Chương 15 : Cứu Rỗi Thành Phố
Độ dài 2,001 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:12:35
~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 15 được Update vào lúc 18h20. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
_____________________________________________________
Sau khi đến Ranalitta, Freya và tôi tìm đến một nhà trọ.
Tại thành phố Ranalitta, có rất nhiều lãng khách. Mạo hiểm giả, tội nhân và dân làng nghèo nhà xa đến làm công. Trên hết, có thương gia cùng những tên dân chơi đến đây và mua nô lệ mà chỉ có thể tìm được ở nơi này. Vì có số đông lãng khách như họ, nên nơi đây cũng có đủ nhà trọ để cho họ ở.
Trong số đó, có những nhà trọ dành cho người nghèo và những nhà trọ dành cho người giàu. Nếu tôi nghĩ về số tiền hiện có, tốt hơn tôi chỉ chọn một nơi rẻ thôi, nhưng nếu được thì tôi sẽ tránh việc đó.
Trong thành phố này, ở một nhà trọ rẻ tiền còn đáng sợ hơn ở trong rừng về đêm nữa. Về căn bản thì tương tự như nói ‘hãy đến và tự nhiên lấy đồ của tôi đi’ vậy. Ở phòng khách cũng đáng sợ và rất có khả năng tên chủ nhà trọ cũng là tên trộm.
Freya và tôi tiến đến khu vực nằm giữa ba khu vực của thành phố.
Khu vực của người nghèo là nơi mà ăn xin, cướp và phạm nhân sống, trị an thì tệ hại và vẫn đang ngoài vòng luật pháp. Vệ sinh cũng chẳng khấm khá gì.
Trung khu là nơi dành những ai có thu nhập tốt và chúng tôi có thể được đảm bảo an toàn và vệ sinh ở mức tối thiểu nhất.
Cuối cùng, khu vực nhà giàu là nơi dành quý tộc và nhà giàu. Bằng cách đóng một lượng tiền lớn, bạn có thể sống ở một nơi có cảnh đẹp với an ninh cũng rất tốt.
Tôi quyết định chọn một nhà trọ có giá tiền cao hơn một chút ở trung khu, dựa theo số tiền tôi có và sự cẩn trọng của mình.
“Kaeruga-sama, em không thể chờ để được nằm trên chiếc giường êm ái vì lúc nào cũng phải ngủ trong một chiếc tui ngủ, chất lượng giấc ngủ của em trở tệ hơn một chút rồi.”
“Chắc chắn rồi, với túi ngủ thì không thể giải tỏa mệt mỏi của mình được.”
Tôi nhẹ mỉm cười sau khi nghe Freya nói thế. Cứ nghĩ xem, cô ta nói khó ngủ trong khi đã ngủ ngon đến nổi không phòng bị gì đấy.
Nói cách khác, cô công chúa này không quen với những chuyến đi. Hôm nay, tôi có thể tắm rửa với nước nóng và ngủ trên giường êm rồi.
Tối hôm đó, vì đã chọn được một nhà trọ tốt, nên tôi có thể hạ thấp cảnh giác xuống. Phí cũng ít nhiều vừa phải và dù sao thì an toàn vẫn trên hết.
Freya và tôi thẳng tiến về phía khu vực của người nghèo để bán thuốc. Vì nô lệ khá đắt, tôi sẽ không thể mua được nếu không kiếm tiền từ việc bán thuốc.
Mãi đến tối qua, tôi đã gặp rắc rối với loại thuốc nên làm. Trong chuyến đi đến đây, tôi tuyệt đối đã thu thập mọi loại cỏ dại và nấm có hiệu quả y học cao, nhưng tôi sẽ không làm gì được nếu làm thuốc mà không bán được, nên tôi đã quyết định không làm thuốc nữa. Tuy nhiên, bây giờ, tôi đã tự thông não về thứ sẽ làm và không nghi ngờ gì tôi sẽ kiếm được món lời từ nó.
Tôi nhớ về nhà trọ hôm qua. Mặc dù là nhà trọ cỡ trung, nhưng tôi đã chọn được một cái khá chất lượng và bữa tối không hề tệ tí nào.
Tuy nhiên, có một khuyết điểm chí tử.
“Kaeruga-sama, anh nói không được uống thứ nước này, nhưng sao vậy? Mặc em rất vui rằng anh gọi vài món rượu ngon, em lại lo lắng về lộ phí của chúng ta.”
Rất đúng lúc, Freya hỏi tôi về khuyết điểm chí tử và tôi trả lời nó.
“Vì đôi mắt anh rất đặc biệt, chúng có thể thấy những thứ không tốt và anh có thể thấy có thuốc độc trong nước. Anh đã kiểm tra nó vì anh tò mò và dường như nguồn nước của thành phố này đã bị ô nhiễm. Có rất nhiều xác quái vật mang trong mình chất độc nằm ở thượng nguồn, nhưng kể cả khi không phải chúng, thì cũng có chuyện khác. Mặc dù chất độc đã loãng, em rất có thể phát bệnh nếu khư khư giữ chúng trong người.”
Tôi có một cảm giác không thoải mái từ vị của nước, nên tôi đã dùng [Lục Nhãn] để kiểm tra.
Lúc đầu, tôi nghĩ chủ tiệm đã trộn thuốc ngủ vào, để hắn có thể lấy hành lý của tôi trong đêm, điều đó rất thường tình như một lời chào đón đến thành phố này. Tuy nhiên, tôi tìm ra loại độc này là từ quái vật và chúng là loại không phát tác ngay.
Thế nên, tôi yêu cầu Freya không uống nước và gọi rượu thay vào đó. Sau đó, tôi đã kiểm tra nước từ giếng và tôi đoán nguyên do là từ đó.
“Ưm, nếu nước bị bẩn, thế thì chẳng phải thức ăn hôm qua cũng nguy hiểm vì nó lấy nước từ đó sao? Như vậy có ổn không?”
“Miễn là em đun nóng để loại bỏ chất độc đi, nó sẽ ổn thôi. Giếng nước có vẻ không dùng được nhiều, nhưng sẽ ổn miễn là không lấy quá nhiều. Và nó không ảnh hưởng mấy, vì kể cả khi họ không thay nước, thì trong một tháng, nó có thể sẽ ổn định lại thôi.
Giếng có vẻ ổn nên cứ để nó yên. Cảm giác không khỏe cũng không có gì quá quắc cả và nó không kéo dài quá lâu.
“Phù, em thấy nhẹ nhõm rồi. Tuy vậy, chúng ta tuyệt đối không nên uống nước chưa được đun ở thành phố này.”
“Ừ thì, kể cả khi phát bệnh, nó cũng không phải lớn lao gì, nhiều nhất thì em chỉ việc sốt liệt giường trong hai tháng và em sẽ gánh chịu cơn đau như thể bị ngàn con kiến cắn vậy.”
“Khoan đã, chẳng phải nó rất nghiêm trọng sao!?”
Freya bắt đầu náo loạn với một vấn đề nhỏ nhoi từ việc hấp thụ quá nhiều chất độc từ quái vật. Nếu nhìn ra ngoài, đã có rất nhiều trường hợp, tôi thấy có rất nhiều người sắp bị bệnh và trong một tuần, rất có thể sẽ phát tác ra một căn căn bệnh nghiêm trọng. Gần như trăm người, không, vài ngàn người đấy.
“Em nghĩ thành phố này có rất nhiều người không khỏe mạnh, nhưng không ngờ lại tệ như vậy.”
“À, yeah, có khá nhiều người chịu đựng những triệu chứng đầu tiên của chất độc, nhưng suy cho cùng, nguồn nước bị bẩn, cũng chỉ là tự nhiên mà thôi.”
“Nó thực sự tệ vậy sao!?”
Nếu như thế, thế thì tôi có thể thư giản mà kiếm tiền. Thật vậy, vận may của tôi thật là tốt. Nó làm tôi nhớ dến lần đầu tiên của mình, tôi nhớ đã nghe rằng có một loại bệnh lây nhiễm đã lây lan rộng rãi ở Ranalitta, vậy rất có thể là nó rồi.
“Kaeruga-sama, anh đang suy nghĩ gì đó xấu xa hay sao vậy.”
“Anh không nghĩ gì xấu xa cả, vì anh có thể cứu mọi người vào lúc này. Anh chỉ đang rất vui vì nó thôi.”
Sau khi nói thế, dường như Freya cuối cùng cũng nhận ra tôi tính làm gì.
“Kaeruga-sama, anh không định chữa cho mọi nguòi bằng thuốc của mình đấy chứ?”
“Yup, có vẻ anh có thể làm nó bằng cách nào đó.”
Tôi nuốt ngụm nước xuống từ cái bình mình nhờ chủ tiệm chuẩn bị trước khi chúng tôi rời nhà trọ. Tôi đã tráng sạch cổ họng mình.
“Ể, Kaeruga-sama, tại sao anh lại uống thứ nước đó!?”
“Anh ổn vì anh có thể tự chữa cho bản thân và anh cần thành phần để khắc phục căn bệnh ngay từ đầu.”
“Thành phần?”
“Là máu của anh. Anh định tạo ra một cơ thể miễn nhiễm với độc bằng cách uống nó. Sau đó, anh có thể tạo ra thuốc bằng máu trong cơ thể miễn nhiễm này như vật dẫn. Đó là cách nhanh nhất.”
[Lục Nhãn], giả kim ma thuật và [Hồi Phục]. Đó là điều mà chỉ khi ba thứ này ở cùng một chỗ mới làm được.
Căn bệnh lạ đổ ập lên thành phố vẫn chưa biết nguyên do. Không có cách trị và số lượng người bị nhiễm bệnh lên đến chữ ‘bất thường’. Tôi đã xác nhận điều đó từ thông tin ngày hôm qua có được ở quầy rượu trong nhà trọ. Thế nên, không lý nào mà thuốc chữa không bán được cả.
Tôi tập trung vào cơ thể mình và cường hóa sức đề kháng của mình, nó bắt đầu tạo ra những kháng thể trong người tôi một cách liên tục. Tôi gia tốc quá trình ấy bằng [Biến Đổi Hồi Phục]. Tôi trích xuất chúng bằng giả kim ma thuật và đồng thời trích thành phần tích cực từ thảo dược mà đang nằm trên tay. Và sau đó, tôi phân tích chúng. Rồi tôi cho chất lỏng tôi vừa tạo ra vào bình nước mà tôi uống.
Giờ thì, với thứ này, thuốc của tôi đã hoàn thành. Trên đường, tôi đã mua 30 bình chứa và đổ chất lỏng vào để đủ lượng cho người trưởng thành.
“Đáng kinh ngạc thật, Kaeruga-sama, nếu anh chữa được loại bệnh không biết nguyên nhân này, anh sẽ trở thành người hùng của thành phố này!”
“Anh không định trở thành người hùng và anh cũng không định đánh bóng tên tuổi bản thân với việc sản xuất thuốc. Tuy nhiên, anh tính đến việc dùng càng nhiều thuốc càng tốt.”
“Không phải chứ, nếu anh đánh bóng tên tuổi, anh sẽ được mọi người ca ngợi và anh sẽ có tiền và danh vọng… Kaeruga-sama, anh quá khiêm tốn rồi. Anh đúng là một chàng trai cá tính đấy!”
Tôi nở một nụ cười mỉm đáp lại điều đó. Mặc dù tôi sẽ không phủ nhận nó vì nó quá phiền phức, Freya đang hiểu nhầm nghiêm trọng. Mười phần là tôi nghĩ cho bản thân thôi.
Bán thuốc có thể chữa một loại bệnh tràn lan và không được biết đến cũng không có cách chữa quả là bộn lời đấy. Nếu thuốc tôi có thể trở thành độc quyền, thế thì chúng sẽ trở thành một khối tài sản khủng khiếp. Tuy nhiên, nó cũng đồng nghĩa với nguy hiểm vì những aii có tiền và danh tiếng sẽ dùng quyền lực của chúng để bắt lấy người sản xuất, nên chúng có thể độc quyền về thuốc để kiếm thêm tiền và danh tiếng.
Những tên không có tiền cũng rấ nguy hiểm, vì chúng sẽ cố cướp thuốc và thậm chí giết người để cướp chúng để chữa cho chính mình hoặc ai đó quan trọng.
Không cần biết tôi có bao nhiêu mạng, nó vẫn sẽ không đủ. Nếu mọi người nói rằng ‘một vị thuốc chữa được bệnh lạ được bán trên đường’ và cứ tiếp tục mua, thì cửa hàng của tôi sẽ sập trong vòng nửa ngày.
Một thứ sức mạnh tiện lợi luôn là con dao hai lưỡi. Sự thật ấy đánh thẳng vào tâm can tôi mãi đến khi tôi ghét nó ở kiếp trước.
Kinh doanh mà phải mạo hiểm đến tính mạng, điều đó cần phải tự cảnh tỉnh tối đa khi quyết định bán chúng. Tôi đã nghĩ ra một cách để tôi có thể thoải mái và an toàn để làm một mẻ cá lớn. Giờ thì, khẩn trương đến khu vực của người nghèo nào.