâm đến việc bỏ qua đề xuất của tôi, vì vậy tôi đã đợi đến phút cuối cùng."
"Em xin lỗi về điều đó..." Cảm thấy thật nông cạn, tôi liền xin lỗi sensei.
"Không cần phải lo lắng về điều đó, đó là quyết định của tôi. Với lại họ còn giảm giá cho học sinh nữa."
"Eh, không cần đâu…Chúng em đã yêu cầu quá nhiều rồi…đã thế lại còn giảm giá nữa…"
"Thoải mái đi, họ đã đề xuất chuyện đó. Ngoài ra, nếu các học sinh thích thú với việc đó thì đó là điều đôi bên cùng có lợi cho nhà hàng. Tất nhiên, họ sẽ không bạo dạn như vậy nếu họ không tự tin vào đồ ăn của mình.Nói xong, sensei nháy mắt với tôi.
"Miyu-sensei... Cảm ơn cô rất nhiều."
"Không cần cảm ơn. Lâu lâu tôi phải thưởng cho học sinh một lần chứ. Bây giờ, xin thứ lỗi, tôi sẽ quay lại phòng giáo viên."
"Cô không tham gia cùng sao?”
Tôi nghiêng đầu hỏi sensei, người đang chuẩn bị trở lại phòng giáo viên.
Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ tham gia cùng chúng tôi. Nhưng—
"Không phải đây là một buổi tiệc chào mừng sao? Sẽ tốt hơn nếu không có tôi. Hơn nữa, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm. Vì vậy, các em cứ vui vẻ tận hưởng đi."
Nói xong, cô ấy vẫy tay và quay trở lại phòng giáo viên. Sensei thực sự là một người tốt bụng, quan tâm đến học sinh và đồng thời cũng rất ngầu nữa.
Được người này làm giáo viên chủ nhiệm có lẽ là một trong những điều may mắn hiếm hoi.
"Này, Akihito. Không lẽ tao đã trở nên không cần thiết sao...?"
Khi tôi đang cảm ơn Miyu-sensei, Akira, người không hiểu tại sao lại bị gọi đến đây, nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng.
"Miyu-sensei biết người sẽ truyền đạt cho mọi người là mày chứ không phải tao, nên cô ấy mới gọi mày theo đó."
"Quay lại phòng học thôi, có lẽ mọi người đang sốt ruột lắm rồi."
"Ừ…"
Akira hình như vẫn chưa thấy thuyết phục lắm, nhưng vẫn lặng lẽ theo tôi bước vào lớp.
"Akira, giải thích cho mọi người đi nào."
"Được rồi—mọi người ơi, chúng ta đã được phép sử dụng nhà hàng của bạn của cô Miyu-sensei sở hữu. Và có vẻ như sẽ chỉ có chúng ta ở đó thôi."
"Wow! Tuyệt quá!"
"Quả nhiên là Saionji-kun! Đúng như mong đợi!" Và chỉ với điều đó, độ nổi tiếng của Akira trong lớp đã tăng lên.
Tôi hài lòng với điều đó và chuẩn bị để đi đến cửa hàng, nhưng—
"Không, chính Akihito là người đã thương lượng với Miyu-sensei ." Tôi giật mình quay lại trước câu nói bất ngờ của Akira.
"Akira, làm cái gì..."
"Có gì đâu. Không làm mà được khen thì xấu hổ lắm."
Akira khó chịu đáp lại trước phản ứng hoang mang của tôi.
Akira hiểu những gì tôi đang làm, vì vậy điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây…chuyện quái gì đang xảy ra vậy...?"
"Hể, Aoyagi-kun chu đáo một cách đáng ngạc nhiên nhỉ…." nhờ Akira, các cô gái bắt đầu nhìn tôi với một sự quan tâm. Điều đó thực sự không cần thiết vì đó không phải là điều tôi muốn.
"Chỉ là tình cờ khi tôi đang nói chuyện với Miyu-sensei thôi. Dù sao thì chúng ta cũng nên đi sớm thôi, có lẽ giờ này các nhân viên phục vụ đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn rồi.”
Tôi cố tình tỏ ra lạnh lùng và hướng ánh mắt về phía Akira
Sau đó, Akira dường như không quan tâm đến biểu hiện của tôi và nở một nụ cười.
"Được rồi. Vậy tất cả chúng ta sẽ đi cùng nhau chứ?"
"Không, nếu đi một lần quá đông sẽ rất phiền toái cho người đi đường. Tốt hơn là chia thành từng nhóm và di chuyển lần lượt."
"Ý hay đấy! Vậy thì mọi người, hãy chia thành năm nhóm!"
Theo lời của Akira, mọi người bắt đầu chia thành từng nhóm một. Tôi đã chia sẻ tên, địa điểm và thời gian bắt đầu với mọi người thông qua nhóm chat của lớp do Akira tạo.
"Vậy thì, Akira, chúng ta phải sắp xếp với những người ở nhà hàng, vì vậy nhóm chúng ta nên đi trước."
"Được. Trông cậy vào sự chỉ dẫn của mày đó, Akihito."
"Tất nhiên rồi"
Akira và tôi lấy cặp sách của mình và rời khỏi lớp học cùng với sáu người khác.
Lúc đó, tôi đi ngang qua Charlotte, nhưng chúng tôi không nói với nhau câu nào.
Mặc dù ở nhà rất gần gũi nhưng chúng tôi tránh nói chuyện với nhau nhiều nhất có thể ở trường.
Vấn đề lớn nhất là liệu mọi người có phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi do những tương tác không cần thiết hay không. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì chưa có vấn đề gì.
―Lúc đó tôi không hề hay biết, như thể để chế giễu sự bình yên mà tôi cảm nhận, một bất ngờ của số phận đang chờ đợi tại nhà hàng mà chúng tôi đang hướng đến .
~~~~~~~~~~~~~~~~~
–Tại sao chuyện lại thành ra thế này? Tại một quán cà phê sành điệu, tôi đặt tay lên trán và nhìn lên trần nhà trong sự bối rối.
Đó là bởi vì—bên phải chỗ tôi đang ngồi là Charlotte-san. Bên trái là một cô gái có bộ ngực khủng với phần tóc mái dài che đi đôi mắt. Và những chỗ ngồi trước mặt tôi đều là những cô gái.
Chuyện gì thế này, tôi đã xây dựng một hậu cung mà không nhận ra điều đó sao? Năm cô gái và một thằng đực rựa, tôi cảm thấy muốn về nhà ngay lập tức.
Hơn hết, thật tệ khi tôi và Charlotte ở cạnh nhau, vì không thể không nói chuyện khi ngồi cạnh nhau, và nếu như vậy, chúng tôi sẽ lại nói chuyện như ở nhà mất.
Vì có khả năng là chúng tôi sẽ ngồi cùng với Charlotte, nên chúng tôi đã quyết định random chỗ ngồi bằng ứng dụng trên điện thoại...nhưng có vẻ như tôi đã sử dụng vận may của mình một cách không cần thiết.
"Này, Aoyagi-kun. Cậu có muốn đổi chỗ cho bạn nữ khác không? Một mình cậu là con trai ngồi đây thì hơi bất tiện nhỉ?"
Trong khi đang loay hoay không biết phải làm gì, cô gái ngồi trước mặt tôi, Arisa Shimizu-san, đã đưa ra đề nghị đổi chỗ.
Cô ấy là một cô gái với mái tóc bob được nhuộm nâu, một bên được vén ra sau tai.
Mái tóc ấy được uốn và thoạt nhìn qua thì trông có vẻ giống như một gyaru, cô ấy là một trong những cô gái đứng đầu lớp của chúng tôi.
Đó là lý do tại sao cô ấy lại tìm đến tôi. Chà, có lẽ cô ấy chỉ muốn tôi đi chỗ khác vì cô ấy không thích tôi.
Dù sao đi nữa, đây là một lời đề nghị bất ngờ, nên tôi sẽ vui lòng chấp nhận nó—hoặc tôi nghĩ vậy…..
"Đợi đã...! Vì chúng ta đã quyết định bằng cách rút thăm nên mình nghĩ nên hạn chế những hành động như vậy....!Nếu một người đổi chỗ, những người khác cũng sẽ bắt đầu đổi theo, và điều đó sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho những người phục vụ…!」
Ngay khi tôi định đồng ý với đề nghị của Shimizu-san thì Charlotte-san đã thẳng thừng từ chối.
Các cô gái ngồi cùng bàn rất ngạc nhiên trước phản ứng bất ngờ của Charlotte.
Tuy nhiên, vì cô ấy nổi tiếng trong lớp nên những cô gái ngồi đối diện chúng tôi bắt đầu gật đầu như thể họ hiểu điều gì đó.
Shimizu-san là người duy nhất không gật đầu theo, nhưng sau khi nhìn chằm chằm vào Charlotte-san một lúc, cô ấy cũng gật đầu như thể kết luận được gì đó và mỉm cười nói.
“Phải, phải, Charlotte, cậu nói đúng. Nếu đổi chỗ, các chàng trai chắc chắn sẽ cố gắng đến ngồi cạnh Charlotte và làm ầm lên. Xin lỗi, Aoyagi-kun, là con trai duy nhất trong bàn có lẽ hơi bất tiện, nhưng cậu có thể ở lại và tham gia cùng chúng tôi không?”
Sau khi xác nhận lời của Charlotte-san, Shimizu-san chắp tay lại và ngước nhìn tôi. Nếu cô ấy nói theo cách này, có vẻ như tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
"Không, ừm...mình hiểu rồi..."
Hy vọng của tôi đã tiêu tan, tất cả những gì tôi có thể làm là gật đầu. Hơn nữa, lần này Charlotte-san nói đúng.
Việc thay đổi chỗ ngồi sẽ kéo theo nhiều hậu quả, hiển nhiên các chàng trai sẽ làm ầm ĩ lên để được ngồi cạnh Charlotte.
Hơn nữa, cô gái ngồi bên trái tôi lại vô cùng rụt rè. Cô ấy hầu như không giao tiếp với các học sinh khác, có lẽ vì thiếu tự tin khi nói chuyện nên giọng nói của cô ấy vô cùng nhẹ nhàng.
Vì đây là một bữa tiệc chào mừng đặc biệt dành cho Charlotte, nên tôi không muốn làm ầm ĩ lên và phá hỏng nó. Đó là lý do tại sao tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng.
"—Xin lỗi……"
Khi tôi nở nụ cười gượng gạo, Charlotte-san xin lỗi bằng một giọng nhỏ nhẹ, trông có vẻ hối hận.
Chắc chắn cô ấy chỉ cố gắng ngăn sự hỗn loạn có thể xảy ra thôi, không có gì phải xin lỗi cả .
"Không, không sao đâu. Charlotte-san nói đúng."
"Không, không phải... do sự ích kỷ của tớ..."
"Ích kỷ...?Ý cậu là—"
"Xin mời quý khách order ạ"
Ngay khi tôi định hỏi ý nghĩa đằng sau lời nói của cô ấy, thì chị phục vụ đã đến để nghe order của chúng tôi.
Có vẻ như mọi người đã đặt xong món, sẽ rất tệ nếu để họ chờ đợi, vì vậy mỗi người chúng tôi gọi món mình thích từ thực đơn.
Một điều tôi rất biết ơn là mặc dù đây là quán cà phê nhưng họ phục vụ đồ uống thỏa sức (không có cồn).
Rõ ràng, họ đã nhắm đối tượng khách hàng là học sinh nên đã bắt đầu cung cấp dịch vụ này.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội để hỏi Charlotte...
"Charlotte-san, cậu có thể nâng ly để mở màn bữa tiệc được không?"
Khi đồ uống đã được mang đến cho mọi người, Akira với nụ cười say đắm gọi tên Charlotte-san.
Vì cô ấy là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, việc cô ấy chủ trì nâng ly chúc mừng cũng là điều hợp lý.
Và tôi nghĩ mọi người cũng muốn như vậy.
Tuy nhiên…
"Không được...! Tớ không giỏi mấy việc như thế đâu...!"
Sẽ hơi tàn nhẫn khi yêu cầu một cô gái mỏng manh và nhút nhát như Charlotte-san làm việc đó.
Mặt cô ấy đỏ bừng và bắt đầu xua tay trước mặt.
"Mày lo việc này đi, Akira. Chúng ta có thể dành thời gian để Charlotte-san phát biểu sau, phải không?"
Tôi ném chiếc phao cứu sinh cho Akira sau khi nhận thấy tình hình có vẻ tệ đi, và tôi cũng không muốn làm Charlotte khó xử hơn nữa, sau đó Akira nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
"À, phải rồi. Xin lỗi Charlotte-san. Nhờ cậu sau vậy."
Nói xong, Akira di chuyển đến giữa bàn, nơi mọi người đang ngồi.Như tôi đã đề nghị, Akira thay mặt Charlotte-san và nâng ly chúc mừng.
"Cảm ơn rất nhiều, Aoyagi-kun..."
Sau khi nâng ly chúc mừng, Charlotte cảm ơn tôi với khuôn mặt vẫn đỏ bừng, tôi mỉm cười đáp lại.
"Không, mình mới là người nên xin lỗi vì đã sắp xếp không hợp lý. Tuy nhiên, mọi người đều muốn nghe Charlotte-san phát biểu, nên lát nữa nhờ cậu chia sẻ vài lời nhé?"
"V-vâng, tất nhiên rồi...! Aoyagi-kun thực sự…"
"—Heeeh"
Ngay khi Charlotte-san chuẩn bị nói điều gì đó, một giọng nói có chút ngưỡng mộ đã cắt ngang cô ấy. Người nói có lẽ không có ý như vậy, nhưng nó nghe rất lọt tai và ấn tượng
"Shimizu-san?"
"A, xin lỗi. Mình không có ý gì đâu, nhưng Charlotte-san và Aoyagi-kun khá gần gũi nhỉ? Ai mà nghĩ lại như thế chứ."
Shimizu-san nhìn tôi đầy ẩn ý sau khi mỉm cười. Cô ấy là một người có khả năng quan sát tuyệt vời, chỉ cần nghe qua đoạn hội thoại giữa tôi và Charlotte-san, cô ấy đã có thể nhìn ra điều gì đó.
"Chúng ta là bạn cùng lớp mà, nên thân nhau không phải là chuyện bình thường sao?"
Khi tôi nghiêng đầu bối rối đáp lại, cô ấy lại gật đầu với một nụ cười khác. Hôm nay cô ấy có vẻ tương tác nhiều hơn, không giống như mọi hôm vẫn thường tránh né mình.
Ngay cả nụ cười hiện tại của cô cũng cho thấy rằng cô không hoàn toàn tin vào lời nói của tôi.
"Nè, quan trọng hơn, Charlotte-san thường làm gì vào ngày nghỉ?"
Cô gái ngồi bên trái Shimizu hỏi Charlotte một cách phấn khích.
Charlotte, người thường được mọi người vây quanh, không thể nói chuyện một cách đàng hoàng, vì vậy cô ấy hẳn rất vui về cơ hội này.
Shimizu-san cũng rời mắt khỏi tôi và nhìn Charlotte-san, nên tôi cũng đảo mắt khỏi cô ấy và quan sát các bạn cùng lớp khác.
Rõ ràng, ngay cả khi không có nhân vật chính là Charlotte ở bên cạnh, nhưng mỗi cô gái đều có cuộc trò chuyện của riêng mình.
Ngược lại, hầu hết các chàng trai đều chú ý vào bàn của tôi, có lẽ họ đang cố gắng lấy thông tin, chẳng hạn như người mà Charlotte thích từ cuộc trò chuyện của cô ấy với những bạn gái khác.
Mặc dù không có nhiều hy vọng về cuộc trò chuyện kiểu đó khi tôi đang ở đây, nhưng Charlotte vẫn là tâm điểm của hôm nay.
"Tôi chắc chắn rằng có rất nhiều thằng đang muốn được ngồi vào chỗ ngồi hiện tại của tôi."
―Sau đó, bàn của tôi bắt đầu trở nên khá sôi nổi với cuộc trò chuyện của các cô gái, nhưng tất nhiên là tôi không có can đảm để tham gia.
Về phía các bàn khác, có vẻ như bọn con trai cũng đã thôi không nghe lén cuộc trò chuyện nữa, mỗi người bắt đầu tận hưởng bữa tiệc cho riêng mình.
May mắn thay, dường như không có học sinh nào cư xử kém như đứng dậy và đi lại trong bữa ăn.
Mọi người đã từ bỏ việc tiếp cận Charlotte-san và đang tận hưởng niềm vui.
Tuy nhiên, có một người thì không―
"Cậu có muốn uống gì không?"
Tôi hỏi cô gái ngồi bên trái tôi—Karin Shinonome-san, người đang chụm hai ngón trỏ lại với nhau.
"Ơ, à, eto..."
Shinonome-san, người không ngờ rằng tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, đột nhiên trở nên lo lắng.
Mới nãy cô ấy còn mở và ngậm miệng liên tục trong khi bồn chồn, chắc là muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của các cô gái, nhưng bây giờ cô ấy trông rất bối rối.
Tôi hỏi Shinonome sau khi nhận thấy chiếc cốc trước mặt cô ấy đã trống rỗng, nhưng có lẽ tôi đã thất bại.
Nhưng tôi không thể bỏ mặc cô ấy một mình như thế này, vì vậy tôi cố nở một nụ cười và nhẹ nhàng đưa thực đơn cho cô ấy để không gây bất ngờ.
"Không cần phải vội vàng. Cậu muốn cái nào?"
"À... ừm, cái này..."
Sau khi nhìn lên mặt tôi, Shinonome từ từ chỉ vào đồ uống mà cậu ấy muốn gọi.
Những gì tôi nghe thấy là một giọng nói có âm vực cao bất thường, ngay cả đối với một cô gái.
Đây có phải cái mà người ta gọi là 'giọng anime' không? Tôi không xem anime nhiều, nhưng cô ấy có một giọng nói rất dễ thương.
"Được rồi, nước cam. Những người còn lại thì sao?"
Sau khi gật đầu với Shinonome, tôi quay sang hỏi những người cùng bàn khác.
"""…………"""
Tuy nhiên, ba người ngồi ở phía đối diện đang nhìn tôi ngạc nhiên vì một lý do nào đó.
"Ừm, sao vậy...?"
Không hiểu tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào tôi, nên tôi quyết định hỏi.
Sau đó, các cô gái ngồi ở phía đối diện của bàn nhìn nhau, và rồi Shimizu-san, người đang ngồi ở giữa, nói với tư cách là người đại diện.
"Aoyagi-kun, cậu có một giọng nói dịu dàng thật đấy."
"Giọng nói dịu dàng?"
"Đúng vậy, giọng của cậu thực sự rất dịu dàng khi nói chuyện với Shinonome-san. Biểu cảm cũng vậy nữa."
Nghĩ lại, tôi thực sự không có ý định nói bằng giọng nhẹ nhàng. Tôi chỉ cố gắng không làm cô ấy sợ, nhưng giọng nói và biểu cảm của tôi đã thay đổi nhiều đến thế sao?
Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ―Cô gái ngồi phía trước, Megumi Kiriyama cũng mở lời.
"Với lại, tớ nghĩ thật ngạc nhiên vì cậu thực sự quan tâm đến chúng tớ như vậy."
"Có gì đáng ngạc nhiên hả?"
"Có lẽ bởi vì Aoyagi-kun thông minh, nhưng tớ lại có ấn tượng rằng cậu hơi khó hòa đồng. Ừm, có lẽ là do cậu thường xuyên nói những điều khiến cậu trông như một kẻ hay cằn nhằn ngốc nghếch vậy."
Kiriyama nói những gì cậu ấy nghĩ một cách không thương tiếc. Tôi đang bị đổ lỗi à?
"Này, suy nghĩ nhiều hơn trước khi nói đi."
Shimizu-san cười gượng, gõ nhẹ vào đầu Kiriyama-san. Sau đó, cô ấy quay sang tôi với một nụ cười và bắt đầu nói.
"Đúng là theo góc nhìn của chúng tớ thì Aoyagi-kun giống như vậy thật. Nhưng sau khi chứng kiến những gì xảy ra trước đó, tớ bắt đầu tự hỏi liệu cậu có thực sự là một chàng trai tử tế hay không. Nhìn lại, có vẻ như những lời nói của cậu đều có mục đích cả."
"À, tớ cũng nghĩ vậy. Ban đầu tớ nghĩ rằng ‘ thằng nào đây’, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, tớ lại thấy những lời nói của Aoyagi-kun không có gì sai cả."
"Còn nhớ vụ đám con trai và mấy senpai tranh giành Charlotte-san không ! Lúc đó, Aoyagi-kun xuất hiện và ngay lập tức xoa dịu tình hình, giống như hôm nay cậu đàm phán với Miyu-sensei vậy. Lúc đó tớ đã nhận ra cậu tuyệt vời như thế nào. "
Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Những cô gái gần đây không ưa tôi giờ lại đang khen tôi à, như thể họ thay đổi hoàn toàn định kiến vậy.
Thật khó để tin rằng cuộc trao đổi của tôi với Shinonome-san trước đó lại có thể dẫn đến một sự thay đổi như vậy. Hơn nữa, điều này chắc chắn đã thay đổi hình ảnh của tôi theo chiều hướng bất lợi.
"Nghe này, tôi không biết tại sao các cậu đột nhiên nói về tôi theo cách này, nhưng có vẻ nó phóng đại hơi quá. Bởi vì hành vi của những người xung quanh trông giống những kẻ ngốc nên buộc tôi phải can thiệp thôi."
Khi tôi nói điều này, nét mặt của hai cô gái ở hai bên Shimizu-san đồng thời tối sầm lại.
Tốt, vai trò của tôi trong lớp này là không được ai ưa.
Nhưng—
"Charlotte-san gần đây hay bảo chúng tớ hãy suy nghĩ kỹ hơn về những gì Aoyagi-kun nói. Nói rằng cậu không phải là loại người làm tổn thương người khác mà không có lý do."
"Hở……?"
Tôi quay lại nhìn Charlotte-san, ngồi bên phải tôi, trước những lời bất ngờ của Shimizu-san. Charlotte-san nhìn lại với vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt của cô ấy.
Rõ ràng, Charlotte-san đã thất hứa với tôi rằng không được nói cho những người xung quanh thứ không cần thiết sau lưng tôi.
Đáng lẽ cô ấy phải hiểu cách làm việc của tôi, vậy tại sao cô ấy lại làm điều gì đó khiến nỗ lực của tôi trở nên vô ích?
Nếu tôi không biết gì về Charlotte thì có lẽ tôi đã đối chất với cô ấy rồi. Nhưng giờ tôi đã biết Charlotte là người như thế nào…một cô gái tốt bụng và chu đáo.
Hoặc là cô ấy nghĩ những gì tôi đang làm là sai trái hoặc cô ấy quan tâm đến tôi ngay cả khi phớt lờ cảm xúc của tôi, hay cũng có thể là cả hai.
Vì vậy, tôi không có ý định đổ lỗi cho cô ấy và cũng không có quyền làm như vậy. Bất kể Charlotte-san cảm thấy thế nào và hành động thế nào, cô ấy có quyền tự do làm điều đó.
"Charlotte-san, đừng làm vẻ mặt đó. Tớ không giận hay trách cậu gì đâu."
"Thật sao……?"
"Tất nhiên rồi"
"Nhưng tớ đã hứa với Aoyagi-kun..."
"Không cần phải lo lắng. Đó không phải là một lời hứa, không phải là một sự áp đặt. Đó là lý do tại sao Charlotte-san không có nghĩa vụ phải tuân theo nó, vì vậy cậu cũng không cần phải thấy có lỗi."
Thực ra đó là một lời hứa, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi đã ép buộc cô ấy.
Vì vậy, tôi quyết định tiến về phía trước như thể cô ấy không hề thất hứa.
"Aoyagi-kun… Cảm ơn cậu rất nhiều… Và, xin lỗi…"
"Không có lý do gì để xin lỗi, và không có lý do gì để cảm ơn cả. Đúng hơn tớ mới phải là người cảm ơn."
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, tôi gọi món cho Shinonome-san và giờ những cô gái đang nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
"Chuyện gì vậy?"
"Ừm… Như Arisa-chan đã nói trước đó, hai người gần gũi thật đấy nhỉ?"
"Ừ, mặc dù cậu không nói gì trong lớp cả, nhưng biểu hiện của Charlotte-san rõ ràng là khác khi ở cùng Aoyagi-kun so với những chàng trai khác."
"Có lạ không khi Charlotte-san ngay từ đầu đã bảo vệ Aoyagi-kun?"
“Tôi phải làm gì đây?” Tôi đã ưu tiên không làm tổn thương Charlotte-san hơn là bị nghi ngờ có mối quan hệ với cô ấy, nhưng sẽ không dễ để đánh lạc hướng những cô gái đang tò mò này.
Shimizu ngồi trước mặt tôi vẫn im lặng, nhưng hai cô gái ngồi hai bên cô ấy hoàn toàn nghi ngờ về mối quan hệ của chúng tôi.
Bây giờ bất cẩn là hết cứu, Akira, có thể giúp một tay với được không…
Nếu Akira xuất hiện, tôi chắc chắn mình có thể lấp liếm được chuyện này bằng cách nào đó, nhưng tất nhiên, mọi thứ không thể thuận lợi như vậy được.
Tuy nhiên—
"Vậy sao? Charlotte-san rất tốt bụng, và cô ấy chắc chắn sẽ đứng lên bảo vệ ai đó nếu họ bị nói xấu. Hơn nữa, những gì Aoyagi-kun nói là đúng, nên Charlotte-san đã nhận ra điều đó và cố gắng chỉ cho chúng ta, phải không?"
Bất ngờ đó lại là Shimizu, người đầu tiên nói rằng chúng tôi rất gần gũi. Không ai mong đợi cô ấy sẽ nói như vậy, và hai cô gái ở hai bên nhìn Shimizu không hài lòng.
"Eh~! Không phải người đầu tiên đưa ra chuyện này là Arisa-chan sao?"
"Ừ, sao giờ lại phủ nhận?"
Đối với hai người họ, có vẻ mọi chuyện đã lật ngược tình thế, vì vậy bất mãn là chuyện đương nhiên.
"Ừ, mình nghĩ rằng họ rất gần gũi, mặc dù họ không nói chuyện với nhau nhiều trong lớp, nhưng đó chỉ là cảm giác thôi."
Shimizu chống khuỷu tay lên bàn và nghiêng đầu một cách ngờ vực.
"Chà, đúng là vậy... nhưng thái độ của Charlotte thì khác..."
"Aoyagi-kun không giống với những chàng trai khác, có lẽ đó là lý do tại sao Charlotte-san cảm thấy thoải mái. Ngay cả chúng ta cũng vậy, nói chuyện với những chàng trai có vẻ không quan tâm dễ hơn là những người quá chủ động, đúng không?"
"Ừm, cũng có lý...nhưng thái độ của Charlotte-san rõ ràng là có chút khác lạ…"
"Với lại... Mình không nghĩ Aoyagi-kun là gu của Charlotte-san..."
Nghe xong câu đó làm tim tôi nhói lên một chút, nhưng có vẻ như các cô gái đã đồng ý với Shimizu.
Đúng là cô gái từng là trung tâm chú ý cho đến khi Charlotte-san đến thực sự rất khác biệt, cô ấy rất giỏi trong việc gắn kết mọi người lại với nhau.
Shimizu-san là một cô gái có cách suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với tôi, nhưng vào lúc này, sự hiện diện của cô ấy là một điều may mắn.
Chà, nếu thông tin về tình bạn của Charlotte-san với một chàng trai nào đó lộ ra, bầu không khí trong lớp sẽ đột ngột xấu đi, nên có lẽ cô ấy muốn tránh nó.
"Xin lỗi, Aoyagi-kun. Hai đứa này không có ý xấu gì đâu, và Aoyagi-kun có lẽ cũng không muốn làm ầm lên, vì vậy mọi thứ nên dừng ở đây—"
"Huh? Nhưng chẳng phải Aoyagi-kun đã là chủ đề nóng từ năm học đầu tiên của chúng ta rồi sao?"
Nếu chúng ta để mọi thứ cho Shimizu-san, chúng ta có thể chuyển sang chủ đề khác mà không gặp vấn đề gì.
Đó là những gì tôi đang nghĩ, nhưng Kiriyama-san, người vừa làm tổn thương trái tim tôi trước đó, đột nhiên đưa ra một chủ đề hoàn toàn không liên quan.
Đó cũng là chủ đề tôi không muốn đụng đến nhất. Tôi luôn coi cô ấy như một cô gái không biết đọc bầu không khí, nhưng không ngờ cô ấy lại lơ đãng đến mức này.
Nhờ vậy, ngoại trừ Charlotte-san, người không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, và Shinonome-san, tất cả mọi người đều đóng băng tại chỗ.
"Um, có chuyện gì thế mọi người...?"
Đương nhiên, Charlotte-san không thể không nghi ngờ về chuyện này. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, nhưng bây giờ tôi không thể đối mặt với cô ấy được.
Sau đó—
"A, ahaha, dừng lại đi, trời ạ."
Giọng nói của Charlotte-san khiến Shimizu-san tỉnh lại, và cô ấy vỗ nhẹ vào lưng Kiriyama-san với một nụ cười.
"Đừng đột nhiên nhắc lại chuyện một năm trước. Không ai còn nhớ chuyện đó nữa mà, phải không?"
"Đúng vậy, như Arisa-chan nói. Miyu-sensei đã yêu cầu không bao giờ thảo luận về sự việc đó nữa―"
"Azusa!"
Azusa Arasawa-san, người đang ngồi trước mặt tôi, đã vô tình nói ra thứ không nên, và kết quả bị Shimizu-san hét vào mặt. Sau đó ánh mắt của các học sinh ở bàn khác đổ dồn về phía chúng tôi.
"Tớ xin lỗi..."
Đây là lần đầu tiên Shimizu tức giận như vậy, Arasawa nói với đôi mắt ngấn nước sau khi bị mắng.
"À, không... Xin lỗi vì đã hét vào mặt cậu. Thế nên đừng làm vẻ mặt buồn bã như vậy." Shimizu nhẹ nhàng an ủi Arasawa-san.
Tuy nhiên, Kiriyama-san lại nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối. Có vẻ cô ấy vẫn chưa nhận ra sau cuộc trò chuyện vừa rồi. Cô gái này thậm chí còn tệ hơn tôi tưởng tượng nữa.
"Sao hai người lại khó chịu thế?"
"Thật luôn!? Cậu thực sự không hiểu à!?"
Ngay cả người điềm tĩnh như Shimizu, cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên trước phản ứng của Kiriyama, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy ngạc nhiên đến thế trước đây.
"Ơ, nhưng… có tin đồn rằng Aoyagi-kun đã tham gia một giải đấu quốc gia hồi cấp hai phải không? Nhìn xem, Aoyagi-kun và Saionji-kun học cùng trường cấp hai và họ thực sự rất thân nhau. Vậy tại sao chúng ta không thể nói về điều này?"
"À, ra là chuyện đó..."
Sau khi nghe Kiriyama nói, khuôn mặt Shimizu-san lộ vẻ nhẹ nhõm. Ngay cả tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Nhưng cuối cùng cuộc trò chuyện này cũng dẫn tới câu chuyện đó.
Tôi muốn kết thúc chủ đề này càng sớm càng tốt.
"Tôi đã được hỏi điều đó từ khi vừa vào năm nhất, nhưng tôi đã không tham gia giải đấu quốc gia."
"Nhưng nghĩ cũng lạ, bởi vì Aoyagi-kun cũng nằm trong câu lạc bộ bóng đá, phải không? Và sau đó Saionji-kun đã tham dự ở giải quốc gia, nên―"
"Được rồi, thế là đủ rồi! Vì Aoyagi-kun đã phủ nhận điều đó, vậy đó là sự thật, phải không?"
Khi Kiriyama tò mò và cố đào sâu thêm câu chuyện, Shimizu đã vỗ tay và kết thúc nó.
"Nhưng, Arisa-chan…!"
"Thôi nào, đọc bầu không khí đi? Chủ đề này hơi nhạy cảm. Nếu cậu cứ nhắc đến chuyện đó, mọi chuyện sẽ không chỉ kết thúc bằng việc bị Miyu-sensei mắng đâu, biết chưa?"
Tôi không biết Shimizu-san vừa nói gì khi ghé miệng vào tai Kiriyama-san. Tuy nhiên, trong khi Shimizu đang nói, nước da của Kiriyama dần trở nên tái nhợt.
Chà, có lẽ cậu ấy đã nhắc đến tên Miyu-sensei, hiện tại không ai trong trường nói về câu chuyện đó nữa cũng là nhờ cô ấy đã ngăn chặn nó kịp thời. Đó cũng là lý do tôi quen biết với cô ấy ngay từ đầu.
"X-xin lỗi, Aoyagi-kun... Tớ sẽ không nói chuyện này nữa, vì vậy đừng kể với Miyu-sensei..."
"Không sao, tôi sẽ không làm điều đó đâu."
"C-cảm ơn cậu...!"
Thấy Kiriyama-san sợ hãi như vậy thật đáng thương, tôi mỉm cười đáp lại, nét mặt Kiriyama liền tươi tỉnh hẳn lên.
Hầu hết các học sinh khác ngoài năm nhất đều biết rằng Miyu-sensei là giáo viên đáng sợ nhất trong trường này khi cô ấy tức giận, mặc dù cô ấy thường tốt bụng và quan tâm đến học sinh của mình. Kiriyama-san chưa từng được trải nghiệm cơn thịnh nộ của Miyu-sensei nhưng có vẻ cô ấy đã nghe người khác kể lại, nên mới sợ hãi đến mức như vậy.
"Dù sao thì, đây là bữa tiệc chào mừng của Charlotte-san, vì vậy hãy nói chuyện một cách vui vẻ đi. Charlotte-san, ở đây cậu là nhân vật chính, cậu có muốn sang các bàn khác chơi không. ?"
Nghĩ rằng mình phải cố gắng tạo ra một bầu không khí tích cực, vì vậy mặc dù cảm thấy có lỗi, tôi vẫn lấy bữa tiệc chào mừng của Charlotte làm mồi nhử.
Tuy nhiên, không khí ở bàn này đang trở nên tồi tệ hơn, vì vậy tôi muốn Charlotte có một khoảng thời gian vui vẻ ở bàn khác.
Với suy nghĩ đó, tôi đã đưa ra lời đề nghị, nhưng Charlotte lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, tớ thích ở đây."
Sẽ không có gì lạ khi cô ấy trả lời theo cách đó, vì cô ấy luôn đặt người khác lên hàng đầu. Chắc chắn cô ấy đang lo lắng rằng nếu mình rời khỏi đây, bầu không khí trên bàn sẽ trở nên tồi tệ hơn nữa.
"Nhưng nếu nhân vật chính không đến, những người ở bàn khác sẽ thấy buồn đó."
Mặc dù biết là hèn, nhưng tôi vẫn lợi dụng tính cách của Charlotte để khiến cô ấy quan tâm đến cảm xúc của người khác. Sau đó đôi mắt cô ấy dao động trong giây lát, nhưng thay vì đứng dậy để di chuyển, cô ấy lại đưa mắt nhìn xuống và bất động.
"Charlotte?"
"...Tớ không muốn, tớ không muốn rời khỏi chỗ này..."
Khi tôi bày tỏ sự lo lắng của mình, cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy quyết tâm. Đó là một tuyên bố hiếm hoi cho một cô gái luôn đặt cảm xúc của người khác lên hàng đầu.
Cô ấy đang nói với tôi rằng lần này cô ấy đang ưu tiên cảm xúc của chính mình. Không chỉ lời nói mà cả ánh mắt của cô ấy cũng có thể thấy được sự kiên quyết.
Đây có lẽ là cảm xúc thực sự của cô ấy. Có vẻ như những lo lắng của tôi rốt cuộc là không cần thiết.
"Chà, vậy thì tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể tận hưởng ở đây."
“Không có gì quan trọng hơn cảm xúc của Charlotte.” Đó là những gì tôi đang nghĩ ngay bây giờ.
"À, vâng...!"
Charlotte-san vui vẻ gật đầu trước lời nói của tôi, và bắt đầu hút trà sữa với vẻ mặt vui vẻ.
Chỉ mới vài phút trước thôi mọi chuyện còn căng thẳng nhưng giờ thì nụ cười của cô lại vô cùng dịu dàng. Tôi ước đây là nhà của tôi thay vì là một quán cà phê.
Chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt trước khi tôi kịp nhận ra, ước gì bây giờ ở đây chỉ có hai người.
"…………"
Tất nhiên, một điều ước như vậy sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Nhận thấy rằng Shimizu-san đang nhìn chằm chằm vào tôi, vì vậy tôi tránh ánh mắt của mình khỏi Charlotte-san và hướng ánh nhìn sang Shinonome-san.
"Shinonome-san có thích nước cam không?"
Hiện tại tôi không đủ can đảm để giao tiếp với ba người ngồi đối diện, nên tôi hỏi Shinonome-san, người an toàn nhất.
Tuy nhiên, tôi đã gọi ngay lúc cô ấy đang uống, khiến cô ấy bất ngờ và bị ho, có vẻ như nước đã vào khí quản.
"Cậu ổn chứ...?"
Tôi nhẹ nhàng xoa tấm lưng nhỏ nhắn của cô ấy bằng một tay trong khi tay kia nghiêng cô ấy về phía trước. Sau đó, tôi đợi cô ấy bình tĩnh lại, rồi gọi cô ấy một lần nữa.
"Cậu đã hết ho chưa?"
*Gật gật*
Shinonome gật đầu, có vẻ như cơn ho đã chấm dứt.
"Cậu nên hít một hơi thật sâu. Người ta nói rằng nên làm như vậy sau khi có thứ gì đó lọt vào khí quản của mình."
Shinonome ngoan ngoãn hít một hơi thật sâu sau khi nghe những gì tôi nói. Khi đó, bộ ngực vốn đã to quá khổ của cô lại càng phình to hơn.
"……Cậu đang tia nó đấy à?"
"Không, không có!"
Khi tôi quay đi và bắt gặp ánh mắt của Shimizu-san, sau đó cô ấy cười toe toét và hỏi tôi một câu hỏi tinh quái, nên tôi ngay lập tức phủ nhận theo phản xạ của mình.
“Chắc chắn cô ấy cố tình chơi tôi đây mà”
"Hmph..."
"-!?"
Khi tôi đang suy nghĩ, Charlotte-san phồng má và hướng mắt về phía tôi như thể cô ấy muốn nói điều gì đó, sau đó cô ấy bắt đầu nắm chặt tay áo sơ mi của tôi dưới gầm bàn.
Tôi đang bị khiển trách vì lỡ tia ngực gái đấy à?” “Mình không cố ý đâu, Charlotte-san…
"À, ừm, không được đâu, có người nhìn thấy là nguy đó..."
“Aoyagi-kun, cậu có vẻ thích size lớn nhỉ…?”
"Đợi đã!? Hiểu lầm! Hiểu lầm rồi...! Chết tiệt, chủ đề này nhạy cảm quá...!"
Tôi tuyệt vọng phủ nhận những lời buộc tội bằng giọng nhỏ nhẹ với Charlotte-san, người đang phồng má nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Nếu cô ấy hiểu lầm, chắc chắn tôi sẽ gặp rắc rối lớn, vì vậy phải ngăn chặn chuyện này bằng mọi giá.
"Aoyagi-kun, trông cậu còn đáng ngờ hơn khi đang tuyệt vọng đó?"
"Shimizu-san, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa! Vì chỉ có tôi là con trai ở đây nên nói chuyện kiểu này không ổn đâu...!"
"À, vâng vâng, thế thì thôi vậy."
Cô ấy ngoảnh mặt đi với nụ cười trên môi như thể hiểu rằng tôi đang rất khổ sở.
Ôi trời, nếu cô ấy còn nói điều gì đó kì lạ nữa, chắc Charlotte-san sẽ coi thường tôi mất.
Điều may mắn duy nhất là Shinonome-san, nhân vật chính của cuộc trò chuyện này, lại không hay biết gì cả. Dường như cô ấy không hiểu ra được vấn đề.
—Nhắc đến Shinonome-san, cô ấy lại bắt đầu thấy hơi cô đơn…
"Cậu thích gì, Shinonome-san?"
Cảm thấy có lỗi vì đã để cô ấy một mình, vì vậy tôi đã cố gắng nói chuyện với Shinonome một lần nữa.
Thật kỳ lạ, nhưng có điều gì đó ở cô gái này mà tôi không thể bỏ mặc.
"Eh, um.........Thú nhồi bông..."
Shinonome nói với tôi những gì cô ấy thích bằng một giọng rụt rè nhỏ dần—Đây không phải thứ gì đáng ngạc nhiên cả, ngược lại, đó là một sở thích nữ tính và rất dễ thương.
"Cậu thích loại thú nhồi bông nào?"
"Huh……?"
Khi tôi cố gắng tìm hiểu sâu hơn một chút vào câu chuyện, Shinonome-san cất giọng ngạc nhiên và nhìn lên mặt tôi. “Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Đôi mắt bị che khuất sau phần tóc mái khiến tôi rất khó để đọc được biểu cảm của cô ấy.
"Cậu...không định giễu cợt sao...?"
"Tại sao?"
"Bởi vì... đó là một sở thích trẻ con..."
“Trước đây đã có người chế giễu cô ấy rồi sao?” Tôi không thích khi người khác chỉ trích sở thích của mình hay những người xung quanh. Nếu bạn thích điều gì, chỉ cần tận hưởng nó mà không cần lo lắng về những gì người khác nghĩ về bạn.
"Có rất nhiều người trên thế giới vẫn thích thú nhồi bông ngay cả khi họ lớn lên, vì vậy không cần phải cảm thấy xấu hổ về điều đó. Với lại, thú nhồi bông rất dễ thương mà, phải không?"
"A-Aoyagi-kun cũng…thích thú nhồi bông…?"
"Đúng vậy...Tớ cũng thích chúng."
"—Ah!"
Khi gật đầu, tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt của cô ấy, có vẻ như Shinonome rất hài lòng.
Thành thật mà nói, tôi không sở hữu bất kỳ con thú nhồi bông nào, nhưng tôi nghĩ chúng rất dễ thương nên đó không phải là lời nói dối.
Nếu hỏi tôi có thích hay không, thì câu trả lời sẽ là ”có”.
"Còn cái này thì sao...?"
Shinonome-san cho tôi xem một bức ảnh trên điện thoại của cô ấy. Đó là một con búp bê nhỏ, được thiết kế giống một bé gái.
Chỉ cần nhìn qua điện thoại, tôi có thể biết nó được may rất tỉ mỉ—nhưng ngược lại, nó phức tạp đến mức tôi tự hỏi liệu nó có được làm thủ công hay không.
"Cậu tự làm cái này sao?"
Khi tôi hỏi, Shinonome gật đầu một cách mạnh mẽ, trông có vẻ hơi tự hào.
"Thật tuyệt vời, cậu giỏi thật đó"
"Ehehe..."
Shinonome-san mỉm cười hạnh phúc khi được tôi khen ngợi về con búp bê. Trước giờ tôi chưa trò chuyện một cách đàng hoàng với cô ấy, nhưng cô ấy trở nên khá biểu cảm khi chủ đề đang nói là điều mà cô ấy thích.
Bạn chỉ cần bắt kịp nhịp độ trò chuyện nhàn nhã của cô ấy, thế thôi.
—*Kéo, kéo*
Khi tôi đang nhìn Shinonome với vẻ hạnh phúc, vì lý do nào đó, Charlotte-san đột nhiên kéo tay áo tôi. Theo phản xạ, tôi hướng ánh mắt về phía cô ấy, chỉ để thấy cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt có phần cô đơn.
Tôi đã nghĩ rằng Charlotte-san sẽ tham gia cuộc trò chuyện với những cô gái khác, nhưng có vẻ như cô ấy đã chăm chú nghe cuộc trò chuyện của tôi và Shinonome-san, có lẽ cô ấy đang cảm thấy cô đơn vì không thể tham gia vào cuộc trò chuyện.
Chết tiệt... Charlotte-san đáng lẽ phải là trung tâm của sự chú ý, còn tôi đang làm cái quái gì thế này...? Tôi muốn tránh để mọi người biết về mối quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi cũng không muốn Charlotte cảm thấy cô đơn. Đặc biệt hôm nay còn là bữa tiệc chào mừng của Charlotte nữa.
"Charlotte-san, cậu đã quen với lớp chưa?"
"À, vâng...! Mọi người đều tốt bụng nên tớ có thể hòa nhập nhanh chóng...!"
Khi tôi nói chuyện với Charlotte-san, mắt cô ấy sáng lên trả lời với một nụ cười rất hạnh phúc. Cô ấy đã cô đơn đến mức nào vậy…?
"Nếu vậy thì tốt rồi."
—*Kéo, kéo*
"Cậu……"
Khi tôi đang đáp lại nụ cười của Charlotte-san, tay áo của tôi lại bị kéo, nhưng lần này lại là Shinonome-san. Cứ như một công việc vậy…
"Sao vậy?"
"Cái này nữa... Tớ đã làm nó...?"
Shinonome-san cho tôi xem hình ảnh một con mèo nhồi bông. Nó không phải là mô phỏng của một con mèo thật, mà là một con thú nhồi bông dễ thương thể hiện được bản chất của một con mèo.
Chất lượng cũng cao, một minh chứng cho kỹ năng may vá của cô.
Có lẽ trước đây không có ai để chia sẻ điều này nên giờ cô ấy muốn tôi xem tác phẩm của mình.
"Tuyệt vời, cậu cũng thích mèo à?"
"V-vâng. Tớ thích mèo vì chúng dễ thương."
"Vậy sao. Tớ cũng thích mèo đó."
"-!? Ồ, chúng ta giống nhau...!"
Shinonome-san thả lỏng má một cách dễ thương, có lẽ vì chúng tôi có cùng sở thích.
Không hiểu sao tôi có cảm giác như đang tương tác với một đứa trẻ—không, giống với Emma-chan hơn. Cô ấy trông giống một người em gái hơn là một người bạn cùng lớp.
"Muu…"
"—Heeh!?"
Charlotte lại phồng má nữa rồi…
"C-có chuyện gì vậy...?"
"Aoyagi-kun xấu tính..."
Hả? Tôi có làm gì sai đâu nhỉ!
"Hmm, cậu không hài lòng à? Xin lỗi nhé!"
"Không phải không hài lòng...Xin hãy để ý đến tớ nữa..."
"—Cái!?"
Câu nói bất ngờ khiến tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Charlotte-san vén tóc ra sau tai và tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt ủ rũ.
"Ừm... Shimizu-san, có cái gì để chúng ta có thể chơi cùng nhau không?"
Tôi nghĩ sẽ rất tệ nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này nên đã gọi Shimizu để thay đổi bầu không khí. Sau đó, cô ấy đặt ngón trỏ lên môi và nói, "Hmm~?" Bắt đầu suy nghĩ.
Một lúc sau, cô ấy vỗ hai tay vào nhau và mở miệng với một nụ cười rạng rỡ.
"Vậy chơi trò Nhà Vua đi?"
"Miễn."
"Từ chối ngay lập tức!? Mặc dù chính Aoyagi-kun là người khơi mào...!"
Khi tôi từ chối, Shimizu đã rất tức giận. Không phải tôi từ chối theo phản xạ, lần này là cố ý.
Lý do tôi quyết định từ chối là do nụ cười nhếch mép của cô ấy khi đưa ra tên trò chơi, chắc chắn có gì đó không thơm.
Chỉ có một mình tôi thì không sao, nhưng nếu Charlotte-san và Shinonome-san gặp phải những tình huống khó xử hoặc hỏi những câu hỏi nhạy cảm, tôi sẽ không thể đối phó được.
"À, Aoyagi-kun, được mà. Chơi thử trò Nhà Vua đi."
Tuy nhiên, tôi không biết liệu Charlotte-san không chú ý đến nụ cười của Shimizu-san hay cô ấy nghĩ rằng đó là thật tệ khi từ chối đề nghị đó, nhưng nhân vật chính của ngày hôm nay đã chấp nhận trò chơi ngay lập tức.
Mắt cô ấy sáng lên, và tôi đoán cô ấy muốn thử nó vì đây là một trò chơi thường xuất hiện trong manga...
Nhìn sự nhiệt tình của Charlotte-san, Shimizu-san vui vẻ mở lời.
"Vậy thì, Azusa. Cho mượn đồ nghề đi nào."
"Sao cậu biết tớ có thứ đó!?"
Khi Shimizu đưa tay ra, Arasawa bối rối hỏi Shimizu.
Tại sao cậu lại mang theo thứ đó…
"Tớ chỉ biết thôi. Hơn nữa, cho mượn đi nào, để chúng ta có thể chơi cùng nhau."
"Vâng vâng, hiểu rồi..."
Như thể bỏ cuộc, Arasawa-san lấy ra những cái gậy của trò Nhà Vua và đưa nó cho Shimizu-san.
Tuy nhiên—
"Xin lỗi, tớ mượn kiểm tra xíu được không?" Lo lắng về việc những cây gậy đã bị đánh dấu nên tôi muốn kiểm tra thử.
"Ác quá đi... Ai mà thèm gian lận chứ."
Arasawa-san hướng sự tức giận của mình về phía tôi, nhưng sự ngờ vực của tôi không nhắm vào cô ấy. Người mà tôi lo lắng chính là Shimizu-san, người biết rằng Arasawa-san đang cầm đồ nghề để chơi trò này.
Nếu chúng đã được đánh dấu và ai đó có thể nhận ra nó, họ có thể dễ dàng trở thành vua và ra lệnh cho những người khác theo ý mình.
"Lúc nào cũng cẩn trọng nhỉ~. Ừ, cậu có thể kiểm tra bao nhiêu tùy thích."
"Ừm, chúng của tớ..."
"Không sao, không sao, nhiêu đây thôi"
Shimizu đã xoa dịu Arasawa bằng một nụ cười. Mặt khác, tôi kiểm tra các cây gậy cho Trò chơi của Nhà vua trong khi liếc nhìn các cô gái khi họ tương tác.
Dường như không có bất kỳ dấu hiệu nào để phân biệt, chạm vào cũng không cảm thấy có gì khác, có lẽ ổn rồi, nhưng….
"Tớ có thể cầm chúng được không? Tất nhiên là sẽ không đánh dấu gì đâu, sau khi mọi người rút xong cái còn lại sẽ là của tớ."
Cẩn tắc vô ưu. Tôi tình nguyện là người cầm đống gậy.
"Ơ, tại sao là Aoyagi-kun...?"
Đương nhiên là có những tiếng xì xào bất mãn. Nhưng nếu tôi là người giữ chúng, chắc chắn sẽ không có hành động gian lận nào diễn ra được.
"Không sao, không sao. Cậu ấy là con trai duy nhất ở đây, cứ để cậu ấy làm đi."
Shimizu-san lại đứng về phía tôi và thuyết phục những cô gái khác. Tôi chỉ hy vọng cô ấy không có ý định gì kỳ lạ...
"Mọi người đều biết luật chơi cả rồi chứ?"
Đáp lại tiếng gọi của Shimizu-san, tất cả mọi người đều gật đầu, trừ Shinonome-san.
Các cô gái trông có vẻ ngạc nhiên khi Charlotte-san gật đầu, nhưng cô ấy là một otaku, nên chắc hẳn cô ấy đã biết trò này khi đọc hoặc xem một bộ anime nào đó.
Thay vào đó, tôi nên quan tâm đến Shinonome hơn, người đã không gật đầu…
—*Kéo, kéo* Shinonome-san kéo tay áo của tôi.
"Cậu chưa hiểu luật, phải không?"
"V-vâng... Dạy cho tớ được không...?"
Shinonome-san ngước nhìn tôi, mái tóc của cô ấy chuyển động đủ để tạo ra một khoảng trống để lộ ra đôi mắt cầu xin của cô ấy.
Hơi thở của tôi nghẹn lại trong giây lát khi nhìn thấy cặp mắt đó, nhưng tôi cố nuốt những lời gần như phọt ra ngoài và gật đầu với một nụ cười.
"Tớ cũng không biết chi tiết lắm, vì vậy nó có thể mỗi chỗ một khác ... Nhưng đại khá là đầu tiên, mỗi người sẽ rút một que. Sau đó, nhà vua sẽ lên tiếng sau khi xem cây gậy của mình."
"Mm-hmm"
"Sau đó, nhà vua sẽ chỉ định một con số và đưa ra mệnh lệnh. Không chỉ một hoặc hai số, cũng có thể tất cả mọi người đều phải thực hiện."
"Mệnh lệnh có thể là… bất cứ điều gì?"
"Đúng vậy... Nhưng Shimizu-san, chúng ta chỉ cho phép những mệnh lệnh nhẹ nhàng thôi được không?"
Trò Nhà Vua được phép ra những mệnh lệnh táo bạo, điều này là do nó thường được sử dụng trong các bữa tiệc rượu. Tuy nhiên, sẽ là một vấn đề nếu nhận được mệnh lệnh như vậy ở đây, và vì tôi là thằng đực rựa duy nhất nữa, nên tất nhiên các cô gái cũng muốn tránh điều đó.
—Hoặc tôi nghĩ vậy...
"Đây là một dịp đặc biệt, nên có một số nội dung nghịch ngợm cũng không sao đâu nhỉ? Charlotte-san đang ở đây, và chỉ có Aoyagi-kun là con trai, nên chuyện này với cậu mà nói thì không phải khá hời sao?"
Shimizu-san đáp lại bằng một nụ cười táo bạo, hoàn toàn trái ngược với những gì tôi đã dự đoán.
"Cậu đang nói cái gì...?"
Tôi nhíu mày, chăm chú nhìn Shimizu-san. Tuy nhiên, có vẻ như tôi không phải là người duy nhất phản đối.
"Chờ một chút, Arisa-chan, đột nhiên cậu nói cái gì vậy?"
"Đúng vậy! Không giống Arisa-chan chút nào!"
Hai cô gái đỏ mặt khi họ cố ngăn Shimizu-san lại. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, xét cho cùng thì họ chẳng được lợi gì cả.
Và, như Arasawa và những người khác đã nói, chuyện này không giống như Shimizu. Cô ấy là kiểu người ít quan tâm đến hậu quả miễn là hiện tại tốt đẹp.
Có nghĩa là cô ấy nghĩ hoàn toàn ngược lại với tôi. Đó là lý do tại sao cô ấy không thích tôi, hoặc câu chuyện là vậy.
—Nhưng hãy tạm gác chuyện đó sang một bên. Thật không giống cô ấy khi nói điều gì đó rõ ràng sẽ phá hỏng bầu không khí...
Khoan, cô ấy không nhìn vào tôi…
Ánh mắt của cô ấy đang hướng vào Charlotte-san.
"Ah……"
Khi tôi hướng ánh mắt sang Charlotte-san, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, như thể cô ấy vừa hướng về phía tôi. Sau đó, mặt Charlotte đỏ bừng vì xấu hổ.
Bởi vì sự ngây thơ của cô ấy, cô ấy có thể đã trở nên xấu hổ khi nghe nội dung của cuộc trò chuyện vừa rồi. Cuộc trò chuyện này nên kết thúc ngay lập tức.
"Shimizu-sa—"
"Ahaha, đùa thôi, đùa thôi. Không đời nào tớ làm vậy đâu."
Trước khi tôi định ngăn cô ấy lại, Shimizu-san đã cười và rút lại lời nói của mình. Hai cô gái ở hai bên cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Mồ, mọi người đang nghiêm túc quá đó, làm sao mà chúng ta làm cái gì đó thái quá ở đây được chứ.
"Geez! Arisa-chan tệ!"
"Đúng vậy, Cậu diễn cứ như thật ấy, làm hết cả hồn."
"Ahaha, xin lỗi? Thôi được rồi. Hãy chơi trò chơi của một vị vua mà nội dung nhẹ nhàng là được. Nếu ai đó thấy khó chịu thì chúng ta nghỉ, nhé."
Nói xong, Shimizu-san nhìn tôi mỉm cười. Không có chút ác ý nào trong nụ cười của cô ấy, nhưng tôi biết cô ấy không phải là người nói đùa một cách vô cớ.
Cô ấy đang nghĩ cái quái gì vậy... như mọi khi, tôi không thể mất cảnh giác được.
Sau đó, Trò Chơi Nhà Vua được tiến hành với nội dung nhẹ nhàng hơn. Hỏi về sở thích, nghe về thất bại, v.v., nhưng không có cảm giác như chúng tôi đang vượt quá giới hạn
Câu hỏi khó nhất là khi Arasawa lên ngôi vua, "Bạn có thích người nào không?" Nhưng Kiriyama-san đã được chọn nên chuyện đó không liên quan đến tôi hay Charlotte-san.
Cuối cùng, Trò Chơi Nhà Vua đã diễn ra như vậy—bữa tiệc chào mừng sắp kết thúc, và đây là lượt cuối cùng.
Sẽ không có vấn đề gì nếu mọi chuyện tiếp tục như thế này.
Đó là điều tôi đã nghĩ, cho đến khi—
"Được rồi, vì đây là vòng cuối cùng nên chúng ta làm điều gì đó táo bạo hơn một chút nhé?"
Câu nói bất ngờ của Shimizu đã thay đổi bầu không khí.
"Không, dù có là lượt cuối đi nữa thì chúng ta cũng đã đồng ý là không làm gì táo bạo mà, đúng không?"
Tôi không thể để bất cứ điều gì làm Charlotte tổn thương nên tôi đã ngay lập tức can thiệp.
"Ể~ Nhưng chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu thêm gia vị cho lượt cuối sao? Cậu có nghĩ vậy không, Kei?"
"Đúng vậy, tôi là người duy nhất phải thú nhận là có người mình thích nên tôi muốn kéo người khác xuống theo mình…!"
"Azusa cũng vậy, ít nhất thì lượt cuối cùng phải có gì đó mới mẻ đúng không?"
"Mm, đúng vậy, nãy giờ có hơi nhạt thật..."
"Thấy chưa, hai người đồng ý rồi nè?"
Arisa Shimizu là một chiến lược gia bậc thầy. Mặc dù có vẻ hơi lạ khi một học sinh trung học lại tính toán như vậy, nhưng không nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã lên kế hoạch cẩn thận cho mọi hành động.
Đầu tiên, cô ấy kết bạn với Kiriyama-san, người đang cảm thấy xấu hổ nhất, và sau khi có được một người ủng hộ, cô ấy hướng sự chú ý của mình về phía Arasawa-san, người bắt đầu thấy chán với trò Nhà Vua.
Không hài lòng với tính chất nhẹ nhàng của trò chơi hiện tại và nhận được sự đồng thuận của những người khác, cuối cùng cô ấy đã làm theo đề xuất của Shimizu-san.
Việc Shimizu-san không hề nỗ lực chút nào cho đến tận bây giờ có thể là do cô ấy đang nhắm tới hiệu ứng tâm lý này.
Và mục tiêu tiếp theo của cô ấy là―.
"Nè, Charlotte-san cũng ổn mà, phải không?"
Không phải tôi hay Shinonome-san, đó là Charlotte-san.
Tôi đoán lý do tôi không nói chuyện với Shinonome-san nhút nhát là vì cô ấy biết tôi sẽ can thiệp.
Và tất nhiên, tôi cũng sẽ không cắn câu. Đó là lý do tại sao cô ấy gọi Charlotte, người quan tâm đến Trò Nhà Vua và không thể coi thường cảm xúc của người khác.
Chắc hẳn cô ấy đã tính toán rằng nếu là Charlotte thì tôi sẽ không thể can thiệp.
"Chà... Một lần thì cũng chả chết ai nhỉ...?"
Sau khi liếc nhanh về phía tôi, cô ấy ngượng ngùng gật đầu.
Thấy vậy, Shimizu-san nhìn tôi với nụ cười đắc thắng.
“Vì bốn người đều ủng hộ, nên theo quy định, thiểu số phải phục tùng đa số, phải không?”
"...Nếu nó quá trớn, chúng ta phải dừng ngay, được chứ?"
"Biết rồi biết rồi, chỉ là thêm một chút thôi mà. Nào, bắt đầu đi."
Nói vậy, Shimizu-san đưa tay ra. Tôi giấu mấy cái que dưới gầm bàn một lúc, xáo trộn chúng rồi đưa cho Shimizu-san.
Mặc dù cô ấy là người đầu tiên bốc , nhưng tôi tự hỏi liệu chuyện này đã được tính toán hay chưa.
"Được rồi, chọn cái này!"
Shimizu-san do dự khoảng hai giây trước khi rút một cái ra, trông có vẻ hài lòng.
Sau đó những chiếc que được kéo ra theo chiều kim đồng hồ. Và cái cuối cùng còn lại là số của tôi, lần này tôi bốc được số 5.
Nếu tôi có thể bốc được que Vua thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng suôn sẻ như vậy.
Nếu Shimizu cũng không bốc được que Vua thì càng tốt hơn, nhưng xác suất là một phần sáu.
Hơn nữa, bây giờ nó là một phần năm, bởi vì tôi đang giữ số 5.
Hai mươi phần trăm cơ hội. Vào những lúc như thế này, tôi không thể thoát khỏi cảm giác có điều gì đó rắc rối đang đến.
"Ai là vua?"
Chúng tôi chờ đợi nhà vua xuất hiện với với cách gọi thông thường.
Sau đó...
"Yeah, lần này là tôi." Shimizu bước lên.
Gian lận -đó là giả định tự nhiên, nhưng tôi kiểm tra các que trước, và tôi cũng đã xáo chúng lên.
Và tất nhiên, tôi đảm bảo rằng không có gì phản chiếu phía sau tôi và các con số không được nhìn thấy.
Nó có thể đơn giản là kết quả của xác suất, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Suy cho cùng, nếu bạn không thể chứng minh được thì đó không phải là gian lận.
"Fufu, giờ nên làm gì đây ta?"
Shimizu-san bắt đầu nhìn chúng tôi với một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt.
Và—
"Quyết định rồi! Số 5 thổi vào tai số 1!" Cô ấy đã đánh một cú không thể tin được. tôi gần như chắc chắn rằng cô ấy đã gian lận.
"Giờ thì, bắt đầu thôi nào" Shimizu bắt đầu hô hào, nhưng ánh mắt của cô ấy không rời khỏi tôi. Có vẻ như tôi đã hoàn toàn bị nhắm mục tiêu."
"Tớ là số năm."
Sau khi cuộc hô hào kết thúc, tôi tự nhận mình là số 5.
Sau đó, Arasawa-san và Kiriyama-san tỏ ra ghê tởm. Có lẽ vì người thực hiện mệnh lệnh là con trai. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt họ, cho thấy họ rất vui vì đó không phải là họ.
"Có lẽ bởi vì người thổi hơi thở là một người đàn ông."
Vậy thì, số một sẽ là Shinonome-san hoặc Charlotte-san, nhưng nếu Shimizu biết tất cả các con số—
"Tớ, là số một ..."
—Charlotte-san là mục tiêu. Tôi không thể nghĩ ra lý do nào để nhắm vào Shinonome-san, nhưng có một số lý do dành cho Charlotte-san. Vậy là linh cảm của tôi đã đúng…
"Chà, Aoyagi-kun, cậu thật may mắn! Giờ cậu có thể chơi khăm Charlotte-san rồi?"
Shimizu-san mỉm cười với tôi khi Charlotte-san tự nhận số của cô ấy.
Thật trắng trợn… Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi không biết làm thế nào cô ấy đã gian lận.
Và vì tôi không thể chứng minh điều đó nên tôi phải tìm cách khác. Chúng tôi đã chơi Trò chơi của Nhà vua được một lúc, và các học sinh ở các bàn khác cũng đang theo dõi vì Charlotte đang ở bàn này.
Trong tình huống này, tôi không thể làm bẽ mặt Charlotte-san được.
"Shimizu-san, xin lỗi, nhưng cậu vui lòng thay đổi mệnh lệnh được không? Việc con trai thổi vào tai con gái nó hơi nhạy cảm."
Chà, nếu cô ấy nhượng bộ thì tốt quá….
"Ơ, chỉ là thổi vào tai thôi mà, có phải liếm đâu, đâu có gì to tát đâu nhỉ?"
Tất nhiên làm gì có chuyện ngon ăn như vậy, với lại hai cô gái đối diện cũng gật đầu đồng ý.
Họ đã lùi bước khi biết tôi đứng thứ năm, vì vậy tôi nghĩ bây giờ họ nên lên tiếng bảo vệ tôi.
"Đám con trai đang theo dõi sẽ phát điên lên đó."
"Chà, ánh mắt họ đầy ghen tị phải không? Nhưng dù vậy, không có một người nào cố gắng ngăn chặn nó, tại sao vậy?"
"…Mấy tên khốn biến thái đó…"
Lý do các chàng trai không cố gắng ngăn chặn điều đó là hiển nhiên. Họ muốn thấy Charlotte-san quằn quại vì xấu hổ.
Có lẽ là do không có nhiều cơ hội để nhìn thấy Charlotte như vậy. Nếu không, họ đã toàn lực tới ngăn cản tôi rồi.
"Không sao đâu...? Aoyagi-kun, làm ơn..."
Làm sao để thuyết phục được mọi người bây giờ? Khi tôi đang suy nghĩ về điều này, Charlotte-san nói rằng cô ấy sẽ làm nó. Tuy nhiên, nhìn cô ấy, rõ ràng là không ổn, mặt cô ấy đang đỏ bừng và lắp bắp.
Quan trọng hơn, trước đây cô từng nói rằng tai cô rất nhạy cảm. Thổi vào tai vào lúc này chắc chắn sẽ rất tàn nhẫn.
"Cậu không cần phải ép buộc bản thân đâu. Dù sao thì đây cũng là bữa tiệc chào mừng của cậu. Nếu không muốn, cậu có thể nói không."
Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc hành hạ vị khách danh dự trong một bữa tiệc chào mừng. Nếu cô ấy nói không, tôi sẽ dùng lời nói của cô ấy như một lá chắn và buộc phải chấm dứt chuyện vớ vẩn này.
—Đó là ý định của tôi, nhưng...
"Nếu là Aoyagi-kun thì không sao... Làm đi..."
Bất chấp tất cả, cô vẫn nhất quyết tiếp tục. Tại thời điểm này, tôi không thể nghĩ ra điều gì có thể làm hài lòng mọi người.
"Này này, nhanh lên."
Shimizu-san lại đổ thêm dầu vào lửa. Mặc dù suy nghĩ của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau, tôi không nghĩ cô ấy có thể tàn nhẫn đến thế.
Tôi chắc chắn sẽ không quên những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
"Xin lỗi, tớ làm đây." Tôi ghé miệng vào tai cô ấy và thì thầm nhẹ nhàng. Charlotte-san, với đôi mắt đẫm lệ, nhìn tôi trong khi cơ thể run rẩy.
"X-xin hãy nhẹ nhàng….." Cảnh tượng Charlotte-san ngước nhìn tôi khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át, nhìn vào thấy thật quyến rũ.
Tôi thực sự sẽ thổi vào tai cô ấy sao…
"Nó, hơi ecchi nhỉ..." Shimizu thì thầm, làm tôi như muốn phát điên và hét lên rằng đó là lỗi của ai hả.
Tôi cố gắng nuốt những lời đó và từ từ thổi vào tai trái của Charlotte.
Sau đó—
"Hyaaa!" cô ấy phát ra một âm thanh dễ thương trong khi cơ thể nhảy lên.
Và rồi cô ấy bắt đầu thở hổn hển nặng nề, “Haah...haah…” Có vẻ như nó còn mãnh liệt hơn lần trước tôi vô tình thổi vào tai cô ấy nữa.
Có lẽ cơ thể cô ấy căng lên vì chờ đợi, điều này có thể khiến cô ấy phải chịu nhiều áp lực hơn.
"Cậu không sao chứ?"
"V-vâng..."
Còn lâu mới ổn,
Khi tôi nhìn xung quanh, các cô gái đang chặn tầm nhìn của các chàng trai, như thể để che chắn cho cô ấy.
Thật không thể tin được rằng các cô gái lại có thể đoàn kết trong những tình huống như thế này. Nó chắc chắn đã giúp ích, dù chỉ một chút.
"X-xin lỗi… tớ không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này…"
Shimizu-san xin lỗi trong khi gãi má một cách lúng túng. Có vẻ như ngay cả cô ấy cũng không lường trước được phản ứng dữ dội của Charlotte-san.
Cô ấy có lẽ không biết về sự nhạy cảm của Charlotte-san, nhưng cô ấy vẫn đi quá xa với trò đùa của mình. Mặc dù vậy, Charlotte-san vẫn đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
"Không sao đâu. Nhờ có cậu mà trò chơi Nhà Vua rất vui, nên đừng lo lắng."
Cô ấy thực sự là một cô gái tốt bụng và bản lĩnh. Nếu là tôi thì chắc tôi đã mất bình tĩnh mất rồi...
"Cảm ơn, Charlotte-san."
Shimizu-san cảm ơn Charlotte, sau đó thu thập tất cả những cái que chúng tôi đã sử dụng trong trò chơi, lau chúng bằng khăn tay và trả lại cho Arasawa-san.
Hửm...? Lau nó bằng khăn? À, thì ra là như thế….Cô ấy đã đánh dấu những cây gậy một cách kín đáo.
Sau khi Akira phát biểu kết thúc bữa tiệc chào mừng, mọi người bắt đầu chuẩn bị thanh toán hóa đơn.
Tôi đến gần Shimizu-san, người lúc này đã rời khỏi bàn.
"...Khi chưa bị lừa một lần nào, bạn sẽ trở nên kém cảnh giác hơn. Và nếu trò chơi diễn ra suôn sẻ thì thận trọng cũng chẳng ích gì, và chắc chắn bạn sẽ mất cảnh giác. Đúng vậy không, Aoyagi-kun? "
Có vẻ như cô ấy không có ý định giấu nó. Cô ấy thậm chí còn dành thời gian để giải thích cẩn thận.
"Có phải cô đã làm những việc như vậy chỉ để khiến Charlotte xấu hổ không?"
"Không đời nào. Cậu nghĩ tôi sẽ làm điều gì đó có khả năng khiến các bạn cùng lớp chống lại tôi chỉ vì điều đó sao? Cậu nên biết tôi là người như thế nào, Tôi muốn hòa hợp với Charlotte-san, nhưng tôi không muốn gây thù chuốc oán."
"Vậy tại sao cậu lại làm thế? Từ góc nhìn của tôi, có vẻ như cô đang cố làm Charlotte-san xấu hổ."
"Tôi đã đưa ra câu trả lời của mình rồi, và tôi không có ý định giải thích thêm."
"Hả……?"
"Bởi vì tôi hận cậu. Vậy tại sao tôi phải tử tế và cố gắng giải thích mọi chuyện?"
Đó rõ ràng là ánh mắt thù địch. Cô ấy làm vậy có phải là để chống lại tôi không?
Trên thực tế, tôi đã bị các chàng trai nhìn với ánh mắt ghen tị vô cùng. Nhưng cô ấy chưa từng đề cập đến bất cứ điều gì như thế cả.
"Nhìn xem, các bàn khác đã thanh toán xong và đang rời đi rồi, chúng ta cũng phải thanh toán nốt thôi."
Shimizu-san vỗ vai tôi với một nụ cười thân thiện như không có chuyện gì xảy ra. Cuộc trò chuyện đã kết thúc; ít nhất đó là điều cô ấy muốn ám chỉ.
"Được rồi, nhưng làm ơn đừng làm chuyện như vậy nữa."
"Vâng vâng"
Đáp lại lời phàn nàn của tôi, Shimizu nhẹ nhàng gật đầu. Tôi không biết cô ấy có nghe hay không, nhưng nói nhiều cũng vô ích, nên tôi quyết định ra quầy để thanh toán.
Nhưng—
"Này, Aoyagi-kun. Đừng chỉ nhìn vào quá khứ, hãy nhìn vào hiện tại. Có người đang cố gắng đối mặt với cậu như hiện tại, ngay bên cạnh cậu."
Nghe thấy những lời bất ngờ từ phía sau, tôi dừng bước và quay lại, Phản chiếu trong mắt tôi là Shimizu, nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối.
"Vừa rồi là cái gì vậy?" Không thể cưỡng lại được, tôi hỏi và nhìn chằm chằm vào Shimizu-san. Nhưng cô ấy mở miệng với vẻ tò mò.
"Cậu đang nói cái gì vậy? Học nhiều quá xong gặp ảo giác hả?" Có vẻ như cô ấy không có ý định cho tôi một câu trả lời thẳng thắn.
Đó có phải do tôi tưởng tượng không? Tôi không chắc nữa….
"Không, đó có thực sự là ảo giác thính giác của tôi không?"
" Này, Akihito! Còn bàn mày chưa thanh toán thôi đó!"
"Ah, xin lỗi. Tới ngay."
"Cậu vừa nói gì vậy?"
Tôi đã cố gắng nghĩ về nó, nhưng Akira đã mắng tôi vì tôi chưa thanh toán bàn của mình, và thế là tôi không còn có thể tập trung vào việc đó nữa.