Chương 2: Những đường song song (5)
Độ dài 7,088 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-12 01:00:16
Sau đó, Touko không cố thuyết phục hội trưởng thực hiện vở kịch hội học sinh thêm lần nào nữa. Cậu ấy cũng không nhắc đến nó trong văn phòng của hội mà cứ thế làm việc như mọi khi… À thì, cũng không hẳn là như mọi khi, tôi nghĩ vậy. Touko đặt nhiều tâm huyết vào công việc hơn trước. Cậu ấy chắc đang cố gây dựng tên tuổi của mình nhằm tranh cử vị trí hội trưởng vào cuộc bầu cử tiếp theo .
Trên hết, cậu ấy còn ghé qua nhiều câu lạc bộ văn hóa, nói chuyện với họ và giành lấy sự hỗ trợ cho vở kịch của hội học sinh. Dường như Touko đã chấp nhận sự thật rằng chúng tôi không có đủ thời gian chuẩn bị cho năm nay cũng như các thành viên hiện tại không hề mặn mà với nó, nên thay vào đó, cậu ấy đang cố sắp xếp mọi thứ để có thể thành công thực hiện vào năm sau.
Nhưng chỉ vì chúng tôi có thời gian không có nghĩa là mọi chuyện sẽ tự nó giải quyết. Mặc dù năm sau rất có thể sẽ có những thành viên mới gia nhập hội học sinh, nhưng nếu chỉ có một hoặc hai người tham gia thì số lượng thành viên sẽ còn thấp hơn nữa, như trường hợp của Touko và tôi năm nay. Đảm bảo có nhiều thành viên nhất có thể là điều rất quan trọng.
Một gáo nước lạnh không ngờ khác xuất phát từ câu lạc bộ văn học: các thành viên hiện tại của họ chỉ chuyên đọc và bình phẩm chứ không có khiếu viết lách gì hết. Điều này đồng nghĩa một trở ngại nữa đã xuất hiện trong việc tìm kiếm kịch bản và lần này thì chúng tôi không hề có ý tưởng nào khác.
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm đó, chúng tôi tựa lưng vào tường hành lang, lơ đãng trò chuyện với nhau. Ánh nắng mặt trời hắt ra từ cửa sổ hành lang sửa ấm cổ gáy chúng tôi, và tiếng ồn ảo huyên náo đến từ những âm vang giọng nói đan chéo nhau cứ thế ập vào hai đứa cả trái lẫn phải. Khi bọn tôi đứng yên, thì ngay cả tiếng bước chân đều đặn dường như cũng có vẻ hối hả hơn hẳn.
Touko nói lên mong mỏi của mình. “Nếu được, tớ muốn chúng ta dùng kịch bản mới sáng tác.”
Nhưng nếu chúng ta dùng lại một vở kịch có sẵn rồi, thì cả bọn sẽ không cần phải tìm người viết kịch bản nữa. Tuy không muốn phản đối cậu ấy, tôi nghĩ tốt nhất là chúng tôi nên làm với tâm thế không tìm được người sáng tác cho hai đứa. Sẽ rất tuyệt nếu chúng tôi có thể làm được điều đó, nhưng bản thân tôi lại muốn có kế hoạch dự phòng hơn, ngay cả khi chỉ phí công đi nữa.
“Sao cậu không thử viết kịch bản xem, Touko?”
“Gì cơ? Không đời nào.” - Touko từ chối ngay lập tức.
“Nói không khi chưa thử, thái độ này không giống cậu chút nào.”
Nếu tôi bắt đầu nghĩ điều gì mới giống Touko, thì chắc tôi sẽ nghĩ lòng vòng về nó suốt cả ngày mất.
“À, ừm, thực ra…thực ra tớ đã thử viết một chút để xem nó ra làm sao, nhưng không được đâu. Tớ thậm chí còn không thể nghĩ ra phần mở đầu nữa là. Những người có thể viết được thứ đấy quả đúng là đặc biệt mà.”
Lúc đầu, còn có sự bẽn lẽn xen lẫn trong câu nói của cậu ấy, nhưng nữa vế sau thì tông giọng bỗng chốc đổi thành sự thất vọng.
“Đặc biệt, hả?” – Cá nhân tôi thấy, khó có ai mà đặc biệt cho bằng Touko.
“Ừm. Nên tớ cho rằng các cây văn dần biến mất khỏi câu lạc bộ văn học là chuyện đương nhiên. Cơ mà, tớ không biết phải làm gì cả…”
Cậu ấy che mặt trong tuyệt vọng rồi khẽ nhìn tôi qua các kẽ hở ngón tay. Cậu ấy đang khẩn nài sự trợ giúp nơi tôi, dù tôi ngờ rằng sự kì vọng của cậu ấy coi bộ khá cao.
“Cậu có trải qua khóa học nào tương tự như thế không?”
“Tớ có học cách viết sao cho đẹp, chứ không phải cách lựa chọn kết hợp ngôn từ.
Khi nghĩ về nó, viết lách thực chất chỉ là xâu chuỗi các con chữ câu từ lại với nhau. Những câu đơn tôi viết ngày qua ngày, thứ giáo viên ghi trên bảng, và các tác phẩm từ những tiểu thuyết gia nổi tiếng, cơ bản tất cả chúng đều giống nhau. Bằng cách thay đổi vị trí sắp xếp, chúng sẽ toát lên được vẻ đẹp, vẽ ra những lối ẩn dụ, rồi bồi dưỡng chúng thành thứ gì đó lớn lao hơn.
Nếu là thế, viết lách thực sự rất khó với tôi. Tôi không phải kiểu người tìm tòi khám phá hay dấn thân mở ra con đường mới.
“Không biết có ai ở đây muốn trở thành tiểu thuyết gia không nữa…” - Touko nhìn quanh hàng lang. Bộ cậu ấy nghĩ có cách nào đó phân biệt được họ à? Các tiểu thuyết gia ngày nay thậm chí còn không có vết chai trên ngón tay nữa là.
“Cậu nghĩ sẽ có một người bỗng dưng luẩn quẩn quanh đây à?”
“Tớ chỉ đang nghĩ tích cực thôi mà…” - Touko nửa cười quay đi nhưng ngay lập tức lại hướng mắt về phía tôi lần nữa. “Hay là chúng ta để ý ở mấy tiệm sách rồi hỏi mấy người mua sách viết văn thì sao?”
Mấy ý tưởng đột ngột của Touko thường trẻ con như vậy, làm tôi chẳng biết được liệu mình nên bị quyễn rũ hay bực tức nữa. “Bộ cậu tính dạo quanh nhà sách hàng ngày à?”
“À thì tớ thích xem sách, nên không chán đâu.”
“Cậu đáng ra phải làm việc của hội học sinh chứ.”
“Phải ha.” – Rõ ràng Touko đang đùa.
“Mà ngay cả những người có mục tiêu trở thành tiểu thuyết gia, tớ nghĩ họ cũng sẽ không dễ dàng thừa nhận điều đó với bất cứ ai đâu,” – Tôi lên tiếng khuyên.
“Sao lại thế?”
Có lẽ Touko, người luôn tự tin vào bản thân, không quá quen với cảm giác ấy. “Khi cậu luôn hướng đến thứ gì đó cao siêu, người khác rất có thể sẽ nghĩ cậu khác người… Ít nhất, đó là nỗi sợ, tớ nghĩ vậy.”
Và khi người ta bắt đầu cười cợt, dù chỉ là một chút thôi, ước mơ của họ sẽ tan tành mây khói. Có lẽ đó là lý do khiến con người thấy rất hạnh phúc khi tìm được ai đó mà họ có thể an toàn giải bày tâm sự.
Touko đánh mắt nhìn nghiêng sang tôi. “Thế có nghĩa là tớ cũng khác người, phải không?”
“Với tớ, cậu chỉ đang đam mê thôi.” – Tôi không chỉ nói thế cho qua chuyện— tôi thật sự thấy cậu ấy như vậy.
“Cậu có ước mơ nào không, Sayaka?”
“Tớ á…?” – Tôi ngừng lại.
Ước mơ của tôi giờ là Touko…được ở bên cạnh Touko. Trở thành một điều gì đó đặc biệt với cậu ấy. Ngay lập tức, tôi hiểu được tại sao nói về ước mơ của một người lại có thể xấu hổ đến vầy. Và đương nhiên, nhất là khi nói trước mặt bản thân Touko thế này.
“Tớ không nghĩ nhiều về nó lắm.”
“Thật sao?” - Touko đổ người về trước một chút khi nhìn tôi.
“Tớ thấy mình đang trểnh mảng những gì bản thân cần làm lúc này, nên tớ không bận tâm mấy đến tương lai xa xôi,” – Tôi nói, cố gắng nghĩ ra một lý do hợp lý.
“Sống thực tế đến vậy, thực sự cậu có ổn không thế, Sayaka?”
“Câu hỏi đó, tớ không biết phải trả lời sao luôn ấy.”
Tôi cười nhẹ. Ước mơ suy cho cùng cũng chỉ là một phần của thực tại, thành thử tôi không nắm bắt được nghĩa của từ “thực tế” ở đây là gì. Không cần biết chúng ta nhìn thấy gì hay cố làm gì, thì trải dài phía trước chỉ có hai chữ thực tại mà thôi. Câu hỏi ở đây là, ta sẽ làm gì với nó.
Touko đặt cược tất cả mọi thứ vào vở kịch. Nhưng tại sao?
Liệu có ổn không khi tôi biết câu trả lời, khi mà cậu ấy còn chẳng tự mình nói cho tôi biết?
***
Chuyện xảy ra khi chúng tôi ghé qua câu lạc bộ văn học tham khảo ý kiến.
Câu lạc bộ hội họp ở một lớp học mở gần phòng nhạc. Nội thất ở đây có đôi chút khác biệt so với những gì chúng tôi sử dụng trên lớp; có lẽ là đồ do các thành viên tự đem đến. Có những tấm rèm dày được kéo để che đi ánh nắng, khiến bầu khí trong phòng có hơi bụi bặm. Tuy không có mấy âm thanh từ phòng nhạc vọng đến chỗ chúng tôi— rất có thể là do lớp cách âm—Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng reo hò sôi nổi vang lên từ các câu lạc bộ thể thao đang chạy dưới sân trường .
Có tất cả sáu thành viên. Từng người trong số họ một tay đều giữ sách, nên cũng dễ để nhận thấy đây là câu lạc bộ văn học. Tuy nhiên…
“Xin lỗi, nhưng bọn tớ không ai viết lách gì cả.”
Tôi thắc mắc không biết điều gì đã xẹt qua tâm trí Touko khi bị chủ tịch câu lạc bộ văn học nhanh chóng từ chối. Ít nhất thì bề ngoài cậu ấy vẫn còn giữ vẻ thân thiện.
“Các cậu thường làm gì?” – Cậu ấy hỏi.
“Chúng tớ chỉ nói với nhau ấn tượng của mình về tựa sách đã đọc, và mấy thứ tương tự thế thôi.”
“Tớ hiểu rồi…” - Touko không đào sâu thêm nữa, rời khỏi phòng với một câu “Cảm ơn” đơn giản.
Vào lúc tôi chuẩn bị theo sau cậu ấy, tai tôi bỗng nghe thấy một chuyện.
“Có phải Nanami-san đó không? Khó nhận ra luôn ấy.
Ngồi ở góc phòng, một trong số các cô gái ở câu lạc bộ văn học lẩm bẩm như vậy với cô bạn khác, như thể vừa mới nhận ra gì đó. Tôi liếc nhìn người con gái đó qua vai mình. Có gì đó trong cách cậu ta nói thế, cùng biểu cảm trên khuôn mặt, cứ lảng vảng trong tâm trí tôi suốt, ngay cả khi đã ra khỏi phòng.
“Câu lạc bộ văn học mất chất rồi,” - Touko than thở dọc hành lang. “Mà nghĩ cũng đúng thôi. Dù gì thì đọc sách vẫn dễ và vui hơn là viết mà.”
“Vậy sao?”
Tôi không thấy thú vị gì mấy trong việc đọc, thành thử tôi khó mà đồng cảm được với góc nhìn đó của Touko. Vào thời điểm này, con người hồi còn ở sơ trung của tôi hẳn sẽ thay đổi bản thân sao cho phù hợp với Touko. Nhìn lại thì, đã có những lúc tôi cảm thấy đó là một sai lầm, nhưng giờ đây đâu óc tôi cứ phân vân không biết liệu đâu mới là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Touko muốn tôi làm gì?
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tớ chẳng bật ra được ý tưởng nào khác cả.”
“Ừm…” – Tôi lẩm bẩm. Có chuyện khác đang khiến tôi bận tâm, và không lâu sau, nhịp bước chậm chạp của tôi dừng hẳn lại. “Này, Touko.”
“Hửm?”
“Tớ nghĩ là tớ muốn nói chuyện với bọn họ thêm một lúc nữa. Cậu có thể đi trước được không?
Tôi biết trong lý do của tôi có điều gì đó không tự nhiên. Họ đã không cho tôi lý do gì để quay lại hỏi về bất kì thứ gì cả mà.
Dẫu Touko trông rất muốn hỏi Tại sao? Nhưng cậy ấy vẫn chủ động không nói điều đó thành lời. “Được rồi, thế thì tớ đến phòng hội học sinh trước nhá.”
“Ừ. Xong là tớ đến ngay.” – Như thường lệ, chúng tôi chia tay nhau trong êm thắm —mặc dù giữa cả hai vẫn còn đó nhiều điều muốn nói.
Hành động nơi Touko cho thấy cậu ấy muốn hỏi tôi chuyện gì đó, nhưng đã không lên tiếng đề cập đến nó. Rất có thể, cậu ấy đang cẩn trọng bởi chính bản thân cậu ấy cũng đang có điều gì đấy không muốn tôi xoi mói. Việc bọn tôi cho phép nhau có bí mật riêng khiến mọi chuyện dễ thở hơn hẳn. Miễn là khoảng cách giữa cả hai vẫn không có gì khác biệt, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục sánh bước bên nhau.
Mãi mãi, không bao giờ đổi thay
***
Trờ lại câu lạc bộ văn học.
“Xin lỗi.”
Cô bạn trong hội vừa lên tiếng lúc trước thoáng chút bất ngờ khi trông thấy tôi quay lại sớm đến vậy. “Ồ. A, ờm…Saeki-san, phải không?”
Khi cậu ấy gọi tên tôi, mặc dù tôi nhớ rằng chúng tôi chưa từng giới thiệu bản thân với nhau, tôi vẫn dè dặt trả lời, “Phải.”
“Ừm, cậu cần gì ở tớ hả?”
“Cũng có ít nhiều.”
“À thì, mời vào.”
Đóng cuốn sách đang cầm trên tay, cậu ta kéo một cái ghế đến chỗ tôi. “Cảm ơn,” – Tôi đáp, rồi ngồi xuống liền một thể. Các thành viên khác của câu lạc bộ chắc hẳn đang thắc mắc tại sao tôi lại đến đây — đúng hơn là cả tôi và Touko.
“Xin lỗi vì đã làm phiền buổi họp mặt câu lạc bộ các cậu.”
“À, ừm, dù gì bọn tớ cũng chỉ đọc thôi. Bộ cậu có hứng thú với câu lạc bộ văn học à? Không, dĩ nhiên là không rồi.”
Cậu ấy tự trả lời câu hỏi của chính mình, vô tình đặt tôi vào vị thế hơi khó nói. Cơ mà, cậu ấy không sai. Thứ mà tôi quan tâm không phải là câu lạc bộ, mà là về Touko.
“Không phải chuyện gì to tát đâu, nhưng mà…cậu là bạn của Touko hả?”
Lời nói lúc trước của cậu ấy khiến tôi có cảm tưởng cậu ta đã từng quen biết Touko trước đây. Lẽ đương nhiên, có một phiên bản Nanami Touko trẻ hơn mà tôi không biết tới. Một chút ghen tị xen lẫn với sự tò mò nơi tôi.
Tôi may mắn được gặp Touko khi lên cấp ba, nhưng cuối cùng tôi lại tham lam ước rằng phải chi bản thân được gặp cậu ấy sớm hơn. Tôi tự hỏi mình sẽ trở thành con người thế nào nếu tôi làm quen với Touko từ thời tiểu học. Mong mỏi ấy, một ước mơ không bao giờ có thể lóe sáng, chỉ lớn lên khi tôi gần gũi hơn với Touko.
“Ý cậu là Nanami-san á? Bọn tớ từng là bạn cùng lớp hồi tiểu học. Cậu ấy trông khác đến độ tớ khó mà nhận ra luôn ấy.”
“Hử…” - Touko thời tiểu học. Tôi chỉ tưởng tượng ra mỗi con người hiện tại của cậu ấy, nhưng bé nhỏ lại. Thật chẳng tài nào có thể hình dung ra hình ảnh cậu ấy đeo chiếc ba lô học sinh tiểu học được cả.
“Cậu ấy trông thế nào?” – Tôi tò mò hỏi.
“À thì…” – Cô gái câu lạc bộ văn học đặt góc sách lên dưới môi. “Cậu ấy từng khá mờ nhạt.”
“Không ngờ đấy…” – Giờ thì không thể tưởng tượng nổi luôn.
“Cậu ấy làm những gì được bảo và không nói gì nhiều. Điểm số của cậu ấy cũng không cao, và cực tệ trong môn thể chất. À, và điểm của tớ thường cao hơn cậu ấy đấy.”
Đang lúc tiếp nhận chuỗi ấn tượng về cậu ấy từ cô bạn này, tôi đã bao lần suýt muốn hỏi, Đó có thật là Touko không? Tôi thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra để có một Touko như ngày hôm nay. Cứ như thể cậu ấy đã bị đánh tráo ở một thời điểm nào đó vậy.
“Tớ nghĩ cậu ấy hiện giờ giống chị gái của mình hơn.”
“Touko có chị gái sao?”
“Ừm. Cơ mà tớ chỉ mới gặp mặt chị ấy có một hay hai lần thôi, nên cũng không dám chắc.”
“Hừmm…” – Tôi không hề biết cậu ấy có chị gái. Xem ra tôi chưa nói chuyện với Touko về gia đình của cậu ấy nhiều cho lắm. Dù vậy, nếu người chị này của Touko có điểm gì giống với cậu ấy, thì đó hẳn là một người gây ấn tượng tốt với bất kì ai chị ấy gặp.
“À, nhưng chị của Nanami-san…” – cô bạn kia chêm vào như mới sực nhớ ra chuyện gì đấy trước khi im bặt một lúc. Tôi ngồi chờ, tò mò không biết cô ấy sẽ nói gì tiếp theo. “Chị của cậu ấy mất rồi.”
“Sao cơ…?” – Trong một thoáng, tôi sốc đến độ không thể nghe được bất cứ thứ gì.
“Nghe bảo rằng đó là một tai nạn, tớ nghĩ vậy. Không phải toàn bộ người trong lớp đều đến dự tang, nên tớ thật sự không nhớ rõ lắm.”
“Tớ không biết…” – Đây chắc hẳn là lý do tại sao Touko dường như không bao giờ muốn nói về gia đình mình.
Do đây vốn chẳng phải là một chủ đề nhẹ nhàng gì, cô bạn kia không nói thêm gì nữa liền sau đó. Sau khi cảm nhận bầu khí, cô ấy dường như cố tình chuyển chủ đề, cất chất giọng vui vẻ hỏi tôi. “Vậy, sao cậu lại hỏi về Nanami-san vậy?”
“Hử?” – Trước câu hỏi ấy, tôi không thể đưa ra một lý do chính đáng ngay được. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên gương mặt cô bạn kia khi nhìn thấy phản ứng bất ngờ khác thường nơi tôi.
“À thì, hai người trông khá thân mà, nên tớ nghĩ cậu chỉ cần hỏi thẳng cậu ấy thay vì…” – cô ấy nói. Lý do đủ thuyết phục; Tôi hẳn chẳng cần phải làm đến mức này như thể đang mở một cuộc điều tra. Nhưng nếu tôi hỏi thẳng Touko, cậu ấy chắc sẽ chẳng nói cho tôi biết, nhất là khi đây là chuyện liên quan đến một người thân đã qua đời của cậu ấy.
Liệu tôi thật sự có nên lén lút đi đào bới quá khứ người khác sau lưng họ hay không? Lương tâm tôi nhói lên một nhịp. Chắc là không, nhưng tôi quá tò mò để ngăn bản thân lại. Tôi có cảm giác mình vẫn chưa hiểu gì về Touko cả.
“Bộ hai người thật sự không thân đến mức đấy sao?”
“Có lẽ không,” – Tôi hậm hực lầm bầm, dẫu bản thân không muốn thừa nhận.
“Không thể nào. Nhưng chẳng phải hai người luôn luôn ở cạnh nhau sao?”
“À thì, không phải luôn luôn đâu… Sao thế, do mấy lời đồn nói thế à?”
“Cũng không hẳn là tin đồn đâu. Đúng hơn là danh tiếng của hai cậu, tớ đoán thế? Hai người đẹp đứng cạnh nhau hẳn sẽ gây chú ý. Tớ không nhận ra người còn lại là Nanami-san, nhưng tớ biết cậu đấy, Saeki-san.”
“Sao cậu chỉ biết mỗi mình tớ?”
“Hử? À…” – Lần này, đến lượt cô bạn kia lùi lại vì bất ngờ. Kế đó cô ấy che miệng mình lại bằng bìa cuốn sách. “Ồ, cậu biết mà, mấy chuyện này nọ…”
Cô ấy đang lí nhí gì đó nghe như lời biện minh, nhưng tôi không thể đoán được đó là gì.
“Thôi thì…tớ cho rằng thế cũng đỡ tốn thời gian tớ giới thiệu bản thân.”
Tôi không thích mình bị đồn thổi này nọ, nhưng xem chừng mọi thứ chỉ xoay quanh việc tôi ở bên cạnh Touko. Tôi không rõ là mình nên thấy bực hay hài lòng về nó nữa. Dù có là gì, tôi không thể cứ thế làm phiền buổi sinh hoạt câu lạc bộ của họ nữa, nên tôi quyết định rời đi trước khi cuộc ghé qua của tôi dần không được chào đón.
Cô bạn kia vừa mở sách vừa khẽ vẫy tay với tôi. “Ưm. Hẹn gặp lại. Tạm biệt.”
“Ừm, cảm ơn đã giúp đỡ.”
Vẫn còn đang choáng váng trước thông tin không ngờ đến đó, tôi ngập ngừng không biết phải đi đâu khi bước chân ra hành lang. Tôi đã nói mình sẽ đến hội học sinh ngay khi xong chuyện, nhưng vào lúc này tôi không đủ tự tin để giả vờ bĩnh tĩnh trước mặt Touko. Tạm thời, tôi bắt đầu bước đi, tuy tầm nhìn thì mờ mịt và tâm trí cứ quay cuồng không dứt.
Tôi đã phát hiện ra một con người khác của Touko – một người không có gì đáng ghi nhận, hình bóng mà tôi chẳng tài nào có thể mường tượng ra nổi. Touko tôi biết tỏa ra sự đặc biệt thấy rõ ngay cả khi chỉ ngồi trong lớp học. Bị thu hút bởi điều đó, những người khác cứ thế tụ họp quanh cậu ấy cứ như con thiêu thân lao vào đống lửa vậy.
Một trong số đó có cả tôi và tôi đang chật vật để có thể trở nên đặc biệt hơn hết thảy trong mắt cậu ấy. Đó là lý do tôi muốn biết nhiều hơn về Touko. Nhưng giờ đây…
“Cơ mà nghĩ lại thì…”
Khi đang bước xuống cầu thang, tôi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện dạo trước. Tôi tự hỏi người mà Touko nói mình thua kém một đến hai bậc về nhan sắc liệu có phải là chị gái cậu ấy không. Một người chị gần như giống hệt Nanami Touko. Tôi chưa từng biết đến chị ấy, nhưng tôi dám chắc đó hẳn phải là một người phi thường. Nhất là khi chị ấy thực sự trông rất giống Touko hiện tại.
Thậm chí, rất có thể Touko đang cố tình bắt chước người chị gái đã mất của mình. Nhưng mà tại sao…? Tôi có thể nghĩ ra vài lý do, nhưng không có khả năng nào là chắc chắn cả.
Rốt cuộc, tôi không có cách nào biết được nếu không hỏi chính Touko.
Tôi không rõ liệu lý do Touko cực kỳ quan tâm đến vở kịch của hội học sinh có liên quan đến chị gái cậu ấy không. Đây chính là thứ mà tôi muốn biết vào một ngày nào đó — và cái ngày đó đã bất chợt ập đến.
Khi những suy nghĩ nơi tôi ngày càng trở nên lộn xộn, tôi đã thấy mình đứng trước phòng hội học sinh. Do tôi đã nói là mình sẽ đến, tôi không thể cứ lẳng lặng mà quay đi được. Tôi không nghĩ Touko sẽ nổi giận với tôi, nhưng nếu thất hứa, không cần biết nó bình thường đến mức nào, thì nó cũng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của chính tôi.
Bởi thế, tôi bước vào phòng hội học sinh. Như thường lệ, hai anh chị lớp trên đều có mặt, hội trưởng thì vắng bóng, và rồi đến Touko.
“Ồ, Sayaka tới rồi.” - Touko, với chồng giấy tờ và tài liệu rải khắp mặt bàn, nở nụ cười tươi rói. Không giống như tôi, cậu ấy vẫn là cậu ấy thường ngày, dù đó là chuyện không nằm ngoài dự đoán. “Có phiền phụ tớ giải quyết một số việc ở đây không”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Đầu óc tôi ít khi nghĩ quá lên nếu tập trung làm chuyện gì đó. Vì vậy, tôi để cặp mình xuống rồi ngồi cạnh Touko. Tâm trạng cậu ấy trông có vẻ tốt, có lẽ là vì công việc của cậu ấy vừa được nhẹ gánh đi phần nào.
“Mỗi ngày tớ đều nghĩ ‘Thật tốt khi có Sayaka ở đây’ ít nhất một lần đó.”
“Vinh dự thật đấy.”
Tôi có cảm giác là đã từng trả lời cậu ấy như thế này một lần rồi. Thường thì, lời khen từ cậu ấy sẽ làm con tim tôi bay bổng, nhưng vào lúc này bản thân tôi đang quá phân tâm.
Bắt tay vào làm việc, tôi liếc nhìn gương mặt góc nghiêng của Touko. Một Nanami Touko hoàn hảo. Khéo léo và lịch sự. Một người sẽ đi trước tôi.
Nếu cậu ấy chỉ đang bắt chước chị gái mình, tôi thắc mắc Touko thật sự đang ở đâu.
Trước đây tôi đã từng tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi gặp nhau hồi còn tiểu học, nhưng nếu Touko thật sự là người mà cô bạn kia miêu tả, tôi không biết liệu mình có bị cậu ấy thu hút chút nào không. Trong khoảng thời gian cụ thế ấy, tôi quá chú tâm vào việc nâng cao bản thân, rất có thể tôi thậm chí sẽ còn chẳng buồn đến bắt chuyện với cậu ấy nữa là.
Thế giờ thì sao? Nếu sự hoàn hảo ở Touko chỉ là một lớp mặt nạ, thế thứ đã chiếm giữ trái tim tôi là gì? Hai tay tôi tự động lật lật giấy tờ trong lúc tâm trí đang quay cuồng nghĩ đến những chuyện khác. Hội học sinh và chị của Touko. Tôi có thể tìm ra câu trả lời nếu chịu đào sâu thêm nữa, nhưng đó thật sự là thứ mà tôi cứ thế mà đi tìm hiểu cho mục đích ích kỷ của bản thân mình sao?
Nếu có ai đó bới móc quá khứ của tôi, tôi sẽ thấy khó chịu và phản ứng ra mặt. Nhưng nếu người đó là Touko, tôi sẽ rất hạnh phúc bởi cậu ấy đang cố hiểu tôi hơn. Tôi không chắc Touko cũng sẽ nghĩ tương tự như thế về tôi, nhưng… A, nghĩ hơi lạc đề rồi.
Nói gì thì nói, xía mũi vào quá khứ người khác mà không được phép là việc không nên. Đó là điều cơ bản, và không đời nào tôi lại bị nó làm cho giao động cả.
Tôi hoặc có thể tiến vào hành động hoặc giả vờ như chưa từng nghe gì hết.
“………”
Các ngón tay giữ bút của tôi nắm chặt, đỏ lên vì nóng.
Tôi không cần phải dằn vặt bản thân mình một hay hai ngày làm gì. Câu trả lời đã quá rõ ràng với tôi rồi: Là chuyện liên quan tới Touko, tôi chẳng thể kìm lại thôi thúc muốn biết thêm về cậu ấy.
Dù có là gì đi nữa.
Qúa khứ sẽ không biến đi. Của tôi chắc chắn cũng không phải ngoại lệ.
Dẫu có cố che dấu nó cách nào đi nữa, nó vẫn sẽ xuất hiện trở lại, như tuyết trắng tan đi để lộ mặt đất phía dưới vậy. Và nếu có ai đó ở đấy để phát hiện ra, thì nó sẽ còn xuất hiện sớm hơn nữa.
Trong lớp, tôi quan sát Touko, vừa đủ để cậu ấy không phát hiện ra. Touko đang ngước mắt nhìn lên tấm bảng đen giữa giờ học, bình thường như mọi khi. Nhưng tôi có thể dễ dàng rời ánh mắt mình khỏi cậu ấy, mà không còn cảm nhận được sức lôi cuốn như nam châm thường thấy. Vào khoảnh khắc đó, việc chỉ đơn thuần ngắm nhìn Touko đã không còn làm thõa mãn được tôi.
Giờ đã hiểu được thứ tôi đã biết là gì, con tim tôi hỗn độn những bối rối và nghi hoặc.
Sau ngày hôm đấy, tôi đi xung quanh trường và điều tra một chút. Tìm câu trả lời từ các giáo viên đang làm việc tại trường vào khoảng thời gian đó là chuyện cũng tương đối đơn giản. Tôi biết được chị gái của Touko tên là Nanami Mio. Và cũng biết về tính quan trọng của vở kịch hội học sinh. Lý do Touko đã chăm chỉ học tập và cả việc cậu ấy từ con người hồi ở tiểu học trở thành cậu ấy lúc bây giờ.
Tôi đi đến kết luận rằng Touko mà tôi và các bạn cùng lớp thường thấy ở trưởng không gì khác ngoài một tấm vỏ bọc. Trong thâm tâm, cậu ấy không hề tự tin hay có tinh thần mạnh mẽ gì cả. Touko chỉ đang dịu dàng đánh lừa hầu hết mọi người, đội lên mình lớp mặt nạ hoàn hảo. Bản thân tôi cũng đã bị lừa cho đến lúc này. Nhưng giờ thì, khi nhìn về phía Touko, tôi có cảm tưởng mình có thể trông thấy bóng đen đang ẩn nấp bên dưới.
Tôi đã tìm ra chân tướng, sự thật đó đã trở thành một phần không thể tách rời khỏi quá khứ tôi và sẽ không bao giờ biến mất.
Câu hỏi liệu tôi còn có thể đem lòng yêu Touko nếu cậu ấy đứng cuối trong bài kiểm tra giờ đây đã quay trở lại ám ảnh tôi. Những gì tôi biết được về bản thân mình thậm chí còn ít hơn những gì tôi biết về Touko — nhất là nếu những thứ mà tôi tìm kiếm nơi Touko lại chẳng hề tồn tại chút gì nơi cậu ấy.
Tôi đã thấy gì ở Touko vậy?
Trong lúc bị những âu lo đó bủa vây, một chuyện khác ập đến khiến tôi càng thêm mệt mỏi. Vụ ấy xảy ra khi giờ ăn trưa kết thúc và tôi trở về chỗ ngồi của mình. Khi tôi thò tay vào ngăn bàn để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, tôi chợt cảm thấy chất giấy lạ không phải là cuốn tập của mình trên đầu ngón tay. Không biết mình đã bỏ gì trong đó, tôi lấy nó ra và tìm thấy một phong bì hình chữ nhật.
Dĩ nhiên, đó chắc hẳn không phải là thư tôi tự viết cho chính mình được.
“Gì thế này…”
Chẳng lẽ là, tôi nghĩ, chết sững tại chỗ. Điều mà tôi nhận ra lập tức đổ xuống đầu tôi như một đòn trời giáng sắc lẻm.
Trước hết, tôi lén lút trả lại bức thư bí ẩn xuống ngăn bàn rồi vùi đầu vào tay mình. Tôi hiện không đủ bình để lo lắng xem hành động đó có thô lỗ hay không. Tôi nhắm mắt lại. Tôi biết đây là gì. Tôi nghĩ đến trải nghiệm đầu tiên của tôi về chuyện này.
Đầu tiên, tôi tính đến trường hợp liệu họ có vô tình để nhầm người hay không. Nhưng bàn của tôi nằm cách xa Touko. Đây là cho tôi. Dòng suy nghĩ ấy âm thầm mang đến một gợn sóng đáng sợ vỗ vào bờ cõi tâm trí tôi. Da tôi thấy ngứa, và tôi chợt nhớ lại cái ngày mình nhảy xuống bể bơi. Vào lúc này, tôi có cảm tưởng mình có thể nhảy lại ngay vào đó. Nếu chuyện ấy xảy ra, không biết cậu ấy có còn ở đấy không.
Có vẻ như, tôi có một thói quen tệ hại, về việc luôn muốn biết sự thật. Không chỉ riêng với Touko. Tôi là kiểu người chẳng thể chịu đựng nỗi việc bản thân không biết gì cả.
Nội dung bên trong có thể có thời hạn, nên tôi lén lấy lá thư ra trước khi giờ học bắt đầu và mở phong bì. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ rằng thư viết tay xem chừng có hơi lỗi thời ở cái thời đại nơi mà điện thoại di động hiện nay đang nhan nhản khắp chốn, nhưng người gửi lá thư này rất có thể không liên lạc với tôi qua điện thoại được. Nếu là vậy, một lá thư kiểu cũ thế này coi bộ là lựa chọn hợp lý. Cách thực truyền tin còn tồn tại lâu dài đến vậy hẳn phải có ý nghĩ và giá trị nào đó, tôi nghĩ thế.
Tôi nhìn một lượt lá thư màu trắng xanh từ trên xuống dưới. Thành thật mà nói, chữ viết tay không được đẹp lắm.
“………”
Ý chính của bức thư đúng như những gì tôi dự đoán và nhắn rằng chủ nhân bức thư sẽ đứng đợi tôi ở sau trường cuối ngày hôm đó. Dẫu tên người gửi có vẻ là con trai, nhưng tôi lại chẳng thể nhớ được mặt cậu ta. Chúng tôi đang giữa tiết học, nên tôi lén nhìn xung quanh, không biết cậu ta có đang ở đây không. Mặc dù đã lần lượt nhìn vào bản lưng to lớn, buồn ngủ của mấy cậu con trai vào đầu giờ chiều, nhưng đâu phải tên của họ được viết lên trên đấy, nên tôi chẳng thể xác định được cậu ta có trong số bọn họ không.
Khi đã đọc xong, tôi giấu lá thư vào ngăn bàn, những câu chữ rõ ràng nói cậu ta thích tôi in hằn vào trong mắt tôi như dư ảnh. Đây không phải là lần đầu tôi được người khác tỏ tình, nhưng cũng không có nghĩa là tôi quen với việc đó.
Giống như lần trước, nội dung bài giảng chẳng hề đọng lại trong đầu tôi, và giờ tan trường đã đến trước khi tôi kịp nhận ra. Touko, tất nhiên không biết gì về những rắc rối nơi tôi, tiến đến bàn của tôi như thường lệ.
Tôi không thể bình tĩnh nổi, dù là theo một cách khác với lẽ thường.
“Sayaka?” - Touko nghiêng đầu về phía tôi khi tôi không hề đứng dậy hay chuẩn bị rời đi.
“Tớ không…chắc về ngày hôm nay,” – Tôi thẫn thờ đáp lại. Ngôn từ tôi lựa chọn kết cục lại lạ lùng hơn tôi dự định.
“Ồ, cậu có chuyện cần làm ở nhà hả?”
“Không, không phải vậy. Tớ sẽ đến sau khi xong chuyện.”
Sau khi nói vậy, mạch nơi cổ tay tôi đập nhanh hơn hẳn đang khi tôi tự hỏi liệu Touko có thể đoán ra lý do không, bởi cậu ấy cũng đã từng ở vị trí của tôi hiện giờ.
“Okay. Vậy tớ đi trước nhé.” – Phản ứng của Touko dương như chỉ là mặt nổi của tảng băng chìm, thứ vốn chẳng có gì khác thường.
Phải, Nanami Touko mà tôi thấy ban ngày chỉ là bề nổi mà thôi, tôi nghĩ thế vừa nhìn cậu ấy rời đi, buộc tôi phải ngồi yên trên ghế một lúc. Tuy nhiên, tôi thật sự có chuyện cần phải làm ngày hôm nay.
Tôi cần phải từ chối lời tỏ tình của một ai đó.
Tôi không có ý định đáp lại lời tỏ tình từ con trai. À thì, vào lúc này, dù có là ai đi nữa tôi vẫn sẽ từ chối thôi. Mặc dù vậy, đó vẫn là một quyết định nặng nề.
Nhằm tránh bị Touko phát hiện, tôi nán lại một chút trước khi cất bước trên con đường mòn dẫn đến hội học sinh. Nửa chừng tôi đi trệch khỏi đường, tiến đến khoảng đất trống đó, dẫu tôi chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ là người được gọi tới đây. Ở dưới các tán cây, tôi trông thấy một bóng người nhô lên.
“A.” – Người con trai ấy nhanh chóng nhìn ra tôi và đến gần với những bước chân lảo đảo hơi lạ do căng thẳng.
“Chào cậu.”
Tôi không biết đó có phải là cách chào hỏi phù hợp với cậu ta hay không, nhưng ít nhất tôi phải nói gì đó. Người con trai ấy, vốn đang đợi tôi, cũng đáp lại với một tiếng “Chào cậu” có phần gượng gạo. Tôi không nhận ra gương mặt của cậu ta trong lớp. Ít nhất, tôi khá chắc là không. Cậu ta có gương mặt búng sữa cùng bờ vai thõng xuống, tay chân đều mảnh khanh đến mức khó mà bỏ qua.
“Tớ xin lỗi vì đã đến trễ.”
“À, không. Mình chỉ nhắn là sau giờ học chứ không ghi rõ thời gian, nên…chí ít là tớ nhớ mình đã không ghi, nhỉ?”
Giọng của cậu ta nghe như thể muốn vỡ ra đến nơi. Mặc dù cao hơn tôi, nhưng lưng vào gối của cậu ta lại khuỵu xuống, làm cho dáng người cậu ta như đang ngước nhìn tôi vậy. Trong thư, cậu ta có vài dòng nhắc đến chuyện ngưỡng mộ tôi. Thật xấu hổ khi tôi vốn đã biết trước tình cảm của cậu ta là gì, vì giờ đây tôi phải đối mặt với một người đang nhìn tôi theo cách đó.
“Về câu trả lời của tớ… Trước hết, tớ phải xin lỗi.”
Để bắt đầu, tôi nghĩ mình nên nói với cậu ta điều quan trọng nhất. Nghe vậy, cậu trai ấy chết sững người trong tư thế khom lưng, chỉ có đôi môi đang mấp máy chuyển động như thể chúng đang đanh cầm cập vào nhau vậy.
“Ừ, yeah…ừm …okay.
Giọng cậu ta bật lên vài thanh âm ngắn ngũn, không có nơi nào để đi. Kế đó cậu ấy vươn thẳng lưng và gối rồi đặt hai tay lên hông, nhưng phần thân trên rõ ràng vẫn còn vặn vẹo.
“Ư…Tớ nghĩ là chẳng còn gì để nói nữa.” – Cậu ta lúng túng đánh mắt nhìn sang chỗ khác. Vành tai đỏ lên, để lộ sự bối rối đang chảy trong huyết quản. Sự im lặng khó xử giữa chúng tôi kéo dài hệt như bầu khí cuộc gọi vừa chấm dứt, nhưng nếu chỉ nói tạm biệt rồi bỏ cậu ta lại đây, tôi thấy làm thế lại thô lỗ quá.
“Cậu thích người khác rồi à?” – Cậu ấy thận trọng lên tiếng hỏi.
Nếu là vài ngày trước, tôi sẽ thành thật trả lời Phải.
“Tớ không rõ nữa,” – Tôi thừa nhận, phản ánh thực sự những gì tôi đang mang trong tâm trí lúc này. Tôi cảm thấy mình đã yêu một Touko không hề tồn tại, nhưng đồng thởi nếu chỉ có thế thì tôi làm gì thấy mâu thuẫn đến mức này, làm tôi tìm được một chỗ để ổn định cõi lòng cũng không nổi.
“Nghĩa là cậu, kiểu như, đang để ý tới ai à?”
“Tớ nghĩ vậy.”
Tôi không biết mình thật sự có cần tiết lộ những thứ như thế này với một người con trai mà tôi chưa từng gặp mặt hay không. Có lẽ tôi chỉ đang muốn xả hết những nỗi âu lo đã bám lấy tôi bao lâu nay.
“Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?” – Lần này, tôi thử hỏi ngược lại cậu ta một câu. Hai bờ vai của cậu ấy sững lại khi gật đầu thiếu quyết đoán. “Vậy…cậu thích tớ, ưm…thích con người tớ hiện giờ, phải không?”
“Phải…ừm, đúng vậy.”
“À thì, cảm ơn.” – Tôi khẽ cúi mình với cậu ấy.
“Ồ, không, không…” – Cậu ta khiêm tốn cúi đầu vài lần.
“Mà, cậu thích gì về tớ thế?”
“Ư…” – Mặt cậu ta nhăn lại. Hai cánh tay khua lên yếu ớt tựa người sắp chết đuối. “Cái này…giống như, cậu đang cố tra tấn tớ hay gì à?”
“Cậu không cần phải trả lời nếu không muốn.”
“Không, ổn mà…” – Cậu ta vẫy vẫy bàn tay qua lại. “Tớ sẽ nói…là mặt cậu. Dù gì thì đó là lý do hàng đầu,…yeah. Cậu có gương mặt xinh xắn.”
Tôi suýt bật cười khi cậu ta thành thật gật đầu nhưng chỉ là vì đó cũng chính là lý do tôi rơi vào lưới tình với Touko. Không biết tất cả mọi người đều vậy không. Ngay cả Yuzuki-senpai…và cô gái tôi từng gặp hồi tiểu học.
Nếu là thế…
“Vậy thì, giả sử gương mặt tớ là giả thì sao?”
“Hử?”
“Cứ trả lời đi. Nếu như gương mặt tớ hiện giờ chỉ là thứ giả dối được dùng để che đậy quá khứ của tớ thì sao?”
Trong trường hợp đó, cậu ta sẽ làm gì? Tôi không thể giải quyết vấn đề của mình trong lòng, nên giờ là lúc tìm kiếm giải pháp ở bên ngoài — từ một người bạn học – người mà tôi chỉ vừa mới biết mặt và tên.
Tôi không mong đợi gì nhiều ở cậu ta. Tuy nhiên, người con trai đó lại nghiêm túc ngẫm nghĩ câu hỏi trước khi lên tiếng trả lời. “Quá khứ của cậu không phải thứ sẽ phủ nhận con người của cậu lúc bấy giờ… Mặc dù ở chiều ngược lại, không phải vì hiện tại tốt đẹp mà quá khứ của cậu sẽ biến mất. Nhưng mà, cậu dường như không hề bị quá khứ bó buộc, nên con người cậu hiện giờ là tất cả. Cậu lúc này rất xinh đẹp, và tớ thích bản thân cậu lúc này. Đó là tất cả những gì tớ có thể nói.
“………”
Câu trả lời của cậu ta sâu sắc hơn tôi tưởng. Khi chấp nhận những lời ấy, tôi có thể cảm nhận được sức nặng của nó và trong tôi gần như có sự thôi thúc chăm chú nhìn nó cho đến khi thứ ấy tan chảy. Nhưng rõ ràng là cậu con trai ấy dần dần khó lòng mà chịu được. Cậu ta tới nhích đến tới lui không vững mà rằng. “Thôi thì dù gì cậu cũng đã từ chối tớ rồi. Nó ổn mà. Hoàn toàn ổn luôn.”
Tôi do dự một hồi khi nghĩ xem nên nói gì với cậu ta, người đang lặp đi lặp lại những lời trên đầy đáng thương như thể đang cố che đậy đi sự xấu hổ nơi mình.
“Cảm ơn,” – Tôi cuối cùng cũng nói ra, bởi vì cậu ta đã trả lời tôi. Không phải là vì cậu ta đã thích tôi - tôi không nghĩ vậy.
“Không, tớ mới là người phải nói câu đó. Xin lỗi vì đã gọi cậu ra đây. À, ừm, chào cậu…”
Nói xong, câu ta nhanh chóng rời đi, hướng thẳng vào lớp lớp rừng cây. Tôi thắc mắc không biết cậu ta tính về nhà bằng lối đó kiểu gì. Chẳng phải cậu ta sẽ bị đám côn trùng cắn cho sưng tấy khủng khiếp khi đi qua những khoảng trống nhỏ hẹp, tăm tối giữa các thân cây sao?
“Tớ là người phải xin… Ồ, thôi bỏ đi.” – Tôi quyết định như thế là tốt nhất vào lúc này.
Con người cậu hiện giờ là tất cả …?
Còn một mình, tôi thấy bản thân thật trống trải, gió gào cứ thế lướt qua những đầu ngón tay tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt hai lòng bàn tay lại với nhau.
Chúng không nóng và cũng chẳng lạnh.