Chương 18: Ý nghĩa của việc trở thành một phù thủy.
Độ dài 1,342 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:56:59
Chương 18: Ý nghĩa của việc trở thành một phù thủy
ーーーNgày hôm sau.
“”Chào buổi sáng, hoaaa~“
“Chào buổi sáng, Nagi. Cậu có vẻ vẫn còn ngái ngủ nhỉ.”
Đêm hôm qua đúng là một dịp hiếm khi mà Ruina chủ động như vậy và không để cho tôi ngủ chút nào cả.
Lần đầu tôi thấy Ruina táo bạo đến như v���y.
“Chào buổi sáng Nagi-san”
“Cậu trông vẫn xinh đẹp như mọi khi.”
“Chia cho tớ một phần dễ thương đi nào”
Tôi chào hỏi với từng người trong lớp.
Hai tuần trước, tôi không hề nghĩ rằng cảnh tưởng này xảy ra.
Tôi đang cảm thấy vui vẻ thì Linde tới bắt chuyện.
“Nagi, vậy là nó bắt đầu từ ngày hôm nay. Mình cảm thấy lo lắng quá.”
Thứ bắt đầu từ ngày hôm nay chình là công việc của hội học sinh.
Có vẻ như công việc sẽ bắt đầu ngay kể cả khi chúng tôi vừa mới gia nhập ngày hôm qua.
Một người bạn cùng lớp nghe chúng tôi trò chuyện bước tới chỗ chúng tôi.
“Linde-san, cậu bắt đầu làm việc gì kể từ ngày hôm nay vậy?”
“Đó là….”
Rattle
“Chào buổi sáng. Tất cả các em hãy quay trở lại chỗ ngồi để bắt đầu tiết chủ nhiệm.”
“Đến giờ rồi sao hả~. Vầy thì, Linde-san, Nagi-san, kể cho tụi này về việc đó sau nhé.”
Nói như vậy, người bạn cùng lớp đang nói chuyện với chúng tôi quay trở lại chỗ ngồi.
☆☆☆
ーーー Giờ nghỉ trưa.
“Hảảảaa! Linde-san và Nagi-san sẽ gia nhập hội học sinh sao?”
“Wha! Cậu nói to quá đấy, Maron-san”
Người bạn cùng lớp nói chuyện với chúng tôi sáng nay, Maron-san hét lên.
Những người cùng lớp khác nghe thấy giọng nói của cô ấy cũng tiến lại xung quanh chúng tôi.
“Việc đó đáng ngạc nhiên đến như vậy sao?”
“Đương nhiên là phải ngạc nhiên rồi! Học viên trong hội học sinh là những người ưu tú do Elenoa-sama lựa chọn. Nghe nói rằng những người đã gia nhập hội học sinh thì tương lai sẽ được bảo đảm. ”
Quả là một câu chuyện phóng đại hơi quá.
Ngay từ đầu, Elenoa chỉ chọn những cô gái xinh đẹp theo sở thích. Tất cả mọi người đều biết điều đó phải không?
“Dù gì đi nữa, đối với học viên học viện này thì gia nhập hội học sinh là một vinh dự lớn. Chức mừng!”
Clap, clap, clap.
Một tràng pháo tay lớn từ những người xung quanh.
Xấu hổ quá đi.
Mặt của tôi và Linde đột nhiên đỏ bừng lên.
☆☆☆
ーーーTan trường
Tôi, Linde và Ruina (Không hiểu sao lại ở trong dạng tóc đen) đứng trước hội học sinh.
“Tại sao Ruina lại ở đây?”
“Mình muốn thấy hội học sinh bây giờ trông như thế nào. Nơi này chẳng thay đổi chút nào cả.”
“Đúng rồi, Ruina trước đây cũng là hội trưởng hội học sinh phải không? Vậy ý định thực sự của cậu là gì?”
“Thật không công bằng khi chỉ hai cậu được tán tỉnh nhau nên mình cũng muốn tham gia.”
“Mình nói với cậu rồi mà, chúng ta không đến đây để chơi.”
Linde nói với giọng ngạc nhiên.
Nhìn qua thì có vẻ như Linde không còn giữ mình với Ruina nữa.
Lúc mới gặp mặt, Linde ngưỡng mộ Ruina đến mức tôn cô ấy lên thành thần. Nhưng bây giờ thì có cảm giác giống như là bạn bè bình thường.
Đó là một điều tốt.
“Hai người, hãy thôi đi và bước vào nào”
Cọt kẹt
Khi cách cửa mở ra thì thứ hiện ra trước mắt chúng tôi là vườn địa đàng.
Mĩ nhân tóc bạc đang ngồi trên ghế một cách tao nhã với một bé loli đang nằm ngủ yên trên đùi. Tay phải của cô ấy vuốt ve một cô gái với đôi tai chó, tay còn lại thì vuốt ve một cô gái tóc đen.
Vẻ mặt hạnh phúc đang hiên lên trên mặt những cô gái được vuốt ve.
Nói thẳng ra thì đây là một Harem.
“Này, Nagi-cham, Linde-chan. Kể từ giờ hai cậu sẽ thôi gia nhập hội học sinh phải không?”
“Đúng vậy, mình nghĩ như thế thì sẽ tốt hơn.”
“Mình cũng nghỉ thế...”
☆☆☆
“Hai cậu đã thấy mặt không nên thấy của mình rồi.”
Mặt của ba mĩ nhân (loli+ mắt kính+ cún con) đỏ ửng lên vì xấu hổ, còn người tóc bạc thì cười.
“Người xấu hổ phải là chúng mình, người đã thấy việc đó mới đúng. Dù gì thì nó cũng là một cảnh hết sức bổ mắt.”
Cảnh bốn mĩ nhân tán tỉnh nhau đúng là tuyệt với nhất.
“Vậy, cô gái với mái tóc đen đó là ai vậy? Bạn cậu à?”
Eleona nhìn một cách kì lạ vào Ruina.
Thấy vậy, Ruina thở dài và lên tiếng.
“Hn, Hội trưởng hội học sinh nhưng lại không thể nhìn thấu được ma thuật cải trang của mình sao~. Việc này cần phải xem xét lại đấy.”
“Ma thuật cải trang sao? Một người sử dụng nó mà mình không thể nhìn thấy được…. Đừng có nói là Ruina-sensei nhé?”
“Đúng vậy”
Ruina giải ma thuật cải trang của mình và trở lại trạng thái ban đầu, một mĩ nữ tóc vàng.
Phản ứng của hội học sinh sau khi thấy điều đó…
“...”
“...”
“...”
À, họ quá ngạc nhiên và đứng hình luôn rồi.
“Nghĩ đến việc hội học sinh đang trong tình trạng này. Dù tôi đã nói lúc giới thiệu rồi nhưng nếu mà cứ thế này thì các cô sẽ không làm được gì đâu.”
Hội học sinh liền im lặng lắng nghe Ruina nói.
Ruina thường rất vô tư nhưng nói đến ma thuật thì cô ấy lại rất nghiêm khắc.
Bài luyện tập cô ấy cũng rất khó khăn nữa.
Chắc là hội học sinh vẫn chưa bao giờ thấy việc đó trước đây.
Elenoa ngước mặt lên nhìn về phía Ruina.
“...Em xin lỗi nhưng không phải tất cả mọi người đều được ban cho tài năng tuyệt vời như Ruina-sensei. So với tiêu chuẩn của Ruina-sensei và những gì cô nói thì không ai có thể làm được hơn thế. Như vậy không phải quá nghiêm khắc sao?”
Câu trả lời của Ruina là một thứ gì đó tôi không ngờ được là cô ấy bình thường sẽ nói.
“Xin lỗi, nói kiểu này thì hơi khó hiểu phải không? Vậy thì mình sẽ nói rõ lại lần nữa… Nếu mà cứ như thế này thì một ngày đó các cô sẽ chết thôi.”
““““““!!!!!!””””””
Đột nhiên sau khi nói xong, cô ấy tỏa ra một luồng sát khi khiến cho tôi và Linde còn không thể chuyển động.
Mồ hôi lạnh chảy ra và người run rẩy không ngừng.
Ngay cả người yêu Ruina, người có sức mạnh ma thuật và trí tuệ cao, là tôi đây cũng vậy.
Không cần phải nói chuyện gì xảy ra với người khác.
Ruina tiếp tục nói sau khi ngừng luồng sát khi tỏa ra lại.
“Dù có thành một mạo hiểm giả hay pháp sư hoàng gia, bởi vì sử dụng ma thuật nên luôn luôn tiềm ẩn sự nguy hiểm. Chả liên quan gì đến tài năng cả. Ví dụ nếu như đang đối mặt với kẻ thù thì liệu cô có thể nói rằng ‘Tôi không có tài năng nên làm ơn đừng để ý đến tôi?’ Kẻ thù không bao giờ quan tâm đến những chuyện như vậy. Nếu cô không muốn vậy thì đừng làm phù thủy nữa. Có rất nhiều kĩ năng để có thể dùng để kiếm sống mà.”
Những lời của Ruina nghe rất nặng nề.
“Còn nữa, có nhiều người nói rằng tôi có tài năng hay tôi là một thiên tài nhưng thực ra không hề có chuyện đó. Tôi đã thử rất nhiều lần và tuyệt vọng vì mình thiếu tài năng. Đành là, tôi có thể sử dụng tất cả tất cả mọi loại ma thuật nhưng các cô có thể thấy đấy, cấp độ của từng phép của tôi lại quá thấp, có rất nhiều người khác có thể làm tốt hơn thế nhiều. Các cô chỉ là đánh giá tôi cao quá thôi”
Nói xong, Ruina rời khỏi văn phòng hội học sinh.
Cuối cùng thì tôi cả những gì tôi thấy trên mặt cô ấy là nỗi buồn bã.