Chương 21: Quá khứ của Ruina (phần 3)
Độ dài 1,361 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:56:59
Chương 21: Quá khứ của Ruina (phần 3)
Sau khi Noire-san kể về quá khứ của Ruina, tôi trở lại phòng của mình.
Ruina vẫn buồn rầu ngồi dưới sàn nhà ôm lấy đùi mình.
“À, Nagi-chan… Cậu về rồi sao. Cậu về hơi trễ đấy.”
Có vẻ như cô ấy cuối cùng mới nhận ra tôi.
Từ từ đứng dậy, cô ấy gượng cười với tôi.
Không có chút nghị lực hay chất giọng bình thường nào trong lời nói của cô ấy.
Tôi im lặng chạy tới bên cạnh cô ấy và…
“Kyaa….!? Nagi-chan cậu đột nhiên làm gì vậy….?”
Tôi dùng hết sức mình ôm chặt lấy cô ấy.
Ruina vẫn đang còn ngạc nhiên.
“Ruina, mình xin lỗi. Mình đã nghe tất cả mọi chuyện xảy ra 5 năm trước từ Noire-san rồi”
“!!?”
Tôi có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Ruina.
“....Vậy là cậu biết rồi hả. Mình đã nghĩ rằng mình có thể giữ bí mật được với Nagi-chan.”
Giống cô ấy trầm lại vì đau khổ. Cô ấy vẫn tiếp tục lời của mình.
“Nagi-chan nghe nó rồi phải không? Bởi vì do mình đi đến đó nên người mẹ yêu quý của mình mới chết. Nếu như mà lúc đó mình không hề đến đó, nếu như mình không quá ảo tưởng sức mạnh thì mẹ mình sẽ không cần phải chết. Người phụ nữ đã tha cho mẹ và đồng đội của mẹ tôi nhưng…. vì có mình nên….”
Chắc nó phải đau đớn lắm….
Việc chứng kiến người mẹ yêu quý của mình chết ngay trước mắt vì mình.
Nỗi mất mát ấy không phải một thứ mà một cô bé 13 tuổi có thể chịu được.
“Liệu có phải lý do Ruina trở thành mạo hiểm giả là để trả thù người phụ nữ đó?”
“Đúng vậy. Cô ta là người mong muốn mình trở thành người giết cô ta. Thế nên, mình phải trở nên mạnh hơn và rồi một ngày nào đó mình chắc chắn sẽ giết được cô ta như cô ta mong muốn! Đó là những gì mình đã quyết định.”
Giọng cô ấy khác với bình thường, trong nó là một cảm giác thù hận đến không ngờ.
“...Nhưng vô dụng cả thôi. Kể cả bây giờ đã trở thành mạo hiểm giả cấp S, mình vẫn không thể biết làm thế nào có thể thắng được cô ta. Mình càng mạnh thì càng nhận ra được sự chênh lệch sức mạnh. Điều đó làm mình cảm thấy tuyệt vọng.”
Giọng cô ấy chuyển từ thù hận sang đau khổ.
“Không những thế, người phụ nữ đó biến mất sau ngày đó. Mình không biết cô ta ở đâu cả nên mình không thể trả thù được.”
Từ những gì tôi nghe được từ Noire-san thì sau khi giết mẹ của Ruina thì người phụ nữ đó đã đi đâu đó.
Cả quốc gia đã truy lùng cô ta nhưng vẫn chưa thể tìm được.
Tuy nhiên, hậu quả mà người phụ nữ để lại là rất lớn.
Vết thương gây ra cho “công việc của mèo” lúc đó đã khiến họ phải nghỉ hưu và tổ đội cũng tan rã.
Bởi vì người phụ nữ đó mà niềm kiêu hãnh của quốc gia, bốn mạo hiểm giả hàng đầu đã ra đi cùng lúc.
Đúng là một sự mất mát to lớn.
“Này, Nagi-chan. Mình không muốn bất kì người nào khác phải nêm trải cảm giác như mình nên cho dù có là chuyện gì đi nữa thì mình vẫn sẽ nghiêm khắc khi nói về ma thuật.”
“Giống như cách cậu nghiêm khắc với hội học sinh hôm nay?”
“Phải. Họ vào được hội học sinh học viện Akade có nghĩa là họ là những người có tài năng. Năng lực của họ cũng rất tốt. Nhưng mình không muốn họ tự đánh giá quá cao sức mạnh của họ như mình lần đó. Cho dù họ ghét mình đến thế nào đi nữa thì mình cũng không quan tâm đến chuyện đó. Mình chỉ muốn họ không phải chết hay phải mất đi ai đó quan trọng thôi”
“Nhưng kể cả khi mình định trở nên cứng rắn hơn khi mình thấy khuôn mặt buồn của họ, mình cảm giác như lòng ngực mình vỡ òa ra. Vì mình không muốn thấy khuôn mặt đó nên mình mới bỏ chạy. Ahahaha… Giáo dục đúng là khó khăn nhỉ...”
“Ruina….”
Tôi ôm Ruina càng mạnh hơn nữa.
“Nagi-chan, đau quá….”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Tôi miễn cưỡng lỏng tay ra.
“... Này, đúng như mình nghĩ. Cậu định chịu đau khổ một mình đến khi nào nữa?”
“?”
“Bởi vì Ruina đã chịu đựng đủ lâu rồi phải không? Nếu Ruina phải chịu đựng hơn thế nữa thì cậu sẽ suy sụp mất. Bên cạnh đó….. bây giờ cậu còn có mình và Linde nữa. Mình không biết có thể hữu dụng trong trận đánh được hay không nhưng nếu lắng nghe lời chỉ dẫn của cậu thì chúng mình có thể làm được. Mình không thể cứ đơn giản nói rằng mình hiểu cảm xúc của Ruina được nhưng ít nhất hãy để mình hỗ trợ cậu. Đó là lí do mà…. đừng có chịu đựng một mình nữa. Hãy dựa dẫm vào mình nhiều hơn. Mình không muốn thấy mặt buồn của Ruina một lần nào nữa.”
Tôi cảm thấy thứ gì chảy qua má mình.
Trước khi nhận ra thì tôi đã òa nước mắt.
Tại sao mình lại khóc?
...Đúng rồi, tôi đang cảm thấy thất vọng.
Rằng Ruina không hề dựa dẫm vào mình.
Rằng mình không nhận ra cô ấy vẫn đang tiếp tục chịu đau khổ.
Rằng mình không thể giúp được cô ấy.
Tại lại tôi lại yếu đuối đến thế này?
Việc không thể bảo vệ được nụ cười của người con gái tôi yêu thật…
“Không, Nagi-chan không cần phải tự trách chính mình. Không ai có thể biết được mình đang che dấu cảm xúc. Đây là lỗi của mình. Bên cạnh đó… Nagi-chan đã cứu mình từ lâu trước đây rồi.”
“Hả?”
“Thực ra nơi mà Nagi-chan bị bầy sói tấn công là nơi mà mẹ mình chết. Trong 5 năm trở thành mạo hiểm giả, những gì mình nghĩ tới chỉ là trở nên mạnh hơn để giết người phụ nữ đó. Nhưng nỗi tuyệt vọng vì cho dù mạnh đến đâu cũng không thể chạm được tới người phụ nữ đó đã trở thành cảm giác muốn chết. Mình đã nghĩ là nếu mọi thứ kết thúc thì mình sẽ chết, vậy thì chết cùng một nơi với mẹ sẽ tốt hơn”
“...”
“Người duy nhất mình thấy ở đó là Nagi-chan. Một cô gái tóc đen với bộ áo quần kì lạ bị quái vật tấn công. Điều đó làm mình ngạc nhiên bởi vì cảm giác giống như mẹ mình. Vì thế, mình đã vô tình cứu cậu.”
“Sau đó thì Nagi-chan biết rồi đó, mình bị Nagi-chan quyến rũ. Cảm giác muốn chết không biết đã biến mất từ khi nào. Hơn nữa, khao khát giết phụ nữ đó để trả thù cũng dần phai nhạt. Đương nhiên, mình vẫn căm ghét người phụ nữ đó vì đã giết mẹ mình. Nhưng mình không còn bao trùm bởi thù hận nữa. Mình nghĩ là mình cũng lấy lại được nụ cười của mình.”
Ruina ngắt lời ở đó và ôm chặt tôi.
“Vì thế…. Cảm ơn cậu, Nagi-chan. Cậu đã cứu mình.”
Mình mới phải là người nói cảm ơn, Ruina.
Từ khi đến thế giới khác này, cậu đã luôn luôn cứu mình.
Cả thể xác….lẫn linh hỗn…
Ruina đã cứu mạng tôi, và nụ cười của cô cũng luôn giúp đỡ tôi.
Không có Ruina thì một ngày nào đó mình cũng sẽ chết trong vô vọng.
Thế nên…
“Ruina, mình rất vui vì chúng ta đã gặp nhau, Nếu không gặp cậu, có thể bây giờ mình đã chết rồi.”
“Ahahaha.. Thế thì hơi quá đà rồi đấy Nagi-chan...”
Tôi cảm thấy thứ gì đó ấm áp trên vai mình.
Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở bên cạnh gương mặt mình.
Khi tôi nhìn qua phía Ruina, cô ấy đang vùi mặt vào vai tôi khóc.
Tệ quá…. Nước mắt chảy ra không ngừng.
Chúng tôi vẫn cứ ôm nhau khóc…. Kể cả sau khi Noire nhận ra điều gì đó không đúng và bước vào phòng.