Chương V: Quyết định của thú nhân
Độ dài 1,580 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-05-10 16:30:16
Căn phòng đỏ yên tĩnh đến chết người. Bàn cờ hỗn độn, các quân cờ hoàn toàn nằm tứ tán. Hơn nữa, người chơi thậm chí còn không có mặt. Tất cả những gì còn lại bên chiếc bàn chỉ là một tách trà nguội lạnh.
Ngay lúc ấy, tại nơi ấy, nơi mà lẽ ra không nên có mặt bất kỳ ai―
―một vị khách đã đến.
Một người phụ nữ xuất hiện―
―trong căn phòng xa xôi hơn cả Tận cùng Thế giới ấy.
༒༒༒
Tới. Lui. Rủ rỉ. Rù rì.
Có một tiếng nói.
Không rõ đó là mơ hay thực, nhưng chắc chắn ai đó đang buông tiếng hát. Đó là một bé gái, giọng cô bé lớn và tràn ngập niềm kiêu hãnh, tông điệu ấy thuộc về một người sẽ băng qua cánh đồng bị bỏ hoang rồi cười như nắc nẻ. "Đến đây nào," cô bé nói, "hãy trở thành những bé gái ngoan và hát lên nào."
"Thánh thần, thánh thần, thánh thần!
"Lạy Đức Chúa Toàn Năng, nước Chúa và sức mạnh và vinh quang mãi mãi thuộc về Người.
"Amen.
"Hallelujah."
Câu cuối cùng là lời nói cuối cùng của Người Giữ Mộ. Thật lạ lùng. Sao người ta lại nói hallelujah và chúc cho người khác nhận đường hồng ân? Sao người ta lại hát lên những bài ca tràn đầy sự mâu thuẫn? Sao họ lại đưa ra những mệnh lệnh biến chất đến thế? Sao họ lại có thể làm tất cả những điều đó mà vận hoàn toàn đui mù trước những tội lỗi mà mình gây ra?
Cho đến ngày ngươi chết, hãy cố làm điều gì đó tốt đi.
Nếu ngươi không thể làm được điều tốt, đi chết đi.
Song, bản thân cái câu đó cũng đã chẳng hoàn hảo. "Tốt" là gì?
Cái thế giới xoay chuyển đều đặn này coi thứ gì là tốt?
Tại thời điểm này thì có thứ gì thật sự "tốt" không cơ chứ?
"...eth...sa...beth...Cô...Elisa...Cô Elisabeth!"
"...Hửm? Cái gì vậy? Ngươi ồn ào quá đấy."
Nghe thấy ai đó gọi lấy mình, Elisabeth thình lình lấy lại ý thức.
Khi ấy, cô trông thấy một đôi mắt lục bảo ẩm ướt nỗi buồn đang chớp chớp sát bên mình. Chúng không phải là mắt người; thật ra chúng là đá quý. Đó là một cảnh tượng đẹp đẽ và dấy lên nỗi hoài niệm trong lòng Elisabeth. Khi nhìn thấy chúng, cô cuối cùng cũng hiểu được tình hình bản thân đang mắc phải, tình hình khiến cho cô cảm thấy đầy nhẹ nhõm.
Nàng hầu gái tóc bạc vui vẻ ngó thẳng lấy cô.
"Ôi, Hina, là người à. Nếu thế thì ta tha thứ cho tất cả."
Elisabeth cất ra hơi thở ngắn, rồi lắc đầu. Dư âm của cơn đau vẫn còn vương vấn trong cơ thể, và cô cảm thấy như mình vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Tuy nhiên, cô cũng không biết bao nhiêu phần trong đó là mơ, bao nhiêu phần là thực.
Muốn biết mình đang ở đâu, cô nhìn quanh.
Nhưng khi làm thấy, nếp nhăn dần hiện sâu trên chân mày cô.
"...Khoan đã, chúng ta đang ở đâu đây?"
Căn phòng đỏ rực.
Tất cả đều được nhuộm trong sắc máu tươi, và đó là căn phòng sẽ đào xuyên qua nhãn cầu rồi dần làm cho tâm trí bạn kiệt quệ.
Một bàn cờ nằm trên chiếc bàn sơ sài ngay giữa phòng.
Elisabeth đứng và bước về phía nó.
Khi nhìn xuống, cô không thể ngăn bản thân nhăn mặt lại. Các quân cờ được sắp xếp lộn xộn, và chỉ ngó sơ qua thôi thì cũng có thể thấy được rõ ràng là ván cờ đang nằm trong tình thế hỗn loạn. Và thêm nữa, chẳng có mặt bất kỳ người chơi nào tại đây. Tất cả những gì còn sót lại bên chiếc bàn chỉ là một tách trà nguội lạnh.
Cơ mà thứ lạ lùng nhất lại là việc có hai quân cờ đang chìm trong chiếc tách ấy.
Elisabeth lôi chúng ra. Một giọt màu đỏ nhễu lên cổ tay cô.
Trong tách không phải là trà. Đó là máu, nó khều khỏi quân cờ hình chàng trai đang vung kiếm và quân cờ hình nàng hầu gái đang cầm phủ thương khi chúng được nhấc lên.
Trong lúc nhìn lấy thiết kế lạ kỳ của chúng, cuối củng Elisabeth cũng nhận ra một điều.
"Khoan đã... Hina? Kaito?"
Hina là người tình vĩnh hằng của Kaito Sena và là cô vợ búp bê máy của cậu.
Cô cũng là hầu gái của Nhục hình Công chúa―là người phụ nữ hiền dịu và là người mà cô rất yêu thương.
Tuy nhiên, cô cũng là người không nên có mặt tại đây.
Xét cho cùng, cô và Kaito cũng đang bị khóa vào giấc ngủ sâu trong một khối pha lê mà.
Elisabeth xoay người lại như thể vừa bị đánh. Cô chăm chú nhìn nàng hầu gái đang đứng tại đó.
Hina nở lên nụ cười đau đớn. Nhưng rồi cô đột ngột gục xuống rồi cắn lấy môi khi mái tóc bạc che lấy mặt mình. Cô siết lấy tà của bộ đồng phục hầu gái.
Elisabeth vội chạy đến bên cô. Cô có hàng triệu câu hỏi―họ đang ở đâu chẳng hạn, và vì sao Hina lại ở đây―nhưng ngay lập tức quẳng hết chúng đi.
Hina đang khóc ngay trước mắt cô. Đó là điều duy nhất quan trọng.
Elisabeth vuốt ve má cô, rồi vuốt ve đầu cô qua lớp mũ hầu gái mềm mại.
"Thôi nào―không cần phải buồn đến thế. Nụ cười hợp với ngươi hơn nhiều mà ha?"
Mắt Hina mở to. Cô không nói gì cả, và những giọt lệ bắt đầu lăn xuống bờ má theo từng hạt lớn.
Nhìn thấy cảnh ấy khiến Elisabeth lo lắng. "Sao thế? Có chuyện gì thế? Ta làm gì sai à?" Nhưng bất chợt, Hina nắm lấy tay cô. Mắt Elisabeth trố lên.
Hina đang vô vọng siết lấy tay cô, nước mắt vẫn tuôn rơi. Rồi vì lý do gì đó, Hina bắt đầu nói với tốc độ nhanh nhất mà miệng cô cho phép.
"Có những điều rất sầu thảm đang xảy ra với cô vào lúc này, Cô Elisabeth ạ. Những điều sầu thảm, những điều đau xót, những điều khốn khó, những điều tồi tệ, những điều không thể nào tha thứ nổi... Và tôi chắc chắn là từ giờ trở đi sẽ còn nhiều hơn nữa! Những làm ơn, thưa Cô Elisabeth, cô phải vững tin. Và dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô phải không được quên."
Hina ngẩng khuôn mặt lên với sức sống tràn trề. Những giọt nước mắt ánh lên như những vì sao tí hon khi chúng văng qua không trung. Elisabeth không còn có thể gian để chèn một câu hỏi vào. Như thể bị áp lực về mặt thời gian, Hina tiếp tục van xin dữ dội.
"Bọn tôi...Chủ nhân Kaito và tôi, cả hai bọn tôi yêu cô rất nhiều? Nên làm ơn, cô phải bảo vệ lấy thế giới của mình. Tôi xin cô...nếu cô không thể nhớ được bất kỳ điều gì khác thì hãy nhớ lấy điều đó."
"Sao mà ta có thể quên được cơ chứ?"
Lời Elisabeth dư đọng chút lạnh lẽo. Hina há hốc. Song, Elisabeth nở lên nụ cười. Nhục hình Công chúa đáp lại cái siết tay, nắm lấy tay Hina bằng cả hai bàn tay của mình.
Elisabeth nhẹ nhàng vuốt lấy mu bàn tay Hina. Nhục hình Công chúa điềm đạm thừa nhận.
"Ta cũng yêu ngươi nữa, Hina à. Ta sẽ không bao giờ quên được điều đó đâu... Dù có muốn đi chăng nữa. Nhưng ta sẽ không bao giờ quên. Mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi không bao giờ."
Thế là Elisabeth đưa ra lời hứa, tông điệu tựa như giọng của một đứa trẻ.
Hina chớp mắt. Cuối cùng nụ cười cũng nở ra trên mặt cô, tựa như một đóa hoa xinh đẹp nở cánh. Nhưng vẻ mặt cô lại nhanh chóng sầm xuống lại. Với khuôn mặt nhăn lại như thể sắp tiếp tục khoac, cô gỡ tay mình ra khỏi tay Elisabeth.
Hơi ấm nhạt nhòa từ những ngón tay dần rời xa.
Bối rối, Elisabeth cũng đưa ra được câu hỏi.
"...Hina, có chuyện gì thế?"
"Đã đến lúc hai ta chia tay rồi, Cô Elisabeth ạ. Một ngày nào đó, tôi chắc chắn rằng...chúng ta lại... Không...không, có lẽ là không. Nhưng xin làm ơn...cô hãy bảo trọng nhé."
Dần dần, giọng Hina trở nên nhỏ hơn, và khuôn mặt hằn lên mình vẻ buồn bã như trẻ con của cô dần trở nên xa cách hơn. Rồi khuôn mặt thân thuộc của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Elisabeth với tay ra, nhưng lại không thể nào tìm thấy những ngón tay mảnh khảnh kia.
"Chờ đã," Elisabeth cố cầu xin. "Đừng đi mà." Nhưng cô không thể cất thành lời.
Mọi thứ trở nên mờ ảo.
Trong một thoáng, cô nghĩ mình đã thấy một hình bóng đen đúa. Nhưng nó cũng nhanh chóng bay vào màn đêm.
Không rõ bao phần là mộng
và bao phần là thực
nhưng dù là gì thì mọi thứ cũng đang sụp đổ.
Elisabeth tuyệt vọng gọi lấy bóng hình mà cô vô cùng khao khát rằng nó thực sự tồn tại.
"Đừng đi mà, Hina! Đừng đi mà!"
".....eth...sa...th.....eth...Elisabeth!"
"Hina!"
Elisabeth đột ngồi ngồi dậy. Đầu cô đập vào người ai đó, thật mạnh.
"Này, úi!" người đó kêu lên.
Cô nghiêng đầu sang một bên. Hửm?
༒༒༒
Đọc bản dịch gốc và ủng hộ nhóm dịch tại ln.hako.re