• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 : Trị Liệu Sư Đến Gặp Công Chúa Flare

Độ dài 3,857 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:12:21

~ Translator : Dantalian

~ Edit : Khịt

Đón xem chương mới nhất trước 1 ngày tại web team dịch.

Chương 10 được Update vào lúc 18h30. Chúc các bạn đọc vui vẻ.

____________________________________________________________

Đêm đã đến và tôi sử dụng ma thuật giả kim để trốn khỏi hầm ngục vào thời điểm lính gác không tập trung vào công việc.

Đã một tháng kể từ lúc tôi bị nhốt trong hầm ngục và 2 tuần kể từ khi tôi có lại được ý thức. Vào lúc đó, tôi đã dùng [Sao Chép Hồi Phục] và [Cướp Hồi Phục] rất nhiều lần trên nhiều chiến binh, dẫn đến việc lên cấp và nhận được năng lực. Nhờ nó, thậm chí tôi đã có được kiến thức và kỹ thuật không có trong bảng trạng thái của chúng nữa.

Trên hết, tôi đã dùng [Biến Đổi Hồi Phục] lên mình, tối ưu hóa cách phân bố giá trị tài năng để có một bảng trạng thái tốt.

————-

Chủng tộc: Nhân Loại

Tên: Kaeru

Chức nghiệp: Trị liệu sư, Anh hùng

Cấp: 34

Chỉ số:

MP: 99/99

Công: 81

Thủ: 54

Công phép: 63

Kháng phép: 47

Tốc: 79

Cấp Giới Hạn: ∞

Giá Trị Tài Năng:

MP: 80

Công: 130

Thủ: 83

Công phép: 100

Kháng phép: 72

Tốc: 126

Tổng: 591

Năng lực:

Ma thuật trị liệu Lv2

Thần kiếm Lv4

Thấu thị Lv4

Giả kim ma thuật Lv4

Thoát thân (?)

Trung hòa Lv2

Kỹ năng:

Tăng Tỷ Lệ Hồi Phục MP Lv1: kĩ năng của Trị liệu sư, tỷ lệ hồi phục MP tăng nhanh 10%

Tăng Khả Năng Hồi Phục Lv1: kĩ năng của Trị liệu sư, thêm khả năng hồi phục nhanh cho ma thuật trị liệu.

Tăng kinh nghiệm: kĩ năng riêng của Anh hùng, nhân đôi kinh nghiệm nhận được cho bản thân và đồng đội.

Giải phóng cấp giới hạn ( Bản thân): kĩ năng riêng của Anh hùng, giải phóng giới hạn cấp độ.

Giải phóng cấp giới hạn ( Nhóm): kĩ năng riêng của Anh hùng, bằng cách dùng “chất lỏng cơ thể” của bạn cho người khác, thứ có bao hàm sức mạnh ma thuật của bạn, có xác xuất giới hạn cấp bậc của họ sẽ tăng lên một.

————-

Đây là chỉ số hiện tại của tôi. Giá trị tài năng đã được tối ưu hóa để có một sự định hướng tiên quyết nhất, thiên về tốc độ và sức mạnh, trong khi thủ và kháng phép bình thường hơn con số trung bình.

Tôi đã tối ưu hóa giá trị của mình để tôi có thể chiến đấu với nhiều kẻ địch vì dù tôi sẽ cố tránh chiến đấu nhiều nhất có thể, khi phải chiến đấu, đó chắc chắn sẽ là một trận một chọi nhiều người. Mặc dù không giao chiến là ý tưởng tốt nhất, nhưng chuẩn bị trước cho tình huống tồi tệ nhất vẫn quan trọng.

Giờ thì, vì tôi không còn nhiều thời gian, tôi sẽ tống khứ bọn lính gác đang canh chừng tôi.

Lúc này, lính gác đang quay lưng lại với tôi và mặc dù tôi đã mở khóa mà không tạo ra tiếng động, tôi chắc rằng tên lính gác này sẽ để ý trong vài phút nữa.

Nên… tôi thực hiện một bước di chuyển tức tốc mà không có tiếng động. Mặc dù nó không hề có trong cơ thể tôi như một năng lực, trong số những người tôi dùng [Sao Chép Hồi Phục], có một người là trinh sát, hiện tại tôi đang dùng những kỹ thuật đó để không gây ra tiếng động.

Không hề hành động thừa thãi, tôi mò đến phía sau hắn ta với chuyển động nhẹ nhàng như một con mèo. Con người thậm chí có thể làm như vậy với kỹ thuật của họ và không phải dựa vào năng lực. Sau đó, tôi chạm vào tên lính và…

“[Giảm Hồi Phục]”

Đòn tất sát có thể bỏ qua mọi phòng thủ và kháng phép, [Giảm Hồi Phục]. Bằng cách thay đổi cơ thể họ thành những mảnh vỡ, tôi phá hủy cơ thể họ. Một sức mạnh chỉ mình tôi mới dùng được.

Không thể làm gì được, tên lính gác trở thành một cái xác. Thậm chí hắn còn không có cơ hội để la lên và bởi vì khi hắn ngã xuống sẽ phát ra tiếng động nên tôi đã đỡ hắn mà không gây tiếng động và đặt hắn nhẹ nhàng yên nghỉ trên mặt đất.

“Thật đáng tiếc khi không dùng được [Cướp Hồi Phục] lên xác chết.”

Tôi phàn nàn bản thân bởi vì [Cướp Hồi Phục] để tôi cướp lấy kinh nghiệm và sức mạnh ma thuật, nhưng chỉ tác dụng được trên mục tiêu sống. Để an toàn, tôi muốn làm chúng chết ngay, nhưng nếu tôi làm thế, tôi sẽ không thể bổ sung sức mạnh ma thuật của mình. Khá là rắc rối.

[Giảm Hồi Phục] có hiệu suất tiêu hao MP rất lớn, nó tốn gần như 20 MP cho một lần dùng. Có nghĩa là tôi chỉ có thể dùng nó 4 lần, điều đó khiến tôi phải suy nghĩ trong việc sử dụng. Mà khoan, tôi đã nghĩ ra một cách tốt để giải quyết nó, tôi nghĩ mình sẽ thử nó sau.

Một khi chúng nhận ra rằng lính gác đã tuần tra không quay về, chúng có thể sẽ gọi cho những người khác và kiểm tra tầng này. Để không ai biết tôi đã trốn thoát, tôi phải khử những tên lính đó.

Tôi nhặt thanh kiếm từ tên vừa giết lên, vì nếu tôi không có kiếm, nó sẽ rất lãng phí đối với năng lực của Thánh kiếm sĩ. Lúc tôi nắm lấy thanh kiếm, năng lực của Thánh kiếm sĩ đã xác nhận và tôi nhận thấy sức mạnh gia tăng lên trong người. Giờ thì, không còn thời gian để thử nữa, tôi cần phải sử dụng nó thật hiệu quả.

Tôi lén lút xâm nhập vào văn phòng với kỹ thuật của trinh sát viên và nhìn thấy tên lính bên trong đang làm công việc giấy tờ. Nhờ thế, sự cảnh giác của hắn đối với bên ngoài đã xao lãng, từ góc nhìn của tôi, tôi chỉ thấy một con vịt đang ngồi đó. Cũng như lần trước, tôi lẻn về phía sau điểm mù của hắn và…

“[Giảm Hồi Phục]”

Tôi dùng [Giảm Hồi Phục] trong vài giây và tên lính ngã xuống đất. Tuy nhiên, tên lính ấy vẫn sống.

“Fumu, cách này lại tiện lợi hơn đấy. [Cướp Hồi Phục].”

Lần này, tôi có thể cướp được kinh nghiệm và sức mạnh ma thuật như tôi nghĩ ra trong kế hoạch trước khi dùng [Giảm Hồi Phục]. Thay vì giết chết hắn, tôi chỉ dừng lại ở việc phá hủy tủy sống của hắn và biến hắn thành người thực vật. Cứ như thế, sau đó tôi sẽ có thể dùng [Cướp Hồi Phục], nó cũng an toàn hơn.

Nghĩ về chuyện đó, tôi cũng dùng [Hồi Phục] để lấy đi trí nhớ của hắn, rồi xác định toàn bộ hệ thống canh gác của chúng.

Vì sức mạnh ma thuật của tôi cũng đã hồi phục, tôi bắt đầu chuẩn bị.

“Giờ thì, không biết mình sẽ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian nhỉ.”

Trong khi thay đồ, tôi bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Mãi đến tên canh gác kế tiếp đến phòng, thì việc tôi thoát ra sẽ không bị phát hiện, nhưng dựa theo trí nhớ của tên lính gác, vẫn còn một giờ nữa để nhóm hai người mới đến. Và như dự đoán, một khi quãng thời gian ấy trôi qua, việc tôi thoát ra sẽ bị lộ.

Tuy nhiên, nếu tôi có nhiều thời gian như thế, điều đó cho tôi thêm khối thời gian để đạt được mục đích của mình. Trong khi thay đồ của lính gác, tôi bình tĩnh thoát ra khỏi tầng hiện tại của hầm ngục.

Sau khi rời khỏi hầm ngục, tôi thẳng tiến đến phòng trọ của các kỵ sĩ.

Mặc dù đó không phải là nơi mà tôi muốn đến, nhưng nếu tôi mặc đồ của kỵ sĩ, chắc chắn sẽ dễ dàng cho tôi có thể vượt qua cung điện. Sau cùng thì tôi có kiến thức và trí nhớ của tên lính mà tôi đã ngụy trang, nên sẽ không có sai sót gì khi tôi hành động cả.

Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ, tôi vẫn chưa trả thù Flare. Và để làm thế, tôi sẽ cần một người có thể gặp trực tiếp con ả đó. Chính vì thế mà tôi chọn đường vòng.

Nơi mà tôi hướng đến không phải chỉ là phòng trọ thường dành cho kỵ sĩ. Đó là phòng trọ mà đội hộ vệ thượng cấp của Flare, chúng chỉ tập hợp khi quý tộc bảo thôi. Vì chính là đội hộ vệ thượng cấp của Flare, sẽ tiện lợi vì chúng có thể gặp mặt trực tiếp với cô ta, tôi sẽ khiến bọn hộ vệ thượng cấp này đến gặp Flare.

Trong khi dùng Thấu thị của Thánh kiếm sĩ để nhận diện kẻ địch và kỹ thuật trinh sát xóa đi sự hiện điện của mình, tôi rời khỏi hoàng cung.

Vì tôi đang giả vờ như một tên lính, sẽ rất tệ nếu quá nổi bật. Tôi nên cố không để bị tìm ra càng lâu càng tốt. Tôi không muốn một tình huống ngu ngốc như bị lộ danh tính sau khi rời khỏi vị trí đã được chỉ định.

Rời khỏi hoàng cung, tôi bắt đầu tiến đến phòng trọ kỵ sĩ nằm tách biệt ở một khu kiến trúc khác, đến khi tôi bắt đầu nghe nhưng tiếng ồn ào từ trong hoàng cung. Dường như tôi đã mất kha khá thời gian từ lúc tôi xóa đi hiện diện của mình.

“Có vẻ việc mình thoát ra đã bị lộ.”

Từ sự cảm nhận hiện diện, có thể nói đó không phải là một vấn đề bình thường. Tôi cho rằng, tất cả kỵ sĩ đã bị gọi dậy khỏi giường rồi, ra lệnh tìm kiếm trong hoàng cung và phong tỏa cổng thành.

Người trong hoàng cung hầu như đều nghĩ thứ gì đó như thế này, ‘Dẫu cho có là Anh hùng, cấp của hắn thậm chí không vượt qua 10 và hắn nghiện thuốc, nên kể cả một kỵ sĩ bình thường cũng dễ dàng đánh hắn nhừ tử’.

Chúng thậm chí không hiểu lợi ích tôi có được khi chúng hiểu sai về tôi nguy hiểm như thế nào. Mặc dù nhanh hơn tôi tưởng, nhưng sự náo động này vẫn nằm trong kế hoạch của tôi. Coi nào, bắt đầu hỗn loạn lên đi.

Ẩn mình dưới lớp ngụy trang, thời điểm tôi bước vào phòng trọ kỵ sĩ thượng hạng, tôi quát lớn.

“Tôi đến để mang thông điệp đến cho các kỵ sĩ! Một tên tù nhân đã trốn thoát khỏi hầm ngục! Xin hãy cảnh giác!”

Tôi có thể dễ dàng vào phòng trọ của kỵ sĩ dưới cái cớ giao thông điệp. Vì tôi có một tờ giấy xác minh danh phận của lính gác và với vụ náo loạn đang diễn ra, thông điệp của tôi lại càng đáng tin tưởng.

Người ở bàn tiếp nhận thông báo bắt đầu rung chuông báo thức để gọi các kỵ sĩ dậy. Sau đó, tôi giải thích điều mà tôi chắc chắn phải nói cho đội trưởng của đội hộ vệ thượng cấp, nên tôi tự tin đi vào trong phòng.

Những tên kỵ sĩ cũng có địa vị xã hội, nên có một sự phân biệt rất ngay thẳng về cách đối xử giữa tên lính thường và những kỵ sĩ dưới trướng quý tộc.

Phòng trọ tôi vào thực sự xứng với tên của các kỵ sĩ đã được chọn vào hàng ngũ kỵ sĩ thượng cấp của Flare, có các loại đồ vật mà chỉ những người có dòng dõi cao quý mới dùng. Có thể nói phải tốn rất nhiều tiền cho việc này. Thậm chí trong số đó, còn có một phòng tốt hơn và dễ thấy trong số những căn phòng khác và tôi hướng thẳng về phía nó, nhưng cánh cửa đã bị khóa.

Tuy nhiên, những thứ như thế này lại chẳng đáng là gì khi tôi đã có ma thuật giả kim. Tôi từ từ mở cánh cửa.

“Tên khốn, làm sao mày?”

Tôi vào trong, một tên to con đã mặc bộ giáp của mình vào, tôi nhớ những gì tên to xác này đã làm với tôi vô cùng sâu sắc. Tên này, là đội trưởng đội kỵ sĩ thượng cấp của Flare.

Hắn là tên tôi gặp đầu tiên sau khi tỉnh dậy ở hầm ngục. Tôi đã quyết định sẽ dùng tên này để gặp Flare chỉ vì hắn là người hữu dụng nhất.

Tôi là một người kiên trì và đồng thời rất giữ lời hứa của mình.

“20 cú đấm. Tao đến để trả lại 20 cú đấm mày đã tặng cho tao đây.”

Tôi mỉm cười ngọt ngào với hắn. Đối với tên này, hắn vẫn chưa nhận ra mọi việc đang diễn ra từ đầu đến giờ, tôi vươn tay ra.

~30 phút sau, bên trong một căn phòng của hoàng cung~

“Các ngươi đã tốn quá nhiều thời gian để tập trung. Liệu các ngươi đủ tự tin để gọi mình là những kỵ sĩ ưu và mạnh mẽ nhất của đất nước nữa không, các kỵ sĩ thượng cấp của ta!?”

“Chúng thần đáng chết.”

Đội kỵ sĩ thượng cấp của Flare đã nhận được 2 thông điệp, một là của tên bị đánh thức, hai là của Flare – là lệnh triệu tập đến.

Dù đã là nửa đêm, những kỵ sĩ thượng cấp đã tinh chỉnh hàng ngũ mà không có chút lộn xộn nào.

“Thật đáng buồn, làm sao con chó đó có thể thoát ra trong tình trạng đó.”

Flare đang cắn móng tay mình và mái tóc màu anh đào hào nhoáng của cô ta đã bị xẻ ra một cách bất thường. Dường như cô ta cảm thấy sợ hãi từ một vị Anh hùng [Trị Liệu] ngay thời điểm cô ta nhận được tin tức người đó đã trốn thoát, cô ta không thể bình tĩnh được. Đứng ngồi không yên, cô vận động toàn bộ lính gác tìm kiếm khắp nơi và thậm chí gọi đội kỵ sĩ thượng cấp của mình đến.

Cô ta đã biết bảng trạng thái của cậu ta và chắc hẳn không cần thiết phải sợ hãi. Nhưng kể cả thế, cô vẫn sợ. Không có động cơ hay bất kỳ thứ gì đằng sau cả, giác quan thứ sáu được mài dũa từ lâu của cô đã cảnh báo một tai họa sắp ập đến.

“Công chúa Flare, với toàn bộ thành kính, thần có một thông báo với người.”

Với bộ dáng đầy kiêu hãnh, vị đội trưởng đội hộ vệ thượng cấp nhìn Flare và mở lời.

“Trong lúc này, nếu không phải chuyện gì quan trọng, ta sẽ nổi nóng đấy, người biết chứ?”

Những lời ấy không chỉ ám chỉ rằng cô đang tức giận, mà còn có nghĩa rằng cô sẽ đưa ra một hình phạt dưới thẩm quyền của mình cho anh ta.

“Có 1 lý do vì sao chúng thần chậm trễ khi người triệu gọi.”

“Ngươi đang cố biện minh ở đây sao?”

Flare chuyển qua vẻ mặt tàn khốc vì bên trong cô ta, đội trưởng đội hộ vệ thượng cấp được chấm là một tên vô dụng.

“Không, không phải điều đấy. Mà đó là điều chắc chắn sẽ làm người vui lên.”

“Nào, thế thì nói đi.”

Một nụ cười hòa lẫn sự tàn nhẫn đang hiện lên trên khuôn mặt của Flare.

“Hai báo cáo đã đến phòng trọ của chúng thần và mặc dù chúng thần nhận ra người thứ hai, nhưng người đầu tiên đã giấu mặt đi. Vì chúng thần nghĩ nó rất đáng nghi, nên khi chúng thần thử xem mặt của hắn, thì ra đó chính là Anh hùng [Trị Liệu]. Chúng thần đến trễ vì đã bắt được hắn. Thành thật, quả là một tên đần. Hắn nghĩ rằng có thể lẻn vào phòng trọ của những kỵ sĩ mạnh nhất đất nước, đội kỵ sĩ thượng cấp của công chúa Flare.”

Ngay khi hắn nói ra, một người trong đội kỵ sĩ thượng cấp đẩy một tên đang bị trói ra. Với những vết tích trên cơ thể, cổ họng bị dập nát, dường như không thể nào nói được nữa, một tiếng ồn kỳ lạ như huýt sáo phát ra liên tục từ mũi của hắn.

“Ta khá ngạc nhiên. Ta thực sự ngạc nhiên. Không biết nó nghĩ cái gì mà lại đi đến phòng trọ của kỵ sĩ.”

Mặc dù gương mặt của hắn đã bị đánh đập thê thảm, Flare vẫn có thể nói rằng đó là khuôn mặt của Kaeru dựa trên một số đặc điểm.

“Rất có thể hắn định trốn bằng cách lẫn vào trong lính gác, nhưng khi hắn nhận ra họ đang đi tuần, hắn lại từ bỏ và quyết định trốn vào trong các phòng trọ. Đúng là một tên không có chút thông minh nào.”

“Fufu, ta băn khoăn nó thực sự nghĩ rằng kế hoạch kém cỏi như thể sẽ thành công sao. Thật sự thì, nó là một thứ rác rưởi ngu dốt đến thế ư.”

Flare cười với tâm trạng phấn khởi vì nỗi lo của cô đã biến mất sau khi nghe về điều này, lòng cô trở nên nhẹ nhõm.

“Công chúa Flare, thần có thông tin vì sao hắn cố trốn ra sau khi thần bắt được hắn, có một số thứ thần không hiểu. Mặc dù những tên này là cấp dưới của thần, nhưng thần kkhông chắc có nên nói với chúng hay không, nên liệu người có thể cho chúng lui xuống được không?”

“Chuyện đó liên quan đến các Anh hùng à?”

“Vâng, thần đã rất sốc khi nghe về nó và phải báo nó lại ngay cho công chúa Flare.”

Flare trở nên đầy suy tư và sau đó mỉm cười vui vẻ.

“Được thôi, nhưng kể cả khi cho mọi người lui xuống, vẫn không hề an toàn. Sau cùng, những thứ liên quan đến Anh hùng là tuyệt mật, nên hãy đến phòng của ta. Những người còn lại có thể nghỉ ngơi, à, và ném cái thứ rác rưởi này xuống hầm ngục là được rồi. Ta sẽ đến và xử lý nó sau để nó không làm việc như thế lần thứ hai nữa.”

Anh hùng [Trị Liệu] đã trở thành thứ tương tự như giẻ rách. Hắn cố mở miệng nói điều gì đó, nhưng các kỵ sĩ đã nghe được và tẩn hắn không thương tiếc.

“Ta không phiền nếu các ngươi đánh nó, nhưng hãy chắc là đừng giết nó vì nó vẫn còn sử dụng được. Cứ tiếp tục và hành hạ nó như các ngươi muốn nhưng với một chừng mực nào đó thôi.”

Những tên kỵ sĩ tránh gây vết thương chí mạng và liên tiếp đánh hắn. Dường như Anh hùng [Trị Liệu] đã được cứu sống nhờ có Flare. Ngay khi làn sóng bạo lực kết thúc, họ lôi xềnh xệch hắn về hầm ngục.

“Giờ thì, đội trưởng, hãy theo ta. Phòng của ta là nơi cách âm nhất trong cả hoàng cung, nên những cuộc nói chuyện bí mật sẽ được bảo mật tuyệt đối.”

Flare đang có tâm trạng tốt, cô mang theo một hầu gái không phải dùng cho việc hộ tống và quay về phòng mình trong khi dẫn theo đội trưởng đội cận vệ.

Phòng của Flare được trang trí kín với bộ nội thất chất lượng tốt nhất mà người ta có thể nghĩ đến. Chúng đều được cọ rửa và tinh chế để không có một hạt bụi nào và có thể nói rằng đó là sự xa xỉ hiển nhiên mà hoàng tộc lựa chọn.

“Đội trưởng hộ vệ thượng cấp được phép vào phòng ta. Liệu còn có phần thưởng nào tốt hơn thế?”

“Vâng, thần hạnh phúc có được vinh hạnh này.”

Đội trưởng hộ vệ thượng cấp tỏ thái độ tôn kính.

“Vậy thì, hãy nói đi. Ta khá tò mò về điều mà thứ rác rưởi ấy nói.”

“Về việc đó…”

Đội trưởng hộ vệ thượng cấp mỉm cười và đó chẳng phải là nụ cười dành cho chủ nhân mà mình phục vụ. Đó là một nụ cười cực kỳ ranh mãnh và ngay lập tức, hắn rút thanh kiếm của mình ra và cứa đứt cổ cả hai tùy tùng gần đó.

Sự tao nhã và tốc độ như của Thánh kiếm sĩ.

Mặc dù những tùy tùng của Flare đã được huấn luyện để bảo vệ cô, nhưng thật khó cho họ khi phải phản xạ lại thứ tốc độ như thế.

Đội trưởng hộ vệ thượng cấp vừa tàn sát hai người tùy tùng kia nhếch mếp lên và đôi mắt hắn lóe sáng. Với cánh tay không giữ kiếm, hắn vươn lên trong không khí và hướng thẳng nó về phía Flare.

Flare ngay sau đó bị thổi bay vào tường, bị đá một cái và ngã khụy xuống. Đội trưởng hộ vệ thượng cấp ngồi lên người Flare như cưỡi ngựa và ghì chặt lấy khuôn mặt của cô ta.

“[Cướp Hồi Phục]”

Toàn bộ ma lực trong người Flare đều bị hút đi và cô hoàn toàn rơi vào tình trạng hoảng hốt.

Mặt cô đau, tên đàn ông trước mặt cô thì thật đáng sợ, cô chẳng còn biết phải làm gì nữa.

“Flare, kể cả khi mày là Anh hùng [Ma Thuật], không có ma lực thì mày cũng chỉ như một cô gái yếu ớt thôi. Mày hết cách phản kháng rồi đấy.”

“Đội trưởng… ngươi tính làm gì…”

“Đội trưởng? À, mày đang nói về tao đúng không nào.”

Đội trưởng hộ vệ thượng cấp ngạc nhiên trong chốc lát và sau đó bắt đầu phá lên cười.

“Ồ, vậy ra mày vẫn chưa nhận ra à. [Biến Đổi Hồi Phục].”

Đội trưởng hộ vệ thượng cấp dùng ma thuật và cơ thể hắn trở nên nhỏ lại. Và sau đó, khuôn mặt hắn nhanh chóng thay đổi thành một bộ mặt mà cô ta vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy.

“Con cún đáng ghét và đáng yêu nhất, Kaeru-kun đã đến chơi với người đây. Bởi vì thần quá cơ đơn, nên đã trốn ra để gặp chủ nhân! Đùa, Ahahahahaha…”

Người mà Flare khinh bỉ, gọi là một con chó, một cái giẻ rách kinh tởm, đúng vậy đấy, Kaeru. Vâng, Kaeru đã dùng [Biến Đổi Hồi Phục] lên chính mình để thay đổi diện mạo và người bị hành hạ với cổ họng đã bị phá nát là đội trưởng hộ vệ thượng cấp thật sự.

Flare cuối cũng đã hiểu tình trạng hiện tại. Người hầu bị giết và cô thì ở cùng với tên có oán hận lớn nhất với mình trong căn phòng cách âm nhất của hoàng cung. Trên hết, sức mạnh ma thuật của cô đã bị lấy mất, nên cô thậm chí không thể dùng một loại ma thuật cơ bản nào.

Vẻ mặt của Flare tràn đầy sự sợ hãi và nụ cười của Kaeru trở nên càng tàn ác hơn. Vào lúc này đây, một tấn bi kịch sắp được mở màn.

Bình luận (0)Facebook