Chương 01
Độ dài 1,210 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-04-02 20:15:15
Thiếu hiểu biết là một lỗi không thể tha thứ hơn bất cứ điều gì khác.
Tachibana Kanata nhận ra điều này khi trải qua bước ngoặt của cuộc đời ở thời cấp hai.
Vào cái ngày định mệnh đó, đã lấy đi tất cả khỏi cậu ấy, những ánh mắt ghen tị dần chuyển sang ghen ghét và khinh bỉ.
Tôi chỉ muốn có ích cho ai đó thôi mà.
Tôi vốn là một đứa trẻ được bà cưng chiều bằng cả tấm lòng. Người bà không bao giờ bị ốm và khỏe mạnh cho đến ngày cuối cùng của bà. Tôi thường được gửi đến nhà bà ngoại vì gia đình chỉ có một mình bà mẹ tôi. Bà tôi mất trước khi tôi vào tiểu học, nhưng tôi nhớ từng lời của bà.
"Điều tốt bạn làm cho người khác là điều tốt bạn làm cho chính mình"
Bà ấy hay nói những lời này với tôi như một thói quen. Đó là một câu ngạn ngữ của Nhật Bản có nghĩa là những những việc bạn làm cho người khác sẽ quay trở lại với bạn một cách tốt đẹp.
Với những lời nói đó như tôn chỉ của mình, tôi đã trở thành một anh hùng công lý khi tôi bước vào tiểu học. Đánh bại cái ác và giúp đỡ kẻ yếu. Tất nhiên, có những lúc tôi bị coi thường và thật khó khăn, nhưng đó là những ngày hạnh phúc nhất đối với tôi.
Tôi đã kết bạn trên đường đi, vạch trần một vài vụ bê bối và đạt được một số thành công mặc dù tuổi của chúng tôi còn trẻ. Nhưng rồi mọi thứ đột ngột kết thúc..
Những người bạn cũ của tôi chỉ trỏ và coi tôi như kẻ thù, và tất cả những người tôi từng giúp đỡ trong quá khứ đều nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.
Tôi cãi đi cãi lại. Cầu xin nhiều lần. Nhưng chẳng có tác dụng. ọ không chịu nghe tôi. Và rồi sự bắt nạt bắt đầu, để hạ thấp và làm bẽ mặt tôi.
Xét cho cùng, đây là tất cả về sự tự hài lòng của tôi.
Tôi sớm suy sụp và dành nửa năm học cấp hai của mình ở nhà. Bạn có thể gọi nó là 'trốn học'. Mẹ tôi cho phép tôi học những năm cấp hai ở nhà mà không hỏi tôi lý do tại sao. Tôi chắc rằng đó hẳn là sự cân nhắc của riêng ấy.
[Ngay cả những anh hùng cũng cần nghỉ ngơi.]
Đây là những lời của mẹ tôi trong quá khứ. Những lời này xuyên thấu trái tim yếu ớt của tôi, nhưng đồng thời cho tôi một cảm thấy gì đó kỳ lạ.
Anh... hùng là gì?
Tôi chưa bao giờ muốn trở thành anh hùng. Tôi chỉ ước mình có thể giúp đỡ mọi người. Nhưng tôi nhận ra rằng đó chỉ là sự thỏa mãn bản thân.
Cuối cùng, mọi thứ tôi đã làm cho đến nay đều vô ích cả.
Anh hùng...không còn nữa….
Ít nhất tôi không phải là một anh hùng. Vậy thì anh hùng có thể cứu tôi ở đâu? Nếu nó không tồn tại, điều đó sẽ vô cùng phi lý. Thế giới này quá khắc nghiệt với tôi.
Nhưng những năm tháng cấp 2 của tôi cứ thế trôi qua một cách không thương tiếc. Không có anh hùng nào xuất hiện để đưa tôi ra khỏi phòng. Đó là khoảnh khắc tôi tin chắc rằng không có anh hùng trên thế giới này.
Sau đó, khi tôi học năm thứ ba trung học cơ sở, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm của mình như một con quỷ, như thể cô ấy đã quá mệt mỏi với việc của tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đang tiến hành một cuộc khảo sát nghề nghiệp. Có một số học sinh như tôi không đi học, nhưng tôi là người duy nhất không gửi khảo sát.
Tất nhiên tôi chưa bao giờ bỏ học, nhưng những ngày đen tối cứ thế tiếp diễn và tôi không biết mình học để làm gì. Chà, dù vậy thì tôi cũng đã nhận được điểm “S” trong các kỳ thi thử ở bất kỳ trường trung học nào quanh đây.
Thế là tôi chọn trường cấp 3 có điểm lệch cao nhất và dễ dàng được nhận. Những người ở trường cấp hai của tôi không thông minh lắm. Tôi đã chắc chắn rằng sẽ không có ai đến đây. Sau cái ngày địa ngục đó, đó là ngày duy nhất tôi rời khỏi phòng mình và cuối cùng tôi không ra ngoài, chứ đừng nói đến dự lễ tốt nghiệp.
Mình đã làm gì sai sao?
Khi sắp vào cấp ba, tôi bắt đầu nghĩ về những điều như vậy. Là một người không thể hồi phục cho đến bây giờ, nhưng tôi chỉ còn một chút nữa là đến tuổi trưởng thành.
Ngoài ra, môi trường gia đình của tôi lúc bấy giờ đã trở nên phức tạp hơn.
Bất ngờ thay, mẹ tôi quyết định tái hôn. Người kia có vẻ là một người đàn ông hiền lành và làm việc tại một viện nghiên cứu, và hình như ông ta còn có một cô con gái gần bằng tuổi tôi. Mẹ tôi càng có nhiều người yêu thương hơn, và từ khi có con riêng, bà bắt đầu cười nói như thể đã quên mất tôi. Ngược lại, càng ngày cô ấy càng đối xử với tôi thô bạo hơn.
Ngay trước cái tái hôn đó bắt đầu, mẹ tôi nói với tôi:
“Ồ đúng rồi, Kanata. Từ nay họ của con sẽ thay đổi nên hãy nhớ nó ngay bây giờ."
Đột nhiên, họ của tôi thay đổi. Tachibana, mà tôi đã quen sử dụng, trở thành họ cũ của tôi, và tôi được đặt họ là Shiina. Nói cách khác, từ bây giờ, tôi sẽ được gọi là Shiina Kanata. Tôi không có bất kỳ sự ghét bỏ đặc biệt nào đối với nó, nhưng đồng thời, tôi đã có điều gì đó để suy nghĩ.
Có lẽ……mình cũng nên thay đổi.
Và vì vậy tôi quyết định vứt bỏ tất cả sự ngây thơ mà tôi đã có cho đến tận bây giờ.
Tôi không còn tiếp cận với bất cứ những người đang gặp khó khăn trước mặt tôi nữa.
Tôi không còn quân tâm ai khác ngoài bản thân mình.
Tôi chỉ sống cho chính bản thân mình.
Ngay cả mẹ tôi, người đã rất tốt với tôi, cũng đã dành tình yêu thương cho gia đình mới của bà như thể bà đã quên mất đứa con trai của mình. Trong gia đình này, sự tồn tại của tôi có lẽ sẽ là một trở ngại.
Tôi, Tachibana Kanata, người đã từng tử tế, đã chết.
Từ giờ trở đi, tôi sẽ yêu bản thân mình và cố gắng hết sức để loại bỏ bất cứ thứ gì đang cố gắng đe dọa thế giới của tôi.
Tôi thề trong lòng và rời khỏi nhà lần đầu tiên sau một thời gian. Hôm nay là ngày nhập học.
Hãy mạnh mẽ và tự hào lên tôi ơi.
Đó là lý do tại sao tôi, Shiina Kanata, đã quyết định dọn ra sống một mình.