Chương 09
Độ dài 1,109 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 08:30:08
Chương 9: Khu vườn của Levisia
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Linh Lê
Beta: Giang Nguyen
“Hãy trồng những cây con xuống trước.” Pel đưa cho cô những cây con mà anh đã mang theo, và Levisia chuyển chúng ra khu vườn. Sau khi cây con được chuyển đến, Sheila sẽ trồng chúng một cách khéo léo vào phần đất đã được tưới nước. Các cây con được trồng sau đó sẽ phát triển thành loại cây giống như khoai tây. Cô có thể nói điều đó với kinh nghiệm của mình sau khi làm việc với chúng trong vài năm nay.
“Tiếp theo là gì?” Cô hỏi, quay sang Pel.
“Đi ra đi, tôi sẽ lo phần còn lại.” Pel chỉ ra phía cánh đồng với đôi tay lấm lem bùn đất của mình.
Levisia đi thẳng ra khỏi khu vườn, không muốn làm việc nữa. Cô không muốn tranh cãi với Pel, người đang ướt đẫm mồ hôi. Khi cô ngồi xuống, khoanh đầu gối lại, cô hỏi trong khi ngón tay đang đùa nghịch với chiếc còi trên cổ, “Nhân tiện thì, anh lấy cái này ở đâu vậy?”
Chiếc còi mà Pel đưa cho cô có hình dạng khá lạ. Mặc dù nó bị uốn cong như một chiếc sừng tí hon, nó không tạo ra bất kỳ âm thanh nào cho dù cô có thổi mạnh cỡ nào. Tuy nhiên, Pel sẽ tìm thấy cô bất cứ khi nào cô thổi vào nó, bất kể họ có cách nhau bao xa. Nó thậm chí còn không tạo ra bất cứ âm thanh nào và do đó, đấy là một bí ẩn đối với cô.
“Nó rất đặc biệt. Người không thể tìm ra một cái nào giống như thế đâu.” Anh ấy trả lời.
“Vậy thì anh lấy nó ở đâu?”
Pel thoáng nhìn cô và nói, “Nó do mẹ tôi bỏ lại.”
‘Không phải do bà ấy cho mà là bị bà ấy “bỏ lại”?’ Cảm thấy kỳ lạ, cô bất cẩn làm rơi chiếc còi cô đang cầm. “Vậy thì nó là một vật được truyền lại?”
Việc Pel tránh né trả lời có nghĩa là nó đúng. Cô suy nghĩ và lập tức tháo sợi dây chuyền. “Tại sao anh lại giao cho tôi một thứ quan trọng như vậy cơ chứ? Anh hãy lấy lại đi.”
“Người chỉ cần giữ nó lại bên mình. Dù sao tôi cũng không có ai để đưa nó cả.”
“Tại sao lại không có ai để đưa nó? Anh nên giữ lại nó.”
“Việc đó tốt hơn là giữ lại nó cho riêng mình và không sử dụng đến nó.”
Một lần nữa, câu trả lời của anh khiến cô phải suy ngẫm. Sau đó, cô nhận ra rằng Sheila không thể nghe thấy âm thanh của chiếc còi; chỉ có Pel là nghe thấy tiếng còi. Việc nó hoạt động như thế nào là một câu đố lớn với cô, nhưng đó dường như là lý do tại sao nó không có ích gì đối với Pel.
“Và thưa Điện hạ…” Sau khi khom lưng làm việc trên khu vườn, Pel đứng dậy vươn vai và liếc nhìn cô. Trong khi cô đang nhìn khuôn mặt lấm lem bùn đất của Pel, đôi mắt cô tập trung vào đôi mắt màu vàng kim đang nhìn chằm chằm mình của anh ấy. Đôi mắt anh ấy sâu thẳm như thể chứa cả biển cả mênh mông nhưng thoáng chốc đã biến mất đằng sau mí mắt. “Đừng bận tâm. Cứ giữ nó đi.”
Vẻ mặt anh có vẻ mệt mỏi, nên cô không nói gì cả. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi? Mặt trời như đang lơ lửng giữa khoảng không của trời xanh. Pel đang im lặng làm việc đột nhiên ngẩng đầu lên và cau mày.
“Gì vậy?” Levisia hỏi.
“Tôi nhớ ra điều gì đó mà tôi chưa làm xong.”
“Điều mà anh chưa làm xong sao?”
“Tôi sẽ hoàn thành nó và quay lại ngay.”
“Chờ đã, sao lại đột ngột như thế?” Đầu cô quay ngoắt về phía anh. Sheila đã đi trước để chuẩn bị bữa trưa, để Levisia một mình với Pel trên cánh đồng. Nếu Pel đi mất, đồng nghĩa với việc cô lại phải ướt đẫm mồ hôi, một mình lao động giữa khu vườn hiu quạnh này. “Mình có thể làm điều đó sau. Hãy hoàn thành việc này trước--”
“Chị gái?”
Nhưng trước khi cô có thể hoàn thành câu nói của mình, một giọng nói vang lên từ sau đã cắt ngang lời cô. Đánh giá giọng điệu đó, cô nghĩ nó là của…
“Tôi phải hoàn thành nó ngay bây giờ.” Pel, người đứng lên trước cô, cúi đầu và biến mất.
“Chị ơi, là em nè.”
Levisai lau mồ hôi trên trán và lúng túng đứng dậy. Không ngạc nhiên lắm khi cô ấy quay lại nhìn, cô thấy Siaphyl đang đứng đó mở to đôi mắt nhìn mình. Cô run rẩy trước sự phản bội của Pel và nhìn về hướng anh ta rời đi. Pel hẳn đã chạy trốn ngay khi biết rằng Siaphyl đã đến.
“Ồ, thưa Điện hạ. Người đã đến…”
‘Pel, làm sao mà anh có thể chạy trốn một mình chứ? Anh nên đưa tôi theo mới phải!'
“Em đã tự hỏi rằng chị đã ở đâu vì chị không có ở trong phòng , nhưng hóa ra chị đang ở đây,” Siaphyl nói, nhìn cô một cách khác thường. Bằng một giọng hơi hoảng hốt, anh ta hỏi, “Dù sao thì, chị đang làm gì thế?”
Nhìn quanh một nơi mà thậm chí khó có thể gọi là khu vườn, Levisa trả lời với một giọng điệu bình thường, “Như người có thể thấy, tôi đang chăm sóc khu vườn.”
“Khu vườn… Nó á?”giọng cậu nhóc nhỏ dần. Đôi mắt như muốn nói, “Chúng ta đang nhìn vào cùng một thứ phải không?”
Tuy nhiên, cô vẫn kiên định rằng đó là một khu vườn. “Tôi thích tự chăm sóc khu vườn của mình.” Nếu Pel nghe được, anh ta chắc chắn sẽ cười vào mặt cô, nhưng anh ta lại không có ở đây. ‘Bởi vì anh ta đã bỏ trốn, và để lại tôi một mình!’ Đó là một đức tính tốt của người đầy tớ khi chăm sóc chủ nhân, nhưng sau tất cả Pel không hề giống một người hầu.
Khi đang tìm cách thoát khỏi tình huống này, cô tìm thấy một cái xẻng trên mặt đất. “Nó khá là vui. Điện hạ có muốn thử không?” Cô nhặt nó lên, phủi sạch bụi bẩn rồi đưa cho Siaphyl.
Cậu ta chỉ biết đứng nhìn và chớp chớp đôi mắt của mình.
‘Huh, có lẽ là quá sức đối với cậu ấy.’