Chương 278: Sự thật về Hắc y 3
Độ dài 755 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-11-20 08:46:36
"Padilra là một thành phố hiến tế. Ban đầu nó là nơi mà bộ tộc Selkuna di cư để thoát khỏi sự đàn áp… Chà, sự thật này chỉ có hoàng gia mới biết."
Đó là một sự hiến tế !? Nói cách khác, thành phố đó bị quái vật ăn thịt ?
Nhìn ta ngạc nhiên, Nenel tiếp tục.
“Ngay từ đầu, Selkuna đã là một bộ tộc có kiến thức sâu rộng từ thời cổ đại. Hành động Dajurei ăn thịt họ cũng nhằm mục đích thu thập kiến thức từ chính cơ thể họ.”
Nghe điều này làm ta cảm thấy buồn nôn. Không phải là về việc học sao? Ăn thịt người giúp thông minh hơn...
Và nơi đó cũng chính là quê hương của Tarzia. Có lẽ đó là lý do tại sao các dấu vết trên cơ thể cô ấy lại tỏa sáng.
"Có cầu mà không có cung thì chúng ta cũng không thể tránh khỏi sự diệt vong. Ý nghĩa sống của hắn là cắm rễ ở đó mãi mãi. Ý là vậy đó...!"
“Được rồi, thế là đủ rồi, nhưng tại sao nó lại ảnh hưởng đến đất khi ta giết con quái vật đó ?”
"Anh hiểu mà, phải không ? Nếu giết một sinh vật sống và để nó yên, nó sẽ thối rữa. Chính xác là như vậy. Nếu anh rắc máu lên đồng thay vì tưới nước cho chúng, ngay cả đất cũng sẽ chết."
Đó là một sự tương tự kỳ lạ, nhưng ta nghĩ ta hiểu những gì cô đang muốn nói. Nhưng……
"Hắn cố ý khiêu khích bọn ta giết hắn, thằng bé đã cứu bọn ta, cho dù từ đầu cô có bảo đừng giết, bọn ta cũng không làm được !"
Chibi nhỏ bé đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bọn ta... Đúng vậy, nếu không có giọng nói thần bí từ thằng bé thì bây giờ bọn ta đã không ở đây rồi.
Không, ngay từ đầu thì Chibi lúc đó là cái sao vậy?
“Anh đã đặt tên cho đứa bé này chưa?”
"Không.... Mọi người chỉ gọi là Chibi thôi."
Nenel bật cười.
“V-Vậy là nó mãi mãi là con của anh mà không có tên…?” À, đúng rồi. Đó là tất cả những gì ta có thể trả lời. Trên thực tế, Finn và Matie rất bất mãn, nhưng những người khác lại hài lòng với cái tên Chibi.
Giống như tên của ta vậy.
"Ta hiểu rồi... Ta đoán điều đó sẽ giúp ích cho ta theo một cách nào đó. Khi đặt tên cho một đứa trẻ, ta phải đặt cho nó một ý nghĩa tương ứng."
Haiz...Ta bắt đầu tức giận rồi. Con quái vật đó... nó được gọi là Dajurei. Nói cách khác, ta biết giết nó là một sai lầm. Máu của hắn có lẽ đã thấm vào Lioneng này, hay đúng hơn là cả đất nước. Hơn nữa, bản thân máu chẳng là gì ngoài chất độc.
“Cuối cùng thì anh cũng hiểu rồi, anh…”
Ta ôm lấy ngực Nenel theo phản xạ.
Công chúa? Điều đó không còn quan trọng với ta nữa. Ta bắt đầu mất kiên nhẫn với những lời đầy ẩn ý của người phụ nữ này.
“Anh đang bắt chước cái gì thế, Rush!?”
"Ah? Mệnh lệnh nhàm chán của cô đủ rồi, giờ hãy trả lời xem cô đang che giấu điều gì đi!"
“Không phải anh là người đã che giấu nó sao…? Sự tồn tại của đứa trẻ đó, không, đứa bé đó !”
"Hở ?"
"Hở ?"
Ta không thể không nghe thấy một giọng nói lạ. Và Nenel nữa.
Đúng rồi… nhìn lại ta đi !
Khi Nenel đến trước mặt ta, Chibi luôn đi vệ sinh hoặc ngủ và không ở gần ta đến mức buồn cười.
“Đúng vậy…” cô nói, buông tay ra.
"À...có vẻ như chúng ta đã lướt qua nhau quá nhiều rồi."
Nó không tệ đến thế, nhưng ta xin lỗi. Chà, việc thằng bé cứ khuấy động mọi thứ xung quanh ta có thể là thủ phạm ngay từ đầu.
“Anh có đủ can đảm để chấp nhận rằng ta sẽ để anh đi không ?” Nenel nói, thở nhẹ. Khu vườn này bắt đầu có mùi khá khó chịu...Ta cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Thế là ta gật đầu và nói, ‘Đó là điều gì ta đã muốn làm từ lâu rồi.’
Cô đáp lại bằng giọng nghẹn ngào.
"Đứa trẻ mà anh yêu quý. Nói cách khác, Chibi… là đứa trẻ được sinh ra bởi chị gái ta, Nữ hoàng Xerne của Mashambar và Luther VII, vị vua cuối cùng của Oconido."