Chương Kết: Có Được Setsuna
Độ dài 3,157 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:12:51
~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương kết được Update vào lúc 17h50. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
____________________________________________________
Trận chiến đã kết thúc. Những tên lính tấn công bộ lạc băng lang, cố kiếm tiền thông qua việc bán họ cho Ranalitta như nô lệ và trên hết là nhận điểm kinh nghiệm tăng cường bản thân, đã bị nghiền nát.
Sau đó, tôi gọi Freya, người đã đi làm chuyện đã được phân công, quay về và hội ngộ với Setsuna, cả ba người chúng tôi được mời vào làng của tộc băng lang.
Mặc dù Freya và tôi là con người, nhưng họ đối xử với chúng tôi như những người hùng và được chào đón nồng nhiệt. Tộc băng lang gửi lời tạ ơn đến tôi và cho tôi thức ăn cùng đá quý.
Có hơi kỳ lạ một chút, vì mặc dù tôi nghĩ họ sẽ cảm ơn chúng tôi, nhưng tôi nghĩ ít nhất thì họ sẽ nói rằng họ ghét con người.
Màn chào đón đã kết thúc và một người trong đám đông bước ra.
“Setsuna, con đã quay về trong vinh quang, thậm chí mang anh hùng [Kiếm] theo. Ta tự hào về con.”
Dường như đó là cha của Setsuna.
“Cha ơi, Setsuna…”
“Khi ta nghe rằng con bị bắt đi, ta đã hoàn toàn kinh ngạc. Ta nghĩ rằng con sẽ ổn khi tuần tra… nhưng đúng như ta đã nghĩ, con không thể làm một chiến binh. Đừng chiến đấu nữa. Hãy sinh con sau khi tìm được một người chồng và bảo vệ gia đình mình.”
Cha Setsuna ôm cô thật chặt. Kể cả khi đó là cha cô hay ai khác, thì nó cũng không ổn tí nào khi họ lại tùy tiện quyết định tương lai của cô ấy.
“Không thể được. Cô ấy có tài năng và nếu cô ấy muốn, cô ấy có thể mạnh hơn bất kỳ ai. Tôi chắc chắn điều đó.”
Vì thế mà tôi chen ngang vào cuộc đối thoại giữa cha con họ. Setsuna nhìn tôi. Mặc dù nó khiên tôi có hơi tệ trong việc chia cắt cha con cuối cùng đã được đoàn tụ với nhau, Setsuna là một người cần thiết và có năng lực.
“Cha, Setsuna sẽ đi với người này. Con sẽ rời bộ lạc băng lang và trở nên mạnh hơn trong chuyến đi. Nên hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của con.”
Setsuna tuyên bố điều đó trong khi nhìn thẳng cha cô. Điều này khác so với sự ích kỷ của một đứa trẻ, tôi có thể thấy đó là nguyện vọng của một người trưởng thành đang trở nên tự lập.
Điều kỳ lạ là, cô không hề miễn cưỡng bởi giao ước, nhưng ngược lại, Setsuna có vẻ như muốn đi cùng tôi từ tận đáy lòng mình.
“… ta hiểu rồi, nếu con chọn con đường này, ta sẽ không ngăn con. Anh hùng [Kiếm]-sama, liệu Setsuna thực sự có tài năng không? Đây là hành trình của một anh hùng nên nó chắn rằng sẽ rất nguy hiểm. Tôi có thể tin Setsuna có sức mạnh và năng lực để theo chân ngài không?”
Thật bình thường khi người cha lo lắng cho con mình như vậy, nhưng ông ta lo nghĩ liệu cô ấy có đủ mạnh để đáp ứng nhu cậu của tôi không. Điều đó ắt hẳn là một lối nghĩ riêng của tộc băng lang.
“Tất nhiên. Nếu cô ấy ở cùng tôi, cô ấy có thể mạnh hơn bất cứ ai. Không thể nhằm lẫn được.”
Thứ duy nhất cô ấy thiếu là cấp của mình. Nhưng, bức tường ấy đã bị xóa bỏ vào thời điểm cô quyết định nắm lấy tương lai của mình.
“Nếu đã như vậy, tôi không còn gì để nói như một người cha nữa. Xin hãy chăm sóc Setsuna… xin hãy nhận lấy thứ này.”
Cha Setsuna giao cho tôi một chiếc vòng cổ có đính một viên đá màu xanh. Tôi có thể cảm nhận ma lực mạnh mẽ từ nó. Đó là một pháp cụ, trên hết, nó còn là vật chất lượng cao. Nó chắc cũng đáng giá tầm vài trăm đồng vàng đấy.
“Đây là cái gì?”
“Đây là vật gia truyền của chúng tôi. Tôi đã dự định sẽ trao cho chồng của Setsuna khi con bé trở thành cô dâu. Tôi trao nó lại cho ngài.”
Vì ông ta nói tôi có thể có nó, nên tôi sẽ nhận tấm lòng của ông ấy. Nó có hiệu quả gia tăng ma lực cả bạn và không có rắc rối gì khi có nó cả. Sau đó, cha Setsuna nói cho tôi toàn bộ món mà cô ấy thích và ghét, thứ mà cô không giỏi và thói quen của cô khi cô cố tỏ ra mạnh mẽ để giấu đi vẻ yếu đuối của mình.
Tôi đã đúng đắn nhìn nhận ông ta là cha của cô ấy. Cô được yêu mến, nếu cô ở lại làng, rất có thể cô sẽ được được sống yên bình dưới sự bảo vệ của cha cô và một ngày nào đó có thể tìm được một người chồng cho mình.
Tuy nhiên, thời khắc cô chọn việc trả thù thì cô đã bước trên con đường đầy tanh máu với tôi rồi. Đối với cô, có lẽ đó là điều không may mắn.
Sau đó, tôi chia tay ông ấy và được mời đến nhà trưởng làng.
●
“Nhân dịp này, cảm ơn rất nhiều vì đã cứu làng của chúng tôi và đồng hương của chúng tôi nữa.”
Sau khi qua phòng khách, tôi ngay lập tức thấy được một người ra dáng trưởng làng, ông ta là một người đàn ông tộc băng lang tầm trung niên và cúi đầu xuống. Người này chính là trưởng làng.
“Nếu có thành ý như vậy, xin hãy thể hiện nó cho Setsuna ở đây này. Tôi đến đây vì nguyện vọng của cô ấy thôi.”
“Là vậy sao. Kể cả thế, tôi vẫn sẽ cảm ơn ngài và Setsuna, các vị đã làm rất tốt.”
Setsuna cúi đầu. Có lẽ tôi nên cho họ một lời cảnh báo và một vài lời khuyên. Vương quốc Dioral có lòng tự tôn khá cao, nên chúng sẽ không từ bỏ sau khi bị lật kèo ở đợt tấn công vừa rồi đâu. Nghĩ như thế, tôi bắt đầu nói, nhưng trưởng làng lại mở miệng.
“Anh hùng [Kiếm]-sama. Chúng tôi sẽ rời khỏi làng này và đến đất nước nằm ở xa hơn sau ngọn núi này, nơi mà tộc yêu tinh và tộc hỏa hồ ly sinh sống. Nếu là đất nước ấy, thì chúng tôi sẽ được chấp nhận thôi.”
“Quyết định sáng suốt đấy. Chừng nào các người còn sống ở đây, những cuộc tấn công khác sẽ lại đến thôi.”
“Đúng vậy, tộc băng lang là một bộ tộc đầy kiêu hãnh, đã sống sót bằng chính sức mình. Tuy vậy, đã đến lúc điều đó đừng lại rồi. Nếu cứ sống như thế này, chúng tôi sẽ bị xóa sổ.”
Dường như tôi không cần cho lời khuyên nữa, ông ta đã nắm được tình huống chuẩn xác và đúng đắn. Tộc băng lang có vẻ như đã nhận thức được sự hỗn loạn ấy.
“Về điều đó, liệu anh hùng [Kiếm]-sama có thể hợp tác với chúng tôi không? Nếu chúng tôi có được những kiếm kĩ ấy, chúng tôi sẽ có được một chuyến đi bình yên, và thêm vào đó, Setsuna có vẻ như đã có tình cảm rồi. Sẽ ổn nếu ngài lấy con bé làm vợ và sống một cuộc sống bình yên. Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ đối xử tốt nhất với hai người.”
Tôi im lặng gật đầu. Cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi, tôi nhìn thẳng về Setsuna, cô ấy ngoảnh mặt đi. Mặt cô ấy có hơi đỏ.
Ngay từ đầu, cô ấy đã thuộc sở hữu của tôi. Cô ấy không thể trở thành xiềng xích níu kéo được tôi.
“Là vậy sao. Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ rời đi vào ngày mốt. Vì chúng ta sẽ có một bữa tiệc vào hôm nay, nên xin hãy tận hưởng nó. Với toàn bộ sức mạnh của chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ làm hài lòng người hùng của làng.”
“Tôi mong đợi điều đó.”
Như thế, cuộc đối thoại của chúng tôi đã xong, chúng tôi kết thúc nó bằng việc nói chuyện phiếm.
●
Bữa tiệc diễn ra cho đến khuya. Rượu của tộc băng lang rất cay và nó làm cổ họng tôi nóng khủng khiếp. Mặc dù nó khác mạnh, nhưng nó vẫn khá ngon đấy.
Freya, uống mà không lo ngại gì, đã say khước, nên tôi để cô ta ngủ trong một căn phòng mà họ đã đưa chúng tôi.
Và giờ, tôi trốn khỏi bữa tiệc và đến khu rừng vào ban đêm. Ở khu rừng, tôi bảo Setsuna đặt hai tay lên một cái cây và từ phía sau bờ mông của cô ấy, tôi…
●
“… Hôm nay khá nhiệt nhỉ.”
“Yeah, vì sau một trận chiến, em sẽ rất phấn khích.”
Với khuôn mặt ửng đỏ, Setsuna sửa soạn trang phục của mình. Cấp giới hạn của Setsuna vẫn còn khá thấp, nên tôi sẽ cần tăng nó lên thường xuyên. Chỉ vì tôi nói rằng tôi không làm nó hôm nay, điều đó không có nghĩa là ngày hôm sau tôi sẽ làm được phần của ngày hôm qua.
“Setsuna cũng rất hưng phấn. Cực kỳ luôn.”
Tôi tự hỏi vì sao ngoại hình quyến rũ của một cô gái trẻ chưa trưởng thành lại làm tôi hứng tình đến thế. Không thể kiềm chế được sự thôi thúc của lòng mình, tôi hôn cô ấy và thưởng thức.
“Điều gì làm em ấn tượng khi tự làm bẩn tay mình với máu của kẻ mà em ghét?”
Setsuna nhắm mắt lại, siết chặt tay thành nắm và nói.
“Nó thật tuyệt. Cả tâm trí lẫn cơ thể em nóng ran lên như thể bị đốt cháy vậy, mỗi lần em vung vuốt, cảm giác ấy cứ thấp thoáng qua, nhưng khi em nhìn thấy những tên dó khóc lóc van xin, tôi đã vô thức sôi máu và khi em không thể di chuyển, em không thể kiềm hãm mong muốn được cười lên… Chỉ trong lúc ấy thôi, em đã thất thần, em giết và giết, nhưng khi chú ý đến nó, cơ thể em liên tiếp trở nên lạnh đi như thể nếu nó là một lời nói dối, tâm trí em trở nên một màu trắng và nước mắt cứ tuôn ra.”
Setsuna tự ôm chặt lấy cơ thể mình và như thể cô ấy đang sợ một điều gì đó.
“Hỗ~, ra là em hối hận à.”
“Em không có. Em đã luôn muốn làm thế. Nếu em không làm vậy, em đã trở nên điên loạn mất rồi. Em đã cho chúng nếm trải ít nhất một tí cỏn con những gì chúng ta đã chịu đựng.”
Ngược lại với những lời đó, vẻ mặt Setsuna trở nên tái nhợt.
“Nếu là thế, em lại sợ điều gì? Em đang sợ thứ gì?”
“Em không biết, nhưng, một điều mà em biết, chính là nó vẫn chưa đủ. Sự trả thù của Setsuna vẫn chưa kết thúc. Vì thế, sai khi tâm trí trở nên trắng xóa, em vẫn đuổi theo những tên cố trốn thoát. Kể cả thế, nó vẫn không đủ.”
Setsuna cười, nói rằng đó vẫn chưa đủ. Đúng vậy, trả thù là thứ như thế.
Setsuna có rất nhiều kẻ mà mình ghét. Tuy vậy, thứ cô mất vẫn không thể lấy lại, nên cô không thể thỏa mãn. Vì cô không cảm thấy vừa lòng, nên sự trả thù vẫn chưa kết thúc.
“Nếu thế, em nên phục thù cho thỏa lòng mình. Tộc của em vẫn có thể chiến đấu với vương quốc Dioral, bọn người đã chơi đùa với em, càng nhiều tùy ý em. Miễn là em vẫn ở cùng anh, thế thôi.”
”Nn. Em mong đợi điều đó.”
Tôi vuốt vẻ đôi tai sói của Setsuna và đầu của cô. Sau đó, cô nghiêng người sang phía tôi.
“Lời hứa của chúng ta, rằng anh sẽ cứu mọi người từ tộc băng lang và giúp em trả thù. Anh đã hoàn thành nó, nên Setsuna sẽ cho anh mọi thứ của mình.”
Tôi ngọt ngào cười. Setsuna sắp tiết lộ tên thật của mình. Cái tên khắc sâu vào tâm hồn của sinh linh ngoại trừ con người. Một khi tôi biết được nó, tôi có thể thao túng mọi thứ của Setsuna như ý mình. Setsuna sẽ là của tôi theo đúng nghĩa.
“Kaeruga-sama, tên, tên thật của Setsuna là…”
Tên thật của Setsuna là thứ khắc sâu vào tâm trí tôi và dùng cái tên đó, tôi câu dẫn một bản giao kèo ma thuật. Setsuna và tôi liên kết với nhau, với nó, Setsuna đã trở thành của tôi rồi.
“Cảm ơn. Setsuna, anh sẽ thương yêu em cho đến khi anh rời khỏi cõi đời này.”
“Nn, em mong muốn trở thành nô lệ của anh suốt đời. Rất có thể là vì đối với Setsuna, đó là hạnh phúc.”
Setsuna cười mặc dù đã bị ấn định sẽ là nô lệ suốt đời. Cô ấy đúng là bất thường.
Thế cũng tốt. Tôi có thể dùng cô ấy. Để ấy không bị hủy hoại khi bị dùng quá sức, tôi sẽ chăm sóc và yêu quý cô. Tôi xoa xoa đầu Setsuna, không phải để tăng cấp giới hạn lên, mà là đơn thuần là ham muốn, tôi thưởng thức cơ thể cô ấy vào lúc đó, Setsuna rên lên một âm thanh đáng yêu.
●
Sau khi chuyện đó kết thúc, chúng tôi vào một cái hang đá vôi ở sâu trong rừng để tôi có thể nói điều quan trong với cô ấy. Nơi đó có nước chảy ra từ mạch nước ngầm ở thành phố, đó cũng là khởi nguồn của căn bệnh lạ.
“Setsuna, em nói có hai nô lệ của tộc băng lang ở cùng em đã chết sau khi không chịu được căn bệnh lạ phải không?”
“Nn, đúng thế. Chúng em mặc căn bệnh đó ở nhà của tên thuong nhân sau khi bị bắt làm nô lệ.”
“Nói cách khác, họ đã trực tiếp chết do căn bệnh.”
Setsuna nghiêng đầu khó hiểu. Dường như cô không hiểu ý của tôi.
“Sự thật là, anh biết rằng căn bệnh tràn lan ấy vì độc quái vật đã trộn lẫn với nguồn nước. Và anh cũng thấy những con quái vật có chất độc tương tự ở gần làng của tộc băng lang. Từ đó, anh nhận ra. Anh nhận rằng điều này là do con người ra và có mục đích.”
Sử dụng ma thuật, tôi tìm ra nguồn độc tố, nơi đó là trong hang đá vôi này. Nơi này nằm giữa làng của tộc băng lang và Ranalitta. Và loài quái vật, khởi nguồn của chất độc, là một loài sống gần bộ lạc băng lang.
Nếu đã được tiết lộ nhiều đến thế, quá rõ ràng để biết hung thủ là ai.
Tôi kéo ra một thứ chìm dưới đáy hang. Một con quái vật trông như sự kết hợp giữa khỉ và cua trong tình trạng bán sống bán chết bị xích lại với một cái tạ.
Trên hết, để tự chữa lành vết thương, chất lỏng cứ phun ra không ngừng nghỉ từ cơ thể.
Tôi cười. Mặc dù vương quốc Dioral làm những thứ tàn nhẫn, những tộc băng lang theo một cách nào, đã vượt mặt rồi.
Nếu đây là số lượng mà họ giết, thì nó đã vượt xa vương quốc Dioral. Họ định hủy hoại cả một thành phố.
“… không thể nào, chúng em, lí do của căn bệnh lạ đấy là, tộc băng lang?”
“Chuẩn rồi đấy. Nguyên nhân gốc là những tên bắt cóc tộc của em, nhưng nguyên nhân trực tiếp là do tộc băng lang. Setsuna, anh sẽ hỏi em một điều.”
Chẳng cần thiết phải hỏi Setsuna về nó, nhưng đó là sở thích của tôi khi nhìn người khác trả thù.
“Anh sẽ tăng cường con vi khuẩn này lên và nếu anh làm thế, càng có nhiều người em không ưa sẽ chết. Mặt khác, anh có thể đảo lộn độc tố của con quái vật và khiến nó chảy ra thuốc chữa bệnh. Nó sẽ giải phóng mọi người đang chịu đựng căn bệnh này và nếu em muốn, anh có thể xác định thủ phạm của biến cố này. Đây là cơ hội để giết tên băng lang đã giết bạn em. Anh sẽ để em chọn. Đây là một kỉ niệm cho Setsuna vì đã trở thành của anh theo đúng nghĩa.”
Cô ấy sẽ chọn gì nhỉ. Dù chọn gì đi nữa thì Setsuna vẫn sẽ bị tổn thương, vì lẽ đó mà tôi hỏi cô ấy.
“Kaeruga-sama, xin hãy chữa cho mọi người. Em muốn anh khiến nó chảy ra thuốc chữa bệnh.”
Câu trả lời của Setsuna là điều mà tôi ít nghĩ tới, đồng nghĩa với việc cô sẽ cứu những tên mà mình ghét.
“Em sẽ ổn chứ?”
“Em ổn, em thích thấy con người chịu đau khổ. Nhưng thật khó để em nhìn thấy những người không can hệ bị liên lụy. Ngoài ra…”
Setsuna nhếch khóe miệng đầy tàn nhẫn.
“Nếu em giết chúng, em sẽ làm thế bằng những chiếc móng vuốt này. Sẽ chán lắm nếu làm như thế.”
Tôi vô thức vỗ tay. Đó là câu trả lời hay nhất có thể rồi. Môi trường khắc nghiệt đã bẻ cong một cô gái nhỏ bé chưa trưởng thành đến mức này.
Cho đến nay, tôi đã nghĩ Setsuna là một người tốt, nhưng dường như đó là một sai lầm to lớn. Cô ấy đã sa đọa mất rồi, rất có thể còn hơn cả tôi nữa.
“A, thế thì làm vậy đi. Setsuna, anh sẽ tin tưởng em kể từ giờ.”
“Nn. Kaeruga-sama, xin hãy đối xử tốt với như mọi khi.”
Hành trình trả thù của tôi chỉ vừa bắt đầu thôi. Kí ức của công chúa Flare đã bị xóa sổ và trở thành người yêu tôi, Freya, người nguyện hi sinh vì tôi và trực tiếp nhe răng lại với đất nước của mình. Tội ác của cô ta đang chồng chất lên. Một ngày nào đó, khi cô ta nhớ lại mọi thứ, tôi tự hỏi rằng phản ứng của cô ta sẽ là gì.
Setsuna đến từ tộc băng lang hỗ trợ tôi như một đồng lõa và là người thông hiểu tôi. Cô ấy sẽ không thể thoát khỏi tôi cả đời. Cô ấy là một tài sản đáng yêu của tôi.
Khi tôi nhận ra nó, nỗi đau và chiến đấu trong cô đơn đột nhiên hóa thành niềm vui. Vậy thì, tôi nên làm gì tiếp đây? Tôi chợt chú ý rằng mình đang lớn giọng trong khi cười. Cuộc hành trình đầy thú vị này vẫn còn tiếp diễn.