Chương 1: Cô học sinh chuyển trường xinh đẹp và bé gái tóc bạc dễ thương.
Độ dài 12,179 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-12-24 21:00:16
"―Charlotte Bennett. Các bạn hãy cứ gọi mình là Charlotte nhé."
Nói thẳng ra thì, tôi đã yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. Những cử chỉ thanh lịch ấy gợi lên sự duyên dáng của cô ấy. Mái tóc bạch kim xinh đẹp, óng ả kéo dài tới tận eo. Nụ cười dễ thương toát lên sự thân thiện. Giọng nói trong trẻo, dịu dàng như bản nhạc
Tất cả điều trên đều đúng với hình mẫu cô gái lý tưởng của tôi.
Có lẽ tất cả mọi người, bất kể là nam hay nữ, đều sẽ ngay lập tức bị cô ấy quyến rũ nếu họ nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên. Thực tế thì, tất cả các bạn cùng lớp của tôi đều bị mê hoặc bởi vẻ ngoài thanh lịch ấy.
Chắc chắn, trong giờ giải lao tiếp theo, cô ấy sẽ bị họ vây lấy cho mà xem.
Cô ấy đúng là một mỹ nhân mà.
"Rất vui được gặp mọi người, Từ nay về sau mong được mọi người chiếu cố."
Cô nhìn quanh lớp học như thể để ghi nhớ khuôn mặt của từng người, và sau đó cúi đầu thật sâu.
Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào Charlotte,
"―Này, Akihito. Chúng ta gặp may rồi "
Thằng bạn thân nhất của tôi, Akira Saionji, đang ngồi thì thầm từ sau lưng.
Tôi đã làm bạn với Akira từ hồi học cấp một, có thể nói nó là anh em chí cốt của tôi.
Akira là một cầu thủ bóng đá đang chơi giải trẻ, nó để kiểu tóc ngắn, thể thao và khuôn mặt có đường nét thậm chí còn có thể được một công ty người mẫu săn đón.
Nó có tài giao tiếp khá điệu nghệ, có thể làm bạn với bất cứ ai mà nó gặp và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để làm cho mọi thứ trở nên thú vị.
Không đời nào một đứa đẹp mã với khả năng giao tiếp tuyệt vời như vậy lại không được mọi người yêu mến.
Nếu tôi nhớ không lầm, nó còn có rất nhiều fan từ các trường khác nữa.
Tuy nhiên, vấn đề của Akira là nó luôn trở nên quá phấn khích khi ở bên con gái, vì thế, thật không may là nó chưa từng có bạn gái.
―Dù sao thì, may mắn à...có lẽ vậy
Tôi suy ngẫm về những lời của thằng bạn thân.
Đúng là may mắn khi một mỹ nhân xinh đẹp như vậy chuyển vào lớp ngay sau kỳ nghỉ hè của năm nhất .
Nhưng chỉ khi tôi có thể tiếp cận cô ấy.
Và tôi khá chắc chắn rằng điều đó là không thể đối một thằng với tôi.
"Ừ, tao cũng thấy thế."
Nhưng tôi không nói gì về những suy nghĩ tiêu cực vừa xuất hiện trong đầu, tôi đồng ý với Akira.
Tôi chắc chắn rằng Akira sẽ có động thái với Charlotte-san sau chuyện này.
Bản tính chủ động của Akira là một trong những điểm mạnh của nó, ngay cả khi nó thường thất bại vì lao đầu vào mà không suy nghĩ.
"Mày nghĩ cô ấy có bạn trai chưa?"
"Chà, nếu suy nghĩ một cách logic , tao nghĩ là cô ấy có rồi. Nhìn xem, cổ dễ thương như thế cơ mà."
"Này, bây giờ hi vọng vào kịch bản tốt nhất nhé."
Mặc dù Akira là người đặt ra câu hỏi, nhưng nó đang cố gắng lái sang hướng là Charlotte-san không có bạn trai.
Tôi muốn bảo rằng đừng hỏi tôi nữa, nhưng tôi nghĩ nó muốn ai đó đồng ý với mình.
Con người thích kết đồng minh mà, tôi đoán vậy.
"Thế thì, tại sao mày không tự mình đi hỏi cô ấy đi?"
Từ vẻ ngoài của cô ấy, chúng tôi có thể đoán ở một mức độ nhất định, nhưng nó không nhất thiết phải chính xác.
Vì vậy, cho dù chúng tôi suy đoán già đoán non ở đây, nó là vô nghĩa, và không có cách nào để biết câu trả lời ngoại trừ hỏi cô ấy.
―Tuy nhiên
"Ý hay đấy! Nè, Charlotte-san, cậu đã có bạn trai chưa vậy!?"
Ý của tôi là hỏi riêng cô ấy sau, nhưng Akira, người không thể cưỡng lại sự phấn khích khi ở bên một cô gái mà nó quan tâm, đã mạnh dạn hỏi trước đám đông.
"Fueh!?"
Charlotte-san lập tức đỏ bừng mặt sau câu hỏi bất ngờ đó, cô bắt đầu bồn chồn, lấy hai tay che miệng. Sau đó nói với giọng ngượng ngùng.
"B-b bạn trai...? không, mình chưa có...?"
Charlotte-san hơi quay mặt đi khi trả lời. Với những lời đó, lớp học ngay lập tức trở nên sôi động.
Nhất là mấy đứa con trai đang phấn khích, nhưng điều đó khiến Charlotte-san càng xấu hổ hơn và giấu mặt đi
"Này, Saionji! Hỏi những câu đó khi chỉ có hai người thôi nhé!"
Tất nhiên, hỏi một câu như thế, không bị giáo viên mắng mới lạ.
" Đúng hơn thì, cậu gây ồn ào trong giờ chủ nhiệm hơi nhiều rồi đấy!"
Miyu-sensei, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, nhận thấy rằng chúng tôi đã trò chuyện trong giờ chủ nhiệm và bắt đầu nổi giận.
Mặc dù cô ấy có một tính khí nóng nảy và hành động hơi nam tính nhưng Miyu-sensei là một phụ nữ xinh đẹp, có vẻ như cô ấy hơi lạc hậu một chút vì điều đó, nhưng đó là chuyện giữa hai chúng tôi thôi. Cô ấy dường như lo lắng, thậm chí còn sợ hãi khi ai đó nhắc về nó.
"Tại sao chỉ có một mình em chứ? Akihito cũng đang nói mà!"
"Đó là bởi vì cậu la hét gây ồn ào, nếu cậu có vấn đề gì , thì cứ như Aoyanagi và đừng để bị tóm!"
Tôi xin rút lại lời nói trước đó của mình. Miyu-sensei, cô đúng là số một.
"Hảaaa!? Một giáo viên có thể nói những điều như thế à!?"
“Ồ, tôi hiểu rồi. Nếu một cái cây đổ trong rừng mà không ai nghe thấy thì đó là lỗi của cái cây phải không? Và tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Tôi ngớ ngẩn quá. Nhưng đừng lo lắng, chúng ta còn nhiều thời gian để thảo luận về hành vi sai lầm của cậu mà.”
"Không ~!"
Giọng nói gào thét trong tuyệt vọng của Akira khiến cả lớp bật cười. Akira thực sự là một chàng trai tuyệt vời, sự hiện diện của nó đủ để khiến cả lớp cảm thấy thoải mái.
"Haizz"
Trong khi Akira đang tiếp tục than thở, tôi vô tình va vào ánh mắt của Charlotte-san, người đang cười khúc khích trong khi mặt thì đỏ lên, cảm thấy xấu hổ, tôi cố gắng nhìn đi chỗ khác, nhưng chưa kịp thì cô ấy đã nở nụ cười với tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, cảm giác nhiệt độ cơ thể tăng lên rõ rệt sau nụ cười đó.
Một lát sau, cuộc trao đổi giữa Miyu-sensei và những người khác kết thúc, Charlotte-san tiếp tục tự giới thiệu.
"Mình đến Nhật Bản vì lý do gia đình, nhưng mình yêu Nhật Bản nhiều như tôi yêu nước Anh vậy, vì thế mình rất hạnh phúc khi được ở đây."
Charlotte-san vén tóc ra sau tai, khuôn mặt cô ấy sáng lên với nụ cười quyến rũ khi bày tỏ tình yêu của mình với Nhật Bản.
Người nước ngoài yêu thích Nhật Bản là điều phổ biến, và rõ ràng cô ấy cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, hầu hết các bạn cùng lớp của tôi dường như quan tâm đến nụ cười của cô ấy hơn là lời nói của cô ấy.
"Ôi, cô ấy thực sự dễ thương quá đi mà..."
Akira đằng sau lưng đang nhếch mép cười. Chà, tôi đoán điều đó không giúp ích gì được.
Rốt cuộc thì Charlotte-san thực sự rất dễ thương. Sau khi nhìn những người bạn cùng lớp biểu lộ sự say mê của họ khi ở cạnh Charlotte-san, tôi tiếp tục lắng nghe những lời của cô ấy và suy nghĩ về bản thân.
Tôi đã từng gặp biết bao cô gái xinh đẹp khác, nhưng Charlotte-san chính là hiện thân cho mẫu người lý tưởng của tôi. Khó mà tin được rằng ngoài kia lại có người trông giống kiểu người đó đến vậy.
Thế giới thực sự là một nơi rất rộng lớn.
Tôi ngó ra ngoài cửa sổ lớp học, nhìn bầu trời trong xanh trong khi ngẫm nghĩ về những điều đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Akihito, đồ phản bội ."
Ngay sau tiết chủ nhiệm, một Akira đang bất mãn đã đến gặp tôi để phàn nàn.
Sau vụ ồn ào ban nãy, cuối cùng, Akira bị triệu tập đến phòng giáo viên để thuyết giảng.
Tôi lại chẳng gặp rắc rối gì cả nên tôi đoán đó là lý do tại sao nó lại đến phàn nàn với tôi.
“Chà, đừng lo lắng về chuyện đó.”
Tôi không biết phải nói gì, vì tôi là người duy nhất thoát khỏi rắc rối, vì vậy tôi quyết định an ủi nó bằng những lời này.
Tuy nhiên, nếu tôi để nó một mình như thế này, có thể nó sẽ phàn nàn không ngừng cho đến khi lớp học tiếp theo bắt đầu mất, thế nên tôi quyết định đổi chủ đề.
"Dù sao thì, Charlotte-san thật tuyệt vời nhỉ. Không thể tin được cô ấy thành thạo tiếng Nhật như vậy ở độ tuổi của mình."
Tôi nhìn Charlotte-san, xung quanh là những người bạn cùng lớp đang trò chuyện và cười đùa, và khen cô ấy thông thạo tiếng Nhật.
Akira nghiêng đầu tò mò.
"Ý mày 'thành thạo' là sao ?"
"... Có nghĩa là có thể nói ngôn ngữ một cách trôi chảy và không bị lắp."
Tôi nghĩ rằng nếu tôi nhắc đến tên Charlotte-san, mọi người sẽ nhảy vào, nhưng phản hồi tôi nhận được lại khác với những gì tôi mong đợi và tôi chỉ có thể nở một nụ cười gượng. Akira dường như không nhận thấy phản ứng của tôi và gật đầu đồng ý.
"Hiểu rồi, cô ấy thật sự rất tuyệt. Nhưng mày cũng thành thạo tiếng Anh giống như vậy, đúng không?". Không, một người Nhật nói tiếng Anh là một chuyện, và một cô gái Anh nói tiếng Nhật là một chuyện khác."
"Hmm~"
Akira nhún vai, dường như không quan tâm đến chủ đề này. Tôi thực sự ước rằng nó quan tâm nhiều thứ hơn ngoài bóng đá và con gái.
“Dù sao thì, chúng ta không thể lãng phí thời gian như thế này, nếu không sẽ có người khác cướp Charlotte-san đi mất!”
Không để ý đến ánh mắt của tôi, Akira bắt đầu hoảng loạn với ý nghĩ đó. Như thường lệ, rõ ràng là nó không thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với một cô gái mà nó quan tâm.
"Đừng quá khắt khe chứ và…. nó không nghe tôi nói gì nữa"
Akira có ngoại hình đẹp và khả năng thể thao tốt nhưng khuynh hướng quá cầu tiến thường khiến mọi người tránh xa nó. Tôi cố gắng cho nó vài lời khuyên, nhưng chưa kịp nói thì nó đã lao tới nhóm đang vây quanh Charlotte-san, cứ như trâu húc mả vậy. Nhưng đó cũng là một trong những đức tính tốt của Akira.
Tôi nhìn về hướng Akira đang đi― hay đúng hơn là nhìn Charlotte-san.
Charlotte-san dường như đang có một khoảng thời gian tuyệt vời khi nói chuyện với các bạn cùng lớp.
Cô ấy có một nụ cười đáng yêu thu hút cả nam và nữ, và cô ấy lịch sự trả lời những câu hỏi đến từ họ
Thật dễ hiểu tại sao mọi người lại bị thu hút bởi cô ấy, với nụ cười dịu dàng và giọng nói tuyệt vời đến nỗi nỗi đọng lại trong trái tim bạn.
Chỉ riêng sự hiện diện của cô ấy đã làm cho lớp học có vẻ như là một nơi khác so với ngày hôm qua.
Chỉ vì tôi học cùng lớp với cô du học sinh xinh đẹp không có nghĩa là tôi đủ lạc quan để mong đợi bất cứ điều gì.
Điều duy nhất tôi có thể làm tốt là việc học, vì vậy nó phù hợp với tôi để theo dõi cô ấy từ xa như thế này.
Hài lòng với cảnh tượng của Charlotte-san, tôi lấy ra một cuốn sách từ trong túi và say mê đọc sách cho đến khi lớp học tiếp theo bắt đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Charlotte-san, cậu có muốn đi chơi với chúng tớ không?"
"Đi chơi á?"
"Đúng vậy, đi hát karaoke hay gì đó, chúng mình định tổ chức một bữa tiệc chào mừng Charlotte-san!"
Ngay sau khi lớp chủ nhiệm kết thúc, các bạn cùng lớp của tôi bắt đầu tụ tập xung quanh Charlotte-san một lần nữa.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy rằng không chỉ các bạn cùng lớp của chúng tôi ở đó, mà cả những người từ các lớp khác cũng nữa.
Có vẻ như họ đến gặp Charlotte-san vì họ nghe tin đồn về cô ấy, đủ để cho thấy cô ấy nổi tiếng như thế nào.
"À, mình thành thật xin lỗi. Em gái mình đang đợi ở nhà..."
Charlotte-san từ chối lời mời, giải thích rằng cô ấy cần phải quay về nhà. Bất chấp sự thất vọng của họ, các bạn cùng lớp của chúng tôi dường như hiểu được và không cố gắng tiến xa hơn nữa.
―Tất nhiên, ngoại trừ một người.
"Thế thì, mang em gái cậu theo luôn, chúng tớ không phiền đâu, đúng không mọi người?!"
Akira, người duy nhất không thể đọc được bầu không khí, đề nghị một kế hoạch khác để mời Charlotte-san đến bữa tiệc chào mừng.
Tôi chắc chắn rằng nó có ý tốt, nhưng khuôn mặt Charlotte-san thể hiện sự bối rối.
Tệ hơn nữa, vì Akira đã nổ phát súng đầu tiên nên những người khác lại bắt đầu mời cô ấy.
Tôi đoán là không còn cách nào khác.
Nếu cứ tiếp tục, Charlotte-san, người muốn về nhà càng sớm càng tốt, sẽ không thể rời đi .
Khi tôi nhận ra điều này, tôi ngồi dậy khỏi ghế và đi đến chỗ bọn họ.
"Akira, dừng lại đi. Và tất cả những người khác. Chúng ta có các bài kiểm tra bắt đầu vào tuần tới, nên không có thời gian làm mấy chuyện này đâu, phải chứ?".
Để nghĩ ra một lý do chính đáng để ngăn cản các bạn cùng lớp của mình mà không làm phiền đến Charlotte-san, tôi không ngại đóng vai phản diện một chút.
Nhưng tôi biết rằng điều này sẽ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn, vì vậy tôi ra hiệu bằng mắt cho Akira.
"Aoyagi-kun, mày tệ thật đấy. Rõ ràng là chúng ta cần tổ chức một bữa tiệc chào mừng bạn cùng lớp mới. Học hành thực sự quan trọng đến thế sao?"
"Cậu thực sự không thể đọc được bầu không khí, phải không? Rõ ràng là cả lớp nhất trí quyết định tổ chức một bữa tiệc chào mừng, tại sao không chứ."
Các bạn cùng lớp phàn nàn với tôi, từng người một.
Nếu bạn lên tiếng chống lại câu trả lời mà mọi người muốn, bạn sẽ ngay lập tức bị chỉ trích, đó là tâm lý đám đông.
Nhưng tôi biết mình đang làm gì, vì vậy nó không gây tổn thương quá nhiều.
Tôi không có mối quan hệ tốt với bất cứ ai ngoài Akira, vì vậy không cần phải lo lắng về điều đó.
Tuy nhiên, nếu tôi để họ nói bất cứ điều gì họ muốn, sự huyên náo sẽ chỉ trở nên lớn hơn mà thôi. Vì vậy, tôi muốn lèo lái tình hình theo hướng khác, nhưng một mình tôi thì không thể. Chỉ có một người ở đây có thể đảm nhận vai trò đó.
Đó là Akira, người vừa mới dẫn đầu, đang vỗ tay và hét lớn.
"Xin lỗi, lỗi của tôi! Cậu nói đúng, chúng tôi sắp có một bài kiểm tra, vì vậy tốt hơn hết là nên tổ chức bữa tiệc chào mừng sau khi bài kiểm tra kết thúc!"
Akira cúi đầu xin lỗi Charlotte-san và mọi người với vẻ mặt tiếc nuối.
"Ehh~, cậu cũng đang ưu tiên cho bài kiểm tra nữa hả, Saionji-kun?"
Đương nhiên, các bạn cùng lớp của chúng tôi lên tiếng không hài lòng.
Nhưng Akira không phải là kiểu người sẽ khó chịu vì điều đó.
"Điều Akihito vừa nói có lý mà, phải không? Nếu điểm trung bình của lớp giảm, Miyu-sensei sẽ tức giận và Charlotte-san có thể cảm thấy phải chịu trách nhiệm về kết quả đó. Nếu đúng như vậy, tại sao chúng ta không tổ chức một bữa tiệc chào mừng sau bài kiểm tra?"
"Ừm, đúng là như vậy..."
"Cũng có lý..."
Những lời của Akira, đang được nói với đôi tay dang rộng , dần dần bắt đầu thuyết phục mọi người.
Nhờ vào tài ăn nói điệu nghệ mà mọi người đều nhất trí.
Nếu tôi nói điều đó, chuyện sẽ không diễn ra như thế này.
Đó là lý do tại sao tốt hơn hết là nên nhường lại vai này cho Akira.
Chà, vì mọi người đều có xu hướng đi theo Akira, thậm chí đi sai hướng, nên hơi khó để đảm bảo chúng tôi không đi chệch hướng...
―Vị trí của tôi trong lớp giống như một chốt chặn để giữ cho Akira không đi sai hướng.
Đó là lý do tại sao tôi thường không được yêu thích, nhưng điều đó không thực sự khiến tôi quá lo lắng. Tôi thà bị mọi người phàn nàn về mình còn hơn là nảy sinh bất kỳ vấn đề nào có thể gây tổn hại cho lớp học hoặc danh tiếng của Akira.
"―Cảm ơn!"
Sau khi xác nhận rằng sự huyên náo đã kết thúc, Akira thì thầm vào tai tôi.
Trước đó, tôi nhận thấy Charlotte-san đang gặp rắc rối nên tôi đã gửi cho Akira một tín hiệu bằng mắt, vì vậy nó đã đi đến bên cạnh tôi để giúp đỡ. Tôi đoán đây là cách cu cậu cảm ơn tôi.
Nếu tôi không để ý và cu cậu làm ầm lên, có lẽ cu cậu đã gây ấn tượng xấu với Charlotte-san.
Tôi gật đầu và bắt đầu chuẩn bị rời đi.
Không có gì đặc biệt, nhưng sẽ tốt hơn cho bầu không khí của lớp học nếu tôi rời đi càng sớm càng tốt sau khi làm phiền mọi người.
―Tuy nhiên
"―Hoo~, đối với Saionji, người có điểm trung bình thấp nhất lớp, cậu có một thái độ khá phong nhã, ấn tượng đấy"
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, giọng nói của Miyu-sensei vang lên từ đâu đó, mạng một nụ cười xấu xa.
"M-Miyu-sensei...? Không phải cô đã trở lại phòng giáo viên sau tiết chủ nhiệm sao...?"
Akira toát mồ hôi lạnh khi Miyu-sensei đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu.
Rõ ràng, Akira vẫn còn bị ám ảnh sau bài thuyết giáo hôm nay.
Tôi không biết cô ấy đã nói gì, nhưng xét theo hành vi của cụ cậu, chắc hẳn là không vui vẻ gì.
"Đừng sợ hãi như vậy. Lần này tôi không đến tìm cậu."
"Tại sao cô không nói sớm hơn chứ? Đúng là rắc rối mà"
"Fufu, nếu cậu không làm gì sai, tôi sẽ không có lý do gì để tức giận với cậu, càng không có lý do gì để sợ tôi, đúng không? Nếu cậu tiếp tục thấy mình trong tình huống tương tự, không phải cậu sẽ phải quay lại phòng giáo viên lần nữa sao?"
Miyu-sensei mỉm cười và siết chặt vai Akira, trên trán hẳn lên những vết giận dữ, bởi vì Akira đã nói điều gì đó không cần thiết.
Từ âm thanh ọp ẹp và cách cơ thể Akira đang run rẩy vì cơn đau dữ dội, có vẻ như Miyu-sensei đang nắm chặt vai Akira với một lực rất lớn.
"Miyu-sensei, không phải cô đến đây vì chuyện khác sao, chứ không phải vì Akira đâu nhỉ?"
Tôi chuyển chủ đề để giúp Akira, Miyu-sensei là kiểu người sẽ không dừng lại cho đến khi cô ấy hài lòng, cô ấy cũng là một giáo viên đơn giản đến đáng ngạc nhiên, nên cô ấy có thể dễ dàng bị phân tâm bởi điều đó.
―Tuy nhiên, tôi sẽ sớm hối hận vì đã nhắc nhở Miyu-sensei về công việc của cô ấy.
"Ồ, đúng vậy. Tôi đến đây để gặp cậu đấy, Aoyagi. Bây giờ đi với tôi một lát."
"Ơ...?"
Tôi đã không nói nên lời khi nghe rằng tôi chính là lý do để Miyu-sensei đến đây.
Lẽ nào là―?
"Tôi nghĩ tôi sẽ phạt cậu vì chuyện sáng nay luôn."
Đúng như tôi nghĩ...
Miyu-sensei nói không sao miễn là tôi không gây chú ý...
Mặc dù có những suy nghĩ đó, nhưng tôi miễn cưỡng đi theo Miyu-sensei vì chống cự sẽ chỉ làm tình hình tệ hơn mà thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Xin lỗi về chuyện này, Aoyagi, nhưng tôi đã được yêu cầu làm chuyện này trong thời gian ngắn nên tôi cần giúp một tay."
Miyu-sensei xin lỗi tôi trong khi cả hai đang phân loại tài liệu trong phòng tham khảo
"Không, không sao, nhưng... Xin đừng làm em sợ nếu cô chỉ cần giúp đỡ chứ."
Tôi buông một tiếng thở dài bất mãn khi tôi di chuyển bàn tay của mình.
Khi tôi được thông báo rằng tôi đang bị trừng phạt, tôi sợ rằng tôi sẽ bị thuyết giáo giống như Akira.
Tôi thực sự mong cô ấy đừng làm tôi sợ như vậy nữa.
"Sẽ thuận tiện hơn khi gọi đó là một hình phạt như một cái cớ để cậu giúp đỡ. Nếu tôi chỉ trừng phạt Saionji, những học sinh khác có thể nói xấu cậu trong lớp."
Miệng lưỡi của Miyu-sensei rất sắc bén, nhưng tôi biết từ lời nói của cô ấy rằng cô ấy đang lo lắng cho tôi.
Mặc dù cô ấy là một người phụ nữ hơi nam tính và có tính khí nóng nảy, cô ấy cũng là một giáo viên tốt, quan tâm đến học sinh của mình.
Đó là lý do tại sao cô ấy rất nổi tiếng với các học sinh và họ gọi cô ấy bằng tên của cô ấy.
"Dù sao đi nữa, tại sao cậu luôn nhận lỗi về phần mình như vậy?? Đóng vai phản diện là sở thích của cậu à"
Cô ấy đã ném cho tôi một câu hỏi mà tôi không biết trả lời thế nào. Tôi ngừng sắp xếp tài liệu và nhìn ra phía sau, Miyu-sensei, người cũng đang sắp xếp tài liệu.
"Cô ở đó từ khi nào?"
"Ngay trước khi cậu ngăn Saionji lại."
"Không phải ngay từ đầu rồi sao...?"
"Ừ, tôi cũng đoán vậy. Tôi định can thiệp vào cuộc trò chuyện, nhưng đã dừng lại khi thấy cậu có động thái. Can thiệp vào một vấn đề giữa các học sinh không phải là ý hay, và tôi tin tưởng rằng cậu sẽ có thể xử lý nó. Nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ tôi nên can thiệp ngay lúc đó thì hơn."
Từ cách Miyu-sensei nói, tôi có thể thấy rằng cô ấy đang hối hận.
Có lẽ đó là vì tôi là người duy nhất đóng vai kẻ phản diện.
Tôi nghĩ đó là điều tốt nhất để làm trong tình huống đó, và tôi bời vì tôi tin tưởng Akira.
Nhưng Miyu-sensei có thể đã cảm thấy tệ về điều đó.
"Nó ổn mà. Em không thực sự bận tâm đến nó."
"Cậu lại…"
Miyu-sensei bực tức lẩm bẩm.
Tôi đoán cô ấy có một số suy nghĩ về hành động của tôi.
"Trong thế giới này, luôn luôn có người phải hi sinh."
"Sự ngây thơ của học sinh cao trung năm hai này là gì? Để xem nào, nếu cậu có thái độ tương tự từ bây giờ, tôi sẽ phải hạ điểm của cậu vì thiếu hợp tác."
"Miyu-sensei, không phải là hơi bất công sao...?"
"Nếu cậu không gian xảo thì sẽ không tồn tại nổi trong xã hội này đâu."
Có thể tranh luận rằng lời khuyên của Miyu-sensei cho tôi có thể hữu ích hoặc không.
Tôi tự hỏi liệu có ổn không khi một người trưởng thành như vậy trở thành giáo viên của tôi.
"Này, Aoyagi, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Ngay khi tôi nghĩ về điều gì đó thô lỗ, Miyu-sensei phản ứng một cách nhạy cảm.
Điều đáng sợ ở con người này là cô ấy có trực giác hoang dã như vậy.
Bây giờ, tôi sẽ chỉ lắc đầu và khẳng định rằng đó là một sự hiểu lầm.
Nếu tôi thành thật, tôi thuyết giáo như Akira mất.
"Tôi hiểu rồi, tôi đoán đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi. ... Ừm, không sao đâu. Tuy nhiên, cậu nên chăm sóc bản thân tốt hơn".
"Em đang chăm sóc bản thân rất tốt mà."
"Cậu nghĩ như vậy ở trạng thái nào thế...?"
"Haa ~..." Miyu-sensei thở dài và ôm trán.
Tại sao cô ấy lại không tin tôi?
"Miyu-sensei, vì đây là cái cuối cùng, em có thể về nhà bây giờ được chưa?"
Sau khi xác nhận rằng không còn việc gì phải làm nữa, tôi nói với Miyu-sensei rằng tôi muốn rời đi.
Nếu tôi ở đây quá lâu, tôi sẽ bị cô ấy thuyết giáo, vì vậy tôi muốn té khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Ồ đúng rồi, cảm ơn cậu, Aoyagi, cậu đã giúp đỡ rất nhiều."
"Học sinh giúp đỡ giáo viên là chuyện bình thường mà."
"Thật sự, cậu là một học sinh tốt..."
Miyu-sensei nói với tôi với vẻ mặt hơi tối.
Tôi biết ngay những gì cô ấy đang cố gắng nói, nhưng đây là con đường tôi đã chọn cho chính mình.
Vì vậy, tôi không có lý do gì để cảm thấy tiếc cho cô ấy.
Sau đó, tôi nói lời tạm biệt với Sensei và rời khỏi trường― nhưng lúc đó tôi không biết rằng việc giúp đỡ Miyu-sensei sẽ thay đổi cuộc đời tôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Uwaaa~! Lottieeeeee đâu!?"
Sau mười lăm phút đi bộ từ cổng trường, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ và nhìn thấy một cô bé ở góc đường.
Từ vẻ ngoài của ấy, con bé phải khoảng bốn hoặc năm tuổi.
Từ những lời tôi nghe được, có vẻ như con bé đã bị lạc khỏi một người tên là Lottie.
Mặc dù có một đứa trẻ đang khóc nhưng những người lớn xung quanh chỉ tỏ ra dửng dưng và không thèm bắt chuyện với cô bé. Họ chỉ nhìn cô bé đang khóc từ xa với vẻ mặt bối rối.
Từ vẻ ngoài và những lời con bé đang hét lên, tôi có thể đoán tại sao họ không nói chuyện với con bé.
Tóc của con bé có màu bạc, điều khá hiếm ở Nhật Bản. Và những từ tôi nghe được thông qua tiếng con bé vừa khóc không phải bằng tiếng Nhật, mà bằng tiếng Anh. Con bé chắc chắn là một đứa trẻ lớn ngoại quốc.
Tôi nghĩ rằng giống mọi người xung quanh không thể nói tiếng Anh, vì vậy ngay cả khi họ muốn giúp đỡ, họ không thể giao tiếp với con bé được.
Tôi có thể đợi ai đó biết nói tiếng Anh đi ngang qua, nhưng trong khi chờ đợi, nó chỉ làm cảnh tượng đau đớn này tiếp tục diễn ra mà thôi.
Không đời nào tôi lại để điều đó xảy ra.
"Có chuyện gì? Có phải em đã bị lạc khỏi ai đó không?"
Tôi bước đến gần con bé và cúi xuống để chạm vào tầm mắt của con bé trước khi nói chuyện.
Con bé hoảng sợ một lúc khi bị gọi, và sau đó từ từ ngước lên nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
Sau đó―, cô lập tức trốn sau cột điện thoại.
"Này...?"
Con bé đã bỏ chạy, phải không...?
―ồ, có lẽ tôi làm con bé sợ mất rồi...?
"Anh xin lỗi vì đã nói chuyện với em quá đột ngột."
Vì tôi đang nói chuyện với một đứa trẻ, tôi đã cố gắng giữ giọng nói và giọng điệu của mình nhẹ nhàng nhất có thể.
Sau đó, cô bé ló ra từ phía sau cây cột và nhìn vào mắt tôi.
Thế nên tôi mỉm cười đáp lại mà không vội vã.
Tôi đoán đó là một điều tốt, bởi vì cô gái nhỏ nhìn ra thêm một chút và mở miệng.
"Anh...là ai?"
"Tên anh là Akihito. Em tên là gì?"
"............."
Khi tôi hỏi tên con bé, cô bé lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Sau đó, sau khi nhìn xung quanh một chút, cô từ từ mở miệng.
"Emma..."
"Vậy tên em là Emma-chan, đúng không? em và Lottie đã lạc nhau ở đâu?
"Lottie, không ở đây...?"
"Ồ, phải, cô ấy không có ở đây. Em đã lạc mất Lottie ở đâu?"
"Không có ở đây...? Uwaaaaah!"
Khi tôi đang đặt câu hỏi, Emma-chan lại bắt đầu khóc.
Tôi không biết tại sao con bé bắt đầu khóc, nhưng tôi nghĩ con bé không thể giao tiếp tốt vì con bé vẫn còn quá nhỏ.
Tôi biết không có ai tên là Lottie quanh đây, vì vậy tôi muốn biết cô ấy biến mất ở đâu...
Nhưng bây giờ, tôi cần khiến con bé ngừng khóc.
Tôi nói chuyện với con bé và nó lại bắt đầu khóc, điều đó khiến mọi người nhìn tôi nghi ngờ.
Có vẻ như họ không hiểu những gì tôi đang nói vì chúng tôi đang nói bằng tiếng Anh.
―Tôi nên làm gì?
Tôi nên làm gì để con bé ngừng khóc?
Thật không may, tôi không có bất kỳ đồ ngọt nào bên mình, vì tôi không thường xuyên ăn chúng.
Tất nhiên, tôi không có món đồ chơi nào mà trẻ em sẽ thích.
Ngoài ra― à, tôi có một chiếc điện thoại thông minh.
Tôi nhớ có lần nhìn thấy một người mẹ trên tàu, đưa điện thoại cho đứa con đang khóc để dỗ cho nó ngừng khóc.
Tôi khá chắc chắn rằng cô ấy đã cho đứa trẻ xem một video vào thời điểm đó.
Một video mà một đứa trẻ sẽ thích - đây là nó!
"Emma-chan nhìn này, xem cái này đi."
Tôi đã mở một trang web video nổi tiếng và chọn một video bắt mắt. Tôi từ từ đến gần Emma-chan và cho em ấy xem màn hình điện thoại của tôi để không làm em ấy giật mình.
Emma-chan liếc nhìn mặt tôi rồi nhìn vào màn hình điện thoại.
Khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy video trên điện thoại của tôi, mặt em ấy sáng lên.
"Neko-chan...!"
"Emma-chan có thích mèo không?"
"Yeah! Emma yêu mèo!"
Emma-chan dán mắt vào video như thể những giọt nước mắt mà em ấy khóc vừa rồi không có ở đó.
Emma-chan lấy điện thoại từ tay tôi và mỉm cười với tôi một cách đáng yêu.
Tôi đoán cách này sẽ hoạt động trong một thời gian ngắn.
Tôi muốn tìm Lottie trong khi Emma-chan đang bận rộn với video về những con mèo, nhưng... Tôi không có manh mối nào.
Tôi nghĩ điều tốt nhất nên làm là đưa em ấy đến đồn cảnh sát, nhưng nếu cảnh sát không nói được tiếng Anh, em ấy có thể cảm thấy không thoải mái.
Cô ấy còn quá nhỏ và tôi muốn tránh để em ấy trong những tình huống như vậy.
Tôi đoán tôi sẽ phải tìm cô ấy...
Tôi không có bất kỳ manh mối nào - nhưng đứa trẻ này trông ai không nhỉ...?
Mái tóc bạch kim, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy cũng giống như Charlotte-san, người vừa đến lớp tôi hôm nay.
Và không phải biệt danh của Charlotte là Lottie sao?
Tôi nghĩ rằng tôi đã đọc một cái gì đó như thế trong một cuốn tiểu thuyết rồi.
Và nếu em ấy đang tìm mẹ, cô ấy sẽ gọi mẹ là 'Mẹ' thay vì sử dụng biệt hiệu hoặc tên. Hôm nay Charlotte-san cũng đề cập đến việc có một đứa em gái.
Vậy điều đó có nghĩa là―
"Emma-chan, em có thể cho anh biết tên đầy đủ của em được không?"
"Hửm...? Emma là Emma Bennett?"
Emma-chan, người đang mải mê với video về mèo, nhìn lên và trả lời với vẻ mặt ngơ ngác.
Con bé nghiêng đầu, đó là một cử chỉ rất dễ thương, và kết hợp với ngoại hình của mình, con bé trông giống như một sinh vật nhỏ dễ thương vậy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì dường như em ấy không còn hoảng hốt nữa.
Hơn nữa, có vẻ như tôi đã đoán đúng.
Tôi nghĩ cách tốt nhất để gặp Lottie-san, người mà Emma-chan đang tìm kiếm, là quay trở lại trường học.
"Vậy, Emma-chan, em có muốn đi gặp Lottie-san không?"
"Gặp...Lottie ?"
"Đúng rồi, anh nghĩ chúng ta có thể gặp cô ấy."
“Nhn…!”
Emma-chan gật đầu hạnh phúc khi nhận ra rằng cô có thể gặp Lottie.
Khi tôi nói chuyện với em ấy một cách bình tĩnh, tôi nhận ra rằng mặc dù em ấy còn rất nhỏ, em ấy vẫn có thể hiểu những gì tôi đang nói, vì vậy có lẽ em ấy là một đứa trẻ thông minh.
"Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi."
"............"
"Emma-chan?"
Đột nhiên, Emma-chan bắt đầu nhìn quanh, và tôi nghiêng đầu nhìn em ấy.
Em ấy nhìn tôi một lúc với vẻ mặt lo lắng, và sau đó nhìn vào bàn tay đang mở của em ấy
Em ấy không di chuyển trong vài giây, khiến tôi tự hỏi con bé bị làm sao vậy.
"Em không sao chứ? Có chuyện gì sao?"
Tôi nhìn vào mặt Emma-chan, cẩn thận để không làm em ấy giật mình.
Sau đó, ánh mắt của Emma-chan hướng về phía tôi.
Cô gật đầu và trông như thể đã quyết định.
Ngay khi tôi đang tự hỏi cô ấy đã quyết định điều gì, Emma-chan đưa bàn tay mà cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Nhn…!”
"Ừm...?"
"Tay."
"Tay... À, em có muốn nắm tay không?"
"Nhn...!"
Khi tôi hỏi em ấy, Emma-chan gật đầu vui vẻ.
Sau đó con bé đưa tay lên xuống một chút, như thể muốn nói “ nắm tay nào.”
"Hmm..."
Khi Emma-chan yêu cầu tôi nắm tay nhau , tôi đã rất bối rối.
Trong xã hội ngày nay, con mắt phán xét ngày càng trở nên nghiêm khắc hơn, việc tay trong tay với một cô gái không giống mình có thể dẫn đến hiểu lầm.
Vì tôi đang mặc đồng phục học sinh nên có lẽ sẽ ổn thôi, nhưng tôi không muốn làm bất cứ điều gì có thể khiến mọi người hiểu lầm..
"............"
"Uuu~..."
Khi tôi suy nghĩ về điều này, đôi mắt của Emma-chan, đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi, bắt đầu ngấn nước.
Sau đó, em ấy nhìn vào tôi với một biểu cảm giống động vật nhỏ, như muốn truyền đạt điều gì đó.
... Chà, tôi sẽ nắm tay tôi em ấy, phải không?
Tôi sẽ nổi bật giữa đám đông vì chúng tôi đang đi cùng nhau, và sẽ an toàn hơn khi chúng tôi nắm tay khi có ô tô đi qua...
Tôi ngay lập tức bị đánh bại bởi vẻ mặt cầu xin của Emma-chan và nhẹ nhàng nắm lấy tay em ấy.
Và rồi―
“Nhn!”
Emma-chan mỉm cười trấn an và thả ánh mắt xuống video về con mèo.
Có lẽ cô ấy lo lắng và muốn nắm tay chúng tôi lại với nhau.
Tôi rất vui vì chúng tôi có thể nắm tay nhau và làm cho em ấy cảm thấy an toàn.
Nghĩ vậy, tôi bắt kịp tốc độ của Emma-chan và quay trở lại trường học.
"Emma-chan, thật là nguy hiểm khi cứ nhìn vào mèo khi đang đi đấy . Em cần phải nhìn đường phía trước chứ."
Khi chúng tôi đang đi bộ trở lại trường, tôi gọi Emma-chan, người đang tay trong tay đi cùng tôi.
Lúc đầu, tôi cố gắng lấy lại điện thoại cho tôi, nhưng khi tôi cố gắng lấy nó đi, mắt em ấy rươm rướm và trông như sắp khóc.
Rõ ràng, em ấy thích những chú mèo.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để điện thoại cho em ấy cầm, nhưng vì thế, Emma-chan vừa đi vừa xem video.
Em ấy sẽ nhìn lên khi tôi gọi em ấy, nhưng ngoài ra, em ấy đang mải mê với những con mèo trên điện thoại.
Ngay cả khi chúng tôi đang nắm tay, em ấy cũng sẽ vấp ngã vào lúc nào đó nếu cứ tiếp tục như vậy.
“Nhn…!”
Khi tôi cảnh báo, Emma-chan suy nghĩ một lúc và ngước lên nhìn tôi, mở rộng vòng tay vì một lý do nào đó.
Tôi không thể hiểu được cô ấy muốn gì, vì vậy tôi nghiêng đầu lại và nhìn chằm chằm vào Emma-chan.
"Bế em."
Khi em ấy nhận ra rằng yêu cầu của mình không được truyền đạt, Emma-chan cầu xin tôi bằng một giọng ngọt ngào.
Vì chênh lệch chiều cao, Emma-chan ngước lên nhìn tôi với đôi mắt cún con.
Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một ý tưởng hay không.
Thông thường, mọi người xung quanh tôi sẽ nghĩ rằng chúng tôi chỉ là một cặp anh em thân thiết, ngay cả khi tôi đang ôm em ấy trong vòng tay.
Nhưng Emma-chan là người nước ngoài, nên trông em ấy không giống tôi.
Tóc của em ấy là một màu khác, và đôi mắt của em ấy cũng là một màu khác.
Ngay cả chỉ nắm tay cũng là một trở ngại lớn, vậy ôm em ấy có thực sự ổn không?
Lúc đầu, tôi nhìn xung quanh để xem chuyện gì đang xảy ra.
May mắn thay, không ai nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quặc.
Vì vậy, tôi nhìn Emma-chan một lần nữa.
Sau đó, mắt Emma-chan trở nên ngấn nước hơn.
Em ấy trông như sắp khóc.
..................Tôi đoán là không có lựa chọn khác rồi.
Tôi quyết định ôm Emma-chan vào lòng vì tôi không muốn em ấy khóc lần nữa.
Khi tôi cố gắng bế em ấy trên tay, tôi phát hiện ra Emma-chan rất nhẹ vì em ấy còn quá nhỏ.
Điều này sẽ không phải là một gánh nặng quá lớn để đưa em ấy đến trường.
"Ehehe~."
Khi tôi bước đi cùng với cô ấy trong vòng tay của mình, Emma-chan cười khúc khích vui vẻ và dụi má vào má tôi.
Em ấy đang ở độ tuổi mà chỉ muốn được nuông chiều.
Trong khi lắng nghe giọng nói hạnh phúc của Emma-chan và tiếng mèo kêu từ điện thoại, tôi quay trở lại trường.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Có chuyện gì vậy, Aoyagi? Đứa trẻ đó bị lạc sao?"
Khi tôi bước vào phòng giáo viên, Miyu-sensei thấy tôi đang ôm Emma-chan trên tay và cất tiếng hỏi.
Thật may mắn khi Miyu-sensei có mặt ở đó.
Cô ấy sẽ có thể liên lạc với Charlotte-san ngay lập tức.
"Akihito, họ là ai?"
Emma-chan, người đang im lặng xem video về mèo, bối rối nhìn những người xung quanh, nhỏ nhẹ lên tiếng.
Việc một đứa trẻ cảm thấy lo lắng khi ở giữa những người lớn xa lạ ở một nơi xa lạ là điều bình thường. Tôi liếc nhìn Miyu-sensei một lúc trước khi trả lời Emma-chan.
"Em có biết giáo viên là gì không?"(English)
"Nnn...? Lottie đã từng nói, nên em biết...! Họ là những người dạy chúng ta mọi thứ...!"
"Ừ, đúng rồi. Emma-chan rất thông minh nhỉ."(English)
"Ehehe~."
Khi tôi vỗ đầu khen ngợi, Emma-chan nở một nụ cười rất dễ thương.
Cô ấy thực sự là em gái của Charlotte-san.
Nụ cười của em ấy rất dễ thương, dễ thương đến mức không thể cưỡng lại.
"Đứa trẻ này là gì... Thiên thần à...?"
Khi tôi đang được xoa dịu bởi nụ cười của Emma-chan, Miyu-sensei đặt tay lên mặt và rùng mình.
Có vẻ như cô ấy đã bị áp đảo bởi sự dễ thương của Emma-chan.
"... Có chuyện gì sao?"
―Tôi vô tình hướng ánh mắt về phía Miyu-sensei.
Cô ấy có vẻ xấu hổ khi bị mê hoặc bởi sự dễ thương của Emma-chan và trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt sắc bén.
Tôi cho Miyu-sensei đang thấy một Emma-chan dễ thương và hài lòng đang nằm trong vòng tay tôi
"Con bé có lẽ là em gái của Charlotte-san, Miyu-sensei."
Khi nghe những lời của tôi, Miyu-sensei liếc nhìn Emma-chan, cô ấy gật đầu và mở miệng.
"Ồ, Charlotte đã liên lạc với nhà trường. Con bé nói khi về nhà, con bé không thể tìm thấy em gái mình, vì vậy con bé đang đi tìm kiếm xung quanh. Tôi đã liên lạc rồi, nó sẽ tới đây ngay thôi."
"Cô liên lạc với cậu ấy khi nào...?"
"Ngay lúc tôi nhìn thấy cậu đang đi vào trường, tay thì đang bế một bé gái tóc bạch kim."
Miyu-sensei nhanh trí đến đáng kinh ngạc, không thể coi thường được. Sẽ là thông minh khi tránh biến cô ấy thành kẻ thù, và tôi chắc chắn sẽ không nhắc gì về chuyện kết hôn của cô ấy từ bây giờ.
Tôi thề với bản thân mình khi nhìn vào Emma-chan, em ấy nheo mắt lại như thể tôi đang xoa đầu em ấy vậy.
―Khoảng 20 phút sau khi tôi bắt đầu đợi Charlotte-san đến, cánh cửa phòng giáo viên đột nhiên mở tung.
Theo phản xạ, tôi nhìn sang và thấy Charlotte-san đang ướt đẫm mồ hôi.
Khác xa với hình tượng xinh đẹp và thanh lịch lúc sáng, hiện tại Charlotte-san đang thở một cách nặng nhọc và đau đớn, từ vẻ ngoài của cô ấy, có thể thấy rằng cô ấy đã cố gắng hết sức để tìm kiếm Emma-chan.
"Emma! Emma đâu rồi!?"
"Bình tĩnh lại, Charlotte. Em gái em đang ngủ ở đằng kia."
Trước sự hoảng loạn của Charlotte-san, Miyu-sensei chỉ tay về phía Emma-chan đang ngủ say đằng sau cô ấy.
Emma-chan chắc đã mệt mỏi sau chuyến đi và đã ngồi ngủ trên ghế được một lúc.
Khuôn mặt đang ngủ của em ấy dễ thương như một thiên thần, nhưng khi nghĩ tới cảm xúc của Charlotte-san, tôi ước gì em ấy vẫn còn thức.
Charlotte-san, nhìn thấy em gái mình đang ngủ, liền khụy gối xuống sàn.
"C-Cậu ổn chứ...?"
Tôi lên tiếng hỏi cô ấy.
Charlotte-san nhìn tôi từ trên xuống dưới từ vị trí của cô ấy.
Đôi mắt cô ấy hơi đẫm lệ, có lẽ vì cô ấy lo lắng cho Emma-chan.
Tôi càng ngày càng lo lắng hơn khi cô ấy nhìn tôi như vậy.
"Mình xin lỗi... mình cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi toàn mất hết toàn bộ sức lực "
"Ừ, tớ hiểu cảm giác đó mà. Nếu tớ về nhà và thấy em gái tớ mất tích, tớ cũng sẽ lo lắng phát ốm. Để rồi khi tìm thấy em ấy, tớ sẽ thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng… Cậu đứng dậy được không?"
Không muốn để cô ấy ngồi trên sàn mãi, tôi đưa tay phải ra cho cô ấy.
Sau đó, cô ấy mỉm cười dễ thương và nắm lấy tay tôi.
"Cảm ơn... ý mình là, xin lỗi...!"
Cô ấy đột nhiên buông tay tôi ra và rời xa tôi.
"Ừm...?"
Tôi khá bối rối trước hành động của cô ấy,
Sau đó, cô ấy đỏ bừng mặt vì xấu hổ và mở miệng trong khi loay hoay với các ngón trỏ với nhau.
"Chắc mình đã đổ rất nhiều mồ hôi rồi, xin lỗi về chuyện đó..."
"Ồ, ra là chuyện đó..."
Rõ ràng, cô ấy lo lắng về mồ hôi của chính mình và lùi lại khỏi tôi.
Đúng là lòng bàn tay của tôi có hơi ướt, nhưng tôi thực sự không quan tâm đến điều đó.
Dù sao cô ấy cũng là con gái, nhỉ?
"Cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Điều đó chỉ cho thấy cậu đã lo lắng cho em gái mình như thế nào mà thôi."
Không lý nào tôi có lại tránh xa một người chị đang tìm kiếm em gái mình đến mức đổ mồ hôi, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt.
Vì vậy, tôi trả lời với một nụ cười, nhưng vì lý do nào đó Charlotte-san nhìn chằm chằm vào tôi.
"............""Charlotte-san?"
"À, ừm... Aoyagi-kun, cậu đúng là một người rất tốt bụng nhỉ."
Charlotte-san nói vậy trong khi mỉm cười .
Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng và nụ cười của cô ấy dễ thương đến mức khiến tim tôi lỡ nhịp. Charlotte-san tiếp tục nói
"Aoyagi-kun cũng là người tìm thấy Emma, phải không? Mình không biết cảm ơn sao cho đủ vì đã đưa con bé đến đây."
Charlotte-san lịch sự cúi chào khi nói.
Từ cách cư xử tôi có thể thấy cô ấy được giáo dục tốt như thế nào.
Tuy nhiên, tôi đã nhận thấy... Trong lớp học trước đó, cách nói chuyện của cô ấy giống như một nữ sinh cao trung bình thường.
Ai đã dạy cô ấy tiếng Nhật nhỉ?
Tôi tò mò về cách cô ấy học tiếng Nhật, nhưng lại cảm thấy khá thô lỗ khi hỏi chuyện ấy.
Vì vậy, tôi quyết định hỏi một điều khác mà tôi đang nghĩ đến.
"Cậu nhớ tên của mình sao?"
Mặc dù các giáo viên và bạn cùng lớp đã gọi tên tôi, tôi vẫn ngạc nhiên khi cô ấy nhớ tên tôi, dù tôi chưa tự giới thiệu lần nào.
"Ồ... Đó là bởi vì cậu đã giúp tớ khi tớ gặp khó khăn ngày hôm nay. Bên cạnh đó, Hanazawa-sensei bảo tớ hãy dựa vào Aoyagi-kun nếu tớ gặp rắc rối. Như cô ấy đã nói, Aoyagi-kun là một người rất đáng tin cậy."
Charlotte-san đột nhiên khen ngợi làm tôi khá bất ngờ, và tôi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy mặt tôi, nó đang đỏ hết lên rồi.
Tôi biết cô ấy đang ám chỉ Miyu-sensei khi nói Hanazawa-sensei, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại giới thiệu tôi như vậy với Charlotte-san.
Có chút xấu hổ, nhưng trong lòng tôi cũng thấy vui.
Cũng không tệ khi thường xuyên bị Miyu-sensei “lợi dụng”.
Khi tôi nghĩ về điều đó―
"Chà chà, Aoyagi, hiếm khi thấy cậu xấu hổ đấy. Mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa."
Câu nói Miyu-sensei khiến tôi nghĩ mình là một thằng ngốc khi cảm ơn con người này, dù chỉ trong một khoảnh khắc.
"Ồn ào quá. Em không xấu hổ."
"Ho-ho~? Vậy tôi sẽ chụp ảnh khuôn mặt của cậu nhé?"
"Đừng quấy rối người khác như vậy chứ!"
Người này chắc chắn đang muốn trêu chọc tôi.
Nếu tôi ở lại đây lâu hơn, cô ấy có thể sẽ biến tôi thành món đồ chơi trong tay mất.
Với suy nghĩ đó, tôi quay gót rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
"Charlotte-san đang ở đây, nên em sẽ về nhà, hẹn gặp cô vào ngày mai nhé. Charlotte-san cũng― đợi đã, Emma-chan!?"
Khi tôi định rời khỏi phòng giáo viên để thoát khỏi Miyu-sensei, Emma-chan, người đáng lẽ đang ngủ, túm lấy vạt áo tôi trước khi tôi kịp nhận ra.
"Akihito, anh đi đâu vậy...?"
Emma-chan ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, mặc dù em ấy có vẻ hơi buồn ngủ.
Trong một khoảnh khắc, tôi có thể thấy Charlotte-san đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
"Xin lỗi, bây giờ anh phải về nhà, chị gái của Emma-chan – ý anh là, Lottie-san đang ở đây, vì vậy mọi thứ sẽ ổn thôi."
Tôi mỉm cười để trấn an em ấy rồi quay sang nhìn Charlotte-san.
Emma-chan, nhìn theo ánh mắt của tôi, nhìn về cùng một hướng và khuôn mặt cô ấy sáng lên khi nhận ra rằng chị gái mình đang ở đó.
"Lottie!"
Emma-chan mừng rỡ gọi biệt danh của Charlotte-san và chạy đến chỗ cô ấy, nhưng vì lý do nào đó mà em ấy vẫn giữ lấy vạt áo của tôi.
Tại sao con bé không để tôi đi chứ...?
"............"
Trong khi tôi bối rối vì Emma-chan vẫn đang giữ chặt vạt áo của tôi, Charlotte-san đang nhìn tôi và Emma-chan chăm chú.
"Charlotte-san?"
Cô ấy hơi ngạc nhiên khi tôi gọi tên nhưng nó nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười ngọt ngào.
"Ồ, không có gì, em ấy thật sự rất thích cậu ha."
"Vậy sao...?"
"Vâng, nhìn biểu cảm của Emma, tớ chắc chắn về điều đó. Nhân tiện, Akihito có phải tên của cậu không, Aoyagi-kun?"
"Ừm, đúng rồi, nhưng...?"
"Tớ hiểu rồi..."
Biểu hiện của Charlotte-san trở nên phức tạp khi cô ấy đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sau đó, cô ấy cúi xuống ngang tầm mắt Emma-chan và nở một nụ cười dịu dàng.
"Này Emma, em hãy gọi anh ấy là Onii chan, nhé?"
"Onii...chan?"
Cô ấy đang tính làm gì vậy?
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, Charlotte-san bằng cách nào đó đã thúc giục Emma-chan gọi tôi là "Onii-chan."
Emma-chan đang đọc thuộc lòng "Onii chan" như thể em ấy đang đọc bảng chữ cái La Mã, nhưng cách phát âm của em ấy không chuẩn, chắc vì em ấy còn quá nhỏ và không quen với với tiếng Nhật. Tuy nhiên nó vẫn dễ thương theo cách riêng của nó.
"Um, Charlotte-san...?"
"Ồ, tôi xin lỗi. Tớ nghĩ Aoyagi-kun sẽ không quen với việc bị một đứa trẻ gọi bằng tên... Ở Nhật Bản, người ta thường gọi người lớn tuổi hơn là Onii-chan trong những trường hợp như vậy, đúng không
Ah, thì ra là thế.
Thật vậy, ở Nhật Bản, rất hiếm khi những đứa trẻ sử dụng tên của bạn để gọi.
Ngược lại, tôi biết rằng ở các nước khác, việc gọi ai đó bằng tên của họ là chuyện bình thường, vì vậy tôi không bận tâm lắm, nhưng Charlotte-san chắc hẳn đã quan tâm đến tôi.
"Không phải là lúc nào cũng thế đâu, nhưng đúng là nó phổ biến. Tuy nhiên cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu"
"Không, nhập gia tùy tục. Vì chúng tớ sẽ sống ở Nhật Bản từ bây giờ, nên tớ muốn Emma học phong tục Nhật Bản."
Tôi biết Charlotte-san rất thông minh...
Cô ấy biết rất nhiều từ mà thậm chí nhiều người Nhật còn không biết.
Những gì cô ấy nói đều có lý, nên thôi bỏ qua vậy.
"Được rồi, thế cũng được."
"Vâng, cảm ơn."
Khi tôi nhận ra, Charlotte-san mỉm cười hạnh phúc và quay lại Emma-chan.
Sau đó, cúi xuống một lần nữa để ngang với tầm mắt của Emma-chan, Emma-chan vẫn đang đọc đi đọc lại từ “Onii-chan”.
Tôi quan sát cô ấy, mỉm cười khi nhìn thấy cô ấy nhẹ nhàng dạy em gái mình.
Sau đó, Emma-chan bước đến chỗ tôi.
Khi Emma-chan đến gần tôi, em ấy ngước lên nhìn tôi với một nụ cười dễ thương trên khuôn mặt.
Và rồi―
"Onii-chan!"
Với một nụ cười rất dễ thương, em ấy gọi tôi là “Onii-chan”.
Khoảnh khắc em ấy gọi tôi là "Onii-chan" với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, trái tim tôi đã bị nó xuyên thủng.
Nó dễ thương đến nỗi làm má tôi giãn ra.
Và Emma-chan nhìn chằm chằm vào tôi với một khuôn mặt tươi cười thật dễ thương đến nỗi tôi không thể không xoa đầu em ấy.
Sau đó, Emma-chan nheo mắt lại như một con mèo và tựa đầu vào tôi một cách thoải mái.
Sinh vật dễ thương gì thế này?
Em ấy dễ thương đến mức làm tôi muốn xoa đầu em ấy mãi.
"Tốt, em gọi anh ấy là Onii-chan đúng cách rồi đấy. Vậy thì, Emma, bây giờ Onii-chan sẽ về nhà, em có thể buông anh ấy ra không? Chúng ta cũng phải đi về chứ?"
Charlotte-san, người đã theo dõi chúng tôi, có vẻ hài lòng vì Emma-chan đã gọi tôi là Onii-chan đàng hoàng và bảo em ấy để tôi có thể về nhà. Cô ấy đúng là một cô gái chu đáo.
Thành thật mà nói, tôi cũng muốn ở lại chơi với Emma-chan, nhưng tôi đoán điều đó sẽ không xảy ra.
Dù sao đây cũng là phòng dành cho giáo viên, không phải là chỗ để chơi với trẻ em.
Tuy nhiên―
"Không!"
Vì lý do nào đó, khi Charlotte-san kêu Emma-chan về nhà, Emma-chan bĩu môi và quay đi.
Charlotte-san cũng bối rối trước thái độ này.
"Emma, có chuyện gì vậy? Em không muốn về nhà với chị sao?"
"Emma... muốn chơi Onii-chan...! Muốn về nhà với Onii-chan ...!"
"""""Ehh!?"""
Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên trước câu nói của Emma-chan.
Tuy nhiên, chỉ có Miyu-sensei là không ngạc nhiên, gật gù như hiểu ra gì đó.
"Tôi hiểu rồi... Aoyagi, đưa con bé về nhà đi."
"Cô mất trí rồi sao? Tại sao em phải làm như vậy chứ?"
"Tại sao không?"
"Không, không cần biết lý do tại sao. Ngay cả khi em đưa em ấy về nhà, chắc chắn rằng em ấy vẫn sẽ khó chịu sau đó, phải không?"
Miyu-sensei dường như chỉ đang trì hoãn vấn đề, nhưng không hiểu sao cô ấy lại mỉm cười với tôi.
"Chà, đó là vấn đề cậu xoay sở với con bé như thế nào. Này, Aoyagi, cứ trở về nhà với hai người họ đi. Biết đâu sẽ có điều gì thú vị cho xem."
"Hả...?"
Ý cô ấy là gì, "về nhà với hai người họ"?
Có phải cô ấy đang đề nghị tôi mời họ đến nhà tôi không?
―Không, không thể nào, nhỉ?
Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để Charlotte-san đến nhà mình , và tôi chắc cô ấy cũng sẽ không thoải mái với ý tưởng đó đâu.
Với suy nghĩ này, tôi nhìn sang Charlotte-san.
Ngay cả cô ấy, trông cũng đã ngộ ra điều gì đó.
Này, chờ một chút.
Tôi là người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra à...?
"Aoyagi-kun, xin lỗi. Nếu cậu không phiền, cậu có thể đi cùng chúng tớ về nhà được không?"
"Nghiêm túc đó à!?"
"Vâng, xin mời."
Charlotte-san cúi đầu nhẹ đầu khi nói. Tôi không hiểu tình huống này chút nào. Tôi biết Miyu-sensei thích trêu chọc người khác, nhưng tại sao cô ấy lại bảo tôi đưa Charlotte-san về nhà? Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, họ đang nghĩ cái quái gì vậy…
Ngoài ra… chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta về nhà cùng nhau? Tôi có rất nhiều câu hỏi nhưng không có cách nào tìm được câu trả lời, dù cho tôi có suy nát óc.
Vì vậy bây giờ…
"Chắc chắn…"
Cảm thấy kiệt sức vì cố gắng hiểu tình hình, tôi quyết định thuận theo ý trời vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Ừm, chúng ta về thôi nhỉ?"
Ngay khi rời khỏi phòng giáo viên, tôi gọi Charlotte-san, người đang đứng cạnh tôi.
Tôi đang muốn truyền tải thông điệp, "Cậu có thực sự đến nhà tôi hả?" ―
"Vâng, nhờ cậu chăm sóc nhé."
Charlotte-san dường như không để ý, cô ấy ngước nhìn tôi và nở một nụ cười dịu dàng.
Chuyện gì thế này, có phải mình đang mơ không?
Tôi không thể tin rằng tôi sắp về nhà với một cô du học sinh xinh đẹp vừa chuyển đến hôm nay.
―*Kéo kéo.*
“Hmm? Có chuyện gì vậy, Emma-chan?”
Khi tôi nhìn Charlotte-san, Emma-chan giật giật mạnh vạt áo tôi.
Khi tôi nhìn em ấy, em ấy mở rộng vòng tay ra.
Lẽ nào là―
“Bế em.”
Biết ngay mà...
Từ những hành động quen thuộc đó, tôi biết Emma-chan đang yêu cầu điều gì.
Tôi không biết liệu em ấy không thích đi bộ trong khi cảm thấy buồn ngủ hay em ấy thích được bế, nhưng phải mất rất nhiều can đảm để tôi bế em ấy ngay trước mặt chị gái của em ấy ...
Tôi liếc nhìn Charlotte-san.
Charlotte-san lắc đầu từ chối.
“Emma, làm phiền Aoyagi-kun là không tốt đâu nhé. Chúng ta hãy đi bộ đàng hoàng, được chứ?”
Charlotte-san cúi xuống ngang tầm mắt của Emma-chan và cố gắng nhẹ nhàng nhắc nhở em ấy.
Tôi không thể không bị thu hút bởi cảnh tượng này.
Nhưng Emma-chan có vẻ không bị thuyết phục, và sau khi lắc đầu, em ấy lại nhìn tôi.
Đôi mắt em ấy bắt đầu ngấn nước, hình như em ấy đang cầu xin tôi bế em ấy lên.
Ai mà không muốn chiều chuộng một cô bé với một biểu cảm như thế này chứ.
"Charlotte-san, không sao đâu, Emma-chan nhẹ lắm, nên việc bế em ấy không thành. Dĩ nhiên, nếu cậu không thích em gái cậu bị một thằng con trai bế đi, mình sẽ không làm điều đó..."
"Ồ, không! Ý mình không phải như thế, chỉ là mình không muốn gây thêm rắc rối cho Aoyagi-kun thôi..."
"Ổn mà, bên cạnh đó, chắc chắn chúng ta sẽ về nhà nhanh hơn nếu mình bế Emma-chan trên tay."
Nếu tôi phải theo nhịp bước chân của Emma-chan, tôi chắc chắn sẽ về nhà muộn hơn bình thường.
Thông thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng vì Emma-chan đã sử dụng rất nhiều năng lượng hôm nay khi em ấy bị lạc, tôi nghĩ tốt hơn là em ấy nên về nhà sớm và nghỉ ngơi.
Với suy nghĩ đó, Charlotte-san tự hỏi phải làm gì, sau đó yêu cầu tôi bế Emma-chan vì cô ấy không nghĩ em gái mình sẽ lắng nghe cô ấy.
“―Ehehe~.”
Khi tôi ôm em ấy, Emma-chan nghe có vẻ rất hạnh phúc.
Có vẻ như Emma-Chan thích được tôi bế thì phải.
"Xin lỗi, Aoyagi-kun... Tớ chắc chắn sẽ nhắc nhở Emma khi chúng ta về tới nhà."
"Không, không sao. Nó giống như một đặc quyền hơn."
"Fufu, cậu thực sự rất tốt bụng, Aoyagi-kun."
Charlotte-san, người nghe thấy những lời của tôi, mỉm cười dịu dàng với tôi vì một lý do nào đó.
Có lẽ cô ấy nghĩ tôi đang ân cần khi nói rằng tôi khá thích bế Emma-chan.
Và khi chúng tôi đang nói chuyện như thế―.
“Mồ~... em không hiểu mọi người đang nói về cái gì cả…”
Emma-chan, người đang ở trong vòng tay tôi, đang hờn dỗi với đôi má phồng lên.
Vì con bé vẫn còn rất nhỏ, không thể hiểu cuộc trò chuyện của chúng tôi bằng tiếng Nhật, nên có lẽ em ấy cảm thấy xa lánh.
“A, xin lỗi. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ nói chuyện bằng tiếng Anh nhé.”
Tôi xin lỗi Emma-chan và quyết định nói bằng tiếng Anh để không bỏ rơi em ấy.
“Cảm ơn cậu, Aoyagi-kun, tiếng Anh của cậu rất tốt đấy.”
Charlotte-san cũng bắt đầu nói tiếng Anh như tôi. Vì tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của cô nên có lẽ nói tiếng Anh cũng dễ dàng hơn cho cô ấy.
“Không bằng tiếng Nhật của Charlotte-san đâu.”
“Không, tớ nghĩ tiếng Nhật của cậu tốt hơn tớ nhiều.”
“Tớ nghĩ Charlotte-san khá thành thạo tiếng Nhật đấy chứ. Liệu tớ có thể biết cậu học tiếng Nhật ở đâu không?”
“Tớ nghĩ Aoyagi-kun giỏi hơn... Tớ chỉ học nó từ cha mẹ mình.”
Để tránh chơi trò mèo vờn chuột, tôi trả lời lại bằng một câu hỏi, và Charlotte-san có vẻ không thoải mái khi trả lời câu hỏi đó.
Charlotte-san, cậu đã được bố mẹ dạy tiếng Nhật.
Họ đã dùng cách nào để nuôi dạy cô ấy trở thành một cô gái lịch thiệp như vậy?
Tôi khá tò mò, nhưng phải kiềm chế bớt. Nếu tôi hỏi quá nhiều, cô ấy có thể cảm thấy không thoải mái.
“Emma cũng muốn nói tiếng Nhật.”
Trong khi Charlotte-san và tôi đang nói chuyện, Emma-chan, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhìn Charlotte-san một cách ghen tị.
Tôi không biết em ấy có hiểu từ nào trong tiếng Nhật không, nhưng vì Charlotte-san đang sử dụng nó, tôi đoán em ấy có thể biết một chút.
“Đừng lo, Emma-chan chắc chắn sẽ nói được nó.”
“Thật sao...? “
“Thật, anh chắc chắn.”
“Yay!”
Khi tôi gật đầu, Emma-chan trông rất vui và hài lòng.
Và rồi em ấy cọ má vào ngực tôi giống như một con mèo vậy
Về tiếng Nhật, vì cha mẹ họ đang dạy Charlotte-san, tất nhiên họ cũng sẽ dạy Emma-chan.
Bên cạnh đó, Charlotte-san có vẻ chăm sóc Emma-chan rất tốt, và nếu em ấy muốn học tiếng Nhật, cô ấy sẽ dạy nó cho em ấy.
Hơn nữa, đây là Nhật Bản, Emma-chan sẽ có thể nói chuyện tự nhiên khi sống ở đây.
Vì vậy, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi Emma-chan có thể nói tiếng Nhật.
“............”
“Có chuyện gì vậy?”
Khi tôi đang nghĩ về khuôn mặt dễ thương và ngọt ngào của Emma-chan khi rúc vào người tôi, Charlotte-san nhìn tôi và tôi lên tiếng.
Cô mở miệng với với vẻ mặt đầy ấn tượng.
“Không, mình hơi ngạc nhiên khi em ấy thực sự thích cậu đến vậy…”
“Ồ, em ấy rất thân thiện, phải không?”
“Không, Emma là một đứa rất kén chọn, cậu biết không? Ít nhất, mình chưa bao giờ thấy em ấy được nuông chiều bởi bất kỳ ai ngoài gia đình như thế này. “
Điều đó rất bất ngờ.
Em ấy có vẻ là một đứa trẻ rất được nuông chiều và thích được nuông chiều, nhưng có phải thực sự như vậy không?
Tôi không khỏi ngạc nhiên nhìn Emma-chan.
Sau đó, Emma-chan nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào em ấy và quay đầu lại.
Và rồi―
“Ehehe~”
Em ấy nở một nụ cười rất dễ thương và vùi mặt vào ngực tôi một lần nữa.
Con bé đúng là một đứa trẻ dễ thương mà.
Khi tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy, em ấy thậm chí còn nở một nụ cười đáng yêu hơn.
Tôi muốn chiều chuộng em ấy mọi lúc.
“Mình tự hỏi làm thế nào mà Emma lại yêu mến cậu đến vậy.”
“À thì, mình đã cho em ấy xem vài video về mèo…”
“Video về mèo?, Đúng là Emma yêu mèo, nhưng mình nghĩ điều đó không đủ để làm con bé gắn bó với cậu đến vậy…”
Như tôi đã nói, là một người chị, Charlotte-san bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc liệu rằng em gái mình quá thích tôi hay không.
Và rồi― cô nở một nụ cười dễ thương.
“Có lẽ vì Aoyagi-kun rất tốt bụng nhỉ.”
“Cái gì? Tại sao lại như vậy?”
Tôi bị bất ngờ trước nụ cười đáng yêu của Charlotte-san và hỏi mà không cần suy nghĩ.
“Đó rất có thể là lý do tại sao Emma yêu mến cậu. Sau cùng thì, Aoyagi-kun là một người rất tốt bụng mà.”
“Vậy sao?”
“Vâng.”
Khi tôi nghiêng đầu và hỏi lại, Charlotte-san gật đầu với một nụ cười rất dễ thương.
Thành thật mà nói, tôi không thực sự hiểu bản thân mình khi mọi người nói tôi tử tế.
Tuy nhiên, cô ấy dường như đánh giá cao tôi.
Điều đó khiến tôi rất hạnh phúc.
Ba chúng tôi vừa đi trò chuyện.
Charlotte-san mỉm cười vui vẻ khi chúng tôi nói về những chuyện vụn vặt đã xảy ra ở trường, và Emma-chan có vẻ đang có tâm trạng tốt khi lắc lư cơ thể.
Mặc dù chỉ mới gặp họ hôm nay, tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên họ, cứ như thể tôi muốn ở lại với họ mãi.
Nhưng rồi―
“Tại sao cậu lại đột nhiên giữ khoảng cách với tớ vậy, Charlotte-san?”
Mặc dù trước đó chúng tôi vừa trò chuyện vui vẻ nhưng Charlotte-san đột nhiên giữ khoảng cách với tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy...?
“À, ừm... Không có lý do cụ thể nào cả…”
Mặc dù nói rằng không có lý do gì, Charlotte-san vẫn tiếp tục giữ khoảng cách xa hơn
Tôi nên làm gì, tinh thần của tôi đang suy giảm nhanh chóng.
Tôi không nghĩ mình sẽ có thể hồi phục nếu cô ấy bắt đầu ghét tôi. Có phải tôi đã nói điều gì xúc phạm cô ấy không…?
“Xin lỗi…”
“T-tại sao cậu lại xin lỗi...?”
“Không, tớ cảm thấy như mình đang làm cậu khó chịu thôi…”
Tôi nói điều này với vẻ chán nản, và Charlotte-san trông rất bối rối.
Dù giữ khoảng cách với tôi nhưng cô ấy vẫn ân cần. Charlotte-san thực sự là một cô gái tốt bụng.
Và tôi phải làm gì bây giờ khi một cô gái tốt bụng như vậy ghét tôi?
Cảm giác như tôi đang suy sụp...
“U-Umm... cậu hiểu lầm rồi... tớ giữ khoảng cách không phải bởi vì tớ không thích cậu đâu, Aoyagi-kun…”
Charlotte-san nói với một nụ cười bối rối sau khi nghe những lời của tôi.
“Nếu vậy, sao cậu lại vẫn giữ khoảng cách thế?”
Đôi mắt Charlotte-san đảo quanh như thể không biết có nên trả lời hay không
Cuối cùng, cô lấy tay che miệng và nói với giọng nhỏ nhẹ, xấu hổ.
“Tớ đột nhiên nhớ rằng mình đã đổ mồ hôi vì chạy xung quanh... Aaa, xấu hổ quá đi…”
Mặt Charlotte-san đỏ bừng và cô ấy lầm bầm với giọng nhỏ dần.
Đúng như dự đoán, ngay cả một cô gái như cô ấy cũng lo lắng về việc có mùi mồ hôi.
Charlotte-san dễ thương quá đi mà...
―Sự dễ thương của cô du học sinh xinh đẹp đang xấu hổ khiến suy nghĩ của tôi như dừng lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi bị đánh bại bởi sự dễ thương của Charlotte-san, một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm giữa chúng tôi.
Tôi không thể nhìn vào mặt Charlotte-san được nữa, và Charlotte-san vẫn giữ khoảng cách với tôi, có lẽ cô ấy vẫn đang lo lắng về mồ hôi của mình.
Về phần Emma-chan, em ấy đã ngủ quên trong vòng tay tôi.
Em ấy có một tinh thần khá thoải mái nhỉ.
""―U-ừm...""
Sự im lặng khó xử này phải bị phá vỡ, nhưng hai chúng tôi lại lên tiếng cùng lúc
Tôi nhanh chóng mở miệng, nhưng ước gì tôi ngậm miệng lâu hơn một chút.
"Xin lỗi, sao vậy?"
"À, không... Aoyagi-kun, cậu có chuyện muốn nói đúng không?"
"Không, không có gì đâu. Tớ muốn nghe Charlotte-san nói."
"Không, tớ cũng không có gì... Aoyagi-kun, tớ sẽ nghe những gì cậu nói."
Chúng tôi tiếp tục chuyền cho nhau.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sự khó xử sẽ chỉ tăng lên mà thôi. Vì vậy tôi quyết định đổi chủ đề.
Vì Emma-chan đang ngủ, nên chúng tôi cũng trở lại dùng tiếng Nhật.
"Ừm... Cậu đã quen với lớp học chưa?"
"Để xem nào... Thành thật mà nói, tớ vẫn chưa quen với nó."
Vâng, đúng vậy. Rốt cuộc, cô ấy mới từ nước ngoài đến hôm nay. Kể cả cô ấy nói đã quen rồi, thì nó giống một lời nói dối hơn, tại sao tôi lại đưa ra chủ đề này chứ.
Bầu không khí vốn đã xấu hổ, và bây giờ có lẽ tôi đang lo lắng vì có Charlotte-san ở đây.
Chủ đề này là một thất bại.
Tôi cần phải nói về một cái gì đó khác...
Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều này, Charlotte-san nhìn tôi.
Vì vậy, tôi cũng nhìn cô ấy, và cô ấy từ từ cúi đầu.
"―Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay."
Và những gì cô ấy nói là một lời cảm ơn.
Có lẽ cậu ấy đang ám chỉ đến việc tôi đã bảo vệ Emma-chan.
"Tớ hy vọng cậu sẽ không cảm ơn thêm một lần nữa, việc cứu Emma-chan cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, với lại cậu đã cảm ơn tôi trước đó rồi."
"Không, tất nhiên tớ muốn cảm ơn vì Emma, nhưng tớ cũng muốn cảm ơn vì cậu đã che chở cho tớ ngày hôm nay."
Nghĩ lại thì, cô ấy biết tôi đang bao che cho cô ấy hả.
Lúc đó tôi đã phớt lờ nó trong phòng giáo viên vì Emma-chan, nhưng thành thật mà nói, thật xấu hổ khi cô ấy biết tôi làm vậy để bảo vệ cô ấy.
Vì vậy, tôi chỉ muốn nó kết thúc như nó vốn có...
Nhưng nếu nó đã được nhắc đến rồi thì cố gắng che đậy nó là không tốt.
Bên cạnh đó, nếu có sự hiểu lầm về những gì đã xảy ra thì tôi muốn làm sáng tỏ sự nó, và có lẽ đây chính xác là thời điểm thích hợp để làm điều đó.
Tôi hơi xấu hổ, nhưng tôi nhìn vào mắt Charlotte-san và mở miệng.
"Mời mọi người là điều tốt nhưng không nên ép buộc họ. Nhưng Akira không có ý gì xấu đâu nên hãy tha thứ cho nó nhé."
Akira chỉ muốn giúp Charlotte-san hòa nhập vào lớp càng nhanh càng tốt, và khi cu cậu nói rằng có thể mang theo em gái cô ấy cũng được, điều đó cũng là từ lòng tốt.
Cu cậu sẽ không coi Emma-chan như một mối phiền mà sẽ thực sự chào đón em ấy.
Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm và cho rằng cu cậu ép cô ấy đến bữa tiệc.
"Vâng, tớ hiểu. Tớ đã rất hạnh phúc khi tôi nghe nói rằng mọi người sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng. Nhưng Emma đang ở nhà một mình, và tớ sợ đem đứa trẻ không biết nói tiếng Nhật này đến dự tiệc sẽ làm em ấy sợ nên tớ đã từ chối. Aoyagi-kun không chỉ bảo vệ, mà còn thuyết phục mọi người vì một lý do khác để tớ không phải bận tâm về điều đó, phải không? Tớ xin lỗi vì đã làm cho Aoyagi-kun trông giống kẻ phản diện nhé."
Charlotte-san cúi đầu xuống như muốn xin lỗi sau khi bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Tôi nghĩ mình đã làm tốt vào lúc đó, nhưng ngược lại, tôi dường như đã khiến Charlotte-san cảm thấy có trách nhiệm.
Mọi chuyện sẽ không thành ra thế này nếu tôi không bị chú ý, nhưng Charlotte-san có vẻ rất nhạy bén.
"Đừng lo lắng về nó. Tớ chỉ làm những gì tớ muốn làm, và không có vấn đề gì. Dù sao đi nữa, tớ sẽ cảm thấy tệ nếu cậu cứ lo lắng về điều đó."
"... Cậu thực sự rất tốt bụng, Aoyagi-kun. Tớ hiểu rồi, tớ sẽ cố gắng không bận tâm. Nhưng đổi lại, hy vọng cậu sẽ chấp nhận lòng biết ơn của tớ."
Charlotte-san, miệng nở một nụ cười dịu dàng, nói điều này với tôi trong khi chắp tay lên ngực mình.
Nụ cười của cô ấy đẹp và đáng yêu đến mức tôi cứ tưởng cô ấy là một thiên thần.
Và tôi hơi xấu hổ khi nghe cô ấy được cảm ơn một cách cởi mở như vậy.
Tính cách của Charlotte-san rất chân thành, nhưng tôi, người không quen với việc được cảm ơn quá nhiều, cảm thấy hơi choáng ngợp.
Trên hết, nụ cười của Charlotte-san thực sự quá dễ thương để nhìn trực tiếp.
"Ừm, đúng vậy... Tớ hiểu rồi."
Tôi đáp lại trong khi ngoảnh mặt đi, không thể nhìn vào mặt cô ấy được nữa.
―Sau đó, không khí cũng nhẹ nhàng đi và chúng tôi trò chuyện cho đến khi tới căn hộ của tôi.
"Ừm... Charlotte-san và Emma-chan cũng đi vào trong à...?"
"Vâng."
Charlotte-san trả lời ngay lập tức với một nụ cười không hề có dấu hiệu do dự.
Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại mỉm cười sảng khoái như vậy.
Không, tôi không thể hiểu tại sao cô ấy muốn đến nhà tôi ngay từ đầu.
Có phải người nước ngoài đều thân thiện như vậy?
Học sinh ở Nhật Bản thường sẽ không bao giờ đến nhà người khác giới vào ngày họ gặp nhau.
“Sự khác biệt về văn hóa thật đáng sợ”...
Khi tôi bước lên cầu thang, Charlotte-san đi theo phía sau tôi với một nụ cười.
Chúng tôi đi thẳng lên tầng ba, nơi phòng tôi tọa lạc.
Charlotte-san có vẻ vẫn lo lắng về mồ hôi của mình, nhưng cô ấy dường như không bận tâm đến việc đến nhà tôi.
Có phải cô ấy không coi tôi là đàn ông?
Nhìn thấy Charlotte-san dửng dưng như vậy, tôi đã bị sốc đến tận xương tủy.
"Đây là... phòng của tớ…"
Cuối cùng tôi cũng đến trước phòng và thông báo cho Charlotte-san biết.
Giọng tôi khàn đi vì lo lắng.
Tôi đã hoang mang hơn trước khi tôi đến nhà, nhưng ngay khi đến nơi, sự căng thẳng lập tức dâng lên.
Lần đầu tiên mời một cô gái đến nhà đã đủ căng thẳng rồi chứ đừng nói đến một cô gái xinh đẹp như Charlotte-san.
"Được rồi. Ah― chờ một chút. Tớ sẽ mở cửa ngay."
Charlotte-san nói với một nụ cười và bắt đầu và bắt đầu lục cặp sách của mình.
Khi tôi quan sát cô ấy, một câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi.
Tại sao cô ấy lại có chìa khóa căn hộ này?
Và tại sao cô ấy lại vươn tới cánh cửa của phòng bên cạnh?
Tôi nhìn Charlotte-san với những câu hỏi như vậy trong đầu, nhưng cô ấy dường như không chú ý đến tôi và đang cố mở ổ khóa cửa phòng bên cạnh.
Và rồi―.
"Mở rồi."
Sau khi ổ khóa được mở, Charlotte-san xuất hiện trước mặt tôi với nụ cười hạnh phúc.
"Ồ, được rồi..."
Tôi gật đầu trước những lời của cô ấy, nhưng sự bối rối làm tôi không thể tìm được từ nào để nói.
―Thành thật mà nói, tôi đã nhanh chóng đi đến kết luận làm thế nào cô ấy có thể mở khóa căn phòng bên cạnh.
Tuy nhiên, tôi bối rối vì tình huống này gần như không thể tin được.
"Fufu― Thực ra tớ sống ở căn phòng bên cạnh Aoyagi-kun đó."
Charlotte-san mỉm cười, như thể một đứa trẻ tinh nghịch đã thành công trong trò đùa của mình.
Tôi choáng ngợp với những cảm xúc khó tả. Đây chắc hẳn là điều mà Miyu-sensei đã nói đến khi cô ấy nói rằng điều gì đó thú vị sẽ xảy ra.
Đó là lý do tại sao Charlotte-san trông rất hài lòng ở trường.
Cô ấy có lẽ đã nghe từ Miyu-sensei rằng nhà của chúng tôi nằm cạnh nhau.
Tôi sẽ không bình luận gì về luật bảo vệ thông tin cá nhân hoặc vi phạm quyền riêng tư.
Tôi nghĩ Miyu-sensei có lý do riêng để làm những việc này.
Nhưng nghiêm túc mà nói… Chuyện quái gì đã xảy ra hôm nay vậy ?
Không chỉ một cô gái xinh đẹp trông giống như bước ra từ tranh vẽ đến học cùng trường, mà chúng tôi thậm chí còn học cùng lớp.
Và khi tôi giúp đỡ một cô bé bị lạc mà tôi gặp trên đường về nhà, em ấy tình cờ lại là em gái của cô gái này.
Không chỉ may mắn được quen biết cô du học sinh xinh đẹp mà cô ấy còn sống ngay bên cạnh...?
Tôi nghĩ rằng tôi đã sử dụng hết may mắn cả đời của mình trong ngày hôm nay...
―Tôi bắt đầu lo sợ cho tương lai của mình sau những chuyện đã xảy ra.