• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Prologue 9 'Lời hứa' của chúng ta khi còn nhỏ

Độ dài 949 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-12 10:45:06

---------------------------------------------------------------------------------------

Nó là mùa thu năm lớp một của tôi. 

Vào mùa thu có thể ấm áp hoặc se se lạnh và rất dễ dính cảm lạnh. Ristu là một người rất năng động, cậu mặc áo tay ngắn và quần đùi trong thời tiết như vậy. Còn tôi thì mặc áo tay dài. 

Rồi cậu ta bị dính cảm lạnh. Bây giờ nghĩ lại về nó thì tôi thấy cậu ta như một đứa trẻ ngốc nghếch. 

Trước khi bị cảm, Ristu nói rằng cậu sẽ không từ bỏ và sẽ tỏ tình tôi lần thứ hai.  

“Hãy cho tớ một ít thời gian để suy nghĩ.” 

Tôi đáp lại mà không trả lời lời tỏ tình đó ngay. Vì thế mà tôi đã đến nhà của Ritsu trong một ngày thu đẹp trời, mặc dù nó hơi xấu hổ. 

“Ritsu-kun. Cậu vẫn ổn chứ?” 

“*Cough cough*. Ưuuuuu...” 

Cậu có vẻ đang bệnh quá nặng để đáp lại lời tôi. 

Cha mẹ của Ritsu đã đi ra ngoài mua sắm nên không có ai ở nhà. 

Chỉ có tiếng đồng hồ kêu “tích tắc” trong không gian tĩnh lặng này. 

Ngồi trong phòng của cậu ấy tôi quyết định đáp lại lời tỏ tình của Ritsu. 

Tôi đã nghĩ rất nghiêm túc về nó và đưa ra câu trả lời. Đó là tại sao tôi phải nói ngay bây giờ. 

Tôi khá chắc là sẽ rất xấu hổ khi thể hiện cảm xúc của mình trước một Ritsu-kun khỏe mạnh. Nên bây giờ chính là lúc thích hợp. 

“Ritsu-kun. Tớ có thể... trả lời nó vào một ngày khác không?” 

 “...” 

Không có câu trả lời nào từ phía Ritsu-kun. Nhưng trông cậu dường như là vẫn còn tỉnh, cậu ấy nên thế phải không? 

Thêm nữa thật tiện cho tôi vì cậu không trả lời nên tôi chắc chắn rằng mình sẽ nói thẳng ra một lần như đã luyện tập ở nhà. 

Và tôi đã nói tiếp. 

“’Tớ đã nghĩ về nó... Ritsu và tớ. Và bây giờ chỉ có một điều tớ muốn nói...” 

“Một lời ‘đề nghị’.” 

“...” 

Tôi tự hỏi liệu Ritsu-kun có còn thức hay không. 

Tôi tò mò về điều đó nhưng tôi đang không có thời gian để kiểm tra. 

Nên tôi đã chuyển những cảm xúc của mình thành lời nói giống như những lúc luyện tập ở nhà. 

“Tớ muốn cậu hãy đợi đến khi chúng ta đủ lớn ‘có thể kết hôn’ để trở thành ‘người yêu’. Cậu ổn với nó chứ?” 

T-tôi đã nói nó. 

Tôi có thể cảm thấy má mình đang giãn ra vì sự sung sướng này. 

Nhưng có vẻ Ritsu-kun đang cảm thấy không khỏe, nên tốt nhất là để cậu một mình. 

“Nên---” 

Nhưng tôi muốn chạm vào Ritsu và nói cho cậu ấy biết mình đang cảm thấy như thế nào... Nên tôi đã nắm lấy tay trái của Ritsu và viết lên tay cậu bằng bàn tay không thuận của mình. 

Tôi không biết viết chữ Kanji cho từ này và chắc rằng Ritsu-kun cũng không hiểu nó. 

Nên tôi sẽ làm cho cả tôi và Ritsu-kun đều hiểu--- 

“Một ‘lời hứa’ được chứ?” 

--------------------------------------------------------------------------------------------------- 

“Okaa-san, sao mẹ lại để Ritsu-kun vào phòng con? Và thậm chí còn gọi nó là một chuyến tham quan nữa chứ! Mẹ đừng có làm như thế lần nào nữa!” 

“Nó ổn mà phải không? Vì Karen và Ritsu sắp ở chung nhà với nhau mà--” 

“Mẹ đừng có như thế! Mou!” 

Tôi kìm nén sự tức giận của mình trong khi về phòng của mình. 

Tôi thực sự không thích người khác vào phòng của mình vì nó thật sự rất xấu hổ... Hai người họ thật sự không hiểu cảm giác của một người con gái trẻ chút nào. 

Tôi đi vào phòng và lập tức nhảy lên giường. 

Tôi ôm cái gối ôm hình trái tim và vùi mặt vào nó. Tôi đã mua nó vì nó rất nữ tính. 

Tôi dồn hết sự tức giận vào nó. 

“Tại sao cậu lại không nhớ ‘lời hứa’ đó? Trông cậu ấy rất bối rối!” 

Đầu tiên, tôi rất giận Ritsu. 

Ritsu không hề nhớ ‘lời hứa’ mà tôi đã hứa với cậu ấy khi còn nhỏ. Hay đúng hơn là cậu ấy không hề biết về nó. 

Tôi biết là có điều gì không ổn! 

Ritsu rất bối rối khi tôi nói đến ‘lời hứa’ và tôi đã giận giữ hét lên “Chưa đủ (tuổi)!” , cậu ấy cũng đáp lại “Chưa đủ (lời tỏ tình) ư?” và tôi đã tiếp tục thú nhận lời tỏ tình nhiều hơn nữa. 

Nhưng--- 

“Có lẽ lúc đó... cậu ấy thực sự đã ngủ...?” 

Không, tôi chỉ có thể đoán như vậy. 

Tất cả những gì cậu ấy đã nói và làm sau khi nghe từ ‘lời hứa’ đã trả lời cho nó. Khả năng cao là lúc đó cậu ấy đang ngủ. 

Những hành động của cậu ấy đã cho tôi biết. 

Tôi rất tức giận vì cậu ấy đã ngủ nhưng tôi giận chính mình hơn vì đã phạm phải một lỗi như vậy. 

“Thật tình, Tôi đang làm gì thế này!!! Aaaahhhh!!!!” 

“Nhỏ tiếng thôi, Karen!” 

“...Con xin lỗi...” 

Không ổn. 

Nếu tôi la quá lớn trong phòng này thì Ritsu sẽ nghe mất. 

Được rồi, tôi là một người rất điềm tĩnh. Tôi là một người rất ngầu có thể làm tốt mọi việc. Ổn rồi, ổn rồi. 

Đó là những gì tôi nói với chính bản thân mình. 

Nhưng Ritsu đã từ bỏ tôi... 

Tại sao tôi lại nói “không” một vạn lần chứ? Tôi ngu ngốc đến vậy sao? Không, tôi phải thừa nhận nó. Tôi đúng là một con ngốc mà. Và Ritsu cũng là một tên ngốc nữa. 

Hơn nữa, hôm nay tôi đã hiểu ra mọi thứ. 

Với điều này tình yêu của đời tôi đã về lại con số không. 

Tình yêu hướng về tôi đã biến mất và giờ tôi--- 

“Thật đáng xấu hổ mà!!!” 

Đúng là rắc rối của cô gái trẻ đang yêu. 

-------------------------------------------------------------------------

Bình luận (0)Facebook