Chương 07 : Trị Liệu Sư Vấy Lên Ngọn Lửa Phục Hận
Độ dài 3,612 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:12:09
CHƯƠNG 7: TRỊ LIỆU SƯ VẤY LÊN NGỌN LỬA PHỤC HẬN
~ Translator : Dantalian~ Edit : Khịt
Đón xem chương sớm nhất tại web nhóm dịch 1 ngày.
Chương 07 được Update vào lúc 18h59. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
______________________________________________________
Thánh kiếm sĩ Kureha Claylet. Không ai ở Vương Quốc Diarol không biết cái tên này.
Dòng dõi Claylet là thế lực sở hữu những kiếm sĩ mạnh nhất. Họ có vai trò như thánh kiếm của Vương Quốc Diarol và là dòng dõi quý tộc đáng sợ nhất. Mỗi một hành động của họ đều chỉ nhằm tạo nên kiếm sĩ mạnh nhất. Sở hữu dòng máu mạnh mẽ của gia đình, họ tiếp tục sinh ra những đứa trẻ có thiên phú về kiếm, những điều đó gần như trở nên điên cuồng.
Dựa theo lời đồn, nếu họ quyết định đứa trẻ không có đủ tư chất như họ, để dòng máu không bị pha tạp, họ thậm chí thực hiện những cuộc hôn nhân cận huyết như không hề có chuyện gì.
Sau vài trăm năm cho ra đời những đứa trẻ có thiên phú dùng kiếm, những đứa trẻ từ dòng dõi Claylet bắt đầu đạt được nhưng chức nghiệp phụ. Tên của nó là… Thánh kiếm sĩ.
Những nhà nghiên cứu đã phát hiện ra chức nghiệp bạn thức tỉnh liên hệ đến cả dòng máu và cả môi trường bạn lớn lên. Người duy nhất có được chức nghiệp phụ là Thánh kiếm sĩ trên thế giới này, là dòng dõi Claylet. Thêm vào đó, chức nghiệp ấy không chỉ nâng cao chỉ số, mà những tay kiếm của nhà Claylet còn là mạnh nhất, như những bức tường thép vững chắc.
Tầm đa dạng về kiếm thuật thậm chí còn gọi là nghệ thuật theo đúng nghĩa. Đấy không phải mấy thứ nhãn hiệu để trưng bày, mọi cố gắng gầy dựng nên từ vô số trận thực chiến, tiếp tục tái diễn cùng với máu và sắt.
Giữa dòng họ Claylet, Kureha Claylet được gọi là thiên tài của mọi thiên tài.
“Mình muốn chúng, thật sự muốn chúng, những kiếm kỹ của nhà Claylet.”
Tôi khi chữa trị cho Kureha vẫn còn rất non tay, nên trải nghiệm đời của cô ấy không hề khắc sâu vào tôi. Tôi không có thì giờ để làm thế vì tôi phải trải qua cơn đau và nỗi sợ, hơn nữa, thành thạo của [Hồi Phục] vẫn chưa đủ cao.
Sau đó, tôi đã nếm qua vô số trải nghiệm khác đến nỗi trải nghiệm của Thánh kiếm sĩ cũng phai nhạt, rồi tôi lại để vụt mất cơ hội có được kỹ năng của tay kiếm mạnh nhất thế giới. Nhưng lần này, sẽ không như vậy nữa. Tôi chắc rằng sẽ khắc toàn bộ trải nghiệm của một người của nhà Claylet vào trong người, nhưng tất nhiên tôi sẽ không thể nhận chức nghiệp phụ, Thánh kiếm sĩ. Nếu tôi có thể sao chép những kỹ năng của một Thánh kiếm sĩ, tôi sẽ không chỉ mạnh ngang cô ấy, mà thực lực tôi còn có thể áp đảo một số lớn những tên cận vệ có mặt ở đây.
l
Như thường lệ, tôi đang học rất chăm chỉ trong lớp ngay trong phòng mình, rồi một người hầu đến và gọi tôi.
“Anh hùng [Trị Liệu], Thánh kiếm sĩ đã đến để gặp ngài. Cô ấy hiện tại đang đợi ngài ở phòng Rai nara. Hãy cho chúng tôi mãn nhãn với sức mạnh của Anh hùng [Trị Liệu].”
Tôi nở một nụ cười mỉm. Lần đầu tôi trải qua tuần lễ đầu tiên, tôi đã rất háo hức để làm việc này. Đúng là tôi quá ngu ngốc, tôi đã phải lòng vì dáng hình của Flare, ham mê khoái cảm với những người hầu, thật sự tin rằng bản thân là một Anh hùng, tràn ngập những suy nghĩ chứng tỏ bản thân với các cô gái. Kể cả bây giờ, tôi vẫn tràn đầy háo hức như vậy, nhưng sự háo hức của tôi đơn thuần chỉ là bậc thang để tôi đạt được kỹ năng của Thánh kiếm sĩ.
… Tôi cũng tăng cấp đến độ có thể miễn cưỡng dùng [Sao Chép Hồi Phục] một chút.
——————
Chủng tộc: Nhân Loại
Tên: Kearu
Chức nghiệp: Trị liệu sư
Cấp: 5
Cấp Giới Hạn: ∞
Chỉ số:
MP: 27/27
Công: 10
Thủ: 10
Công phép: 16
Kháng phép: 18
Tốc: 17
Giá Trị Tài Năng:
MP: 110
Công: 50
Thủ: 50
Công phép: 105
Kháng phép: 125
Tốc: 120
Tổng: 560
Năng lực:
w Ma Thuật Trị Liệu Lv2
Kỹ năng:
w Tăng Tỷ Lệ Hồi Phục MP Lv1: kĩ năng của Trị liệu sư, tỷ lệ hồi phục MP tăng nhanh 10%
w Tăng Khả Năng Hồi Phục Lv1: kĩ năng của Trị liệu sư, thêm khả năng hồi phục nhanh cho ma thuật trị liệu.
w Tăng kinh nghiệm: kĩ năng riêng của Anh hùng, nhân đôi kinh nghiệm nhận được cho bản thân và đồng đội.
w Giải phóng cấp giới hạn ( Bản thân): kĩ năng riêng của Anh hùng, giải phóng giới hạn cấp độ.
w Giải phóng cấp giới hạn ( Nhóm): kĩ năng riêng của Anh hùng, bằng cách dùng “chất lỏng cơ thể” của bạn cho người khác, thứ có bao hàm sức mạnh ma thuật của bạn, có xác xuất giới hạn cấp bậc của họ sẽ tăng lên một.
—————-
Tôi đã đạt cấp 5. Lý do vì sao cấp tôi lại lên mà không cần đánh quái, là vì phiên bản thứ tư của [Hồi Phục], [Cướp Hồi Phục]. Khi dùng [Hồi Phục], trong lúc tôi dẫn ma lực đến đối tượng, một loại ma thuật, một con đường hai chiều sẽ được liên kết giữa bạn và đối tượng.
Sử dụng con đường ấy, có thể cướp kinh nghiệm hoặc ma lực từ đối tượng đó. Mặc dù tôi không lấy kinh nghiệm đã được dùng để thăng cấp, tôi vẫn có thể lấy kinh nghiệm chưa đủ để họ lên cấp tiếp theo.
(Trans: :v nghĩ xem thanh niên nhọ có thanh exp 99% nào gặp main hút phát phải cày lại từ đầu… )
Tối đến, khi người phụ nữ cưỡng bức tôi không hề đề phòng, tôi đã lấy chúng từ cô ta. Cứ lặp đi lặp lại như thế, tôi đã trở nên đủ mạnh để miễn cưỡng dùng được [Sao Chép Hồi Phục].
Bởi vì tôi có [Cướp Hồi Phục], tôi có thể an tâm kể cả khi mình bị hạn chế. Như gia súc, ngay cả khi tôi bị buộc phải trị liệu cho nhiều người, tôi vẫn có thể tăng cấp của mình.
Vì thế, một khi tôi đã có toàn bộ những kỹ năng trong tầm mắt và đạt đủ cấp để thoát ra ngoài dễ dàng, tôi sẽ hoàn thành lời hứa mình đặt ra từ kiếp trước và phá hoại toàn bộ mọi thứ của Flare, biến cô ta thành một món đồ chơi.
l
Phòng Rai nara, là một khu vườn trong nhà được tô điểm với rất nhiều loại hoa khác nhau đang đua nở, có thể nói là một nơi đáng yêu nhất cung điện. Tôi nghe rằng nơi này được tạo nên vì sở thích của Flare, có vẻ dù cho nhân cách có tồi tệ đến mấy, thì ít nhất sở thích của cô ta cũng khá tốt.
Không… điều này cực kỳ lãng phí tiền bạc, nên tôi nghĩ, sau cùng sở thích của cô ta cũng tệ hại thôi.
Trong lúc nghĩ về điều đó, có vẻ như vị khách đến trước đã chú ý đến tôi.
“Xin chào, cậu chắc chắn là Anh hùng [Trị Liệu] nhỉ?”
Một cô gái khoác bộ trang phục dễ mặc có màu trắng giản dị của một kỵ sĩ gọi tôi. Nhân vật đó không hề có sự thả lỏng, một thanh kiếm có thể xuyên thủng da bạn và phong thái cư xử thanh lịch. Nếu không có ai biết cô ấy hay từng thấy cô, họ sẽ lập tức biết được ngay khi nhìn thấy cô ấy, cô ấy là…
“Tôi là Anh hùng [Trị Liệu] Kearu, nhận được yêu cầu của nhà vua đến để chữa trị cho cô. Tôi đã nghe qua lời đồn về cô, rất hân hạnh được gặp cô, Thánh kiếm sĩ Kureha Claylet.”
Không hề nghi ngờ gì nữa, cô ấy chính là Thánh kiếm sĩ mạnh nhất. Mái tóc bạc dài và một khuôn mặt vô cảm nhưng vẫn rất đáng yêu. Dạng con gái đó chính là vị Thánh kiếm sĩ này, tôi cá là không ai sẽ thật sự tin vào đều đó trừ khi họ tận mắt trông thấy cô ấy.
“Có vẻ như cậu đã nghe về tôi, nhưng tôi sẽ nhân cơ hội này để giới thiệu. Tôi tên Kureha Claylet và là Thánh kiếm sĩ tiền nhiệm.”
Cô ấy nói từ “tiền nhiệm”, nguyên nhân cũng rất đơn giản. Bởi vì không còn cánh tay phải, cánh tay áo bên phải của cô ấy cứ lòng thòng qua lại.
Một con quỷ cấp cao. Kẻ thù mà thậm chí một Anh hùng riêng lẻ không thể giết chết được, đã bị giết dưới tay cô ấy, nhưng đổi lại, cô đã mất đi cánh tay có thể vung kiếm của mình.
“Giờ thì, hãy bắt đầu việc chữa trị ngay bây giờ.”
“Vâng, tôi thỉnh cầu điều đó. Vì nó là điều kể cả Elixir cũng không chữa được, thứ duy nhất tôi nghĩ đến là dựa vào sức mạnh của cậu.”
Kureha mím chặt môi. Thế lực của nhà Claylet là một thế lực đánh đổi mọi thứ trên thanh kiếm, nên nếu cô ấy không thể dùng kiếm, thì chẳng còn nghĩa lý gì để cô ấy tồn tại nữa.
Không, còn một thứ có thể khiến cô ấy níu kéo sinh mệnh của mình, một đứa trẻ. Cô ấy sẽ bị buộc sống để sinh ra một đứa trẻ mạnh mẽ vì cô ấy là Thánh kiếm sĩ mạnh nhất. Danh hiệu ấy sẽ đề nặng lên cô ấy.
“Kureha, cô có thể vui lòng quay lưng lại không? Để dùng ma thuật trị liệu, cần phải đối diện với lưng của cô.”
Sau khi gật đầu đồng ý, cô ấy quay lưng về phía tôi. Rõ ràng tôi nói vậy hoàn toàn là nói dối, mục đích thật của tôi là dùng [Lục Nhãn] lên cô ấy. Tôi làm thế cũng bởi vì nếu đối mặt với cô ấy, tôi không thể giấu được hào quang của [Lục Nhãn].
Giờ thì, cho ta xem sức mạnh của Thánh kiếm sĩ nào.
————-
Chủng tộc: Nhân Loại
Tên: Kureha
Chức nghiệp: Thánh kiếm sĩ
Cấp: 45
Cấp Giới Hạn: 51
Chỉ số:
MP: 169/169
Công: 122
Thủ: 86
Công phép: 70
Kháng phép: 86
Tốc: 103
Giá Trị Tài Năng:
MP: 91
Công: 128
Thủ: 90
Công phép: 72
Kháng phép: 90
Tốc: 109
Tổng: 580
Năng lực:
w Thần Kiếm Lv5
w Thấu Thị Lv5
Kỹ năng:
w Tăng Khả Năng Thần Kiếm Lv3: Kỹ năng riêng Thánh kiếm sĩ, gia tăng tốc độ và sức mạnh xử lý.
w Xác Nhận Hiện Diện Lv3: Kỹ năng riêng Thánh kiếm sĩ, tăng phạm vi thấu thị và tốc độ xử lý.
—————
Mạnh sao!? Cái quái gì đây? Đây hoàn toàn là phá vỡ thường thức rồi. Giá trị tài năng ngang với một Anh hùng và cấp giới hạn lại rất cao. Tôi chưa từng nghe có ai sở hữu cấp giới hạn lên đến trên 50 cả.
Và giá trị tài năng phân phối rất tuyệt hảo. Những chỉ số dành cho Thánh kiếm sĩ là cao, còn những chỉ số vô dụng lại thấp. Hơn nữa, cô ấy có năng lực nâng cao khả năng của toàn bộ kiếm, thần kiếm. Cô ấy cũng có năng lực đầy kiêu hãnh nắm giữ lợi thế vượt trội trong một trận cận chiến. Cả hai năng lực này đều được cường hóa bởi các kỹ năng.
Một con quái vật. Không nghi ngờ gì, không ai có thể đánh bại cô trong một trận 1-1 cả. Kể cả Anh hùng có lợi thế áp đảo về cấp giới hạn cũng phải dựa vào nhiều người để chiến đấu với cô ấy.
“Như vậy ổn chưa?”
“À, có đôi chút. Tôi sẽ tiến hành chữa trị ngay.”
Tôi muốn nhanh chóng đạt được thần kiếm và thấu thị. Mặc dù tôi không thể dùng [Sao Chép Hồi Phục] lên các kỹ năng, nhưng tôi có thể lấy được hai thứ này đã là nhiều rồi.
“Xin hãy đợi một chút.”
Ngay khi tôi sắp sửa dùng [Hồi Phục]. Anh hùng [Ma Thuật] Flare bước đến, mang một người đàn ông già đi cùng với cô ta.
“Chuyện gì vậy, Flare?”
“Thật ra, tôi cũng muốn xem Kearu-san dùng [Hồi Phục].”
Tôi nhớ rồi. Tôi khá chắc rằng lần đầu mình dùng nó, cũng là như thế này. Người đàn ông theo sau Falre là người chịu trách nhiệm về ma thuật trong nhóm nghiên cứu. Những người như ông ta tồn tại phụ thuộc vào Anh hùng, họ là một nhóm cá thể nắm giữ kỹ năng chức nghiệp mạnh hơn bình thường. Nên cô ta có thể mang ông ta theo để kiểm tra xem nếu tôi có phải là cá thể đặc biệt hay không.
“À, xin hãy cứ tự nhiên tiếp tục những gì ngài đang làm.”
“Xin cũng đừng bận tâm về tôi.”
Tôi không có lý do gì để khước từ cả, nên tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu ngay. Đối với cơ thể này, đây là lần đầu tiên tôi dùng [Hồi Phục] lên một ai đó, nên có thể sẽ cực kỳ đau đớn. Mặc dù tôi nhớ rõ về cơn đau trước kia, nhưng tôi vẫn chưa trải nghiệm nó ở thế giới này.
Có khoảng 50% cơ hội tôi sẽ kiềm nén được nó. Nếu tôi gắng gượng đủ lâu, tôi sẽ có được kỹ năng Kháng đau, thứ làm cho não tôi tiết ra endorphins. Tuy nhiên, bây giờ thì tôi không thể làm thế, điều đó có nghĩa là tôi phải tự chống chọi với cơn đau ấy. Nghiến chặt răng, tôi dùng ma thuật của mình.
“Tôi làm đây, [Hồi Phục]!”
Thời điểm tôi nói ra, mọi trải nghiệm đơn giản của Thánh kiếm Kureha Cleylet đã từng có đổ ào vào trong cơ thể tôi. Bị huấn luyện từ lúc còn nhỏ, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc lạm dụng, hàng ngàn trận chiến phủ đầy trong máu, cơ thể cô ấy kiệt sức mỗi ngày, cuộc sống hàng ngày chỉ phủ đầy bởi máu của kẻ thù.
Sau tất cả, mọi chuyện đều rất hợp lý khi Kureha vẫn còn trong độ tuổi thiếu niên. Đối với một thiếu niên, cấp của cô ấy đã hơn 40, loại người như thế không thể có một cuộc sống yên bình, mỗi ngày hẳn đều là địa ngục. Giết, giết và cứ tiếp tục giết chóc mỗi ngày…
Nó đau quá, thật sự rất đau, đáng sợ nữa, cứu tôi với…
“Aaaa…… ”
Giọng nói của tôi bắt đầu lọt ra ngoài. Sự tập trung của tôi đang mờ dần. Địa ngục mà Kureha Claylet trải qua trong suốt cuộc đời của cô, đều được tôi cảm nhận hết trong một khoảnh khắc. Nước mắt tôi bắt đầu chảy ra, tôi kiềm chế sự thôi thúc đang chạy dọc trên cổ mình. [Hồi Phục] một khi được kích hoạt, không thể dừng lại như ý muốn. Mặc dù sự tồn tại của tôi thật sự đã chết dần, nhưng tôi đã hoàn thành công việc, cánh phải của Kureha đã hồi phục. Nó đã hồi phục như trước đây, với sức mạnh tràn đầy. Tôi đã tái tạo lại mọi trải nghiệm, sở thích, phản xạ mà cánh tay ấy có thể thực hiện một cách hoàn mỹ, khiến nó như trước đây.
Ngay khi tôi đã hoàn thành, tôi gục xuống sau một trận co giật với đầy nước mắt và nước dãi.
“Nó đã hồi phục, cánh tay của tôi đã phục hồi bình thường một cách hoàn mỹ. Thật kinh ngạc, đúng là phép màu. Với nó, tôi có thể chiến đấu tiếp rôi.”
Giọng nói của Kureha Claylet vang vọng trong đầu tôi, tôi nhìn cô ấy với một ánh mắt xa xăm. Mặc dù tôi đã chuẩn bị tâm lý hứng chịu cơn đau, nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ đau đến mức này.
Vào tuần đầu trước kia, tôi đã ngất đi, nên với tình trạng bây giờ tôi nghĩ tôi đã cải thiện được một chút. Sau cùng, tôi vẫn tỉnh táo, và nhờ thế, tôi đã có thể dùng [Sao Chép Hồi Phục] hoàn toàn. Tôi cũng có được thần kiếm và thấu thị.
“Cảm ơn rất nhiều Kearu. Ể!? Cậu có ổn không vậy?”
Dường như Kureha đã vui quá mức vì kết quả của [Hồi Phục] mà vẫn chưa nhận ra tình hình xung quanh, rồi đến giờ mới nhận ra tình trạng của tôi. Cô ấy hoảng hốt đỡ tôi dậy.
Thật đáng ngạc nhiên, cô ấy có vẻ như là một người có nhân cách tốt. Tôi giả vờ ngất đi, nhằm mục đích khiến Flare hạ thấp cảnh giác. Trong khi nhắm mắt, tôi tập trung toàn bộ vào đôi tai của mình để có thể nghe được mọi thứ.
Kureha được mời ra khỏi phòng ngay sau đó, bởi vì cô ấy đã nhận được sự chữa trị. Trong lúc rời đi, Kureha hạnh phúc nói vài câu cảm ơn.
“Xin hãy nhắn với Kearu khi cậu ấy tỉnh dậy, rằng rất cảm ơn vì đã giúp tôi cầm kiếm lại được và tôi sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa này. Kureha Claylet sẽ trả lại ân tình này bằng mọi sức mạnh mà tôi có.”
Cô ấy thật sự là một người tốt. Trong khi tôi đang tự hỏi Flare sẽ làm gì, thì cô ta mở miệng.
“Thậm chí còn không thể sử dụng sức mạnh của mình một cách bình thường được, đúng là vô dụng. Mặc dù chúng ta đã tái tạo một trong số các Anh hùng, nhưng dường như là phí công vô ích rồi nhỉ.”
Không nhận ra tôi vẫn còn tỉnh táo, Flare để lộ bộ mặt thật của cô ta. Ngược lại, người đàn ông già từ nhóm nghiên cứu dường như rất phấn khích vì một vài lý do.
“Công chúa Flare, điều, điều này thật đáng kinh ngạc. [Hồi Phục] mà người này dùng không hề giống với với [Hồi Phục] thông thường mà người người sử dụng.”
“Chẳng phải nó chỉ là [Hồi Phục] bình thường thôi sao? Khác gì nhau?”
“Nó khác từ các nguyên tắc cơ bản, trên một quy mô hoàn toàn khác. [Hồi Phục] thông thường là ma thuật trị liệu dùng năng lực hồi phục của chính mình với ma thuật để kích hoạt nó. Nói cách khác, nó chỉ có thể hồi phục những thứ mà trên cơ thể con người có thể hồi phục. Ngài không thể hồi phục một con mắt đã bị khoét, hay một cánh tay đã đứt rời!! Nhưng [Hồi Phục] đó lại khác. Phân tích tái cấu trúc. Tưởng tượng từ hư vô, hoặc quay ngược thời gian. Mà cách nào đi nữa, nó là đẳng cấp chạm đến lĩnh vực Thần Linh! Tôi thấy phấn khởi rồi, không còn nghi ngờ gì khi bí mật đó khiến cậu ta trở nên điên loạn như vậy. Đây lần đầu tiên Trị liệu sư thể hiện phản ứng như thế sau khi dùng ma thuật trị liệu! Tôi muốn nghiên cứu về nó, phân tích nó để mọi người có thể dùng được!! Tôi, tôi…!”
À, tên này thật nguy hiểm. Trong khi giả vờ như tôi đã ngất đi, tôi vẫn có thể thấy nỗi sợ đang chạy dọc khắp toàn bộ cơ thể.
“Là như vậy à, thế thì ta nghĩ chúng ta có thể dùng nó như thế. Chuốc thuốc hay tẩy não, mọi cách có thể kiểm soát được hắn. Sau cùng, hắn có thể sẽ dùng cơn đau như lời biện minh để khước từ việc sử dụng [Hồi Phục] lên người khác. Ít nhất làm cho hắn có thể chữa trị cho 20 chiến binh, giúp hắn cho đến lúc đó. Sau đó, ta không phiền nếu ông phá hủy hắn như thế nào, bởi vì ông muốn tìm ra nguồn gốc của ma thuật trị liệu của hắn mà.”
“Như mong ước của người, tôi chắc chắn rằng sẽ lấy được nhiều tư liệu nhất trước khi hắn ‘hỏng’. Fufufu, nếu như hắn vượt qua cơn đau và nỗi sợ, thì chúng ta chỉ cần thôi miên hắn với ma thuật, rồi chuốc thuốc hắn để hắn rơi vào tình trạng luôn nghe lời.”
Cứ như vậy, định mệnh của tôi đã được quyết định bởi hai tên này. Tôi hiểu rồi, vào lúc này, Flare đã hoàn toàn từ bỏ mọi hy vọng về tôi, hừm. Tôi hiểu rõ rồi.
“Ta sẽ để mọi thứ lại cho ông. Nghiêm túc mà nói, nếu phải nghĩ thứ vô dụng này là Anh hùng như ta, ta lại cảm thấy kinh tởm. Hắn thậm chí bắt chúng ta phải tìm ra nguồn gốc của ma thuật trị liệu đó nữa.”
Sau khi nói như thế, Flare rời đi, tôi tuyệt vọng kiềm mình không được cười phá lên suốt khoảng thời gian đó. Tôi thật sự vui sướng từ tận đáy lòng mình, từ cái chỗ mà tôi không thể làm gì đó!
Con ả đó đúng là cặn bã, a~, cảm ơn. Thành thật cảm ơn mày vì vẫn rác rưởi như lúc đó! Giờ đây, tao sẽ không phải ngần ngại và khoan dung trong công cuộc trả thù của mình nữa!! Một khi tao dùng [Sao Chép Hồi Phục] lên toàn bộ Anh hùng mà mày liệt kê trong danh sách, thời khắc đó sẽ là giây phút cuối đời của mày.