• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 17: Lời tỏ tình giữa làng?

Độ dài 972 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 07:51:59

“Wu? Guruah.” (Huh?Đó là đại ca.)

“Gurua, kuaan” (Đại ca, chào mừng trở về)

“Wafuh!?” (Eh!?)

“Kyu?” (Hah!?)

Những người ra đón tôi đứng hình khi nhìn thấy cô gái tóc đỏ đi cùng tôi. Cũng không trách được vì tất cả con người mà chúng tôi đã gặp ở trong rừng và ngoài đồng cỏ, đặc biệt là những mạo hiểm giả, sẽ ngay lập tức tấn công chúng tôi. 

Tôi rất vui vì đã gặp một con người có thể hiểu và nói chuyện, nên tôi đã chấp nhận Muriel, nhưng… có lẽ tôi đưa cô ấy về hơi sớm nhỉ?

“Um, tôi … làm họ lo lắng hả?”

Cô ấy hỏi với vẻ mặt tội lỗi.

Bó tay rồi. Tôi không muốn phải làm thế này nhưng tới lúc tôi phải sử dụng quyền lực và sức mạnh của mình rồi. 

“Guao wauoan, gauruaau guruuaaouh!!” (Cô gái này sẽ ở đây với chúng ta chỉ một đêm, nếu ai ý kiến gì thì bước lên đây!!)”

Tôi di chuyển về phía trung tâm và hét lớn.

Ở trong làng chỉ có Buster hoặc Ax là những người có đối đầu 1vs1 với tôi mà thôi. Cũng không nên đánh giá thấp Blazer nhưng nếu cậu ta không đánh lén được thì cũng không có gì đáng ngại.

Tôi đã định bụng rằng không có ai trong làng sẽ phản đối…Nhưng Buster đã tiến lên phía trước.

Eh, thật hả trời?

(Không, chắc chắn cậu ta muốn đấu với mình nên mới bước lên…)

Tôi nhìn chăm chăm vào cánh tay cơ bắp đầy lông đen của cậu ta. Tôi chưa từng đối đầu với Buster trong dạng này, liệu tôi có thắng nổi không nhỉ?

Tôi cảm thấy hơi bồn chồn nhưng cậu ta bất ngờ hét lên một câu vô cùng tàn nhẫn.

“…Guruo, guao guruaku!” (… Mọi người, đây là người phụ nữa của đội trưởng đấy!)”

Hả,,HẢ!?

“Garuoofuh!!” (CẬU NÓI TẦM BẬY GÌ ĐÓ!!)

Mọi người trong làng lộ rõ vẻ mặt buồn trong khi đó cô gái tóc đó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nghiêng đầu một cách đáng yêu.

……………

………

Tôi đã khiến Buster im miệng bằng nắm đấm của mình để giữ thể diện trước mặt mọi người. Sau khi đưa Muriel tới chỗ nghĩ ngay ngoài làng, tôi lặng lẽ trở về làng để ăn và sau đó tôi về hang riêng của mình.

Khu làng nằm ở một đồng cỏ có dạng hình cái cối với phần trung tâm trũng, các con dốc thoải xung quanh đầy những hang đào.

Đây cũng là một trong số chúng, trước khi tôi lên hai tuổi, tôi đã có một cuộc chiến để dành lấy cái hang này vì chủ của nó đã mất. Vẫn có những người như em gái tôi sống cùng gia đình, nhưng tôi đã đủ tuổi để ra ở riêng rồi nên tôi đã cuốn gói sang đây.  

Số lượng Kobold khu làng có thể chứa được khá hạn chế, một khi vượt quá số lượng giới hạn, vài cá thể sẽ buộc phải rời khỏi làng. Những cá thể đó sẽ đi sâu hơn vào trong rừng hoặc tìm kiếm nơi sinh sống tại bìa thảo nguyên, hoặc là họ có thể từ bỏ việc có con và sống vô gia cư cùng với bầy. Tại đây, mỗi cái tổ là một biểu trưng cho địa vị.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Huh, ở đây tối quá…”, dứt lời, Muriel đột ngột bước vào.

Cô ấy cầm một hòn đá phát sáng khi có ma pháp chảy qua nó. Khi ánh sáng ấm áp chiếu sáng tổ của tôi, cô ấy tò mò khám phá xung quanh.

“Hnnn, khá đơn sơ nhỉ.”

Ở đây chỉ có một cái đệm được làm tư cỏ khô để tôi ngủ thôi.

Trong lúc nhìn cô gái đang cố gắng tìm kiếm những thứ mới mẻ xung quanh, tôi lấy ra con dao đá của mình và viết lên mặt đất.

“Ngày mai, tôi sẽ đi cùng cô với khu vực gần làng Viel.”

Tình thế đã tới nước này rồi thì tôi chỉ còn cách lo cho cô ấy tới cuối cùng thôi. Và việc đó cũng nhằm mục đích nắm bắt vị trí của ngôi làng đó.

“Cảm ơn Archer.”

“Làm ơn đừng nói với ai biết vị trí của khu làng nhé, tôi mong Muriel không phải là loại ăn cháo đá bát.”

“Chắc chắn rồi, cậu có thể tin tưởng tôi. Tôi đáng lý đã bỏ mạng trong rừng nếu cậu không giúp tôi.”

Cô ấy gật đầu lia lịa.

“Tôi không kể cho người khác nghe về ngôi làng nhưng giả sử nếu tôi đủ sức …liệu tôi có thể trở lại thăm nơi này được không?”

Cô ấy sẽ không lui tới làng thường xuyên, nhưng vẫn sẽ khá rắc rối. Giữ liên lạc với con người có lợi những cũng có những rủi ro. Tuy nhiên, nếu tôi từ chối thì cũng có những mạo hiểm giả và các thợ săn khác tấn công ngôi làng.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi trả lời một câu mơ hồ.

“Nếu cô trở thành mạo hiểm giả cấp Bạc thì tôi không cần phải lo lắng việc cô chết trên đường tới đây nữa.”

“Uhm, tôi đã nhắm tới việc thăng cấp từ đầu, tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Liệu cô gái này có còn là mạo hiểm giả khi cô ấy lên được cấp Bạc hay không? Liệu rằng chúng tôi có còn ở làng khi thời điểm đó tới hay không?

Tất cả vẫn còn là ẩn số, nhưng tôi vẫn đặt ra một lời hứa. Đối với người chuyển sinh thành Kobold như tôi, có lẽ tôi vẫn muốn kết nối với con người theo một cách nào đó.  

Sáng tôi sau, năm người bọn tôi gồm Buster, Ax, Buster và tôi hướng về phía làng Viel cùng với Muriel. Chúng tôi vừa thám thính xung quanh vừa lần theo dấu vết của các động vật ăn cỏ. 

Bình luận (0)Facebook