Chương 01 (Part 7)
Độ dài 3,002 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-20 22:15:20
Ngắm hoa
Sau bữa tối, tôi vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm với lại Aoi.
“Hôm nay, sakura đẹp quá chừng ha~”
Do khí hậu của năm nay hay sao mà sakura nở muộn hơn hằng năm. Ở lễ nhập học thì vẫn còn là nụ, vậy mà được khoảng 1 tuần thì cuối cùng cũng đã nở.
“Phải ha. Cũng đang bắt đầu rơi rồi, trong tuần này có lẽ là lần cuối để ngắm không chừng.”
“Tớ muốn đi ngắm hoa ghê.”
“À~, được đấy.”
“Cùng mang theo bentou luôn. Mà quanh đây ngắm hoa ở chỗ nào thế.”
“Nhắc mới nhớ mọi năm, tớ thấy nhiều người trải tấm bạc rồi ngắm hoa ở bãi sông gần đây.”
Thật ra bọn tôi đang nói chuyện với nhau bằng cách nào đó thôi, chứ không cụ thể đến mức như thế đâu. Chỉ là, nó lọt vào rất rõ vào tai của một người. Đó là mẹ tôi.
“Ngắm hoa!? Cùng đi nào! Ngắm hoa! Nè nè ba nó ơi! Nghe chưa? Cuối tuần mình đi chứ? Cùng đi nhé! Bọn trẻ muốn đi kìa!”
Khoảnh khắc tiếp theo, buổi ngắm hoa địa ngục cùng với cha mẹ đã được kiên quyết quyết định. Cho xin đi mà.
Tuy nói thế thôi chứ cũng đã trải qua tiệc BBQ địa ngục với ba mẹ rồi còn gì.
Tôi nhìn sang Aoi thì thấy cô ấy đang cười khổ.
Con đường dọc theo con sông hạng nhất gần nhà tôi rợp bóng cây anh đào, khiến nơi đây trở thành điểm ngắm hoa anh đào hàng năm.
Địa điểm được ba mẹ, dường như là muốn vừa nhậu vừa ngắm hoa, quyết định nhanh chóng ở nơi vô cùng gần.
Ngày chủ nhật. Mẹ tôi đã ở trong nhà bếp từ sáng.
Nhà tôi bình thường nhồi nhét rất nhiều cơm vào bentou, nhưng mà mẹ tôi nói「Vì có Aoi-chan mà」này nọ rồi làm thêm cả sandwich. Những món khác gồm xúc xích và karaage, khoai tây bơ, thịt hun khói phô mai cuộn này nọ, rồi cả những món nhấm để nhậu nữa.
Bất đắc dĩ mà cả nhà tôi cùng nhau rời khỏi nhà và đi đến bờ sông.
“Á rà cây Sakura lớn quá! Ở đây nhé! Mình dừng ở đây nào!”
Mẹ tôi nhanh chóng quyết định chỗ ngồi rồi thì trải tấm bạc rộng ra dưới bãi cỏ bờ sông.
Tôi thì thấy nếu ở bên trong một chút nữa thì tuyệt. Vì đây là nơi mà những người qua lại đều thấy hết cả.
“Ưwa, Yuu, trông mặt cậu chán thế.”
Aoi, với bộ váy nhuộm màu của mùa xuân, khẽ bắt chuyện với tôi rồi cười khúc khích.
Vì không phải ba mẹ của mình nên Aoi không có phản đối đến như thế, nhưng mà dù đã trở thành học sinh cao trung rồi mà còn gia đình tập hợp lại rồi bị bắt làm chuyện giống như là đi picnic ở địa phương ấy, đau về mặt tinh thần lắm còn gì. Theo một nghĩa khác thì, tôi chẳng muốn bị đám ở chung trường thấy lúc tôi ở riêng với lại Aoi đâu.
Ngày trước thì tôi từng ghét cái cảm giác khi mà sự căng thẳng tăng lên, nhưng mà đỡ cái dạo gần đây tôi đã có thể nghĩ ‘Aoi ở cạnh mình thật là tốt quá’, chứ chẳng riêng mỗi bản thân.
“Vậy thì, ba nó ơi, cạn ly!”
Vừa đến tức thì, mẹ tôi chầm chậm uống hớp bia.
Sau đó ba tôi quả nhiên cũng uống hớp bia.
Mượn danh là đi ngắm hoa nhưng có ngắm sakura đâu. Chỉ có thể thấy bọn họ đến để nhậu thôi.
“……Cái người đó từ xưa đã như thế rồi. Không phải kinh à? Thì bởi thường sấy khô rong biển mà……”
Mẹ tôi đứng dậy, kế đến nhấp từng ngụm bia và đang kể về cái người thú vị ở chỗ làm suốt. Nhưng mà dù cho đến đoạn hài rồi, bả vừa nói vừa tự mình cười phá lên làm tôi chẳng hiểu đang nói gì nữa, nên chẳng thấy thấy hài ở chỗ nào. Chuyện cũng chẳng rõ ràng gì cả.
Ba tôi thì im lặng mà vừa cho đồ nhắm vào miệng, vừa uống bia, thậm chí mang cái cảm giác mà tôi không biết ổng có nghe hay là không nghe chuyện của bả không nữa. Nhưng mà họ như thế này mà đến với nhau, nên dù không hợp đi chăng nữa cũng là một cặp vợ chồng thân thiết.
Tạm dừng câu chuyện rồi, mẹ tôi lại lại mở nắp lon bia, vừa say, vừa hướng ánh mắt vô hồn sang tôi và Aoi.
“Yuu và Aoi cũng vậy, nhìn thế này thật sự đã……”
Nếu đến đoạn đó rồi, mẹ tôi uống ngụm bia nữa, rồi khiến cho ánh mắt mình lạc lối.
“Thật sự đã lớn rồi ha~. Ừm! Hợp nhau lắm~! Không có đứa nào hợp như thế này bằng 2 đứa đâu~”
Giữa『Đã lớn』và『Hợp nhau』hoàn toàn chẳng có mối quan hệ nhân quả nào cả. Chỉ là lời nói sáo rỗng khi xỉn thôi.
Mẹ tôi sau đó cũng cứ để cơn xỉn mà kể như là một khẩu súng liên thanh về những chuyện nào là tôi dễ thương như thế nào lúc còn bé, hay những chuyện về cái lúc mà tôi còn chẳng nhớ đến.
Nếu là trong phim Mỹ thì cũng có câu「Nếu như không bị nhét một cái lon dài vào miệng thì chẳng thể dừng được cái miệng nói như thế đâu」rồi.
Nhất thời thì bả cũng là mẹ, nên dù cho bia rượu có tai hại như nào đi nữa, tôi vẫn muốn nghiêm túc nhét cái miếng sandwich vào để làm cho bả im lặng.
Nhưng mà đang ở hiện trạng chẳng thể làm chuyện đấy. Và tôi quyết định tự mình thoát khỏi cái không gia ác ma này.
“Nhắc mới nhớ ở đằng kia có cái cửa hàng xe tải, con đi xem đây ạ.”
“Ể, tớ muốn xem.”
Aoi, hiện vừa cười vừa nghe chuyện của mẹ, nhìn sang tôi rồi phản ứng.
“Đi thôi.”
Nhân cơ hội, tôi kéo tay của Aoi, đứng dậy khỏi tấm trải mà ba mẹ đang ngồi nhậu.
Dù đi rồi, nhưng mẹ còn nói câu chán ngắn chỉ khiến tôi bực bội như là「Á rà á rà, vậy vậy~, phần còn lại giao cho đôi bạn trẻ đấy……!」. Giận tím người thật.
Khi ra khỏi bầu không khí ma mị mà mẹ tôi tạo ra rồi thì đằng đó rõ là một ngày xuân có tiết trời dễ chịu.
Những cánh hoa anh đào đang bay lả tả dưới ánh mặt trời, sau đó chất đống trên con đường nhựa.
Dọc theo con đường ở phía trong có những tán cây anh đào cách đều nhau, lác đác những cửa hàng xe tải đang mở bán.
“Aoi, tớ ngửi thấy mùi thơm của thịt từ đằng đó.”
“Ể, tớ biết gì đâu……”
“Cái này là mùi xúc xích nướng đó.”
“Không biết phải mũi tớ bị nghẹt hay không nữa……”
Aoi hít hít ở bên sườn tôi.
“Không phải tớ mà là xúc xích!”
“Đâu, tớ chỉ xác nhận xem mũi có đang bị nghẹt hay không thôi……”
“Nhất định là còn cách khác để xác định mà.”
Aoi nhắm mắt lại, rồi lại lần nghiêm túc hít hít bầu không khí.
“A, tớ biết không chừng……quả thật cái mùi này là……là xúc xích.”
Khi mà chúng tôi đi bộ đến hướng có mùi xúc xích thì cũng có những cửa hàng rải rác khác nữa.
Thịt bò xiên. Kebab. Bia tươi. Cơm thịt lợn. Xiên khoai tây xoắn ốc. Những gian hàng giống như gian hàng buổi tối của lễ hội mùa hè nhưng chỉ khác mỗi tí đang xếp cạnh nhau.
Những cánh hoa anh đào vẫn cứ tiếp tục bay lả tả trên đầu tôi hay Aoi đang đi bộ cùng nhau.
“Yuu, không phải ở đó sao?”
Aoi phát hiện ra nơi tỏ ra mùi thơm mà bị nghi là gian hàng xúc xích.
Cất công xác định được vị trí rồi nên tôi và Aoi đã mua mỗi người một cây.
Khi ngồi xuống băng ghế gần đó và ăn thì đột nhiên Aoi nói「Nhìn đằng kia kìa」, rồi chỉ cây xúc xích đang ăn dở sang hướng bên đường.
Ở đó có hai đứa là Akahori và bạn cùng lớp là Yoshida Manaka.
Tuy không rõ sự tình, nhưng mà Yoshida thì đang bồn chồn mà hơi cúi xuống, còn Akahori thì đứng khoanh tay giống như tư thế sẵn sàng vậy.
Yoshida là một cô nàng xinh đẹp dáng cao, khi đứng cùng với thằng Akahori thì sự chênh lệch chiều cao rất cân bằng, hai người bọn họ đang đi dưới tán cây anh đào mà ấn tượng giống như là trong truyện tranh thiếu nữ vậy. Nhìn phát là hiểu đang tận hưởng thanh xuân liền.
“Nhắc mới nhớ thằng đấy……đào hoa mà nhỉ.”
“A, nhắc mới nhớ đúng thật ha.”
Aoi cũng đồng ý giống như nhớ ra vậy. Cái tướng của nó khi ở bên cạnh Yuta tếu quá nên là tôi quên bẵng đi chuyện đấy.
“A~, Sukune……! Chào cậu nhé!”
Akahori nhận ra tôi rồi thì nói thật lớn và to, rồi chạy đến chỗ này.
Bình thường thì nó là một đứa con trai lịch sự, gần gũi với lại toàn thể con gái, vậy mà hiếm khi lại làm cái vẻ mặt như bỏ chạy trông cuống quít.
“Chứ không phải mày đến cùng với cô ấy à.”
“Đâu nào. Tao bị tóm đấy chứ. Mày cứu tao rồi đấy~. Cho tao ngắm hoa cùng nhà mày với.”
“Được thôi. Mày đến thì mẹ tao cũng vui, tiếp bả giúp tao đi.”
Akahori vừa đi, vừa giải thích tường tận.
“Khi tao định về sau khi làm thêm thì Yoshida-san đã đứng trước cửa tiệm rồi. Rồi từ đó cứ ở cạnh tao suốt……Do không biết chỗ như là nhà của cổ nên là tao vừa tán dóc, vừa cố thoát khỏi đấy chứ……Nhưng chẳng biết tự lúc nào lại thành ra thế này……”
Tôi nhớ không lầm thì thằng Akahori đang làm thêm tại quán cà phê tại nhà ga chỗ địa phương nó.
Con trai đào hoa trông vất vả ghê. Nhưng mà, thằng Akahori có kỹ năng đối nhân với lại con gái, vậy mà hiếm khi nào thấy nó đang khó khăn đến như thế này.
“Tao nghĩ tốn kha khá thời gian rồi sau đó lịch sự từ chối là sẽ không sao……nhưng mà Yoshida-san, đáng sợ lắm~”
“Gì mà đáng sợ hả?”
“Nói sao đây ta, cảm xúc cao dị thường……”
“Aa……”
Đúng thật dù có nhìn từ xa, tôi cũng cảm nhận được cảm xúc tình cảm rất cao của cổ. Có thể nói mang cảm giác đang hao tổn tâm trí vậy.
Mặt khác, tôi có cảm giác đã hiểu được phần nào lý do tại sao thằng Akahori lại đổ Yuta rồi.
Yuta nhìn thoáng qua thì điềm đặn đấy, nhưng thực tế lại khô khan về mặt tình cảm, rất vô tư lự. Đến mức khô queo ấy.
Cổ tuy là có mấy người bạn nhưng mà cũng hoạt động độc lập, nếu như muốn trò chuyện thì cũng sẽ nói với Aoi. Có thể cảm nhận được sức mạnh cốt lỗi quyết tâm của bản thân mà không xu nịnh ý kiến hay thứ mà người khác thích.
“Muốn gặp Yuta quá……”
Akahori cũng nhớ lại hay sao mà nó cứng cỏi lẩm bẩm dù đã bị cổ từ chối.
“Nè~ Akahori, nhìn cái này đi.”
Hiếm khi mà Aoi bắt chuyện với Akahori rồi cho nó xem điện thoại của cổ.
“Ể, cái gì mà dễ thương thế này! Tsukishiro-san, cậu cũng gửi tớ cái này nhé!”
Tôi cũng dòm vào thì thấy bức ảnh Yuta mặc thường phục đang làm động tác chữ V trước cái bánh kem.
Akahori kêu lên rất ư là hưng phấn.
“Cái này là SSR……! Tớ muốn……Tớ muốn tớ muốn. Tsukishiro-san, nhé. Cái này nạp bao nhiêu tiền mới có được thế?”
“……Tự tiện gửi cho cậu thì Sakura sẽ không thích đâu nên là không.”
“Vậy thì bây giờ chỉ 10 giây thôi xin hãy cho tớ xem với!”
Thằng Akahori nhờ vả và nhận lấy smartphone của Aoi rồi thì nó làm cái chuyện không tưởng là lấy smartphone ra chụp lại màn hình smartphone.
“Ưwaa……”
Thấy hơi tởm chút nhưng mà tôi an tâm vì nó vẫn là Akahori như mọi khi.
“Akahori này, cậu theo đuổi Sakura từ trung học à?”
“Đâu, không có chuyện đó đâu. Cho đến năm 3 trung học hầu như chưa từng nói chuyện mà. Lên năm 3 lần đầu tiên ngồi kế nhau, nhìn vào vở cậu ấy thì thấy chữ cậu ấy cực kỳ đẹp và ngăn nắp……”
“Đừng có nói mày vì chuyện đó mà……?”
“Không, không phải vì tao xem vở rồi trở nên thích nhỏ đâu. Từ sau đó chỉ có hứng thú rồi bắt đầu bắt chuyện thôi……nhưng mà, thứ như động lực để tao thích nhỏ, chẳng phải là chuyện như thế sao?”
Từ sự lưu luyến của Akahori mà tôi đã tự ý nghĩ đã có drama hay nguyên cớ gì đó dữ dội lắm, nhưng mà lại chả có gì cả khiến người oải hết sức.
Cảm nhận được tôi uể oải hay sao mà thằng Akahori nói thêm vào với khẩu điệu biện minh.
“À đâu, tao, ngay từ đầu……có chút không thích con chữ của bản viết tay từ người quen.”
“Ể, bộ có đứa không thích thứ như thế à?”
“A~……nói làm sao nhỉ, ví dụ như, tình cờ thấy được nội tâm trong bản viết chi chít chữ của một nhỏ ít nói, cảm xúc chợt thắt lại như thể đã lỡ trông thấy bên trong nhỏ ấy.”
“Bộ mày đã từng nhận thư tỏ tình viết tay mà tràn đầy xúc cảm rồi hả?”
“Ừm, cũng có đó. Nhưng mà ví dụ nhé, có thứ như tính cách mail, hay là tính cách ký tự xuất hiện trên mạng xã hội mà đúng chứ. Nhìn chúng rồi sẽ nghĩ giống như kiểu ‘Ồồ, tính cách của thằng này sẽ như thế này ha’ chẳng hạn. Cái đó thì tuy là không sao cả, nhưng khi chúng là chữ viết tay thì tao dở tệ luôn.”
Nói thật thì tôi chẳng hiểu mấy, nhưng mà tôi đã có cảm giác tồi tệ lúc lơ đễnh mở cái thứ như nhật ký thơ ca kỳ quặc của mẹ khi mà bà để quên ở bàn ăn.
Cảm nhận được sự nguy hiểm của những con chữ『Đã nhiều năm trải qua từ ấy, đứa con tôi nay đã lớn khôn……』lọt vào mắt, tôi đã ngay lập tức đóng lại thành công. Cảm giác không muốn đọc thật lòng. Liệu có phải thứ giống như thế không nhỉ.
Không, lúc xưa tôi từng được ông mình cho xem nhật ký, nhưng câu chuyện lại được viết gọn gàng, có trật tự, nhìn rất là có mị lực, nên phần này có phụ thuộc nhiều vào quan hệ với nhân vật không chừng.
Dù là vậy, rốt cuộc cái mà Akahori nói tôi chẳng hiểu nó lại ăn khớp đến như thế đâu.
“Vở của Yuta……có ghi bình luận của bản thân vào đó nữa, và rồi, cứ thế mà nó mở ra. Không phải những dòng đấy được viết để cho xem, nhưng lại có sự trong sáng dù có bị nhìn đi nữa cũng chẳng sao ấy. Nhỏ đó là người thế đấy.”
“Có cảm giác tớ hiểu đó.”
Aoi im lặng lắng nghe từ nãy lẩm bẩm chen vào.
“Ể, thật chứ? Aoi hiểu hả?”
“Con chữ viết tay như thế nào thì tớ không biết, nhưng mà tớ cũng thích điểm như thế ở Sakura lắm.”
“A, thế à. Là như thế à.”
Tôi hơi có chút cuống quít vì tưởng nó là cảm giác thông thường chứ.
“Dù là lúc trung học đi nữa mà chẳng được nhỏ phát hiện gì hết. Cứ mỗi khi bắt chuyện là lại bị nhỏ làm cho cái gương mặt hơi chút trông khó chịu.”
“Vậy mà mày không nản lòng ha.”
“Yuta dù không thích đi nữa cũng cũng nhã nhặn đáp lại điều được hỏi mà……Là một con nhỏ rất tốt đấy. Chỗ đấy làm tình yêu tao dành cho nhỏ sâu đậm hơn.”
“Àà, rất ra dáng Yuta ha~”
Dù cho có thật lòng để lộ ra mặt mình không thích đi nữa, nhưng không phải vì thế mà lại bơ đi, quả là rất đúng chất của cổ.
“Và tao bị mày một lòng lợi dụng nhể.”
“Chuẩn rồi đấy!”
“Nói thẳng ra luôn hả mậy……”
Akahori vừa đi, vừa nhìn tấm hình lúc nãy đã chụp bằng smartphone mà cười nham nhở.
“Nhưng mà, mày không bỏ cuộc nhể. Nếu như không câu nệ chuyện Yuta thì mày đã lập tức có bạn gái rồi vậy mà.”
“Tao thật ra đâu có muốn bạn gái đâu.”
“Hểể~”
“Hồi lúc học trung học đã có mấy cô rồi, nhưng toàn phải quan tâm chú ý thôi nên chẳng vui tẹo nào cả……trông mệt nữa, tao sẽ cảm thấy vui hơn nếu như để nhiều nhỏ nuông chiều mình cơ.”
“Mày……thật lòng đến nỗi trông như sẽ bị đâm sâu lưng nhể……”
Có thể là lý luận của kẻ mạnh đấy, hoặc có lẽ mấy tay đào hoa cũng có khó khăn riêng của mình không chừng, nhưng mà trông như đấy là ý kiến mà nếu thằng Abukawa nghe được nó sẽ lộn cái bài lên cho xem.
Vừa trò chuyện vừa đi thì bọn tôi đã trở lại chỗ tất bạt ba mẹ ngồi ngắm hoa rồi.
“A~, Yuu, tưởng đi đâu ai ngờ lại dẫn ikemen đến……là cái cậu ưu tú nhỉ~”
“Chào buổi trưa. Lâu rồi không gặp hai bác ạ.”
Akahori nở nụ cười dễ chịu rồi thì cúi đầu chào hỏi. Nó là thằng rất nghiêm túc ở chỗ này, nên là tôi cũng kính trọng nó lắm. Dù để nó gặp ai đi nữa, tôi cũng có cảm giác an tâm là nó sẽ đối ứng tốt.
“Mà~, Akahori-kun……nếu ghép với Aoi-chan thì đúng là một cặp mỹ nam mỹ nữ ha……thật sự, xứng đôi vừa lứa~”
Có vẻ như bã đã quên khi nãy lời bản thân nói là đứa con trai mình hợp với lại cổ rồi.
Mẹ tôi vừa ngắm cặp mỹ nam mỹ nữ, vừa bắt đầu nhậu tiếp.