Chương 1: Bé gái tóc bạch kim đi học mẫu giáo
Độ dài 9,513 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-25 16:15:17
『―Onii-chan, aaaah~n』
Emma-chan hiện đang ngồi trên đùi tôi, há to miệng với một nụ cười đáng yêu.
Tôi gắp miếng tamagoyaki blên và thổi cho nguội để giúp em ấy không bị bỏng, rồi đưa đến miệng Emma-chan.
Em ấy háo hức và mạnh mẽ khép miệng lại. Sau khi nhai xong, em ấy nuốt xuống một cách hài lòng.
『Ngon không Emma-chan? 』
『Mm-hmm! 』
Khi được hỏi về hương vị của món ăn, Emma vui vẻ gật đầu. Thật sự, em ấy quá dễ thương.
Lí do vì sao Emma-chan lại ngồi ăn trên đùi tôi―đó là bởi vì Emma-chan đã yêu cầu chúng tôi ăn cùng nhau sau khi việc hiểu lầm giữa hai chị em họ được giải quyết.
Charlotte-san dường như đang muốn chuộc lại lỗi lầm lúc trước với Emma, nên lần này Charlotte-san đã lắng nghe yêu cầu ích kỷ của Emma-chan và hỏi tôi liệu có được không.
Đương nhiên, tôi đã cảm thấy rất vui và không hề cảm thấy miễn cưỡng khi được ở bên Charlotte-san, nên tôi không từ chối, và yêu cầu đó đã được thực hiện nhanh chóng.
Tôi không nghĩ điều này sẽ diễn ra mỗi ngày nhưng đây là một yêu cầu bất ngờ nên cũng không kém phần thú vị.
『Onii-chan, em muốn ăn cái đó』
Khi tôi đang tận hưởng niềm hạnh phúc khi được ăn cùng Charlotte-san, Emma-chan nói ra mong muốn của mình và kéo áo của tôi.
Tôi làm theo và dùng đũa gắp một miếng karaage. Đây là món Charlotte làm riêng cho tôi. Vì chúng tôi khác nhau về giới tính nên sở thích ăn uống cũng có sự khác nhau đôi chút. Cô ấy thật sự quan tâm đến tôi bằng cách chỉ nấu những món ăn mà người Nhật quen dùng thay vì nấu những món Anh. Cô ấy thực sự là một cô gái tốt bụng và chu đáo. [note57020]
Nhân tiện, Emma cũng thích đồ chiên như karaage. Em ấy không có nhiều cơ hội để ăn nó trước đây, nhưng giờ đây Charlotte-san đã làm nó cho chúng tôi, vì vậy Emma-chan có vẻ rất vui.
『Đợi chút nhé Emma-chan! 』
Tôi dùng đũa tách đôi miếng gà rán ,sau đó thổi cho nguội trước khi đưa vào miệng con bé
Emma-chan sau khi nuốt miếng gà lại nở một nụ cười mãn nguyện. Tôi tiếp tục cho Emma-chan ăn như thế. Và chẳng bao lâu sau—
『Ehehe 』
Emma-chan nhìn lại tôi như thể bụng em ấy đã no rồi, và em ấy ôm lấy tôi với hai má tan chảy.
Sau đó em ấy áp má vào ngực tôi.
Tôi nhẹ nhàng lau miệng cho Emma bằng khăn giấy ướt rồi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy. Chỉ điều đó thôi cũng khiến em ấy hạnh phúc, và mỉm cười đáng yêu.
"Emma, em phụ thuộc vào Aoyagi-kun nhiều quá đó."
Charlotte-san, người đang ngồi trước mặt chúng tôi và quan sát chúng tôi, nói với một nụ cười dịu dàng.
‘Giống như gương mặt của một người mẹ vậy’, tôi nghĩ thầm, nhưng tôi không nói ra.
『Phải, em ấy là một đứa trẻ dễ thương 』
『Đúng vậy nhỉ』
『『…………』』
Cả hai chúng tôi vô tình rơi vào im lặng. Kể từ khi được Charlotte-san hôn, cuộc trò chuyện của chúng tôi thường xuyên bị gián đoạn như thế này.
Ngay cả khi tôi muốn nói điều gì đó, nhưng khi tôi nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, ký ức về nụ hôn đó lại hiện lên trong tâm trí.
Charlotte-san dường như cũng cảm thấy như vậy, và cô ấy trông hơi bồn chồn với nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt.
『Đúng rồi, từ mai Emma-chan sễ đến trường mẫu giáo đúng không?』
Có vẻ như bầu không khí trở nên hơi khó xử nên tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Sau đó, tôi nhận thấy Emma-chan, người mà tôi nghĩ sẽ phản ứng với câu nói đó, lại im lặng.
Khi tôi nhìn, em ấy đang ngủ gật trong vòng tay tôi.
Có vẻ như em ấy đang buồn ngủ sau khi được ăn no.
Tôi nghiêng người của Emma-chan để cô ấy nằm nghiêng sang bên phải.
Vì đứa trẻ này thường ngủ ngay sau khi ăn, tôi phát hiện ra rằng tư thế này rất tốt sau khi thực hiện một số nghiên cứu để đảm bảo rằng nó không ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của em ấy.
"Vâng, có nhà trẻ dành riêng cho trẻ em nước ngoài, nên Emma có thể học ở đó."
Charlotte-san vui vẻ trả lời bằng tiếng Nhật trong khi dịu dàng nhìn Emma-chan đang ngủ say.
Có lẽ vì Emma-chan còn nhỏ, không nói được tiếng Nhật hoặc ngoại hình nên cô ấy lo lắng rằng điều gì đó có thể xảy ra với em mình ở trường mầm non. Vì vậy, một trường mẫu giáo dành riêng cho trẻ em nước ngoài sẽ giúp cô ấy yên tâm hơn.
"Đúng rồi. Vì Emma-chan sẽ đến trường, nên sau khi kỳ thi kết thúc hãy tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho cậu mà chúng ta đã hoãn lại trước đó."
Chỉ cần không quá muộn, trường mầm non sẽ chăm sóc Emma-chan. Nếu vậy thì Charlotte-san có thể yên tâm tham gia. Hoặc tôi nghĩ vậy, nhưng—
"Tớ nghĩ chuyện đó hơi khó khăn..."
Biểu cảm của Charlotte-san đột nhiên u ám.
"Tại sao?"
"Cậu biết đấy, Aoyagi-kun, Emma là một đứa trẻ khó hòa nhập...Ngay cả khi còn ở Anh, em ấy cũng không quen với trường mẫu giáo, nên có lẽ lần này… em ấy cũng có thể sẽ gặp trường hợp tương tự"
“Để em ấy một mình lâu như vậy có lẽ hơi khó đúng không? Em ấy có lẽ sẽ có một khoảng thời gian khó khăn để làm quen với nó”
"Vâng... Tớ không muốn tạo gánh nặng cho Emma quá nhiều..."
Đúng như dự đoán, Charlotte luôn ưu tiên Emma-chan hơn bản thân mình. Tôi hiểu những gì Charlotte đang nói và tôi cũng không muốn tạo gánh nặng cho Emma.
Tuy nhiên, tôi cũng không muốn thấy Charlotte phải lo lắng cho Emma quá nhiều mà không ngó ngàng tới bản thân mình.
"Bây giờ, hãy để Emma-chan cảm nhận về trường mẫu giáo khi đến trường. Có lẽ trường này sẽ phù hợp với em ấy không chừng."
"Vậy….nếu Emma thích thú với ngôi trường mới, tớ sẽ tham gia bữa tiệc đó cùng mọi người."
Charlotte-san trả lời như vậy, nhưng nụ cười của cô ấy yếu ớt, dường như không có kỳ vọng cao. Thành thật mà nói, tôi không quá lo lắng.
Emma-chan là một đứa trẻ khó tính nhưng chúng tôi đã nhanh chóng trở thành bạn bè. Chỉ với một cơ hội, đứa trẻ này có thể kết bạn với những đứa trẻ khác. Em ấy tuy hơi ích kỷ nhưng cũng thông minh và ân cần.
“Vậy thì tớ sẽ khéo léo đề cập vấn đề này với Akira. Tất nhiên là không ép buộc bất cứ điều gì."
"Vâng, cảm ơn cậu."
Charlotte-san nói với một nụ cười dễ thương và bắt đầu dọn dẹp bát đĩa.
Sau khi dọn dẹp xong, cô ấy bế Emma đang ngủ và rời khỏi phòng.
Gần đây, Charlotte rời đi ngay sau khi chúng tôi ăn xong.
Thành thật mà nói, điều đó có hơi thất vọng một chút, nhưng tình hình hiện tại có hơi khó xử, vì vậy tôi rất biết ơn.
Và nhờ đó, tôi có đủ thời gian để học. Kỳ thi chuẩn bị trong hai ngày tới sẽ không thành vấn đề
"--Hửm, onigiri...?" [note57019]
Khi bắt đầu học, tôi thấy có ba nắm cơm nắm được bọc trong màng bọc thực phẩm và một lá thư trên bàn.
Tôi không nhớ đã làm onigiri, nên có lẽ Charlotte-san đã làm chúng cho tôi… Tôi mở lá thư ra và đọc nội dung….【Tớ luôn biết ơn sự giúp đỡ của cậu. Đừng áp lực bản thân quá, chỉ cần cố gắng hết sức.】
Những lời nhẹ nhàng được viết bằng tay và nét chữ cũng rất đẹp.
“Charlotte-san, có phải cậu đã mất công chuẩn bị bữa ăn khuya…”
Tôi cảm thấy trái tim mình ấm lên trước sự chu đáo của cô ấy, và động lực của tôi tăng lên đáng kể.
“Tuyệt, hôm nay mình sẽ cố gắng hơn thường ngày một xíu.”
Với bữa ăn nhẹ vào đêm khuya của Charlotte-san, tôi tiếp tục học cho đến khi sang ngày mới.
~~~~~~~~~~~~~
『Onii-chan, tadaaaa~ 』
"Sáng hôm sau, một thiên thần đến thăm phòng tôi."
Đùa thôi, đó là Emma-chan đang mặc đồng phục học sinh mẫu giáo, đang nghiêng đầu với hai cánh tay dang rộng như thể muốn khoe quần áo của mình.
『Dễ thương quá...! 』
Tôi không khỏi ngạc nhiên khi được nhìn thấy bộ đồng phục mầm non làm nổi bật nụ cười hồn nhiên và sự đáng yêu như trẻ thơ của cô bé.
『Ehehe』Emma-chan cười khúc khích vui vẻ và bám vào chân tôi sau khi tôi khen em ấy dễ thương.
“Em ấy là thiên thần à?”
『Tuyệt quá, Emma nhỉ ? 』
Charlotte-san, người tỏa ra bầu không khí dịu dàng như một người mẹ, mỉm cười với Emma-chan. Emma-chan nhìn lên khuôn mặt của cô ấy và gật đầu với một nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, cô ấy quay mặt sang tôi và dang hai tay ra.
『Bế…..! 』Emma-chan ra hiệu cho tôi bế em ấy. Đứa trẻ này thích được chiều chuộng và luôn đòi bế bất cứ khi nào có cơ hội.
『Đợi anh một tí』Tôi cúi xuống và từ từ vòng tay quanh người Emma-chan. Khi tôi chắc chắn đã giữ chặt cơ thể em ấy, tôi từ từ nâng Emma-chan lên.
『Mmm』Khi tôi ôm em ấy lên, Emma áp má mình vào má tôi. Có vẻ như em ấy rất thích làm việc này.
『Cậu trông thật giống một người cha khi làm việc đó đấy, Aoyagi-kun』
『Huh? 』
『À không không có ý gì đâu, tớ chỉ thấy nó đáng yêu thôi』Khi tôi phản ứng lại lời nói của cô ấy, Charlotte đưa cả hai tay lên miệng, đỏ mặt và đảo mắt đi.
『Onii-chan là papa của Emma!?』Khi tôi đang nhìn phản ứng của Charlotte-san, Emma-chan ngước lên hỏi tôi với sự tò mò trong đôi mắt.
Đứa trẻ này lẽ ra phải có một người cha tử tế, vậy tại sao em ấy lại hiểu lầm như thế này… Như thường lệ, em ấy vẫn là một đứa trẻ khá bí ẩn.
『Thật không may, anh không phải là cha của Emma-chan.』
『Muuu……』
Khi tôi từ chối câu hỏi của em ấy, Emma-chan phồng má và bĩu môi theo một cách hơi khác thường.
『Ngoan nào, ngoan nào』 Tạm thời, tôi xoa đầu để trấn an em ấy. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến má em ấy thả lỏng và tâm trạng lại vui vẻ như ban nãy.
『Aoyagi-kun rất giỏi việc đối phó với Emma nhỉ?』 Charlotte-san, người đang theo dõi cuộc trao đổi giữa tôi và Emma-chan, nói với vẻ ngưỡng mộ. Tôi không cảm thấy mình giỏi việc đó, nói đúng hơn thì Emma-chan khá đơn giản…nhưng tôi cũng không cảm thấy tệ khi được khen ngợi.
『Haha, cảm ơn cậu. Hơn nữa, mình rất vui vì Emma-chan trông có vẻ đã sẵn sàng để đến trường mẫu giáo.』
Kể từ khi đến Nhật Bản, em ấy đã ở nhà mọi lúc trừ khi chúng tôi đi mua sắm, vì vậy tôi nghĩ rằng việc đi học mẫu giáo có thể khiến Emma khó chịu. Nhưng từ biểu hiện của Emma có thể thấy em ấy dường như không bận tâm.
『Mình nghĩ từ giờ trở đi sẽ khó khăn...』Tôi hiểu cô ấy dường như đang lo lắng khi cô ấy nói với ánh mắt hơi xa xăm. Điều mà Charlotte-san muốn nói là em ấy đến nhà tôi rất tự nhiên, nhưng nếu em ấy đến trường mẫu giáo thì đó sẽ lại là một câu chuyện khác. Có khả năng Emma-chan sẽ khóc khi đến trường…
『Onii-chan, đói...』 Thật ngạc nhiên ngay cả khi hai chúng tôi đang nói về em ấy suốt từ nãy đến giờ, Emma-chan dường như không hứng thú về điều đó. Có vẻ bây giờ em ấy chỉ quan tâm đến đồ ăn là trên hết.
『 Charlotte-san, nếu không phiền, mình có thể nhờ cậu một việc được không? 』Emma-chan trong vòng tay của tôi dường như đã đói rồi, vì vậy tôi đã nhờ Charlotte-san nấu bữa sáng. Rồi cô ấy nở một nụ cười ngượng ngùng.
『Tất nhiên, đợi một lát nhé.』
Sau khi nói vậy, Charlotte-san, với đôi má ửng hồng, lấy những nguyên liệu đã chuẩn bị trước từ tủ lạnh của tôi rồi rửa tay cẩn thận ở bồn rửa chén và bắt đầu nấu bữa sáng.
Một cô gái xinh đẹp trong bộ đồng phục học sinh giống với tôi đang đứng trong bếp và ngân nga giọng hát. Nghĩ lại tôi vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù gần đây cô ấy có chút lúng túng nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc vào lúc đó. Tuy nhiên—
『Onii-chan, chơi đi?』 Tôi không thể cứ nhìn chằm chằm vào Charlotte mãi được. Tôi chuyển ánh mắt sang Emma-chan, người đang nghiêng đầu trong vòng tay tôi một cách đáng yêu.
『Em muốn chơi gì? 』
『Hmm~ 』Đáp lại câu hỏi của tôi, Emma-chan nghiêng đầu và bắt đầu suy nghĩ trong giây lát. Sau đó, em ấy áp mặt vào ngực tôi. Đây là trò chơi gì? Tôi quan sát Emma-chan, cố gắng đoán xem em ấy đang nghĩ gì. Rồi đột nhiên em ấy nhìn lên mặt tôi.
『Ehehehe ~』Má của Emma-chan giãn ra khi ánh mắt của chúng tôi tình cờ gặp nhau. “Em ấy thật sự rất dễ thương.”
Emma-chan có vẻ muốn được chiều chuộng hơn là chơi đùa. Vì vậy tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy. Emma-chan, người thích được xoa đầu đang thoải mái và nheo mắt lại với vẻ mặt hài lòng.
Trong khi được xoa dịu bởi biểu hiện như mèo trên khuôn mặt ấy, tôi cố gắng không để Emma ngủ thiếp đi. Không lâu sau, bữa sáng của Charlotte nấu đã sẵn sàng.
『Bữa sáng hôm nay vẫn ngon như mọi khi』
Sau khi cho Emma-chan ăn, tôi thưởng thức món ăn của Charlotte-san và nêu cảm nghĩ của mình. Cô ấy thoáng ửng hồng đôi má và nhìn tôi một cách ngại ngùng.
『Rất vui khi nghe cậu nói vậy, Aoyagi-kun.』
Tôi ngạc nhiên không biết đó có phải là một cách trả lời xã giao, hay thực sự cô ấy có suy nghĩ như vậy. Có lẽ là vế sau.
Má của Charlotte-san ửng hồng và cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt ấm áp. Bất cứ ai cũng thấy rõ rằng đó không chỉ là những lời nói sáo rỗng—trừ khi bạn cực kỳ đần độn.
『Um… cám ơn cậu vì tất cả』
『Không, hai chị em tớ đã được cậu giúp đỡ rất nhiều vì vậy chúng tớ mới là người phải nói cảm ơn』
『『…………』』
Chúng tôi cảm ơn lẫn nhau, sau đó là một khoảng lặng. Kể từ nụ hôn đó, giữa chúng tôi cứ như thế này.
Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng ngay khi chúng tôi ở riêng với nhau, tôi đột nhiên lại cảm thấy ngượng và không thốt ra được lời nào. Nếu có Emma-chan ở đây, chúng tôi lại có thể nói chuyện khá bình thường, nhưng…đợi đã. Nghĩ lại thì, Emma đã im lặng từ nãy đến giờ… Tôi chợt nghĩ và đưa mắt nhìn xuống cánh tay của mình. Sau đó—
『...zzz...zzz...』
Cô bé tóc bạch kim đang ngủ một cách dễ thương.
"Ối……"
Emma-chan thường sẽ ngủ quên sau khi ăn…và tôi đã mất cảnh giác.
Ngay cả khi đang ngủ gật, em ấy sẽ cố gắng thức dậy nếu bạn bắt chuyện , nhưng một khi đã ngủ thật thì rất khó để đánh thức em ấy."
"Xin lỗi, Charlotte-san."
Lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn để Emma-chan không ngủ quên, nên tôi đã xin lỗi Charlotte-san. Nhưng cô ấy chậm rãi lắc đầu.
"Không, không phải lỗi của Aoyagi-kun."
Có lẽ do Emma đã ngủ nên cô ấy chuyển sang tiếng Nhật và nở một nụ cười dịu dàng.
"Nhưng chúng ta phải gọi em ấy dậy..."
"Đó là một phần của việc nuôi dạy một đứa trẻ. Chúng luôn làm theo thói quen của mình nên điều đó là khó tránh khỏi."
"Nhưng thật tệ nếu chúng ta không đánh thức em ấy, phải không?"
"Đúng... đúng vậy. Đưa em ấy đến trường như thế này thì dễ, nhưng nếu em ấy tỉnh dậy ở đó, em ấy có thể sẽ hoảng sợ..."
Từ những gì tôi nghe được, Emma có vẻ không thoải mái khi ở những nơi khác ngoài những nơi quen thuộc.
"Tớ sẽ đánh thức em ấy" Vì tôi là người để em ấy ngủ gật, nên tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này.
"Nhưng... Cho dù là Aoyagi-kun đi chăng nữa... Emma cũng sẽ nổi quạu..."
"Không sao, tớ lo được. Nếu em ấy có nổi quạu thì cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà."
...Chà, thành thật mà nói, Emma khá khó chịu...Bởi vì trước đây khi tôi xếp domino để giúp em ấy xin lỗi, mỗi lần tôi làm đổ chúng, em ấy sẽ nổi quạu...
Nhưng vẫn đỡ hơn là gây rắc rối cho Charlotte-san vì đây là sai lầm của tôi.
『Emma-chan, dậy đi. Sáng rồi.』
Vì em ấy đã thức dậy, nên nói thế không đúng cho lắm, nhưng tôi gọi em ấy bằng những lời quen thuộc mà tôi thường dùng .
Tôi nhẹ nhàng vỗ má em ấy và kích thích bên ngoài. Sau đó—
『Mmm…!』
Emma nắm lấy ngón tay tôi nhưng vẫn nhắm mắt. Có lẽ đó là cách em ấy bảo tôi đừng làm phiền em ấy nữa.
"không ăn thua đâu……"
Charlotte-san cười xấu hổ trước nỗ lực giả vờ ngủ của em gái mình. Nhưng tôi không có ý định bỏ cuộc.
Tôi với lấy chiếc điện thoại thông minh trên bàn và bắt đầu sử dụng nó. Charlotte-san tò mò nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi không trả lời vì tôi nghĩ hành động sẽ nhanh hơn là nói. Sau đó…
《Meo meo~. purr~》
Khi tôi đặt điện thoại vào tai Emma, tiếng mèo kêu bắt đầu phát ra từ nó.
"Ủa, tiếng mèo..."
"Hở?"
"Đó là tiếng mèo, phải không...?"
Khi tôi ngạc nhiên nhìn Charlotte, Charlotte nhìn lại tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng vậy, nhưng……”
“Khoan, cô ấy nghe thấy à. Charlotte, cậu thính tới mức nào vậy?”
—Tại sao tôi lại ngạc nhiên? Đó là vì âm lượng trên điện thoại của tôi hiện được đặt ở mức tối thiểu. Tôi định tăng dần âm lượng để không làm Emma giật mình, nhưng... thành thật mà nói, ngay cả tôi, người đang cầm nó trên tay, cũng khó có thể nghe thấy.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Charlotte, người ngồi xa hơn một chút, lại có thể nghe thấy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có thính giác tốt như vậy.
Dù sao đi nữa, Charlotte-san có thể sẽ thấy lạ nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này, nên tôi từ từ vặn âm lượng lên. Sau đó, mí mắt của Emma bắt đầu cử động.
Xem ra có chút tác dụng, nên tôi tiếp tục đợi.
Sau đó, đôi mắt của Emma từ từ mở ra.
『Mèo……』
Đôi mắt nửa mở của em ấy mơ hồ, và rõ ràng là em ấy đang nửa mê nửa tỉnh.
Mặc dù vậy, em ấy dường như đang đảo quanh mắt để tìm kiếm mèo.
『Emma, em tỉnh rồi à? 』
『Mmm...? 』
Khi tôi gọi, đôi mắt không tập trung của Emma hướng về phía tôi.
『Mèo đâu rồi...? 』
『Mèo ngay đây nè 』
Tôi cho Emma-chan xem chiếc điện thoại đang phát ra tiếng mèo kêu. Sau đó, Emma-chan với lấy điện thoại của tôi.
Tôi đã nghĩ rằng Emma có thể tức giận khi mở mắt ra và nghĩ rằng có một con mèo, nhưng hóa ra đó chỉ là một đoạn video, nhưng có vẻ như em ấy muốn xem video về mèo nhiều hơn.
Đó là lý do tại sao tôi đưa điện thoại của mình cho Emma.
"Ngạc nhiên thật đó, làm Emma thức dậy dễ dàng như vậy... Bắt đầu từ ngày mai, tớ cũng sẽ thử."
Charlotte-san, người đang theo dõi cuộc trao đổi của chúng tôi, lẩm bẩm với vẻ mặt ngạc nhiên.
Tôi không biết cô ấy làm cách nào vào mỗi sáng, nhưng có vẻ như cô ấy đang gặp khó khăn.
Tuy nhiên—
“Có lẽ nó không dùng thường xuyên được đâu”. Đây là lần đầu tiên em ấy bị đánh thức bởi tiếng mèo, em ấy mở mắt ra vì nghĩ có một con mèo thật. Nhưng một khi đã quen rồi thì chiêu này sẽ không còn tác dụng nữa.
“Tệ thật nhỉ….” Ngay cả khi tôi không nói ra, Charlotte-san dường như vẫn hiểu được điều tôi đang nghĩ. Và nếu chúng tôi cứ tiếp tục nói chuyện như thế này, Emma có thể lại ngủ gật nữa…
『Emma-chan, chúng ta nên ra ngoài thôi.』
Tôi sợ Emma-chan sẽ ngủ tiếp nên tôi gọi em ấy, người đang xem video mèo với đôi mắt lim dim.
『Ra ngoài…? Chúng ta sẽ đi đâu…?』
“Hả?, Emma-chan không nhận ra em ấy hôm nay phải đến trường sao?” Tôi nhìn Charlotte-san với vẻ mặt thắc mắc. Cô ấy chỉ mỉm cười bất lực và chậm rãi lắc đầu. Có lẽ cô ấy đã giải thích cho Emma-chan rồi.
『Tới trường thôi.』
『....Onii-chan có đi không….』
Nhìn lên với đôi mắt lim dim, Emma nghiêng đầu và hỏi. Thực lòng mà nói, nếu có thể đi cùng thì tôi cũng muốn đi. Nhưng tôi không nghĩ một người không phải gia đình đi cùng em ấy đến trường là phù hợp, ngay cả khi tôi đi cùng em ấy một đoạn đường, Emma-chan có thể lại bắt đầu nhõng nhẽo.
Quan trọng hơn, nếu tôi bị bắt gặp đi cùng Charlotte-san, nó sẽ trở thành tin đồn và gây rắc rối cho cô ấy.
Vì vậy tôi quyết định.
『Xin lỗi, anh không đi cùng được.』
『Muu……』
Khi tôi lắc đầu, Emma phồng má lên không hài lòng. Sau đó, em ấy bắt đầu vỗ vỗ vào tay tôi, muốn tôi đi cùng, có vẻ như em ấy đã hoàn toàn tỉnh táo.
『Emma, đi thôi.』
『Mmm!』
Khi Charlotte-san nhìn vào mặt Emma-chan, em ấy miễn cưỡng gật đầu. Kể từ sự cố trước đó, em ấy dường như đã trở nên ngoan ngoãn hơn một chút.
Chà, em ấy vẫn bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của mình, nhưng sau khi thấy em ấy thức dậy như thế này, chúng tôi có thể mong đợi nhiều hơn trong tương lai.
Sau đó, Charlotte-san và Emma-chan rời đi, tôi cũng lên đường đến trường của mình.
~~~~~~~~~~~~~
"Này, Akihito. Gần đây thấy mày có tâm trạng tốt nhỉ?"
Giờ nghỉ trưa―Khi tôi đang ăn set A ở căng tin, Akira, người đang ăn cơm cà ri, tò mò nhìn tôi.
"Thật à?"
"Ừ, trông như mày đang sống một cuộc đời viên mãn vậy."
“Một cuộc đời viên mãn à, cũng đúng”
Charlotte-san, người nổi tiếng đến mức được gọi là thần tượng của trường, và Emma-chan, cô em gái dễ thương như thiên thần của cô ấy, luôn bám lấy tôi mỗi sáng và tối để được tôi chiều chuộng. Vậy cũng đủ thấy được cuộc đời viên mãn rồi, nhưng tôi không ngờ mình lại thể hiện ra mặt như vậy.
"Nó hiện rõ lên mặt tao luôn hả?"
"Ừ, trông mày vui lắm, như thời cấp hai vậy."
"…………"
Tôi dừng đũa của mình lại sau khi gắp món tôm chiên, món chính của set A. Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Akira.
"Có lẽ nào có cuộc gọi từ nhà của m……."Akira, người đang vui vẻ nói chuyện, dừng lại khi nhìn thấy mặt tôi. Sau đó sắc mặt nó tối sầm lại, vẻ tội lỗi hiện rõ trên mặt.
"Xin lỗi, tao lỡ lời..."
"Không cần phải xin lỗi, nhưng... không đời nào họ liên lạc với tao đâu."
"...Này, Akihito. Mày không định chơi bóng đá nữa sao? Giống như trước đây, cùng với tao―"
"Akira, chẳng phải tao đã bảo đừng nói chuyện đó nữa sao? Tao không có tư cách làm việc đó nữa."
" Chỉ có mày nói vậy thôi...!"
"Không, mày đã tận mắt nhìn thấy những người xung quanh phản ứng như thế nào vào lúc đó, phải không? Hơn nữa, tao đã tước đi quyền được chơi bóng của họ, làm sao tao có thể đối mặt với họ và tiếp tục chơi đây?"
"Đó đâu phải lỗi của mày—"
"Đó là lỗi của tao. Nếu tao không ở đó thì đã không có gì xảy ra."
"Akihito..."
Akira nghiến răng cùng với sự thất vọng. Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
"Dù sao thì, đừng nói về chủ đề này nữa. Quan trọng là, mày đã chuẩn bị cho bài kiểm tra chưa?"
"Khụ khụ! Tại sao mày...Khụ khụ…Đừng nhắc đến nó nữa...!"
Bị sặc nước, Akira ho một cách đau đớn và nhìn tôi trách móc.
"Không, mày đang phản ứng thái quá đấy? Bài kiểm tra bắt đầu vào ngày mai, phải không?"
"Tao ổn, đừng lo, có lẽ vậy….."
"Thế sao mày nói ngập ngừng vậy..."
Tôi nhìn bạn mình với ánh nhìn trực tiếp vào mắt nó và hoàn toàn hiểu rằng nó chưa chuẩn bị gì cho bài kiểm tra.
"Tí nữa, tao sẽ đưa cho mày những ghi chú tóm tắt những gì sẽ có trong bài kiểm tra của từng môn, hãy cố nhớ những thứ ấy. Ít nhất, mày sẽ không bị điểm liệt."
"Akihito...Cứu tinh đây rồi!"
"Nếu mày nói trước mặt đám nữ sinh, họ sẽ cho rằng mày là một thằng chỉ biết lợi dụng thôi đấy. Vì vậy tốt nhất đừng nói điều đó trước mặt họ"
Tôi cười gượng đáp lại Akira, người đang vui vẻ nắm chặt lấy vai tôi.
"Hả...!? Đó có phải là lý do tại sao tao không nổi tiếng không...!?"
"Không, tao nghĩ việc mày không nổi tiếng là do mày có những hành động quá khích với những người mày thích."
Hơn nữa, Akira không phải là không nổi tiếng. Akira là một trong những tiền đạo trẻ đang được chú ý hiện tại dù dính chấn thương và phải nghỉ thi đấu một thời gian.
Bây giờ nó đã hoàn toàn hồi phục, thậm chí có thể nó sẽ được gọi lên đội tuyển quốc gia không chừng. Nếu không có chấn thương ấy, chắc rằng bây giờ đã nằm trong những thí sinh của đội tuyển quốc gia rồi
Là một người có tài năng như vậy, Akira khá nổi tiếng với những cô gái yêu bóng đá từ các trường khác.
Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà Akira không có động thái nào với những cô gái hâm mộ đó.
Trong suy nghĩ của nó, có fan hâm mộ không có nghĩa là nổi tiếng.
"Haah...Dù đã mời cô ấy bao nhiêu lần rồi nhưng Charlotte-san vẫn không chịu đi chơi với tao..."
Tôi hơi ngạc nhiên khi Akira nhắc đến tên Charlotte-san. Tôi vẫn chưa nói với nó rằng thực tế tôi đang ở cùng với cô ấy mỗi ngày và tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi về điều đó.
"Ahaha... Chà, cô ấy cũng bận chăm sóc em gái của mình, nên chịu thôi."
"Đúng vậy, nhưng không biết rốt cuộc cô ấy có bạn trai chưa..."
"Huh... sao mày lại nghĩ vậy?"
"Tao không biết, chỉ là cảm giác thôi, như khi chúng tao nói chuyện, bầu không khí dường như khác với lần đầu gặp nhau..."
Akira có một trực giác rất tốt cái mà không dựa trên bất kỳ lý thuyết nào, tuy nhiên, rõ ràng là Charlotte-san không có bạn trai.
Chúng tôi đã dành nhiều thời gian bên nhau đến mức tôi có thể nhận ra liệu có một người đàn ông nào xuất hiện trong cuộc đời cô ấy hay không.
Hơn nữa, Charlotte-san sẽ không đến nhà tôi chơi nếu cô ấy đã có người quan trọng của mình. Dù chúng tôi chỉ mới ở bên nhau một thời gian ngắn nhưng tôi biết cô ấy là kiểu người sẽ vạch ra một ranh giới rõ ràng.
"Mới hai tuần kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, phải không? Thật sự rất khó để nhận ra sự thay đổi "
"T đoán vậy...? Nhưng, những hành động đó... tao chắc chắn là cô ấy đã thích ai đó rồi..."
"Vậy à..."
Charlotte-san có người mà cô ấy thích― một suy nghĩ thoáng chợt chạy qua não khi tôi nghe thằng bạn mình nói vậy
Nhưng tất nhiên tôi không thể nói điều này ra, và nếu là hiểu lầm, tôi sẽ rất xấu hổ.
Bên cạnh đó, việc hôn lên má được sử dụng như một lời chào ở nước ngoài, nên có thể nó không có ý nghĩa sâu sắc như vậy. Nên tôi quyết định cư xử như bình thường. Chà chúng ta sẽ không thể có được kết luận bởi những suy đoán như vậy, thay vào đó hãy trở lại lớp học nào
Tôi mỉm cười và giục Akira đi tiếp. Khi đứng dậy, tôi chợt nhớ ra một chuyện và quay lại nói chuyện với Akira.
"À, nhân tiện… hay chúng ta tổ chức tiệc chào mừng Charlotte-san vào ngày cuối cùng của kỳ thi nhé?"
"Ối! Tao quên bén chuyện đó mất!"
“Mày quên á”—tôi cố gắng nuốt câu đó lại và mỉm cười tiếp tục.
Đó là một cơ hội tốt, vậy tại sao không mời cô ấy? Mọi người cũng sẽ vui vẻ tham gia.
"Đúng rồi! Hôm đó tao cũng được nghỉ tập, nên để tao mời cô ấy cho!"
Có vẻ như Akira khá nhiệt tình về chuyện này.
"Tất nhiên, trước hết hãy xác nhận với Charlotte-san đã. Có thể cô ấy sẽ có kế hoạch của riêng mình, vì vậy đừng cố ép buộc cô ấy quá."
"Ừ, biết rồi... Tao sẽ cẩn thận."
"Cảm ơn"
"Hả, sao mày lại cảm ơn, Akihito?"
"À, không... Tao lỡ lời. Trông cậy vào mày đó, Akira."
Tôi cười trừ rồi nhanh chóng đi vào bếp để trả bát đĩa. Akira đi theo tôi, tỏ vẻ bối rối nhưng không nói gì.
Nếu cứ như thế này, tôi chắc chắn nó sẽ không ép Charlotte-san đâu. Quyết định thế nào là tùy thuộc vào cô ấy.
…Một cuộc gọi từ nhà á, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Họ chỉ lợi dụng tôi thôi, thậm chí họ còn không phải là cha mẹ ruột của tôi.
Họ không có ý định trở thành gia đình của tôi ngay từ đầu rồi.
~~~~~~~~~~~~
"Ủa sao trong lớp ồn vậy?"
Khi chúng tôi quay trở lại khu vực lân cận lớp học, Akira nhíu mày vì có vẻ như lớp học của chúng tôi đang náo loạn bởi chuyện gì đó.
Sau khi Charlotte-san đến và học ở trường tôi với tư cách là du học sinh, mọi người từ các lớp khác bắt đầu tụ tập lại, vì vậy thật khó chịu khi ngày nào cũng ồn ào... nhưng hôm nay có vẻ khác.
"Không chỉ có 2 người phải không ? Và…Không có gì, nhanh lên"
Tôi có thể nghe thấy nhiều giọng nói đang hét vào nhau. Tất cả đều giống giọng con trai, nhưng tôi có thể nghe thấy một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông pha lẫn trong đó. Vì vậy, tôi vội vã đến lớp cùng Akira. Sau đó—
"Các cậu, đừng có quá khích như vậy! Tôi đoán chúng tôi đã mời các cậu rồi mà phải không!"
"Các cậu cũng nên dừng lại! Đừng tự cao tự đại chỉ vì là đàn anh!"
Ở giữa lớp, hai nam sinh đang nắm cổ áo nhau. Đằng sau họ, các cậu trai đang tách ra thành 2 phe và hét vào mặt nhau.
Một bên là các bạn cùng lớp của tôi――bên còn lại là những học sinh năm ba thường xuyên xuất hiện trong lớp thời gian gần đây.
Chắc hẳn các cô gái đang sợ hãi. Họ đi đến góc lớp và nhìn những chàng trai từ xa với vẻ mặt hoảng hốt. Và giữa đống hỗn loạn đó—
"Làm ơn, dừng lại đi…!"
Charlotte-san lên tiếng để cố gắng ngăn hai chàng trai đang túm lấy cổ áo nhau. Nhưng...cô ấy trông có vẻ sợ hãi, mặc dù cô ấy đã cố gắng hết sức để lên tiếng.
Nhưng nhìn qua khóe mắt cô ấy, tôi có thể thấy những giọt nước mắt đang trào ra.
"Mấy tên này...!" Akira hiểu tình hình và cố gắng đi đến để ngăn cản các chàng trai.
Nhưng trước khi nó kịp hành động, cơ thể tôi đã tự chuyển động theo bản năng.
"Mấy người đang làm gì vậy...?" Tôi nắm lấy cánh tay của hai người đang đối diện đang chuẩn bị đánh nhau.
""Ow ow ow ow! Mày làm cái quái gì thế!""
Hai người họ hòa giọng như thể họ không có gì xảy ra và cùng lườm tôi.
Nhưng khi tôi dùng lực nhiều hơn,họ bỗng nhiên xanh mặt và cố gỡ tay tôi ra khỏi họ.
Tôi nghĩ rằng mình hơi quá đà, nhưng vẫn buông tay của họ ra. Hai gã xoa tay đau đớn, nhưng tôi phớt lờ mà vẫn nhìn chằm chằm vào họ.
"Các cậu đang làm chuyện quái gì vậy, dọa các bạn nữ như thế kia, các cậu đến trường chỉ để làm trò này à?"
"""""—!"""""
Mặt họ tái đi khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi.
Như thể họ đã nhìn thấy thứ mà họ không nên thấy, như thể mình đã chọc vào ổ kiến lửa vậy.
"Không, không phải vậy đâu! Chỉ là trời hơi nóng thôi! Vì vậy đừng nhìn tôi như thế!"
Gã năm ba đang kiếm cớ với một nụ cười ngượng nghịu.
"Đ-đúng rồi! Chỉ là một trò đùa thôi! Vì vậy đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế, Aoyagi!"
Bạn cùng lớp của tôi vỗ vào lưng tôi với nụ cười "Ahaha".
Có gì vui không, nếu chúng nghĩ làm Charlotte sợ hãi là một trò đùa, tôi sẽ không tha thứ.
Tôi định hỏi hai gã kia thêm vài câu, nhưng—
"Bình tĩnh, Akihito, nếu cậu cũng tức giận thì còn có nghĩa lý gì?"
Đột nhiên, tôi bị đập vào đầu một cái bốp và bị kéo trở lại thực tế.
"...………Xin lỗi, senpai. Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, vì vậy mọi người có thể vui lòng quay lại lớp của mình được không?"
Tôi hít một hơi thật sâu cho bớt nóng trong người, rồi yêu cầu những kẻ gây rối quay trở lại lớp học của mình. Đánh giá từ hành vi của các senpai thì chắc sẽ không còn tranh cãi gì nữa.
"À, xin lỗi vì đã làm phiền cậu..."
"Yo, các cô gái, xin lỗi vì đã làm ầm lên ..."
"Charlotte, hẹn gặp lại..."
Các sinh viên năm thứ ba dường như đã hiểu ra và vội vàng rời đi. Họ dường như vẫn chưa từ bỏ Charlotte-san, nhưng ít nhất họ sẽ im lặng trong vài ngày.
Trong khi liếc nhìn họ —sự hối lỗi bắt đầu dâng lên trong tôi. Tôi đã làm gì thế này...? Tôi nổi nóng sau khi thấy Charlotte-san sợ hãi và đã làm những thứ không nên.
Điều đó sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn chứ không giúp họ bình tĩnh lại. Tôi cần phải cảm ơn Akira vì đã ngăn tôi lại trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn...
"À, ừm, xin lỗi, Aoyagi..."
"Nhưng họ ngang ngược quá. Đám năm ba cứ đến lớp chúng ta mỗi ngày thế này."
Khi tôi đang suy ngẫm về hành động của mình, các bạn cùng lớp đã đến xin lỗi tôi. Tuy nhiên, họ đang cố gắng đổ lỗi cho các sinh viên năm thứ ba thay vì kiểm điểm hành động của chính mình.
Thái độ đó khiến tôi hơi bực mình, nhưng giờ tôi sẽ không lặp lại sai lầm như lần trước nữa.
Tôi giải phóng hơi nóng đã bắt đầu tích tụ trở lại và nhìn vào mắt các chàng trai.
"Không, không cần phải xin lỗi tôi. Nếu các cậu định xin lỗi, thì hãy làm với các cô gái, bao gồm cả Charlotte-san."
Nói xong, tôi chuyển ánh nhìn về phía các cô gái vẫn còn ở trong góc lớp. Sau đó, họ ngoan ngoãn đi xin lỗi Charlotte và những người khác.
Mặc dù tôi hơi ngạc nhiên khi họ nghe lời tôi dễ dàng như vậy nhưng tôi biết rằng mình cần phải nghĩ ra kế hoạch để ngăn chặn tình huống này xảy ra lần nữa.
Nhưng thay vì tự mình làm điều gì đó, tốt nhất là nhờ Miyu-sensei can thiệp.
Cô ấy có lý do chính đáng để can thiệp và không ai trong trường này có thể chống lại cô ấy cả.
"Bởi vì không có ai trong trường này có thể quấy rối người có lý do chính đáng."
"…………"
"Hửm? Sao vậy Akira?"
Khi tôi đang suy nghĩ, Akira đang nhìn chằm chằm vào tôi, nên tôi gọi nó.
Nghĩ lại thì, tôi phải cảm ơn nó nữa.
"Không , không có gì……"
"Hiểu rồi. Cảm ơn. Nhờ có mày chứ không đã to chuyện rồi."
"À, vậy thì tốt, nhưng... Tao đã không nhận ra mày đang có tâm trạng không tốt cho đến khi nó bùng nổ... Quả nhiên, đừng nên nói về chuyện này đó nữa..."
Nói xong, Akira quay lưng lại với tôi và lẩm bẩm điều gì đó trước khi rời đi. Hành vi của nó hơi kỳ lạ, nhưng...
"Này, Akira—”
"À, ừm, Aoyagi-kun..."
"Ah……"
Một giọng nói rõ ràng từ phía sau vang lên khiến tôi cảm thấy hơi khó xử khi quay lại.
Charlotte-san đang đứng đó, nhìn xuống và bồn chồn.……Cô ấy không nhìn thẳng vào mắt tôi. Cô ấy, sợ tôi sao…?
"Ừm, sao vậy?"
"Cảm ơn cậu vì lúc nãy..."
Khi tôi gọi, cô ấy cúi đầu và cảm ơn tôi.
Tôi cho rằng cô ấy đến để cảm ơn vì cô ấy rất nghiêm túc và lịch sự.
Nhưng tôi đã bị sốc khi cô ấy không nhìn vào mắt tôi. Rốt cuộc, khi tôi cố gắng trả lời, Charlotte-san cúi đầu và vội vã đi đến chỗ các cô gái, như thể đang trốn tránh tôi vậy….Điều này tệ quá…
—Cuối cùng, cả ngày hôm đó, Charlotte-san đã không nhìn vào mắt tôi một lần nào nữa, và tôi cảm thấy khá thất vọng về điều đó.
~~~~~~~~~~~~~
Đêm đó - khi màn đêm buông xuống, tôi cảm thấy bối rối.
Lý do là cô gái xinh xắn ngồi cạnh tôi, gần đến nỗi vai chúng tôi gần như chạm vào nhau. Nhưng lại không nhìn vào sách giáo khoa và tập vở trải trên bàn, cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tuy nhiên, khi tôi liếc qua nhìn, cô ấy nhanh chóng quay đi. Vì vậy, khi tôi cố gắng phớt lờ cô ấy và quay lại học, cô ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi. Chuyện này đã xảy ra kể từ lúc Emma-chan đi ngủ.
Cho đến ngày hôm qua, họ luôn trở về phòng ngay sau khi ăn xong, nhưng không hiểu sao hôm nay Charlotte lại không có ý định rời đi. Ngược lại, cô ấy nói rằng cô ấy muốn xem tôi học, và chuyện cứ như vậy đây.
Thành thật mà nói, tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì và tôi không thể tập trung vào việc học với hành động như thế này của cô ấy.
Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi cố gắng nói chuyện với cô ấy, cô ấy đều quay mặt đi.
Tôi nên làm gì đây...
Tôi nghĩ lý do Charlotte quay đi là vì cô ấy sợ những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Nhưng cô ấy vẫn đến nhà của tôi?
Tôi cảm thấy lạc lõng, như lạc vào mê cung với những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu. Dù sao đi nữa, sẽ không có gì được giải quyết nếu tôi cứ để nó như thế này.
Tôi tự trấn an mình và quyết định lên tiếng.
"Này Charlotte-san, nói chuyện với tớ một lúc được không?"
"V-vâng!? C-c-c-chuyện gì vậy!?"
‘Hành vi đáng ngờ’—Đó là cụm từ hiện lên trong đầu tôi khi tôi gọi cô ấy. Cô ấy ngước lên nhìn tôi nhưng vẫn không nhìn vào mắt tôi.
Thế là xong—Cô ấy hoàn toàn sợ hãi rồi!
"Ừm, tớ xin lỗi..."
"Hả? Hả? S-sao cậu lại xin lỗi...?"
Khi tôi xin lỗi, Charlotte ngạc nhiên nhìn tôi.
Cảm giác như ánh mắt chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên kể từ sáng nay. Tôi hẳn là một chàng trai thực sự đơn giản khi có thể hạnh phúc chỉ bằng cách giao tiếp bằng mắt.
Nhưng quan trọng hơn, tôi nên xin lỗi cô ấy.
"Trong giờ nghỉ trưa hôm nay, tôi đã cho cậu thấy một khía cạnh đáng sợ phải không?"
"…………"
Khi tôi quay đầu về phía Charlotte và cúi đầu thật sâu, cô ấy im lặng.
Tuy không thể nhìn thấy mặt, nhưng có thể cảm thấy rằng cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Không biết hiện tại cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng tôi muốn cô ấy biết rằng tôi không phải là người nguy hiểm. Vì vậy, tôi đợi cô ấy trả lời—
"Hya!"
Tôi nghe thấy một tiếng hét dễ thương và đột nhiên cảm thấy một cú gõ nhẹ vào đầu mình.
Tôi bối rối và ngước lên nhìn khuôn mặt của Charlotte-san. Vì lý do nào đó, Charlotte-san, người có đôi má ửng đỏ, phồng má lên một cách đáng yêu.
Nhìn vẻ mặt của cô ấy, tôi càng bối rối hơn. Tại sao cô ấy lại dỗi?
"Charlotte-san?"
"Aoyagi-kun, cậu đang hiểu lầm rồi...! Tớ không có sợ cậu hay gì đâu...!"
"Hả? V-vậy à?"
"Tất nhiên...! Tại sao tớ lại sợ người đã giúp mình...!?"
Cũng đúng, nếu là người bình thường giúp tôi, tôi rất cảm kích, và không có gì phải sợ hãi cả. Nhưng trong trường hợp của tôi, có thể tôi đã làm sai gì đó….
“Vậy tại sao cậu lại tránh ánh mắt của tớ ...?” Tôi nuốt xuống những gì mình đang nghĩ và quyết định lắng nghe suy nghĩ của Charlotte.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu nghe cô ấy nói còn hơn là cứ nghĩ về điều đó và gây ra hiểu lầm. Tuy nhiên—
"Chà..."
Charlotte lại quay đi. Nhưng lâu lâu vẫn liếc nhìn mặt tôi. Cô ấy có vẻ bồn chồn, như thể đang có điều gì đó khó nói.
Hơn nữa—
"N-nó là bí mật...!"
Cô ấy quay lưng lại với tôi và cố né tránh câu hỏi. Có lẽ tốt nhất là không nên tò mò thêm nữa.
"Nghĩ lại thì, hôm nay Emma-chan đi học về với tâm trạng rất tốt."
Tôi chuyển hướng và cố gắng tìm một chủ đề mà Charlotte-san có thể sẵn sàng nói đến.
Đáp lại, khuôn mặt cô ấy quay về phía tôi đột ngột đến mức khiến tôi tự hỏi trước đó cô ấy đã che giấu điều gì.
"Thật bất ngờ đúng không?, tớ không nghĩ Emma sẽ có tâm trạng tốt như vậy"
Không có gì ngạc nhiên khi Charlotte-san ngạc nhiên. Chúng tôi đã đoán rằng Emma-chan sẽ về với tâm trạng tồi tệ sau khi đến một nơi xa lạ.
Nhưng hóa ra, em ấy đang phấn chấn. Có vẻ như em ấy đã có được một người bạn thân.
"Có phải Claire-chan không? Emma-chan cứ nói về em ấy không ngừng từ lúc trở về nhà."
"Chắc hẳn em ấy đã rất hạnh phúc. Emma thường ngại ngùng khi gặp người lạ nên thật tuyệt khi em ấy có thể kết bạn trong ngày đầu tiên."
Charlotte-san nói với nụ cười dịu dàng như một người mẹ. Đối với cô, Emma không chỉ là em gái mà là một đứa trẻ.
Vì có sự chênh lệch tuổi tác đáng kể giữa họ nên điều đó cũng dễ hiểu.
Họ đã lớn hơn và Charlotte đang phải nuôi dạy bọn trẻ nên có lẽ cũng không thể tránh khỏi.
"Không biết Claire-chan là đứa trẻ như thế nào. Emma-chan chỉ nói rằng em ấy dễ thương khi tớ hỏi thôi."
"Từ vựng của Emma chưa rộng đến thế nên tớ nghĩ từ ‘dễ thương’ có rất nhiều nghĩa."
Tôi đồng ý với ý kiến của Charlotte-san. Emma-chan còn quá nhỏ để phân biệt mọi thứ một cách chi tiết, nên có lẽ em ấy chỉ tóm tắt nó bằng từ ‘dễ thương’ thôi.
"Nhưng em ấy chắc chắn là một cô bé rất dễ thương."
"Vậy sao? Chà,những đứa trẻ đều dễ thương mà phải không?"
"Đúng là vậy, nhưng… em ấy có khuôn mặt dễ thương đến mức tớ nghĩ em ấy chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân trong tương lai. Bên cạnh đó, hành động của em ấy cũng rất dễ thương nữa."
"Ý cậu là sao?"
"Khi Emma chuẩn bị rời đi, em ấy đã ôm chặt lấy con bé và không chịu buông ra."
Thật ngạc nhiên là chúng đã trở nên thân thiết đến vậy chỉ sau một ngày. Đặc biệt vì đó lại là Emma-chan nữa.
"Nếu đúng như vậy thì chắc Emma-chan cũng không muốn rời đi phải không?"
"Phải, em ấy đã không muốn rời đi—nhưng khi tớ nói với em ấy rằng Aoyagi-kun đang đợi, em ấy đã nhanh chóng đến chỗ tớ."
Charlotte cười khúc khích và dùng ngón trỏ gãi má. Có lẽ cô ấy cảm thấy tội lỗi về những gì mình đã làm với Claire-chan.
"Ý tớ là, yeah...Emma-chan vẫn như ngày nào..."
"Claire-chan sững sờ khi Emma vẫy tay với một nụ cười…" Cũng đúng, nếu như em ấy dễ dàng rời đi như vậy..."
"Chà, chúng chỉ là những đứa trẻ, nên chắc không có vấn đề gì đâu..."
"Về phần Emma, em ấy thậm chí còn không nhận ra mình đã làm sai điều gì đó."
Đúng vậy, Emma-chan ích kỷ đến mức em ấy không nhận thức được những điều đó. Charlotte-san có lẽ đã biết điều này và luôn cố gắng cảnh báo em ấy về điều đó.
Tuy nhiên, khi ở một mình với Emma-chan, cô ấy có xu hướng chiều chuộng em ấy nên có thể sẽ không hiệu quả. Chà, nếu Emma-chan tiếp tục sống trong một nhóm, chắc chắn em ấy sẽ nhận thức rõ hơn về những điều đó.
Mối lo ngại là liệu một cuộc cãi vã có nảy sinh hay không—nhưng nói điều đó bây giờ sẽ chỉ khiến Charlotte-san lo lắng một cách không cần thiết.
"Từ giờ trở đi, tớ nghĩ Emma-chan cũng sẽ học được rất nhiều điều. Và em ấy sẽ biết được cái gì tốt cái gì xấu."
"Đúng vậy , nhưng tớ sợ em ấy sẽ mắc sai lầm trước khi kịp nhận ra."
Thật vậy, khi hiểu ra thì mọi chuyện đã quá muộn, nhưng nếu những người xung quanh em ấy cẩn thận thì điều đó cũng có thể được ngăn chặn.
"Tớ ước Emma lớn hơn, nhưng hiện tại em ấy vẫn còn nhỏ. Không có gì phải lo lắng cả. Nếu phải lo lắng thì có lẽ đó là những người bạn của em ấy."
"Tình bạn, nhỉ..."
"Trẻ con rất trong sáng. Vì sự trong sáng nên đôi khi chúng có thể trở nên rất tàn nhẫn."
"Aoyagi-kun..."
Charlotte-san hạ giọng và nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Tôi giật mình vì giọng nói của cô ấy.
"...Xin lỗi, chắc tớ hơi cường điệu."
Tôi nghĩ trước đó tôi chỉ làm cô ấy lo lắng một cách không cần thiết, nhưng tôi đang nói gì vậy?"
Điều này chỉ khiến Charlotte cảm thấy khó chịu. Bây giờ, chúng ta phải làm gì đó để thay đổi bầu không khí.
"Cậu yên tâm đi, tớ nghĩ Emma cũng không có vấn đề gì đâu, nếu như chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ giúp em ấy."
Tôi hướng một nụ cười rạng rỡ về phía cô ấy nhiều nhất có thể. Charlotte-san có vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng cô ấy nuốt lời và mỉm cười đáp lại tôi.
"Đúng vậy, chúng ta sẽ làm bất cứ thứ gì cần thiết cho đứa trẻ này. Và quan trọng hơn hết là phải tin tưởng vào em ấy."
"Vâng. Đôi khi tớ nghĩ cần phải để mắt đến chúng. Xin lỗi, chúng ta đang nói chuyện vui vẻ và cuối cùng nó lại biến thành tiêu cực..."
"Không không! Đó là bởi vì cậu đang xem xét tình hình của Emma một cách nghiêm túc!"
Khi tôi xin lỗi, Charlotte-san đưa tay ra trước mặt và phủ nhận lời tôi nói. Sau đó, vẻ mặt cô dịu đi và cô tạo thành một nắm đấm nhẹ trước ngực. “Hơn nữa, nó làm tớ hạnh phúc. Aoyagi-kun luôn nghĩ rất nghiêm túc về chúng tớ….”
"~~!"
Tôi đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng khi nghe thấy Charlotte-san lẩm bẩm với đôi mắt long lanh.
"A…Tớ không có ý đó! Thật sự không phải đâu!"
Và sau đó, Charlotte-san nhận ra tình trạng của tôi và lại bắt đầu vẫy tay trước mặt mình. Mặt cô đỏ bừng, và cô cố gắng hết sức để phủ nhận điều đó.
Tôi che mặt bằng tay phải và quay lưng lại với Charlotte-san.
Sheesh…Cô gái này đôi khi khá ngốc nghếch và nói những điều có thể dễ dàng bị hiểu lầm. Nụ hôn trước đó cũng vậy... Tôi phải cẩn thận, nếu không tôi thực sự có thể hiểu lầm một lần nữa.
"Hơn thế nữa, tớ thực sự biết ơn Aoyagi-kun...! Nhờ có Aoyagi-kun mà Emma mới có thể kết bạn ngay từ ngày đầu tiên...!"
"Hả? Tớ không nghĩ vậy..."
"Không, cho đến gần đây, Emma không cố gắng hòa hợp với bất kỳ ai khác ngoài gia đình của mình. Ngay cả hồi còn học ở Anh cũng vậy... Nhưng sau khi đến Nhật Bản, em ấy đã thay đổi. Cậu biết chuyện gì đã xảy ra không? Khi Emma nhìn thấy một bà nội trợ vẫy tay với mình trên phố, em ấy bắt đầu vẫy tay lại, mặc dù còn ngượng ngùng. Và hành vi cụ thể đó xuất hiện khi em ấy phát triển mối quan hệ thân thiết hơn với cậu, Aoyagi-kun."
Tôi không nhận ra điều đó. Bất cứ khi nào tôi ở cùng Emma-chan, em ấy đều bám lấy tôi, nói chuyện với tôi hoặc xem video về mèo.
"Vì vậy, nhờ có Aoyagi-kun mà em ấy đã có thể làm quen với trường mẫu giáo nhanh chóng như vậy."
Cô gái này thực sự...đánh giá cao tôi lắm. Ngoài ra, tôi còn có một câu hỏi. Nếu vấn đề giao tiếp của Emma-chan đã được cải thiện, tại sao em ấy chỉ nói về Claire-chan?
Mặc dù đó là trường mầm non dành cho người nước ngoài nhưng tôi cứ nghĩ con bé sẽ có những người bạn khác…
Nhưng tốt hơn hết là đừng nói gì vì điều đó sẽ chỉ khiến Charlotte-san lo lắng hơn. Và cũng có thể Emma-chan chỉ nói về Claire-chan vì chúng rất hợp nhau.
"Tớ không giỏi đến thế đâu. Tớ nghĩ bản thân Emma-chan đã trưởng thành hơn nhiều."
Đáp lại lời của Charlotte, tôi mỉm cười và lắc đầu.
"……Tớ hiểu rồi."
Huh...? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong một khoảnh khắc, Charlotte trông có vẻ ủ rũ và buồn bã.. Có phải tôi đã nói điều gì khiến cô ấy buồn không...?
"Charlotte?"
"Vâng?"
Khi tôi gọi, Charlotte nghiêng đầu và nhìn vào mặt tôi với đôi mắt hơi hếch lên khiến tôi nghĩ cô ấy đang che đậy điều gì đó.
"Ừm, không có việc gì đâu."
"Vậy à……?"
"Ừm... Hơn nữa, xét theo tình trạng của Emma-chan, có vẻ như chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho cậu rồi, Charlotte-san."
Tôi ngừng thăm dò và đưa ra một chủ đề vui vẻ với cô ấy. Với lại, điều này cũng quan trọng.
"À...bữa tiệc chào mừng...nhưng có được không...? Tớ không thể tin rằng mọi người sẽ dành thời gian cho tớ..."
"Thật ra, tớ nghĩ họ sẽ rất vui khi làm điều đó. Chẳng phải điều đó tương tự như ngày đầu tiên cậu đi học với tư cách là một du học sinh hay sao?"
"Nghĩ lại thì...Vì đây là ngày cuối cùng của bài kiểm tra nên mọi người đều muốn bung xõa và xem nó như phần thưởng cho chính mình nhỉ...?"
"Đó là lý do tại sao tớ nghĩ đây là một cơ hội tốt. Nếu đó là một bữa tiệc chào mừng, mọi người có thể thoải mái và cảm thấy vui vì điều đó, và tớ nghĩ có rất nhiều người muốn được nói chuyện với Charlotte-san. Thêm nữa, có một lý do khác khiến mọi người muốn chọn ngày cuối cùng của bài kiểm tra. "
"Hửm, đó là gì vậy?"
"Trường của chúng ta đặt rất nhiều nỗ lực vào việc học nên nó được gọi là trường dự bị. Điều có vẻ lạ nhưng hoạt động của các câu lạc bộ sẽ bị hoãn lại vào ngày cuối cùng của bài kiểm tra. Vì vậy, vào ngày đó, sẽ không có học sinh nào không thể tham gia bữa tiệc chào mừng vì phải hoạt động câu lạc bộ, và họ sẽ không cảm thấy khó chịu về điều đó, phải không?"
"Cậu đã tính toán tới mức đó sao... Aoyagi-kun tuyệt vời thật đấy..."
Charlotte-san nhìn mặt tôi với vẻ mặt ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Nhưng tôi nghĩ mọi người ai cũng sẽ nghĩ như tôi thôi...
"Tớ rất vui khi được khen ngợi, nhưng đừng làm nó thường xuyên quá. Tớ chỉ là một học sinh trung học bình thường thôi."
"Đúng, nhưng vì lý do nào đó, Aoyagi-kun có vẻ trưởng thành hơn tớ..."
Charlotte-san quay mặt đi và nói điều đó với đôi má ửng đỏ.
—Tôi đã bị sốc bởi những lời đó.
"Hả!? Trông tớ già thế sao!?"
"Không đến mức đó đâu!?Aoyagi-kun, thỉnh thoảng cậu có cố ý làm vậy không!?"
Khi tôi phản ứng lại, Charlotte phồng má và tức giận. Ngay cả khi cô ấy làm vậy, tôi vẫn thấy cô ấy dễ thương.
“có lẽ mình bị bệnh rồi”
"Không, thỉnh thoảng tớ cũng được nghe nói như vậy kể từ khi còn nhỏ…"
"Mặc dù vậy, chúng ta không thể coi đó là một lời khen cho việc trông trưởng thành ở độ tuổi của mình sao?"
"Nhưng có lẽ tớ chỉ trông già hơn tuổi của mình chăng?"
"Không phải thế! Ý mình là cậu trông trưởng thành bởi vì tính cách của cậu ấy !" Có lẽ đó là điều mà Charlotte không thể thừa nhận, vì cô ấy phủ nhận nó trong khi hơi phồng má và cố tình ngắt lời. “Cô gái này đúng là dễ thương mà”
"Vậy sao?"
"Vâng—Xin lỗi... Tớ hơi lạc đề..."
Charlotte-san nhận ra rằng cuộc trò chuyện đã đi xa khỏi bữa tiệc chào mừng và cúi đầu với khuôn mặt đỏ bừng.
”Cô ấy vẫn nghiêm túc như mọi khi”
"Đừng lo lắng, chỉ có hai chúng ta ở đây, cậu muốn nói về cái gì cũng được"
“C-chỉ có hai chúng ta……!?”
"Hở?"
Tôi không biết cô ấy đang lo lắng về điều gì nhưng Charlotte-san đột nhiên quay mặt đi khỏi tôi. Sau đó cô ấy dùng cả hai tay che miệng và lẩm bẩm điều gì đó.
"Phải rồi...! Nói điều này thì hơi muộn nhưng thật tuyệt vời khi được ở một mình với một người đàn ông như thế này…! Mặc dù Emma đang ngủ bên cạnh chúng ta nhưng sẽ không có gì lạ nếu có sai sót gì xảy ra…!?”"
"Um, Charlotte-san? Cậu không sao chứ...?"
Tôi lo lắng và lên tiếng khi Charlotte-san đột nhiên đỏ mặt và bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó với vẻ ngạc nhiên. Rồi cô lắc vai và rụt rè nhìn vào mặt tôi..
"Cậu nghe thấy sao ...?"
"Không, tớ không nghe gì cả!"
Tôi biết mình không thể nói là mình nghe nhầm nên tôi lập tức phủ nhận. Nhưng đúng là tôi đã không nghe thấy gì.
"Ha... Tốt quá..."
Khi Charlotte nhận ra rằng tôi không thể nghe thấy cô ấy, cô ấy đã bình tĩnh lại và thở phào nhẹ nhõm. Tôi nhất thời bị phân tâm bởi hành động của cô ấy, nhưng đã nhanh chóng quay lại.
"Chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ...? À, đúng rồi, bữa tiệc chào mừng―Có ổn không nếu chúng ta tiến hành như kế hoạch?"
"À, vâng...! Xin hãy chăm sóc cho tớ...!"
Để chắc chắn, Charlotte cúi đầu với một nụ cười thật tươi.
"Ừ, được rồi. Xin lỗi phải hỏi, nhưng cậu có thể cho Akira biết rằng cậu sẽ đến bữa tiệc được không?"
Nếu tôi nói trực tiếp, Akira sẽ nghi ngờ. Vì vậy Charlotte-san tự xác nhận với Akira là tốt nhất.
"Hiểu rồi. Có nhiều thứ đang diễn ra đúng không."
“Nhiều thứ” ―Khi cô ấy nói những lời đó, cô ấy trông buồn bã trong giây lát.
Có lẽ cô ấy không thích giữ bí mật trong tình huống này, cô ấy vốn là một cô gái tốt bụng và nghiêm túc.
Tuy nhiên, xét đến cảm xúc của cô ấy, sẽ tốt hơn nếu mối quan hệ của chúng tôi không bị ai trong lớp biết đến.
"Vậy thì, bây giờ chúng tớ xin phép. Xin lỗi vì đã làm gián đoạn việc học của cậu..."
"Không, tớ rất vui vì nó đã làm thay đổi bầu không khí. Cảm ơn, Charlotte-san."
"...! Vậy thì, chúng tớ về đây...!"
Khi tôi mỉm cười cảm ơn cô ấy, vì lý do nào đó, Charlotte-san phồng má và quay mặt đi, rồi bế Emma-chan đang ngủ rời khỏi nhà tôi.
Cô ấy thường dọn dẹp futon trước khi rời đi, nên tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra...
Tôi nghiêng đầu bối rối và đi dọn dẹp futon, sau đó đóng cửa lại và tiếp tục học cho bài kiểm tra.