• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 7: Phản công khiêm tốn

Độ dài 1,130 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-31 21:15:28

Hóa ra, mỳ ống lẫn pizza vẫn là quá nhiều.

Tôi tự hỏi tại sao lượng bột trong chiếc pizza đế dày của một nhà hàng Ý lại nhiều đến như vậy.

Sau khi đã hoàn thành bữa ăn và rời khỏi, chúng tôi dừng chân tại một quán cà phê.

“Haaa, cuối cùng cũng được ngồi rồi.”

Ageha vừa thả mình xuống vừa thở hắt ra.

Cả hai quyết định sẽ nghỉ ngơi tại quán cà phê, cũng vì không thể bước tiếp với một cái bụng đã đầy ự.

Tôi gọi một ly trà đen, còn con bé uống au lait.[note47193]

Trong khi đợi chờ đồ uống được mang ra, chúng tôi xem xét lại lịch trình sắp tới.

“Chà, lát nữa tụi mình sẽ đi mua sắm qua cửa sổ[note47194], rồi mua một chiếc bánh Giáng Sinh và ghé nhà Ageha, đúng chứ?”

“Ừm. Haru-kun sẽ tới, nên mẹ hiện đang nấu bữa tối và chờ mình về đó.”

“Thế thì anh đành nhận lời vậy. Cũng chẳng có gì chờ anh ở nhà hết.”

…Kể từ sang năm tôi sẽ phải tham gia chuyến đi suối nước nóng một cách đàng hoàng.

Điều này sẽ gây phiền toái cho mẹ Ageha mất.

“Năm sau anh cũng ghé chơi nha, em cá chắc mẹ sẽ rất vui khi thấy anh đó.”

Tôi giật mình vì những lời ấy của con bé, như thể nó vừa đọc được suy nghĩ của tôi vậy.

“Chưa biết nữa…? Chẳng phải cô sẽ thấy hạnh phúc hơn khi chỉ có mấy mẹ con quần tụ cùng nhau à?”

“Giờ nói thế thì muộn mất rồi. Anh nghĩ mẹ con em đã dành bao nhiêu cái Giáng Sinh bên nhau rồi hả? Mặt khác, mẹ sẽ rất nhớ Haru-kun nếu anh không ghé chơi nữa đó. Chị em cũng không có mặt ở đấy đâu.”

“…Hiểu rồi.”

“Với lại…”

Ageha ngưng lại đôi chút.

Con bé cúi gằm xuống đầy vẻ xấu hổ, đôi môi mím chặt lại.

Sau đó, nó ngẩng đầu lên rồi khe khẽ thì thầm.

“…Em cũng, cô đơn lắm.”

“–––”

Tôi tự hỏi phải đáp lại như nào khi bị một cô nhóc nhỏ tuổi hơn nói ra những lời ấy.

Đầu óc tôi chí ít đã trống rỗng trong giây lát.

…Chẳng phải từ trước cho tới nay Ageha đã luôn thể hiện tình cảm với mình à?

Chẳng qua là do mình không hề nhận ra, hay là do đã bị thổi bay đi đâu mất?

Dù là thế nào đi chăng nữa cũng đều gây hại cho con tim tôi cả.

“Thì, thì…, cả bố và mẹ anh mỗi năm đều muốn có một dịp thư giãn bên nhau mà không bị anh chen chân vào mà…”

“–!”

Con bé ngẩng phắt lên khi nghe tôi nói thế.

Nó nhìn tôi như thể muốn tôi mau chóng nói tiếp những lời sau đấy.

Làm ơn, đừng có nhìn anh chằm chằm kiểu đó nữa mà.

“Ừ…, năm sau anh lại ghé nhà Ageha tiếp, ha.”

“Hehe, vậy thì sang năm tụi mình đi hẹn hò nhen.”

“Cái đó cứ từ từ đã.”

“Hể? Tại sao chứ?”

Con bé đỏ mặt rồi phồng má tỏ vẻ phản đối những lời tôi vừa nói.

…Bằng cách nào đó, tôi cảm giác như trong suốt cả ngày hôm nay, tôi đã bị nhịp độ của Ageha nuốt chửng.

Mình cần phải cảnh giác hơn mới được.

Trung tâm thương mại vào buổi chiều thậm chí còn đông người hơn.

Tôi vừa rảo bước, vừa cẩn thận để không bị tách khỏi Ageha.

Và rồi, tôi bị ống tay áo của người đang đi cạnh bên níu lại.

“Anh sẽ không đi lạc đâu ha, nên là…!”

Con bé mặt đỏ như táo, còn tay thì chìa ra.

Cái cách nó mời mình vụng về quá đi mất…

Nhưng tôi đâu thể cười cợt một Ageha như vậy được.

Chẳng thể nào có chuyện tôi, kẻ chỉ biết lặng im đứng đó và không làm gì với người mà mình thích, có thể chế nhạo Ageha, cô nàng đã chủ động tiếp cận với người mà bản thân có cảm tình.

…Dù tôi vẫn còn thấy xấu hổ vì chính là người mà con bé thích.

Không chỉ xấu hổ thôi đâu, mà còn phảng phất đôi chút vui sướng nữa.

“Ừ, đông quá mà.”

Tôi vừa ngắn gọn đáp, vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Ageha.

Thật nhỏ nhắn và mềm mại.

Con bé cũng khẽ siết lại thứ vừa bị tôi chộp lấy.

Sau một hồi bước đi trong im lặng, nó ngập ngừng ngước mặt lên rồi hướng một nụ cười có hơi hướm tán tỉnh về phía này.

“Trông hai đứa mình đã giống mấy cặp đôi xung quanh chưa nè…?”

“Em biết là…”

“Fufu, đùa đó. Cả hai chưa phải là người yêu mà ha.”

“……”

Nét mặt tôi có vẻ đã căng cả lên khi nghe con bé nói “chưa phải” như thể muốn nhấn mạnh quan điểm vậy.

Ấn tượng hơn nữa là nó có thể chủ động đến thế với người mà cách đây không lâu đã từ chối mình.

Cùng lúc đó, tôi một lần nữa khắc sâu vào lòng quyết tâm đã đặt ra ở quán cà phê.

Mình sẽ không để nhịp độ của con bé nuốt chửng lấy như này nữa.

Tôi nín thinh, còn con bé thì ngó đầu qua, gương mặt ánh lên vẻ đắc thắng.

Nó đã mất cảnh giác, nên tôi sẽ phản công lại.

“Bọn mình trông giống cặp đôi, ha? Vậy thì, vì đang bí mật đi cùng nhau, sao hai ta không khoác tay ôm lấy nhau nhỉ?”

“…Ể?”

Trước lời đề nghị bất thình lình ấy của tôi, nét mặt Ageha cứng đơ lại.

Một lúc sau, con bé cuối cùng cũng nuốt ực câu từ xuống, gương mặt đỏ lựng cả lên còn đầu thì lắc nguầy nguậy, “Không, không, không, không.”

“Còn sớm quá, hoặc có lẽ trái tim em chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu… Không, đương nhiên là, không phải em không muốn hay gì đâu. Ý là, em vẫn thấy xấu hổ lắm…”

“Haha, đùa thôi mà. Xin lỗi nhá.”

“Hả!?”

Sự chủ động mới nãy đâu rồi ấy ta? Tôi chẳng thể nhịn nổi mà cười phá lên khi con bé bắt đầu ấp a ấp úng.

Thật ấn tượng với cái cách nó tiếp cận được tôi gần đến vậy.

Tôi thực lòng thấy mừng vì nó đã nói không đấy.

Nếu câu trả lời là “Được thôi” thì có lẽ con tim tôi sẽ không chịu nổi mất.

Dù gì đi nữa, tôi đã xoay chuyển được tình thế.

Tôi thấy khá có lỗi với Ageha, nhưng điều này là vì cả hai đứa.

Tôi vừa thở hắt ra thì Ageha thình lình khựng lại, và tôi, người đang nắm tay con bé, bị kéo giật về.

“Ageha…?”

Khi tôi quay đầu lại, Ageha, với đôi vai run rẩy, hai má phồng lên, còn đôi mắt thì dán chặt vào tôi.

A, không ổn rồi.

Trước cả khi con bé kịp mở miệng, tôi cúi đầu với toàn lực mà mình có.

Bình luận (0)Facebook