Chương 01
Độ dài 691 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-09-24 22:00:07
“Hmm~Hmm~Hmm~”
Tối hôm sau, Rina vui vẻ trang điểm trước gương.
Cô ấy mặc còn đẹp hơn lúc đi hẹn hò với tôi nữa.
Bộ đồ cô ấy mặc cùng chiếc ví cô ấy đeo đều là những món đồ cô ấy từng mặc khi chúng tôi hẹn hò lúc trước.
Lâu rồi không thấy chúng…
Hẳn là do “senpai” của cô ta cũng đến nhỉ, cô ấy định gây ấn tượng với hắn đây.
“..Hả ?”
Khi tôi nhìn kỹ, Rina không đeo nhẫn cưới. Không thể tin vào mắt mình, tôi hỏi cô ấy bằng giọng lạnh lùng.
“R,Rina… nhẫn của em đâu…”
“Ồ, thứ đó á ? Đi nhậu mà đeo mấy thứ như thế thì sao gây ấn tượng tốt với senpai của tôi được. Anh bị đần à ?”
Tôi nghe thấy tiếng gì đó như vỡ ra.
Âm thanh đó phát ra khiến tôi cảm thấy như mọi thứ tôi dành công xây dựng giờ đã vỡ tan tành.
“Ha,ha… tôi hiểu rồi, ra thế…”
“Hmph… Tởm thật.”
Tôi chỉ có thể gượng gạo cười.
Rina bơ tôi rồi tiếp tục trang điểm.
“Okay ! Xong, tôi đi đây ! À, tôi không ăn tối đâu. Thế nhá !”
Rina trở nên vui vẻ rồi ra khỏi nhà.
Cô ấy vừa cho tôi thấy nụ cười mà tôi hiếm khi được thấy.
Cô ta thấy hứng thú với tiệc nhậu thế à ? Cô ta còn quên ngày kỷ niệm của đôi ta nữa.
“Hầy…”
Tôi lặng lẽ thở dài trong căn phòng trống vắng.
Lẻ loi ở đây như làm cho căn phòng rộng hơn vậy. Chắc chắn là vì cô đơn rồi.
“Kỷ niệm, hả…”
Vào lần kỉ niệm thứ nhất và thứ hai, chúng tôi đã từng ở cùng nhau.
Chúng tôi đã tặng quà cho nhau, cùng nhau ăn bánh và đi du lịch nữa.
Tôi vẫn nhớ rõ chúng tôi đã nói gì.
“Hãy ở bên nhau mãi mãi nhé.”
“Em yêu anh. Yêu anh nhiều lắm.”
“Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta cũng sẽ không rời xa.”
“Năm sau lại cùng nhau dành thời gian như này nhé.”
Đã từng có lúc chúng tôi nói vậy và gần gũi với nhau.
Nhưng giờ thì sao ?
Nhiều tháng rồi tôi không được nghe mấy câu đó, khi tôi cố lại gần, cô ta lại từ chối.
Đây mà là hôn nhân à ?
“...Tệ thật.”
Tôi cắt chiếc bánh trong tủ lạnh ra và ăn nó khi đang hồi tưởng về quá khứ.
Đáng ra nó phải thật ngọt ngào, nhưng không hiểu sao lại chỉ có vị đắng.
Có lẽ vị đắng là gia vị mà cảm xúc của tôi đã thêm vào ư ?
“Phù… Cảm ơn vì bữa ăn.”
Sau khi xong xuôi, tôi lại nhớ về năm xưa.
“Em thích chị ! Xin hãy hẹn hò với em !”
Tôi gặp Rina ở trường cao đẳng.
Tôi đã thổ lộ với Rina, và cô ấy trả lời là cũng thích tôi, nên chúng tôi đã hẹn hò.
Những ngày sau đó rất hạnh phúc.
Mọi thứ làm cùng cô ấy đều rất vui, và ở bên cô ấy cũng đủ làm tôi hạnh phúc.
Kể cả sau khi cưới, việc đó cũng không thay đổi.
Từ bao giờ mà mọi chuyển lại thành thế này nhỉ..?
“...”
Rina đã thay đổi rồi.
Sự dịu dàng của cô ấy không còn nữa, và giờ cô luôn mắng chửi tôi mỗi ngày.
Sự tận tụy cũng không còn, cô ấy để mọi việc nhà cho tôi.
Nhưng tôi có thể chịu được. Vì tôi yêu cô ấy.
Nhưng cảm giác đó giờ không còn nữa.
Lý do duy nhất tôi chưa buông bỏ là vì tôi nghĩ tôi vẫn còn yêu cô ấy.
“Rina…”
Nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu ?
Tôi có nên chấp nhận như này không ?
Tôi yêu Rina. Chắc chắn như vậy.
Nhưng tôi không nghĩ Rina cũng yêu tôi.
Chỉ là tình cảm từ một phía.
Khi tôi còn mải nghĩ ngợi, tiếng chuông cửa reo lên.
“Huh ? Ai thế nhỉ ?”
Nếu là Rina, thì cô ấy có khóa mà, nên cần gì bấm chuông.
Thế thì là ai nhỉ ? Tôi không muốn nói đâu, nhưng tôi không có bạn.
Tôi bối rối. loạng choạng bước đến trước cửa và kiểm tra xem đó là ai.
“Chờ đã…?”
Người xuất hiện ở đó là một người không thể ngờ tới.
“Hana…chan ?”