Chapter 36
Độ dài 1,898 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-10-05 21:15:16
Sau khi đặt chăn mền trên sofa, Lesche bước đến bên giường.
Seria vẫn đang ngủ trên giường, Trước đó, chàng chắc chắn đã đặt nàng nằm ngửa và đắp chăn cẩn thận trước khi rời đi, nhưng bây giờ Seria đang ngủ với cơ thể cuộn tròn trong chăn như một con tôm. Chiếc chăn được cuộn hoàn toàn trên đầu nàng.
Lesche đang ngắm nàng, đột nhiên bước đến lò sưởi. Chàng nhìn ngọn lửa và đặt thanh củi cuối cùng vào.
Sau đó chàng quay trở lại giường và kéo chăn của Seria xuống cổ nàng, nhưng một lúc sau nó lại trở lại trên đầu nàng. Lesche một lần nữa đi đến và hạ nó xuống, tuy nhiên nó lại trở lại như cũ. Chàng thắc mắc một quý cô quý phái trùm chăn ngủ trong bao lâu? Đó là một điều hiển nhiên chàng không biết được.
Không, chàng thậm chí còn không chắc tại sao lại bận tâm đến những thứ này ngay từ đầu. Lesche bàng hoàng trước hành vi của chính mình.
“Nàng thật sự nằm trong số ít đó thôi đúng không?”
Như thể câu hỏi đó làm nàng khó chịu, Seria đang ngủ bỗng dưng cau mày. Lesche cười khúc khích, tự hỏi nàng đang nghĩ gì, và theo phản xạ chàng ngừng nói. Chàng dừng lại trước mặt Seria như một cậu bé ngốc nghếch và bước đến sofa nằm xuống.
Trang viên Laurel đã bị bóng tối xâm chiếm, và tất cả kho báu của Berg đều đã được chuyển đến lâu đài chính nhiều năm về trước. Tuy nhiên có vài thứ không được phép chạm vào. Điển hình là những thứ ở tầng hai, hoặc phòng ngủ của Đại Công tước. Lý do là sự ác cảm cá nhân của chàng.
Nhờ vậy mà đồ đạc trong phòng vẫn y nguyên. Ghế sofa cũng là một kiệt tác nghệ thuật, vì phòng ngủ của Đại Công tước không thể được trang trí một cách cẩu thả. Vải lụa bọc ghế sofa phải có chất lượng cao nhất, hình thêu chỉ vàng là tác phẩm thủ công và kích thước của ghế sofa đủ lớn để một người đàn ông trưởng thành nằm ngủ.
Vậy nên Lesche cũng sẽ không quá bất tiện khi ngủ trên sofa. Từ trước nay chàng cũng chưa từng ngủ với ai đó bên cạnh.
À thì, bây giờ thì đã có một lần.
“...”
Cảnh tượng Seria cuộn người lại ngủ khiến chàng cảm thấy khó chịu. Chàng cũng thấy khó chịu với chiếc lò sưởi kiểu cũ lâu ngày không được chăm sóc đã không đủ để sưởi ấm căn phòng ngủ rộng rãi. Lesche đột nhiên nghĩ đến cảnh Linon sẽ càm ràm chàng ‘Điện hạ đã không chăm sóc cho tiểu thư Seria và cô ấy đã bị ốm.’
Lesche thở dài. Quả thực ở trang viên Laurel, và trên chiếc giường của Đại Công tước, nếu Stern, Nữ Công tước chết cóng ngay trong giấc ngủ… Sẽ rất rắc rối và kinh khủng. Ngay khi suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu, Lesche đứng dậy và ngồi trên giường.
Trước khi kịp nhận ra, cơ thể của Seria đã hoàn toàn được bao phủ bởi tấm chăn mà Lesche đã nhận lấy từ Ben.
Lesche nằm nghiêng một bên như thói quen,trong khi Seria cũng nằm nghiêng phía bên của nàng bỗng quay lại và gương mặt nàng nghiễm nhiên lọt vào tầm mắt của Lesche.
Vầng trán trắng nõn, đôi môi mọng và hàng mi dài có màu xanh lá giống với tóc nàng. Đó không phải là một màu sắc thường thấy. Trong khi bản thu âm mùa hè xuất hiện trong tâm trí mình, nó cũng khiến Lesche nhớ lại trang viên Laurel nổi tiếng về sự vĩ đại và đẹp đẽ của nó. Trang viên màu xanh lúc đó trông xinh đẹp như nắng trưa của mùa hạ.
“Ưmmm…”
Vào lúc đó, Seria cử động cánh tay. Chiếc chăn mà Lesche đắp đến cổ rơi xuống. Vì không muốn nàng chết cóng nên Lesche thậm chí đã đến giường nằm xuống, lại một lần nữa đắp chăn cho nàng như là nhiệm vụ của mình.
Chàng nhét tay nàng trở lại mà không do dự. Seria thoáng cau mày và đột ngột rúc vào người chàng.
“...”
Đôi mắt Lesche mở to. Chàng nhìn Seria với đôi mắt đỏ đầy xấu hổ. Như thể cơ thể nàng đang tìm kiếm hơi ấm đã vô thức lao vào ngực của Lesche. Bàn tay hơi lạnh của chàng nhanh chóng lướt qua mái tóc màu bạc.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Seria tỉnh dậy và thấy cổ họng hơi đau. Nàng lo lắng vì phòng ngủ của Đại Công tước rộng như vậy nhưng chỉ có một cái lò sưởi, và không khí trong phòng vẫn còn hơi lạnh.
Nhưng trên giường không lạnh lắm. Chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, nàng đột nhiên cảm thấy có sức nặng ở sau lưng và trên eo mình. Nàng có thể cảm nhận một mức độ vững chắc khác nhau của một vài thứ gì đó.
‘Có chuyện gì vậy?’
Nàng nhìn xuống và nghĩ một hồi rằng mình đang mơ. Cánh tay của một người đàn ông đang ôm lấy eo nàng đã xuất hiện trong tầm mắt. Không giống như trạng thái hoảng loạn bên trong mình, cơ thể của nàng lại rất cẩn trọng. Người đàn ông duy nhất có thể vào phòng ngủ của Đại Công tước và nằm xuống giường với cánh tay rắn chắc chỉ có thể là người chồng tạm thời của nàng, Lesche Berg.
Seria cẩn thận quay đầu.
Đây chính là sự thật.
Lesche thật sự đang ngủ phía sau và ôm lấy eo nàng bằng một vòng tay.
‘Đây là loại giấc mơ nào vậy chứ?’
Seria đặt tay lên má Lesche và rút lại ngay lập tức vì ngạc nhiên.
Đúng là Lesche.
“...”
Nàng không thể không chọc nhẹ vào Lesche nhưng chàng không di chuyển. Nàng ước mình đang mơ, nhưng gương mặt trước mắt nàng rõ ràng là thật. Nàng sững sờ nhìn Lesche một hồi.
Nàng nhớ rõ ràng mình đã đi ngủ trên ghế sofa đêm qua, và thắc mắc tại sao lại thức dậy ở trên giường. Rõ ràng là Martha hoặc Lesche đã chuyển nàng đến đây, vì nàng không thể bò lên giường khi đang ngủ được. Tuy nhiên lúc này đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là tại sao hai người lại ngủ cùng trong vòng tay của chàng?
Có lẽ Lesche không có chăn và chàng đã ôm nàng ngủ vì lạnh. Cho dù có nghĩ về nó bao nhiêu đi nữa thì đó là lý do duy nhất nàng có thể nghĩ đến. Có vẻ không giống như họ đã làm gì đó. Quần áo nàng vẫn giống như khi Martha đem đến trước khi ngủ. Lesche cũng vậy.
Nàng không thể hiểu được tại sao cơ thể mình được bao phủ đến tận hai lớp chăn. Ai có thể thực hiện điều kỳ cục này vậy chứ? Seria tỉnh dậy, loay hoay với những tấm chăn. Lesche quấn chặt chăn quanh người chàng, và trong một khoảnh khắc nàng bị khuôn mặt chàng làm cho sững sờ.
“...”
Chàng chắc chắn là nhân vật nam chính. Đẹp trai một cách chết người. Khuôn mặt chàng cân đối hoàn hảo đến mức nàng có thể nhìn chằm chằm cả ngày mà không thấy chán. Tất nhiên chỉ khi chàng nhắm mắt. Nàng có thể đếm trên đầu ngón tay số phụ nữ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lạnh lùng của chàng.
Giá mà ánh mắt đó thân thiện hơn một chút. Không, khi đó ắt hẳn sẽ có vô số phụ nữ đổ rạp dưới chân chàng.
Seria kéo tấm chăn lên đến cổ Lesche trong khi suy nghĩ vẩn vơ. Không khí trong phòng ngủ này quá lạnh.
‘Nhưng tại sao tay ngài ấy lại như vậy?’
Nàng nhìn vào bàn tay của Lesche đã được băng lại, có vẻ như nó bị thương. Sau đó nàng nhẹ nhàng rời đi một cách cẩn thận để không làm rung chiếc giường. Nhưng đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói.
“Cô luôn rời đi sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người khác à?”
Seria hết sức kinh ngạc đến mức gần như ngất đi. Nàng quay đầu lại và thấy Lesche đang ngồi dậy và kéo chăn xuống. Vì lý do gì đó mà nàng cảm thấy thật kỳ lạ khi nhìn vào chiếc chăn trên người Lesche, vì thế nàng cố gắng không nhìn và đảo mắt đi.
“Sao lại tránh ánh mắt ta?”
“Tôi đang tìm đôi dép của mình.”
“Có lẽ chúng ở phía bên trái.”
“Sao cơ? Tôi cứ nghĩ chúng phải ở chỗ ghế sofa.”
Seria xỏ chân vào đôi dép, nghĩ Martha là người duy nhất có thể đặt đôi dép của nàng ở dưới giường một cách tế nhị như vậy.
“Martha đã đưa tôi đến giường sao?”
“Ta đã làm điều đó.”
“Tại sao?”
“Vì tiểu thư đang nằm trên sofa như một con tôm.”
“Không phải đâu Điện hạ. Tôi đang ngủ rất thỏai mái đấy chứ.”
“Và cô sẽ chạy đi bởi vì ta đã làm gì khác à?”
Trong khoảnh khắc đó đôi mắt Seria mở to. Như thể đọc được suy nghĩ của chàng, nàng lập tức bối rối. Khuôn mặt nàng bắt đầu nóng bừng.
“Ta biết mà.”
“Còn ngài thì sao? Tại sao ngài lại liếm má của tôi chứ?”
“Tiểu thư muốn ta nhìn cô chết cóng trong tay mình sao?”
“Chiếc ghế trông rộng rãi và thoải mái.”
Lesche tặc lưỡi.
“Cô xem mọi người là rác sao?”
“Hử?”
Seria ngay lập tức thất vọng.
“Lần trước ngài nói tôi xem mọi người là cây lau nhà, và bây giờ thì tôi xem họ như rác sao?”
“Vậy thì ta nên để phu nhân mạnh mẽ của mình ngủ trên sofa trong khi mình ngủ trên giường sao?”
“Không phải chúng ta chỉ là tạm thời thôi sao?”
“Không phải tạm thời, không phải có hạn, không phải.”
Lesche nói với giọng cứng ắn, đẩy chăn ra và hỏi sang chuyện khác.
“Giường có lạnh không?”
“Không lạnh đến thế đâu.”
“Không lạnh bởi vì cô đã rúc vào ngực ta mà ngủ đấy.”
“... Hửm? Không phải bởi vì Điện hạ thấy lạnh nên mới ôm tôi ngủ sao?”
“Ta không nhạy cảm với cái lạnh như tiểu thư đâu.”
Lesche trả lời đơn giản và mỉm cười hài lòng.
“Cô đã nghĩ gì vậy?”
Seria nhảy dựng lên và giả vờ không nghe thấy. Lesche nghiêng đầu.
“Tiểu thư Seria Stern.”
“...”
Khuôn mặt của Seria vốn đang nóng lên khi nghe đến tên mình, giờ đây hoàn toàn đỏ bừng. Ngoài việc cảm thấy xấu hổ vì đã phạm sai lầm, sự thật việc nàng bị vạch trần như vậy là vô cùng xấu hổ. Seria cau mày.
“Đừng trêu chọc tôi nữa, Điện hạ. Tại sao tay ngài lại bị thương vậy? Do chiến đấu với con quỷ sao?”
Lesche cuối cùng cũng nhìn xuống tay mình. Lần đầu tiên từ khi nàng bắt đầu sống ở lâu đài chính, nàng nhìn thấy vết băng ở đâu đó trên cơ thể của chàng.
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao?”
“Ta đụng phải thứ gì đó.”
Lesche trả lời ngắn gọn nhưng Seria có thể nhìn thấy chàng không muốn nói thêm về chuyện đó. Nàng chuyển hướng cuộc nói chuyện một cách thích hợp.
“Sẽ tốt hơn nếu thay băng. Chúng ta đi xuống lầu thôi, Điện hạ?”
“Chúng ta sao?”
** Còn tiếp **