Chương 07
Độ dài 1,142 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-26 13:02:29
Solo: Loli666
===================================
Lúc tan trường và mắt trời bắt đầu lặng, tôi đã mời Rinko tới một tiệm café kiểu cách có đôi chút đắt đỏ.
Đây là một nơi tuyệt vời với hương thơm cà phê cùng mùi sách cũ hòa lẫn với nhau.
“Vì lý do nào đấy… trông bà khác với mọi khi.”
“Ehehe, là đáng yêu hơn à?”
“Đương nhiên rồi.”
“Thế bao nhiêu điểm vậy?”
“92.”
“Một điểm số ấn tượng đấy chứ?”
“Là do bà mặc váy dài nên nó gian lận lắm.”
Người bạn thời thơ ấu hôm nay tỏa ra khí tức khác mọi khi.
Cô mặc áo sơ mi sọc đi kèm theo váy dài đen. Tuy có hơi đơn giản nhưng chúng lại cực kỳ hoàn hảo với bầu không khí nhẹ nhàng của tiệm. Nhìn cô ấy lúc này không khác gì một tiểu thư tao nhã.
Cùng tinh thần đó, Rinko mỉm cười nhu mì với tôi, rồi đưa cốc cà phê đen trông có vẻ đắng lên môi.
“Đã bao lâu rồi Ak-kun mới mời mình đi chơi nhỉ? Tui vui lắm~”
“Tui đoán là khoảng một năm.”
“Không đâu, phải là nhiều năm rồi. Lần cuối chúng ta ra ngoài hẹn hò là mùa đông hai năm trước đó, nhớ chứ? Tui thì nhớ lúc đó lắm luôn ấy.”
“Đừng có gọi là ‘hẹn hò’… mà chúng ta ngày nào chẳng gặp nhau.”
“Kể cả thế thì đấy là lúc một cô gái cần được đối xử đặc biệt mà.”
“Hmm, là vậy sao?
“Là vậy đó.”
Với một nụ cười đáng yêu trên khuôn mặt, Rinko vươn tới chạm vào má tôi.
“Dính bơ từ Bánh mỳ nướng rồi kìa.”
“Oi! Tui có thể tự lau được…!”
Rinko dùng ngón tay lau đi khóe miệng của tôi rồi lại liếm ngón tay.
“Fufu~ Ak-kun không có mình thì thật là tệ~”
“Này, không phải là tui không biết! Mà tui cũng tự làm được nhé!”
“Vâng, vâng, đồ tsundere đáng yêu.”
Rinko lại trêu chọc tôi như mọi khi.
Mà cũng khá là dễ chịu~
Khi đang dần bầu không khí lay động, tôi nghe thấy một giọng trầm từ chiếc tai nghe bên phải, được giấu sau chiếc mũ len.
[Anh đang làm gì đấy?]
Giọng nói của Shizuku lạnh đến thấu xương.
“ug….!”
Quên béng mất!
Tôi không phải ở đây để hẹn hò với Rinko!
Chính xác thì tôi đang trong tình cảnh phải nói với cô bạn thuở bé suốt 10 năm rằng ‘tôi thích em gái hơn cô’.
Tôi đã giờ vờ bị em ấy thôi miên rồi mọi chuyện thành ra thế này.
Không có đường thoát nào cho tôi bởi Shizuku đang quan sát cách vài cái bàn ở đằng sau lưng.
Chưa kể, tai nghe của tôi cũng được kết nối mic nên em ấy có thể nghe cuộc trò chuyện giữa tôi với Rinko.
Và thế là hết, bị chiếu tướng và tôi không thể làm gì nữa!!
[Em có bảo là tránh hành động gây nghi ngờ, không hơn không kém. Hành động tán tỉnh nhau đó là sao? Anh đang bị thôi miên và yêu em gái, đúng chứ? Tại sao lại vui vẻ nói chuyện với con ả một màu đó? Muốn chết phải không?]
Em ấy dường như bắt đầu lan man và càm ràm với tôi.
Nếu không khiến Shizuku bình tĩnh lại thì rất có khả năng, nơi đây sẽ nổ ra một trận chiến thật sự mất!
“R-Rinko, bà có thể nhắm mắt lại một lúc không? Và nếu được, tui sẽ vô cùng cảm kích nếu bà có thể bịt tai lại luôn…”
“Không thành vấn đề, nhưng vì sao vậy?”
“Eh, ah, uh…ừ thì là…”
“…fuun~ Tốt thôi. Mình nhắm mắt bịt tai rồi nè.”
“E, cảm ơn nhé!”
Vào những lúc thế này, Rinko luôn thấu hiểu cho nỗi tuyệt vọng của tôi và sẵn sàng giúp đỡ mà không hỏi gì thêm.
Cô ấy quả là bạn thời thơ ấu tốt bụng và chu đáo nhất mà tôi có.
[Shizuki…em nghe thấy chứ…?]
Tôi thì thầm vào phần mic của tai nghe.
[Cái gì?]
Dù cho có tan nát cõi lòng, tôi không thể để mối quan hệ giữ Shizuku và Rinko trở nên tệ hơn được.
Tôi có giấu mấy thói quen khi nói dối và tiếp tục nói.
[Thôi nào, đó chỉ là diễn như em đã thấy đấy. Anh yêu em mà. Anh nhất định sẽ nói với Rinko như đã được yêu cầu. Vì thế, xin đừng có lao ra tấn công Rinko nhé…]
Ngay khi Shizuku vừa nghe đến chữ ‘yêu’, giọng con bé hơi cao lên.
[Aaaa!? Anh đang nói gì ngay giữa chỗ công cộng thế hả!? R-r-r-rồi, được thôi! Em vốn dĩ biết anh yêu em say đắm mà! Chỉ là hỏi lại thôi… Dù sao thì làm nhanh đi, em không đợi được nữa!]
[Hiểu rồi.]
Sau khi bàn luận với Shizuku, tôi nhanh chóng tháo tai nghe ra.
“Xin lỗi nhé, Rinko. Vậy là được rồi.”
Khi được tôi chạm nhẹ lên vai, Rinko mỉm cười đầy ẩn ý rồi lấy ra một tập note từ trong túi xách và viết điều gì đó.
[Lẽ nào là Shizuku-chan sao?]
Hơi thở như khựng lại.
Tôi nhìn Rinko với vẻ bất ngờ. Khuôn mặt kia lại nở nụ cười như thể đã biết trước phản ứng đó.
Không chút ngắt quãng, cô viết tiếp lên tờ tập note một cách trôi chảy.
[Mình nghĩ Ak-kun thường sẽ không đeo mũ len. Hơn nữa, mình cũng thấy thấp thoáng cái tai nghe. Ông đang kết nối với cuộc gọi, đúng chứ?]
Tôi thực sự phải kinh ngạc trước tài suy luận của người bạn thuở nhỏ này.
Rinko vẫn luôn luôn như vậy.
Có thể trông vô tư lự nhưng cô ấy thực sự thông minh hơn phần còn lại. Những chuyện thậm chí khiến người lớn đau đầu, khi vào tay cô cũng dễ dàng có đáp án.
Biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt tôi, dấu hiệu từ tai nghe cho đến lời mời cho buổi hẹn.
Bằng cách sâu chuỗi các mảnh ghép, Rinko đã đoán ra việc Shizuku đang giật dây từ phía sau.
Mình biết tất cả về cậu đấy nhé.
Đôi mắt to tròn của Rinko như đang ám chỉ như vậy.
Tôi đưa tay mượn chiếc bút bi rồi viết vội lên tờ note trong khi cố tránh bị Shizuku nhìn thấy.
[Xin lỗi. Shizuku đang quan sát.]
Rinko nở một nụ cười đáng yêu nữa và thì thầm.
“Mình cũng đoán là vậy.”
Có khi bạn thơ ấu của tôi sở hữu siêu năng lực cũng nên. Trực giác và óc suy luận đó sắc bén đến độ tôi cũng bắt đầu thấy ngờ vực.
[Mình sẽ tham gia trò chơi này của Shizuku từ giờ, nhưng nhớ nói rõ mọi việc cho mình vào một dịp khác nhé?]
Những chữ viết tay rất đẹp dù cho được ghi vội.
Tôi theo đó gật đầu và mở phần miệng cứng đờ.
[Umm… Rinko, tui có một điều muốn nói với bà.]
Em gái, bạn thời thơ ấu và tôi cùng nhảy vào một màn kịch.
Trận chiến tâm lý hỗn độn này sắp bắt đầu.